Chương 23 (H)

Chương 23: Chỉ muốn có ngươi (Mất khống chế - H)

Hương Tuyết Các vẫn là Hương Tuyết Các ấy, chẳng có gì thay đổi.

Chỉ là lúc này Tạ Đạo Lan đang để thân trần, dù ở trong hoàn cảnh quen thuộc nhất của mình, y vẫn xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Mỗi bước lên cầu thang, y đều cảm nhận được lỗ huyệt phía dưới, vốn đã bị dâm thủy làm ướt, đang khẽ khép mở. Dương vật cương cứng giữa hai chân cũng theo đó mà vỗ nhẹ lên bụng dưới của y, không mạnh không nhẹ.

Thẩm Uẩn bước đi bên cạnh y.

Điều khiến Tạ Đạo Lan hơi bực mình là, rõ ràng y đã cởi hết quần áo, dương vật cùng hai cái huyệt nhỏ động tình đều phô bày trước mắt Thẩm Uẩn, vậy mà Thẩm Uẩn vẫn giữ vẻ bình thản, quần áo chỉnh tề, nụ cười trên môi, như một kẻ bàng quan chẳng chút liên quan, hoàn toàn không bị dục vọng lay động.

Thái độ này khiến lòng xấu hổ của Tạ Đạo Lan phình to như quả bóng bay.

Lên đến tầng hai, y không nhịn nổi nữa, đẩy tay Thẩm Uẩn ra: "... Đủ rồi, ta muốn quay về."

Thẩm Uẩn chẳng chút vội vàng, trực tiếp vươn tay qua, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy quy đầu đỏ hồng của y, khẽ dùng sức, lập tức có rất nhiều chất lỏng trong suốt từ khe nhỏ trên đỉnh chảy ra.

Tạ Đạo Lan "a" lên một tiếng khe khẽ, cơ thể nhanh chóng phủ sắc hồng.

"Sư phụ, không được đổi ý." Ngón tay Thẩm Uẩn thuận theo vật nhỏ rồi trượt xuống dưới, lướt qua túi tinh, khẽ chạm vào hòn le mọng thịt ẩn giữa hai cánh hoa của y: "Ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thưởng cho người."

Chỉ hai cái chạm nhẹ nhàng tùy ý ấy đã dễ dàng khiến đầu gối Tạ Đạo Lan mềm nhũn.

Huyệt khẩu khẽ co lại, thêm nhiều chất lỏng chảy ra, làm ướt đẫm cả gốc đùi y.

Y đỏ hoe khóe mắt, liếc nhìn Thẩm Uẩn. Thiếu niên cũng đang nhìn y, trên mặt là nụ cười điềm tĩnh đầy vẻ trêu đùa.

Dù là địa vị hay tu vi, Tạ Đạo Lan đều vượt xa Thẩm Uẩn.

Nhưng ngay lúc này, Thẩm Uẩn mới là kẻ nắm giữ mọi thứ.

Tạ Đạo Lan không cách nào diễn tả cảm giác mà tất cả những điều này mang lại. Trước khi đầu óc kịp nghĩ rõ, y đã quay người, bước đến bên thanh niên trẻ.

Thẩm Uẩn hôn nhẹ lên môi y: "Thật ngoan."

Hắn lại hạ giọng: "Là giờ thưởng cho sư phụ ngay, hay đợi đến thư phòng rồi mới thưởng?"

Tạ Đạo Lan chẳng cần suy nghĩ: "Ngay bây giờ."

Thẩm Uẩn cười khẽ, cởi quần lót của mình, lấy dương vật của mình ra.

Một cây hàng thô dài đỏ sậm, quy đầu to tròn căng mọng, thân đầy gân xanh, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó.

Tạ Đạo Lan nhìn thứ ấy của đồ đệ, lập tức quên cả xấu hổ, mắt dán chặt vào đó, yết hầu lăn lên lăn xuống, vô thức nuốt nước bọt một cái.

Thẩm Uẩn nói: "Sư phụ, nhấc chân lên."

Tạ Đạo Lan nghe lời nhấc chân, để lộ âm hộ ướt át mềm mại giữa hai chân.

Thẩm Uẩn chẳng nói thêm gì, đỡ lấy chân y, rồi đâm vào. Không chút chuẩn bị, hắn bắt đầu điên cuồng thúc mạnh trong âm đạo ướt mềm.

"A, a... sâu quá... ưm... sướng quá..." Cơ thể bị trêu chọc đã lâu đột nhiên được lấp đầy, Tạ Đạo Lan sảng khoái đến mức nước miếng chảy ra. Y chẳng còn quan tâm gì nữa, một tay ôm lấy vai lưng Thẩm Uẩn, tay kia vươn xuống giữa hai người, định an ủi âm vật của mình.
Nơi đó bị Thẩm Uẩn chạm hai cái, từ nãy đến giờ vẫn căng ngứa, chỉ muốn được xoa nắn, giày vò thật mạnh. Dù lỗ huyệt đang ngậm lấy thứ hàng thô dài mà chảy nước đầm đìa, vẫn không thể thỏa mãn khát vọng nơi ấy.

Nhưng tay Tạ Đạo Lan vừa đưa được nửa đường đã bị Thẩm Uẩn chặn lại.

Ngay sau đó, dương vật cũng rút ra, kéo theo một vũng nước nóng hổi.

"Sư phụ sao có thể tự sờ trộm chứ?" Thẩm Uẩn buông chân y xuống, "Vì người không ngoan nên phần thưởng kết thúc sớm. Giờ thì tiếp tục đi thôi."

Âm đạo đang đầy đặn bỗng trở nên trống rỗng, Tạ Đạo Lan gần như bị hắn hành đến phát điên, mắt đỏ hoe: "Thẩm Uẩn... đừng đi mà... ngay tại đây..."

Thẩm Uẩn cười khẽ: "Nhưng vừa rồi sư phụ chẳng phải đã đồng ý với ta, sẽ đến thư phòng chỉ điểm kiếm pháp sao?"

Tạ Đạo Lan chẳng còn để ý đến lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, vươn tay nắm lấy vật giữa hai chân thiếu niên, chẳng màng tay đầy chất lỏng trơn nhầy, luống cuống nhét vào huyệt mình.

Thẩm Uẩn dùng ngón tay chặn lại, không để y toại nguyện.

Tạ Đạo Lan vừa giận vừa tủi: Y đã khó chịu thế này, hạ mình thế này, sao Thẩm Uẩn vẫn không chịu cho y? Nhất thời cảm xúc dâng trào, tức giận nói: "Không cho thì thôi! Ta không cần nữa!"

Nhưng Thẩm Uẩn lại nói: "Sư phụ, đừng vội, hôm nay còn rất nhiều thời gian. Dù là chỗ này..."

Hắn chạm vào dương vật của Tạ Đạo Lan.

"Hay chỗ này..."

"Hoặc chỗ này..."

Ngón tay dính nước dâm, mập mờ lướt qua hai huyệt mềm mại: "Ta đều sẽ làm người thỏa mãn. Đến lúc đó, dù người có khóc lóc cầu xin, ta cũng không mềm lòng đâu."

Tạ Đạo Lan bị lời nói ấy làm cho miệng huyệt co chặt. Thẩm Uẩn thấy y lại chảy thêm nước, khóe môi cong lên, đầu ngón tay kẹp lấy cánh hoa, kéo ra một sợi tơ dâm đãng: "Xem ra sư phụ rất muốn nhỉ. Vậy thì tiếp tục đi cùng ta thôi."

Thư phòng nằm ở phía tây nhất tầng hai. Để tránh sách bị mối mọt, trong phòng thường đốt hương xông.

Lò sưởi trong phòng đã được nhóm lên, ấm hơn bên ngoài rất nhiều.

Trên bàn sách, những món ngọc khí xinh đẹp lặng lẽ nằm đó.

Đó là một hàng ngọc thế, tổng cộng sáu cây, kích cỡ khác nhau. Cây nhỏ nhất chỉ bằng hai ngón tay, cây lớn nhất lại chỉ nhỏ hơn dương vật của Thẩm Uẩn một chút.

Ngọc là ngọc tốt, màu sắc trong suốt, hình dạng bộ phận ấy được khắc sống động như thật, từng chi tiết đều không bỏ sót.

Thảo nào nghịch đồ này cứ khăng khăng muốn dẫn y đến thư phòng!

Nhận ra ý định của Thẩm Uẩn, sắc mặt Tạ Đạo Lan thay đổi, xoay người định bỏ đi.

Thẩm Uẩn đứng sau lưng, vừa kịp ôm lấy eo y: "Sư phụ."

Tạ Đạo Lan trừng mắt: "Đây là 'vấn đề kiếm thuật' mà ngươi nói sao?"

Thẩm Uẩn cười: "Đâm, gạt, chém, quét, điểm... đúng là chuyện kiếm thuật, chỉ đổi cách làm mà thôi."

"... Ngươi đừng hòng dùng mấy thứ đó lên người ta."

Thẩm Uẩn bế y lên, bước đến bên bàn sách: "Đừng lo, sư phụ, mấy thứ này đều do ta tự tay làm, chưa từng qua tay người khác."

Tạ Đạo Lan khó tin: "Ngươi tự tay...?"

"Gần đây khi cùng sư phụ làm chuyện phòng the, đâm vào huyệt trước của sư phụ, thì hậu huyệt lại không thỏa mãn; đâm hậu huyệt, huyệt trước lại trống rỗng. Khó mà vẹn cả đôi đường." Thẩm Uẩn đặt y lên bàn sách, cầm lấy cây ngọc thế nhỏ nhất, "Đệ tử liền đến Khí Vật Các học chút phương pháp dùng linh lực để rèn ra. Như vậy, hai cái huyệt nhỏ của sư phụ đều được thỏa mãn."

Tạ Đạo Lan bị hắn nói đến hai má nóng rực: "Hồ đồ, pháp rèn khí sao có thể dùng vào chỗ này."

Thẩm Uẩn dùng ngọc thế cọ lên miệng huyệt mềm mại của y: "Dù sao y học dược học đệ tử học được, cũng đều dùng hết lên chuyện giường chiếu rồi."

Ngọc thế lạnh buốt, chạm vào đôi môi âm đỏ rực vì động tình, sự kích thích ấy khiến Tạ Đạo Lan run lên. Y nhìn Thẩm Uẩn đặt ngọc thế lên miệng huyệt mình, vội đưa tay che trước âm hộ.

"Thôi đừng..." Tạ Đạo Lan nói: "Ta không muốn mấy thứ này bên trong mình."

Thẩm Uẩn dừng động tác, nhìn thanh niên nửa nằm trên bàn sách.

Tạ Đạo Lan khẽ nói: "Ta chỉ muốn ngươi. Còn lại... ta không muốn."

Thẩm Uẩn khựng lại.

Ngón tay hắn khẽ xoa lên ngọc thế một chút.

Cuối cùng vẫn đặt xuống.

Ngọc thế chạm vào mặt bàn, phát ra tiếng vang nhẹ.

Thẩm Uẩn ôm lấy Tạ Đạo Lan, thứ hàng nóng cứng dưới thân lại đặt lên huyệt khẩu ướt át.

Lần này hắn tiến vào rất chậm. Quy đầu cứng rắn từng chút một nới mở lớp thịt mềm ướt át, cho đến tận cùng sâu thẳm.

"Ưm..." Tạ Đạo Lan thỏa mãn khép mắt. Thấy thiếu niên trên người không chút biểu cảm, y tưởng mình từ chối khiến Thẩm Uẩn mất hứng, khàn giọng nói: "Chỉ cần không dùng ngọc thế, ngươi muốn chơi thế nào, ta đều phối hợp."

Thẩm Uẩn nhướng mày: "Vậy vừa rồi ta nói muốn sư phụ để thân trần múa kiếm, sư phụ cũng chịu làm?"

Tạ Đạo Lan bị hắn thúc sâu một cái đến hồn phách bay biến: "A... ư... được... ngươi... ngươi muốn xem lúc nào..."

Thẩm Uẩn không đáp, biểu cảm dần trở nên phức tạp.

Hắn lắc đầu, tay ôm eo y trượt xuống khe mông, chen vào hậu huyệt.

Nơi đó cũng đã ướt, chỉ là không ướt đẫm như phía trước. Hai ngón tay thon dài chen vào, giữa lớp thịt ruột mềm mại trơn nhẵn, chính xác đè lên tuyến tiền liệt của thanh niên.

Huyệt trước huyệt sau cùng bị kích thích, âm giọng Tạ Đạo Lan đột nhiên cao vút, dương vật cương cứng đã lâu bắn ra từng đợt tinh trắng.

Còn thứ hàng thô to của đối phương trong âm đạo không vì cao trào của y mà dừng lại, vẫn điên cuồng thúc vào cửa tử cung. Do động tác quá mạnh, ngay cả lớp thịt mềm ở cửa huyệt cũng được ma sát chăm sóc chu đáo.

Hậu huyệt càng không cần nói, hai ngón tay kia quyết tâm xoay vòng xoa nắn vị trí tuyến tiền liệt của y.

Khoái cảm kép chồng chất, chân Tạ Đạo Lan bất giác run rẩy. Y rất nhanh lại cao trào lần nữa, huyệt nữ phun ra một dòng nước lớn, dương vật không bắn, chỉ rỉ ra chút chất lỏng trong suốt.

Nhưng Thẩm Uẩn vẫn không dừng, động tác càng thêm hung mãnh. Quy đầu chen vào cửa tử cung, khuấy động trong khoang thịt, ngón tay trong hậu huyệt càng thêm quá đáng, hai ngón tách ra, kẹp lấy mẩu thịt ruột ấy, dùng sức bóp chặt.

Liên tục hai lần cao trào, cơ thể đã nhạy cảm đến đỉnh điểm, sao chịu nổi sự đùa bỡn thế này. Tạ Đạo Lan toát mồ hôi đầy người, y kiệt sức nằm trên bàn sách, hơi thở dồn dập, mơ hồ nghe tiếng rên của mình càng lúc càng ngọt ngào, càng lúc càng động tình. Khoái cảm từ hạ thể như dòng điện lan khắp toàn thân.

Tiếng nước nhẹ vang lên, mang theo mùi tanh nhàn nhạt, lan tỏa trong thư phòng.

Tạ Đạo Lan chỉ cảm thấy một dòng nước nóng hổi làm ướt bụng dưới và gốc đùi mình, rồi chảy xuống từ khe mông. Đáng lẽ phải xấu hổ, nhưng cây hàng thô dài trong cơ thể chẳng cho y nghĩ đến điều gì ngoài giao hợp.

"Thẩm Uẩn," giữa khoái cảm gần như điên cuồng, Tạ Đạo Lan thè lưỡi, mơ hồ đòi hôn: "Thẩm Uẩn..."

Thẩm Uẩn sợ y cắn phải lưỡi, nghiêng người tới, nắm cằm y, rồi hôn xuống.

Liếc mắt nhìn hạ thể hai người đã ngập trong đủ loại chất lỏng, dương vật phía trước của Tạ Đạo Lan đã mềm xuống, rũ trên bụng dưới. Mỗi lần bị đâm vào, lại rỉ ra một dòng nước vàng nhạt.

Hai huyệt phía dưới siết rất chặt, âm đạo liên tục bị ép cao trào rơi vào co giật, lớp thịt mềm mọng nước quấn chặt cậu nhỏ của hắn, từ thân đến quy đầu đều được chăm sóc cực kỳ chu đáo.

Thẩm Uẩn nhẹ nhàng ra vào bên trong, mãi đến khi Tạ Đạo Lan không còn nước tiểu chảy ra nữa, mới thả lỏng tinh quan.

Tạ Đạo Lan mơ hồ nhận ra Thẩm Uẩn đang xuất tinh, môi khẽ động, định nhờ hắn bế mình đi tắm. Nhưng không ngờ đôi chân mỏi nhừ lại bị mở ra lần nữa.

Ngón tay trong hậu huyệt rút ra, thay bằng thứ thô cứng nóng bỏng.

Tạ Đạo Lan đã bị giày vò đến huyệt đạo sưng nóng, dù không hẳn là đau, nhưng quá nhạy cảm, khiến y bắt đầu sợ hãi khoái cảm mãnh liệt ấy.

Vật trước vừa xuất tinh vừa tiểu tiện càng khó chịu hơn, túi tinh co rút lại.

Y giãy giụa vài cái, nhưng bị Thẩm Uẩn dễ dàng đè xuống.

Dương vật đâm vào, Thẩm Uẩn nói: "Ta chẳng phải đã nói rồi sao? Dù sư phụ cầu xin, ta cũng sẽ không buông tha cho người."

Tạ Đạo Lan ngay cả lời cầu xin cũng không thốt nổi, chỉ biết vô lực ôm lấy thiếu niên trên người, dương vật của đối phương lại một lần nữa trong cơ thể y mà rục rịch.

...

Nam Sơn.

Ánh nắng chói chang không chút che đậy thiêu đốt mặt đất, nơi ánh mắt nhìn tới đều là một mảnh vàng rực rỡ. Dưới tán cây xanh mướt, đường phố náo nhiệt, người qua kẻ lại, tiếng rao bán của tiểu thương vang vọng không ngừng.

Mấy tháng trước, Nam Sơn vì hành vi tàn bạo của đương kim chưởng môn Bắc Sơn Kiếm Tông – Tạ Đạo Lan Tạ Tiên Quân – mà im lìm một thời gian. Trận kiếp nạn gần như là đại họa ấy không chỉ khiến họ mất đi Hạnh Lâm Y Trang – tông môn y tu danh tiếng nhất tu giới – mà còn vô số tông môn lớn nhỏ khác, lặng lẽ biến mất không dấu vết.

Nhưng giờ đây, nơi này đã dần khôi phục sức sống.

Lạc Ninh bước đi giữa dòng người, một thân hồng y, dung mạo thanh tú xinh đẹp thu hút không ít ánh nhìn trên phố.

Có vài tu sĩ to gan định tiến lên bắt chuyện, nhưng bị người bên cạnh kéo lại: "Ngươi không muốn sống nữa à? Không thấy lệnh bài đệ tử trên eo nàng sao?"

Tu sĩ kia mới nhận ra mỹ nhân này xuất thân từ Bắc Sơn Kiếm Tông. Tông môn này giờ đây trong mắt tu sĩ tu giới chẳng khác gì ôn thần, chẳng ai muốn dây vào. Thế là vội thu tầm mắt, khẽ nói: "Xui xẻo."

Lạc Ninh không để tâm đến ánh nhìn của người khác. Hôm nay nàng đến Nam Sơn là để tìm tỷ tỷ mình – Lạc Oánh.

Cha mẹ họ là trưởng lão của Hạnh Lâm Y Trang, vì thế hai chị em từ khi sinh ra đã lớn lên trong sự hun đúc của y học và dược học.

Tỷ tỷ Lạc Oánh tính tình trầm tĩnh, ôn hòa thiện lương, lại thông minh lanh lợi. Khi đó trong y trang, bất kể là cha mẹ, các trưởng lão khác hay ngay cả trang chủ y trang, đều khen ngợi rằng Lạc Oánh sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.

Còn Lạc Ninh, dù cũng thích y học dược học, nhưng không muốn làm y tu, nên rời y trang, đến Bắc Sơn Kiếm Tông cầu học vấn đạo.

Ai ngờ lại xảy ra biến cố lớn, thân nhân âm dương cách biệt.

Hạnh Lâm Y Trang mang theo vô số ký ức tuổi thơ của nàng, trong ngọn lửa thiêu đốt, hóa thành một đống đổ nát đen kịt, chẳng còn sót lại gì.

Lạc Oánh mở một tiệm thuốc nhỏ dưới chân núi Hạnh Lâm Y Trang, ngày thường sinh sống ngay tại đó.

Không ít tu sĩ Nam Sơn biết thân phận nàng, nên rất tin tưởng. Bình thường đến lấy thuốc hay khám bệnh, dù xa đến đâu, cũng sẵn lòng ghé qua đây.

Lạc Ninh bước vào tiệm thuốc, thấy một nữ nhân áo trắng đang ngồi bên lò sắc thuốc.

Lạc Oánh gầy đi nhiều, cả người trông vô cùng tiều tụy. Nghe tiếng động, nàng ngẩng đầu nhìn sang, đôi môi nhợt nhạt khẽ cong: "Tiểu Ninh, sao ngươi lại đến."

"Tỷ tỷ..." Khoảnh khắc thấy nàng, mắt Lạc Ninh đã đỏ hoe, cố kìm nén cảm xúc để không bật khóc: "Chuyện bí cảnh đã truyền đến Bắc Sơn, ta mới muốn về thăm."

Lạc Oánh khẽ gật đầu, tay cầm quạt lá, nhẹ nhàng quạt ngọn lửa trong lò: "Tiểu Ninh, ngươi hẳn rõ, tiến vào bí cảnh lưu giữ thần thức của thân nhân, đối với tu sĩ là điều đại kỵ."

Lạc Ninh mím môi, bước tới vài bước, lấy quạt từ tay Lạc Oánh, tiếp tục việc sắc thuốc: "Nhưng... tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn biết rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ tỷ không hận sao?"

Lạc Oánh không đáp, ngọn lửa trong lò nhảy múa trong mắt nàng. Hồi lâu, nàng mới nói: "Ta không muốn biết."

Từ nhỏ đến lớn, trong hai chị em, Lạc Oánh là người thân thiết nhất với cha mẹ. Tính nàng thiện lương, lại hòa hợp với đông đảo đệ tử y tu trong Hạnh Lâm Y Trang, thân như tay chân. Vậy mà giờ đây, nàng lại tỏ ra chẳng chút để tâm, điều này khiến Lạc Ninh khó chấp nhận.
Nàng quay đầu nhìn Lạc Oánh, suýt nữa nổi giận, nhưng đúng lúc này, lời Thẩm Uẩn vang lên bên tai.

"... Có lẽ tỷ tỷ ngươi không muốn báo thù, không phải vì không động lòng trước chuyện Hạnh Lâm Y Trang, mà trên đời này, nàng còn có thứ quan trọng hơn cả báo thù."

Lạc Ninh tu luyện bao năm, cũng hiểu rõ, gông xiềng hận thù không bao giờ có điểm dừng.
Đáng tiếc nàng không có tâm tính như Lạc Oánh, cũng không thể chấp nhận việc cha mẹ và thân hữu bị giết hại như vậy.

Lạc Ninh nói: "Nhưng ta muốn biết. Ít nhất... cũng phải để ta hiểu, Hạnh Lâm Y Trang vốn đi khắp tu giới phàm giới hành thiện bố thí, rốt cuộc đã chướng mắt ma đầu kia ở chỗ nào!"
Thuốc trong lò sôi lên.

Lạc Oánh bước tới, đặt nồi thuốc xuống một bên. Mở nắp, mùi thuốc đắng ngát tràn đầy gian phòng.

Nàng lấy thìa thuốc, múc bùn thuốc bên trong ra, dùng linh lực ngưng tụ thành viên nhỏ, từng viên từng viên đặt vào lọ ngọc trắng đã chuẩn bị sẵn.

Ngay khi Lạc Ninh tưởng nàng sẽ không trả lời gì nữa, Lạc Oánh thở dài: "Tiểu Ninh à."

"Có những chuyện, không biết mới là hạnh phúc nhất."

Lạc Ninh ngẩn người.

Nàng đứng dậy: "Tỷ tỷ, tỷ biết sự thật, đúng không? Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

Nhưng Lạc Oánh bất kể thế nào cũng không chịu đáp lại.

Trên đường về Bắc Sơn, Lạc Ninh nặng trĩu tâm sự.

Nàng nhận ra, chuyến đi bí cảnh Nam Sơn này, mình nhất định phải đi.

Nếu không, suốt quãng đời còn lại, nàng e rằng sẽ mãi sống trong đám mây nghi hoặc không thể xua tan, cho đến khi chết.

Ngày hôm sau, Lạc Ninh tìm đến Thẩm Uẩn, kể lại toàn bộ câu chuyện.

Thẩm Uẩn cũng khá khâm phục năng lực hành động của cô gái này. Khi nghe Lạc Ninh nói tỷ tỷ nàng rất có thể vì biết một số sự thật mà không chọn báo thù, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh chút tò mò.

Trong tu giới, y tu vốn hiếm, những người chọn con đường này đa phần đều là 'tiểu bạch hoa' như Dư Liên Liên hay Pháp Thâm. Theo lời Lạc Ninh, tỷ tỷ nàng tuy lòng dạ thiện lương, nhưng tuyệt không phải kẻ yếu đuối mặc người ức hiếp. Cha mẹ, sư trưởng, đồng môn bị tàn nhẫn sát hại, tông môn bị thiêu thành tro, vậy mà vẫn chọn không báo thù.

Xem ra, sự thật đằng sau, tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa... rất có thể liên quan đến Tạ Đạo Lan.

Lạc Ninh nói: "Bí cảnh ta dù thế nào cũng phải đi, Thẩm sư huynh, huynh nghĩ sao?"

Thẩm Uẩn trong lòng không muốn dính vào ân oán tình thù này, nhưng lời đến miệng lại thành: "Nếu sư muội không phải vì báo thù, chỉ đơn thuần muốn làm rõ sự thật, vậy ta nguyện giúp một tay."

...

Tạ Đạo Lan ngồi trong các, dùng khăn tỉ mỉ lau một thanh kiếm.

Thanh kiếm không phải trường kiếm đen tuyền của y. Mấy ngày trước, y đến Tây Sơn một chuyến, đúng lúc Kiếm Lô có kiếm mới ra lò. Thân kiếm sáng loáng, vỏ kiếm trắng như tuyết, Tạ Đạo Lan vừa thấy đã cảm giác rất hợp với Thẩm Uẩn, liền ra tay mua về.

Kiếm của Kiếm Lô vốn không bán ra ngoài, nhưng người luyện kiếm là bạn cũ của y, nên chẳng để ý mấy quy củ ấy.

Lúc lấy kiếm, người luyện kiếm còn hỏi y có muốn giết vài sinh vật để khai quang kiếm bằng máu không.

Tạ Đạo Lan lắc đầu từ chối, người kia liền biết thanh kiếm này không phải y chuẩn bị cho mình, cười nói: "Lúc nghe nói ngươi nhận một đồ đệ, ta còn không tin, không ngờ lại là thật. Có thể lọt vào mắt Tạ Kiếm Tiên ngươi, chắc hẳn là một mầm non căn cốt tuyệt hảo nhỉ."

Tạ Đạo Lan đáp: "Ừ."

Người kia lại nói: "Ta còn nghe nói ngươi đã lấy được Bắc Phật Tàng? Ngươi thật sự đánh cờ thắng lão đầu Khổ Thiền sao?"

"Không, lão bị ta giết. Ta đánh cờ với đồ đệ của lão."

Người kia ngẩn ra, đột nhiên chửi một câu: "Lão trọc khốn kiếp!" rồi vung tay, quay về Kiếm Lô.

Tạ Đạo Lan rõ ràng nghe thấy, khi người kia vào trong Kiếm Lô, có người hỏi: "Lão Lữ, đó không phải Tạ... Ai, sao ngươi dám qua lại với loại người đó."

Lão Lữ cười: "Ta cũng coi như nhìn hắn lớn lên, sao lại không dám? Ai, mới tu luyện trăm năm, lúc ấy vẫn còn là đứa trẻ, giờ đã thành tông chủ một phái, lại còn nhận đồ đệ. Thế đạo này...Thôi không nói nữa, uống rượu đây!"

"Đát."

Thanh kiếm đặt lên bàn, vang một tiếng khẽ.

Tạ Đạo Lan lau kiếm xong, tra vào vỏ, bước đến bên cửa sổ, thêm chút hương vào lò xông.
Nhưng ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài. Từ vị trí này, vừa hay thấy được một con đường nhỏ ẩn trong tuyết trắng mênh mang, con đường bắt buộc phải đi từ trận truyền tống dưới núi về Hương Tuyết Các.

Đang thất thần, bỗng một luồng khí từ phía sau tiến đến, ngay sau đó, cả người y rơi vào một vòng ôm ấm áp.

"Sư phụ." Giọng thiếu niên mang theo chút ý cười vang lên sau đầu y: "Người đang nhìn gì vậy?"

Tạ Đạo Lan giật mình hoàn hồn, trên mặt thoáng chút không tự nhiên: "Sao ngươi về sớm thế."

"Về sớm mà người còn không vui sao." Môi Thẩm Uẩn ấm nóng khẽ in lên vành tai y: "Sư phụ chẳng lẽ không muốn thấy ta."

Tạ Đạo Lan chỉ cảm thấy nhiệt độ đôi môi ấy nóng bỏng, khiến vành tai bị hôn như bị lửa thiêu. Y cụp mắt, đặt lò hương xuống: "Nói bậy... ngươi đến đúng lúc lắm, ta có thứ muốn cho ngươi."

Thẩm Uẩn theo y đến bên bàn, thấy thanh kiếm trên bàn, mắt hắn sáng lên.

Phải thừa nhận, thanh kiếm này quá đẹp. Chuôi kiếm trắng như tuyết, vỏ kiếm ánh lên sắc xanh nhạt. Hắn vươn tay cầm lấy, rút ra một đoạn, thân kiếm sáng loáng, rõ ràng phản chiếu lông mày và mắt hắn.

Không cần nhỏ máu nhận chủ, Thẩm Uẩn cũng biết đây tuyệt đối là một thanh kiếm tuyệt vời.

Tạ Đạo Lan thấy hắn thích, khóe môi cũng cong lên một chút: "Đây là kiếm mới của Kiếm Lô, chưa lâu, không có tên, cũng chưa dính máu. Trước đây từng nói sẽ chọn một thanh kiếm hợp hơn cho ngươi, nếu ngươi thích, cứ lấy đi."

Thẩm Uẩn gật đầu. Hắn đưa ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, một giọt máu tròn trĩnh thấm vào thân kiếm, linh thức phủ lên.

Tạ Đạo Lan khẽ hỏi: "Đã nghĩ ra tên cho kiếm chưa?"

Thẩm Uẩn tra kiếm vào vỏ, ngay khoảnh khắc nghe câu hỏi, trong đầu bất giác hiện lên hai chữ.

Tạ Đạo Lan.

Đạo Lan.

"... Chưa có." Thẩm Uẩn nói: "Sau này... sau này đặt tên cũng được, không vội nhất thời. Đa tạ sư phụ."

Tạ Đạo Lan "ừ" một tiếng, lại dặn: "Nhớ phải chăm chỉ luyện kiếm."

Thẩm Uẩn đáp vâng, lúc cúi đầu, hắn nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Quá bất thường.

Có lẽ vì ngày thường quen nói lời ngọt ngào, chuyện gì cũng muốn lấy lòng vai ác một chút, nên khi được hỏi tên kiếm, hắn lại vô thức nghĩ đến cái tên Tạ Đạo Lan.

Đây là thanh kiếm đầu tiên đúng nghĩa của hắn, ý nghĩa vô cùng lớn lao, đặt tên lại càng là chuyện cực kỳ quan trọng, sao có thể quyết định qua loa kiểu này.

Mê muội quá rồi.

Thẩm Uẩn hít sâu một hơi, cảm giác nhịp tim dần ổn định, mới bước nhanh vài bước, đuổi theo Tạ Đạo Lan.

Tối đến.

Trong phòng, Thẩm Uẩn lấy kiếm ra, rút khỏi vỏ, nhìn một cái.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.

Trên thân kiếm, gần chuôi, đã khắc hai chữ nhỏ.

"Đạo Lan".

Mồ hôi Thẩm Uẩn suýt nữa chảy xuống: Tuy biết sau khi nhận chủ, kiếm và người sẽ hòa làm một, nhưng đặt tên là chuyện lớn, hắn chỉ vừa thoáng nghĩ trong đầu, kiếm đã tự khắc tên lên... cái này cũng quá đáng sợ đi.

Có đổi tên được không vậy?

Nếu đây là trò chơi online, Thẩm Uẩn chắc chắn không do dự nạp tiền mua thẻ đổi tên, nhưng đây là hiện thực.

Hắn thử dùng tâm niệm thay đổi hai chữ ấy, nhưng hoàn toàn không được. Lại thử dùng linh lực xóa đi, thậm chí dùng cả pháp rèn khí, nhưng chẳng cách nào hiệu quả.

Cuối cùng Thẩm Uẩn đành buông xuôi, tra kiếm vào vỏ, nghĩ thầm: Thôi kệ, hai chữ này nhỏ vậy, chỉ mình mình thấy được. Nếu có ai hỏi, tùy tiện bịa một cái tên là xong.

Rồi hắn vứt chuyện này ra sau đầu, không để nó làm phiền mình thêm nữa.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro