28. Trên đường đến Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc
Sau khi ra khỏi Ma Thú sơn mạch, Tiêu Hàm không trực tiếp dẫn Cổ Huân Nhi đến Sa mạc Tháp Qua Nhĩ mà đưa nàng đến Hắc Nham Thành gần đó trước, giúp Cổ Huân Nhi thi lấy huy chương luyện dược sư nhị phẩm.
Cổ Huân Nhi nhìn huy chương luyện dược sư nhị phẩm trên tay, luôn có cảm giác không chân thật. Mười bảy tuổi đã là luyện dược sư nhị phẩm điều này khiến những người ở công hội luyện dược sư vô cùng kinh ngạc. Có thể nói, Cổ Huân Nhi đã phá kỷ lục của Gia Mã đế quốc.
Trong nguyên văn, Tiêu Viêm cũng phải đến năm mười chín tuổi mới ra khỏi Ma Thú sơn mạch và thi lấy luyện dược sư nhị phẩm. Còn bây giờ Tiêu Viêm vẫn đang "vật lộn" trong Ma Thú sơn mạch thì Cổ Huân Nhi đã phá vỡ kỷ lục của hắn.
"Đúng là một tiểu gia hỏa đáng sợ." Phó hội trưởng Công hội Luyện dược sư Otto lắc đầu, cảm thán.
"Có thể dạy dỗ một luyện dược sư nhị phẩm trẻ tuổi như vậy không biết vị lão sư của cô bé là cấp bậc gì nhỉ?"
"Chắc sẽ không vượt qua Đại sư Cổ Hà chứ?"
Frank thở dài, vẫy tay với một người thủ hạ. Người này vội vàng bước nhanh ra đại sảnh một lát sau dùng khay ngọc nâng một bộ trường bào đen tinh xảo đi vào.
"Đây là trang phục đặc chế của luyện dược sư nhị phẩm. Vật liệu của loại trường bào này, trước khi chế tạo sẽ được ngâm trong dược trì được công hội bồi dưỡng. Dược dịch ngấm trong vải khi tiếp xúc với không khí sẽ từ từ tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Mùi hương này có thể giúp chủ nhân luôn giữ được trạng thái tỉnh táo, đồng thời dưới sự kích thích của mùi hương này làn da cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn một chút giúp luyện dược sư dễ dàng kiểm soát lửa khi luyện chế đan dược."
Tiếp nhận khay ngọc, Frank giải thích cặn kẽ công dụng của trường bào này: "Đồng thời nó còn có khả năng miễn dịch một số độc tính. Và qua sự chế tạo đặc biệt của công hội, lực phòng ngự của loại trường bào luyện dược sư này còn kiên cố hơn rất nhiều so với giáp thông thường. Nếu không phải vì chi phí đắt đỏ, không thể sản xuất số lượng lớn thì nó đã sớm bị đế quốc chiếm lấy để làm trang bị quân dụng rồi."
Tiêu Hàm uể oải liếc nhìn bộ trường bào đó chợt nhớ ra trong không gian hệ thống của mình còn có một bộ chế phục luyện dược sư thất phẩm. Chẳng qua bộ trường bào kia tuy cũng màu đen, nhưng có những họa tiết trang trí khá hoa mỹ và khoa trương, Tiêu Hàm không thích nên sau khi có được liền ném vào không gian hệ thống để "hít bụi". Tuy quần áo kia quá lộng lẫy nhưng công hiệu của nó thực sự rất tốt.
Cổ Huân Nhi nhận lấy trường bào, cười nói cảm ơn.
"Không biết tiểu hữu có thời gian không? Có một số việc chúng tôi muốn nói chuyện với tiểu hữu." Otto nói.
Cổ Huân Nhi vô thức nhìn Tiêu Hàm như muốn nghe ý kiến của cô.
Tiêu Hàm nhàn nhạt nói: "Tùy con." (Ý là tự con quyết định)
Thế là Cổ Huân Nhi khẽ cười, nói: "Vậy xin mời hai vị đại sư dẫn đường."
Hai vị đại sư liếc nhìn nhau, đều thấy vẻ nhẹ nhõm trong mắt đối phương.
Dẫn Cổ Huân Nhi và Tiêu Hàm vào một phòng họp nhỏ, Frank nói: "Mời hai vị ngồi."
Sau khi hai người ngồi xuống, Frank mới nhìn về phía Tiêu Hàm: "Không biết vị các hạ đây là..."
Tiêu Hàm tuy đi cùng Cổ Huân Nhi đến kiểm tra nhưng cô không trực tiếp nói thẳng mình là lão sư của Cổ Huân Nhi. Cổ Huân Nhi thì chuyên tâm luyện dược cũng không giới thiệu Tiêu Hàm. Vì vậy, đối với người bí ẩn khó lường này đến cả mặt cũng không nhìn thấy càng không biết tu vi thế nào, Frank và những người khác cũng không dám tùy tiện quyết định thái độ đối đãi nàng.
"Đây là lão sư của ta." Cổ Huân Nhi giới thiệu: "Luyện dược sư thất phẩm."
Nghe vậy hai người lập tức kinh hãi, vội vàng đứng dậy: "Vị đại nhân này đúng là..."
Tiêu Hàm liếc nhìn nụ cười hoàn mỹ không tì vết của Cổ Huân Nhi, trong nháy mắt liền nhìn ra bản chất "hóng chuyện không sợ phiền phức" của đối phương, không khỏi khóe miệng hơi co rút một chút
Tình cảm mình vừa nói tự cô ấy quyết định... Vậy mà còn tự mình đào hố cho mình sao? Con bé này sao lại thích tận dụng cơ hội đến vậy? Nữ chính thật thích "chơi khâm" sư phụ của minh a, đúng là tinh quái.
"Có chuyện gì thì nói thẳng." Tiêu Hàm lạnh nhạt mở miệng, không phản bác.
Thấy Tiêu Hàm gián tiếp thừa nhận thân phận luyện dược sư thất phẩm của mình, Frank và Otto càng cung kính hơn. Frank thậm chí còn hận không thể quay ngược thời gian nửa giờ để bóp chết chính mình, người vừa nói lão sư của Cổ Huân Nhi nhất định không thể sánh bằng Cổ Hà.
Cổ Hà bất quá chỉ là luyện dược sư ngũ phẩm mà vị đại nhân trước mắt này là thất phẩm! Đừng nhìn chỉ có hai phẩm cấp chênh lệch, cái đó đại biểu không chỉ là một con số! Nếu không, Cổ Hà cũng không thể bị kẹt ở luyện dược sư ngũ phẩm mười năm mà vẫn không thể thăng cấp lục phẩm! Luyện dược sư thất phẩm, dù phóng nhãn toàn bộ đại lục đó cũng là vô cùng tôn quý.
Không khí phòng họp vốn đang khá thoải mái bỗng chốc trở nên ngưng trọng. Hội trưởng và phó hội trưởng Công hội Luyện dược sư lúc này đều ngồi thẳng tắp, sợ vô ý chọc giận vị luyện dược sư thất phẩm này.
"Chuyện là thế này nửa năm sau, đại hội luyện dược sư lần này sẽ được tổ chức tại đế đô. Tôi muốn nói, nếu khi đó tiểu hữu rảnh rỗi cũng có thể đến tham gia một chút." Otto nói.
Đại hội luyện dược sư? Cổ Huân Nhi lại hoàn toàn chưa từng nghe nói qua.
Thấy vẻ mặt Cổ Huân Nhi vô cùng nghi hoặc, Frank nói tiếp: "Đại hội luyện dược sư này không chỉ tập hợp rất nhiều luyện dược sư của Gia Mã đế quốc mà ngay cả một số luyện dược sư của các đế quốc khác trên đại lục cũng sẽ đến để góp vui. Đây là một sự kiện lớn trong giới luyện dược của Gia Mã đế quốc bỏ lỡ thì có chút tiếc nuối."
"Ồ?"
"Nếu đến lúc đó ngươi định tham gia, có thể đến tổng hội luyện dược sư ở đế đô tìm ta và Frank, khi đó chúng ta cũng sẽ ở đó." Otto mỉm cười nói.
Cổ Huân Nhi trầm ngâm một lát, rồi khẽ mỉm cười gật đầu coi như chấp nhận lời mời của hai người: "Vậy thì tốt nếu có thời gian, Huân Nhi nhất định sẽ đến góp chút náo nhiệt."
Nghe họ nói về đại hội luyện dược sư, tai Tiêu Hàm khẽ động như có điều suy nghĩ. Nếu cô đoán không sai trong nguyên văn Tiêu Viêm cũng tham gia đại hội lần này đồng thời đạt được hạng nhất, giành được uy vọng cực cao ở Gia Mã đế quốc.
【Ký chủ muốn đi sao?】
【Ta đi làm gì? Ta đâu cần cướp khí vận của nam chính để Cổ Huân Nhi đi là được rồi.】
Hệ thống ồ một tiếng còn có chút tiếc nuối. Nó rất muốn nhìn thấy ký chủ uy vũ bá khí của mình khai mở, khiến thế giới phải thần phục.
Tiêu Hàm: "......" Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hệ thống của cô lại trở nên không có giới hạn, tự luyến và xu nịnh đến mức này? Hệ thống biểu thị làm "liếm cẩu" của ký chủ, "liếm" đến cuối cùng cái gì cần có đều có!
Chào tạm biệt những người ở Công hội Luyện dược sư xong, hai sư đồ liền rời khỏi đó. Đi trên đường cái, bộ chế phục luyện dược sư màu đen của Cổ Huân Nhi khiến mọi người trên đường đều theo bản năng cẩn thận tránh né nàng, sợ va chạm phải vị luyện dược sư cao quý.
"Lão sư, chúng ta sẽ đi đến Sa mạc Tháp Qua Nhĩ bằng cách nào? Đi bộ sao?" Cổ Huân Nhi có chút không chắc chắn hỏi, đi bộ... sẽ không quá xa chứ?
Tiêu Hàm không chớp mắt: "Dùng dịch vụ vận chuyển hàng không."
Cổ Huân Nhi giật mình.
Sau khi hỏi đường, hai người đi bộ khoảng mười mấy phút cuối cùng nhìn thấy dịch vụ vận chuyển hàng không đứng sừng sững tại một quảng trường rộng lớn. Trên quảng trường to lớn đó, mười mấy con chim lớn có hình thể khổng lồ đang đậu.
Loại chim này tên là hậu dực chim. Chúng không phải ma thú mà là một loại chim bay điển hình, tính khí vô cùng ôn hòa, dễ dàng được con người thuần phục. Tuy nhiên vì số lượng ít nên bình thường chỉ có đế quốc mới có đủ thực lực để xây dựng đội ngũ vận chuyển hàng không loại này.
Tốc độ của những con hậu dực chim này tuy không sánh bằng các loài ma thú phi cầm khác, về sức bền lại cực mạnh. Chỉ cần ăn no và nghỉ ngơi chúng có thể bay liên tục gần bốn đến năm ngày với tốc độ ổn định. Hơn nữa khả năng mang vác của loài chim này khá xuất sắc, một con hậu dực chim trưởng thành có thể dễ dàng vận chuyển vật phẩm nặng gấp năm sáu lần trọng lượng cơ thể mình trong thời gian dài.
Theo quy định của đế quốc, luyện dược sư có thể miễn phí sử dụng dịch vụ vận chuyển hàng không đồng thời còn có chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho luyện dược sư. Thêm một lần cảm thán sự tiện lợi của luyện dược sư, Cổ Huân Nhi liền cùng Tiêu Hàm đi theo một nhân viên đến trước phi hành tọa kỵ đặc biệt chuẩn bị cho luyện dược sư.
Tiêu Hàm chỉ liếc qua, liền biết tên của tọa kỵ này. Phong Hành Chim cấp một, loại ma thú này tuy thực lực không tốt lắm, tốc độ bay lại cực kỳ nhanh nhẹn. Trên lưng ma thú phi hành luôn có một căn phòng được xây dựng bằng loại gỗ đặc biệt. Loại gỗ này cực kỳ nhẹ nhàng và rất kiên cố, chỉ là sản lượng có chút khan hiếm.
Bên trong căn phòng lại chia thành nhiều phòng nhỏ. Trong đó, hai căn phòng đã có người ở hơn nữa áo bào trên người họ rõ ràng cũng là chế phục của luyện dược sư. Tùy tiện chọn một căn phòng, hai người liền đối diện nhau mỗi người một chỗ mà ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Đúng lúc này, cửa phòng lại đột nhiên bị người gõ. Cổ Huân Nhi từ từ mở mắt, hơi nghi hoặc chớp chớp mắt. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại. Nàng suy tư một chút nhìn Tiêu Hàm không có bất kỳ phản ứng nào, rồi mới đứng dậy mở cửa phòng ra.
Đứng ở cửa là hai người đàn ông ăn mặc có chút lôi thôi. Khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Cổ Huân Nhi cả hai không nhịn được hít một hơi khí lạnh, ánh mắt dục vọng cũng bộc lộ không hề che giấu. Liếc mắt liền nhìn thấy dục vọng buồn nôn trong mắt hai người, Cổ Huân Nhi hơi nhíu mày. Nàng đại khái quét qua hai người phát hiện trong đó có một người là luyện dược sư tam phẩm, người còn lại thì giống nàng là luyện dược sư nhị phẩm.
"Có chuyện gì không?" Dù trong lòng chán ghét, Cổ Huân Nhi vẫn giữ vẻ mỉm cười nhàn nhạt dịu dàng đó. Ở Ma Thú sơn mạch lâu như vậy, khả năng kiểm soát cảm xúc càng ngày càng thành thục.
Luyện dược sư tam phẩm kia ánh mắt không chút kiêng kỵ quét qua vóc dáng xinh đẹp của Cổ Huân Nhi, không hề che giấu: "Cô nương đây xin chào, tại hạ Triệu Kỳ vừa gặp cô nương đã cảm thấy thân thiết thấy con đường phía trước còn xa xôi muốn mời cô nương ngồi lại một chút tâm sự."
Cổ Huân Nhi không cần nghĩ cũng biết hai người này có ý đồ gì. Ánh mắt nàng lạnh lùng, nói: "Xin lỗi, không có thời gian."
Thấy thái độ Cổ Huân Nhi cực kỳ kiên quyết, hai người liếc nhìn nhau vẫn không chịu bỏ cuộc. Tên luyện dược sư nhị phẩm kia cười tủm tỉm vươn tay về phía Cổ Huân Nhi: "Tiểu cô nương đừng vội từ chối như vậy chỗ chúng tôi đồ tốt không ít, cô nương cứ xem kỹ rồi hãy nói thế nào..."
Ngay khi bàn tay kia sắp đặt lên vai Cổ Huân Nhi và nàng đang định tránh đi, một luồng kình khí từ sau lưng nàng đột nhiên truyền đến. Luồng kình khí đó vô cùng cương mãnh đánh mạnh vào người hai luyện dược sư. Cả hai đều kêu thảm một tiếng như diều đứt dây lao mạnh vào tường.
Cổ Huân Nhi hơi sững sờ vô thức quay đầu nhìn, liền thấy lão sư của mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau nàng toàn thân tỏa ra khí lạnh. Tiêu Hàm liếc nhìn hai người đang ôm bụng đau đớn không chịu nổi, trong mắt cô toả ra tia lạnh giá cùng tức giận.
"Cút!"
Đệ tử của cô là loại cặn bã này có thể tùy tiện nghĩ đến sao? Cổ Huân Nhi cũng không ngờ Tiêu Hàm sẽ ra tay, nàng liếc nhìn hai người khẽ lắc đầu, tiện tay đóng cửa lại. Hai luyện dược sư liếc nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi và sợ hãi trong mắt đối phương.
Khí thế mà người kia vừa bộc phát ra, rõ ràng vượt xa Đấu Vương!
"Chẳng lẽ... là một cường giả Đấu Hoàng...?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro