22. Lịch luyện
Tại bàn đăng ký, bàn tay đang cầm bút của Nhược Lâm cứng đờ vẻ kinh ngạc cuối cùng cũng hiện rõ trên khuôn mặt ôn nhu. Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ khiến cả lều vải im phăng phắc mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái áo xanh đang mỉm cười thờ ơ bên cạnh Tiêu Hàm.
"Bát tinh Đấu Giả... mười sáu tuổi..." Giá trị tiềm năng này dường như đã vượt quá giới hạn cấp S. Thiên phú này quả thực còn mạnh mẽ hơn cả "yêu nữ" trong học viện. Trong góc lều, Bạch Trình cũng kinh ngạc tột độ. Cùng lúc với sự choáng váng hắn còn cảm thấy chút sợ hãi. May mắn vừa rồi hắn không đắc tội đám Tiêu Hàm quá đáng.
"Chậc chậc, không ngờ ta lại gặp được một tân sinh có điểm tiềm lực siêu việt cấp S. Xem ra ta thực sự may mắn." Nét kinh ngạc trên mặt Nhược Lâm dần thu lại, đồng tử nàng hiện lên vẻ khác lạ khi nhìn kỹ Huân Nhi. Một lát sau nàng cười thật tươi và nói: "Lần này trong Già Nam học viện, tân sinh kiệt xuất nhất có lẽ không ai khác ngoài Huân Nhi."
Nghe được lời đánh giá cao của Nhược Lâm đạo sư, Cổ Huân Nhi mỉm cười. Nhưng rồi cô bé dường như nghĩ ra điều gì đó khẽ lắc đầu.
"Ách..." Bị hành động của Huân Nhi làm cho sững sờ Nhược Lâm nghi ngờ chớp mắt có chút khó tin và ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ còn có người có thể xuất sắc hơn em sao?"
Người xuất sắc hơn mình... Cổ Huân Nhi liếc nhìn sang Tiêu Hàm đang trưng ra vẻ mặt không cảm xúc rồi thầm thở dài. Không phải người bên cạnh nàng đây a, vị "tiểu sư tỷ" bí ẩn, có thể treo đánh Cổ Huân Nhi sao? Nhưng Cổ Huân Nhi tất nhiên sẽ không nói ra. Cô bé mím môi cười, nói: "Huân Nhi chỉ cảm thấy núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn thôi ạ."
Thấy Cổ Huân Nhi khiêm tốn, không kiêu ngạo như vậy, Nhược Lâm càng đánh giá cô bé cao hơn. Cuối cùng là Tiêu Hàm, cô báo là Đấu Giả nhất tinh nhưng trước mặt Đấu Giả bát tinh của Cổ Huân Nhi thì Đấu Giả nhất tinh của cô gần như không ai quan tâm.
"Được rồi, hôm nay chiêu sinh đến đây là kết thúc. Bảy ngày còn lại chúng ta sẽ tiếp tục chiêu sinh trong thành." Nhược Lâm đạo sư ôn nhu nói. Và theo lời hẹn ước Nhược Lâm cũng đi theo Tiêu Ngọc về Tiêu gia.
Là một thế lực cường đại siêu việt, Già Nam học viện nhìn các thế lực như Ô Thản thành với một tâm thái bao quát. Dưới tâm thái đó bao nhiêu năm qua đội ngũ chiêu sinh rất ít khi giao tiếp với các thế lực trong Ô Thản thành càng đừng nói đến việc chấp nhận lời mời từ bất kỳ thế lực nào, trực tiếp vào ở trong gia tộc.
Trong hoàn cảnh này, các thế lực trong thành cũng đặc biệt tự biết điều. Họ biết khoảng cách giữa hai bên. Kẻ yếu lẽ nào còn dám hy vọng cường giả đối xử khách khí hữu lễ? Với suy nghĩ này các thế lực Ô Thản thành cũng không "nóng đầu" mà dùng nhiệt tình để rồi bị thờ ơ. Vì vậy, đối với đội ngũ chiêu sinh của Già Nam học viện họ đều duy trì thái độ kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng giữ khoảng cách). Không dám trêu chọc cũng không dám mặt dày đi tạo quan hệ kẻo cuối cùng lại bị người ta chế giễu.
Khi nghe tin đạo sư chiêu sinh của Già Nam học viện đã đến Tiêu gia, Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đang nghị sự trong phòng lập tức sững sờ, một lát sau tất cả đều ngạc nhiên đứng dậy. Nhìn nhau một cái, họ vội vàng ra đại sảnh đuổi đến cửa lớn của gia tộc, tươi cười đón một nhóm nữ tử xinh đẹp vào gia tộc.
Dưới sự giới thiệu của Tiêu Ngọc hai bên cuối cùng đã có nhận thức sơ bộ. Khi biết mục đích của Nhược Lâm đạo sư và nhóm người, Tiêu Chiến không chút do dự đồng ý ngay lập tức và sai người đi hậu viện chuẩn bị phòng trống. Hành động dứt khoát như vậy cũng khiến Nhược Lâm đạo sư và nhóm người có thiện cảm không ít.
Vào buổi tối khi mọi người gần như đã về phòng nghỉ ngơi, Tiêu Hàm khoác lên mình bộ hắc bào. Dưới sự dẫn dắt của hệ thống, cô vận chuyển đấu khí phi tốc tiến về hướng Già Nam học viện.
Là một Đấu Tông hệ lôi, tốc độ của Tiêu Hàm nhanh đến khó tin. Thêm vào đó nàng còn tu luyện công pháp tuyệt thế《Cửu Thiên Lôi Quyết》nên chỉ tốn chưa tới một canh giờ để đến Già Nam học viện.
Dù nàng có thể hoàn hảo thu liễm khí tức, không để bất kỳ ai phát hiện nhưng chuyến đi này của nàng vốn là để tìm người. Vì vậy, không lâu sau khi nàng bước vào Già Nam học viện liền có hai lão giả chặn đường nàng.
Cả hai đều cảnh giác nhìn người áo đen trước mặt. Họ không cảm nhận được đẳng cấp của người này thực lực của nàng hẳn còn trên cả hai người họ. Chỉ là không biết người này đến vào đêm khuya rốt cuộc là vì điều gì.
Người mở miệng trước là lão giả râu trắng đối diện: "Không biết các hạ đêm khuya đến Già Nam học viện có việc gì?"
Tiêu Hàm đổi giọng khàn khàn, không trả lời mà hỏi lại: "Không biết hai vị có thân phận gì."
Hai người liếc nhau một cái, lão giả râu trắng nói: "Ta là viện trưởng ngoại viện Già Nam học viện Hổ Càn, vị này là trưởng lão nội viện Thiên Tô. Không biết các hạ là..."
Tiêu Hàm khẽ cười một tiếng: "Lão phu cũng không phải người có danh khí gì xin không cho biết tên họ. Yên tâm lão phu lần này đến đây chỉ là vì đệ tử của ta."
Hổ Càn và Thiên Tô nghi hoặc: "Đệ tử... Không biết các hạ nói là..."
"Đệ tử của lão phu là tân sinh năm nay của Già Nam học viện các ngươi." Tiêu Hàm nói một cách chững chạc đàng hoàng: "Nhưng lão phu đến để xin nghỉ phép cho hai người bọn họ."
"Xin nghỉ?" Điều này thật sự chưa từng có. Tiêu Hàm nói: "Ba năm."
Hổ Càn và Thiên Tô thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không phải đến gây phiền phức. Dù Già Nam học viện cao thủ như mây nhưng đẳng cấp của người trước mắt này không nhìn thấu, có thể không trở mặt vẫn là cố gắng không trở mặt.
"Không biết Già Nam học viện bên này..."
Thiên Tô vội vàng nói: "Có thể, chuyện này học viện có thể chấp thuận chỉ là không biết tên đệ tử của các hạ là gì, ở quốc gia nào, thành nào?"
Tiêu Hàm khẽ cười một tiếng, thân thể bắt đầu từng bước hư hóa biến mất.
"Gia Mã đế quốc, Ô Thản thành, Tiêu gia Tiêu Huân Nhi, Tiêu Hàm."
"Lịch luyện...?" Cổ Huân Nhi khoanh chân ngồi trước đan đỉnh dường như có chút không tin vào điều mình vừa nghe, nàng chớp mắt có chút ngập ngừng lặp lại một lần nữa.
Tiêu Hàm mặc một thân áo đen, thuần thục ngưng kết dược dịch thành đan dược. Với đẳng cấp luyện dược sư của nàng, hoàn toàn có thể luyện dược mà không cần đan đỉnh. Nghe thấy Cổ Huân Nhi thắc mắc nàng hơi nghiêng đầu, ừ một tiếng.
"Nhưng con đã thi đậu Già Nam học viện, hai ngày nữa là nên đi học viện rồi." Cổ Huân Nhi không phải là không muốn cùng lão sư đi lịch luyện, nàng chỉ hơi lo lắng bên Già Nam học viện.
Tiêu Hàm vung tay mười viên Tụ Khí Tán tứ phẩm mới tinh liền xuất hiện trước mặt cô. Tiêu Hàm không thèm nhìn ngón trỏ khẽ búng, mười viên Tụ Khí Tán đó liền bay vào hai bình sứ trắng đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh.
"Cái này con không cần lo lắng, ta đã giúp ngươi xin nghỉ ba năm rồi." Vừa nói, Tiêu Hàm vừa lấy ra dược liệu để luyện chế đan dược Hóa Kình tam phẩm.
Cổ Huân Nhi gật đầu một cái đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: "Vậy sư tỷ thì sao sư phụ?"
"Tiêu Hàm cũng muốn đi lịch luyện nhưng không cùng hướng với chúng ta." Nhìn chùm tia sét bạc trong tay, Tiêu Hàm đưa ra lý do đã nghĩ kỹ từ trước: "Nhưng không lâu sau vi sư sẽ bận một thời gian khi đó hai người các con sẽ cùng đi lịch luyện."
Khi luyện chế đan dược cấp thấp, Tiêu Hàm thường sẽ không dùng lôi kiếp như vậy thật tốn côn. Hơn nữa lôi kiếp cũng là lá bài tẩy của cô nên không thường dùng.
"Lão sư, vậy chúng ta khi nào lên đường?" Đặt đấu khí vào dược đỉnh, Cổ Huân Nhi hỏi.
"Ngày mai liền xuất phát." Tiêu Hàm nói: "Chờ một lát con ra ngoài chuẩn bị một vài thứ, nước uống, lương khô, lều vải,..."
Cổ Huân Nhi có chút kinh ngạc: "Chúng ta phải vào núi sao sư phụ?"
Tiêu Hàm liếc nàng một cái: "Ma Thú Sơn Mạch."
Trong lúc Cổ Huân Nhi đi mua nhu yếu phẩm, Tiêu Hàm mang theo một chiếc nhẫn nạp giới đầy ấp đan dược tìm gặp Nhã Phi đồng thời nói cho Nhã Phi biết chuyện mình sắp ra ngoài lịch luyện.
Lần này Tiêu Hàm không chỉ đưa cho Nhã Phi đan dược tam phẩm, tứ phẩm mà còn có vài bình đan dược ngũ phẩm, lục phẩm. Những đan dược này là để dự phòng khi Nhã Phi trở về Mễ Đặc Nhĩ gia tộc (gốc chính ở Gia Mã Đế quốc). Dù sao với năng lực và công trạng của Nhã Phi, việc được gọi về tổng bộ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa Mễ Đặc Nhĩ gia tộc không muốn đắc tội luyện dược sư thần bí sau lưng Nhã Phi cũng sẽ sớm gọi cô về.
Đến lúc đó với những đan dược ngũ phẩm, lục phẩm trong tay cộng thêm năng lực của Nhã Phi e rằng không có ai trong số những người cùng thế hệ trong Mễ Đặc Nhĩ gia tộc có thể sánh bằng.
Tuy nhiên đó không phải là kế lâu dài. Cuối cùng "thất phu vô tội, hoài bích có tội" (kẻ không có tội nhưng giữ ngọc quý thì có tội), Nhã Phi muốn leo lên vị trí tộc trưởng nhất định cần có cường giả ủng hộ và bảo vệ. Tiêu Hàm tuy cũng có thể làm được nhưng cô không thể mãi mãi ở bên cạnh Nhã Phi được. Tuy nhiên, Tiêu Hàm chưa bao giờ đánh một trận mà không có sự chuẩn bị.
"Ta đi đây, tạm biệt." Cất kỹ những dược liệu đã nhờ Nhã Phi chuẩn bị, Tiêu Hàm đứng dậy ánh mắt nhàn nhạt không chút vẻ buồn bã khi chia ly, nói: "Nhã Phi, tôi hy vọng khi tôi đến Vân Lam Tông có thể thấy cô tại Đế đô Gia Mã đế quốc."
Nhã Phi hơi sững sờ, lập tức nở một nụ cười nhất trí, cam kết khác hẳn trước đây: "Tất nhiên không vấn đề."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro