🐺 Chương 46

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

Từ nãy đến giờ anh đã cảm thấy chóng mặt đau đầu, đáng tiếc dường như linh tuyền chỉ có thể trị ngoại thương, không có bất kỳ tác dụng gì đối với cơn đau của anh. Sau khi ngâm một lúc, phát hiện không có hiệu quả, Chu Lỗi đành phải trèo ra, nằm bên cạnh linh tuyền thở hổn hển.

Hửm?

Anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mùi hương này ngọt ngào thanh tao và rất dễ ngửi, quan trọng nhất là anh cảm thấy sảng khoái tinh thần ngay khi ngửi thấy nó, ngay cả cơn đau đầu cũng giảm đi rất nhiều.

Chu Lỗi đột nhiên đứng lên, lần theo mùi hương chạy thẳng đến vườn thuốc. Mùi của nhiều loại linh thảo trong vườn thuốc khá nồng, anh tìm một lúc mới phát hiện một gốc linh thảo gầy yếu ở một nơi râm mát sau tảng đá.

Chu Lỗi đối chiếu nó với 《 Bách khoa toàn thư linh thảo 》, nhanh chóng tìm ra tên của loại linh thảo này, điều khiến anh bất ngờ là loại linh thảo trông có vẻ khô cằn và không có chút hấp dẫn nào lại có thể nuôi dưỡng thần thức. Đương nhiên, cách để phát huy tối đa tác dụng của nó chính là luyện nó thành đan dược, nhưng thật không may, với năng lực của Chu Lỗi, e là phải mất khoảng 100 năm mới có thể đạt đến trình độ đó.

Nhìn cây linh thảo, Chu Lỗi chớp chớp mắt, không ngờ anh lại gặp phải câu hỏi hóc búa sớm như vậy, ăn, hay không ăn, đây cũng là một vấn đề……_(:з” ∠)_

Thôi thôi, dù sao trước đó anh đã ăn một cái rồi, có ăn thêm một cái nữa cũng không quan trọng lắm.

Mặc dù ăn thế này có chút lãng phí, nhưng ngoài một gốc này ra, gần đó còn có ba cây Dưỡng Thần Thảo, đợi đến khi anh có thể luyện ra Dưỡng Thần Đan, ai mà biết anh có thể trồng ra được bao nhiêu Dưỡng Thần Thảo chứ.

Chu Lỗi đập móng vuốt lớn một cái, đào cây linh thảo khô gầy kia ra, mang đến linh tuyền để rửa, rửa sạch rồi thì nuốt luôn mà không thèm nhìn kỹ.

Linh thảo vào miệng là tan, một dòng nước ấm lập tức tràn vào thức hải của Chu Lỗi khiến trán anh có cảm giác ấm áp rất dễ chịu, thế là Chu Lỗi cũng đưa thần thức vào thăm dò.

Vừa bước vào anh đã sợ ngây người, vốn dĩ phía trên thức hải là ba thế chân vạc, lần lượt là tinh thể băng, con sói khổng lồ và quả cầu nhỏ. Nhưng bây giờ, con sói khổng lồ đã biến đâu mất tăm, mà người đàn ông trong tinh thể băng đã thoát ra khỏi khối băng, thậm chí còn có chút thay đổi.

Vãi!

Rốt cuộc là ai đã làm gì thức hải của ông đây vậy, tại sao cơ thể của ông đây lại được thả ra?

Chu Lỗi nhanh chóng tiến đến bên cạnh người đàn ông, nhìn khắp nơi xung quanh. Ngoại trừ việc tóc hơi dài ra thì trông không khác gì cơ thể ban đầu của anh, tuy nhiên, dù đã bước ra khỏi tinh thể băng, anh vẫn không thể chạm vào cơ thể này.

Cơ thể của anh cứ như vậy lặng lẽ lơ lửng trong không trung, Chu Lỗi thử chạm vào cơ thể mình vài lần nhưng đều không thể, cuối cùng đành phải từ bỏ. Đến khi anh mở mắt ra, cơn đau vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, trong lòng vẫn còn sợ hãi nằm bên cạnh linh tuyền, may mà lần này cược đúng, chứ nếu vẫn còn đau muốn chết như ban nãy, anh thật sự nhịn không được muốn giết cả nhà Hợp Hoan Đạo Quân…

Ra khỏi Tu Di Cảnh, Chu Lỗi đến chơi với Tiểu Hoa một lúc. Quân Duệ Ngôn vẫn đang bế quan, anh đi dạo một vòng trong sân, đột nhiên phát hiện —— mình không có gì để làm cả _(:з” ∠)_.

Nhưng lại quá lười quay lại Tu Di Cảnh, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên mắt Chu Lỗi sáng lên, lục lọi tìm kiếm trong túi Càn Khôn, lấy Mộng La Thi ra.

Anh suýt nữa thì quên mình còn có thứ tốt này, thay vì ở đây nghẹn đến mức khó chịu, còn không bằng đến Mộng La Vực xem náo nhiệt.

Chu Lỗi ngậm Mộng La Thi rồi tìm một nơi yên tĩnh, giấu nó dưới cơ thể rồi dùng thần thức tiến vào đó. Thứ tiến vào Mộng La Vực chỉ có thần thức của tu sĩ, còn cơ thể vẫn ở nguyên tại chỗ. Cho nên nếu không có nơi an toàn, tu sĩ bình thường sẽ không dễ dàng tiến vào Mộng La Vực. Dù sao sau khi tiến vào Mộng La Vực, chỉ khi cơ thể bị tổn thương thì tu sĩ mới có thể cảm nhận được, mà lúc đó, có rất nhiều chuyện đã muộn rồi.

Xưa kia có một tên ngốc dám tiến vào Mộng La Vực trong tình huống không có trận pháp bảo vệ, đến khi hắn cảm nhận được cơ thể đau đớn dữ dội, vội vàng quay lại thì phát hiện cơ thể đã bị ma thú ăn mất…

Nhờ sự hy sinh của người tiên phong vĩ đại này, những người đi sau sẽ tìm một nơi an toàn, hoặc ít nhất cũng phải có trận pháp bảo vệ.

Đối với Chu Lỗi, nơi an toàn nhất dĩ nhiên là Tu Di Cảnh, nhưng anh không dám để lộ bí mật Tu Di Cảnh.

Mộng La Thi là một hình thức kết nối với Mộng La Vực, nhưng điều này cũng không thể che giấu rằng Mộng La Thi có năng lực điều tra rất mạnh. Chu Lỗi không muốn bị người ta phát hiện bí mật Tu Di Cảnh chỉ vì sử dụng Mộng La Thi, thứ đó chính là bảo bối mà ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải tranh giành đến bể đầu, trước khi cậu có đủ sức mạnh để bảo vệ thứ như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không mạo hiểm để lộ nó.

Ngay khi thần thức vừa tiến vào Mộng La Thi, anh lập tức cảm nhận được cảm giác bị lôi kéo. Chu Lỗi thả lỏng cơ thể, không phản kháng, luồng sức mạnh kia tức khắc bao trùm lấy cơ thể anh, sau đó là cảm giác bị đè ép.

Cảm giác như thể anh được bọc trong một lớp màng mỏng rồi bị ép vào một quả trứng sống không có xác, bên ngoài thì trong suốt, bên trong thì sền sệt.

Trước khi anh kịp cẩn thận trải nghiệm kỹ hơn, toàn thân anh đột nhiên đã lỏng, anh từ từ mở mắt ra, thấy mình đang đứng ở một nơi trông giống như Truyền Tống Trận.

“Mới đến à?” Bên cạnh là một tu sĩ đang dựa vào Truyền Tống Trận, khuôn mặt bị một chiếc mũ che lại, lúc nói chuyện cũng không nhấc lên.

Chu Lỗi cẩn thận gật đầu, anh biết đây chính là người phụ trách giải thích quy tắc ở Mộng La Vực cho người mới đến, trong tiểu thuyết, khi Quân Duệ Ngôn đến đây cũng gặp hắn.

Hắn thản nhiên đưa một tờ đơn cho Chu Lỗi, anh cầm lấy và đọc sơ qua, giống với mẫu đơn cần điền khi phỏng vấn, nhưng lại đơn giản hơn nhiều, chỉ điền tên và tu vi, ngoài ra không cần điền thêm thông tin nào khác.

Do tính chất đặc thù của Mộng La Vực, dù có biết những thông tin chi tiết đó thì cũng vô dụng mà thôi, vì vậy những người quản lý ở nơi này sẽ không lãng phí thời gian vào những việc vô dụng đó, chỉ thực hiện đăng ký một cách đơn giản.

Sau khi để lại tên và tu vi, lúc cầm bút, Chu Lỗi mới phát hiện mình đã biến thành người.

Trước ánh mắt như nhìn tên điên của tu sĩ kia, Chu Lỗi múa may với cặp mông trần, suýt nữa nhịn không được ngửa mặt lên trời hét một tràng dài!!!

Không ngờ tiến vào Mộng La Vực lại có tác dụng như vậy, niềm hạnh phúc khi cuối cùng cũng có cơ thể con người không có từ ngữ nào có thể hình dung được! (* ̄︶ ̄)y

May mà trong Mộng La Vực chỉ cần dùng thần thức là có thể biến ra quần áo, Chu Lỗi tạo ra một bộ trường bào màu đen, buộc tóc lên, sau đó đeo lệnh bài mà tu sĩ kia đưa cho, ngông nghênh đi vào trấn nhỏ.

Nơi này chỉ là một trấn nhỏ ở rìa Mộng La Vực, mỗi tu sĩ lần đầu tiến vào Mộng La Vực đều sẽ ngẫu nhiên tiến vào từ một trấn nhỏ xung quanh. Trong mắt Chu Lỗi, Mộng La Vực thật sự rất giống một mạng lưới ảo chỉ kết nối bằng ý thức tinh thần, ngoại trừ một số vật phẩm cực kỳ đặc thù, các vật phẩm thật cần phải được trao đổi tại các địa điểm liên lạc bên ngoài Mộng La Vực.

Xung quanh Mộng La Vực có rất nhiều địa điểm liên lạc, phần lớn được phân bố ở một số đại vực cực kỳ phồn hoa, thỉnh thoảng cũng sẽ được thiết lập ở một số trung vực đặc thù. Chỉ cần có mua vật phẩm ở Mộng La Vực, ngươi có thể tùy ý chỉ định một địa điểm liên lạc để giao dịch.

Đương nhiên, linh thạch cần thiết cho việc mua các vật phẩm phải được gửi đến địa điểm liên lạc trước, nếu không, trên lệnh bài của ngươi sẽ không có bất kỳ ghi chép nào.

Đối với Chu Lỗi, anh chắc chắn không thể mua nổi món nào, vật phẩm có thể bày bán ở Mộng La Vực, không đáng giá từ ba đến năm ngàn linh thạch thượng phẩm thì sẽ chẳng ai thèm mua. Ngay cả những mặt hàng giá rẻ cũng phải được vận chuyển một số lượng lớn, nếu không sẽ không trả nổi phí xử lý.

Chu Lỗi là một con linh thú một nghèo hai trắng, trong túi không có một viên linh thạch nào, thứ duy nhất có giá trị cũng chỉ có mấy bình Tích Cốc Đan và Hồi Xuân Hoàn.

Thật không may, nếu là ở vực nhỏ, thứ này còn có thể miễn cưỡng sử dụng làm tiền tệ, nhưng đến Mộng La Vực —— haha!

Chu Lỗi lặng lẽ cất những bình ngọc thô đó trở lại, không ngừng tự an ủi mình: Bộ Bộ Thăng Tiên là quyển tiểu thuyết về thăng cấp, mình chỉ mới tu vi Luyện Khí tầng tám mà đã có thể tiến vào Mộng La Vực là cũng coi như rất may mắn rồi, về việc không có tiền, sau này sẽ có thôi!

Chu Lỗi đi dạo trên đường, tuy không có tiền, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh đi dạo trong các cửa hàng. Những pháp bảo tuyệt đẹp chất như nước cất khiến anh nhìn đến nỗi mắt xanh lè, sau đó tính thử giá cả các mặt hàng trong cửa hàng, Chu Lỗi nổi lên ý định trả thù xã hội. _(:з” ∠)_

Chu Lỗi lặng lẽ rẽ vào góc phố rồi rời khỏi khu buôn bán, anh rất lo lắng, nếu mình tiếp tục đi dạo loanh quanh như vậy, có khi nào sẽ làm ra chuyện gì đó khiến mình phải hối hận hay không. →. →

Sau khi rời khỏi khu buôn bán, Chu Lỗi đi về phía đại sảnh treo giải thưởng. Đây là nơi một số tu sĩ cấp cao treo phần thưởng để tìm kiếm một số tài nguyên thần bí, những thứ đó có thể sẽ không có giá trị lắm, nhưng rất có thể là đặc sản ở một số vực nhỏ xa xôi.

Chu Lỗi định thử vận may ở đây, mặc dù trong tiểu thuyết gốc, Quân Duệ Ngôn chưa từng dùng bất kỳ đặc sản nào của Trì Thúc Vực để trao đổi vật phẩm, nhưng bây giờ cậu bước vào nơi này sớm hơn Quân Duệ Ngôn, có lẽ sẽ nhận được một số lợi ích.

Số người ở đại sảnh treo giải thưởng cũng nhiều như số người ở khu buôn bán, nói một cách chính xác, có lẽ số người ở đây đông hơn ở khu buôn bán rất nhiều. Người có thể may mắn lấy được Mộng La Thi không chỉ có một mình Chu Lỗi, tất nhiên cũng có rất nhiều người khác đang thử vận may.

Chu Lỗi chật vật chen qua đám đông, cuối cùng cũng chen được vào hàng ghế đầu nhờ chiều cao và thể hình cường tráng của mình. Những người chen chúc ở đại sảnh đều là tu sĩ cấp thấp không có bối cảnh không có thực lực, vì vậy anh cũng không lo sẽ đắc tội với ai.

Nhìn dọc theo danh sách treo giải thưởng, cái đầu tiên đương nhiên là giải thưởng có giá cao nhất ——(⊙_⊙)!!!

Hình ảnh đó chẳng phải là —— Hoa Mạc Đỉnh khi vẫn chưa trở về trạng thái ban đầu sao?

Ồ ồ! Chẳng trách lão già kia lại muốn mua Hoa Mạc Đỉnh đến vậy, thì ra là như vậy. Chu Lỗi đột nhiên hiểu ra, lúc trước anh còn thắc mắc vì sao lại có người biết bí mật của Hoa Mạc Đỉnh, không ngờ lão giả gầy gò kia lấy được thông tin từ đây.

Nhìn thấy điều kiện trao đổi ở phía sau là sẽ được một vị Nguyên Anh đạo quân ra tay giúp đỡ một lần. Chu Lỗi bĩu môi khinh thường, Nguyên Anh đạo quân đáng giá lắm à? Đến giai đoạn sau của cuốn tiểu thuyết, tuy không đến mức là Nguyên Anh đầy đất, nhưng Kim Đan thì đúng là còn không bằng chó.

°°°°°°°°°°

Đăng: 27/3/2025

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro