Thời khắc đó, Becky Armstrong ngỡ mình đã không còn trên cõi đời này nữa, mà thế cũng tốt, mang cảm giác tội lỗi với Freen Sarocha đi xuống địa ngục, từ nay nàng sẽ không còn phải chịu đau khổ nữa.
Becky mơ hồ cảm nhận được mình bị đưa đi đâu đó, có tiếng khóc văng vẳng, có tiếng người nói chuyện qua lại, có tiếng cãi nhau. Đối với nhận thức không có chút thật này, Becky dù có muốn cũng khó có thể xác định mình đã thành dạng gì, rồi đây sẽ bị bọn quỷ đáng ghét bỏ vào nồi lẩu địa ngục nấu chín sao..
Điều đó khiến Becky Armstrong vô thức nhíu mày.
Becky lại nghe thấy tiếng nói chuyện, lời qua tiếng lại.. nhưng cô mệt rồi, không có tâm trạng để thắc mắc nữa. Becky dần mất đi ý thức, tựa hồ thiếp hẳn đi.
Đến khi Becky dần có lại ý thức, tuy nhiên đó chỉ là cảm nhận trong tiềm thức, cô vẫn chưa có tỉnh dậy. Becky nghe thấy tiếng người khóc, thật sự rất gần, người ấy nắm lấy tay Becky, gục đầu vào ngực cô, Becky cảm nhận được chất lỏng ấm nóng trên mặt, thì ra người ấy khóc, giọt nước mắt lại lăn xuống mặt cô.
Becky nghe người ấy thầm thì với cô điều gì đó, nhưng căn bản không nghe thấy rõ, cũng chẳng thể đáp lại..
Người ấy là ai? Mà khiến Becky có cảm giác ấm áp và gần gũi, cũng không phải cảm giác bên người thân. Mùi hương mà Becky có thể cảm nhận được, một mùi hương thanh dịu, thơm tho thoang thoảng bên cánh mũi cô. Becky thật sự muốn mình có thể tỉnh dậy ngay lập tức để xem xem người ấy là ai...
Và đến khi Becky thực sự tỉnh dậy thì đã là chuyện của một tháng sau..
Lúc đó là vào cuối tháng sáu, trong phòng bệnh, ông nội Armstrong, Richie và Stephen đang ngồi trông Becky, chợt thấy ngón tay cô động đậy, ba người đều giật mình, lập tức gọi bác sĩ, rất nhanh sau đó Samuel, Nink, Kao và có cả Nancy cùng Yurin đều tập trung lại đây. Mọi người đều không giấu nổi lo lắng hiện trên gương mặt. Đặc biệt là ông nội Armstrong.
Vị bác sĩ già sau khi đã tiến hành kiểm tra, khẽ gật gật đầu với mọi người.
"Bệnh nhân Armstrong đã hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm. Sẽ không phải giữ tình trạng hôn mê nữa, ý thức cũng hoàn toàn ổn định. Không cần lo ngại nữa."
Sau đó mọi người đều mừng rỡ cảm ơn bác sĩ và y tá đến khi họ ra khỏi phòng bệnh. Mọi người cùng nhau đến giường bệnh, Becky khi này từ từ mở mắt, khẽ nhíu mày vì luồn ánh sáng lên lỏi từ khe cửa sổ. Cuối cùng cô nhăn mặt vì đầu còn đau, nhẹ kêu "A.." một tiếng.
"Không sao chứ?" Samuel lo lắng hỏi.
Becky ngẩng đầu lên nhìn ông nội mình đã giàn giụa nước mắt, cả mọi người cũng đều hiện lên vẻ lo lắng khó nói, cô mỉm cười, ngụ ý nói mình không sao đâu.
"Cháu là thế nào vậy ạ?"
Nghe Becky hỏi, ông nội Armstrong lau nước mắt nói.
"Cháu là bị tông xe chứ sao. Ông khi đó đang ở nhà, nghe tin lập tức đến bệnh viện ngay. Thật sự là tim muốn nhảy ra ngoài vì lo sợ."
"Phải, ông nội đã không ăn không ngủ suốt một tháng vì lo cho em đấy." Richie nói.
Ông nội Armstrong cũng không còn khóc nữa, ông cười đôn hậu chỉ vào Samuel, Nancy và cả Yurin.
"Mấy đứa nhỏ này suốt một tháng cũng tất bật quẳng cả công việc để vào đây lo cho cháu đấy."
Becky mỉm cười, thật sự cô có ông nội, anh em trai thương yêu mình, còn có những bằng hữu vô cùng tốt.
"À và còn..." ông nội Armstrong muốn nói thêm nhưng bị cái liếc mắt đầy ý niệm của Samuel ngăn lại, ông nhanh chóng chữa lại câu vừa rồi. "..và còn có chú Oh ở Nhật của con cũng đã về thăm, nhưng lên máy bay vào hôm kia rồi."
Becky nheo mắt cười..
"Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Nancy chống nạnh khẽ le lưỡi chọc ghẹo.
"Khách sáo gì chứ! Lo mà tự biết chăm sóc bản thân giùm tôi."
Tất cả mọi người đều cười rôm rả. Cuối cùng Yurin hướng đến Becky ung dung hỏi.
"Nhưng tại sao lại để bị xe tông? Em vốn là người lái xe rất cẩn thận kia mà."
Rồi mọi người cùng hướng mắt đến Becky khiến cô vô cùng bối rối.
"Phải đấy, tại sao lại để xe tông vậy hả?"
Becky chợt trầm ngâm, khi ấy... phải rồi, lúc đó chính là Becky đang lái xe sau khi từ căn hộ Freen Sarocha trở ra, đúng là lúc ấy đang mãi suy nghĩ về nàng.
Nhưng tất nhiên Becky sẽ không nói ra.
"Chỉ là trong một phút mất tập trung mà thôi."
Samuel thấy biểu cảm thản nhiên như không của Becky thì tỏ ra phẫn nộ.
"Cậu nói hay thật đấy, chỉ trong một phút mất tập trung hay sao? Vậy mà cậu suýt mất mạng đấy biết không? Cậu muốn mọi người phải khổ vì cậu phải không?"
Đúng là hễ đụng đến chuyện này, Samuel lại cảm thấy tức giận, Becky cũng chợt nhận ra mình vô tâm quá đáng..
"Tớ xin lỗi, không có ý đó."
Becky bất giác lướt mắt cố tìm kiếm gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ có sự thất vọng và buồn bã vô tận.
Không có bóng dáng Freen Sarocha..
Phải rồi, làm sao nàng ở đây được, Freen hẳn là đang ở nước ngoài, có khi nàng còn chẳng biết Becky bị tai nạn thế này.
Cô còn mong chờ điều gì nữa, ngay từ đầu là tại cô cơ mà.
Cứ thế, sau hai tuần Becky đã xuất viện, mọi người đều ngăn cản và khuyên cô nên nghỉ ngơi nhưng Becky quả quyết nhanh chóng xuất viện sớm. Vì sao cô phải vội vã như thế, là vì Becky Armstrong còn nhiều chuyện quan trọng phải làm.
__
Hôm ấy, sau khi Becky xuất viện một ngày đã nhanh chóng tìm đến nhà vợ chồng Push Puttichai.
Push Puttichai mời Becky vào nhà, lịch sự bảo cô ngồi để anh đi pha trà, trong khi Push tất bật ở bếp chuẩn bị trà bánh thì Feni Sarocha từ trên lầu đi xuống. Quả thật lần đầu tiên cô nhìn chị gái Freen Sarocha, tuy đã là mẹ một con nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp khiến người ta mê mẫn, đúng là rất đẹp.
Push Puttichai thật có phước quá.
Trong khi Becky thầm đánh giá nhan sắc của Feni Sarocha, nàng ta đã ngồi đối diện cô, mặt đối mặt, cô mới thấy, Feni Sarocha và Freen Sarocha không chỉ giống nhau ở cái nhan sắc, cả hai còn có khí chất như nhau, tỏa ra một vách tường khiến người khác khó lòng chạm tới.
Feni mỉm cười.
"Em là Becky phải không? Lần đầu tiên gặp mặt, nhưng em biết chị là ai chứ?"
"Vâng, em biết."
Becky thấy Feni dường như đang suy nghĩ gì đó, đến khi Push Puttichai mang trà bánh ra, anh ngồi bên cạnh Feni Sarocha.
"Em có biết tháng trước Freen đã trở về Thái không?" Feni hỏi.
Becky thoáng ngây người, cũng không biết nên nghĩ gì, tiếc là trong tận đáy lòng là một khoảng trống khó nhìn rõ.
"Em thực sự không biết điều đó. Khi ấy em còn ở bệnh viện."
Khoan đã, không lẽ Freen đã đến bệnh viện..
Nàng về Thái là vì cô?
"Nhưng con bé đã sang nước ngoài hai ngày sau đó."
Push Puttichai tươi cười, vẻ mặt ngày càng toát ra vẻ trưởng thành của một người đàn ông có gia đình.
"Cô biết không, nó vừa nghe chuyện cô gặp tai nạn đã tức tốc trở về Thái, còn dặn không ai được cho cô biết."
Becky càng nghĩ, càng thấy mình là kẻ không đáng được yêu. Mặc dù Freen hận cô, nhưng nàng luôn quan tâm cô, quan tâm một cách thầm kín nhất.
Nghĩ lại những chuyện vô liêm sỉ mình đã làm trong thời gian qua, Becky thấy thật xấu hổ, cũng rất ân hận.
"Hôm nay em đến đây thực sự muốn anh chị giúp đỡ."
Push cong môi.
"Tôi biết mà."
Feni nháy mắt với Push, anh nhún vai đi đến chiếc tủ đặt một góc trong phòng khách, lấy ra một mảnh giấy kẹp trong cuốn sổ rồi đưa nó cho Becky.
"Cầm lấy, đây là điều cuối cùng chúng tôi giúp cô, còn kết quả ra sao, là do cô, và quyết định của Freen."
Có lẽ, điều quan trọng nhất chính là quyết định cuối cùng của Freen Sarocha, giờ phút này, Becky cảm thấy nàng như thẩm phán tối cao, có thể quyết định số phận của cô.
Becky trong xe, mãi ngắm nhìn mảnh giấy, ở đó nêu đầy đủ địa chỉ của Freen, theo lời của Push, nàng hoàn toàn sống ở đó một mình, tuyệt đối không ở cùng ai.
Chợt, cơn đau đầu ập tới, đây là hậu quả của vụ tai nạn đó, tuy không có gì đáng ngại, nhưng nhiều lúc sẽ khiến Becky không kiểm soát được bản thân. Cô ngày càng cảm thấy, mình thật vô dụng, không bằng kẻ tàn phế. Có chết cũng không hết tội.
Trong khi đó, ở một khách sạn bậc nhất giữa trung tâm thành phố bang California, một người phụ nữ tóc xõa ngồi bên cửa sổ, lừa biếng tựa đầu trên khung cửa liếc nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp sầm uất của thành phố, mọi người tấp nập bận rộn, chỉ có nàng ở đây để giết thời gian.
Freen cũng không biết mình đến đây để làm gì trong khi vẫn còn nặng tình với Becky như thế, không giảm sút chút nào, chỉ là ngày một yêu thêm, ngày một nhớ nhung nhiều hơn. Chuyện yêu đương trên đời, quả thực khó dứt.
Lời ngọt ngào trong lòng
Chỉ có người nghe hiểu được...
Cố gắng cái gì mà chỉ mới nghe tin Becky gặp chuyện liền quẳng hết mọi thứ để về Thái trong ngày gặp cô, khi đó ở trong phòng bệnh, thấy Becky khóc gọi tên mình, nói thật nàng không kìm lòng được, muốn bỏ tất cả để trùng phùng với cô. Nhưng, lòng tự tôn của một người phụ nữ không cho phép nàng làm như vậy.
Freen không muốn cô liệt nàng vào danh sách một trong những người phụ nữ của Becky Armstrong, không muốn khi cô chán nàng rồi lại bỏ xó...
Oán trách cũng không đành lòng
Tôi như thế liệu có phải nhu nhược?
Thế nhưng, tình yêu vốn không liên quan đến đúng sai
Chẳng qua là người vô tâm hờ hững
Bỏ quên những cảm nhận của tôi
Chẳng qua là tôi quá cố chấp
Khao khát sự dịu dàng đã qua
Một lý do người viện ra tôi nguyện chấp nhận tất cả
Freen nhiều lúc rất muốn can đảm đến trước mặt Becky nói "Tôi yêu em, em còn yêu tôi không."
Nhưng nàng chỉ sợ...
Cây đến mùa, cây thay lá
Người đến lúc, người cũng thay lòng.
Becky trẻ hơn nàng, còn tương lai hơn nàng, Freen sợ đến lúc nàng già rồi, không còn đẹp như trước nữa, cô sẽ vất bỏ nàng như món đồ lâu ngày sử dụng... không thương tiếc..
Vẽ lại khuôn mặt người, lưu giữ nơi trái tim ta
Ai cũng không lấy được bức tranh buổi đầu gặp gỡ
Cho dù năm tháng có lấy đi vẻ đẹp của ta
Thì người vẫn như xưa, vẫn thiếu niên đa tình.
...
"Becky, cậu đi thật sao?" Samuel vẻ mặt ảm đạm hỏi.
Becky đang mải mê thu dọn hành lí, đem một số đồ dùng cần thiết xếp vào bên trong.
"Phải, nhìn tớ thích giỡn chơi lắm hả."
"Lần này phải nắm chắc cơ hội đấy."
Samuel thở dài, nói thật anh có chút lo cho cô, vết thương vốn chưa lành hẳn, ngay lập tức lại quyết định sang nước ngoài, liệu có ổn không.
"Chuyện đó cần cậu phải nhắc sao."
Xếp đồ đạc xong xuôi, Becky xoay qua Samuel, huýnh nhẹ vai anh, cười tươi.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tớ tự biết lo cho bản thân, không sao đâu."
"Thật là, cho dù mình lo hay không lo thì cậu cũng chỉ biết làm những gì cậu muốn thôi."
...
Sau hàng giờ ngồi trên máy bay, Becky ngã người trên chiếc ghế êm của tiệm cà phê nọ, khẽ vươn vai.
"Cuối cùng cũng được hít chung bầu không khí với Freen rồi."
Phải, không còn gì bằng luôn.
Nghỉ ngơi được một chút, Becky đã nghiên cứu tờ giấy ghi địa chỉ của Freen thật kĩ, rồi nhanh chóng lên taxi.
Sau khi đến khách sạn, cô lên thẳng phòng 302.
Khách sạn này đúng lạ, sử dụng mật khẩu phòng y như căn hộ, Becky đang mãi đắn đo không biết nên gọi cửa hay thế nào, đột nhiên nhớ đến vài tháng trước mình từng mở mật khẩu căn hộ Freen Sarocha một lần, lần này quyết định thử.
Nhưng, Freen bây giờ ghét cô như vậy, đời nào vẫn để như thế.
Có điều, khi Becky ấn số ngày tháng năm sinh của cô thì cửa mở, vậy là chính xác. Becky chợt thấy xao xuyến, tình cảm Freen dành cho cô vẫn nguyên vẹn như ngày nào.
Vào bên trong, Becky trong thấy ngay một phụ nữ tóc xõa dài đang đứng quay lưng đối diện mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, Freen đã gầy đi nhiều.
Becky không nói gì, chầm chậm đến ôm eo Freen từ phía sau, nàng không quay đầu lại, nàng biết là ai..
Cái ôm siết chặt hơn, Becky tham lam thưởng thức mùi hương cơ thể thân thuộc của Freen, cho đến khi nàng quay lại.. đôi mắt ươn ướt, đôi môi pha lẫn nụ cười rạng rỡ.
"Freen, em yêu chị, yêu chị đến chết đi sống lại."
Freen vẫn im lặng, ánh mặt trời chiếu vào làm bóng dáng nàng trở nên yểu điệu và tỏa sáng hơn bất kì thứ gì, Becky tiến đến, ôm chặt nàng, đặt môi hôn lên môi nàng, chậm chậm nóng bỏng, từ nhẹ nhàng đến cuồng loạn..
"Em nhớ chị, rất nhớ."
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng đáp lại khe khẽ.
"Tôi cũng nhớ em."
Yêu đương bao giờ cũng có sự thấu hiểu lẫn nhau, mà thấu hiểu thì không thể ngày một ngày hai là đã biết nhau nghĩ gì, đó chính là bàn đạp để khiến hai người phải trãi qua những khó khăn trong tình yêu. Nếu có thể có được nhau trong phút cuối của giông bão, thì sẽ có nhau cả đời...
Như luân hồi tam thế thì sao có thể tránh khỏi
Ai cũng bước đi, chia li hay không, đều có nhân quả
Người qua đường, lướt qua nhau
Chỉ khiến lòng thêm hối tiếc
Hận này do tham chút vui vẻ mà thành
Trước giờ chưa cầu có hạnh phúc thật lòng
Tới lúc chia li có ai dám nói một câu "Ta đợi"
Chắc không có ai cùng người rút lại duyên phận
Giống như mặt trăng cũng có lúc khuyết
Hoa rơi giữa trời sáng rồi lại có màu đỏ
Ai với ai, vừa mới bắt đầu đã không có kết thúc
Năm tháng cứ trôi qua
Tương lai phía trước phải càng trân trọng
Nói lời từ biệt xong thì sáng mai lại trùng phùng
Giống như năm tháng cứ luân phiên làm mờ vết hằn
Trước giờ khóe mắt chưa từng lặng đi
Vẫn còn tìm thấy sự giống nhau.
Tùy tam thế luân hồi mà trôi dạt xa gần
Rời xa lúc đó có nhận ra con tim bị tổn thương hay không
Hoang cảnh tối tăm
Còn có duyên phận một đời của người
Cứ mãi nhớ, oán hận
Hoa rơi giữa trời sáng rồi lại có màu đỏ
Ai với ai, vừa mới bắt đầu đã không có kết thúc
Năm tháng cứ trôi qua
Tương lai phía trước phải càng trân trọng...
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro