25. Tuyệt vọng
Đến khi thực sự biết, Wendy sẽ không trở lại, Becky ngồi trên giường, ánh mắt buồn buồn nhìn vào lá thư trên tay.
“Sam, đây là?”
“Nghe tớ nói Becky, giám đốc Wen đã nhờ tớ đưa lá thư này cho cậu trước khi đi, cô ấy cũng không nói gì nhiều, chỉ là trong có vẻ không ổn.”
Nếu Wendy chỉ là về Canada giải quyết một số việc và sau đó trở lại, không lí nào lại để lại thư thế này.
Becky dần mở phong thư ra, một mảnh giấy và những nét chữ mơ hồ.
Becky à, biết phải nói sao với cậu đây nhỉ. Tớ đã suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định khó khăn này, quyết định rời xa cậu. Cậu cũng biết mà phải không, tình cảm của tớ ấy, vậy nên Becky à, rời xa cậu không phải việc dễ dàng đối với người lụy tình như tớ. Chúng ta cũng không thể tiếp tục làm bạn, cậu nên hiểu. Một khi bước qua ranh giới chính là không thể trở lại được nữa. Phải chi tớ không cùng cậu vượt qua giới hạn sai lầm này, có lẽ chúng ta cũng như những người bạn thông thường khác, cho dù phải giấu kín, tớ cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng thực sự là đã thế rồi.. Về việc của cậu và cô ấy, tớ biết mình là người ngoài, không thể xen vào, càng không có tư cách nói với cậu về cô ấy. Tớ đã đi gặp cô ấy.. cũng không có gì khiến cậu phải tò mò đâu. Tớ không muốn trở thành người xấu đi đố kỵ cô ấy, nhưng tớ ngày càng ghét cô ấy, vì tất cả mọi chuyện. Có lẽ cậu không biết, tình yêu của tớ đối với cậu còn lớn hơn cô ấy. Chỉ một lần thôi, hãy tập trung sự chú ý vào tớ được không. Tớ sẽ không trở lại, sẽ về với gia đình, không phải là Canada, nên đừng tìm tớ. Hãy tìm tớ khi cậu thực sự trưởng thành. Tớ yêu cậu.
Người mong cậu đừng quên
Wendy.S
Đến giờ Becky tự hỏi mình đang có tâm trạng gì. Đau buồn? Thất vọng? Nuối tiếc?
Wendy, nàng đã ở bên cạnh Becky rất nhiều năm trước, luôn ở bên chăm sóc cô, an ủi cô, làm tất cả vì cô. Một người bạn kiêm người tình bí mật. Bao nhiêu năm qua, tình cảm của Wendy đối với cô, cô hiểu. Nhưng phải làm sao mới tốt, cô ý thức được tình yêu chẳng phải sự bài xích.
Có lúc Becky muốn buông xuôi, thôi nghĩ về Freen Sarocha, chấp nhận tình cảm của Wendy. Nhưng vẫn là không thể. Không phải vì Becky không thể yêu Son Wendy, mà chính là không thể quên được Freen Sarocha.
Không biết từ khi nào, cô nàng Son Wendy xinh đẹp giàu có đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời Becky Amstrong. Nàng yêu cô, nàng thấy hiểu, nàng giấu kín tâm tư nàng, một mực hướng về cô, ra sức an ủi cô, tốt xấu gì từ tâm trạng cô, nàng bao nhiêu năm qua đều gánh chịu.
Becky trong một lúc ngẩn người, bỗng có một suy nghĩ mơ hồ.
Có nên thôi đến tìm Freen Sarocha cầu xin tha thứ, hãy kết thúc hết mọi chuyện. Đi tìm Wendy, đưa cô ấy trở về, thuyết phục, tiếp tục làm bạn.
Becky ngày càng cảm nhận rõ tình yêu của mình đối với Freen. Qua việc Wendy rời đi, Becky lại chịu thêm một tấn bi kịch, một của sốc tâm lí.
Cũng không biết hiện tại Freen đang làm gì. Có thể nàng đang tìm một đối tượng nào đó, hoặc là ngay bên cạnh nàng đang có một người đàn ông lịch sự mời nàng cùng uống rượu, cùng trò chuyện thâu đêm.. bất quá chỉ có cô là đau khổ, còn nàng... một khi đã quên được thì chính là hạnh phúc.
Nếu Becky không chịu buông tay mà cứ cố chấp không chịu kết thúc, chỉ càng làm Freen đau khổ hơn thôi.
Nhưng thực sự, nỗi nhớ khôn nguôi trong lòng đã bán đứng Becky.
Becky Amstrong sẽ phải làm sao mới đúng đây...
Nhưng, tình yêu không thể là một cảm nhận mơ hồ, nó phải là làm chủ con tim ta, có thể khiến ta hạnh phúc, có thể khiến ta đau khổ.
-----
Hôm nay Becky quyết định tự cho mình một cơ hội, một cơ hội cuối cùng. Cô đến nhà tìm gặp Freen Sarocha.
Khi Becky đến nhà Freen, cô nhìn thấy nàng đang cùng một người đàn ông khoác tay nói chuyện vui vẻ, thi thoảng lại có những hành động thân mật quá mức, cô lại thấy gương mặt Freen đôi lúc đỏ ửng lên ngượng ngùng.
Người đàn ông đó ăn vận lịch sự đúng mực, điển trai tuấn tú, phong cách lịch lãm ngất trời. Hơn nữa, anh ta có nụ cười rất đẹp. Vừa nhưng Becky có thể nhận ra ngay, người đàn ông này thực sự lịch thiệp và tốt đẹp.
Becky bất lực, cô hiện tại không cảm thấy khó chịu hoặc tức giận, chỉ có cảm giác buồn bã và thất vọng về mình.
Cô ngay từ đầu đã không có khả năng đem lại hạnh phúc cho Freen Sarocha.
Nhưng điều đó không khiến Becky chùn bước, cô nhẫn nại đợi đến khi người đàn ông đó rời khỏi, cho đến khi Freen vào trong nhà, cô đến bấm chuông cửa.
Freen không hiểu vì sao rất nhanh ra mở cửa, chỉ trong một khoảnh khắc, Becky thấy trên gương mặt Freen tỏ ra sự khó chịu lộ liễu.
“Có việc gì?”
Becky bỏ qua mọi vấn đề đó, chuyên tâm nở nụ cười đúng mực, nói thận trọng.
“Em muốn nói chuyện với chị.”
Trái với sự mong chờ của Becky, gương mặt xinh đẹp của Freen hiện lên vẻ chán ghét đến cực độ, giống như là muốn Becky biến khỏi tầm mắt vậy.
“Chúng ta không thân thiết đến mức có chuyện gì cũng cần gặp riêng để nói đâu.”
Becky hít sâu, dặn lòng phải bình tĩnh, đây vốn dĩ so với những gì cô gây ra còn nhẹ hơn hấp nghìn lần.
“Chỉ cần cho em một ít thời gian của chị, em sẽ không làm phiền chị đâu.”
Freen phất tay, như muốn dẹp bớt sự khó chịu tạm thời sang một bên. Làm ra vẻ mệt mỏi khi sắp nghe những lời Becky nói. Freen cũng không mời khách vào nhà, hai người đứng đối diện nhau trước cửa.
“Em biết bây giờ xin chị tha thứ cũng chẳng ít gì. Nhưng em vẫn muốn nói với chị. Em thực sự yêu chị.”
Freen gương mặt không có cảm xúc, thản nhiên đáp nhẹ tênh.
“Nhưng tôi không còn tình cảm với cô. Cô phải biết chứ, cho dù là ai cũng không thể đặt tình cảm vào duy nhất một người được.”
“Vậy...?”
“Tôi đã có người đàn ông của đời mình, cô không cần làm phiền tôi nữa. Mà có muốn cũng không được. Sắp tới tôi phải đi nước ngoài tính chuyện làm đám cưới. Cô cũng nên từ bỏ đi.”
Becky không hiểu, một con người, sao có thể thay đổi chỉ trong vài ngày trước đây.
Freen nhìn sắc mặt trắng bệnh của Becky, lạnh lùng nhếch môi cười khẩy.
“Tôi vẫn còn nhớ, cô từng nói ‘ Làm sao chị dám chắc rằng tôi vẫn còn yêu chị.’ Hiện tại tôi không cần quan tâm đến việc đó nữa. Vì tôi không còn yêu cô nữa, cô Armstrong.”
Lạnh lùng xa cách đến nhói đau...
Becky lễ phép chào Freen trở về, cánh cửa lạnh lùng không tiếc thương số phận phát ra âm thanh đóng cửa thật chói tai.
Nàng đã không còn yêu cô nữa.
Sau đó Becky tìm gặp Push, có lẽ không được đúng lắm, cô kể với anh ta mọi chuyện, lại khóc lóc nói.
“Tôi cảm thấy rất biết ơn anh vì từ trước đến nay vẫn giúp tôi. Nhưng Freen không yêu tôi nữa. Và... chiếc chìa khoá này cũng không để làm gì cho nên...”
Becky đẩy chiếc chùa khoá cho Push, nhưng kì lạ anh ta đẩy lại về phía cô.
“Cô thật vô dụng quá, nhưng, chiếc chìa khoá này, nhiệm vụ của nó chưa kết thúc đâu, nên cô cứ nghe lời tôi. Hãy giữ lấy.”
Nhiệm vụ chưa kết thúc?
Rốt cuộc là loại gì...
__
Đúng là Freen Sarocha đã sang nước ngoài vào đầu tuần sau đó, là đi cùng người đàn ông hôm nọ.
Tại trường cấp 3 giờ giải lao, Becky đang ngồi bần thần trên hàng ghế đá, ánh mắt trở nên xa xăm.
“Cậu ổn chứ?”
Samuel bước ra trên tay là hai lon cafe, anh đưa một lon cho Becky. Tự mình bật nắp lon.
Becky nhận lấy lon cafe từ Samuel, thở dài.
“Ổn làm sao được.”
Samuel ngồi xuống bên cạnh Becky, đặt tay lên vai cô, tỏ vẻ an ủi.
“Cũng nên suy nghĩ thực tế một chút. Giữa cậu và Freen Sarocha đã trải qua quá nhiều chuyện. Nó không thể cứu vãn, không thể hàn gắn. Mấy ngày qua cậu cố gắng như vậy, ít ra Freen Sarocha còn thấy được sự hối lỗi của cậu. Bây giờ người ta có hạnh phúc mới, người nên vui phải là cậu.”
Những lời Samuel nói thật đau lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn đối với một người như Becky. Nhưng, đó là thực tế. Bây giờ Becky không có quyền xông vào cuộc đời của nàng nữa.
Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao kết thúc, Samuel đành tạm biệt Becky để vào tiết, trước khi đi, anh vỗ vỗ vai cô, lại một lần nữa nói lời an ủi.
“Thôi được rồi, không phải đáng buồn đến mức ấy đâu.”
Rốt cuộc cũng đi...
Becky thở dài, Samuel chắc không hiểu cô lúc này đang cảm thấy thế nào. Đầu tiên là ghen vì người đàn ông khác cùng Freen, lại cảm thấy mình không có tư cách ghen, nghĩ lại một số chuyện đã xảy ra, lại tự trách bản thân mình bỉ ổi.
Đúng hơn, ngay từ đầu người thua cuộc đã là Becky Armstrong, cô đã mất tư cách để ghen từ lâu rồi. Thật thảm bại.
Nhưng chợt một câu nói bất ngờ vang lên trong tiềm thức.
Chỉ khi nào bạn còn yêu, bạn vẫn có quyền ghen. Vâng, đã yêu thì phải ghen mới đúng là yêu.
Nếu một ngày bạn không ghen, có nghĩa bạn chẳng còn yêu cô ấy nữa.
Becky không biết, nhưng nó thực sự trấn an cô hơn. Việc giữa cô và Freen còn cơ hội để níu kéo hay không, có trời mới biết.
Nhưng, thực sự thì Becky rất buồn khi phải thừa nhận, Freen Sarocha bây giờ sống rất tốt, tốt hơn rất nhiều những ngày sống như địa ngục khi còn yêu cô.
Becky rời khỏi trường cấp ba nơi Samuel làm việc, cô tăng tốc đến thư viện lúc trước bắt gặp Freen. Cô nghĩ thư viện là nơi yên tĩnh thích hợp để giải toả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro