Chương 12. Hứa Hẹn

Chương 12. Hứa Hẹn


Có lẽ là hao tổn quá độ, Sở Kiều kể từ khi nhắm mắt lại ngủ đêm đó liền hơn nửa tháng cũng chưa tỉnh lại.

Về phần Nguyên Thuần, từ khi cùng Sở Kiều rời khỏi mật thất, vẫn luôn túc trực tại tẩm điện của nàng, không ngủ không nghỉ mà chăm sóc nàng, thay thuốc, đổi quần áo, lau người,...trên cơ bản đều là tự tay làm lấy, thái độ so với ngày trước cũng khác biệt nhiều.

Triệu Thẩm nhìn Nguyên Thuần chuyển biến lớn như thế, nên cũng từng hỏi Hàn Gia ngày ấy khi hắn tiến vào mật thất là tình hình thế nào, nhưng Hàn Gia thế nhưng cũng không biết.

Hàn Gia chỉ nói ngày ấy khi trở vào mật thất, chỉ thấy Nguyên Thuần ghé vào bên giường đá nắm lấy tay Sở Kiều mà ngủ thiếp đi, còn Vương gia thì trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, cả người đầy thương tích đều được thay thuốc băng bó tốt, trên người Nguyên Thuần cũng không có bất luận vết thương nào, lông tóc đều không tổn hại gì, hắn không biết đêm qua là đã xảy ra chuyện gì nữa.

Mọi người đều kinh ngạc khi biết chuyện này, trong quá khứ, mỗi khi Sở Kiều phát bệnh, đều điên cuồng dăm ba bữa không cách ngừng nghỉ, lần này lại chỉ ngắn ngủi vài canh giờ đã dừng lại, tất cả mọi người đều tò mò, Nguyên Thuần rốt cuộc đã dùng biện pháp gì.

Nhưng dù có hỏi bóng gió Nguyên Thuần như thế nào, nàng cũng chỉ im lặng lắc đầu, lẳng lặng nhìn Sở Kiều đang hôn mê, trong mắt dường như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chưa từng trả lời nửa câu nào. Cuối cùng mọi người đều phải từ bỏ, không dò hỏi đến việc đêm đó nữa.

Sở Kiều thật lâu không có dấu hiệu tỉnh lại, trong phủ trên dưới đều sốt ruột không thôi muốn tìm mọi cách để Sở Kiều tỉnh lại, rất sợ Vương gia nhà mình xảy ra chuyện. Nhưng chỉ có Nguyên Thuần tựa hồ không có gì vội vàng, ngược lại cứ tùy ý nàng cứ ngủ như thế.



Cuối cùng vào buổi sáng ngày trăng tròn tiếp theo, Sở Kiều có vẻ đã nghỉ ngơi đủ rồi, tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp mà đã lâu chưa từng có. Vừa mở mắt liền phát hiện mình đã ở trong tẩm điện, thương tích trên người gần như đã lành, đảo mắt một cái liền nhìn thấy người đang ngồi pha trà trong phòng.

Nguyên Thuần thấy Sở Kiều đã tỉnh, nhất thời vui mừng và vô ý để trà tràn cả ra ly, gương mặt mệt mỏi trong có sức sống một chút, nhưng giây lát trong mắt lại có nhiều hơn chút bất đắc dĩ.

Sở Kiều run rẩy vươn tay phải vô lực của mình, giống như lúc trong mật thất vậy.

"Ta mơ thấy ta gọi ngươi là Thuần Nhi."

Vô cùng quen thuộc, Nguyên Thuần không cần suy nghĩ liền bước đến nắm lấy tay Sở Kiều, thương tiếc nhìn nàng, nhẹ giọng: "Đó không phải mơ."

Sở Kiều khẽ chớp mắt, nhẹ nắm tay nàng: "Dường như, ta đã ngủ rất lâu?"

Nguyên Thuần nhẹ gật đầu, đưa tay vén tóc ra sau tai Sở Kiều: "Tỉnh là tốt rồi, không có việc gì."

Sở Kiều nghe câu nói này hiểu ý cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn Nguyên Thuần, hai người đều biết được ngụ ý trong những lời này, mà Nguyên Thuần cũng lần đầu hiểu rõ được câu nói này, hóa ra chỉ một câu bình phàm như thế cũng đủ để ta quý trọng.


"Đỡ ta xuống giường một chút đi, được không?" Sở Kiều nắm chặt tay, Nguyên Thuần tất nhiên hiểu ý của nàng, nằm lâu như thế rồi, nàng dĩ nhiên muốn hoạt động một chút, vì thế nhẹ giọng nhận lời.

Sở Kiều tỉnh lại vẫn chưa thông báo cho bất kỳ ai, Nguyên Thuần cũng đã quen thuộc với nội tẩm của Sở Kiều, đương nhiên cũng không cần người đến hỗ trợ, tay chân nhanh nhẹn mà xử lý thỏa đáng.

Sở Kiều nhìn nàng đối với tẩm điện của mình quen tay quen chân, lại còn giúp mình thay y phục, trong lòng không khỏi áy này đau lòng, thừa dịp Nguyên Thuần đang giúp mình thắt đai lưng, lặng lẽ đưa tay xoa gương mặt có chút gầy ốm của nàng.

Nguyên Thuần bị động tác bất thình lình của Sở Kiều làm cho bất động.

"Khoảng thời gian này ta hôn mê, ngươi dường như...đã tiều tụy đi rất nhiều."

Nguyên Thuần nghe những lời này, mũi lại không có lý do gì mà bỗng nhiên đau xót, mọi người đều chỉ biết trong khoảng thời gian Sở Kiều hôn mê nàng đều là bộ dạng hồ nước không gợn sóng, nhưng nàng kỳ thật rất sợ, sợ Sở Kiều cứ như thế ngủ mãi không bao giờ tỉnh lại.

Sở Kiều tỉnh lại, nàng dĩ nhiên vui mừng hơn rất nhiều so với ai khác.

Nhưng bởi vì đáy lòng Nguyên Thuần cất giấu quá nhiều chuyện, có quá nhiều tâm tư, hiện giờ đối với Sở Kiều có quá nhiều cảm xúc phức tạp, nàng không biết như vậy là tốt hay không, kết quả chỉ có thể để mặt tùy ý mọi việc.

Nguyên Thuần nhịn xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, thắt tốt đai lưng và ngọc bội cho Sở Kiều, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình.

"Cơ thể chỉ vừa mới khôi phục, ta đỡ ngươi."

Sở Kiều nghe vậy cười cười, âm thầm siết chặt tay nàng, để nàng dắt mình ra ngoài.



Khoảng thời gian Sở Kiều hôn mê, trong phủ ngoài phủ đều bận tối mặt tối mày, cũng không ai để ý đến Vương gia nhà mình đã tỉnh lại, thêm một nguyên nhân là bởi vì bên cạnh Vương gia đã có vị Thuần đại phu cẩn thận chăm sóc, nên mọi người cũng an tâm làm việc của chính mình

Sở Kiều vẫn chưa nói muốn đi đâu, thân thể cũng vừa mới khỏe lại không tiện đi xa, Nguyên Thuần chỉ đỡ nàng đi vào biệt viện, đáng tiếc hoa lá trong viện cũng không thắng nổi bốn mùa thay đổi, gió thu nhẹ thổi khiến quang cảnh tiêu điều không ít.

Nguyên Thuần đỡ Sở Kiều ngồi xuống, tay hai người vẫn nắm chặt như trước.

Sở Kiều mở lời trước: "Ta về sau vẫn có thể gọi ngươi là Thuần Nhi không?"

Nguyên Thuần nhìn ánh mắt có chút giảo hoạt của Sở Kiều, miệng giơ lên ý cười nhạt nhẽo: "Ta nếu nói không, ngươi cũng sẽ không nghe ta đúng không?"

Sở Kiều tươi cười như ánh dương ấm áp, không cần nghĩ ngợi mà nói: "Đúng, ta đã tính toán rồi, bất lận ngươi có cự tuyệt thế nào, ta cũng sẽ gọi ngươi như thế."

Nàng ngập ngừng một hồi lại nói: "Thuần đại phu quá khó gọi, Thuần Nhi, dễ nghe hơn nhiều."

Nàng ngẩng cao cổ cười, tầm mắt Nguyên Thuần nhìn đến chính là lớp vải bố trắng bên trong cổ áo được chính tay mình băng bó, trong lòng tê rần, đưa tay chỉnh nhẹ vạt áo Sở Kiều.

Nguyên Thuần rũ mắt, do dự nói: "Sở Kiều, xin lỗi."

Sở Kiều hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Nguyên Thuần.

"Ngươi làm hết thảy vì ta, đều không đáng."

Sở Kiều nghe nàng nói, thở dài ngửa đầu nhìn trời, đưa tay bắt một chiếc lá rụng xuống: "Chuyện ta vì ngươi làm, không có gì là đáng hay không đáng, huống chi đều là ta cam tâm tình nguyện."

Nguyên Thuần cúi đầu, vô cùng áy náy hỏi lại: "Vì cái gì phải là ta?"

Sở Kiều cân nhắc hồi lâu, nụ cười càng thêm cong cong.

"Chỉ có thể là ngươi, bởi vì trên đời này chỉ có một Nguyên Thuần."

Nguyên Thuần lắc đầu, nàng tự biết nàng không dũng cảm bằng Sở Kiều, cái gì cũng không dám cho, không dám yêu, ngay cả hận nàng cũng không dám. Mỗi khi nàng muốn vì tình cảm trả giá tất cả, ác mộng ngày xưa liền sẽ bám riết lấy nàng, miệng vết thương chôn sâu dưới đáy lòng sẽ bị xé rách đau đến tê tâm liệt phế, tràn đầy máu tươi.

Vì thế, nàng một chút cũng không dám.

Nguyên Thuần thê lương cười, ngước mắt nhìn thẳng Sở Kiều, giọng kiên quyết: "Không đáng, Sở Kiều."

Sở Kiều nghe hiểu ý của nàng, tinh quang trong mắt dần tối lại, vẫn vẫn vờ cười: "Không sao."

Sở Kiều không muốn Nguyên Thuần khó xử, liền lặng lẽ buông tay Nguyên Thuần ra. Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay biến mắt, tâm Nguyên Thuần cứng lại, nàng cắn răng nhẫn nại cảm xúc, không muốn cảm xúc nhất thời chi phối.



Hai người im lặng ngắm cảnh một lúc lâu, Sở Kiều lại mở miệng.

"Thuần Nhi, ta biết ngươi không muốn bị cưỡng bách, nhưng Sở Kiều có thể cùng ngươi làm một cái hứa hẹn không?" Âm thanh Sở Kiều nghe đến vô cùng xa xôi.

"Nói đi."

Sở Kiều nhẹ nắm ngọc bội, hơi xuất thần nói: "Tương lai, dù phát sinh chuyện gì, cũng không cần đứng trước bất kỳ ai mà thừa nhận, ngươi đã từng hoặc có ý đồ hại Tú Lệ Vương này."

Nguyên Thuần ánh mắt lúc sáng lúc tối, đáy lòng nàng lúc này giống như binh hoang mã loạn mà ngóng nhìn Sở Kiều.

Sở Kiều ánh mắt ảm đạm dần, quay đầu nhìn chăm chú Nguyên Thuần, cũng không giải thích gì thêm. Nguyên Thuần biết nàng đang đợi, chờ một cái gật đầu hoặc lắc đầu, nhưng lời hứa hẹn bất chợt này, làm đáy lòng Nguyên Thuần cực kỳ sợ hãi.

"Ngươi không cự tuyệt, ta xem như ngươi đáp ứng rồi."


Nguyên Thuần nhìn thấy trong mắt Sở Kiều mất mát và đau khổ, nàng không rõ, vì sao được Sở Kiều lại bi thương như vậy, còn chưa hỏi rõ ràng, chợt có một nữ quyến vội vàng chạy đến thông báo.

"Điện hạ, Hàn Gia ở tẩm điện tìm không thấy người, trên dưới toàn phủ đều đang đi tìm, nói là Thanh Hải Vương đã ở thư phòng người đợi đã lâu, còn nói hôm nay nhất định phải gặp người, Hàn Gia hắn ngăn không được"

Ánh mắt Sở Kiều chợt sắc bén lên, nhu tình trong mắt vừa rồi chợt như mộng ảo.

Nguyên Thuần nghe Sở Kiều có công sự cần làm, liền muốn đem người giao cho nữ quyến, sau đó chính mình trở về phòng tạm nghỉ, nhưng Sở Kiều lại khăng khăng muốn mình đỡ nàng đi, Nguyên Thuần vốn định cự tuyệt, nhưng Sở Kiều vô cùng kiên trì, cuối cùng cũng không lay chuyện được, đành phải đỡ nàng đi qua.



Nguyên Thuần vừa bước vào thư phòng, liền lập tức cảm giác được không khí áp bức đánh lên người mình, nàng hiểu được ánh mắt nóng rực kia từ ai mà đến, nhưng giây phút này nàng không muốn đáp trả lại ánh mắt nghi ngờ kia, đỡ Sở Kiều lên ghế liền muốn rời đi nhưng lại bị Sở Kiều trở tay bắt lấy.

"Vũ Văn Nguyệt, ngươi không phải muốn gặp nàng sao, ngươi gặp được rồi."

Lời này làm sắc mặt Vũ Văn Nguyệt cứng lại, hắn cầm lấy tách trà nói: "Nguyên Thuần công chúa hồi Ngụy, lại không cùng Thập Tam Vương gia ôn chuyện, lại chạy đến chỗ này của Tinh Nhi. Này, có chút không ổn?"

Nguyên Thuần rũ mắt không nói, hai tay nắm chặt lại với nhau, Sở Kiều cũng nhìn thấy được, nói giúp nàng.

"Ám vệ của ngươi bị ta giết sạch nên không thể truyền đạt được ý của ta, hiện tại ta nói lại lần nữa. Đừng xen vào việc người khác, gia quyến trong phủ ta đều có thể làm chứng, Thuần Nhi nhiều lần cứu mạng ta, ngươi chớ lại hoài nghi nàng."

Nguyên Thuần ngạc nhiên quay đầu, thoáng chốc hiểu ra thích khách đêm đó đều là Vũ Văn Nguyệt phái đến, có lẽ muốn bắt nàng để dò hỏi nguyên nhân nàng ở bên người Sở Kiều, mà Sở Kiều sớm đã biết được, nhưng vẫn vì nàng cùng Vũ Văn Nguyệt trở mặt.

Nàng nhìn Sở Kiều, tâm người trước mắt quá ấm áp, ấm áp đến nỗi làm Nguyên Thuần không nỡ tránh đi.


Vũ Văn Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, mở miệng: "Tinh Nhi, việc ám vệ ta không trách ngươi, nhưng xử trí theo cảm tính sẽ xảy ra chuyện lớn, bị trọng thương như thế còn không rõ sao?"

Sở Kiều ho nhẹ vài tiếng, Nguyên Thuần lo lắng nhìn về phía nàng, nhưng nàng chỉ xua tay ý bảo không sao.

"Được, ngươi đã biết ta bị ám vệ đả thương nghiêm trọng, ta cũng tổn hại vô số kể ám vệ của ngươi, việc đêm đó coi như không nợ nần gì nhau. Nhưng ngươi ở trong thành của ta muốn bắt đi Thuần Nhi thì sao? Ta hôm nay đưa nàng đến đây, là vì nàng đòi lại công đạo, nếu không giải thích rõ ràng hôm nay, hai chúng ta cũng không có gì để nói nữa."

Nguyên Thuần nhìn thấy sắc mặt Vũ Văn Nguyệt thay đổi nhanh chóng, hai bên như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ ngay.

Vũ Văn Nguyệt thấy Sở Kiều kiên trì như thế, không muốn làm hỏng đại sự liền đứng dậy hướng Nguyên Thuần tạ lỗi.

"Ngày ấy là Vũ Văn Nguyên ta suy nghĩ không chu toàn, mong Nguyên Thuần công chúa tha thứ."

Nguyên Thuần thấy thế, vội vàng cúi đầu đáp lễ: "Thanh Hải Vương nói quá lời, dân nữ tự biết việc mình làm khi xưa, hiện giờ ở cạnh Tú Lệ Vương làm Thanh Hải Vương nghi ngờ là không thể tránh được, nếu không còn việc gì khác, dân nữ liền lui ra trước."

Còn chưa chờ Sở Kiều lên tiếng, Nguyên Thuần đã vội vàng rời đi.


Vũ Văn Nguyệt thấy Nguyên Thuần đi xa, xoay người nghiêm mặt nói: "Tinh Nhi! Ngươi hiểu rõ Nguyên Thuần lần này hồi Ngụy là mang theo tâm tư gì không? Ngươi đã quên chuyện ở Thành Hồng Xuyên năm đó sao? Mềm lòng, sẽ ăn lỗ nặng!"

Ánh mắt Sở Kiều không có chút ánh sáng, nhìn chằm chằm thân ảnh đã biến mặt ngoài cửa, tràn đầy chua xót: "Ta biết."

Vũ Văn Nguyệt nhíu chặt mày, nhìn biểu tình của Sở Kiều, hắn biết, Tinh Nhi của hắn thay đổi rồi.

"Vũ Văn Nguyệt, xem ra Ngụy Hoàng của chúng ta cuối cùng cũng vẫn không kìm nén được..."


Sở Kiều ngồi ở ghế, âm thầm vuốt ve ngọc bội trên đai lưng, suy nghĩ trôi xa dần.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro