Chương 157 + 158

Chương 157. Làm chứng

Edit + beta: Iris

Khe Hỏa Trại, đây là một dãy núi hoang vắng trải dài 800 dặm.

Đỉnh núi cao chót vót, xen kẽ nhau, ngước mắt là có thể nhìn thấy làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ đỉnh núi.

Nơi này quanh năm bị bóng tối bao phủ, nghe nói rằng đây là nơi thần tiên ngã xuống, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy khắp nơi là những bức tường đổ nát và đống tro tàn dày đặc chất đống dưới đất, tỏa ra hơi nóng.

Mặt đất nứt nẻ, môi trường tồi tàn, thậm chí không thể nhìn thấy một ngọn cỏ nào có thể sinh trưởng.

Bụi mịn bay khắp nơi, tro núi lửa tích tụ càng lúc càng dày, nhưng ở một thời khắc nào đó, đột nhiên bị một đôi ủng màu đen đá bay tứ tung.

Tro bụi lập tức rải đầy dưới đất.

Tần Giác mặc áo bào trắng đối lập với dãy núi, đôi mắt điềm tĩnh, tay áo dài quá cánh tay y, mũi kiếm của linh kiếm cắm xuống đất, do đang đi nên vẽ ra một vệt dài dưới đất.

"Ngươi đi đâu mất rồi?" Giọng của Đường Tử Thần truyền đến từ miếng ngọc bội treo bên hông Tần Giác, giọng nói rất khàn như là xen lẫn không ít tạp âm, giống như đang nói chuyện qua một tấm màn che.

Tần Giác không trả lời, ánh nắng ở khe Hỏa Trại quá độc hại, trong lúc đang đi, cuối cùng y cũng không chịu nổi nữa, kéo mũ áo choàng lên.

Thật khó để tưởng tượng, trong thời tiết cực kỳ giá lạnh vào tháng 12, lại có một nơi nóng bức và tàn khốc đến vậy.

Đường Tử Thần đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời thì có hơi mất kiên nhẫn:

"Rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói không? Nơi đó đúng là có rất nhiều kỳ ngộ, nhưng nếu ngươi bất cẩn bị gì đó thì sao?"

Khe Hỏa Trại vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ giọng của Đường Tử Thần, Tần Giác không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.

"Không đâu."

Y thờ ơ nói.

Một giọt mồ hôi rơi từ thái dương Tần Giác xuống.

Ở bên kia, Đường Tử Thần hừ một cái: "Ngươi tiếp tục sĩ diện đi, nếu ngươi chết bên trong, ta vẫn còn sống."

"Tuổi ta còn trẻ, ta cố gắng thêm mấy trăm năm, ngàn năm nữa, đến khi đám Vân Thời chết hết, ta sẽ đi đón Quý Từ về, yên tâm, ta sẽ dẫn hắn đến trước mộ của ngươi."

Trên mặt Tần Giác không chút gợn sóng, khi nghe thấy câu này thì hơi nhăn mày, mất kiên nhẫn nói: "Câm miệng, ồn quá."

Đường Tử Thần - người bị mắng là ồn ào - cũng rất khó chịu.

Hắn dứt khoát cắt đứt liên lạc.

Làm như ai cũng muốn nói chuyện với y vậy.

Nếu không phải bởi vì khe Hỏa Trại thực sự quá nguy hiểm, Đường Tử Thần chắc chắn sẽ không chủ động đi nói chuyện với cái hũ nút này.

Khe Hỏa Trại, nói trắng là là một dãy núi lửa khổng lồ, nơi đó được gọi là vực chết, chỉ cần đi vào đó sẽ cửu tử nhất sinh.

Nếu may mắn thì có thể sống sót trở về, mang theo vô số vàng bạc châu báu bí tịch võ công, còn nếu xui xẻo thì sẽ bị đốt thành tro, mãi mãi ở lại khe Hỏa Trại, nhiều năm sau sẽ làm đất đá dưới chân một nhà thám hiểm mới.

Truyền thuyết kể rằng ở đó có bảo vật và thần dược do tiên nhân để lại, ăn một viên là có thể hiểu được vạn vật âm dương, rèn luyện gân cốt, tẩy tủy phạt kinh, tu vi tăng vọt, bước chân vào hàng ngũ bán tiên.

Tương đương với việc kế thừa y bát* của tiên nhân.

*Y bát (衣钵): truyền từ đời này sang đời khác; áo cà sa và bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát của những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... Truyền lại cho đời sau)

Tiến vào khe Hỏa Trại, lấy được bảo vật của tiên nhân là cách nhanh nhất mà Tần Giác có thể nghĩ ra để nâng cao tu vi của mình.

Y không chờ nổi, sư huynh cũng không chờ nổi.

Sau khi ngắt ngọc bội liên lạc, Tần Giác tiếp tục đi về phía trước.

Nơi này như cách biệt với thế giới bên ngoài, cho dù có tu vi bảo vệ cũng không thể chống được gió cát bay vào mắt.

Đôi mắt Tần Giác khô khốc, nhưng không vì vậy mà dừng chân lại.

Thậm chí chỉ khựng lại một chút cũng không có.

Không biết đi được bao lâu, trong tầm mắt Tần Giác xuất hiện một nấm mồ.

Phần trên của túi đất hình vòm nhọn, màu đất nhòe đi vàng như nến.

Tần Giác chỉ nhìn chằm chằm một lúc, những nấm mồ đó bắt đầu rung chuyển, từng bàn tay trắng xanh chui ra từ trong đó.

Móng tay sắc nhọn, khuôn mặt khiến người ta sợ hãi.

Là tử thi được núi lửa nuôi dưỡng, là quái vật không có tình người, chỉ biết chém giết.

Tần Giác lạnh lùng nhìn chúng nó bước từng bước đến gần mình.

Khuôn mặt thanh niên âm u, ngón tay thon dài vuốt ve nhẫn bạc đeo trên đốt ngón tay.

Giây tiếp theo, một tử thi cao lớn được thả ra.

Nó khác với đám ăn mặc không chỉnh tề kia, nó mặc y phục của con người, rất sạch sẽ đẹp đẽ, trên mặt không hề có chút vết bẩn nào, thậm chí mái tóc đen bóng, ngũ quan tuấn tú.

Minh Viễn mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó tức giận gầm lên với Tần Giác.

Vẻ mặt Tần Giác không thay đổi: "Giết chúng."

Minh Viễn lui về sau hai bước, rõ ràng không muốn nghe lời y.

Tần Giác đã đoán trước được cảnh này, giọng nói bình tĩnh:

"Quý Từ bị bắt, nếu ngươi còn muốn gặp lại huynh ấy thì nhanh chóng trở thành trợ lực của ta."

Minh Viễn cố nuốt tiếng rống giận về.

Nó nhìn Tần Giác một lúc, sau đó xoay người, lao vào đàn tử phi như một cơn gió.

Vô số cánh tay cánh chân rơi xuống đất, thổi tung đám tro núi lửa không biết đã tồn tại bao lâu.

Minh Viễn lau sạch vết máu trên mặt, nếu nhìn thoáng qua, không khác gì những tử thi không có lý trí kia.

Nó dọn dẹp chướng ngại phía trước, Tần Giác mặc áo bào trắng đi đằng sau nó.

Vạt áo trắng tinh không dính chút tro bụi và máu nào.

Sạch sẽ gọn gàng đến khó tin.

Nơi đây là luyện ngục nhân gian, vậy Đạo Tông thì sao?

Sư huynh ở Đạo Tông có khỏe không?

-

"Tốt, sao có thể tệ được chứ? Ngày nào Vân tông chủ cũng dâng vật vô cùng quý giá đến cho ta, ta làm sao dám bắt bẻ?"

Quý Từ cầm quyển sách trong tay ngồi bên cửa sổ, trước mặt là Liên Giao ngoan ngoãn dựa vào bàn viết chữ.

Anh cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào một chữ trong số đó, nhỏ giọng nói:

"Chữ này, viết sai rồi."

Liên Giao ngước lên xin lỗi, cầm lấy một tờ giấy khác, bắt đầu viết chữ.

Vân Thời đứng cách đó không xa, vẻ mặt u ám:

"Ta không phải muốn cãi nhau với ngươi, nếu không phải ngươi tự tiện trốn đi..."

"Sao vậy, Vân tông chủ cảm thấy chuyện mình giam cầm thủ đồ trong tẩm điện rất vinh quang à?"

Quý Từ đặt sách xuống, khóe mắt nhếch lên, cười như có như không:

"Nói cách khác, nếu không phải Vân tông chủ giam ta ở chỗ này, sao ta phải tìm mọi cách chạy trốn?"

Vân Thời muốn nói gì đó, há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Nếu hắn không làm như vậy, Quý Từ và hắn sẽ không có cơ hội dính líu đến nhau.

Sắc mặt Vân Thời thay đổi khó lường, cuối cùng chỉ nhíu mày.

Hắn hồi phục tinh thần từ trong cơn tức giận, thờ ơ nói: "Ta không cãi nhau với ngươi."

Vân Thời xoay người đi, thắp lò sưởi lớn trong tẩm điện, giọng nói ôn hòa:

"Ngày mai ta cử người đến làm sàn sưởi ấm, ngươi sẽ không lạnh như vậy nữa."

Quý Từ bật cười: "Ta nào dám phá nhà ở của Vân tông chủ?"

Nói xong thì nhẹ nhàng lật qua một trang giấy.

Anh vốn tưởng rằng Vân Thời sẽ không nhịn được rồi rời đi, ai ngờ lại có tiếng bước chân đến gần, trên má chợt thấy ấm áp, là Vân Thời vén tóc ra sau tai giúp anh.

Vân Thời ngắm nhìn đường nét khuôn mặt Quý Từ một lúc, sau đó thở dài:

"Làm cho ngươi dùng, sao có thể gọi là phá?"

"Ta mừng còn không kịp."

Quý Từ vô thức muốn phản bác, nhưng bây giờ hơi thở của Vân Thời quá nguy hiểm.

Như là cố ý thả ra để uy hiếp anh, cái lạnh như lưỡi dao sắc bén, ấn chặt vào cổ anh.

Vân Thời ung dung nói:

"Nếu nghĩ kỹ lại thì ta không cần phải tức giận làm gì."

"Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, nhiêu đó thôi cũng đủ rồi."

Hắn cong mắt lên:

"Dạo gần đây Đạo Tông có rất nhiều người, đều đến đây để mượn linh mạch, vốn dĩ ta còn thấy phiền phức, nhưng bây giờ ấy à..."

"Để những con kiến đó đến làm chứng cho chúng ta, thế nào?"

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 158. Đây thật sự là hệ thống đàng hoàng sao?

Edit + beta: Iris

Vân Thời thật sự điên rồi, Quý Từ không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

Sau khi nói xong câu đó, trong mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Quý Từ nhạy bén nhận ra điều không ổn, rút tay ra khỏi vòng tay của Vân Thời.

Vân Thời giật mình, lại cướp về lần nữa, sau khi sửng sốt một lúc lâu thì khiêng Quý Từ lên luôn.

Quý Từ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng đau xót.

Anh nhe răng trợn mắt, đánh vào lưng Vân Thời một cái:

"Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống!"

Vân Thời không quan tâm, khiêng người đi ra ngoài, hoàn toàn không bận tâm đến Quý Từ đang đấm đá trên vai mình.

Đằng sau vang lên tiếng lạch cạch, Liên Giao hoảng loạn làm đổ nghiên mực và mực nước, váy áo của nàng bị nhiễm đen.

Nàng nắm lấy ống tay áo Vân Thời: "Ngươi... Muốn làm cái gì?!"

"Ngươi thả huynh ấy ra!"

Tiểu cô nương nghẹn đỏ cả mặt, ánh mắt sợ hãi, ngón tay nắm chặt vạt áo Vân Thời đến trắng bệch.

Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen nhánh âm u của Vân Thời.

Trong mắt không có chút tình cảm nào, nhìn nàng như nhìn người chết.

Liên Giao hoảng sợ, tay càng nắm chặt vạt áo Vân Thời hơn.

Nước mắt bỗng chảy ra, rơi xuống sàn nhà.

Ngay khi Vân Thời không kiềm chế được muốn ra tay, Quý Từ đánh lên đầu Vân Thời:

"Ngươi không chịu để yên phải không?!"

Vân Thời bị cú đánh làm cho sửng sốt, bàn tay đang trói chặt Quý Từ cũng thả lỏng ra.

Sau khi cảm nhận được sức lực ở bên hông yếu đi, Quý Từ nhân cơ hội này nhảy xuống khỏi người Vân Thời.

Anh bình tĩnh nói: "Liên Giao mới 16 tuổi, ngươi nổi nóng với nàng làm gì?"

Vân Thời mím môi, cười nói: "Vậy không phạt nàng nữa, ngươi đi cùng ta."

Ống tay áo bị kéo.

Là Liên Giao.

Khi nàng sợ hãi sẽ có thói quen này, như thể chỉ cần kéo ống tay áo là có thể mang đến cảm giác an toàn cho nàng.

Quý Từ vươn tay lau khô nước mắt của Liên Giao:

"Đừng khóc, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn luyện chữ, ta đi ra ngoài một lát rồi về."

Liên Giao nghẹn ngào, không biết có phải do thói quen hay không, dù đang khóc nức nở nhưng cũng không phát ra tiếng.

Ngoan khủng khiếp.

Nàng và Quý Từ nhìn nhau một hồi thì ngoan ngoãn buông ống tay áo của Quý Từ ra, ngồi trở lại vị trí, dùng bàn tay vẫn còn đang run rẩy nhặt bút son lên, nghiêm túc luyện chữ.

Quý Từ chăm chú nhìn nàng một lúc, xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thời, nhoẻn miệng cười:

"Không đi à?"

Đi, đương nhiên phải đi.

Không phải muốn ra ngoài chơi sao? Cô Hồng có thể dẫn anh ra ngoài, Vân Thời hắn dĩ nhiên cũng có thể.

Vân Thời nắm tay Quý Từ, dẫn người ra khỏi Thái Cực Điện.

Hai người hiếm khi xuất hiện cùng nhau, ít nhất trong Thái Cực Điện thì là như vậy.

Ngay cả tùy tùng tiên đồng cũng rất ít khi nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ.

Bọn họ đều đoán là vì Quý Từ thật sự rất ghét Vân tông chủ.

Bây giờ xem ra... Suy đoán này là đúng.

Dù nhìn thế nào đi nữa thì trông Quý Từ chẳng vui vẻ chút nào hết.

Chỉ có Vân Thời là mỉm cười sung sướng.

Trái lại, lời đồn trong Đạo Tông càng ngày càng nhiều.

Quý Từ không biết những người khác nghĩ thế nào, cũng không biết Vân Thời muốn dẫn anh đi đâu.

Tay anh bị Vân Thời nắm lấy, thụ động bị dẫn đi về phía trước.

Trên đường đi, không ai dám nhìn anh, Quý Từ cũng cố không nhìn những người khác.

Chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, anh thấy được chút thương cảm trong ánh mắt các đệ tử đi ngang qua.

Anh cụp mắt xuống.

Không cần, anh không cần sự thương cảm.

Đây chỉ là tạm thời.

Cho dù không có Tần Giác, Quý Từ cũng không muốn yêu nhau với một người cố chấp điên cuồng như vậy.

"Tiểu Từ đang nghĩ gì đó?"

Phía trước, giọng nói dịu dàng của Vân Thời vang lên.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, tâm trạng Quý Từ vốn đang tệ, giờ càng bực bội hơn.

Anh bình tĩnh nói: "Suy nghĩ xem nên băm cái chân của ngươi như thế nào."

Lời nói mạo phạm như vậy, nhưng Vân Thời lại không hề tức giận:

"Ý tưởng hay."

"Không hổ là thủ đồ của bổn tọa."

Quý Từ: "..."

Tiện vậy mà cũng không chết được.*

*Nguyên văn "贱不死你" là một cách diễn đạt thông tục thể hiện cảm xúc mạnh mẽ, thường được dùng để thể hiện sự tức giận, bất mãn hoặc khiêu khích, thường xuất hiện trong ngôn ngữ trực tuyến và giao tiếp nói hàng ngày, đặc biệt khi mọi người cảm thấy tức giận hoặc không hài lòng.

Vì sao trên đời này lại có người não tàn như vậy?

Anh thật sự muốn nổi giận.

Sau khi nói xong câu đó, tâm trạng Vân Thời hình như vô cùng thoải mái.

Hắn lại giang tay ra bế Quý Từ lên.

Động tác lần này dịu dàng hơn trước đó không ít, ít nhất không làm Quý Từ thấy đau.

Vân Thời cảm thấy điều này rất tuyệt vời, tiền đề là Quý Từ đừng dùng khuôn mặt quan tài này để nhìn hắn.

Vì vậy Vân Thời úp mặt Quý Từ vào ngực mình, hài lòng tiếp tục đi về phía trước.

Quý Từ: "..."

Bị điên hay gì, toàn làm mấy thứ vô dụng.

Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này chắc chắn là vô cùng ấm áp.

Giống như đôi tình nhân ôm nhau trên nền tuyết.

Vẻ mặt tươi cười của Vân Thời không giống giả bộ.

Chỉ có Quý Từ đang chôn trong đống y phục vải lụa là bình tĩnh hỏi:

【 Ngươi thật sự không có bàn tay vàng cho ta xài sao? 】

【 Ta thật sự không thể đích thân giết hắn sao? 】

Hệ thống nhảy ra, sau khi kiểm tra cẩn thận rồi nói:

【 Yêu ơi, cục xuyên sách không có phúc lợi này nhe ~ 】

Bộ phận rác rưởi gì vậy, ngay cả bàn tay vàng cũng không cho ký chủ.

Phiền muốn chết, anh nhất định phải tìm cơ hội khiếu nại bộ phận này.

Trong lúc Quý Từ đang chửi rủa, hệ thống lại vui vẻ nói:

【 Cục xuyên sách không có phúc lợi này, nhưng ở khu công lược yêu đương ban đầu của ta thì có đó. 】

【 Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, dựa theo nhiệm vụ và bối cảnh thế giới, chúng ta sẽ chế tạo bàn tay vàng theo ý nguyện của ký chủ, để ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn. 】

Quý Từ vô cùng hâm mộ:【 Wow, thế sao cục xuyên sách lại keo kiệt như vậy? 】

Hệ thống:【 Yên tâm, mặc dù cục xuyên sách không có bàn tay vàng này, nhưng ta là hệ thống của khu công lược yêu đương, ta có quyền hạn mở bàn tay vàng nha ~ 】

Nghe vậy, Quý Từ hiểu ra gì đó, tức khắc trở nên hưng phấn:【 Ý của ngươi là? 】

【 Hệ thống khu công lược yêu đương, tạm thời bị điều tới làm việc tại cục xuyên sách, nhớ lộn điều lệ chế độ cũng có thể thông cảm đúng không? 】 Giọng hệ thống nghe rất nhẹ nhàng, 【 Nếu có phạt thì có lẽ cũng phạt nhẹ thôi nhỉ? 】

Quý Từ bị một đống lượng tin tức ập đến làm cho khiếp sợ mở to mắt:【 Ta... Ngươi... 】

Trong giọng của hệ thống mang theo ý cười: 【 Vậy nên ký chủ muốn bàn tay vàng gì, chỉ cần không phải là bàn tay vàng quá đáng như thả bug gây rối thế giới nguyên tác, ta có thể thỏa mãn cho ngươi ha ~ 】

Quý Từ mừng như điên: 【 Cha ơi! Ngươi chính là cha của ta! 】

Anh phải suy nghĩ cẩn thận mới được, lưỡi dao thì phải dùng thép tốt.

Đến lúc đó chẳng lẽ còn lo không đánh chết được tên ngốc đang sung sướng trước mặt này?

Có lẽ sự hưng phấn của Quý Từ hiện lên quá rõ ràng, Vân Thời cúi đầu nhìn:

"Sao vậy, vui thế à?"

Rất nhanh thôi sẽ giết được tên chết bằm nhà ngươi, sao có thể không vui cho được?

Quý Từ: "Liên quan gì đến ngươi?"

"Được rồi." Vân Thời vậy mà lại không truy hỏi.

Hắn ôm Quý Từ đi về một hướng, hình như là hướng linh mạch mà hắn cho các đại tông môn mượn.

Quý Từ không chú ý đến điều này, anh lại thảo luận với hệ thống:

【 Ngươi giúp ta như vậy, nếu bọn họ phạt nặng ngươi thì phải làm sao? 】

【 Không đâu. 】 Giọng hệ thống rất nhẹ nhàng, 【 Nhiệm vụ lần này của ta là ngươi, cũng không phải quản lý cục xuyên sách, hơn nữa cục xuyên sách có quy định không phạt ký chủ, yên tâm. 】

Quý Từ cảm động trào nước mắt: 【 Thống Thống, ngươi thật tốt, ta không biết phải làm gì để cảm ơn ngươi! 】

Hệ thống im lặng một giây, sau đó nói: 【 Chuyện này đơn giản thôi, lần sau ngươi và nhân vật chính ** nhớ kêu ta ra, đồng ý cho ta ghi hình toàn bộ quá trình là được rồi. 】

Tâm trạng phấn khích của Quý Từ lập tức bình tĩnh lại: "..."

Đây thật sự là hệ thống đàng hoàng sao?

°°°°°°°°°°

Lời editor: Nếu có ghi hình thì cho xin nhẹ cái vid :>>>

Đăng: 25/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro