Chương 57: Ta cầu xin ngài

"E là nàng đã quên, phụ thân tốt kia của ta còn nhớ mãi không quên tiểu di nàng, nếu biết nàng ta còn ở Kim Lăng, chỉ sợ sẽ suốt đêm chạy tới." Lục Trì xoa bụng nàng, lòng bàn tay cách xiêm y chạm đến nơi ấm áp. Nơi này ngày sau sẽ chậm rãi nhô lên, sản sinh một sinh mệnh, chảy dòng máu của hắn và Thẩm Đường.

Nghĩ đến khả năng này, lồng ngực hắn bỗng nhiên sinh ra rất nhiều ấm áp, hàng mày khó có được mềm mại: "Đây cũng là con của nàng, chẳng lẽ nàng không thích sao?"

"Không thích." Thẩm Đường lấy tay hắn ra, quay lưng lại, sau một lúc lâu, hiếm khi ôn hoà nhã nhặn nói một câu: "Lục Trì, ta trước nay luôn hận ngài."

"Nàng lặp lại lần nữa." Lục Trì nhìn bóng lưng nàng, trong thanh âm không có sự thăng trầm cảm xúc.

"Ta trước nay luôn..." Thẩm Đường còn chưa nói xong, đột nhiên thân thể bị hắn kéo từ phía sau, không kịp phản ứng lại đã bị hắn bế lên và đi ra sau bình phong.

Sau bình phong có một bàn trang điểm, bên cạnh đặt một chiếc gương đồng cao bằng người. Gương đồng được chế tác tinh xảo, mặt kính sáng đến độ có thể soi bóng người, ngay cả sợi tóc cũng được phản chiếu rõ ràng.

Nàng còn chưa rõ hắn muốn làm gì, nam nhân bỗng nhiên bóp chặt cằm nàng, ép nàng nhìn về phía gương, gằn từng chữ một: "Nhìn rõ chưa, có thứ nào trên người nàng không phải của ta, có nơi nào ta chưa từng chạm qua không?"

Bàn tay trong gương dần dần trượt xuống, bao trùm xương quai xanh tinh tế của nữ nhân, sau đó hoàn toàn trườn vào trong vạt áo giao nhau.

Thẩm Đường bỗng nhiên tỉnh táo lại, nắm lấy tay hắn, hoảng loạn quay mặt đi, mắt phượng sũng ướt tràn ngập hoảng sợ: "Ngài điên rồi!"

"Còn có điều càng điên hơn, nàng nhìn cho kỹ." Lục Trì cúi đầu, cười lạnh một tiếng bên tai nàng.

Vừa nói xong, xiêm y của Thẩm Đường bị xé toạc một lỗ, lộ ra chiếc yếm đỏ thẫm. Nơi mềm mại bị bao vây bên trong, run rẩy đong đưa, tràn ngập phong cảnh kiều diễm.

Một cảm giác thẹn thùng xông thẳng lên đỉnh đầu Thẩm Đường, nàng thét chói tai né tránh, đánh lên người nam nhân, muốn đẩy hắn ra.

Lục Trì lại mặc kệ, cả khuôn mặt là vẻ mưa gió bão bùng, khóe mắt luôn xếch lên tạo thành một đường chỉ mảnh, lộ ra sắc bén: "Ta chỉ là muốn cho nàng biết, nàng thuộc về ai."

Nói rồi tóm nàng sang bên cạnh, trực tiếp kéo cái bàn lại đây rồi đẩy nàng lên.

Thẩm Đường biết, chỉ cần vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy bản thân bị nam nhân đè dưới thân với xiêm y bừa bộn, loại cảm giác xấu hổ và khuất nhục mau chóng biến thành hoảng sợ. Sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ giờ phút này chợt hiện rõ, dù giãy giụa vẫn bị hắn đè xuống, kéo mở xiêm y.

Xiêm y bị cởi một nửa đến eo, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, phía trên toát ra một lớp da gà, hai vai run rẩy, hai xương bả vai như con bướm đang đập cánh, tựa hồ chỉ cần tạo ra một chút tiếng vang, nó sẽ run rẩy bay đi.

Lục Trì nghe thấy tiếng khóc khe khẽ: "Đừng mà... Đừng mà... Lục Trì, ta không muốn..."

Hắn mắt lạnh nhìn, lòng bàn tay chứa vết chai mỏng thong thả trượt xuống tấm lưng trắng nõn, nhìn lớp da gà nổi lên, nhếch khóe miệng: "Không muốn sao, ta thấy thân thể nàng rất nhiệt tình đấy."

Đôi tay chống trên mặt bàn, vòng eo hạ xuống, che kín nữ nhân dưới thân, như chim ưng luôn chiếm cứ ở trên bầu trời nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, nhưng không vội đuổi bắt, đầu tiên là ép người ta đến góc chết.

Sau đó hắn cắn lên vành tai nữ nhân, trong ánh mắt lại không có một chút tình dục, lạnh lẽo giống như đánh một ván cờ, chậm rãi nói: "Nàng chưa từng nói muốn, cho dù ta làm gì, nàng trước sau vẫn hận ta. Một khi đã như vậy, không bằng tùy theo tâm ý của ta, nàng vui cũng được, khó chịu cũng được, chung quy vẫn phải cầu xin ta."

Giọng nói hắn như kẹp thêm dao nhỏ, đâm thẳng vào tim người khác: "Không phải nàng đã nói nàng chẳng qua chỉ là kỹ nữ nhỏ ta nuôi à?"

Nhiều năm như vậy, khí phách của Thẩm Đường vẫn không bị mài mòn, xuất thân là hậu bối thanh lưu, cho dù ở nơi nào, vẫn duy trì cốt cách không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Sắc mặt nàng lập tức trắng toát, nốt chu sa giữa mày cũng ảm đạm đi, chỉ có đôi mắt đỏ bừng, đôi môi run run, nhưng chẳng nói bất cứ điều gì, lặng lẽ nghẹn ngào.

Nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo giống như thân thể đang ở hầm băng, hơi lạnh thẩm thấu khắp người. Loại hơi lạnh này thậm chí ảnh hưởng đến hô hấp hoặc do không khí càng thêm loãng, nàng không thở nổi, giống như con cá bị vớt lên bờ, bất lực giãy giụa.

Đúng vậy, nàng trước nay chỉ là kỹ nữ nhỏ do Lục Trì nuôi dưỡng mà thôi, nên cúi rạp thỉnh cầu chủ nhân thương hại, lấy được cơ hội sống sót mới đúng.

Nhưng có đôi khi, sống sót còn tuyệt vọng hơn chết đi.

Lục Trì túm tóc nàng khiến nàng ngẩng đầu.

Trong gương đồng xuất hiện một gương mặt nữ nhân, chỉ to bằng bàn tay, hàng mày mảnh cong cong, đuôi mày rũ xuống, mềm yếu nói không nên lời. Giờ phút này mái tóc nàng rối loạn, dính lung tung trên mặt, đôi mắt và chóp mũi đỏ lên, nước mắt giàn giụa khắp mặt, yếu đuối đáng thương.

Nếu là một nam nhân bình thường, ắt sẽ hận không thể lập tức tiến lên ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, ước gì có thể đào tim móc phổi cho nàng.

Nhưng Lục Trì không phải, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, giống như tự do ở ngoài hồng trần, cao cao tại thượng liếc nữ nhân dưới thân bằng nửa con mắt: "Đồ vật gì, nếu ta đã cho nàng, cũng có thể lấy lại."

Hắn chậm rãi cởi bỏ đai lưng của mình rồi tới y phục, lộ ra đồ lót trắng bên trong. Mỗi một quá trình, giống như hình phạt lăng trì đối với nữ nhân.

Bên ngoài là tiếng nha hoàn đi tới đi lui, cách một cái cửa sổ, chỉ cần có người cẩn thận một chút là có thể nghe thấy động tĩnh trong phòng. Nếu có người tò mò, không chừng sẽ đứng rình coi bên trong từ khe cửa sổ.

Giữa nỗi sợ hãi tột độ và nhục nhã, Thẩm Đường thấy nam nhân cởi dây lưng trung y, sợi dây đàn trong đầu đột nhiên đứt đoạn, nghẹn ngào mở miệng: "Đừng... Đừng ở đây... Đi lên sập... Lục Trì, ta cầu xin ngài... Không thể ở đây."

Đến về sau, nàng hoàn toàn sụp đổ, dạ dày chua loét, chỉ có thể ghé vào bàn nôn khan.

Thần sắc Lục Trì cuối cùng có chút thả lỏng, lấy xiêm y bên cạnh phủ lên người nàng rồi bế nàng lên, trực tiếp ôm nàng đi đến mép giường.

Nàng vẫn khóc, thở hổn hển, cả người đắm chìm trong bầu không khí bi thương.

Lục Trì ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng: "Nàng một hai phải bắt ta nói những lời khó nghe này, mới bằng lòng ngoan ngoãn sao?"

Hắn nghiêng đầu hôn lên mặt nàng, hôn vào từng giọt nước mắt, mặt mày dịu lại, mang theo thương tiếc: "Chừng nào nàng mới có thể ngoan một chút, ở bên cạnh ta không tốt à?"

Không tốt, không tốt, Thẩm Đường ngơ ngác nhìn về phương xa, ánh mắt dần dần mất đi ánh sáng, một ngày nào đó nàng nhất định phải rời khỏi Lục Trì, cho dù chết cũng muốn.

Lục Trì sai người đưa nước ấm tới, tự tay rửa mặt cho Thẩm Đường, động tác nhẹ nhàng tỉ mỉ, như đối đãi với một báu vật trân quý.

Thẩm Đường chỉ lạnh lùng nhìn, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hôm nay cảm xúc của nàng dao động rất lớn, ban đêm đột nhiên thấy màu đỏ, một vết máu nhỏ nhuộm đỏ quần lót, làm nhức mắt Lục Trì. Lăn lộn trong quan trường, trong tay ai chẳng có mấy mạng người.

Lục Trì cũng từng thấy không ít máu trên tay, nhưng khi nhìn thấy vệt đỏ tươi đó cũng hoảng sợ, tay run run: "Nhị Tam, tìm đại phu lại đây."

Nhị Tam không dám chậm trễ, lập tức chạy đi.

Dưới bụng còn đang chảy máu, Thẩm Đường nhìn màn gấm thêu hoa trên đầu, cảm thấy tội lỗi, nhưng phần hơn là một loại giải thoát. Nàng nghĩ, nếu cứ như vậy đứa con này biến mất cũng tốt, không cần cùng chịu tội với nàng.

Trong lòng dâng lên từng nỗi đau đớn, dày đặc khiến nàng không thở nổi. Tay nàng che trên bụng, nắm chặt lấy vạt áo, mặc niệm: "Là ta có lỗi với con, lần sau nhớ đầu thai vào một gia đình tốt."

Lục Trì ngồi ở mép giường, y phục hỗn loạn, hốc mắt sâu thẳm, khuôn mặt với đường nét rõ ràng đầy thảm hại, kéo tay nàng, trầm giọng nói: "Không sao, nhất định sẽ không sao."

Hắn nói như thể nói cho Thẩm Đường nghe, lại như nói cho bản thân nghe.

Nhị Tam trở về rất nhanh, là trực tiếp tóm Tưởng đại phu lại đây. Tội nghiệp cho bộ xương già của Tưởng đại phu, bị người xách lên không trung bay tới bay lui, lúc đứng trên mặt đất, chân đều nhũn ra.

Chờ nhìn rõ ràng người trên giường, ông càng thêm kinh ngạc: "Đây chẳng phải là Thẩm cô nương ư? Sao cô nương..."

Khi tầm mắt ông quét đến nam nhân bên cạnh, đột nhiên tắt tiếng. Hàng năm, ông khám bệnh cho các gia đình giàu có, từng gặp nhiều loại người, liếc mắt một cái đã nhìn ra nam nhân trước mặt có khí thế phi phàm, chỉ ngồi ở đó cũng có thể cảm giác được sự áp lực, chắc chắn không phải nhân vật bình thường.

Đã hơn nửa đêm, hắn canh giữ bên cạnh Thẩm cô nương, mà Thẩm cô nương lại chưa lập gia đình, không biết ở giữa có bao nhiêu quanh co.

Toàn thân Lục Trì cứng đờ, nhìn thấy đại phu lại đây, khàn giọng nói: "Đại phu, cố gắng hết sức giữ cả mẹ lẫn con. Nếu... Nếu có bất trắc, đặt thân thể nàng lên hàng đầu."

Trên trán Tưởng đại phu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, đáp lời: "Vâng, tiểu nhân tất nhiên sẽ tận lực."

Lục Trì quay đầu lại nhìn Thẩm Đường, sau đó ra ngoài ngồi chờ. Cách một lớp rèm vải, không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Loại cảm giác không biết này sẽ khuếch đại vô hạn nỗi sợ, hắn không nhịn được nghĩ đến phương hướng cuối cùng, nếu đứa nhỏ này thật sự không thể giữ thì phải làm sao?

Hắn trầm mặc ngồi ở đó, đè nén tất cả cảm xúc, như một tảng đá thật lớn. Nơi xa có ngọn gió thổi đến, lửa trên nến lay động, phản chiếu cái bóng lúc dài lúc ngắn.

Không biết đợi bao lâu, Tưởng đại phu mới bước ra từ bên trong. Ria mép hoa râm tức giận đến mức run lên, ông không nhịn được chỉ trích: "Lúc trước ngài có biết cô nương mang thai không?"

Nửa khuôn mặt Lục Trì ẩn trong bóng tối, qua một lúc lâu mới gật đầu.

"Ngài là gì của cô nương?"

Hỏi đến vấn đề này, nam nhân rõ ràng trầm mặc xuống, Tưởng đại phu đã thầm mắng hắn một trận trong lòng, thì nghe thấy hắn đột nhiên mở miệng. Thanh âm khàn khàn như bị mài ở nơi nào đó:

"Ta là phu quân của nàng."

Lửa giận của Tưởng đại phu càng lớn hơn: "Nếu ngài đã là phu quân của cô nương, cũng biết cô nương có thai, vì sao không nhường cô nương một chút. Rõ ràng là cô nương tích tụ tức giận trong lòng, cảm xúc dao động quá lớn, mới có dấu hiệu sinh non."

Thế tử được mọi người nhường nhịn và kính trọng ở Thịnh Kinh lại bị một đại phu mắng thẳng vào mặt, nói ra cũng chẳng ai tin.

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Tưởng đại phu đã có chút hối hận, quý nhân như vậy nào đến lượt loại người như ông chỉ trích. Nhưng y giả nhân tâm(*), ông nghĩ tới cô nương trong phòng bị giày vò đến nỗi mất sức sống, dịu giọng nói:

"Nữ nhân mang thai mười tháng, ngày nào cũng bị hành hạ, đã là chuyện không dễ dàng, còn dễ gặp nguy hiểm, hơi sơ ý một chút, nhẹ thì có dấu hiệu sảy thai, nặng thì một xác hai mạng. Suy cho cùng, đây cũng là cốt nhục của ngài, dù là nể mặt đứa con, ngài cũng nên nhường cô nương một chút."

*Người hành y nhân từ, có y đức và hết lòng vì bệnh nhân.

Tưởng đại phu nói theo hướng nghiêm trọng: "Lần này may mà phát hiện sớm, mới giữ được cả hai người, lão phu kê một ít thuốc dưỡng thai, phải chăm sóc thật tốt. Nếu có lần sau, chẳng ai nói được sẽ xảy ra chuyện gì."

Lục Trì không nói chuyện, sắc mặt đã xanh mét, hắn kỳ thật cũng không biết sẽ nghiêm trọng như vậy.

Hắn là nam nhân, tất nhiên không có người dạy hắn những chuyện này. Lần này đi Phần Dương, không mang theo ma ma lớn tuổi bên cạnh, cũng không có người nói cho hắn biết nên chăm sóc như thế nào.

"Đại phu, viết tất cả những điều cần chú ý ra, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt."

Hắn nói như thế, sau đó đứng lên, đi vào trong với bước chân hơi lảo đảo.

Nữ nhân đã ngủ, an tĩnh nằm ở đó, cằm nhọn hoắt, đã gầy hơn không ít so với lúc ở vương phủ. Hắn ngồi nhìn ở mép giường, nghĩ ngợi, hắn quả thật đối xử với nàng không tính là tốt, còn suýt nữa thì hại con của họ.

Chỉ cần nghĩ đến vết máu tươi kia, lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Một ngày mới lại bắt đầu, giữa màu đen pha với trắng, bầu trời sáng sủa lên từng chút một.

Lúc Thẩm Đường tỉnh lại, nam nhân ngồi ở mép giường, ngược sáng, không nhìn rõ sắc mặt của hắn, chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn, u ám:

"Thẩm Đường, sinh đứa nhỏ này ra, ta thả nàng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro