💎 Chương 1 - 5
Chương 1
Edit: Bé Sứa muốn ở nhà
Beta: Cừu
Nhà ăn được trang trí ưu nhã thanh lịch, đặc biệt là ánh đèn trang nhã, nhẹ nhàng nhưng không rườm rà, không quá đơn điệu nhưng cũng không chói mắt, tiếng dương cầm trong trẻo như tiếng nước chảy réo rắt bên tai.
Ở gần góc phòng, một người đàn ông cao gầy, ăn mặc giản dị đang ngồi trên ghế.
Người đàn ông đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nhưng từ sườn mặt thanh tú và đường viền quai hàm đẹp đẽ vẫn có thể thấy được, người này rất đẹp trai.
Người này chính là Từ Kiêu.
Từ Kiêu nhìn điện thoại, lẩm bẩm: "Đang chơi tôi đấy à..."
Đã hơn một tháng từ khi Từ Kiêu xuyên vào quyển Jack Sue máu chó này.
Bây giờ anh chính là bia đỡ đạn ác độc nhất trong sách - bạn trai cũ của ảnh đế công - Từ Kiêu.
Và lần này, người cậu hẹn là nam hai trong sách - Trang Dục.
Từ Kiêu cất điện thoại, kéo mở cúc áo đang bị cài chặt trên cổ áo, ngồi thẳng lưng, một tay chống cằm, ỉu xìu vẽ vời lên bàn ăn. Đúng lúc này, Từ Kiêu nhìn ra cửa thì thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, bịt kín từ đầu đến chân -- vào những ngày nắng nóng như này mà còn đeo khẩu trang, đội mũ, đã vậy còn mang kính râm giống anh nữa chứ.
Từ Kiêu dụi mắt nhìn lại, người này thật sự đang đi về phía anh.
Này coi như là đến rồi đúng không, Từ Kiêu lập tức lên tinh thần, nhanh chóng cài nút cổ áo, đứng lên, nở một nụ cười rạng rỡ chào đón người tới.
"Tới tới tới, đói bụng rồi đúng không?" Từ Kiêu ấn người ngồi xuống: "Chúng ta ăn trước đã, ăn trước đã!"
Người đàn ông xua tay.
Từ Kiêu "ây da" một tiếng, một tay kéo hắn, tay khác chỉ vào menu, cười tủm tỉm: "Trang tiên sinh đừng khách sáo, đây là tấm lòng của tôi."
Người đàn ông lại lắc đầu.
Làm màu thế à?
Nụ cười của Từ Kiêu cứng đờ, anh hít sâu một hơi: "Trang tiên sinh đừng cứ từ chối mãi thế, nếu ngài bận thì chúng ta có thể hẹn lần sau, được không?"
"Tôi không phải Trang Dục..."
Người đàn ông kéo khẩu trang xuống một tí, hai người nhìn nhau, người đàn ông xấu hổ nói: "Tôi là trợ lý của Trang Dục, tên Chu Văn."
Trợ lý Chu cẩn thận kéo khẩu trang lên lại, giọng ồm ồm: "Từ lão sư, nhà ăn này không đủ an toàn, anh theo tôi đến một nơi khác đi."
Từ Kiêu sững sờ: "Hả???"
Từ Kiêu đầu óc mơ màng đi theo trợ lý Chu đã được trang bị vũ khí tối thượng, đi đến thang máy có chữ VIP chói lọi, quẹt thẻ, lên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời CBD -- thang máy có yêu cầu quẹt thẻ.
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Từ Kiêu choáng ngợp trước sự trang hoàng lộng lẫy, thiếu điều như muốn khắc chữ "mày rờ không nổi" lên đó.
Nhân viên phục vụ mặc tây trang trắng tinh tựa như quản gia quý tộc Anh của vài thế kỷ trước.
Bọn họ cung kính nói: "Xin chào trợ lý Chu."
Từ Kiêu đi phía sau trợ lý Chu được dính ké hào quang, được bọn họ khom người chào: "Tiên sinh, xin mời."
Nhân viên phục vụ dẫn Từ Kiêu đến một lối đi đặc biệt, hắn kéo tấm biển cấm vào chỗ kim trụ hồng lan*, làm động tác mời.
*Không biết dịch thuần Việt sao cho đúng nữa, search hình thì có, nhìn đỡ hình đi nha.
Từ Kiêu đi theo sau hắn vào một lối đi hẹp dài, nhân viên phục vụ dẫn anh đến trước một cánh cửa, sau đó cung kính nói: "Trang tiên sinh đang ở đây."
Nói xong, hắn im lặng rời đi.
Để lại một Từ Kiêu chết lặng: "..."
-- Đẩy cửa ra, đối diện là cửa sổ sát đất, có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm nhộn nhịp.
Từ Kiêu thấy rất rõ tấm poster khổng lồ của Trang Dục, to khoảng ba tầng lầu đang được treo trên tòa nhà chọc trời kế bên.
Từ Kiêu: "..."
Cái này... có phải khoa trương quá rồi không?
Anh biết Trang Dục nổi tiếng, trong sách cũng nói y là "siêu sao Tử Vi Tinh* hạng nhất", nhưng cái này quá ư là... Jack Sue rồi!
*Tử Vi Tinh (sao Tử Vi): thuộc âm thổ, là Bắc Đẩu chủ tinh. Trong 14 chính diệu của Đẩu Số, nó là lãnh đạo của các sao, cho nên Cổ nhân gọi là "đế diệu", ví với hoàng đế. Có đặc tính:
- Có khí quý phái, có tài lãnh đạo, có phong thái của người ra lệnh.
- Có lực điều giải, tức là giỏi khống chế và làm thay đổi.
- Có lực khắc chế, là nói đối với hai sao Thất sát và Phá quân.
- Có lực cạnh tranh, đặc biệt đối thủ càng mạnh thì đấu trí của Tử vi càng mạnh.
- Có lòng tự tôn, mà còn có tính cách mạnh mẽ, giống như hoàng đế nhất định phải giữ sự tôn nghiêm của bản thân.
(Cre: tuvi.cohoc.net)
Chưa nói đến mấy cái khác, trên tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố, anh đã thấy tận mười mấy hai chục tấm poster của Trang Dục. Càng khoa trương hơn nữa là, khu nhà ăn của CBD có cái màn hình khổng lồ 360 độ không góc chết, chuyên phát đi phát lại mấy cái quảng cáo thời trang cao cấp sang trọng của Trang Dục.
Mọe nó rồi tránh đường nào, che trời lấp đất luôn rồi!
"Đứng đó làm gì?"
Giọng người đàn ông trầm thấp như tiếng Guitar Bass, hơi lạnh nhạt và lười biếng.
Từ Kiêu sửng sốt, vội xoay người lại.
Mặc dù đã nhìn thấy vô số lần trên poster, quảng cáo và màn hình, nhưng khi chủ nhân của tất cả những thứ đó thực sự xuất hiện trước mặt, Từ Kiêu vẫn không khỏi sững sờ.
Các đường nét khuôn mặt của Trang Dục rất hoàn hảo, sắc sảo, đôi mắt phượng mang theo khí chất phương Đông giống như nét vẽ của Chúa.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Trang Dục nửa dựa vào ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu nâu vàng ánh lên rực rỡ như hổ phách.
Đẹp... Đẹp quá đi.
Trong poster đã đẹp trai lắm rồi, nhưng người thật còn đẹp hơn gấp bội.
Không hổ danh là siêu sao... Tận mắt nhìn thấy Trang Dục, Từ Kiêu không còn cảm thấy mấy từ hình dung trong sách là Jack Sue nữa.
Trưởng thành kiểu này, không đỏ thì cũng tím, nếu không thì chắc chắn là ánh mắt của quần chúng nhân dân có vấn đề.
Trang Dục liếc anh một cái, thờ ơ hỏi: "Anh không ngồi sao?"
Từ Kiêu hoàn hồn, vội gật đầu cười nói: "Ngồi ngồi ngồi."
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi..."
Từ Kiêu sửng sốt, anh và Trang Dục đồng thời lên tiếng.
"Xem ra chúng ta cũng tâm linh tương thông ha." Từ Kiêu cười ha ha.
Trang Dục hiển nhiên không có hứng thú với sự nhiệt tình của Từ Kiêu, vì vậy y đi thẳng vào chủ đề: "Nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Từ Kiêu vốn định trò chuyện thêm hai câu, nhưng thấy Trang Dục không hứng thú thì cũng thôi.
Từ Kiêu ho khan: "Là thế này, cái này, cậu xem, bây giờ tôi sắp hết hạn hợp đồng, Lâm Ý của các cậu không phải cũng đến kỳ rồi sao, phong cách của hai chúng tôi cũng hơi giống nhau, nếu cậu ta rời..."
Đôi mắt đẹp đẽ của Trang Dục nheo lại: "Làm sao anh biết hợp đồng của Lâm Ý sắp hết hạn?"
Từ Kiêu đang uống nước, suýt thì bị sặc.
Anh làm sao biết được, tất nhiên là do xuyên sách rồi.
"... Cái này, tôi có cách của tôi."
Từ Kiêu bẻ đề tài trở lại: "Cậu cũng biết rồi đó, nếu đặt tôi vào công ty khác, tôi sẽ phải cạnh tranh với Lâm Ý, hơn nữa bên quan hệ công chúng sẽ luôn xào mấy cái đề tài so sánh giữa tôi và Lâm Ý."
Từ Kiêu nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt "tôi đang nghiêm túc".
"Cậu biết đấy, nếu đặt tôi vào công ty khác, tôi sẽ phải cạnh tranh với Lâm Ý, hơn nữa bên quan hệ công chúng sẽ luôn xào mấy cái đề tài so sánh giữa tôi và Lâm Ý -- Đúng vậy, lần này tôi muốn tiến vào mảng điện ảnh, nhưng so với Lâm Ý, giá trị của tôi cũng rẻ hơn."
"Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chắc cậu cũng không muốn Lâm Ý bị tôi quấn mãi đúng không?"
Đôi mắt hổ phách đẹp đẽ của Trang Dục nheo lại: "Anh đang uy hiếp tôi?"
"Tôi không có nha." Giọng Từ Kiêu vô tội: "Cậu ký hợp đồng với tôi đi, sau này chúng tôi đều do cậu quản lý, sao mà uy hiếp được?"
"Với lại, ký với tôi sẽ mất một người cạnh tranh với Lâm Ý, không phải rất tốt sao?" Từ Kiêu chớp chớp mắt, thầm bổ sung thêm, tôi còn có thể trợ công nữa.
Trang Dục cười nhạo, khuôn mặt đẹp trai càng thêm lạnh lùng.
"Đây là toàn bộ lý do để anh tự đề cử mình sao?"
Trang Dục thờ ơ nói: "Nếu đã vậy thì không cần nói thêm nữa."
"Anh muốn tranh thì tranh đi, không liên quan đến tôi." Trang Dục đứng dậy, khinh thường nhìn xuống Từ Kiêu, sắc mặt y sắc bén như hoa tai chữ thập màu đen: "Tôi mở studio, không phải là chỗ nhận người vô gia cư."
Quả nhiên tính toán với quỷ thì không nên tính toán hai lần, Trang Dục không muốn ký, Từ Kiêu đã đoán trước được.
Chỉ là... Thằng nhóc này, tuy đẹp trai nhưng lại không lịch sự chút nào.
Kiêu ngạo.
Từ Kiêu gật đầu, thuận miệng ừ một tiếng.
Thái độ của Từ Kiêu khiến Trang Dục không khỏi nhướng mày.
Y cho rằng, một người nhút nhát và xu nịnh như Từ Kiêu, nếu không đạt được mục đích sẽ lì lợm la liếm mới đúng.
Nhưng Từ Kiêu chỉ ừ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh lười nhác, trong nháy mắt còn có thêm một phần chí khí.
Đúng lúc này, người đối diện bỗng nói: "Cái đó, Trang Dục à..."
Quả nhiên là vậy, Trang Dục khẽ xì một tiếng, sau đó thờ ơ quay đầu lại.
"Anh còn muốn nói gì."
Người đối diện dường như đang ngại ngùng, xoa mũi, cười xấu hổ: "Bữa cơm này... Cho tôi nợ trước được không?"
Trang Dục: "..."
Người đối diện cười xấu hổ, cái chí khí lúc nãy chắc chắn là ảo giác của y.
Nhìn anh như vậy làm gì?
Từ Kiêu bị tầm mắt lạnh lùng của Trang Dục nhìn chằm chằm đến dựng cả lông tơ, chột dạ cười với Trang Dục.
-- Trời đất chứng giám, anh thật sự sắp hết tiền rồi, bữa cơm này còn đắt hơn một tháng nằm viện của anh nữa.
Siêu sao Trang Dục mở đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: "Anh không cần trả."
Không cần anh trả thì quá tốt!
Tảng đá lớn trong lòng Từ Kiêu rơi xuống, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Trang Dục nhíu mày nhìn cái người tự dưng trưng ra vẻ mặt rạng rỡ.
Nhưng cố tình người này lại còn không biết, vui vẻ rạo rực đi theo y vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Trang Dục thấy anh cực kỳ chân chó nói: "Thế này đi, lần sau gặp nhau, tôi mời cậu một bữa."
Biết ngay mà, Trang Dục thầm cười nhạo -- quả nhiên là "lấy cớ" để lần sau gặp mặt.
Trang Dục không nhìn Từ Kiêu, lạnh lùng nói: "Không cần."
"Sao có thể không biết xẩu hổ vậy được." Từ Kiêu giả bộ đưa đẩy một chút, chứ thực ra anh đang chờ ba chữ* đó đấy.
*Không cần tiếng trung là 不需要, có ba chữ.
Anh làm gì còn tiền mà mời cơm!
Nhưng lễ tiết vẫn là phải có, Từ Kiêu ho khan: "Nói thế nào thì tôi cũng lớn hơn cậu, cứ coi như anh em mời cậu đi ăn cơm, chuyện bình thường thôi mà, đừng khách sáo!"
Lại là anh em, Trang Dục càng thêm chán ghét cái kiểu tự cho là thân thiết của Từ Kiêu, thậm chí không thèm nhìn Từ Kiêu lấy một cái, càng không muốn nói nhiều với Từ Kiêu.
Từ Kiêu định nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trang Dục, anh ngại ngùng gãi mặt, anh biết y không thích anh rồi, được chưa.
Từ Kiêu lẩm bẩm trong lòng, tuổi còn nhỏ mà mặt đã thúi quắc như vậy rồi, cho dù có đẹp thì cũng... cũng không lễ phép chút nào biết không!
Y mà cứ cái đà này thì không nổi lâu đâu!
Cố tình khi cửa thang máy mở ra, màn hình đối diện lại đang chiếu cảnh Trang Dục coi thường chúng sinh.
Từ Kiêu: "..."
Dù cái mông của tên kia có lạnh cỡ nào thì biểu hiện trên mặt vẫn phải làm đầy đủ.
Từ Kiêu cúi đầu khom lưng tiễn Trang Dục lên xe như tiểu thái giám cung tiễn hoàng thượng, còn giúp y mở cửa xe, rồi chào hỏi Chu Văn.
Trang Dục: "..."
Chu Văn nhìn Từ Kiêu nhiệt tình vẫy tay với Trang Dục qua cửa sổ.
Thấy cảnh này, Chu Văn tò mò hỏi: "Anh Trang, hai người ký rồi sao?"
Trang Dục nói: "Không ký."
Không ký, vậy sao tên kia trông vui thế?
Trong xe, Chu Văn thấy não mình không đủ dùng, nhưng hắn chỉ là trợ lý, không nên hỏi nhiều, thế là vỗ vỗ tài xế: "Chúng ta đi nhanh thôi, lỡ bị fans phát hiện thì phiền lắm."
Cuối cùng cũng chịu đi rồi, Từ Kiêu nhìn theo xe Trang Dục lăn bánh, nụ cười cứng ngắc cũng dịu lại.
Anh quay người lại, sau lưng là một pano quảng cáo*, vẫn là tấm hình lạnh lùng thờ ơ của Trang Dục.
*Nó nè:
Không thể không nói, khuôn mặt lạnh lùng này thực sự rất phù hợp với những thứ xa xỉ và địa vị cao quý của y, thiếu điều muốn viết bảy chữ to đùng lên mặt --
"Tôi rất cao quý, anh không xứng."
Từ Kiêu càng nhìn càng ngứa mắt, ngó trái ngó phải, thấy không có ai, anh đứng dưới tấm pano quảng cáo, tay đấm chân đá vào không khí hết nửa ngày mới hết tức.
"Bỏ công sức làm việc sẽ được đền đáp, trời có mưa gió thất thường, người có... người có thăng trầm khó lường!" Quên thoại cũng không ảnh hưởng đến khí thế của Từ Kiêu, anh thừa dịp không có ai mà xả ra hết: "Người đấu người đá, sẽ có ngày cậu bị lật thuyền cho xem!"
Mà cách đó không xa, đôi mắt hổ phách đã thấy hết đường quyền của Từ Kiêu.
Trang Dục cười nhạo: "Trong ngoài bất nhất."
Giọng y trầm thấp, Chu Văn nghe không rõ, mặt mờ mịt ngó trái ngó phải: "Anh Trang vừa nói gì vậy?"
"Không có gì." Trang Dục không nhìn kính chiếu hậu nữa, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
-
Từ lần bị từ chối ký hợp đồng, Từ Kiêu vốn nghĩ rằng anh và Trang Dục sẽ không gặp lại nhau nữa. Ai ngờ chưa được ba ngày, anh lại thấy Trang Dục.
Từ Kiêu đang đi trên đường thì thấy một hàng dài xếp hàng từ trong trung tâm mua sắm đến bên ngoài trung tâm mua sắm, kéo dài đến chỗ đèn giao thông.
"Sao nơi này nhiều người dữ vậy?" Từ Kiêu nói thầm, tò mò nhìn xung quanh.
Rốt cuộc là ai mà có nhiều fans đến vậy?
Anh đến gần hơn để nhìn poster mà mấy fans đó đang giơ lên, hai chữ to bự trên tấm poster còn có thể là ai ngoài -- vị Tử Vi Tinh mới gặp mấy hôm trước.
Từ Kiêu: "..."
Sao đi đâu cũng gặp vậy nè?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Ban đầu là xưng hô khác, mà dịch xong mới biết là niên hạ, thế là phải đổi lại một lượt :)))
Beta lại nên đổi hết mấy xưng hô như ca/tỷ thành anh/chị nha.
Beta: 11/2/2025
💎💎💎💎💎
Chương 2
Edit: Iris
Beta: Cừu
Nhìn qua toàn là mấy em gái cầm bảng tên đèn led hình mặt trời, cộng thêm tiếng hét chói tai làm màng nhĩ Từ Kiêu phồng lên.
"A a a a, Trang Dục ở đó kìa!!"
"Thần Mặt Trời! Em yêu anh!"
"Hu hu hu tôi có chết cũng không hối tiếc!!"
"A a a a a a a!! Trang Dục đẹp trai quá đi a a a a!"
Từ Kiêu rụt người lại, nhìn em gái bên cạnh mắt phiếm hồng như sắp khóc tới nơi, anh có chút không nói nên lời.
Còn chết cũng không hối tiếc nữa hả, nhóc con này đẹp thì đẹp thật, nhưng nói vậy có khoa trương quá không.
Từ Kiêu ở xa xa, liếc nhìn tạo hình của Trang Dục trên sân khấu, còn lóa mắt hơn cả lần trước, cho dù Từ Kiêu ở xa cũng cảm thấy y đang rất tỏa sáng.
Cắt, nếu anh trang điểm giống vậy, anh cũng có thể đẹp trai giống thế mà!
Dẹp đi, cho dù không giống nhau... Ít nhất cũng phải đẹp trai được bảy tám phần gì đó chứ!
Từ Kiêu nhìn hai lần thì bỏ đi.
Anh tới đây để mua đồ chứ không phải ngắm trai đẹp.
Trong sách, nguyên chủ ở ẩn hơn một năm nên khi Từ Kiêu xuyên đến đây, hai tay trống trơn, ngẩn ngơ ngây ngốc ở bệnh viện hơn một tháng, bây giờ không có thông cáo không có công việc, mỗi ngày phải tiết kiệm từng đồng từng cắc.
Lần này anh lục tung cả căn nhà mới tìm được thẻ mua sắm 500 tệ, tình cờ nó là thẻ của trung tâm CBD lần trước.
Nhờ phúc của Trang Dục, siêu thị giờ này trống không, Từ Kiêu mua đồ rất suôn sẻ, mỗi một khoản tiền trong thẻ đều tính toán cẩn thận.
Khi anh đi lên trung tâm siêu thị, người trên sân khấu đang phát biểu bế mạc, Trang Dục được bảo tiêu bảo vệ xuống đài.
Từ Kiêu đang xách hai cái túi, anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, nhưng ngay lúc đó, các fans dưới sân khấu đột nhiên hét chói tai.
Thì ra bảo tiêu không ngăn được một số fans điên cuồng, làm cho các fans xông lên được!
Hả... Xông lên?!
Từ Kiêu kinh ngạc, fans của Trang Dục thật dũng mãnh.
"Trang Dục! Trang Dục... Em yêu anh!!"
Không ngờ, tiếng hét thấu tim gan này như tiếng kèn trước thắng lợi, giây tiếp theo, cả sân đều ngập tràn tiếng hét chói tai của mấy bạn nữ. Từ Kiêu xách hai túi lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn dòng người như cơn sóng, điên cuồng phóng lên sân khấu.
Vãi...
Những fans cuồng này còn đáng sợ hơn tang thi tấn công thành phố nữa, bốn bảo tiêu như gà gặp đại bàng, nhất thời ngơ ngác.
Từng người một lần lượt lao lên, Trang Dục nhíu mày, thấy có người sắp túm được góc áo --
Giây tiếp theo, cổ tay bị một bàn tay khô ráo nắm lấy, có người kéo y đi.
Trang Dục sửng sốt, người này kéo y ra khỏi dòng người điên cuồng, rẽ qua một lối nhỏ, chạy cho đến khi thấy lối thoát hiểm.
"Không... Không ai đuổi theo chứ?" Người này thở phì phò hỏi.
"Không có ai hết." Trang Dục dừng một chút rồi nói: "Anh là?"
Người này ho khan hai tiếng, đứng dậy, cười đắc ý nhìn y.
Con ngươi đen trắng rõ ràng, rất tinh tường.
Trang Dục hơi khựng lại, cảm thấy quen quen.
"Là tôi nè." Từ Kiêu buông tay y ra, kéo khẩu trang xuống: "Mới có mấy ngày, chẳng lẽ cậu quên tôi rồi sao."
Quả nhiên là anh. Trang Dục: "..."
"Tôi tới mua đồ." Từ Kiêu quơ quơ hai túi xách trong tay, cười to: "Fans của cậu lợi hại thật đấy, không ngờ hôm nay tôi lại được làm anh hùng cứu mỹ nhân, thú vị không?"
Từ Kiêu chỉ thuận miệng nói, không ngờ Trang Dục lạnh mặt hỏi: "Anh tìm người chụp hình?"
Từ Kiêu sửng sốt, nụ cười trên mặt nhạt đi không ít.
Từ Kiêu: "Tôi không có."
Tốt nhất là anh không có, Trang Dục nheo mắt lại.
Từ Kiêu thấy Trang Dục liếc mình thì không nói gì nữa, cụp mắt nhìn điện thoại.
Ý cười trên mặt Từ Kiêu hoàn toàn tắt ngúm.
Anh biết Trang Dục mặt thúi, nhưng không ngờ Trang Dục lại nghĩ anh như vậy.
Đến tượng đất còn có ba phần lửa, Từ Kiêu lười nghĩ cách lấy lòng Trang Dục.
Từ Kiêu đeo khẩu trang lên lại, nhặt hai túi lớn lên: "Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi đi đây."
Trang Dục ngồi dậy, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm anh: "Anh muốn đi đâu?"
Từ Kiêu: "Cậu quản nhiều vậy làm gì."
Anh định chạy đi thì cánh tay bị nắm lại.
Từ Kiêu hít sâu một hơi, nhìn cổ tay đang bị người kia nắm lấy: "... Đừng có nói với tôi là cậu nghi ngờ tôi nên không để tôi đi nhá."
Trùng hợp như vậy, nếu Từ Kiêu nói anh không có tâm tư nào khác, tất cả chỉ là trùng hợp thì tám phần là Trang Dục không tin.
Chỉ là khi nhìn vào mắt Từ Kiêu, y đột nhiên không nói được gì.
Đó là một đôi mắt tinh tường sắc bén -- đôi mắt hay cười đó đang thể hiện sự tức giận, ấm ức và cợt nhả rất rõ ràng, Trang Dục hơi khựng lại, không nói gì.
Còn Từ Kiêu thì nhìn Trang Dục im lặng nãy giờ, sắc mặt lạnh hơn một chút, anh định giật tay ra thì lỗ tai giật giật.
Hửm?? Anh trúng ảo giác hả?
Hình như anh vừa nghe thấy tiếng rột rột thì phải?
Như đang chứng minh anh không có nghe lầm, trong lối đi nhỏ hẹp yên tĩnh lại vang lên tiếng "rột rột".
Từ Kiêu: "... Cậu đói hả?"
Trang Dục: "..."
Trang Dục: "Ừm."
Người trước mặt mím môi, mất tự nhiên quay đầu đi giống như bị mất mặt. Thằng nhóc Trang Dục lạnh hơn cả tảng băng này, thế mà còn biết xấu hổ.
Bỏ đi, Từ Kiêu thở dài, người đối diện nhỏ hơn anh mấy tuổi, nói thế nào cũng là em trai.
Từ Kiêu cúi người, lấy một thanh chocolate trong túi ra, ném qua: "Cho cậu."
Trang Dục dừng lại một chút, liếc nhìn anh như có hơi bất ngờ.
Từ Kiêu lại đưa qua, giục Trang Dục cầm lấy: "Ăn đi, coi chừng đau dạ dày."
Lúc này Trang Dục mới đưa tay qua lấy.
Mà ngay lúc này, Chu Văn trang bị đầy đủ vũ trang cũng chạy tới, thấy Từ Kiêu thì mắt trợn to.
Từ Kiêu không đợi hắn hỏi, mở miệng giải thích: "Đi ngang qua thôi, thật sự chỉ đi ngang qua thôi."
Mặc dù Chu Văn không hiểu lắm, nhưng là trợ lý của Trang Dục, hắn đã gặp nhiều trường hợp đột phát, hắn nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt, khéo léo chào hỏi cảm ơn Từ Kiêu.
Trang Dục dường như rất bận, Chu Văn ở bên cạnh nói với y vài câu về lịch trình tiếp theo.
Từ Kiêu xách hai túi lớn lên lại, chuẩn bị bỏ chạy.
Trang Dục đột nhiên vươn tay kêu Từ Kiêu: "Điện thoại."
Chu Văn đang lải nhải, chợt im lặng.
Từ Kiêu "Hửm" một tiếng, "Của tôi hả?"
"Ở đây chỉ có ba người," Trang Dục nói, "Không phải của anh thì của ai."
Từ Kiêu không rõ người này đang nghĩ gì, nhưng vẫn đưa điện thoại qua.
Trang Dục cầm điện thoại của anh, dán mắt vào cổ tay anh giây lát rồi bấm một dãy số, trả lại.
"Đây là số của tôi." Trang Dục nói, giọng điệu thờ ơ, chỉ là y đứng ở vị trí cao lâu rồi nên cách nói chuyện giống như đang ra lệnh: "Anh giữ cho kỹ."
Tuy Từ Kiêu không muốn cãi nhau với y, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Từ Kiêu: "Giữ làm gì, để chờ cậu đến tìm tôi tính sổ hả?"
Trang Dục nheo mắt, liếc Từ Kiêu một cái. Người này hôm đó còn giả bộ ngoan ngoãn, nhưng khi tức giận cũng không thua kém ai.
Còn Chu Văn - trợ lý của Trang Dục, giờ phút này đang ngây ra như phỗng.
Anh chàng này dám nói chuyện với anh Trang như vậy?!
Với lại, nếu hồi nãy không nhìn lầm thì hình như đó là số điện thoại cá nhân của anh Trang đúng không??
Chu Văn mở to mắt nhìn Từ Kiêu, rồi nhìn Trang Dục, vẻ mặt như gặp quỷ.
Trang Dục nhíu mày: "Nếu chuyện được điều tra rõ ràng, tôi sẽ đến tìm anh."
Từ Kiêu: "Được thôi, tùy cậu, tôi đi đây."
Nói xong, Từ Kiêu thật sự bỏ chạy.
Chỉ còn lại một mình Chu Văn đứng đó với đôi mắt như chuông đồng, trông như vừa nuốt phải một quả trứng gà.
Nhưng vì hắn quá sốc nên không chú ý tới, anh Trang trong miệng hắn cũng đang nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa kia.
*
Mấy ngày sau, Từ Kiêu lướt điện thoại thì thấy hot search #Trang Dục được bạn bè cứu giúp#.
Từ Kiêu buồn chán click xem thì thấy đúng là video anh kéo Trang Dục rời đi.
Bên dưới còn có một bài phỏng vấn.
Người phỏng vấn hỏi: "Trang lão sư, xin hỏi người ngày đó kéo ngài đi là ai? Fans của ngài sao?"
Trên màn ảnh, Trang Dục vẫn lóa mắt như cũ, một vài sợi tóc rũ xuống trán làm cho đôi mắt hổ phách kia càng thêm quyến rũ.
Từ Kiêu thấy Trang Dục dường như hơi khựng lại một chút mới nói: "Là... một người quen của tôi."
Người quen?
Từ Kiêu méo miệng, quen con khỉ.
Là người mà y ghét thì có.
Từ Kiêu ném điện thoại sang một bên, tiếp tục xem phim của mình.
Anh xuyên vào sách đã hơn một tháng, nam chính trong sách là Lâm Ý, là một đóa hoa trắng nhỏ hoàn hảo không tì vết, lạc quan lương thiện, ai cũng thích hắn.
Còn nguyên chủ là một bia đỡ đạn ác độc, vì vẻ ngoài của hai người có hơi giống nhau nên thường tranh giành tài nguyên gay gắt, quan trọng là nguyên chủ là bạn trai cũ của công chính Nghiêm Thành Du, sau này nguyên chủ mới biết thật ra mình chỉ là thế thân của Lâm Ý.
Kể từ khi nguyên chủ gặp Lâm Ý, nguyên chủ làm rất tốt vai trò bia đỡ đạn ác độc, kết cục cuối cùng tất nhiên là cực kỳ thảm, từ tiểu sinh nổi tiếng nhất biến thành cái nồi đen bị cấm sóng đến mức lui giới, cuối cùng còn ám sát Lâm Ý thất bại rồi tự sát, nghe nói tình trạng tử vong rất khó coi.
Còn Lâm Ý và Nghiêm Thành Du, trải qua một chặng đường dài đã đến được với nhau, trở thành huyền thoại trong làng giải trí.
Điểm mấu chốt là Từ Kiêu đã xuyên đến đây trước khi lui giới, nhưng cũng chẳng tốt gì cho cam, nguyên chủ đã cướp được tài nguyên điện ảnh của Lâm Ý, doanh thu phòng vé đắt như tôm tươi. Còn Lâm Ý thì nhận bộ phim kinh phí thấp 《 Dao Lộ 》 mà lúc đầu nguyên chủ từ chối diễn.
Nhưng chính bộ điện ảnh này đã giúp Lâm Ý giành được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đồng thời cũng khiến nguyên chủ vốn không được yêu thích trở thành đối tượng bị chế giễu của toàn mạng, còn Lâm Ý thì nhận được danh hiệu chăm chỉ, khiêm tốn, điệu thấp.
Người khác vừa giành được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, kết quả Từ Kiêu xuyên qua, nếu như là người khác xuyên, có lẽ sẽ có chí tiến thủ gấp năm sáu lần Từ Kiêu, thể hiện kỹ năng, lấy lại sĩ khí, trở mình làm vua -- nhưng cố tình người xuyên lại là Từ Kiêu.
Từ Kiêu nằm trên sô pha, miệng cắn dưa, mắt sáng ngời, chăm chú xem phim.
Từ khi xuyên qua đến bây giờ, chuyện duy nhất anh thử chính là thử xem có ký hợp đồng với công ty của Trang Dục được không.
Nếu anh ký được hợp đồng là anh có thể mượn cơ hội này tác hợp Trang Dục và Lâm Ý, chia rẽ Lâm Ý và ảnh đế Nghiêm Thành Du - vốn là một cặp xứng đôi vừa lứa, đây là chuyện duy nhất anh có thể làm giúp nguyên chủ.
Dù sao cái nết của nguyên chủ cũng không tốt lắm.
Nghĩ thì hay đấy, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Trang Dục không có ý định muốn ký hợp đồng với anh.
Nếu Trang Dục không cho anh cơ hội, vậy bỏ đi.
Anh không có tư tưởng như vả mặt ngược tra, cá mặn xoay người gì gì đó, vốn dĩ nguyên chủ cũng là tiểu sinh nổi tiếng nhất thời -- bây giờ đã 27 tuổi rồi, có thể làm tiểu sinh được bao lâu nữa?
Còn không bằng bây giờ chuyển hình tượng, ngoan ngoãn làm lại nghề cũ của Từ Kiêu, trở về màn ảnh rộng, làm diễn viên.
Còn thằng tra công Nghiêm Thành Du.
Kệ nó chứ.
Từ Kiêu không muốn dính dáng gì đến Nghiêm Thành Du.
Cho dù không phải là Nghiêm Thành Du của thế giới này.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Từ Kiêu một tay chống cằm, mắt đăm đăm nhìn TV, tay còn lại sờ tới mò lui cả buổi mới tìm được điện thoại, Từ Kiêu liếc nhìn.
Là tin nhắn từ số lạ.
【 Tay anh bị sao vậy? 】
Từ Kiêu vô thức nhìn cổ tay phải, có một vết sẹo đỏ dữ tợn, đây là nguyên chủ làm.
Trong sách không đề cập đến chuyện Từ Tiêu tự sát, thật ra anh cũng không biết tại sao lại như vậy, lúc anh xuyên qua là đã nằm ở bệnh viện rồi.
Nhưng mà... Người nhắn là ai vậy?
Từ Kiêu gặm dưa, một tay đánh chữ.
【Không sao 】
【 Cậu là? 】
Một lát sau, điện thoại vang lên.
Từ Kiêu thản nhiên cầm xem, trên tin nhắn là một cái tên quen thuộc.
【Trang Dục 】
Ồ... Trang Dục.
Hả, gì, Trang Dục?!
Từ Kiêu ngồi bật dậy, xem lại danh sách cuộc gọi mấy ngày trước, đúng là số của Trang Dục -- gặp quỷ rồi.
Từ Kiêu không cắn dưa nữa, suy nghĩ một lúc lâu mới gửi tin nhắn qua 【 Cậu tìm tôi có chuyện gì sao? 】
Bên kia không trả lời.
Từ Kiêu đợi trong chốc lát, điện thoại vẫn im ru, Từ Kiêu méo miệng, vừa định vứt điện thoại sang một bên, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Từ Kiêu giật mình, suýt nữa quăng luôn điện thoại.
Từ Kiêu vội bấm nhận, giọng nói trầm thấp từ tính của Trang Dục truyền đến.
"Anh không lưu số của tôi?"
Từ Kiêu: "... Lỡ quên."
Lỡ quên mới có quỷ.
Là anh không muốn lưu thôi.
Hôm đó tức giận nên không nghĩ nhiều, bây giờ thấy bên kia im lặng thì Từ Kiêu đột nhiên hơi chột dạ.
Từ Kiêu sờ mũi, hỏi: "Cậu tìm tôi..."
"30 phút, tới địa điểm ăn cơm lần trước." Người bên kia ngắt lời.
Từ Kiêu: "?"
Giọng nói lạnh lẽo của Trang Dục vang lên: "Nếu không tới thì quên chuyện lần trước đi."
Từ Kiêu mở to mắt: "!!!"
Từ Kiêu gào vào điện thoại: "20 phút là đến, cậu chờ tôi!"
Từ Kiêu thở hồng hộc chạy đến, rẽ trái rẽ phải theo trí nhớ, đông một vòng tây một vòng, cuối cùng cũng tới được căn phòng lần trước, đúng 20 phút.
Trang Dục nhìn qua, đôi mắt phượng sáng như sao trời, Từ Kiêu chạm phải ánh mắt đó thì hơi ngây ra.
Khác với tạo hình tỉ mỉ hai lần trước, lần này Trang Dục chỉ mặc chiếc áo đen rộng tay ngắn, tai xỏ khuyên, dây đen quấn quanh cổ tay.
Cách ăn mặc này làm Từ Kiêu nhận ra -- siêu sao Tử Vi Tinh hạng nhất thật ra chỉ là một em trai hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Nhưng mà thằng em thúi này sắp thành ông chủ của anh rồi.
°°°°°°°°°°
Beta: 15/2/2025
💎💎💎💎💎
Chương 3
Edit: Iris
Beta: Cừu
"Anh có nói là điều kiện do tôi quyết định."
Ngón tay thon dài của Trang Dục khẽ gõ lên bàn, đôi mắt phượng màu hổ phách hơi nheo lại: "Anh xác định không hối hận?"
"Không hối hận, đương nhiên không hối hận!" Từ Kiêu gật đầu như trống bỏi.
Từ Kiêu gật đầu như gà mổ thóc xong, hai ngón tay chọt chọt vào nhau: "Tôi chỉ có một yêu cầu nho nhỏ, điều kiện khác tùy cậu, he he."
Trang Dục: "..."
Từ Kiêu cười rộ lên lộ rõ má lúm đồng tiền, Trang Dục thấy anh vui vẻ ra mặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Vẻ mặt lạnh lùng lần trước của anh cứ như là ảo giác của y vậy.
Hai người đi xuống lầu.
Chu Văn không có ở đây nên Trang Dục tự lái xe, Từ Kiêu vui vẻ tiễn Trang Dục lên một chiếc siêu xe thuần đen.
Ồ, xe này trông rất đắt nha.
Từ Kiêu cung tiễn y lên xe, Trang Dục đặt tay lên tay nắm cửa xe nhưng không mở cửa, Từ Kiêu khó hiểu ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn đi chỗ khác của Trang Dục.
Trang Dục mất tự nhiên nói: "Chuyện lần trước, tôi xin lỗi."
Từ Kiêu khá ngạc nhiên, anh luôn cho rằng Trang Dục là người kiêu ngạo, nhưng không ngờ lại có thể nghe được câu xin lỗi từ y.
Từ Kiêu được cưng mà sợ, xua tay: "Không sao, có lẽ trông tôi không giống người tốt."
Chỉ là... Từ Kiêu tò mò hỏi: "Chẳng lẽ cậu đồng ý ký hợp đồng với tôi là vì chuyện này?"
Trang Dục nói: "... Đương nhiên không phải."
Y chỉ là đột nhiên có hứng thú với người này và vết sẹo trên tay anh thôi.
Không phải sao?
Từ Kiêu "ồ" một tiếng, dù sao cũng đã ký rồi, lý do là gì thì anh lười tìm hiểu.
Nhưng lúc này, Trang Dục lại như rất nhàn nhã, quay đầu lại hỏi: "Tay của anh thật sự không sao chứ?"
"Không sao đâu." Từ Kiêu rối rắm gãi đầu: "Cái đó, sao cậu còn chưa lên xe, không phải cậu đang bận sao?"
Trang Dục nói: "... Tôi nói tôi bận hồi nào?"
Từ Kiêu "Hả?" một tiếng, nghi ngờ nói: "Thế chúng ta đứng ở bãi đậu xe làm gì?"
Trang Dục: "..."
Nín luôn.
Trang Dục lên xe, nổ máy.
Từ Kiêu đứng tại chỗ vẫy tay với Trang Dục, mỉm cười nói: "Tạm biệt, đi đường cẩn thận."
Trang Dục không thèm nói câu tạm biệt, bẻ tay lái đi một mạch.
Từ Kiêu quay người lại ngân nga ca khúc gì đó, pano khổng lồ lần trước vẫn đang phát quảng cáo của Trang Dục, Trang Dục trịch thượng hơi cụp mắt nhìn xuống.
Từ Kiêu nhìn lên, đột nhiên cảm thấy gương mặt không ai bì nổi của Trang Dục...
-- Thật ra cũng rất dễ thương.
*
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Từ Kiêu vui mừng trở về, nơi anh ở là trung tâm thành phố S, đất đai đắt đỏ, thật ra cũng không xa CBD là mấy nên đi chưa tới nửa tiếng đã đến.
Từ Kiêu định bắt xe về, nhưng móc điện thoại ra, nhìn số dư trong WeChat, chưa được một trăm.
Từ Kiêu: "..."
Thôi vậy, đi bộ cũng được.
Đi bộ tốt cho sức khỏe!
Từ Kiêu đang nhàn nhã tản bộ thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên liên hồi, dọa Từ Kiêu chết khiếp.
Từ Kiêu luống cuống tay chân móc điện thoại ra, Weibo "teng teng teng" nhảy lên một đống thông báo.
Kêu đến nóng máy luôn.
Từ Kiêu mở ra xem, thấy mình lên hot search.
Thằng nhóc này được đấy, hiệu suất làm việc của Trang Dục quá cao.
Thảo nào ai cũng muốn ôm đùi, siêu sao Tử Vi Tinh hạng nhất đúng là không giống người bình thường.
Weibo #Vị khách quý cuối cùng -- Từ Tiêu# đứng thứ 9 trên hot search.
Click mở thì thấy Peach TV và nhà sản xuất tạp kỹ -- 《 Let's Go! 》 cuối cùng cũng quyết định khách mời cuối cùng, là Từ Tiêu.
E-kip 《 Let's Go! 》 đăng Weibo, sáu tấm ảnh có hình của năm người, tấm cuối cùng toàn một màu đen và một dấu chấm hỏi trắng lớn.
Hôm nay chính thức công bố hình ảnh của sáu vị khách mời, hình của Từ Kiêu và Lâm Ý được đặt cạnh nhau.
@Giới giải trí mà tôi biết: "#Khách mời cuối cùng đã xuất hiện# công bố đội hình 《 Let's Go! 》, Từ Tiêu, @Từ Tiêu xác nhận tham dự, @Trang Dục @XSD - Hà Tử Chiêu @Diễn viên Lâm Ý @Trần Ngũ @Từ Tiêu, đã gom đủ nam thần, đội hình vô địch!"
Từ Kiêu vừa đi vừa đọc bình luận, mấy bình luận ở hàng đầu toàn là khen Trang Dục, chỉ có một số ít là khen khách mời.
@Dục Là Đứng Trên Mặt Trời: Ôm mặt trời lớn của chúng ta, hóng.
@Trang Mặt Trời Nhỏ Của Tôi: Trang hoàn nhan* của chúng ta quá tuyệt vời, cuối cùng cũng chịu quay tạp kỹ rồi, mấy chị em lên đây càn quét đi, một bức cũng không được bỏ lỡ!
*Trang (庄) là họ Trang, hoàn (完) là hết, xong, vẹn, đủ, nhan (颜) này là trong hồng nhan, chỉ vẻ mặt, dáng vẻ. Không hiểu ghép ba từ này lại thành cái gì nữa :v
@Tiểu Nhật Sâm Điền: Đậu xanh, giá trị nhan sắc thần tiên cũng cao quá rồi, Let's Go chuyên chọn những người cao 1m8 hả??
@Điệp Nhất Nhất Nhị: wyjd!! Sẵn sàng có mặt! Mặt tiền vị trí Center là của Trang Dục!
Tuy đề tài này được phần lớn fans chiếm đóng, ngoài fans của Trang Dục đang thả rắm cầu vồng và người qua đường, Từ Kiêu cũng được không ít người @, hầu hết là fans của Lâm Ý đến chế giễu.
@Hôm Nay Lại Là Một Ngày Lâm Ý Hôn Tôi Thức Dậy: Ha ha, không phải ghét đồ cay lắm sao, không muốn chăm sóc nhau mà, bây giờ sao vậy, không tự xào bản thân được nữa rồi hả. @Từ Tiêu.
@Nguyên Khí Ý Đại Lí Diện: Phụt, đi nhầm nước cờ rồi, đến lúc đó tạp kỹ không hay, điện ảnh cũng không hay nốt, người già sắp thu dọn hành lí chuẩn bị giải nghệ nha. @Từ Tiêu
@Chelsea Ngọc Tử: Quả nhiên định luật nhân quả là bản chất của con người, chậc chậc chậc, tự vả mặt bốp bốp.
@Ý Lâm Phải Đọc Nhiều Lần: Trang Dục và Lâm Ý cùng một nhà ~ Vũ Dực (cánh chim) sắp phát đường!
Chỉ có một số ít Nguyên Tiêu* là lên tiếng, chắc tại tin tức tới quá đột ngột nên bọn họ không kịp phản ứng, không biết phải bắt đầu đáp trả từ đâu.
*Club fans ấy, của Từ Tiêu (Từ Kiêu) là Nguyên Tiêu, của Trang Dục là Thái Dương, còn Vũ Dực là fans cp của Trang Dục và Lâm Ý.
Thật ra Từ Kiêu không có cảm giác gì với mấy bình luận mắng mình, anh không còn là con nít nữa, mấy câu mắng chửi này không tính là gì.
Có người mắng đi thì sẽ có người mắng lại, hâm nóng tên tuổi còn hơn quạnh quẽ không ai quan tâm.
Từ Kiêu là người từng trải, biết rất rõ điều này.
Anh lướt Weibo thêm chốc nữa rồi quay lại trang chủ, thong thả đổi tên Weibo "Từ Tiêu" thành "Từ Kiêu".
@Từ Kiêu: "Chính thức sửa tên @《 Let's Go! 》 , Nicolas · Từ Kiêu online. 【 đầu chó 】"
Từ Kiêu tắt thông báo, hài lòng cất điện thoại, đi vào tiểu khu, giữa vườn là đài phun nước, một con mèo màu cam lười biếng nằm trên mép bệ đá.
Từ Kiêu bật cười, điện thoại đột nhiên reo lên.
Từ Kiêu lấy điện thoại ra thì thấy -- ồ, ra là người đại diện của anh, không, là người đại diện cũ của anh, tên Triệu Chí Toàn.
Anh không muốn nhận điện thoại.
Anh nằm viện gần một tháng, ngoại trừ mấy anh áo trắng thì cũng chỉ có mấy chị áo trắng, chưa từng gặp ai khác, chỉ có một đám người thông báo chấm dứt hợp đồng trên điện thoại.
Bây giờ anh vừa lên hot search, Triệu Chí Toàn lập tức liên hệ với anh, chắc chắn không phải chuyện tốt lành rồi.
Nhưng hiển nhiên người bên kia không chịu buông tha, nhạc chuông vẫn vang lên, Từ Kiêu đành bấm nhận.
Người bên kia quát: "Từ Tiêu, cậu làm cái quỷ gì vậy hả?!"
"Xã hội chủ nghĩa khoa học, không có quỷ nào ở đây hết." Từ Kiêu nói: "Tạm biệt."
Triệu Chí Toàn vội gọi lại, có lẽ đang hít sâu để bình tĩnh lại, lát sau mới tiếp tục nói như kiểu đang ban ơn: "Lúc trước tôi đã nói với cậu là ít xuất hiện lại, đừng có tranh cái này cái kia với Lâm Ý -- bây giờ cậu lại cùng một tạp kỹ với cậu ta là sao? Đã vậy còn không nói cho tôi biết? Cậu nghĩ cậu có thể hạ bệ được cậu ta sao?"
"Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, công ty đã nói là qua mấy tháng nữa sẽ gia hạn hợp đồng, cậu đừng tưởng tham gia chương trình tạp kỹ là có người ký hợp đồng với cậu!"
"Vấn đề của cậu ở đoàn phim 《 Dao Lộ 》 còn bày ra đó, bây giờ cậu nhảy tới nhảy lui như vậy, năm sau 《 Dao Lộ 》 công chiếu, cậu xếp cùng Lâm Ý cũng chỉ như trò hề thôi! Không lấy được ấn tượng tốt của người qua đường nữa là!"
Triệu Chí Toàn hừ lạnh: "Tôi tốt bụng khuyên cậu, nhanh bỏ cái tạp kỹ này đi, đừng có không biết tốt xấu, lỡ cây đổ bầy khỉ tan, công ty không gia hạn hợp đồng thì đừng trách tôi không nói trước."
Từ Kiêu lắng nghe toàn bộ quá trình: "..."
Từ khi anh xuyên qua đến bây giờ, ra viện đã được một tuần nhưng vẫn không nghe thấy tin nào liên quan đến gia hạn hợp đồng. Từ Kiêu đoán là "Từ Tiêu" đã bị công ty vứt bỏ, nhưng không ngờ lại có người độc hơn, không nói rõ là có bỏ hay không, lại "treo phiếu trống"* để chơi anh.
*Giống như bỏ phiếu vote ấy, Từ Kiêu tưởng là công ty đều vote từ bỏ mình, không ngờ lại vote phiếu trắng.
Hợp đồng của anh đã hết hạn từ lâu, bây giờ còn đòi quản lý anh?
Hơn nữa anh đã ký hợp đồng với công ty của Trang Dục, gia hạn cái rắm.
"Nè, cậu có nghe tôi nói không!"
Từ Kiêu: "... Tạm biệt."
"Nè! Từ Tiêu, mẹ nó, cậu đang tỏ thái độ gì đó..."
"Tút tút -"
Từ Kiêu cúp máy, kéo số vào danh sách đen.
Con mèo cam vẫn chưa rời đi, có lẽ được con người nuôi nên không sợ người.
Từ Kiêu đi qua, ngồi xổm xuống vuốt ve nó.
Từ Kiêu xoa cái đầu lông xù của nó, nó ngoan ngoãn "meo" một tiếng, đôi mắt vàng óng mở to nhìn anh.
Từ Kiêu mỉm cười, gãi cằm nó: "Đổi người rồi mà còn muốn lừa tôi, cảm thấy tôi ngu lắm sao."
Anh lăn lê bò lết trong giới đã nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm, ăn muối nhiều lắm, không ngờ khu rừng rộng lớn, dạng chim nào cũng có.
Nhìn xem, vậy mà lại có người không biết xấu hổ nói ra mấy lời đó.
Chẳng trách sau này nhân vật "Từ Tiêu" biến mất khỏi sách, rõ ràng địa vị của nguyên chủ và Lâm Ý ngang nhau, vậy mà quay một bộ phim lại không nổi lên chút bọt nước nào, thì ra là vì chuyện này.
Trong sách, bây giờ là thời điểm Lâm Ý được mọi người chú ý, còn phía nguyên chủ thì bị chế giễu diễn xuất tệ, độc dược phòng vé, nhưng nếu không có hoạt động trong vài tháng, chờ lễ trao giải Kim Hoa kết thúc, Lâm Ý trở thành nam diễn viên mới xuất sắc nhất, vậy còn anh thì sao?
Từ Kiêu ngồi xổm dưới đất, vuốt ve con mèo cam, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu như đang tự nói cho mình nghe.
"Mày biết không, bạn trai cũ của mày dầu gì cũng là ảnh đế, sao không đi tìm anh ta hỏi một câu."
Không có ai trả lời anh, chỉ có tiếng con mèo cam "meo meo" hai tiếng, nhảy xuống bệ đá rồi chạy đi.
Mà đầu bên kia, Triệu Chí Toàn chửi ầm lên, nhưng đầu dây điện thoại lại báo đang bận.
Hắn gay gắt cúp máy.
Thử gọi thêm vài lần nhưng vẫn không được.
Sau khi xác nhận hoàn toàn không liên lạc được với Từ Tiêu, Triệu Chí Toàn gọi một cuộc khác.
Lúc này, thái độ của hắn quay ngoắt 180°, nói chuyện cung kính, cẩn thận.
"Đúng vậy... Là như thế đó, tôi cũng không biết Từ Tiêu bị gì nữa, giống như bị kích thích vậy."
"Cậu ta có đi bệnh viện đúng không... Tự nhiên lại thay đổi tính nết, vừa rồi còn mắng tôi qua điện thoại..."
"Không có... Không thể nào, tôi làm theo từng bước một như đã bàn mà."
"Được, ngài yên tâm, cậu ta không thể nào phát hiện được đâu."
Kết thúc cuộc gọi, Triệu Chí Toàn lại lên Weibo, Weibo chính thức của 《 Let's Go! 》 đã công bố Từ Tiêu, xác nhận tin tức này thật sự không sai.
Triệu Chí Toàn bóp mạnh điện thoại đến mức màn hình điện thoại nhảy lung tung loạn xạ, sau đó hắn đột nhiên đấm vào sô pha.
"Sao có thể như vậy được, tài nguyên của Từ Tiêu rõ ràng đã bị mình cắt hết..." Triệu Chí Toàn lẩm bẩm, đôi mắt từ nghi ngờ dần chuyển sang hung ác.
Sắc mặt Triệu Chí Toàn đen xì, đôi mắt tam giác tràn ngập khinh bỉ, hắn phỉ nhổ: "Đắc tội nhiều người như vậy, lên tạp kỹ thì đã làm sao? Con mẹ nó xem mày có thể làm được cái quái gì."
°°°°°°°°°°
Beta: 15/2/2025
💎💎💎💎💎
Chương 4
Edit: Iris
Beta: Cừu
Tuy mấy ngày trước 《 Let's Go! 》 mới công bố tất cả khách mời, nhưng thật ra quá trình quay chụp và dựng cảnh đã được chuẩn bị xong từ lâu. Chỉ là e-kip vẫn còn phân vân khi chọn người cuối cùng cho dàn cast trong đám tiểu sinh kia, không ngờ bên trên trực tiếp quyết định chọn Từ Kiêu.
Mặc dù việc mời Từ Kiêu nằm ngoài kế hoạch và dự kiến của nhà sản xuất, nhưng dù thế nào thì sự xuất hiện của Từ Kiêu quả thực là một mánh lới quảng cáo hay.
Vì vậy, ngay cả khi Từ Kiêu và Lâm Ý có phong cách giống nhau, e-kip cũng không phản đối gì mấy.
Dù sao người ta cũng chỉ sửa lại có cái tên mà đã chiếm ba slot hot search.
Nổi tiếng bằng scandal cũng là nổi tiếng mà đúng không.
Tập đầu tiên của kỳ này sẽ được ghi hình vào cuối tuần.
Hai ngày trước khi ghi hình, Từ Kiêu ăn một bát mì, đang ăn thì điện thoại đột nhiên rung lên, Từ Kiêu liếc mắt một cái, hóa ra là Trang Dục.
Trang Dục tìm anh làm gì? Từ Kiêu suýt nữa sặc mì, ho khụ khụ rồi nhận điện thoại, "alo" một tiếng.
Đầu dây bên kia hỏi: "... Anh làm gì mà ho ghê vậy?"
"Sặc," Từ Kiêu uống miếng nước, "Sao vậy?"
Một lát sau, Từ Kiêu mới nghe Trang Dục nói: "Lâm Ý cũng tham gia tạp kỹ này, anh biết rồi chứ."
Lâm Ý? Tất nhiên Từ Kiêu biết hắn ở tạp kỹ này, anh tham gia tạp kỹ là vì muốn tác hợp cho Lâm Ý và Trang Dục đó thôi, chẳng lẽ Trang Dục phát hiện suy nghĩ của anh?
Từ Kiêu chột dạ: "Tôi, tôi biết chứ."
"Anh đã ký hợp đồng, tốt nhất anh đừng có suy nghĩ không nên có, biết không."
Giọng Trang Dục lạnh lùng, nghe như thể anh là tiểu nhân ác độc tâm cơ lòng dạ nham hiểm vậy, Từ Kiêu nhớ lại lần trước anh tốt bụng giúp đỡ y, nhưng người này lại cảm thấy anh đang giở trò quỷ.
Từ Kiêu lẩm bẩm: "Sếp Trang à, ở đó nhiều camera như vậy, bộ tôi có thể hóa thành bá vương hoa* ăn thịt Lâm Ý chắc?"
*Bá Vương Hoa (霸王花) chỉ người rất hoa tâm, nghe bá vương hoa thì mình nghĩ là hoa ăn thịt, nhưng tra gg thì toàn hoa thanh long :))))
Trang Dục khịt mũi, lời nói như có ý "tôi biết anh có tà tâm nhưng không có gan làm", nói: "Anh cũng biết ở đó có nhiều camera, vậy đừng tìm Lâm Ý gây chuyện."
Từ Kiêu bất đắc dĩ.
Không phải chứ, chẳng lẽ Trang Dục có chứng vọng tưởng bị hại sao -- thôi bỏ đi, Trang Dục che chở Lâm Ý như vậy cũng là một chuyện tốt đối với người đang định đục thuyền như anh.
Từ Kiêu húp mì, giọng kéo dài mấy quãng: "Nghe lãnh đạo sắp xếp, tôi nhất định sẽ -- cẩn thận từng lời nói cử chỉ, được chưa."
Trang Dục nghe giọng nói nhừa nhựa ở bên kia điện thoại, nhíu mày: "Anh nói chuyện đứng đắn tí được không?"
Bộ anh đang nói chuyện không đứng đắn lắm hả? Từ Kiêu méo miệng, người này không có tế bào hài hước gì hết.
Hết cách rồi, ai biểu Trang Dục là ông chủ làm chi.
Từ Kiêu: "Vậy cậu nói tiếp đi, tôi nghe đây."
Tuy nói chuyện không đứng đắn, nhưng được cái sửa sai rất nhanh, lúc này Trang Dục mới hài lòng: "Anh nói được thì phải làm được, tôi không muốn nói một đằng làm một nẻo."
"Tôi bảo đảm, được rồi chứ?" Từ Kiêu húp thêm miếng mì, tò mò hỏi: "Nhưng cậu cho tôi vào tạp kỹ này, có nói với Lâm Ý chưa?"
Nói với Lâm Ý làm gì? Trang Dục khoanh tay, cầm điện thoại: "Anh hỏi cái này làm gì?"
"... Còn không phải tôi sợ ảnh hưởng đến quan hệ của hai người sao." Từ Kiêu giả bộ.
Trang Dục lạnh nhạt, "Anh nghĩ nhiều rồi."
Y chỉ ký hợp đồng có một người mà thôi, không có ảnh hưởng gì hết.
Những lời này vào tai Từ Kiêu thì lại thành nghĩa khác, đây chính là giấy cam đoan trợ công.
Nếu Trang Dục nói quan hệ giữa y và Lâm Ý không sao, vậy anh có thể quyết đoán trợ công!
"Vậy thì tốt rồi!" Ý chí chiến đấu của Từ Kiêu sôi lên sùng sục: "Tôi sẽ cố gắng giúp hai người."
Trang Dục giọng điệu không tốt: "Cố gắng vào vấn đề gì đấy?"
Từ Kiêu ặc một tiếng, "Cậu và Lâm Ý đó... Là vấn đề hợp tác giữa chúng ta."
Trang Dục ở đầu dây bên kia ậm ừ, hiển nhiên không quan tâm đến câu trả lời của Từ Kiêu.
"Là tôi ký hợp đồng với anh." Trang Dục chỉnh lại trọng tâm vấn đề, nói, "Nên anh phải cố gắng vì tôi."
Từ Kiêu: "..."
Được rồi, ai cũng được.
Từ Kiêu trả lời "được được được" cho có, tiếp tục sự nghiệp húp mì, "Còn gì nữa không?"
Giọng Từ Kiêu như đang dỗ con nít, vừa nghe là biết nếu không phải giả thì cũng là qua loa có lệ.
Bên tai còn có tiếng húp mì của Từ Kiêu, Trang Dục không biết tại sao càng nghe lại càng thấy khó chịu.
Y im lặng một lát rồi hỏi: "Rốt cuộc anh ăn cái gì mà húp cả đêm rồi vẫn còn húp vậy."
Từ Kiêu trả lời: "Mì gói."
"Không được ăn nữa."
Từ Kiêu:...
Từ Kiêu: ???
Từ Kiêu ngu luôn rồi: "Tại sao, mì gói có vấn đề gì hả?"
"Nếu anh đã ký hợp đồng với tôi thì phải nghe lời tôi." Từ Kiêu nghe Trang Dục cười nhạo: "Có nghệ sĩ nào đã đêm khuya mà còn ngồi ăn mì gói, coi được sao."
"Cuối tháng kiểm tra cân nặng."
"Tút tút", điện thoại bị cúp.
Từ Kiêu: "............"
Từ Kiêu nhìn màn hình điện thoại đen thui, cảm thấy não mình không đủ xài.
Không phải trong sách có nói, ngoại trừ Lâm Ý thì y đối với ai cũng lạnh lùng như núi băng sao?
Còn quản lý cân nặng của anh làm gì? Từ Kiêu suy nghĩ ba giây, hổng hiểu, ăn tiếp.
Có kiểm tra hay không thì là chuyện của cuối tháng, cuối tháng hẵng tính.
Anh hạnh phúc húp xong bát mì, lên giường ngủ.
*
Sáng ngày mốt là bắt đầu ghi hình.
E-kip không nói với Từ Kiêu phải ghi hình ở đâu, chỉ nói 6 giờ sáng tập hợp tại gara Peach TV.
《 Let's Go! 》 không có kịch bản, Từ Kiêu cảm thấy e-kip có tham vọng rất lớn, mua tuyên truyền khắp nơi, còn hô khẩu hiệu "phản ứng chân thật", "trải nghiệm hoang dã", nói là chắc chắn phải để sáu khách mời "va chạm mãnh liệt nổi lửa cảm xúc".
Từ Kiêu tỏ vẻ nghi ngờ.
Bỏ qua cục băng nam cực Trang Dục có nổi lửa được không, cả cái tạp kỹ này quy tụ một nam chính, một nam hai và một bia đỡ đạn ác độc, lỡ như ba người "cảm xúc" quá mãnh liệt làm tan băng thì sao đây?
E-kip còn quay được chắc?
Mặc kệ Từ Kiêu phàn nàn cỡ nào, sáng nay vẫn phải dậy sớm, mới rạng sáng 5 giờ mà mọi người đã đến Peach TV đầy đủ.
Lúc này đã có fans ngồi canh trước cửa, hầu hết là fans Trang Dục, xếp thứ hai là fans Lâm Ý.
Nhưng Từ Kiêu không ngờ, anh cũng có vài fans đứng đợi.
Trên thực tế, cả năm nay gần như anh không giao tiếp với bất kỳ ai, ngay cả trên Weibo cũng không nói rõ khi nào bắt đầu quay, bây giờ trời vẫn tờ mờ sáng mà fans còn tới sớm hơn cả anh.
Fans của người khác rất đông, cứ hò hét tên idol nhà mình, còn fans của anh chỉ có ba bốn người, hét tên anh đến khàn cả giọng.
"Các em chờ lâu chưa?" Từ Kiêu không nhịn được hỏi một câu.
Mấy cô nàng lắc đầu như trống bỏi: "Không lâu!"
"Anh ở đây là tốt rồi!"
Trong đó có một fans, vẻ mặt hưng phấn hô to với anh: "Từ Kiêu, chúng em sẽ luôn ở đây!"
Có lẽ vì có người nói trước, hai cô gái khác cũng hô theo.
"Chúng em đều nhớ anh!!"
"Đừng nghe đám thủy quân nói bậy bạ, anh là tốt nhất! Thật đó! Tụi em chờ anh!"
"Chúng em luôn luôn ủng hộ anh!"
Các cô chỉ có ba bốn người nhưng hô rất lớn, các fans khác ngạc nhiên nhìn sang.
Từ Kiêu ngơ ngác nhìn đôi mắt sáng ngời của các cô, anh bỗng nhận ra, những lời này thật ra là dành cho nguyên chủ.
Trong lòng anh chợt có chút kỳ lạ, không biết là chút tình cảm còn xót lại của nguyên chủ hay là cái gì khác.
Từ Kiêu khẽ thở ra, anh tháo kính râm xuống.
Từ Kiêu mỉm cười với các cô: "Lần này sẽ không để mọi người thất vọng nữa."
Dù là Từ Tiêu hay Từ Kiêu cũng vậy.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Chương này ngắn hơn mấy chương trước 1000 từ :v
Beta: 15/2/2025
💎💎💎💎💎
Chương 5
Edit: Iris
Beta: Cừu
Vẫy tay tạm biệt ba bạn fans, Từ Kiêu đi vào Peach TV.
Anh tới sớm, nhưng nhân viên công tác còn tới sớm hơn anh, anh vừa ra khỏi thang máy đã bị VJ* đeo kính râm chĩa camera vào mặt, dùng tay ra hiệu đã bắt đầu quay.
*VJ hay còn được biết đến với tên đầy đủ là "Video Jockey". Đây là thuật ngữ sử dụng để chỉ những người chuyên đảm nhiệm vị trí dẫn chương trình về âm nhạc trên các kênh, nền tảng truyền thông khác nhau. Có thể hiểu đơn giản nhất về nghề VJ chính là một nhánh nhỏ thuộc lĩnh vực MC.
Từ Kiêu ngạc nhiên: "Đã bắt đầu quay rồi sao?"
Trợ lý đạo diễn rất nhỏ nhắn, cả thân hình gần như bị VJ che khuất đằng sau, trong quá trình quay không thấy bóng dáng cô đâu, chỉ nghe thấy giọng: "Từ lão sư, anh phải giao ví ra!"
Từ Kiêu lấy ví ra, hơi cúi người đưa qua, cười với cô: "Của cô đây."
Trợ lý chậm mất một nhịp mới đưa tay qua lấy ví.
Từ Kiêu cũng không chú ý, cười với hai người rồi bước đến chỗ hẹn, VJ đi theo phía sau anh.
Trợ lý đạo diễn đứng đơ tại chỗ, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Cô nhìn bóng lưng Từ Kiêu, lẩm bẩm: "Từ Kiêu người thật còn đẹp hơn cả ảnh chụp, khom lưng cũng lịch sự quá đi..."
"Tỉnh tỉnh tỉnh!" Cô lắc đầu thật mạnh, vỗ mặt vài cái: "Không được bị kẻ địch dùng viên đạn bọc đường mua chuộc, mày là người của Ý Trung Nhân!"
Cũng có vài khách mời đến sớm giống anh, nửa đêm hôm qua Từ Kiêu đã tra xét kỹ tài liệu, nhớ rõ tên và nghề nghiệp của các khách mời khác.
Anh nhìn lướt qua thì thấy Hà Tử Chiêu, Trần Ngũ, Sở Nhiên đều đã tới, chỉ còn lại Lâm Ý và Trang Dục.
《 Let's Go! 》không có kịch bản, khách mời phải tự biên tự diễn.
Từ Kiêu chỉ mỉm cười gật đầu với mọi người, anh không chủ động bắt chuyện, dù sao thì cuộc sống cũng không giống tiểu thuyết, anh không có tí ký ức nào của nguyên chủ nên không biết trước kia có quen ai không.
Nhưng có vẻ như không ai trong ba người này quen anh, cả ba giống như người Phần Lan vậy, đều đứng cách xa bắt tay nhau một cách ngại ngùng.
Từ Kiêu bắt tay một lượt, cuối cùng đến Hà Tử Chiêu thì anh không nhịn được cười.
Hà Tử Chiêu có khuôn mặt như em bé, nhưng Từ Kiêu biết hắn là thành viên nhóm nhạc nam XSD đang nổi tiếng gần đây.
Có vẻ như hắn là người nhỏ nhất trong sáu người bọn họ, tay cũng nhỏ hơn người khác, Từ Kiêu cảm thấy mình có thể nắm trọn bàn tay của hắn, nhưng hắn lại chủ động bắt tay Từ Kiêu, chỉ nắm lấy ngón tay của anh, Từ Kiêu thấy hắn hơi dễ thương.
Hà Tử Chiêu tò mò: "Từ lão sư, anh cười cái gì vậy."
Từ Kiêu: "... Cậu đoán xem."
Hà Tử Chiêu nghi ngờ nhìn anh cả buổi, biết Từ Kiêu không muốn nói, hắn lắc đầu: "Đoán không được."
"Đoán không ra là đúng rồi." Từ Kiêu xoa đầu hắn, véo mặt hắn một cái: "Thế giới của người trưởng thành, cậu không đoán được đâu anh bạn nhỏ à."
Hà Tử Chiêu bị Từ Kiêu cưng nựng một lúc lâu mới nói: "... Từ lão sư, tôi 25 tuổi rồi."
Từ Kiêu: "..."
"Già rồi, mắt cũng mờ," Từ Kiêu buông tay, ho khan một tiếng, quay đầu nhìn Trần Ngũ nam tính, cơ bắp cuồn cuộn, "Đúng không, Trần lão sư?"
Những người xung quanh đều cười phá lên, không chỉ mấy VJ đang quay Từ Kiêu mà ngay cả người chỉnh ánh sáng cũng bật cười khi nghe câu đó, đến băng sơn mỹ nhân như Sở Nhiên cũng cong khóe môi nữa mà.
Trần Ngũ gãi đầu, nhìn anh muốn nói lại thôi.
Trần Ngũ cười xấu hổ, vuốt đầu, nói: "Từ tiền bối, em... em mới 20..."
Từ Kiêu: "..."
Anh hai à, ngoại hình hai người có thể giống với tuổi tác chút được không hả...
Nhưng nhờ sự ngốc nghếch của Từ Kiêu mà bầu không khí giữa bốn người trở nên tự nhiên hơn, không còn giống người Phần Lan đang đứng chờ xe buýt nữa, thân thiện hơn, trêu thị lực kém của Từ Kiêu.
Tổ đạo diễn cười ngặt nghẽo, tổng đạo diễn Lưu của 《 Let's Go! 》 thầm nghĩ, Từ Kiêu này không tệ, đóng phim không hay nhưng vẫn có thể làm nghệ thuật, tài liệu sống xem như đã có.
Đúng lúc này, ở đằng xa truyền đến tiếng ồn ào, fans hét chói tai không ngừng.
Từ Kiêu và mấy khách mời khác nhìn qua -- hóa ra là Trang Dục tới.
Không chỉ fans mà ngay cả nhân viên của tổ e-kip cũng phấn khích thì thầm.
"Không hổ là Apollo*, đẹp trai quá!!"
*Apollo là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia.
"Không cần phải sầu vì ratings của chương trình nữa rồi."
"Người với người thật bất công, nam sinh tổ chúng ta cũng là người trưởng thành mà, nhưng không có ai cao đến vậy..."
"Hu hu hu hoa hướng dương tớ khóc đây! Apollo ở nhân gian cao quá!!"
"Trời ạ, Trang Dục người thật đẹp hơn trên video nhiều ah ah ah ah!"
Từ Kiêu nghe thấy nhân viên công tác khẽ thì thầm.
Biệt danh của Trang Dục là Apollo... Apollo Thần Mặt Trời, và tảng băng lớn Trang Dục này?
Lúc này Từ Kiêu mới phát hiện, bên cạnh Trang Dục còn có một nam sinh thanh tú.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, Từ Kiêu hơi sửng sốt.
-- Thật sự trông rất giống anh.
Tuy nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra sự khác biệt, như Từ Kiêu là đuôi mắt hơi chếch lên, kém đi vài phần thanh tú, còn đuôi mắt của nam sinh thì sụp xuống trông rất ngoan ngoãn.
Nhưng đúng là rất giống nhau, ngay cả dáng người cũng không khác nhau là mấy.
Không cần nghĩ cũng biết đây là Lâm Ý.
Lâm Ý cười rất tươi, đi bên cạnh Trang Dục, nhiệt tình vẫy tay với mọi người.
Trang Dục và Lâm Ý tới cùng nhau, Từ Kiêu lập tức hiểu ra, thầm huýt sáo trong lòng.
Xem ra tình cảm giữa bọn họ khá tốt.
Nhưng giây tiếp theo, Từ Kiêu phát hiện Trang Dục đang nheo mắt nhìn anh.
Từ Kiêu: "..."
Yên tâm đi, anh thật sự không làm chuyện xấu đâu.
Từ Kiêu nói thầm, tôi rõ ràng đang mai mối cho cậu mà.
Trang Dục là người có địa vị nhất trong sáu khách mời ở 《 Let's Go! 》, danh tính bí mật là người đầu tư cho tạp kỹ này, các khách mời khác đều chủ động đi lên chào hỏi Trang Dục, ngay cả đạo diễn Lưu cũng vậy.
Nhưng Trang Dục đều tỏ ra thờ ơ.
Không giống như Trang Dục, Lâm Ý rất nhiệt tình với mọi người, vừa đến đã trao một cái ôm, đến lượt Từ Kiêu, hắn vẫn mỉm cười xán lạn, nhưng lại không dang hai tay ra, chỉ nói: "Từ tiền bối."
Hắn đứng im, tất nhiên Từ Kiêu cũng đứng im.
Từ Kiêu còn chưa nói gì mà mấy VJ đi theo quay đã phấn khích không thôi. Còn zoom màn hình để quay cận cảnh biểu cảm của hai người.
Từ Kiêu chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Lâm Ý hơi bối rối, trả lời: "Tôi 25."
Từ Kiêu giơ tay ok, "Nhớ rồi, lần sau sẽ không nhầm nữa."
Anh nói xong, những người khác lập tức nhớ tới chuyện ô long* của Từ Kiêu lúc nãy, lại cười phá lên.
*Ô long (乌龙) là chuyện nhầm lẫn xấu hổ.
Lâm Ý sửng sốt, quên luôn chuyện phải ôm Từ Kiêu.
Chỉ có đôi mắt hổ phách sắc bén của Trang Dục là nheo lại.
Sáu khách mời đã đến đầy đủ, mọi người lên xe buýt.
Từ Kiêu vừa mới ngồi xuống thì đã liếc thấy có người đứng bên cạnh.
Từ Kiêu ngẩng đầu, Trang Dục thờ ơ nhìn anh: "Ở đây có người ngồi không?"
Từ Kiêu: "... Không có."
Từ Kiêu lắc đầu.
Trang Dục ngồi phịch xuống.
Từ Kiêu: "..."
Trang Dục ngồi bên cạnh anh làm gì?
Sao không ngồi với Lâm Ý!
Cùng lúc đó, Lâm Ý vừa lên xe cũng hơi sửng sốt khi thấy cảnh này.
Hắn mím môi, cuối cùng ngồi bên cạnh Sở Nhiên.
Xe chạy được một đoạn, không ai nói chuyện, bầu không khí có hơi xấu hổ.
Từ Kiêu không biết e-kip đang nghĩ gì, mời Trang Dục rồi thì thôi đi, còn mời thêm một đống người có tinh thần Phần Lan, không ai đứng ra chủ trì thì va chạm nổi lửa bằng niềm tin à?
Này là va chạm xong tắt thở luôn thì có.
Được rồi, nếu mọi người không ai biết làm không khí thêm sinh động, vậy thì để anh.
Từ Kiêu mỉm cười, "Đạo diễn Lưu, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Mặc dù đạo diễn Lưu trông hơi lớn tuổi, nhưng thật ra chỉ mới 30 mà thôi, hắn có ấn tượng khá tốt với Từ Kiêu nên cũng trả lời: "Tới rồi sẽ biết."
Từ Kiêu: "Phải đi bao lâu vậy?"
Đạo diễn Lưu: "Khoảng 1 tiếng, sao vậy?"
Từ Kiêu ngó quanh: "Sáu người chúng tôi ngồi yên không thú vị gì hết, hay là chơi trò chơi đi?"
Đạo diễn Lưu nằm ở ghế trước, suy nghĩ một lúc.
"Được!" Hắn đột nhiên đập tay lên tay vịn, "Chơi không thì đơn giản quá, như này đi, chúng ta chia đội để đấu, người thua phải xuống xe trễ nhất."
"Vốn dĩ đoạn này xuống xe mới bắt đầu, nhưng nếu Từ Kiêu đã đề nghị, vậy chơi bây giờ luôn đi." Đạo diễn Lưu càng nói càng hưng phấn, giơ tay ra hiệu, đưa ra quyết định cuối cùng, "Vậy thì chơi 007, chia đội theo chỗ ngồi, nếu một đội có cả hai người đều bị loại là thua!"
Trang Dục, Sở Nhiên, Lâm Ý không biết chơi 007*, trước giờ Từ Kiêu toàn diễn vai quần chúng nên chơi cùng nhân viên đoàn phim hơi nhiều, Hà Tử Chiêu trong nhóm nhạc nam và Trần Ngũ nhỏ tuổi nhất cũng biết trò này.
*Luật chơi là người chơi ngồi thành vòng tròn. Người bắt đầu chỉ vào một người bất kì trong vòng, hô "0". Người bị chỉ sẽ chỉ vào người bất kì tiếp theo, hô "0". Người tiếp theo bị chỉ sẽ lại chỉ vào một người bất kì và hô "7". Người bị chỉ "7" sẽ chỉ vào một người bất kì, hô "pằng". Hai người ngồi cạnh người bị chỉ "pằng" phải giơ hai tay lên lập tức. Tất cả những người còn lại phải ngồi im.
Hà Tử Chiêu giơ tay, "Nếu mỗi đội chỉ còn lại một người thì sao?"
Đạo diễn Lưu trả lời mà không thèm suy nghĩ: "Chơi kéo búa bao."
Hà Tử Chiêu: "..."
Sao tạp kỹ này còn cẩu thả hơn tạp kỹ của nhóm nhạc nam nữa vậy?
Nói xong quy tắc trò chơi, sáu người ngồi thành một vòng trên xe buýt, theo thứ tự là Từ Kiêu, Trang Dục, Lâm Ý, Sở Nhiên, Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ.
Khi đạo diễn Lưu hô bắt đầu, Trần Ngũ: "0!" Chỉ vào Hà Tử Chiêu.
Hà Tử Chiêu: "0!" Chỉ vào Sở Nhiên.
Sở Nhiên: "7." Chỉ vào Từ Kiêu.
Từ Kiêu nhìn chằm chằm Trần Ngũ, nhưng lại chĩa ngón tay sang Lâm Ý: "Pằng!"
Hà Tử Chiêu suýt nữa giơ tay, Lâm Ý phản xạ có điều kiện giơ tay. Kết quả Sở Nhiên ngồi bên cạnh hắn và Trang Dục ngồi trước hắn đồng thời giơ nửa tay, ba người rối thành một nùi, Lâm Ý bị loại.
Từ Kiêu không chút khách sáo cười to: "Ha ha ha ha, bị tôi dọa hết rồi chứ gì, bị loại rồi bị loại rồi."
Trần Ngũ thở phào nhẹ nhõm, thân hình cứng đơ thả lỏng: "Từ tiền bối, anh cũng..." Quá gian xảo.
Lâm Ý mỉm cười, nhưng trông có hơi miễn cưỡng: "Tôi không biết chơi trò này."
Nhưng Từ Kiêu hoàn toàn không chú ý, còn thừa dịp camera không quay tới, dùng đầu gối đẩy đẩy Trang Dục.
Trong hai ngày quay 《 Let's Go! 》, từ microphone thu âm đến camera VJ đều hoạt động 24/24, lúc nào cũng bị camera chĩa vào người nên Từ Kiêu không thể ám chỉ trực tiếp với Trang Dục, chỉ có thể đâm chọt một hai cái để nhắc nhở.
Lâm Ý người ta đang rất đau lòng, an ủi một câu "Ngày thường em chỉ lo đóng phim, không biết chơi cũng là chuyện bình thường" rất đơn giản mà, cọ hai ba lần là ấn tượng tốt bay tít lên trời ngay thôi?
Từ Kiêu hy vọng Trang Dục có thể biểu hiện tốt hơn một chút trước mặt Lâm Ý dưới sự hướng dẫn của anh, thế nên anh tràn đầy mong đợi nhìn Trang Dục.
Không ngờ tên đầu gỗ này lại cau mày.
"Mới ván thứ nhất, anh vui mừng cái gì."
Từ Kiêu: "..."
Đáng đời làm nam hai.
Mấy trận tiếp theo, Từ Kiêu kinh nghiệm phong phú vẫn giữ vững vị trí, đội của Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ, Trần Ngũ bị loại.
Nhưng Từ Kiêu lại cảm thấy Trần Ngũ rất mắc cười, cực kỳ ngốc.
Khi bắn, ai cũng nói là "Pằng!", riêng hắn lại nói: "Pằng... Bùm!"
Sau một phát bắn đó, Trần Ngũ - một người có vẻ ngoài rắn rỏi - lập tức xấu hổ rụt người lại, không giống người vừa bắn mà lại giống người vừa bị trúng đạn, suýt nữa đã giơ hai tay đầu hàng.
Cuối cùng còn lại anh, Trang Dục, Sở Nhiên, Hà Tử Chiêu.
Bốn người tiếp tục chơi, nhưng đội Trang Dục và Từ Kiêu may mắn vẫn còn đủ hai người nên bị mọi người tập trung tấn công. Trang Dục rất thông minh, mỗi lần đến lượt y nổ súng, y đều tự chĩa súng vào mình, sau đó Từ Kiêu chỉ việc giơ tay lên đầu hàng là qua.
Không hiểu sao vòng này, Trang Dục lại: "Pằng" vào Từ Kiêu.
Từ Kiêu phản xạ có điều kiện giơ tay lên thì thấy Hà Tử Chiêu cũng giơ.
Từ Kiêu quay đầu, mắt to trừng mắt nhỏ với Trang Dục.
Trang Dục hình như rất sung sướng: "Anh bị loại rồi."
Từ Kiêu: "... Có phải cậu quên chúng ta cùng đội không."
Hà Tử Chiêu ngồi cạnh anh, cười tới ngã ngửa, vỗ đùi Trần Ngũ: "Trang lão sư, sao anh lại tự tay loại đồng đội của mình vậy? Dâng cơ hội cho chúng tôi."
Trần Ngũ bên cạnh hắn che miệng cười.
Trang Dục: "..."
"Mỗi đội một người, hòa rồi. Ok, các cậu kéo búa bao đi." Đạo diễn Lưu đập ghế, cười tươi như hoa, "Người thua phải xuống xe cuối cùng, mọi người nhớ kỹ nha!"
°°°°°°°°°°
Đăng: 2/8/2022
Beta: 15/2/2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro