Chương 88 - 90
*Chương trước "giấm" mà mình ghi nhầm thành "dấm" á, viết xong đăng lên mới phát hiện viết sai, mà mình lười sửa 🙏
Chương 88
Edit + beta: Iris
Lục Kỳ đột nhiên nắm chặt tay La Lâm Lâm.
"Lâm Lâm, Lâm Lâm!" Lục Kỳ phấn khích kêu, "Đừng cười nữa, cậu mau nhìn kìa!"
Muốn cô nhìn gì cơ? La Lâm Lâm dần ngừng cười, thở một hơi rồi mới nhìn qua. Chỉ là ngay khi cô nhìn theo hướng Lục Kỳ chỉ liền ngây người.
Tuy cách khá xa, nhưng với thị lực 5.2 của La Lâm Lâm, cô vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, ở một cái lều khác là Từ Kiêu và Trang Dục.
Từ Kiêu bị bánh bao làm cay đến mức cả mặt đỏ chót, đối lập hoàn toàn với cần cổ trắng nõn, anh cầm ly nước uống ừng ực, Trang Dục đứng đợi bên cạnh.
La Lâm Lâm: Wow.
Đây... Apollo sẽ làm loại chuyện như này sao?
Trang Dục dịu dàng như vậy từ khi nào vậy?
La Lâm Lâm không biết nên dùng từ gì để hình dung Trang Dục, hình dung biểu cảm giờ phút này của y mà cô thấy.
Tay Trang Dục còn đang cầm cái ly khác đứng bên cạnh Từ Kiêu, lâu lâu còn vỗ lưng thuận khí giúp Từ Kiêu.
Có lẽ là do bộ dạng Từ Kiêu ho khù khụ quá buồn cười, La Lâm Lâm nhìn thấy, mặc dù Trang Dục giúp anh thuận khí, nhưng đáy mắt y lại không giấu được ý cười, đôi mắt luôn luôn lãnh đạm lại cong lên đẹp đẽ vì Từ Kiêu, so với hình tượng băng sơn cao lãnh bình thường như thể là hai người khác nhau.
Kế tiếp, La Lâm Lâm trợn tròn mắt vì động tác của Trang Dục.
La Lâm Lâm: "!"
Trang Dục vậy mà đưa tay lau tương ớt bên miệng Từ Kiêu!
Trang Dục!
Apollo!
Thần Mặt Trời trong truyền thuyết có chứng ám ảnh sạch sẽ, ghét bị người ta chạm vào mình!
Thế mà giúp Từ Kiêu khử tương - ớt - cay!!
La Lâm Lâm hít khí lạnh, cô đột ngột quay đầu, liếc nhìn nhau với Lục Kỳ.
Mặc dù hai người không nói câu nào, nhưng ăng ten trên đỉnh đầu lại giống nhau, sóng điện vô hình đụng nhau xèo xèo.
Tuy hai người không ai nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt khiếp sợ của nhau là đã trao đổi xong hết tin tức rồi.
Xác nhận - - phắc, đối với Từ Kiêu là tình yêu đích thực a!
Mé, thuyền này chèo quá đã a a a!!!*
*Nguyên văn là "太塔马好磕了啊啊啊!!!", Chữ "塔马" mình search mạng không thấy, toàn ra chữ "马塔" thôi, câu này chém đó.
Hai cô gái trầm mặc đối diện nhau chốc lát, tiếp theo đồng thời vươn tay ra, đập tay nhau một cái.
"Bốp!"
Tiểu Hà bên cạnh: "..."
Hắn cạn lời nhìn trời, hai con nhỏ này không biết lại phát điên cái gì.
Bên kia.
Qua hai vòng, Từ Kiêu và năm người khác coi như đã khắc sâu cảm nhận "ác ý" nồng nặc của tổ tiết mục.
Cái gì mà chọn đại giấm và cà phê a a, bánh bao ớt với bánh bao rau củ đều chỉ là case nhỏ.
Bò viên và thịt viên chuột túi ở lều ba mới là nhất vị vua cuối cùng, Từ Kiêu nhớ lại cái hương vị kia của thịt viên chuột túi, nhịn không được tê hết da đầu.
Thật sự cmn quá khó ăn.
Đạo diễn Lưu cầm loa nhỏ, hưng phấn gào lên: "Tốt lắm! Trần Ngũ hạng nhất, Trang Dục hạng hai, Sở Nhiên hạng ba, ba cậu qua bên kia ăn cơm đi."
Không thể không nói, vận may từ vòng hai trở xuống của Trần Ngũ thật sự rất tốt, ở vòng cuối cùng chọn điểm tâm ngọt, hắn không chọn bánh kem mà chọn cà rem trong thời tiết lạnh giá.
Khác với hắn, ba người Từ Kiêu Hạ Minh Viễn Hà Tử Chiêu lại xui tột độ.
Hà Tử Chiêu nước mắt lưng tròng: "Lão Trần, làm sao em thấy được."
Trần Ngũ gãi gãi đầu, cười thẹn thùng: "Em... Em chọn đại á."
"Trời xanh không có mặt! Uổng công tôi chạy nhanh như vậy!" Hà Tử Chiêu kêu than: "Miệng tôi giờ vẫn còn mùi giấm đây này, phẹt, hu hu hu."
"Đừng nói nữa," Hạ Minh Viễn mặt chết lặng, không thèm giữ mồm miệng nữa, "Tổng cộng có 8 lần thì tôi đạp cớt hết 7 lần."
"Ai cũng vậy mà, tôi kém anh một lần." Từ Kiêu mặt trống rỗng cười cười, vỗ vỗ vai hắn, thở dài.
Mấy tên quỷ xui xẻo thì không có quyền lợi đi ăn tiệc lớn, đạo diễn Lưu tốt bụng bố thí mấy cái bánh bao rau củ dư cho bọn họ.
Bọn Trang Dục lọt vào top ba đi ăn cơm.
Ba tên quỷ xui xẻo Hạ Minh Viễn Hà Tử Chiêu Từ Kiêu mắt trông mong nhìn bóng lưng của bọn họ, nhìn ba người ngồi xuống chiếc ghế bên bờ biển mà tổ tiết mục đã chuẩn bị.
Đạo diễn Lưu nói mời ăn cơm cũng không phải nói quá, bao cả xe phục vụ thức ăn đến, đầu bếp phương Tây xoa tay chờ bọn họ chọn món.
Bây giờ đã là giữa trưa, ánh mặt trời dần ấm lên, Từ Kiêu hâm mộ nhìn ba người kia thảnh thơi ngồi trên ghế, miệng nhấm nháp đồ uống tay cầm menu, trông rất sang chảnh.
Mà ba người là anh và Hạ Minh Viễn Hà Tử Chiêu lại ngồi xổm trên bờ biển, ngay cả băng ghế cũng không có, nhàm chán vẽ hình xoắn ốc lên cát - - nhìn một hồi, từng mâm đồ ăn được bưng lên, từ món khai vị đến món chính.
Từ Kiêu hâm mộ nuốt nước miếng, cúi đầu xoa bụng, nghĩ đến bản thân phải uống gió Tây Bắc - - thì ra, ranh giới giữa chủ nghĩa tư bản và giai cấp vô sản lại rõ ràng như vậy!
Trang Dục buồn cười nhìn xoáy tóc của Từ Kiêu, y vẫy tay: "Này, đến đây."
Hạ Minh Viễn đứng bật dậy.
"Không phải kêu anh," Trang Dục tuyệt tình nói, "Tôi kêu Từ Kiêu."
Hạ Minh Viễn: "..." Bật ngửa! Tên nhóc này phân biệt đối xử!
Từ Kiêu đứng lên, phủi cát trên người, hai ba bước đi đến bên người Từ Kiêu, chớp mắt hỏi: "Sao vậy?"
Trang Dục ngồi trên ghế, lấy một ổ bánh mì mỡ vàng trên bàn gỗ trắng bên cạnh, đôi con ngươi hổ phách nhìn anh: "Muốn ăn khu?"
Từ Kiêu gật đầu lia lịa.
Đương nhiên muốn ăn!
Từ khi lên máy bay đến giờ anh chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ thật sự rất đói a... Nhưng cũng là Trang Dục tốt bụng, biết anh chưa ăn gì nên cố tình chăm sóc anh.
Đuôi lông mày Trang Dục nhướng lên, quơ quơ ổ bánh mì, trêu Từ Kiêu: "Kêu một tiếng ca ca* đi, em sẽ cho anh."
*Mình cũng muốn đổi ca ca thành anh trai lắm, nhưng câu giải thích bên dưới không cho phép :)))
Từ Kiêu: ".........."
Thật ra ngày thường kêu ca, Trang ca gì đó thì cũng không có gì, cảm giác thời đại này chữ ca như một câu cửa miệng rồi, ai cũng có thể trở thành X ca. Nhưng khi chữ ca này thành hai điệp từ đi với nhau, ý nghĩa lại khác hoàn toàn.
Ca ca...
... Hừm... Hình như anh lớn hơn Trang Dục tới 4 tuổi lận.
Trang Dục vừa thốt ra, nhân viên công tác vốn định lên tiếng ngăn cản vì sợ ảnh hưởng đến quy tắc chương trình cũng dừng lại.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm sang đây, đặc biệt là trong đó còn có đôi mắt vô cùng sáng chói của Lục Kỳ và La Lâm Lâm, quả thực không khác gì ánh sáng xanh lóe lên trong mắt con sói, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Trang Dục và Từ Kiêu mắt to nhìn mắt nhỏ.
Ba giây sau.
Trang Dục: "... Bỏ đi..."
Không ngờ lúc này Từ Kiêu cười tủm tỉm nói: "Ca ca, Trang ca ca ~"
Từ Kiêu kêu lên, tay cũng không chịu yên, đặt lên vai Trang Dục, giống hệt một cô gái vừa điệu đà vừa ngại ngùng nói: "Trang cứa cưa* lươn lẹo quớ**, đã vậy thì, người ta muốn anh đút nhoa!"
*Nguyên văn là "庄葛格 [Zhuāng gé gé]", gé gé là một từ vựng trực tuyến, nói đùa về cách phát âm của "gēgē" trong phương ngữ Đài Loan, được các cô gái Đài Loan phát âm rõ hơn, khác với cách phát âm của "gēgē" trong tiếng Trung.
**Nguyên văn "你好机车哦", từ 机车 dịch ra là đầu máy xe máy, nói theo nghĩa đen là chỉ phương tiện đi lại, nếu nói ai đó là 机车 máy có nghĩa là người này khó đối phó. Cái này thì cũng tùy theo ngữ cảnh, ví dụ nếu như nói: "你很机车诶!" thì nghĩa là "bạn thật thông minh!"
Trang Dục: "......"
"Hít", nhân viên công tác xung quanh hít một hơi khí lạnh.
Đặc biệt là nhân viên nam, như là trợ lý đạo diễn Tiểu Hà, mặt lộ ra vẻ bội phục.
Từ Kiêu quả nhiên bung xõa, có thể vì tạp kỹ của bọn họ mà giả bộ đến như vậy, giọng Đài Loan này nghe rất hay!
Trâu!
Trang Dục cầm bánh mì mỡ vàng, nhét vào miệng Từ Kiêu: "Ăn của anh đi."
Giọng điệu lạnh nhạt này khiến người khác không chú ý đến, lỗ tai của núi băng này xuất hiện một vệt hồng khả nghi.
Mà bên kia.
"Tớ không xong rồi tớ không xong rồi tớ không xong rồi..." Lục Kỳ che ngực lại, run rẩy đỡ La Lâm Lâm, "Ai cho tớ miếng thuốc trợ tim hiệu quả cấp tốc đi, tớ bị moe đến không xong rồi."
La Lâm Lâm nắm lại tay Lục Kỳ, nước mắt lưng tròng như tìm được ánh sáng Đảng: "555555555 tớ cũng vậy, hỗ sủng này, Thái Dương Điểu quá đã, cứu mạng 555555555..."
Thẳng nam Tiểu Hà ở thế giới bên kia: "......?"
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: "Còn một chương nữa.
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼
Chương 89
Edit + beta: Iris
Có Từ Kiêu dẫn đầu, Hạ Minh Viễn và Hà Tử Chiêu cũng không cam lòng yếu thế.
Hạ Minh Viễn: "Trang cứa cưa, cắt miếng bò bít tết cho iêm đi ~"
Hà Tử Chiêu: "Trang cứa cưa, iêm cũng muốn trứng cá muối kia ~ nhoa ~"
Trang Dục: "......"
Sở Nhiên: "Kêu ba ba đi, cho anh nguyên cái mâm này."
Hạ Minh Viễn làm mặt quỷ: "Tỷ tỷ tốt!"
Sở Nhiên: "..." Cái người này, muốn ăn đòn đúng không?
Sau khi ăn xong món ngon Trung Quốc trong cảnh gà bay chó sủa, mọi người đến bờ biển nghỉ ngơi một lát, tổ tiết mục quay lại phong cảnh bờ biển, ngặt nỗi bờ biển bạc mùa đông không thể phát huy toàn bộ sức quyến rũ của nó, không lâu sau, đạo diễn Lưu đã quay đủ phong cảnh vung tay lên, lùa sáu chú vịt con lên xe buýt, lên đường lần nữa.
Xe buýt lảo đảo lắc lư xuất phát, dần dần chạy khỏi bờ biển.
Từ bờ biển đi xuống, biệt thự nhỏ ở Úc đều là tòa nhà hai ba tầng, nằm rải rác ở hai bên quốc lộ quanh co vô tận, tầm nhìn rất thoáng, không giống cảnh quan trong nước.
Chạy khoảng một tiếng thì tới thành phố.
Từ Kiêu tò mò nhìn thoáng qua cửa sổ, khắp thành phố toàn là các tòa cao ốc, nhưng tấm kính màu xanh xám phản chiếu ánh sáng mặt trời, bên đường là những người thuộc mọi màu da khác nhau hoặc béo hoặc lùn, phong cảnh khác hẳn đường bờ biển trắng bạc.
Nhân lúc đèn đỏ, đạo diễn Lưu đứng ở lối nhỏ ở giữa, tay cầm ba bức thư.
Hắn hắng giọng nói: "Nhiệm vụ thứ hai chia làm ba đội, cũng là hai người một đội để khiêu chiến.
"Chia đội vẫn như cũ, Từ Kiêu Trang Dục, Hà Tử Chiêu Trần Ngũ, Hạ Minh Viễn Sở Nhiên một đội, nhiệm vụ của mỗi đội không giống nhau," nói tới đây, đạo diễn Lưu cười he he, "Sau khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ thì tìm nhân viên công tác để được nhắc nhở giai đoạn tiếp theo, đó mới là địa điểm cuối cùng ha."
"Như thường lệ," biên kịch Trịnh bên cạnh nói thêm, "Thời hạn là hai tiếng, làm theo trình tự, đãi ngộ của đội về trước với đội về cuối khác nhau."
"Nhưng cụ thể là đãi ngộ thế nào, tối sẽ nói nha." Biên kịch Trịnh cười nham hiểm.
Hà Tử Chiêu bỗng trợn tròn mắt, giơ tay hỏi: "Chờ chút, cái nhắc nhở địa điểm nhiệm vụ cuối cùng là tiếng gì? Tiếng Trung hay tiếng Anh a?"
Biên kịch Trịnh dựng một ngón tay lên: "Bí mật."
Hà Tử Chiêu lo lắng nói: "Nếu là... Nếu là tiếng Trung, người ta đọc không hiểu thì làm sao đây."
Hạ Minh Viễn không cho là đúng: "Điện thoại có chức năng phiên dịch."
"Ồ, nói cũng đúng..." Hà Tử Chiêu vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
"Không được!"
Biên kịch Trịnh giơ ngón tay lên lắc lắc: "Điện thoại sẽ bị tịch thu nha, các công cụ điện tử khác cũng không thể dùng."
Hà Tử Chiêu hít sâu một hơi, đôi mắt tròn xoe hoảng sợ nói: "Kìa đạo diễn! Tôi không biết tiếng Anh thì làm sao?"
"Nhờ đồng đội." Biên kịch Trịnh nhún vai.
Trần Ngũ nghe vậy, run rẩy: "Tôi... Tiếng Anh của tôi không tốt..."
"A di đà Phật," biên kịch Trịnh chắp tay trước ngực, cười hiền từ, "Chúc các cậu may mắn."
Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ: "......"
Xe buýt bỗng dừng lại.
"Đến rồi!" Đạo diễn Lưu cười hì hì: "Đây là địa điểm đầu tiên, từ địa điểm nhiệm vụ chỉ mất hai mươi phút đi bộ."
"Xe ngừng ở ba địa điểm, được phân ra là từ địa điểm nhiệm vụ đi bộ hai mươi phút, nửa tiếng và bốn mươi lăm phút, vấn đề ai xuống xe trước được quyết định bằng cách trả lời câu hỏi thay cho rút thăm thứ tự ha," đạo diễn Lưu ho khan, "Được rồi, câu hỏi đầu tiên, kêu tên của mình để trả lời câu hỏi."
"Động vật tượng trưng cho Úc là con gì?"
"Hạ Minh Viễn!" "Hà Tử Chiêu!" "Từ Kiêu!"
Lưu đạo: "Hạ Minh Viễn đầu tiên, Hà Tử Chiêu thứ hai, Từ Kiêu thứ ba, Hạ Minh Viễn?"
Hạ Minh Viễn: "Chuột túi!"
Lưu đạo: "Đinh, sai rồi."
"Hà Tử Chiêu!!" Hà Tử Chiêu mặt em bé cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng, "Koala!"
Lưu đạo: "Chính xác!"
Sở Nhiên đỡ trán: "Động vật tượng trưng cho Úc là Koala a."
Hạ Minh Viễn sờ sờ cái ót, mê mang nói: "Vậy à? Sao tôi nhớ là chuột túi a?"
Tôi cũng nhớ rõ là chuột túi a, Từ Kiêu im lặng.
Sở Nhiên cốc mạnh vào đầu Hạ Minh Viễn: "Đây là thường thức có được không, học sinh tiểu học cũng biết là Koala!"
Nhà xuyên không Từ Kiêu bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: "........."
"GOGOGOGO!" Hà Tử Chiêu vớt được của trời, vui rạo rực lấy một bức thư rồi kéo Trần Ngũ xuống xe.
Xe buýt tiếp tục chạy, đạo diễn Lưu hắng giọng nói: "Được rồi -- giờ là câu hỏi thứ hai, mời kể ra ba đảng phái lớn ở Úc --?"
Nhà xuyên không Từ Kiêu: "......"
Mấy vấn đề này có phải hơi làm khó những người không phải là dân bản xứ không?
Thật ra không phải, chỉ cần Từ Kiêu quay đầu lại nhìn sẽ thấy Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn cũng có vẻ mặt há hốc mồm giống mình.
Trang Dục bình tĩnh giơ tay trong không gian ngu dại.
Từ Kiêu: "!"
Đạo diễn Lưu: "Trang Dục!"
Trang Dục: "Đảng lao động, Đảng quốc gia, Đảng tự do."
Lưu đạo: "Trả lời chính xác!"
Trâu bò!
Không hổ là Trang Dục, mắt Từ Kiêu lộ tia khâm phục, giơ ngón tay cái lên.
Xe buýt vòng vèo tới lui, cũng không biết là chạy như thế nào, một lát sau liền tới điểm dừng xe thứ hai.
"Đi thôi." Trang Dục lấy đại một trong hai bức thư từ tay đạo diễn Lưu, nhét vào tay Từ Kiêu, Từ Kiêu ngoan ngoãn đi theo sau y xuống xe.
Mới xuống xe, Từ Kiêu vừa nhìn lối ra vào của bãi đậu xe ngầm, vừa xé niêm phong của bức thư: "Nhìn xem lần này tổ tiết mục tổ lại định bày trò gì."
Trang Dục thấy anh mở bức thư, cũng nhìn sang.
Lấy một tờ giấy trong bức thư ra, bên trên chỉ viết một câu đơn giản.
Nhưng chỉ mỗi câu này thôi cũng đủ khiến hai người Trang Dục và Từ Kiêu lâm vào trầm mặc.
"Xin hãy chụp mười lăm loài chim ở Úc, không trùng nhau."
Trang Dục & Từ Kiêu: "......"
Nhân viên công tác tốt bụng giơ camera kỹ thuật số: "Tới, Từ lão sư, Trang lão sư, chúng ta bắt đầu thôi."
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Từ Kiêu rốt cuộc cũng mở miệng: "Thiệt hay giả vậy, mười lăm loài chim?" Anh lại hỏi nhân viên công tác lần nữa: "Có phải đạo diễn Lưu đánh máy nhầm một thành mười không, thật ra là năm loài đúng không?"
Bọn họ hiện tại đang ở trong thành phố a!
Không phải ở bờ biển trắng bạc a!
Mặc dù anh thấy rất nhiều hải âu ở bờ biển trắng bạc, nhưng bờ biển và trong thành phố có thể so với nhau sao? Mười lăm loài chim, này cmn toàn cao ốc building, người đến người đi như ngựa phi nước đại, cho dù có chim thì cũng chỉ chụp được một hai loài, sao có thể tìm được mười lăm loài a?
Từ Kiêu: "Nếu không thì hỏi đạo diễn Lưu chút đi?"
VJ phụ trách quay phim lắc đầu, cười hàm hậu: "Trước khi đi đạo diễn Lưu đã dặn chúng tôi, là nếu các cậu nói vậy thì chuyển lời với các cậu một câu."
Từ Kiêu dựng tai lên: "Nói đi, đạo diễn Lưu nói gì với các cậu?"
"Cứ tin tưởng vào mắt mình, đừng nghi ngờ chỉ số thông minh của tổ tiết mục."
Từ Kiêu: "......"
Từ Kiêu bỗng cảm thấy tay hơi ngứa.
"Đi trước đi." Trang Dục cất bước, Từ Kiêu vội đi nhanh hai bước, đến chỗ Trang Dục.
Trang Dục: "Em đã tới Úc vài lần, nơi này thật sự có rất nhiều chim, mặc dù không biết có đủ mười lăm loài hay không." Trang Dục tiếp tục nói, "Nếu tổ tiết mục đã tìm hiểu kỹ chuyện này, vậy có khả năng nơi này thật sự có mười lăm loài."
Từ Kiêu vẻ mặt khiếp sợ: "Mười lăm loài chim? Đây là vương quốc động vật sao."
Trang Dục nhún vai: "Đi lên nhìn xem."
Rời khỏi gara ngầm, bên người bị vây quanh bởi một đám người nước ngoài với nhiều màu da và ngoại hình khác nhau.
Có lẽ là do bề ngoài và dáng người của Trang Dục dù là ở bên Tây cũng rất có sức quyến rũ, hơn nữa đằng sau bọn họ còn có nhân viên công tác khiêng camera theo, không ít người nước ngoài dừng chân lại nhìn bọn họ, thậm chí còn có người gan to đi lên bắt chuyện.
Anh... Thật ra trình độ văn hóa không tính là cao.
Kiếp trước ở cô nhi viện có một danh sách hỗ trợ đi học nhưng không có nhiều slot, anh tự nhận bản thân không phải là người thông minh nên đã nhường cơ hội cho Nghiêm Thành Du, vì vậy anh ngay cả bằng cấp ba còn không có, nói gì đến đại học.
Trang Dục phát âm rất lịch sự, rất êm tai, đối thoại với những người khác vô cùng trôi chảy.
Từ Kiêu đứng ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
Không phải vì anh không biết tiếng Anh.
Đại khái là vì không có cơ hội đi học, nên anh càng khắc sâu tầm quan trọng của việc học, vô luận là lúc diễn vai quần chúng, hay là sau khi có chút thành tựu, mỗi ngày anh đều sẽ dành thời gian đọc sách, cũng tự học tiếng Anh, chỉ là chưa có cơ hội thực hành.
Nói thế nào thì anh cũng chỉ là vai phụ trong vai phụ, điện ảnh Hollywood gì đó càng không thể nào có liên quan gì được, anh học tiếng Anh nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ có ngày sử dụng nó.
Thế nên thấy Trang Dục tự tin nói chuyện với người khác, loại tự tin này của Trang Dục là bẩm sinh, Từ Kiêu bỗng cảm thấy, Trang Dục như vậy cách anh quá xa.
Trang Dục nói xong với mấy người kia, quay đầu lại thì thấy Từ Kiêu nhìn mình mỉm cười, nụ cười không có vấn đề gì, nhưng Trang Dục cũng là diễn viên mà, tất nhiên sẽ chú ý tới ánh mắt lập lòe của Từ Kiêu.
Anh che giấu rất tốt, chỉ là y vẫn nhìn ra.
Trang Dục dừng lại, hỏi: "Mới vừa rồi nghe không hiểu sao."
Từ Kiêu lắc đầu, suy nghĩ rồi lại gật đầu: "Tiếng Anh của tôi không tốt."
"Nghe thì được, chỉ là không nói ra được," Từ Kiêu sờ sờ đầu, hơi xấu hổ mỉm cười, "Nhưng nếu kêu tôi đi nói chuyện với người nước ngoài, có khả năng tôi nói không được."
Từ Kiêu cười gượng một tiếng: "Tôi không có học*, đầu không sử dụng được."
*Ở đây Từ Kiêu nói là không có văn hóa = vô học, mà thấy từ này nặng nề quá nên chuyển sang từ khác cho nhẹ hơn.
"Anh nói sai rồi."
Từ Kiêu sửng sốt.
"Nếu nghe hiểu được, vậy không nên nói mình không có học." Trang Dục lẳng lặng nhìn anh, "Đối thoại và giao lưu là một quá trình từ từ tích lũy kinh nghiệm, không phải do đầu anh không sử dụng được."
"Nhưng... Tôi quả thật không giống cậu, người ưu tú giống cậu..." Từ Kiêu ngơ ngác nhìn y, bỗng buột miệng thốt ra nửa câu.
Nửa câu còn lại anh chôn dưới đáy lòng.
Người ưu tú giống cậu...
Thật sự, có thể thích tôi được sao?
Trang Dục bình tĩnh nhìn anh, bỗng hỏi lại: "Vậy thì thế nào?"
Từ Kiêu không ngờ Trang Dục sẽ nói như vậy, anh không kịp phòng ngừa thì bị Trang Dục hỏi một câu, làm cho mê mang "A?" một tiếng.
"Anh khen em thì cứ việc khen, khen em lại tự hạ thấp bản thân là thế nào," Trang Dục búng nhẹ trán Từ Kiêu một cái, "Làm gì một hai nói bản thân không tốt chứ?"
Từ Kiêu ôm đầu, ngây ngốc nhìn y.
"Chuyện em nói tiếng Anh tốt chẳng lẽ có liên quan gì đến chuyện anh không có học sao? Hơn nữa mỗi người đều có nét ưu tú riêng..." Trang Dục hừ một tiếng, số lần y khen người ta quá ít nên chính y cũng cảm thấy mất tự nhiên và khó xử (biệt nữu đó), chỉ có thể cứng ngắc nói, "Ít nhất đừng nói xấu bản thân, đầu óc anh rất tốt... Anh cũng rất ưu tú."
Trang Dục dường như tự cảm thấy buồn nôn, nói xong câu đó liền rời đi.
Từ Kiêu đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng lưng Trang Dục.
VJ quay bọn họ nhất thời rối rắm.
Không phải chứ, đoạn đối thoại không đầu không đuôi này sao Từ Kiêu lại phản ứng lớn như vậy.
Với lại Trang Dục cũng đã đi rồi, Từ Kiêu lại không biết đang nghĩ gì mà đứng bất động ở đây.
Làm hắn nhất thời không biết nên đuổi theo ai, cũng không biết là quay Trang Dục tốt hơn hay là quay Từ Kiêu đang ngơ ra bên cạnh.
Nhưng cũng may, cậu chàng ngơ ngác bên cạnh cuối cùng cũng bước đi, anh bỗng nở một nụ cười tươi rói, chạy qua chỗ Trang Dục.
"Này! Chờ tôi với!"
Đáng tiếc VJ chậm một nhịp, không quay được nụ cười của Từ Kiêu -- nếu hắn mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ hối hận.
Bởi vì nụ cười trong sáng này là phát ra từ nội tâm, vô cùng cuốn hút.
•
Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ ngồi đờ ra trên ghế, vẻ mặt mờ mịt.
Hà Tử Chiêu hít hít mũi, đau khổ hỏi: "Lão Trần, chúng ta làm sao bây giờ?"
Trần Ngũ buồn bã trả lời: "Tử chiêu, em cũng không biết..."
Hà Tử Chiêu mở tờ giấy trên tay ra, rõ ràng đây là một nhiệm vụ làm cho bọn họ lâm vào đường cùng.
"Xin hãy giới thiệu chương trình 《 Let's go 》 với người Úc, hơn nữa còn phải làm cho anh ta / cô ta mời các cậu uống một ly trà sữa trân châu."
Bên kia, trên xe buýt.
Đến điểm dừng xe thứ ba, Sở Nhiên và Hạ Minh Viễn vẫn dậm chân tại chỗ.
Đạo diễn Lưu hít thở không thông: "Đây là câu hỏi thứ năm rồi đó, không lẽ ngay cả câu này mà các cậu cũng không trả lời được sao?"
"Làm gì có ai đặt câu hỏi kiểu này a! Chúng ta làm sao biết được mấy minh tinh nam nữ ở Úc chứ!" Hạ Minh Viễn tức giận hét lên, "Ông đừng hỏi những câu kỳ quái này có được không!"
Sở Nhiên luôn chọc ngoáy Hạ Minh Viễn lúc này cũng khó có được đứng chung mặt trận với Hạ Minh Viễn.
Sở Nhiên: "Đạo diễn Lưu, tôi thấy hắn nói không sai, anh ra câu hỏi quá khó."
Đạo diễn Lưu khoát tay, cực kỳ vô tội nói: "Nhưng ai bảo các cậu ngay cả câu thứ ba hỏi tên thủ đô cũng trả lời sai, cái này sao trách tôi được?"
Hắn chỉ vào biên kịch Trịnh: "Các cậu cũng biết tính của cổ rồi, mấy câu hỏi đó đâu phải tôi ra đâu, có trách thì trách cổ đi."
Biên kịch Trịnh đẩy mắt kính, cười nhạt nhìn bọn họ: "Có vấn đề gì sao?"
Sở Nhiên & Hạ Minh Viễn: "...... Không, không có..."
"Được! Câu thứ sáu," đạo diễn Lưu trung khí mười phần tiếp tục nói, "Xin vui lòng cho biết mã số điện thoại quốc tế của Úc?"
Hạ Minh Viễn: "A a a a a a quỷ biết a a a!!!!!"
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Từ Kiêu thông suốt ing
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼
Chương 90
Edit + beta: Iris
Đi hết con phố, hai bên là những sàn nhà thạch cao, hai bên giàn hoa bạch mộc trắng muốt, hai bên đường người ta rảnh rỗi ngồi uống cà phê.
Mặt trời mùa đông ấm áp vào buổi chiều chiếu vào người họ, thỉnh thoảng có người tò mò nhìn Từ Kiêu và Trang Dục, VJ khiêng máy quay, thỉnh thoảng bưng cà phê lên, mỉm cười đầy ẩn ý với họ.
"Cái này... Con chim này cũng lớn quá đi." Từ Kiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn con chim màu trắng bên cạnh cái ao hoa.
Chim trắng cao khoảng nửa bắp chân anh, mỏ đen nhọn, gầy và cao, đậu gần ao hoa, cúi đầu xuống mổ đá ven đường.
... Ừm... Nhìn sơ qua có hơi đáng sợ.
Từ Kiêu mạnh dạn đến gần, cầm camera chuẩn bị chụp một tấm.
Nhưng con chim kia rất thông minh, Từ Kiêu vừa cử động, cổ nó cũng động đậy, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh, ngay sau đó, con chim liền vỗ cánh bay tới trước mặt Từ Kiêu, Từ Kiêu giật mình suýt ngã.
Trang Dục đứng phía sau đỡ được anh: "Chim mà anh cũng sợ?"
Từ Kiêu được Trang Dục đỡ lấy, hơi ngại ngùng đứng vững lại, nhịn không được lẩm bẩm: "Con chim này dài gần bằng cánh tay tôi, có thể không sợ được sao."
Trang Dục cười nhạo: "Đồ nhát gan."
Từ Kiêu: "......" Rốt cuộc ai là người nhát gan, hồi tập một là ai sợ quỷ không dám đi WC?
Tuy nhiên, mặc dù hôm nay Trang Dục miệng lưỡi hơi cay nghiệt, nhưng trong lòng anh vẫn có thể cho y 98 điểm, vì vậy Từ Kiêu không định vạch trần y trước ống kính.
"Thôi được rồi, tôi chính là đồ nhát gan." Từ Kiêu ngoài miệng hừ hừ, chân cũng đi nhanh hơn, "Đi thôi, chúng ta còn mười bốn con nữa."
Trang Dục liếc nhìn anh một cái, vươn tay giữ chặt cổ tay của anh: "Đi nhanh như vậy làm gì."
"Chỉ có hai tiếng thôi mà, bộ định để biên kịch Trịnh phạt à."
"Ừ thì cái đó," Trang Dục đút tay vào túi, ra yêu cầu, "Hiếm khi tới đây, đương nhiên phải đi dạo cho đã rồi."
Từ Kiêu há hốc mồm: "...... Chim thì sao?"
"Kệ nó."
"......"
Được rồi.
Dù sao Từ Kiêu cũng không lay chuyển được Trang Dục, đương nhiên anh cũng không muốn uốn nắn lại y, nếu Trang Dục đã muốn chơi, vậy anh tất nhiên sẽ chơi cùng.
Vì thế hai người đi ăn kem ốc quế.
"Cậu cư nhiên giấu tiền." Từ Kiêu buồn cười, "Cậu xem VJ bối rối sắp chết rồi kìa."
VJ là một người mới, đã đi theo chương trình được một thời gian, nhưng đây là lần đầu hắn quay phim, lúc này mặt hắn xoắn xuýt thành bánh quai chèo, căn bản không biết mình rốt cuộc nên đi lên ngăn lại, hay là thành thành thật thật quay tư liệu sống.
Trang Dục quay đầu nhìn về phía hắn: "Không thể sao?"
Rõ ràng là một câu vô cùng đơn giản, nhưng khi bị con ngươi hổ phách của Trang Dục nhìn qua, VJ người mới vốn không có nhiều khí chất, lại càng rụt lại vài phần.
VJ không dám nhìn Trang Dục.
"Ách...... Ách... Hẳn là cũng có thể......"
Từ Kiêu buồn cười: "Cậu đừng hù người ta."
"...... Em nào có hù hắn."
"Hắn không dám nhìn cậu, cậu còn nói không hù hắn," Từ Kiêu làm mặt quỷ, "Hơn nữa cậu chính là Thần Mặt Trời, ai mà không sợ chứ?"
"Em thấy lá gan anh rất lớn," Trang Dục nói, khẽ cười một tiếng, "Lần đầu tiên gặp em liền nhìn chằm chằm không dứt."
Từ Kiêu: "...... Cái đó cũng không thể trách tôi a!"
Trang Dục: "?"
Từ Kiêu lý trí dũng cảm nói: "Còn không phải tại cậu khi đó quá đẹp trai sao." Anh còn bổ sung một câu, "Thực sắc tính dã, yêu cái đẹp không phải là chuyện thường tình sao, sao có thể trách tôi."
Trang Dục: "......"
Trang Dục khụ một tiếng, mất tự nhiên quay đầu đi: "Được rồi, nhanh đi mua đi, đến lượt anh rồi."
"Ồ!" Từ Kiêu lên tiếng, vội vàng chạy tới.
Từ Kiêu tuy rằng tiếng Anh không tốt, nhưng vận dụng chữ "this" rất linh hoạt, đại khái là sau khi biết được vị vanilla chính là hương thảo*, chocolate là xảo khắc lực* thì liền this cái này, this cái kia.
*Vanilla bên Trung tên là hương thảo (香草 xiāngcǎo), chocolate bên Trung là xảo khắc lực (巧克力 qiǎokèlì).
Trang Dục đứng tại chỗ, khoanh tay trước ngực nhìn bóng lưng người nào đó đang đứng ở tủ thủy tinh, bỗng nhiên bật cười.
VJ quay được cảnh này.
Hắn nhìn Trang Dục trong khung hình, cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Từ lão sư nói không sai...... Trang Dục thật sự quá đẹp trai a.
Lúc Từ Kiêu trở về, trên tay anh cầm ba cây kem ốc quế.
"Tiểu Lương, cho cậu vị hương thảo nhé? Cậu lấy không?"
VJ hơi sửng sốt, mới vươn tay nhận lấy: "Cảm, cảm ơn Từ lão sư."
Từ Kiêu xua tay: "Không có gì."
VJ ngơ ngác nhìn kem ốc quế trong tay -- hắn không ngờ Từ Kiêu sẽ nhớ tên hắn, một tháng nay, người khác đều gọi hắn là "Này người mới, cậu lại đây một chút."
Không nghĩ tới Từ Kiêu lại nhớ rõ hắn họ Lương.
Trang Dục: "Đây là tiền của tôi, muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn tôi."
VJ: "A! Cảm ơn Trang lão sư!"
Từ Kiêu thọt khuỷu tay Trang Dục, cười híp mắt: "Cậu lại cố ý chọc người ta."
Tất nhiên là y sẽ không nói ra, Trang Dục hừ một tiếng, một tay cầm kem ốc quế, tay khác thì nắm lấy cánh tay đang chỉ loạn bên cạnh: "Đi thôi."
Y mới không phải chọc VJ, chỉ muốn chọc Từ Kiêu thôi.
Suốt quãng đường về, hai người đi dạo lang thang trên phố Úc, trên đường đi còn sóng vai với những người khác màu da.
Đi ngang qua điểm quà lưu niệm, liền đi vào mua chuột túi và Koala, mỗi người ôm một con.
Đi ngang qua quảng trường nơi có bức tượng đồng, bọn họ nhờ Tiểu Lương chụp ảnh bọn họ bằng điện thoại của hắn.
Cho dù hoàn toàn không biết gì về Thái Dương Điểu, nhưng Tiểu Lương vẫn chợt cảm thấy mình biến thành công cụ hình người: "..."
Đây...... Là tour du lịch tập thể sao?
Nhưng có lẽ là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh*. Chim ở Úc không sợ người, bọn họ càng đi nhiều nơi, ngược lại càng thấy đủ mọi loài chim màu sắc hình dáng khác nhau.
*Đây là một phép ẩn dụ rằng những gì bạn muốn có được lại không được lấy, nhưng bạn có được thứ khác một cách tình cờ.
Chúng mổ một ít rau thừa trên đĩa ăn còn dư lại, quây quần quanh chân người ta và đợi người ta cho ăn.
Bên cạnh thùng rác trên phố.
"??? Ở đây cũng có gà tây!!"
Gần trung tâm đài phun nước.
"Oa, bồ câu ở đây nhiều quá... Vãi, cẩn thận dẫm trúng phân!"
Từ Kiêu và Trang Dục cứ như vậy vừa đi dạo vừa ngắm phong cảnh, vô tình gom đủ mười lăm loài chim.
Từ Kiêu nhìn camera ảnh chụp, đếm từ đầu đến đuôi.
"Một, hai, ba...... Mười bốn, mười lăm." Từ Kiêu lẩm bẩm nói, "Nơi này thế mà thật sự có nhiều loài chim như vậy."
Từ Kiêu nhìn thời gian, hiện giờ là buổi chiều 3 giờ 54, chỉ còn lại hơn hai mươi phút.
Từ Kiêu quơ quơ camera trong tay, hỏi: "Chúng ta gom đủ rồi, Tiểu Lương, địa điểm tập hợp ở đâu a?"
Tiểu lương đưa cho anh một tờ giấy.
Trên tờ giấy trắng là một hình tam giác cân màu đen, sau đó trên đỉnh nhọn hình tam giác cắm một hình tròn lớn.
Từ Kiêu cầm tờ giấy lật tới lật lui: "Cái này phải nhìn kiểu nào a, đâu là đầu, đâu là đuôi?"
Nhân viên công tác lại thành thật lắc đầu: "Em cũng không biết, đạo diễn Lưu nói cái này các anh phải tự suy nghĩ, không thể tiết lộ thiên cơ."
"Cậu nghĩ thế nào? Đây là logo hả?" Từ Kiêu tò mò nói.
"Nếu là nơi tập hợp, vậy cái này hẳn là điểm mốc." Trang Dục suy nghĩ, bỗng nhiên cười.
"Nhìn thế này nè." Y chỉnh lại hướng tờ giấy, hình tam giác dựng thẳng lên.
Từ Kiêu nhìn thoáng qua, chợt bừng tỉnh.
Hai người liếc nhau, Từ Kiêu cười lộ ra hàm răng trắng, hai người ăn ý đập tay nhau.
"Đây chẳng phải là cầu vượt đối diện bánh xe quay đó sao?" Từ Kiêu cười ha ha, "Đạo diễn Lưu chắc không ngờ chúng ta lại đi xa như vậy."
"Tiến lên --" Từ Kiêu vung tay hô to, hào hứng ôm vai Trang Dục, "Let's go --!"
Trang Dục nghiêng đầu, nhìn đôi mắt tròn vo linh động gần ngay trước mắt -- tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Khóe miệng Trang Dục hơi cong lên, đặt tay lên vai Từ Kiêu.
"Đi thôi."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Lại nói tiếp = = tôi vốn không phải là người sợ chim.
Nhưng lại bị gà tây trắng dọa sợ rất nhiều lần = =
Lời editor: Dạo này đói truyện, đói đến nỗi đi mò thể loại kinh dị mình sợ nhất để đọc, sẵn đây giới thiệu m.n bộ kinh dị "họa phố", hay lắm luôn, đọc một cái không dừng lại được, xuyên vào tranh phá án kinh dị, đam mỹ, hài. Đọc không, nếu đọc thì mình review cho ở phần cmt :3
Đăng: 26/12/2022
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro