Chương 99 + 100
Chương 99. Ôm ta đi, chẳng lẽ tiểu sư đệ xấu hổ?
Edit + beta: Iris
Vẻ mặt Quý Từ khó coi như ăn phải một tấn ruồi bọ.
Sao cố tình lại là Uất Trì?
Cái tên tóc vàng mắt xanh lục có kiếm thuật miễn cưỡng tạm được, bề ngoài cũng... Miễn cưỡng tạm được, dù sao cũng không đẹp bằng tiểu sư đệ nhà anh.
Chỉ là, Quý Từ nhìn lệnh bài trên tay Tần Giác, anh chợt nhớ ra một chuyện -- Lệnh bài này, hình như là Uất Trì đưa cho anh?
Lúc nãy đệ tử trông cửa nói đây là dấu ấn cá nhân của môn chủ, nói cách khác, tên nhóc Uất Trì kia là môn chủ Bình Khương Môn?
Sau khi nghĩ vậy, Quý Từ lập tức luống cuống, anh vội nắm chặt tay Tần Giác, căng thẳng nói:
"Tiểu sư đệ, sau khi vào địa bàn của Bình Khương Môn, đệ phải theo sát ta, có nghe không?"
Tần Giác cụp mắt nhìn đôi tay đan xen nhau của bọn họ, cong môi mỉm cười: "Vì sao vậy?"
"Còn có thể là vì sao nữa?" Quý Từ lén lút nhìn thoáng qua phía sau, thấy ở đây không còn ai khác, đệ tử trông cửa cũng bị đuổi đi, anh mới nhỏ giọng nói, "Còn không phải vì nơi này là địa bàn của tên nhóc Uất Trì kia sao, nếu hắn ỷ vào quyền thế bên này, cường thủ hào đoạt đệ thì phải làm sao đây?"
Nghe những lời này, cơ thể Tần Giác khựng lại.
Y rũ mắt nhìn đại sư huynh nhà mình đang căng thẳng muốn chết, vẻ mặt như thể nhìn thấu tất cả sự việc trên thế gian, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Tần Giác mới cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Quý Từ, thần sắc trong mắt tối đen không thấy rõ: "Vậy sư huynh phải trông coi ta thật kỹ đó, đừng để ta bị người khác bắt mất."
Như vậy cũng tốt, so với việc để Quý Từ khờ khạo nhào lên người người khác, còn không bằng để người làm sư đệ là y trở thành bia ngắm hình người.
Tóm lại là y thuộc về sư huynh.
Nghĩ vậy, trong mắt Tần Giác lại tối hơn một chút.
Bên này, Quý Từ không nghĩ sâu xa như y.
Anh lấy vải lụa từ trong ngực ra, nhìn thảo dược đầu tiên ở trên đó -- Bách Chuyển Thảo.
Loại thảo dược này thường cao bằng nửa người, lá to, thân rễ màu tím nhạt, hơi độc, sau khi ăn vào sẽ có cảm giác tê.
Trên vải lụa còn ghi rõ nơi thảo dược này sinh trưởng, chỉ có trên ngọn núi trong thành Đồng Cốt, treo ngược trên những vách đá.
Khi nhìn thấy dòng chú thích này, Quý Từ tỏ ra ghét bỏ:
"Hái thảo dược mà cũng phải leo núi, đúng thật là."
Tần Giác nhìn về phía anh: "Nếu sư huynh ngại mệt, có thể đợi ta dưới chân núi."
Lên núi xuống núi chỉ cần một khẩu quyết là giải quyết xong, nhưng hái thảo dược, không đến mức không cần sư huynh anh đi cùng chứ.
Nghe y nói xong, Quý Từ lại hơi do dự.
Sau một lúc lâu, anh lắc đầu nói: "Ta chỉ nói chơi thôi, ta đi cùng đệ."
Nếu anh để Tần Giác ra ngoài một mình, lỡ như giữa đường gặp phải Uất Trì thì phải làm sao?
Tên nhóc Uất Trì kia, 5 năm trước mới vừa gặp đã có tâm tư không thuần khiết, lại còn cao to như vậy, cơ bắp phồng lên như bao cát, nếu Tần Giác không phản kháng lại nổi thì phải làm sao?
Càng nghĩ vậy, Quý Từ càng lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Tần Giác đầy trìu mến.
Hơn nữa, không phải bây giờ Tần Giác đang thích anh sao?
Nghĩ đến đây, Quý Từ hơi ngại ngùng.
Anh cẩn thận suy tư một lúc, cảm thấy nếu để Uất Trì và Tần Giác ở bên nhau, vậy chẳng bằng để anh và Tần Giác ở bên nhau.
Ít nhất bọn họ hiểu rõ nhau, tôn trọng lẫn nhau, anh cũng sẽ không giống như những trưởng lão biến thái trong nguyên tác, ép tiểu sư đệ làm chuyện y không thích.
Nghĩ vậy, Quý Từ cảm thấy thoải mái hẳn.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể để Uất Trì thành công.
......
Trong Bình Khương Môn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có đệ tử đi ngang qua bọn họ, nhưng tất cả đệ tử đều rất bận rộn, không rảnh chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của hai người Trung Nguyên có khuôn mặt rất khác với người ở đây.
Vì vậy, Quý Từ và Tần Giác thuận lợi đến dưới một ngọn núi của Bình Khương Môn mà không bị ai ngăn cản.
Quý Từ cầm quạt xếp trong tay, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, cảm thấy hơi mới mẻ:
"Nơi này thật sự rất khác Kinh Châu."
Núi ở Kinh Châu tuy cao nhưng không gồ ghề lắm, mà là có phần đẹp đẽ nên thơ, phía trên vách núi có cỏ xanh rêu phong càng thêm đẹp.
Nhưng núi bên Tây Vực chỉ có một chữ "hiểm", cao chót vót trong mây, đường lên núi gần như là góc vuông 90 độ, nếu ai muốn đi lên thì phải leo bằng hai tay hai chân, chỉ sợ nếu bất cẩn sẽ rơi xuống núi.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Quý Từ có hơi sợ.
Anh lấy Chiết Liễu Kiếm ra.
Chiết Liễu đã lâu không được ra ngoài hết sức hưng phấn, đầu tiên là thân mật cọ cọ lên mặt Quý Từ, sau đó cọ cọ linh kiếm bên eo Tần Giác, cuối cùng cố gắng nhét mình vào tay Quý Từ.
Quý Từ hừ cười một tiếng: "Quả nhiên là đã thành tinh."
Nói xong, anh nhìn về phía Tần Giác ở bên cạnh, nhướng mày: "Lần này sư huynh chở đệ, thế nào?"
Linh kiếm vừa mới bị Tần Giác rút ra được một nửa lập tức bị đập trở lại, phát ra một tiếng "keng" giòn tan, Tần Giác không chút thương tiếc, chỉ nhìn thẳng vào Quý Từ:
"Được."
Tay Quý Từ bấm pháp quyết niệm chú, để Chiết Liễu nằm ngang trên không trung, dẫm lên nó trước.
Sau đó anh xoay người lại, kéo Tần Giác lên.
Ngay lập tức, Chiết Liễu Kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm, bay lên đỉnh núi theo ý của Quý Từ.
Thật ra hai người họ rất hiếm khi ngự kiếm phi hành, chỉ khi có chuyện cực kỳ gấp gáp mới triệu hồi phi kiếm ra để bay.
Lý do là Quý Từ cảm thấy linh kiếm bay quá nhanh, gió táp vào mặt sẽ nới lỏng thịt trên mặt.
Quý Từ anh đang êm đẹp làm một mỹ nam tử, nếu bị gió thổi suốt 10 năm làm lỏng da mặt, vậy chẳng phải sẽ thành chó mặt xệ sao? Quá xấu xí.
Khi nghe thấy lý do này, Tần Giác hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phụ họa theo:
"Sư huynh nói có lý."
Vì vậy trong nhiều năm qua, số lần bọn họ ngự kiếm phi hành có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng lúc này thì khác, Quý Từ không chỉ muốn nhanh chóng lên đến đỉnh núi hái Bách Chuyển Thảo mà còn muốn trêu chọc Tần Giác.
Anh hơi nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo ý cười:
"Tiểu sư đệ sao lại đứng trơ ra đó thế, ôm sư huynh đi chứ, lỡ té xuống thì biết làm sao?"
Tần Giác muốn nói y là người tu tiên, không dễ té như vậy.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, ánh mắt y vô tình nhìn vào eo của sư huynh.
Quý Từ không phải loại đàn ông gầy gò mảnh khảnh, ngược lại, da anh rất săn chắc, dáng người rất đẹp, xốc y phục lên là có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú, trông như một thiếu niên lang mà các tiểu cô nương rất thích.
Nhưng eo lại rất nhỏ.
Tần Giác cụp mắt nghĩ.
Tỷ lệ dáng người của sư huynh rất đẹp, vai rộng eo nhỏ, chân dài thẳng tắp, cho dù tùy ý dựa vào tường cũng có thể nhìn thấy đường nét cơ thể cực kỳ ưu việt của anh.
Nhưng một sư huynh như vậy vẫn thấp hơn y một cái đầu, đặc biệt là khi hai người đứng gần nhau, sự chênh lệch về vóc dáng càng rõ ràng hơn.
Quý Từ bên kia vẫn còn đang thúc giục, trong giọng lộ ra vẻ đắc ý và ý cười:
"Ôm ta đi, chẳng lẽ tiểu sư đệ xấu hổ?"
Trong mắt Tần Giác hiện lên tia u ám, vòng tay ôm chặt lấy eo sư huynh, hơi cúi đầu, dụi đầu lên sườn mặt Quý Từ.
Trong phút chốc, cơ thể Quý Từ cứng đờ.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thấy nhắc đi hái Bách Chuyển Thảo treo ngược trên vách đá, lại nhớ cảnh bị bệnh tiền đình nhưng phải leo núi hái hoa túi lưu ly =.=
🌞🌞🌞🌞🌞
Chương 100. Nhưng mà ta cũng thích sư huynh, vậy phải làm sao mới được đây?
Edit + beta: Iris
... Thật ra cũng không cần ôm chặt như vậy đâu.
Cũng không cần dựa gần như vậy đâu.
Quý Từ rất muốn nói như vậy với Tần Giác.
Nhưng lúc nãy anh còn đang kiêu ngạo đến mức khiêu khích đối phương, bây giờ lúng túng như vậy thật sự rất mất mặt!
Quý Từ nghĩ vậy, thế là cắn chặt răng không nói lời nào.
Không biết là xảy ra chuyện gì, rõ ràng Tần Giác chỉ ôm eo anh để đứng vững, anh lại bị kích thích đến run rẩy cả người, cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là khi Tần Giác cọ đầu lên sườn mặt anh, khiến anh có ảo giác hai người đang nhĩ tấn tư ma.
Hơi thở ấm áp của tiểu sư đệ phả lên mặt lên cổ anh làm cho anh hơi ngứa ngáy, nhưng lại không biết nên bày tỏ ý kiến của mình như thế nào.
Quý Từ cảm thấy nếu mình nói ra những lời này sẽ rất dễ lộ ra sự rụt rè của mình.
Cứ vậy đi, Quý Từ nghĩ, anh chính là sĩ diện đến chết, nhưng anh có thể làm gì được?
Ngàn vàng cũng không mua được niềm vui, nhưng hôm nay anh nhất quyết phải giữ nó trên mặt! Đâm vào tim! Dù người khác có làm thế nào cũng không bỏ xuống!
Nếu Quý Từ anh mất áo trong thì không sao, nhưng nếu mất mặt...
Vậy anh sẽ tự sát tại chỗ.
Ôm tâm tư như vậy, Quý Từ cố bình tĩnh lại, nhắm mắt niệm quyết, trong nháy mắt đã bay lên đến đỉnh ngọn núi.
Càng lên cao hơn mực nước biển thì nhiệt độ không khí càng lạnh.
Quý Từ rùng mình, sau đó mặt không đổi sắc dùng cùi chỏ huých người phía sau, cố gắng bình tĩnh nói:
"Tìm xem xung quanh có Bách Chuyển Thảo không."
Bàn tay đang ôm eo Quý Từ của Tần Giác cuộn lại, sau đó nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Y bất đắc dĩ buông tay ra, nhìn lên vách đá, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Bách Chuyển Thảo.
Không lâu sau, Tần Giác đã tìm thấy mục tiêu.
Y chỉ vào một hướng, nhỏ giọng nói: "Ở kia."
Vừa dứt lời, Quý Từ hưng phấn bay về hướng y đã chỉ.
Sau khi đến gần, trong tầm mắt Quý Từ quả nhiên xuất hiện cây Bách Chuyển Thảo cao bằng nửa người.
Quý Từ thấy đúng là nó thì thở phào:
"Cũng may cây thảo này chỉ cao có bây nhiêu, nếu nó cao hơn một chút, chúng ta mang nó theo sẽ bị người khác nhìn thấy, nói không chừng còn sẽ châm chọc chúng ta là hai nam tử hán mà không cao bằng một cây thảo."
Tần Giác: "......"
"Sư huynh nói rất đúng, cũng may cây thảo chỉ cao có bây nhiêu."
Mặc dù suy nghĩ này có chút lố bịch, nhưng Tần Giác cảm thấy mình nên làm theo mạch não của sư huynh sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, sau khi nhận được sự tán đồng thì Quý Từ cực kỳ hài lòng, nhanh chóng vứt chút xấu hổ và khó chịu ra sau đầu, sai Chiết Liễu Kiếm đến gần cây Bách Chuyển Thảo.
Càng đến gần, Quý Từ càng nhìn rõ hơn.
Lúc đưa tay ra hái, anh vẫn còn đang suy nghĩ, một cây thảo lớn như vậy, dùng để đút cho heo ăn chắc rất tốt nhỉ?
Ngay khi Quý Từ sắp hái được, đột nhiên cổ tay cảm thấy lạnh lẽo.
Cổ tay cổ anh bị người ta nắm lấy.
Không phải là Tần Giác, đó là một bàn tay từ phía trên duỗi xuống.
Quý Từ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người nọ có mái tóc xoăn màu vàng, đôi mắt xanh biếc có ý cười nhàn nhạt, ăn mặc phanh ngực lộ v* như bình thường.
Lúc này, Uất Trì đang nhoài người ra khỏi vách đá, nắm lấy cổ tay Quý Từ, ung dung nhìn anh.
Tình huống này có chút đáng sợ.
Quý Từ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
"Ngươi đang cos người treo ngược à?"
Nụ cười bên môi Uất Trì lập tức cứng ngắc.
......
Quý Từ thành công hái cây Bách Chuyển Thảo, sau khi hái xong, anh sử dụng Chiết Liễu Kiếm bay đến trên vách núi.
Sau khi đáp đất, anh lạnh nhạt nhìn Uất Trì đứng tại chỗ tỏ vẻ đáng thương:
"Đầu óc ngươi sao vậy hả? Tốt xấu gì cũng là chủ của một tông, ngươi nằm nhoài ra đấy thì giống cái gì hả?"
Uất Trì hơi chút suy tư một chút, sau đó nói ra đáp án: "Người treo ngược."
"..." Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn, "Không, giống một con nhện dị dạng khổng lồ."
Uất Trì im lặng.
Hắn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng.
...... Thật sự rất giống con nhện sao? Thật ra đến cả người treo ngược là gì hắn cũng không biết.
Quý Từ mặc kệ Uất Trì, bỏ Bách Chuyển Thảo vào Giới Tử Hoàn xong, anh kéo Tần Giác qua, định đi xung quanh núi để tìm các thảo dược và độc trùng cần thiết khác.
Tần Giác ngoan ngoãn để anh nắm tay, lúc nhìn thoáng qua Uất Trì, y khẽ nhướng mày, ánh mắt rất là khiêu khích.
Thấy thế, Uất Trì hồi phục tinh thần, chân mày nhíu lại.
Hắn không thèm để ý tới Tần Giác, ngược lại nhanh chóng đuổi theo Quý Từ, giọng mềm mại đáng thương:
"5 năm trước ta tặng cho ngươi một miếng lệnh bài là vì muốn ngươi tới chơi với ta, sao bây giờ ngươi mới tới? Ta nhớ ngươi muốn chết."
Quý Từ bị giọng điệu xấu hổ của hắn làm cho nổi da gà khắp người:
"Ngươi nói chuyện đàn ông lên tí được không?"
Đột nhiên bị phản ngược trở lại, Uất Trì rất là buồn bực.
"Hiếm khi chúng ta mới gặp nhau một lần, ngươi cứ đối xử với ta như vậy hả? Hung dữ quá đi." Hắn muốn nhận được sự thương hại của Quý Từ.
Nhưng bây giờ Quý Từ đang nghi ngờ, có phải 5 năm này hắn đi báo danh lớp không.
Như kiểu "Học cấp tốc 7 ngày cách làm nũng như chó con, bao dạy bao hiểu."
Làm nũng cái gì? Giả bộ ngoan cái gì? Ăn nói như vậy không thấy sến sẩm à?
Quý Từ không để ý đến hắn, lén giấu Tần Giác ra sau lưng mình.
Biến thái, đừng hòng trêu chọc tiểu sư đệ nhà anh.
Sau khi nhìn thấy động tác của anh, sắc mặt Uất Trì gần như cứng đờ.
Qua hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng khống chế được biểu cảm của mình:
"Sao đã 5 năm rồi mà sư đệ của Quý tiểu hữu vẫn như con nít, trốn sau lưng ngươi vậy?"
Trong lời nói của hắn có ý châm chọc, Quý Từ cảm thấy khó chịu, đang định đáp trả thì nghe thấy Tần Giác ở sau lưng thờ ơ nói:
"Sư huynh tương đối thương ta, ngại quá."
Uất Trì: "..."
Mẹ nó, ai quan tâm sư huynh nhà ngươi có thương ngươi hay không?
Hắn hận đến ngứa răng.
Quý Từ lại nhận được sự khích lệ rất lớn từ một câu ngắn ngủn này:
"Đúng vậy, ta rất vui lòng che chở y."
Nói xong, anh kéo tay Tần Giác đi về phía trước.
Uất Trì sửng sốt đứng tại chỗ nửa giây, trong đầu bỗng nhớ ra một chuyện.
Quý Từ bây giờ chẳng lẽ vẫn còn nghĩ rằng người hắn thích là Tần Giác phiền phức kia?
Nghĩ vậy, Uất Trì nhíu chặt mày. Đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu vì sao Quý Từ lại nghĩ như vậy.
Lúc trước khi hắn nhận được chiếu lệnh của trưởng lão tông môn, phải quay lại Đồng Cốt, hắn luôn sợ Quý Từ sẽ quên mất hắn nên đã sốt ruột đưa lệnh bài của mình cho anh.
Vốn tưởng rằng cuối cùng Quý Từ cũng có thể hiểu rõ tâm ý của hắn, ai ngờ hôm nay gặp mặt, các loại dấu hiệu đều nói với Uất Trì rằng --
Quý Từ chính là tên đầu gỗ, vậy mà đến tận bây giờ vẫn không biết!
Uất Trì hơi nóng vội, hắn cảm thấy cần phải đâm thủng tầng giấy này, nếu không thằng nhóc thúi Tần Giác sẽ luôn chặn đường hắn và Quý Từ, làm phiền đến hắn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Uất Trì lập tức bước nhanh hơn, nắm lấy cổ tay Quý Từ.
Quý Từ mất kiên nhẫn xoay người lại, khuôn mặt giận đến tái đi, lòng Uất Trì hoảng hốt, bắt đầu thổ lộ:
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là thích ngươi."
Những lời phàn nàn Quý Từ định nói lập tức nghẹn lại:
"......?"
Hắn thích ai?
Ngay khi Quý Từ đang dại ra, Tần Giác ở phía sau khẽ cười một tiếng, thân mật vòng tay ôm eo anh, cánh môi cọ đến gần thái dương của Quý Từ, ánh mắt nhìn Uất Trì như lưỡi dao độc, giọng nói lại cực kỳ mềm nhẹ.
Chỉ nghe thấy y thong thả nói:
"Nhưng mà ta cũng thích sư huynh, vậy phải làm sao mới được đây?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Chỉ còn 88 chương + 11 PN nữa thôi 💪💪💪
Đăng: 26/4/2024
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro