Chương 5. Lễ Nghi Quân Thần
Chương 5 - Lễ Nghi Quân Thần
Sở Kiều nằm trên giường khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt, nàng nhìn bài trí quen thuộc, thầm nghĩ có lẽ đã về tới quân doanh rồi. Vừa mới tỉnh trên ngực liền truyền tới đau nhức, thở sâu ôm lấy miệng vết thương trên vai trái, nhìn cả người mình đã được băng bó liền lâm vào suy tư.
Mình, còn chưa có chết sao......dân làng......không biết tất cả có an toàn không......Còn có......
Nguyên Thuần.
Đang lúc Sở Kiều trầm ngâm trong ký ức, cảm giác bên cạnh giường mình dường như có gì đó đè nặng, nàng dùng hết khí lực khẽ nâng đầu dậy nhìn xem, chân mày nhíu chặt.
Trùng hợp lúc đó, phó tướng của Sở Kiều đến doanh chủ soái tuần tra, hắn thấy điện hạ nhà mình thanh tỉnh liền vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt điện hạ lại vô cùng nghiêm túc lạnh lùng.
Còn chưa đợi Sở Kiều mở miệng, hắn đã quỳ một gối xuống trước.
"Mạt tướng hộ giá không chu toàn, thỉnh điện hạ trách tội." Quỳ xuống một cái thật mạnh, đánh thức người ngủ bên cạnh giường Sở Kiều, mấy ngày liền trình trạng Sở Kiều luôn sốt đi sốt lại, đêm qua vừa ổn được một chút, vì vậy thật vất vả mới có thể ngủ, lại bị tiếng vang lớn này đánh thức.
Nguyên Thuần còn đang buồn ngủ hơi hé mắt ra, lại chợt thấy một người quỳ gối trong lều, nàng biết người này, nhưng tướng quân này nàng nhớ rõ cấp bậc không nhỏ, có thể khiến hắn hành đệ lễ như thế chẳng lẽ là......
"Vì sao......nàng ở chỗ này? Lý Sơ Vân, ngươi đem quân lệnh của ta coi như trò đùa sao?" Thanh âm Sở Kiều nghe có chút suy yếu, nhưng vẫn tràn ngập tức giận.
Nguyên Thuần nghe thấy, nhưng không lên tiếng cắt ngang, cũng không ý định để Sở Kiều biết mình đã tỉnh lại.
Tướng quân được gọi là Lý Sơ Vân có chút không hiểu, liền đáp: "Mạt tướng luôn cẩn tuân quân lệnh của điện hạ, chưa bao giờ làm trái, điện hạ vì sao nói như vậy?"
Sở Kiều tràn ngập tức giận, lại nhớ đến người đang nằm bên cạnh giường, cố gắng áp hỏa khí xuống: "Ta nói ngươi không được quấy rầy thôn dân, ngươi thế nhưng lại mang nàng đến nơi này? Mặt mũi ta để đâu?"
Lý Sơ Vân nhìn người ngủ bên cạnh giường, cuối cùng cũng biết điện hạ vì sao lại tức giận. Hắn cúi đầu bẩm báo: "Điện hạ hiểu lầm rồi, này......"
"Ngươi!"
"Đừng nhúc nhích."
Sở Kiều thấy hắn còn muốn biện hộ, giận không thể kiềm nén liền muốn từ trên giường đứng dậy, nhưng đột nhiên lại bị nhẹ nhàng ấn xuống, nàng kinh ngạc nhìn Nguyên Thuần, bốn mắt nhìn nhau, chỉ khi đối diện như thế này mới làm Tú Lệ Vương lạnh lùng sắc bén vừa nãy nháy mắt trở nên nhu hòa hơn.
"Là ta nói Lý tướng quân đưa ta đến đây, không phải bị Tú Lệ Quân bắt ép." Giọng nói nàng bình tĩnh không chút gợn sóng.
Sở Kiều không cách nào đối mặt với ánh mắt tĩnh mịch kia, chỉ có thể nghiên đầu chất vấn hạ tướng của mình: "Vì sao đáp ứng nàng?"
Lý Sơ Vân nhìn về phía Nguyên Thuần chần chờ, lại đáp: "Mạt tướng thấy điện hạ thương thế nghiêm trọng, dưới tình thế cấp bách liền đáp ứng. Nếu điện hạ muốn trách phạt, mạt tướng cam nguyện bị phạt."
Sở Kiều đang muốn quở trách, lại bị Nguyên Thuần đoạt lời trước.
"Không liên quan đến Lý tướng quân, là ta khăng khăng muốn cùng trở về quân doanh, điện hạ muốn phạt liền phạt ta đi."
Sở Kiều nhíu chặt lông mày, ánh mắt hơi tối sầm đi: "Trong quân doanh đều có quân y......"
"Quân y phải chữa trị cho binh sĩ, không thể phân thân. Huống hồ lúc ấy điện hạ bị thương quá nặng, không thể chờ đến khi về lại quân doanh mới chẩn trị được, ta liền cầu xin Lý tướng quân đưa ta cùng về."
Sở Kiều nghe được "Điện hạ" lại còn "cầu xin" hai từ này, trên mặt liền hiện lên không vui. Nguyên Thuần đều thấy được, cuối cùng không nhịn được lại cúi người cưỡng ép Sở Kiều phải cùng mình đối diện, thần sắc bình đạm hỏi.
"Sở Kiều."
"Ừm."
"Ta là ai?"
Sở Kiều không cần nghĩ ngợi, liền nói.
"Nguyên Thuần công chúa."
Chỉ thấy Nguyên Thuần lắc đầu.
"Điện hạ, ta đã không còn là công chúa Đại Ngụy, đừng lại tuân thủ những lễ nghi quân thần chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa này."
Sở Kiều ngây ngốc trong chốc lát, sau đó đưa gương mặt lãnh đạm nhìn thẳng Nguyên Thuần: "Ta đây trách phạt cấp dưới, Thuần đại phu có quyền can thiệp sao?"
Sở Kiều lạnh mặt, đem Nguyên Thuần đẩy ra, không màng thương thế tự mình ngồi dậy, dưới cổ áo còn lộ ra tầng tầng vải băng trăng, lạnh lùng nhìn về phía Lý Sơ Vân.
"Lý Sơ Vân, ngươi tự mình hộ tống đưa nàng về thôn, sau khi trở về lãnh phạt 40 trượng. Truyền lệnh xuống, quân y vẫn trị liệu cho những binh sĩ bị thương, chỉ cần thương binh vẫn còn cứu được liền chữa trị, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được tiến vào lều chủ soái." Những lời này chính là nói cho Nguyên Thuần nghe, nàng cũng hiểu dụng ý này.
Nói xong, Sở Kiều liều với lấy áo bên cạnh giường phủ lên người, đứng dậy muốn đi xem những binh sĩ bị thương. Lý Sơ Vân thấy Sở Kiều muốn đi, vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản, lại bị Sở Kiều liếc mắt một cái, lạnh giọng: "Tránh ra! Khụ, khụ, khụ......"
Lửa giận công tâm, họ một cái liền ho không ngừng, còn có máu trào ra từ khóe miệng.
Lý Sơ Vân thấy thế, cuống quít quỳ xuống can ngăn: "Điện hạ bớt giận, thỉnh người lấy thân thể làm trọng!"
Người kia vẫn như cũ ngồi ở trên giường, biểu tình đỡ đẫn, không có phản ứng. Thấy hai người kia giằng co, người trên giường dường như ra quyết định, nàng nhẹ phất ống tay áo, Sở Kiều ánh mắt trợn to chợt xoay người lại cúi thấp xuống, giữa hai ngón tay kẹp một cây kim châm. Nàng hơi tức giận nhìn về phía Nguyên Thuần, sau đó lại cúi xuống đưa tay ra sau cổ, gỡ xuống một cây kim châm khác, vứt xuống dưới chân Nguyên Thuần.
Sử dụng hai cây kim châm, Sở Kiều khinh thường, có chút tức giận, nàng không nghĩ tới mình sẽ bị một người cho nếm một chiêu hai lần.
"Ngươi!"
"Lui xuống!"
Lý Sơ Vân rút kiếm hướng về phía Nguyên Thuần, lại bị Sở Kiều chặn lại.
"Điện hạ! Việc này!"
Lý Sơ Vân thấy thế muốn đi qua nâng Sở Kiều dậy, Sở Kiều lại lắc đầu tỏ vẻ không sao, vẻ mặt băng sương nhìn người trên giường.
"Châm này không độc, chỉ làm ta mệt mỏi mà thôi. Xem ra, có người giống Lý tướng quân, quyết tâm không muốn để bổn vương bước ra khỏi lều này?"
Nguyên Thuần rũ mắt không đáp, bước xuống cùng Lý Sơ Vân đỡ lấy Sở Kiều.
"Thôi. Nếu ngươi khăng khăng như thế, ta theo ý ngươi. Ngoan ngoãn nghe lời dưỡng thương." Giọng Nguyên Thuần có chút bất đắc dĩ, Sở Kiều không phản ứng gì cũng không phản đối, nhưng hiển nhiên đối với hành động vừa rồi của nàng âm thầm oán giận.
Đem người đỡ về trên giường, Nguyên Thuần đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng Sở Kiều: "Điện hạ......"
"Sở Kiều." Nguyên Thuần tạm dừng, bị người kia sửa lời.
"Sở Kiều, ta sợ là tạm thời mình không thể quay về thôn kia." Giọng Nguyên Thuần tuy nghe bình đạm, nhưng trên mặt dường như lộ ra vài phần thê lương.
Sở Kiều nhìn thấy gương mặt tinh xảo kia hiếm khi lộ ra cảm xúc lại trở nên như thế, lửa giận cũng tiêu tán không ít, nhẹ hỏi: "Là ý gì?"
Lý Sơ Vân ở bên cạnh tiếp lời: "Ngay lúc điện hạ hôn mê không lâu, quân ta liền bị quân Nam Lương tập kích, rất nhiều người, mạt tướng lúc này mới mang công chúa điện hạ cùng trở về quân doanh.
Nghe thứ danh xưng công chúa điện hạ, Nguyên Thuần chợt đối với người tên Lý Sơ Vân này ngờ vực.
Sở Kiều ngạc nhìn nhìn về phía Nguyên Thuần tìm kiếm đáp án, thấy nàng nhẹ gật đầu, Sở Kiều lúc này mới minh bạch khi mình hôn mê đã phát sinh rất nhiều chuyện. Yến Bắc, Nam Lương, Đại Ngụy – tam quân hội chiến hiếm thấy, Sở Kiều lặng im suy tư, dường như đang lo lắng gì đó, nhưng khi ngẩng mặt nhìn chăm chú vào sườn mặt Nguyên Thuần, thấy nàng vẫn như cũ, những người đó, việc kia đều cùng nàng không liên quan.
"Lý tướng quân, ngài không phải nói còn có việc quân cần làm sao, điện hạ để ta chăm sóc là được."
Lý Sơ Vân giương mắt nhìn Sở Kiều, thấy nàng không có phản đối, liền lui ra.
Nguyên Thuần thấy Lý Sơ Vân rời khỏi lều, nhẹ nhàng thở ra, giơ tay liền kéo áo khoác ngoài của Sở Kiều xuống, Sở Kiều cố gắng đưa tay phủ lên tay Nguyên Thuần hỏi: "Ngươi...có bị thương không?"
Nguyên Thuần im lặng không nói, chỉ nhẹ nhàng lấy bàn tay đang đặt trên mu bàn tay mình xuống, chú tâm cởi bỏ xiêm ý của Sở Kiều, quả nhiên vừa mở áo trong ra, vết thương do kiếm gây ra đã bắt đầu hơi toát ra.
Nàng lấy chậu nước, đem vải băng trắng đã nhuốm máu trên người Sở Kiều thay đi, một lần nữa giúp nàng đắp thuốc, băng bó lại. Xong việc liền ngồi trên ghế bên cạnh giường nhìn chằm chằm Sở Kiều. Sở Kiều cũng đưa mắt nhìn Nguyên Thuần, hai người cứ như vậy yên tĩnh tùy ý đối mắt với nhau, và vẫn như cũ, là Sở Kiều bại trận trước.
"Là ta nóng nảy."
Nguyên Thuần nhìn Sở Kiều, không có ý trách cứ, chỉ nói: "Lý Sơ Vân đó......"
Sở Kiều hiểu tâm tư của nàng, nhàn nhạt nhìn trên nóc lều: "Huynh trưởng của Thải Vi."
Nguyên Thuần chợt nghe thấy tên cố nhân, cả người không khỏi run rẩy. Sở Kiều cũng cảm nhận được nàng mất tự nhiên.
Nguyên Thuần cúi đầu nói nhỏ: "Khó trách."
Sở Kiều nhìn ra cửa lều, tiếp tục kể: "Hắn lưu lạc biên cảnh, trùng hợp gặp ta, ta thấy hắn là người chính trực, võ nghệ lại không tồi, ngỏ ý mời hắn gia nhập Tú Lệ Quân. Mới bắt đầu hắn tìm mọi cách cự tuyệt, sau đó, sau lại đồng ý, lúc đó ta mới biết lý do."
"Đại Ngụy, chung quy rất nhiều người bị hại."
Nguyên Thuần không nói, không phủ nhận, cũng không muốn thừa nhận.
Sở Kiều còn muốn nói thêm, nhưng thấy Nguyên Thuần sắc mặt tiều tụy, nhớ tới khi nãy nàng ngồi ngủ bên cạnh giường mình, có lẽ hẳn là đã chăm sóc mình rất nhiều ngày, không được nghỉ ngơi tốt rồi, cho nên liền đổi đề tài.
"Vết thương của ta nhất thời nửa khắc cũng không cách nào động đậy, ngươi cứ yên tâm đi, ta gọi người đưa người về lều nghỉ ngơi."
Sở Kiều đang muốn gọi người lại bị Nguyên Thuần ấn xuống, nàng không khỏi nghi hoặc, đoán có Nguyên Thuần lo sợ mình lại xuống giường, đành phải bắc đắc dĩ nói: "Thuần đại phu, dáng vẻ hiện tại của ta, còn có thể đi đâu đây?"
Nàng lắc đầu, tự nhiên chỉ vào cái giường cách đó không xa trong lều.
"Tú Lệ quân thương binh rất nhiều, lều trại không đủ, Lý tướng quân sợ ta một nữ tử cùng với binh sĩ ngủ cùng rất không tiện, lại nói ở quân doanh nơi duy nhất có giường cũng chỉ có nơi này, liền đem ta đến ở trong lều của ngươi."
Sở Kiều nhìn giường kia liền cứng họng không nói nên lời, há miệng ậm ừ muốn nói gì đó, lại không thể phát ra tiếng gì.
Nguyên Thuần thấy nàng như thế, cười nhạt mở miệng, "Nếu ngươi bởi vì chuyện vừa rồi mà không an tâm, vậy ta......"
"Vi thần không có!" Dáng vẻ bất an co quắp của Sở Kiều bị Nguyên Thuần thu hết vào trong mắt, vì câu chữ của người kia nên ánh mắt hiện lên chút oán trách.
Sở Kiều biết nàng không vui khi mình xưng thần, liền nói: "Cho ta chút thời gian sửa miệng."
"Lý phó tướng nếu đã an bài như thế rồi thì cứ vậy đi, huống hồ......" Sở Kiều tạm dừng suy nghĩ rồi nói tiếp, "bên ngoài rất loạn, ta cũng không yên tâm ngươi lẻ loi một mình ngủ ở lều khác...Cứ lưu lại đây đi."
Nguyên Thuần biết ý của nàng, cũng không nhiều lời nữa.
Thấy Nguyên Thuần không từ chối, Sở Kiều mới nhẹ nhõm. Thương thế chưa khỏi, thân thể chống đỡ trong chốc lát liền ngủ thiếp đi. Nguyên Thuần thấy Sở Kiều đã ngủ, đưa tay bắt mạch lần nữa, cảm thấy mạch tượng đã ổn định rồi mới sửa lại chăn mỏng trên người nàng cho ngay ngắn, sau đó trở về giường của chính mình ở gần đó.
Nguyên Thuần nằm trên giường, xoay người nhìn Sở Kiều một cái, xác nhận hơi thở đều đặn của nàng, sau đó mới mệt mỏi nhắm mắt lại. Nhớ tới khi nãy Sở Kiều cứng họng túng quẫn, khóe miệng lại vô thức gợi lên ý cười.
Tú Lệ Vương Đại Ngụy, lại có lúc ngu ngốc như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro