25. Ngày tháng luyện tập
Tiêu Hàm đưa tay lấy quyển trục ra, liếc nhìn một cái rồi ném vào không gian hệ thống.
Nếu nội dung truyện không sai lệch thiếu đoàn trưởng của đoàn dong binh Đầu Sói sẽ dẫn người đến ép buộc các cô. Tính toán thời gian những người đó hẳn cũng sắp tới rồi. Nếu bây giờ cô đưa Độc Kinh cho Tiểu Y Tiên chắc chắn sẽ lãng phí một chút thời gian như vậy số dược liệu các cô hái được sẽ giảm đi.
Những chiếc hộp đá còn lại không có ý nghĩa gì để mở ra ngay lúc này. Nếu nhớ không lầm một cái hẳn là đấu kỹ phi hành, cái khác là đấu kỹ Địa giai cấp thấp hệ thổ. Ba người họ đều không dùng đến hai đấu kỹ này nên Tiêu Hàm không chút khách khí ném tất cả vào không gian hệ thống coi như đồ sưu tầm.
【Ký chủ, nữ chính có lẽ cần dùng đến đấu kỹ phi hành mà?】 Hệ thống có chút không hiểu.
Tiêu Hàm lại xem thường: 【Đấu kỹ phi hành này là dùng linh hồn mãnh cầm (loài chim to lớn, hung dữ), đôi cánh kia cũng thuộc loại mãnh cầm. Ngươi thử tưởng tượng xem Cổ Huân Nhi sau này mọc ra một đôi cánh của quái điểu?】(Tiêu Hàm ở đây nói Cổ Huân Nhi không hợp với đôi cách kỳ dị, mạnh mẽ)
Hệ thống theo lời Tiêu Hàm tưởng tượng một chút, lập tức rùng mình bởi hình ảnh mình vừa hình dung. Thôi được rồi, mỹ thiếu nữ Thanh Liên và đôi cánh mãnh cầm uy mãnh... đúng là không hợp chút nào quá hủy hình tượng. Thứ này vẫn phù hợp với nam giới hơn.
Sau khi làm xong, Tiêu Hàm đang chuẩn bị xem còn có vật gì đáng giá để cất giữ thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau cánh cửa. Âm thanh này rất nhỏ, chủ nhân của âm thanh vẫn còn cách cửa đá một khoảng nhất định nhưng Tiêu Hàm đã là Đấu Tông bát tinh, tu sĩ cảnh giới vô hình, động tĩnh nhỏ này vẫn không thể qua mắt cô.
Có vẻ như người của đoàn dong binh Đầu Sói đã đến. Tiêu Hàm lại nhìn Cổ Huân Nhi và Tiểu Y Tiên vẫn đang đào thảo dược đưa tay kéo vành nón rộng lớn xuống, lùi lại hai bước biến mất vào trong bóng tối.
【Ký chủ nếu nữ chính xảy ra chuyện gì bất ngờ thì sao?】
Sau khi Tiêu Hàm rút khỏi hang động, hệ thống có chút lo lắng hỏi.
Sắc mặt Tiêu Hàm bình thản: "Sao có thể chứ Cổ Huân Nhi thân là nữ chủ, khí vận của nàng vốn không kém. Hơn nữa nàng là Cổ gia đại tiểu thư năng lực bảo vệ tính mạng cũng không ít. Cho dù nàng không thể chống lại tất cả mọi người, ít nhất chạy trốn thì không thành vấn đề."
Hệ thống vẫn còn không hiểu lời Tiêu Hàm nói nhưng nó cũng không lo lắng nữa, nghĩ nhiều làm gì? Nghe lời ký chủ đại nhân là đúng rồi.
Tuy nhiên còn một điều Tiêu Hàm không nói ra: cô đã để lại một đạo thần thức trên người Cổ Huân Nhi. Đạo thần thức đó ít nhất có thể giúp nàng ngăn chặn một đòn toàn lực của một Đấu Hoàng. Tiêu Hàm cứ như vậy khoanh chân ngồi trên vách núi mới, một mặt tu luyện, một mặt yên tĩnh chờ đợi hai người Cổ Huân Nhi xuất hiện.
Cô cũng không đợi lâu khoảng một khắc đồng hồ sau, đột nhiên có hai thân ảnh nhảy ra khỏi hang động. Ngay sau đó một con đại ưng màu lam toàn thân xuất hiện dưới bầu trời đêm đón lấy hai người kia.
Một vài dong binh khác hùng hổ từ trong hang động xông ra nhưng lại đứng sững ở cửa hang. Bọn họ chỉ là một đám Đấu Giả cao nhất cũng chỉ thất tinh lại không có đấu kỹ phi hành chỉ có thể trơ mắt nhìn mục tiêu của mình ngày càng xa. Tiêu Hàm tinh mắt nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu bị chặt đứt một cánh tay trên khuôn mặt vốn tuấn tú giờ tràn đầy vẻ dữ tợn.
Tiêu Hàm kéo vành nón, dưới chân lóe lên ánh bạc. Trên lưng ưng lam, hai thiếu nữ vừa chạy thoát khỏi hai mươi mấy tên của Đấu Giả lúc này đều thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Cổ Huân Nhi sau khi rơi xuống lưng ưng lam liền bắt đầu khoanh chân điều tức.
Lúc này, một bóng đen quỷ dị xuất hiện bên cạnh hai người khiến họ giật mình. Thấy là Tiêu Hàm các nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Không tệ." Tiêu Hàm gật đầu, hài lòng nói.
Còn về việc "không tệ" cái gì... Đi theo Tiêu Hàm học tập lâu như vậy Cổ Huân Nhi tự nhiên biết ý của lão sư mình. Sau đó, Tiêu Hàm lấy ra một bình đan dược từ không gian hệ thống ném cho Cổ Huân Nhi: "Khôi phục khí lực."
Nhận lấy đan dược Cổ Huân Nhi chia một viên cho Tiểu Y Tiên, tự mình ăn vào một viên xong liền mượn dược lực để hồi phục. Khoảng nửa giờ sau, hai người mới khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
"Đa tạ đại nhân đã tương trợ." Tiểu Y Tiên ngồi liệt trên lưng chim ưng, cười khổ nói.
Ai có thể ngờ thiếu đoàn trưởng Mục Lực của đoàn dong binh Đầu Sói lại thu mua trợ thủ của nàng sớm biết được bí mật bảo vật của rồi theo dõi cô. Chỉ có thể nói còn may Tiểu Y Tiên gặp được Tiêu Hàm và Cổ Huân Nhi nếu không, thật sự dựa theo kế hoạch ban đầu mà tự mình đến trước e rằng không chỉ không lấy được gì mà còn phải bỏ mạng.
"Cứu ngươi không phải ta." Giọng Tiêu Hàm lãnh đạm.
Tiểu Y Tiên cười khổ một tiếng, tiếng nói của nàng vừa dứt một quyển trục màu sắc rực rỡ liền bị ném vào lòng cô. Tiểu Y Tiên có chút kinh ngạc cầm lấy quyển trục đó khi nhìn thấy chữ trên quyển trục thì lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
"Đa tạ đại nhân!" Lần này, tất cả tâm trạng tiêu cực gần như bị quét sạch. Tiểu Y Tiên vội vàng cất quyển trục vào trong nạp giới của mình trịnh trọng một lần nữa cảm ơn Tiêu Hàm.
Khi Tiêu Hàm ném quyển trục đi Cổ Huân Nhi tinh mắt nhìn thấy bốn chữ "Thất Sắc Độc Kinh". Liên tưởng đến chuyện lão sư và mình nói về Ách Nan Độc Thể, Cổ Huân Nhi nháy mắt đã hiểu rõ sự tình.
Ưng lam lại lượn một vòng trên không, sau đó từ từ hạ xuống dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Y Tiên. Xuống khỏi lưng ưng lam, Tiểu Y Tiên trước vuốt vuốt đầu ưng lam. Ưng lam thân mật cọ vào cô, sau đó hót vang một tiếng rồi vỗ cánh bay đi.
"Đa tạ đại nhân đã nhiều lần tương trợ, chúng ta chia tay ở đây nhé?" Tiểu Y Tiên nghiêm túc chắp tay nói: "Ta nhất định phải trở về đội ngũ hái thuốc."
Nàng là thành viên trong đội ngũ nếu đột nhiên mất tích nhất định sẽ gây ra hỗn loạn không chừng tên Mục Lực kia sẽ còn mượn cơ hội này mà "bỏ đá xuống giếng". Nhưng khi trở về đội ngũ hái thuốc, Mục Lực cũng không dám tiếp tục làm gì cô. Với danh tiếng của Tiểu Y Tiên ở Thanh Sơn Trấn nếu Mục Lực không muốn khiêu khích sự tức giận của nhiều người thì tuyệt đối không còn dám ra tay với cô.
Và sau khi trở về Thanh Sơn Trấn Mục Lực lại càng không dám động thủ, thế lực của Vạn Dược Trai không nhỏ hơn đoàn dong binh Đầu Sói hơn nữa thủ lĩnh của hai đoàn dong binh lớn khác đều từng thiếu nợ nhân tình của Tiểu Y Tiên. Mục Lực muốn động đến cô còn phải cân nhắc một chút.
Tiêu Hàm cũng chẳng thèm để ý. Trước lợi ích tuyệt đối, nhân tình thì đáng là gì? Nhưng Tiêu Hàm sẽ không nói ra, nói nhiều vô ích. Có một số việc vẫn là tự mình trải qua thì tốt hơn, người khác nói ra mãi mãi cũng chỉ là kinh nghiệm của người khác.
Tuy nhiên Tiêu Hàm thật sự rất thưởng thức cô gái này, hơn nữa cô đối với Ách Nan Độc Thể cũng thực sự khá hứng thú nên Tiêu Hàm cũng không muốn để Tiểu Y Tiên rơi vào tình cảnh cô độc không nơi nương tựa như trong nguyên tác. Tiểu Y Tiên lần nữa cúi lạy, cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy vị áo đen kia đưa cho mình một khối lệnh bài.
Đây là một khối lệnh bài được làm từ vật liệu không rõ tên, cổ kính và có khí chất không tầm thường cũng không có hoa văn dư thừa phía trên chỉ có một chữ "Vân" rất đơn giản.
Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Y Tiên, Tiêu Hàm nói với giọng nhạt nhẽo: "Nếu sau này ngươi cùng đường mạt lộ (đến bước đường cùng) thì hãy đến Vân Lam Tông."
Tấm lệnh bài này là do Vân Sơn đưa cho Tiêu Hàm, chính là cựu tông chủ Vân Lam Tông cũng là sư phụ của đương nhiệm tông chủ Vân Vận. Trong nguyên tác, Vân Sơn vì không thể đột phá Đấu Tông trong lúc nóng vội đã giao dịch với Hồn Điện trở thành một nhân vật phản diện còn vì vậy mà liên lụy toàn bộ Vân Lam Tông. Nhưng ở thế giới này, Tiêu Hàm đã sớm tìm Vân Sơn trước khi hắn có ý nghĩ cùng Hồn Điện giao dịch, đã dùng đan dược giúp hắn đột phá Đấu Tông.
Đột phá Đấu Tông, Vân Sơn cũng không còn tâm ma hiện tại vẫn đang nhàn nhã tu luyện theo phong cách phật hệ tại Vân Lam Tông không để Hồn Điện có cơ hội. Để báo đáp Tiêu Hàm, Vân Sơn đã tặng nàng một khối lệnh bài. Tấm lệnh bài này tượng trưng cho thân phận cao tầng của Vân Lam Tông nói cách khác địa vị của Tiêu Hàm trong Vân Lam Tông chỉ đứng sau tông chủ Vân Vận.
Tiểu Y Tiên sững sờ, lập tức kinh ngạc đưa tay nhận lấy lệnh bài: "Đa tạ đại nhân!"
Tiêu Hàm phất phất tay, quay đầu nói với Cổ Huân Nhi: "Đi thôi."
Cổ Huân Nhi mỉm cười với Tiểu Y Tiên, chào tạm biệt lẫn nhau rồi cùng lão sư biến mất vào khu rừng đen tối. Đưa mắt nhìn bóng dáng hai người từ từ biến mất trong bóng đêm, Tiểu Y Tiên mới thu tầm mắt lại, hướng đầu về phía doanh địa bên dưới khẽ nói: "Mục Lực, ngươi hãy chờ đấy mức độ thù dai của phụ nữ còn vượt xa tưởng tượng của ngươi rất nhiều."
Trong sơn cốc nồng đậm năng lượng, một bóng ảnh nhẹ nhàng lướt qua trong rừng tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Theo sau nàng là một con báo đen, con báo đó cũng cực nhanh bám sát phía sau thiếu nữ. Hai thân ảnh truy đuổi nhau trong rừng, thiếu nữ thân hình vô cùng linh hoạt dù sao vẫn có thể làm ra những động tác khó lường khi con báo đuổi kịp nàng để thoát khỏi cái miệng rộng như chậu máu của nó.
"Được rồi."
Ngay khi thiếu nữ dần kiệt sức, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên không báo trước. Tiếng nói vừa dứt, thiếu nữ liền trượt chân cả người như mất thăng bằng đổ nghiêng về phía mặt đất. Do quán tính, con báo cũng không thể kịp thời hãm phanh lại thậm chí khi thiếu nữ thực hiện động tác thay đổi, con báo đáng thương còn chưa kịp phản ứng.
Khi con báo nhảy đến giữa không trung phía trên thiếu nữ thì thiếu nữ đưa tay lên, ánh kim quang lấp lánh trên cánh tay. Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào phần bụng mềm mại của con báo. Động tác này rõ ràng trông vô cùng nhu hòa nhưng trong nháy mắt đã sinh ra một kình khí cực lớn. Kình khí đó khiến con báo kêu lên một tiếng nghẹn ngào thân thể nó như một miếng giẻ rách bị ném lên bầu trời, kéo lê hơn khoảnh cách mười mét, khi rơi xuống thì đâm vào một cây khô, bốn chân run rẩy một hồi rồi cuối cùng không còn động tĩnh.
Thiếu nữ một tay chống đỡ mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống. Trên mặt nàng nở nụ cười và nụ cười này so với lúc mới vào Ma Thú sơn mạch đã thêm vài phần kiên nghị.
Người này chính là Cổ Huân Nhi. Nàng đã ở Ma Thú sơn mạch được khoảng ba tháng. Trong ba tháng này, nàng đột phá Cửu Tinh Đấu Giả đồng thời trong những trận chiến sinh tử với ma thú, không ngừng đột phá giới hạn của bản thân. Tiêu Hàm không dạy Cổ Huân Nhi nhiều đấu kỹ nhưng trong các trận thực chiến đã dạy nàng cách hiểu rõ đấu kỹ, cách sử dụng ít đấu khí nhất mà đạt hiệu quả tối đa.
Đây đều là những điều mà Cổ Huân Nhi chưa từng nghe nói khi ở Cổ gia. Sự thật được công nhận rộng rãi trên đại lục là đấu kỹ cấp cao có thể nghiền ép đấu kỹ cấp thấp; đối thủ ngang cấp, ai có công pháp đẳng cấp cao, ai có đấu kỹ đẳng cấp cao người đó sẽ giành chiến thắng. Nhưng Tiêu Hàm lại dạy nàng rằng, đấu kỹ cấp thấp nếu sử dụng hợp lý cũng có thể đối đầu với đấu kỹ cấp cao.
Đôi khi, Cổ Huân Nhi thực sự nghi ngờ lão sư của mình rốt cuộc là dạng người gì. Một luyện dược sư hệ lôi, kỹ thuật chiến đấu thần kỳ những kiến giải khác biệt nhưng lại vô cùng hữu ích về công pháp, đấu kỹ... Tiêu Hàm giống như một sự tồn tại đặc biệt đến để phá vỡ nhận thức của thế nhân, toàn thân cô đều là bí ẩn.
Tiêu Hàm không rõ Cổ Huân Nhi đang nghĩ gì. Lúc này Tiêu Hàm đang khoanh chân ngồi bên bờ sông, bình thản nhìn miếng thịt nướng vàng óng, thơm lừng trên đống lửa.
【Hệ thống, Tiêu Viêm bây giờ ở đâu?】
Sau khi Tiêu Hàm mới xin nghỉ phép ba năm cho Cổ Huân Nhi và chính mình vào ngày thứ hai, cũng là ngày họ rời đi thì Tiêu Viêm cũng dưới sự chỉ dẫn của Dược lão đã đến xin nghỉ ở Nhược Lâm đạo sư. Tuy nhiên vì Tiêu Hàm và Cổ Huân Nhi đã xin nghỉ trước nên Nhược Lâm cho rằng Tiêu Viêm cũng xin nghỉ trong trường học vì vậy sau khi hỏi lý do đã trực tiếp cho nghỉ. Rốt cuộc Tiêu Viêm, Cổ Huân Nhi và Tiêu Hàm đều là người Tiêu gia, Nhược Lâm đương nhiên cho rằng ba người này đi cùng nhau.
Không còn cảnh trong nguyên tác Tiêu Viêm chống đỡ hai mươi chiêu dưới tay Nhược Lâm đạo sư, Tiêu Viêm cũng mất đi một cơ hội gây chấn động mọi người và vì vậy các lão sư chiêu sinh và học sinh của Học viện Gia Mã đều không có ấn tượng đặc biệt gì về hắn.
Tuy nhiên hiện tại Tiêu Viêm cũng chỉ là Đấu Khí Cửu Đoạn e rằng cũng không thể đỡ được hai mươi chiêu của Nhược Lâm. Rốt cuộc trong nguyên tác hắn đỡ được chiêu cuối cùng cũng là nhờ sự trợ giúp của Dược lão.
【Báo cáo ký chủ! Nam chính hiện tại vẫn đang ở khu vực tương đối ngoại vi của Ma Thú sơn mạch! Bởi vì sự can thiệp của ký chủ, nam chính không tham gia phân đoạn tìm bảo vật trong hang động, không mâu thuẫn với đoàn dong binh Đầu Sói cũng không trực tiếp rời khỏi đội ngũ hái thuốc để tiến về Ma Thú sơn mạch. Vì vậy, hắn đã luôn đi theo đội ngũ hái thuốc sau khi trở về Thanh Sơn Trấn nhận được thù lao mới vào núi.】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro