32. Truy tìm dị hoả
Hai người lúc lên lúc xuống, Cổ Huân Nhi đối diện với đôi mắt vẫn lạnh nhạt như cũ của Tiêu Hàm không kìm được toát ra mấy phần hứng thú. Tiêu Hàm buông cổ tay Cổ Huân Nhi, một tay chống đất nhìn Cổ Huân Nhi đang ngồi trên chân nàng trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng khó hiểu.
"Muội biết khi nào vậy?"
Giọng Tiêu Hàm vẫn hờ hững như không như thể cô chưa hề bị lộ. Cổ Huân Nhi khẽ nghiêng người về phía trước dường như muốn nhìn thấy những cảm xúc khác trong mắt Tiêu Hàm, ví dụ như tò mò hay ngạc nhiên nhưng rõ ràng là nàng đã thất bại.
Đôi mắt Tiêu Hàm giống như một vũng giếng cổ, không chút gợn sóng. Điều này khiến Cổ Huân Nhi thoáng chút thất vọng.
"Là Thanh Lân nói cho Huân Nhi biết."
Nghe vậy, vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt Tiêu Hàm. Thanh Lân sao lại biết thân phận thật của Tiêu Hàm? Không đúng, cô chưa từng để lộ trước mặt Thanh Lân.
"Thanh Lân có thể ngửi ra khí tức liên quan đến tuổi tác, giới tính trên cơ thể người sau đó cô bé nói cho Huân Nhi biết, người là một cô gái rất trẻ trung." Khóe môi Cổ Huân Nhi khẽ nhếch lên, "Vì thế muội liền đoán được."
Tiêu Hàm: "......"
Đánh chết Tiêu Hàm cũng không thể ngờ mình lại bị lộ vì nguyên nhân này. Trong nguyên tác rõ ràng không hề nhắc đến Thanh Lân lại có năng lực này.
Hệ thống... Hệ thống cũng hoàn toàn không ngờ tới. Tiêu Hàm không nhịn được đưa tay vuốt vuốt lông mày, thở ra một hơi trầm đục.
"Vậy sư tỷ không giải thích một chút sao?" Cổ Huân Nhi ngồi thẳng người, cười nói ẩn ý.
Ngón tay Tiêu Hàm chống đất khẽ cuộn tròn một chút, lập tức cô vẫn không đổi sắc mặt: "Giải thích cái gì?"
Cổ Huân Nhi như vô ý đưa tay khẽ vuốt một lọn tóc dài bên tai Tiêu Hàm, ngón tay thon dài linh hoạt vuốt ve lọn tóc đó: "Ví dụ như vì sao sư tỷ muốn nhận Huân Nhi làm đệ tử, ví dụ như khi năm tuổi sư tỷ vì sao đã có thể giữ được hình thái trưởng thành, ví dụ như... sư tỷ vì sao lại thần bí như vậy?"
Lông mày Tiêu Hàm khó khăn lắm mới cau lại, cô nắm lấy tay Cổ Huân Nhi nhẹ giọng trách mắng: "Ăn nói cẩn thận, Huân Nhi."
Biểu cảm Cổ Huân Nhi có chút vô tội: "Muội có nó gì mà phải cẩn thận?"
Tiêu Hàm khẽ "sách" một tiếng, không nói lời nào. Tiêu Hàm không nói lời nào nhưng Cổ Huân Nhi lại không buông tha. Thiếu nữ lại khẽ nghiêng người hai tay vòng qua cổ Tiêu Hàm, đôi mắt đầy ẩn tình cùng giảo hoạt: "Sư tỷ vẫn chưa trả lời vấn đề của Huân Nhi đâu."
Tiêu Hàm có chút không quen có người dựa sát mình như vậy, hơn nữa Tiêu Hàm có thể rất rõ ràng cảm nhận được cảm giác ấm áp truyền đến khi Cổ Huân Nhi ngồi trên chân mình. Nhìn ngũ quan tinh xảo và biểu cảm xinh đẹp của thiếu nữ, Tiêu Hàm bỗng nhiên cảm thấy trái tim hơi có chút đập nhanh.
Khẽ quay đầu đi chỗ khác, không thể không nói khả năng tự chủ của Tiêu Hàm thật sự kinh người đến tột cùng. Dù nội tâm có sóng gió mãnh liệt đến đâu Tiêu Hàm vẫn có thể khoác lên một vẻ mặt hờ hững, thanh âm cũng trước sau như một lạnh nhạt tự chủ: "Vì sao nhận muội làm đệ tử... Sách, tỷ không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tư chất của muội không tệ."
Cổ Huân Nhi rất rõ ràng không hài lòng với câu trả lời như vậy, nàng cảm thấy mình e rằng cũng không thể hỏi ra được đáp án nào khác cho nên nàng nhếch khóe môi, hỏi: "Vậy vì sao muốn giúp Huân Nhi trấn áp Kim Đế Phần Thiên Viêm? Còn cái hình thái trưởng thành của sư tỷ..."
Tiêu Hàm kỳ lạ nhìn nàng một cái: "Giúp đỡ đệ tử tương lai cần lý do sao?"
Cổ Huân Nhi: "......"
"Còn về hình dạng người..." Tiêu Hàm trầm ngâm một chút, nói: "Muội tạm thời có thể hiểu là một loại bí pháp."
Cổ Huân Nhi bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Hàm, rất lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng: "Thật không biết rốt cuộc là loại kỳ nhân nào mới có thể dạy dỗ ra người như sư tỷ đây."
Nghe vậy đồng tử Tiêu Hàm hơi co rút lại, hô hấp trì trệ, sắc mặt cũng tái đi rất nhiều.
Sư tôn...
Nắm tay Tiêu Hàm siết chặt, trong mắt nàng xẹt qua một chút đau khổ cùng nỗi thù hận tột cùng. Nếu không phải Tiêu Hàm dễ tin Thẩm Diệp với thực lực của sư tôn làm sao có thể mất mạng trong tay những kẻ đó? Đều là lỗi của Tiêu Hàm.
Cổ Huân Nhi tự nhiên nhận ra sự bất thường của Tiêu Hàm, nàng hơi sững sờ rõ ràng không ngờ tới Tiêu Hàm lại có phản ứng như vậy. Phản ứng ấy khiến Huân Nhi cảm thấy thật khó chịu, trái tim cũng nhói lên từng chút khi thấy khuôn mặt thống khổ cùng tự trách của Tiêu Hàm.
"Sư tỷ?"
Trong phút chốc, Cổ Huân Nhi có chút luống cuống nàng không biết rốt cuộc trên người sư tỷ mình đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến một sư tỷ luôn bình tĩnh tự nhiên như vậy mà lại thất thố đến thế. Nàng có phải đã nói điều gì không nên nói? Tiêu Hàm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Khi mắt mở ra Tiêu Hàm liền khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.
"Không có gì chỉ là muội sẽ không gặp được lão sư của tỷ." Tiêu Hàm ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt Cổ Huân Nhi liếc mắt liền nhìn ra sự lo lắng và quan tâm sâu sắc ẩn chứa trong đó. Chẳng biết tại sao, Tiêu Hàm rõ ràng cảm thấy mắt có chút cay xè, xúc động nói: "Nàng đã qua đời."
Cổ Huân Nhi chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại: "Muội xin lỗi, muội không biết..."
Tiêu Hàm lắc đầu: "Không có gì đâu."
Trong phút chốc hai người cứ thế đối mặt không nói lời nào, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ này. Cũng chính lúc này, một tiếng khẽ cựa quậy yếu ớt từ bên cạnh truyền đến. Hai người theo tiếng động nhìn lại, liền thấy Thanh Lân dụi dụi mắt từ dưới đất bò dậy.
Tiếp đó, Thanh Lân liếc mắt liền thấy tư thế ngồi vô cùng "thân mật" của hai người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân đỏ bừng lên rồi vội vàng dời tầm mắt đi, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cái kia... Em không thấy gì hết..."
Tiêu Hàm: "..."
Cổ Huân Nhi: "..."
Lời này của Thanh Lân hàm ý dường như hơi lớn... ?
Tiêu Hàm ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt nhìn người con gái đang dựa sát vào mình. Cổ Huân Nhi nghe tiếng liền hiểu ý, ngoan ngoãn bò dậy khỏi người Tiêu Hàm. Nàng vẫn có chừng mực, biết nếu mình còn như vậy sư tỷ sẽ tức giận vì thế lần này nàng vẫn ngoan ngoãn vâng lời. Cảm giác khi tiếp xúc thân mật với sử tỷ thật sự quá dễ chịu và ấm áp, mình dường như muốn thêm nữa. Nội tâm Cổ Huân Nhi lúc này đặc biệt xao động.
Tiêu Hàm đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần áo ánh mắt nhìn Thanh Lân có chút khó nói thành lời. Ai có thể ngờ Tiêu Hàm cô lại thua dưới tay một cô bé nhỏ tuổi chứ! Khi hai người đã đứng riêng, Thanh Lân mới ngượng nghịu quay qua nhìn Tiêu Hàm mặc áo đen mà không đội mũ trùm đầu, khẽ gọi một tiếng: "Tiên sinh."
Rất lâu sau Tiêu Hàm mới yếu ớt thở dài, thôi bỏ đi chuyện này vốn không trách Thanh Lân là do chính Thanh Lân quá chủ quan, suy nghĩ hơi có chút hẹp hòi, nông cạn.
"Không có chuyện gì." Tiêu Hàm nới lỏng cổ áo hắc bào. Đã không cần đội mũ trùm đầu vậy Tiêu Hàm cũng không cần kéo vạt áo chặt như thế. "Đi thôi, chúng ta đi tìm dị hỏa."
Sau đó Tiêu Hàm lại nhìn sang hai con Hỏa Linh Xà. Tiếp xúc với ánh mắt Tiêu Hàm, hai con Hỏa Linh Xà co rúm lại một chút, giả vờ trông có vẻ đáng thương nhìn lại cô.
"Tiên sinh, Tiểu Linh biết dị hỏa ở đâu." Nghe lời này, Thanh Lân hớn hở giơ tay lên.
Cổ Huân Nhi "ồ" một tiếng nhìn về phía hai con Hỏa Linh Xà: "Tiểu Linh?"
"Con cũng không rõ lắm..." Thanh Lân bước lên hai bước, đôi mắt xanh biếc nhìn kỹ quái vật khổng lồ trước mặt, nghi hoặc nói: "Không biết tại sao con hình như đã xây dựng một loại liên hệ kỳ lạ với nó, con có thể cảm nhận được ý niệm của nó."
Tiêu Hàm khẽ gật đầu: "Đây là năng lực thiên phú của con, sau này con sẽ biết."
Thanh Lân ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu Linh nói thứ chúng ta muốn tìm ở dưới dòng nham thạch này."
Liếc nhìn dòng nham thạch không ngừng cuộn trào, Tiêu Hàm gật đầu. Tiêu Hàm đã sớm biết Thanh Liên Địa Tâm Hỏa mà các nàng muốn tìm nằm dưới dòng nham thạch. Tuy nhiên nói thẳng ra liệu có quá đả kích Thanh Lân nhỏ bé không?
"Để nó dẫn đường đi." Giọng Tiêu Hàm nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy dòng nham thạch lửa đỏ, thân thể nhỏ bé của Thanh Lân lập tức run rẩy nhưng cô bé vẫn ra lệnh cho Hỏa Linh Xà. Cho dù Thanh Lân không ra lệnh, Hỏa Linh Xà cũng không dám không nghe lời Tiêu Hàm sợ vị Diêm Vương này một khi không vui sẽ xé xác nó.
Tiêu Hàm khẽ quay đầu, nói với Cổ Huân Nhi: "Lại đây."
Với thực lực của Cổ Huân Nhi hiện giờ không có ngoại lực bảo vệ e rằng chỉ cần dính một chút nham thạch cũng sẽ bị tan chảy. Thanh Lân cũng vậy nhưng cô bé có Hỏa Linh Xà bảo vệ sẽ không sợ dung nham này. Nhận được lệnh, Hỏa Linh Xà cúi đầu xuống để Thanh Lân leo lên đầu nó. Sau đó, một luồng năng lượng màu đỏ từ bề mặt cơ thể nó hiện lên bảo vệ Thanh Lân khỏi nham thạch.
Sau đó, Hỏa Linh Xà rít lên một tiếng mang theo Thanh Lân lao thẳng vào dòng dung nham. Tiêu Hàm đưa tay ôm Cổ Huân Nhi vào lòng. Lôi điện màu đỏ tươi không tiếng động xuất hiện, sau đó theo sát Hỏa Linh Xà chìm vào trong nham thạch.
"Phù phù ——"
Thân thể lơ lửng trong dòng nham thạch nóng rực, Cổ Huân Nhi kinh ngạc nhìn những dòng nham thạch đỏ tươi đang từ từ chảy xung quanh. Tầng lôi điện màu đỏ tươi đã cách ly dung nham và nhiệt độ cao xung quanh. Nàng rất khó tưởng tượng lúc này mình lại đang ở giữa dung nham.
Cổ Huân Nhi đưa tay, muốn chạm vào tầng lôi điện đỏ tươi đó nhưng bị Tiêu Hàm khẽ quát: "Đừng chạm."
Uy lực của lôi kiếp còn mạnh hơn dung nham này hàng trăm, hàng ngàn lần. Chỉ sợ Cổ Huân Nhi chạm vào một cái liền tan thành mây khói. Ngoan ngoãn rút tay về Cổ Huân Nhi tựa vào lòng Tiêu Hàm trông có vẻ thuần lương vô hại: "Nói đến, vừa rồi Huân Nhi còn một vấn đề chưa hỏi tỷ."
Tiêu Hàm khẽ nghiêng đầu: "Hửm ,cái gì?"
"Vậy sau này, Huân Nhi nên gọi người là gì?"
"Lão sư, hay là sư tỷ?"
Tiêu Hàm trầm mặc một chút, nói: "Tùy."
Lập tức Cổ Huân Nhi cong cong lông mày, cười như một con cáo nhỏ: "Vậy... Sư tỷ nhé?"
Lông mày Tiêu Hàm khẽ giãn ra. Chẳng biết tại sao Tiêu Hàm cảm thấy có chút vui vẻ.
"Ôm chắc vào." Tiêu Hàm trầm giọng nói một câu sau đó, tốc độ tăng thêm. Cổ Huân Nhi vô thức ôm chặt cổ Tiêu Hàm, thân thể dán càng sát hơn. Lúc này, Huân Nhi cảm thấy thật ấm áp cùng yên tâm,
Trong thế giới nham thạch này dường như không có sinh vật nào khác ngoài Hỏa Linh Xà. Cũng khó trách vì điều kiện sinh tồn ở đây thực sự quá khắc nghiệt. Ngoài những dị thú sống nhờ nuốt chửng nham thạch như Hỏa Linh Xà e rằng ngay cả ma thú cấp bá vương có cường độ như Tử Tinh Dực Sư Vương cũng không thể tự do đi lại ở nơi này mà không bị ảnh hưởng chút nào.
Và theo mức độ lặn xuống ngày càng sâu, Cổ Huân Nhi tinh mắt phát hiện dòng dung nham đỏ rực xung quanh hình như hơi có chút chuyển sang màu xanh.
Màu xanh ngày càng nhiều gần như trong nháy mắt các nàng liền đi tới một thế giới được tạo thành từ dung nham màu xanh.
"Sư tỷ, đây là..."
Tiêu Hàm khẽ sờ cằm, cắt ngang lời nói của Cổ Huân Nhi: "Nhìn."
Nghe vậy Cổ Huân Nhi nhìn theo ánh mắt Tiêu Hàm, liếc mắt liền thấy một vật thể phát sáng màu xanh rực rỡ cách đó không xa. Ánh sáng xanh bao phủ trong dòng nham thạch này. Nàng định thần nhìn lại, dĩ nhiên mơ hồ thấy trong vầng hào quang màu xanh đó một đóa sen màu xanh đang lặng lẽ đứng giữa.
Sau đó, bên tai nàng vang lên giọng trầm thấp của Tiêu Hàm:
"Thanh Liên Địa Tâm Hỏa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro