Chương 16. Bạch Quốc
Chương 16. Bạch Quốc
Nguyên Tung lên ngôi, liền lập tức lập chỉ chiêu cáo thiên hạ, Nguyên Thuần công chúa có công trợ giúp thiên hạ thái bình, xét thấy công lớn hơn tội, cho phép khôi phục hoàng tịch, cũng được sắc phong hào "Tường Phượng Trưởng công chúa, ban tặng Thần Tinh Cung điện, hoàng kim ngàn lượng, vải gấm trăm tấm.
Nguyên Thuần một chút cũng không để bụng những hư danh tước vị đó, cũng không từ chối mà chỉ hạ lệnh cho mọi người cất tất cả đi hoặc ban phát cho dân chúng
Bởi vì nàng biết, Nguyên Tung sẽ làm như thế cho nàng. Bởi vì còn có thể là ai lại khổ tâm suy nghĩ quá nhiều như thế, Nguyên Thuần đã không còn rõ nên tính từ đâu nữa, bên cạnh nàng bao nhiêu chuyện lớn lớn bé bé, đều là Sở Kiều giữ lại cho mình.
Sau khi Nguyên Thuần thụ phong, cũng không dọn về hoàng thành, ngược lại cùng Nguyên Tung nói muốn đến phủ của Sở Kiều, đến Tú Lệ Thành sinh sống. Nàng tìm tất cả gia quyến mà Sở Kiều đã phân tán đi tìm về, nàng biết lúc trước Sở Kiều vì sợ phiền phức nếu bị bại lộ sẽ liên lụy đến người vô tội nên mới làm thế. Hiện giờ thiên hạ thái bình, nàng biết Sở Kiều nhất định rất luyến tiếc bọn họ đã lưu lạc tứ tán.
Trong tất cả gia quyến, chỉ có Hàn Gia từ chối hảo ý của Nguyên Thuần, một mình ở vùng ngoại ô Tú Lệ Thành, cũng từ chối những đồ vật mà Nguyên Thuần đưa tới.
Triệu Thẩm an ủi Nguyên Thuần rằng Hàn Gia tính tình hào sảng cứng rắn, đối với Sở Kiều có ơn tri ngộ, Sở Kiều cũng đối đãi với ông như người thân, nên thân là thân tín bên cạnh Sở Kiều, tất nhiên biết được hành động của Nguyên Thuần, nhất thời không cách nào cảm thông là điều không thể tránh được.
Thời gian thấm thoát trôi qua một năm, mọi người đều cho rằng Sở Kiều đã chết, Nguyên Thuần lại vẫn ở Tú Lệ Vương Phủ, khăng khăng không cho Nguyên Tung truy phong thụy hào cho Sở Kiều, càng không được cử hành quốc tang.
Nàng vì Sở Kiều ở lại Tú Lệ Thành, bảo vệ bá tánh nơi đây, một vai gánh tất cả trọng trách trong và ngoài phủ. Một năm này, Nguyên Thuần tổ chức lễ hội mùa xuân, mùa thu, tiếp tục công việc phóng tính nô lệ, ngăn chặn chiến tranh. Nàng làm gương tốt, chuyện lớn nhỏ trong thành đều tận tâm tận lực, làm cho bá tánh cùng hoàng gia đồng tâm, cùng một tâm niệm thiên hạ thái bình.
Bá tánh Tú Lệ Thành cũng dần dần quen với việc Tường Phượng Trưởng công chúa đã thay chức vị của Tú Lệ Vương, đối với Nguyên Thuần họ rất tôn kính, chỉ là trong lòng bọn họ vẫn đối với Tú Lệ Vương gia thương nhớ vô hạn.
Nguyên Thuần biết Sở Kiều lòng mang thiên hạ, vì vậy nàng liền bướng bỉnh đem việc này ôm vào người, từ xa lạ đến quen thuộc, từ ghét bỏ đến yêu thích, nàng tựa hồ cũng dần dần hiểu Sở Kiều vì sao lại tình nguyện xả thân mình chỉ mong thiên hạ an ổn.
Nhưng dù Nguyên Thuần có che chở canh giữ nơi này thế nào đi nữa, trước sau vẫn thiếu một người tên Sở Kiều.
.
.
Nguyên Thuần thỉnh cầu Vũ Văn Nguyệt và Nguyên Tung dù như thế nào hãy cứ tiếp tục lục soát xung quanh nơi Sở Kiều rơi xuống. Nguyên Tung từng khuyên nàng buông bỏ, nói rằng Sở Kiều thân bị trọng thương còn rơi xuống sơn cốc, cơ hội còn sống rất xa vời. Nhưng Nguyên Thuần dù thế nào cũng không muốn bỏ cuộc, người khác nói nàng chấp mê bất ngộ cũng được, nói nàng cố chấp cũng thế, nàng hết lòng tin tưởng Sở Kiều sẽ bình an trở về.
Nguyên Tung không biết nguyên Thuần vì sao đối với Sở Kiều chấp nhất như thế, nhưng Nguyên Thuần là hoàng muội mà hắn thương yêu nhất, nên cũng đành chiều nàng. Từng có lúc, hắn muốn giúp Nguyên Thuần tìm một người tương xứng, vì nàng phân ưu giải buồn, những mỗi lần nhắc đến, Nguyên Thuần đều đóng cửa không nghe.
Nguyên Tung không nghĩ đến, trong lòng Nguyên Thuần, đã có người.
Lần này, Bạch Lan Quốc luôn có giao hảo tốt cùng Đại Ngụy đột nhiên cử đại sứ đến điện hòa thân, nói trắng ra Bạch Lan Quốc quân Lục hoàng thúc, mong đợi cùng Tường Phượng Trưởng công chúa hòa thân, đẩy mạnh hữu nghị của hai nước.
Tin tức còn chưa truyền đến tai Nguyên Thuần, thì Nguyên Thuần đã nhận được thư từ Vũ Văn Nguyệt, trong thư nói rằng ở Bạch Lan Quốc xuất hiện người giống như Sở Kiều. Trước khi Nguyên Tung ngự giá đến Tú Lệ Vương phủ, nàng đã sắp xếp hành lý sẵn sàng.
Nguyên Thuần thấy Nguyên Tung tự mình đến phủ, cũng chỉ trước đè xuống tâm tư muốn nhanh chóng chạy đến Bạch Quốc, nhẫn nại nghe hắn từ từ kể đầu đuôi.
"Thuần Nhi, hôn sự này..."
"Hoàng huynh biết mà, muội kiếp này đã không còn ý định kết hôn, càng không nghĩ trở thành con bài mặc cả cho hôn nhân chính trị, hôn sự này, thứ hoàng muội vô pháp tuân theo." Nguyên Thuần nhấp một ngụm trà, động tác nhẹ nhàng, ngữ khí kiên định.
Nguyên Tung sớm biết Nguyên Thuần sẽ không đồng ý, nhưng thật ra rất là trấn định nâng trà lên: "Việc này không phải nhỏ, ta nghĩ muội hiểu." Nhấp một ngụm trà lại nói: "Không phải muội cũng có việc đi Bạch Quốc một chuyến sao? Vậy cùng ca ca đi đi, nếu muốn chối từ thì chúng ta cũng phải tự mình cho Bạch đế một câu công đạo."
Nguyên Thuần dừng tay đang châm trà lại, mặc dù người trước mắt đã trở thành vua một nước, dù cho thời gian có thấm thoắt thế nào, hắn trước sau vẫn là thập tam ca ca thương yêu, đau lòng vì nàng nhất.
Trong lòng xúc động, Nguyên Thuần vì hắn rót một ly trà, nhẹ nói: "Ca ca, đa tạ."
Nguyên Tung mỉm cười, thương yêu vỗ nhẹ đầu Nguyên Thuần, hắn tuy địa vị cao nhưng vẫn là cô độc, hắn cũng không đành lòng nhìn muội muội mình yêu thương nhất gả đi phương xa. Nguyên Tung kỳ thật sớm đã quyết định sẽ từ chối, lại nhận được thư của Vũ Văn Nguyệt, nếu muội muội muốn đến Bạch Quốc, hắn liền đưa nàng đi một chuyến.
Hắn biết, chính mình có thể bước lên ngôi vị hoàng đế này, lại có thể tìm được thân nhân thất lạc trở về đều là công lao của ai. Nếu Yến Tuân không tin, Vũ Văn Nguyệt cũng không tin, Nguyên Thuần cũng không tin, vậy Nguyên Tung cũng nguyện ý tin tưởng rằng, Sở Kiều chưa chết.
Không sợ dù chỉ là một cơ hội yếu ớt, hắn cũng nguyện đưa Nguyên Thuần đi thử.
Thế là sau vài ngày trì hoãn để sắp xếp các việc vặt vãnh, Nguyên Thuần cùng Nguyên Tung khởi hành đến Bạch Quốc, một đoàn người đi trên đường dẫn đến việc bá tánh nghị luận xì xào, Nguyên Tung cũng xem như là ngoài việc đến Bạch Quốc, còn có thể thể nghiệm và quan sát dân tình trên đường.
Nguyên Thuần tâm tư đều trôi đến Bạch Quốc không biết ở đâu kia, nàng nhẹ nắm lấy ngọc bội bên hông, trong lòng thấp thỏm.
Ngày ấy, Nguyên Thuần từ trên tay Yến Tuân không chỉ lấy về ngọc bội, còn có kiếm và lệnh bài của Sở Kiều. Lúc ấy, Sở Kiều chiến đấu cả người đều tắm máu, nàng thật khó khăn mới có thể một lần lại một lần đối mặt với những món đồ dính máu của Sở Kiều, nàng cẩn thận, nhẹ nhàng dùng nước chà lâu, cho đến khi như mới.
Chỉ có miếng ngọc bội hòa điền kia là chưa từng gột rửa, Nguyên Thuần đem miếng ngọc có dính máu Sở Kiều bện lại cùng miếng ngọc của mình, hai hợp thành một không thể tách rời. Như thế, chỉ cần coi như Sở Kiều còn ở bên cạnh nàng, nàng mới có dũng khí để tiếp tục tồn tại.
Kiên trì hơn một năm, nàng chưa từng buông bỏ hi vọng, hiện giờ, cuối cùng cũng có hồi âm.
Nguyên Tung di giá đến một thôn trang nghỉ ngơi, Nguyên Thuần cảm giác trên đường có chút bất thường, một đường này đi quá bình yên, nơi đến giống như cố tình đã có chuẩn bị, gió êm sóng lặng, thậm chí ven đường một thân ảnh sơn tặc cũng chưa từng gặp qua. Quá yên bình lại khiến nàng hồ nghi.
Khi đã ổn định chỗ nghỉ ngơi, Nguyên thuần cố tình không mang theo tùy tùng, tách khỏi Nguyên Tung đi đến nơi đồi núi hẻo lánh giả ý hái thuốc, cuối cùng cũng dẫn theo được người nọ theo đuôi.
Nguyên Thuần ở giữa rừng đồi dừng bước, chắp tay thi lễ mở miệng nói: "Xin hỏi cao nhân phương nào, một đường hộ tống, có thể hiện thân để tiểu muội nói lời cảm tạ?"
Im lặng, Nguyên Thuần nhíu mày, chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi?
Lúc này, một thân ảnh đầu đội đấu lạp cường tráng từ giữa rừng hiện ra.
Nguyên Thuần thấy thân ảnh này vô cùng quen thuộc, còn chưa dò hỏi người kia đến gần nàng đã hành lễ mở miệng: "Trưởng công chúa đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, thật làm thảo dân lau mắt mà nhìn."
Nghe thấy âm thanh này, Nguyên Thuần vui mừng ngạc nhiên.
Người kia đem đấu lạp gỡ xuống, chính là phó tưởng Tú Lệ quân đã mất tích từ lâu, Lý Sơ Vân.
Hắn gợi lên nụ cười nhạt nói với Nguyên Thuần: "Trưởng công chúa về sau đừng lấy thân thí hiểm nữa, lỡ đâu hôm nay thảo dân không phải người lương thiện, kế này của người, có phải rất nguy hiểm không?"
Nguyên Thuần cười, nụ cười tràn đầy chua xót mệt mỏi.
"Nếu thật sự có bất hạnh, ta đây liền sẽ không chấp nhất. Nhưng hôm nay mệnh ta còn giữ chưa chết, đó là ông trời lại muốn ta nhìn nhiều hơn xem, Sở Kiều rốt cuộc đã vì ta làm bao nhiêu chuyện."
Lý Sơ Vân ánh mắt tối đi, âm thanh khàn khàn: "Trưởng công chúa xem ra đã ít nhiều đoán được nguyên nhân thảo dân xuất hiện tại đây."
Nàng nhẹ gật đầu, đem lệnh bài trong ngực lấy ra.
"Làm khó Lý tướng quân và Tú Lệ Quân, này đã hơn một năm, các ngươi còn thay điện hạ bảo vệ ta." Nguyên Thuần cắn chặt răng, mang theo hi vọng bước về phía trước hỏi: "Lý tướng quân, Sở Kiều có phải là...."
"Chỉ sợ làm Trưởng công chúa thất vọng rồi. Thảo dân, cũng đang tìm Tú Lệ Vương."
Tia hi vọng trên mặt Nguyên Thuần liền trôi đi trong chốc lát, nàng khẽ vuốt lệnh bài, đôi môi gợi lên độ cong nhợt nhạt. Thôi, người này nếu thật muốn trốn, sao còn sẽ để lại bất luận dấu vết gì cơ chứ?
Ít nhất Lý Sơ Vân không phải mở miệng liền nói cho nàng tin người đã chết, như vậy, đã tốt rồi.
Lý Sơ Vân thấy Nguyên Thuần thất vọng như vậy, giống như trước nắm lấy kiếm trên eo bước đến gần, hào sảng cười nói: "Trưởng công chúa yên tâm, điện hạ chinh chiến tứ phương, trải qua vô số sóng gió, nói vậy chỉ là chán ghét sát phạt, tìm một chỗ yên tĩnh thoái ẩn để sống yên bình thôi!"
Nguyên Thuần nghe vậy, cười nhạt, nhẹ giọng nói cảm tạ.
"Lý tướng quân ──"
Lý Sơ Vân cười giơ tay ngăn cản: "Ta đã nhận lệnh điện hạ, nếu Đại Ngụy chiến sự không còn nữa, Tú Lệ Quân cũng không còn tồn tại. Nếu đã không còn lệnh bài hiệu lệnh, hiện nay, thảo dân đã không còn là phó tướng Tú Lệ quân, trưởng công chúa cứ gọi thẳng tên ta là được."
Còn có lệnh sao? Nguyên Thuần nhẹ nắm lệnh bài thu vào trong ngực.
Nàng đem cảm xúc kiềm nén ổn định, ngẩng đầu nói với Lý Sơ Vân: "Huynh là huynh trưởng của Thải Vi, xem như cũng là huynh trưởng của Nguyên Thuần, không biết Nguyên Thuần có thể gọi một tiếng Sơ Vân đại ca không? Hai ta từ đây xem như huynh muội. Trưởng công chúa cái hư danh liền quên đi, nghe tới thật xa cách."
Lý Sơ Vân kinh sợ, muốn hành lễ nhưng Nguyên Thuần đã nhanh chóng nâng hai tay hắn lên: "Đừng quỳ. Sơ Vân đại ca nếu thật muốn quỳ, đợi đến khi tìm được Tú Lệ Vương điện hạ của chúng ta lại quỳ cũng không muội."
Lý Sơ Vân gãi gãi đầu, nghe nàng nói đùa, liền ngây ngô bật cười.
Nguyên Thuần nói nhỏ: "Vậy, cứ định như vậy đi."
Lý Sơ Vân gật đầu, bất quá hắn cùng Nguyên Thuần nói rõ, hiện giờ thân phận của hắn đã không còn là tướng quân triều đình, huống chi thân ở trong tối dễ bề hành sự hơn. Đi Bạch Quốc trước cần chuẩn bị, không tiện cùng Ngụy hoàng đi cùng nhau.
Nguyên Thuần biết Lý Sơ Vân băn khoăn cũng không làm khó hắn, chỉ nhẹ nhàng dặn dò hắn cẩn thận, hai người liền cùng nhau đi khỏi rừng đồi rồi tạm biệt, hẹn gặp nhau tại Bạch quốc.
Nguyên Thuần nhìn thân ảnh Lý Sơ Vân biến mất, lại đem lệnh bài trong lòng ngực lấy ra.
"Ngươi đúng là làm việc rất quyết đoán a..."
Nguyên Thuần nhịn xuống chua xót trong lòng, kỳ thật Sở Kiều căn bản không có ý định sống sót. Từ khi hướng về phía mình đòi cái hứa hẹn, nàng liền không còn muốn cho bản thân con đường sống. Sao có thể như Lý Sơ Vân nói là chỉ thoái ẩn như thế? Có lẽ, này hết thảy chỉ là chấp niệm của Nguyên Thuần quá sâu, kết cục đã định, chỉ là nàng quật cường không muốn thừa nhận mà thôi.
Nguyên Thuần nhìn đỉnh núi phương xa, dõi mắt về Bạch Quốc lạ lẫm kia, Nguyên Thuần đã tính toán, nếu lầ này ở Bạch Quốc vẫn là vồ hụt thì...
Nàng liền buông bỏ, việc tìm Sở Kiều thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro