Chương 11: Phải làm sao dừng lại, cuộc chia lìa u buồn này?

Chương 11: Phải làm sao dừng lại, cuộc chia lìa u buồn này?

Tại sao... tìm được công tác, trong lòng không có chút vui vẻ, cảm giác mất mác chán nản là sao thế này, đúng vậy, nàng không có lý do gì ở lại nơi này rồi....

Ninh Hi Nhi cúi thấp đầu, đứng ở cửa nhìn màn hình di động, vốn tưởng rằng Tử Mạch sẽ để nàng ở ngoài cửa tự kiểm điểm, nhưng ngoài dự liệu là cửa mở, đối phương vẫn là một mặt lãnh đạm nhìn bản thân có chút đần độn đứng ở cửa. Lông mày nhíu chặt có phải là đang nói cho nàng biết, mình khiến cho đối phương thêm phiền toái?

Hai người vẫn nhìn lẫn nhau, trầm mặc một hồi.

"Ưm... em có thể vào không?" Giọng điệu cố gắng vui vẻ.

"Cô sao vậy?" Thanh âm lành lạnh quen thuộc của đối phương lướt qua bên tai, tự tay sờ tóc rối của nàng, cho dù biết cái này chưa chắc là quan tâm, nhưng cử động nho nhỏ này lại làm cho Ninh Hi Nhi hơi muốn khóc.

Không nên chạm em như vậy, em sẽ không nỡ.

Cố ý né ra. "A~ em có thể có chuyện gì, ngày hôm nay giúp các dì ở xã đi thu dọn tài liệu, chị thấy đấy, em lại có thật nhiều phiếu giảm giá nữa rồi ~" Ninh Hi Nhi lấy từ trong giỏ xách ra vài tờ giấy màu sắc rực rỡ.

"Tôi không phải đã nói là không cần những thứ này rồi sao?" Quan Tử Mạch nhìn nhiều loại phiếu giảm giá này, thạch trắng ba khối ngũ (3,5 NDT), sau khi đã giảm giá là ba khối (3 NDT), rốt cuộc ai sẽ vì giảm 5 đồng mà lái ô tô chạy hai km....

"Không thể nói như vậy, không chừng có lúc cần mua đồ sao, bất quá sau đó em sẽ không lấy thêm về đây nữa rồi." Âm thanh càng về sau càng nhỏ, Ninh Hi Nhi đi thẳng vào phòng, sắp xếp một ít hoa quả, nói thật, hiện tại nàng có chút không muốn nói chuyện, nàng muốn sớm trở về phòng một người ngẩn ngơ một lúc, tại sao tâm tình lại rơi thấp như vậy, chẳng lẽ nguyên nhân là kinh nguyệt sắp tới? Nàng càng không hy vọng tâm tình của mình ảnh hưởng đến người bên cạnh, đặc biệt là Tử Mạch.

"Tử Mạch, chị ăn cơm tối rồi phải không, vậy em đi rửa mặt trước...."

"Chưa ăn."

"Hử, cái gì? Bây giờ chị còn chưa có ăn cơm?" Lúc này Ninh Hi Nhi mới trợn to hai mắt, nhìn cô, sao bây giờ cô còn không ăn, đều đã hơn bảy giờ, không phải cô luôn luôn rất có quy luật sao?

Quan Tử Mạch nhìn vẻ mặt tức giận bây giờ của nàng, hơi kinh ngạc, lúc này mới là Ninh Hi Nhi sức sống dồi dào mà cô biết, mới vừa từ lúc vào nhà liền bắt đầu cảm thấy tâm tình đối phương vẫn tệ, lại không biết nguyên nhân gì, trong lòng hơi không vui. Tiếp lời rất tự nhiên, "Chờ cô cùng ăn." Xác thực, nhiều ngày như vậy cô hình như đã quen cùng dùng cơm với Ninh Hi Nhi, bàn ăn không có một bóng người tựa hồ không làm cho cô muốn ăn.

Một câu nói rất tự nhiên, lại làm cho Ninh Hi Nhi không biết đáp lại như thế nào.

"Cái này...." Úp úp mở mở nửa ngày, không biết nên nói cái gì.

Thế là, bọn họ đều lặng im.

Rơi vào trong tâm tình của mình, Ninh Hi Nhi hình như đã quên đối phương.

Quan Tử Mặt nhìn bóng lưng cô đơn của người trước mắt đưa lưng về phía cô, không tự chủ được đứng ở phía sau lưng nàng, không có hỏi lại, hay là trời sinh lòng hiếu kỳ thấp hơn người thường để cô không muốn mở miệng, chỉ là yên lặng mà đứng ở sau lưng nàng.

Một lúc lâu, Tử Mạch mở miệng, "Đi ăn cơm đi." Mặc kệ nguyên nhân gì, cô không hy vọng đối phương đói bụng, bởi vì cô biết Ninh Hi Nhi vẫn chưa có ăn tối.

Trái tim thở phào nhẹ nhõm, "Vâng, được, em... em sẽ đi làm ngay bây giờ."

Trên bàn ăn, một món ăn một canh, bởi vì không nắm chắc độ lửa, cháo hơi bị khét.

Húp cháo một hớp, có mùi hơi khét, Ninh Hi Nhi có chút áy náy nhìn Tử Mạch vẫn không động đũa, "Hay là, em đi nấu lại một phần cháo."

"Không cần, còn ăn được." Cầm muỗng múc một cái, không có cau mày.

"Nhưng là......."

Đối phương ném ánh mắt an ủi để Ninh Hi Nhi không tự trách, liền vừa cười hì hì vừa tự giễu một hồi, "Hôm nay có hơi mất tập trung, tội lỗi tội lỗi, ha ha."

"Không sao, chỉ là....." Ở trước mặt tôi không cần làm bộ hài lòng.

"Cái gì?" Ninh Hi Nhi cố gắng muốn nghe đối phương nói.

Quan Tử Mạch đưa mắt nhìn nàng một lúc, không có nói tiếp, mà là chuyển sang dùng cơm.

Ninh Hi Nhi lắc đầu một cái, rốt cuộc nàng đang chờ cái gì? "Chỉ sợ hôm nay là một ngày vô cùng mệt đây, không biết các dì ở xã cũng thích tổ chức tiệc trà với em đấy ~ nói chuyện phiếm." Ninh Hi Nhi nói chuyện hôm nay có hơi nói quá, nàng không biết mặt đỏ, đã sớm bị đối phương phát hiện.

Bữa tối, Tử Mạch chỉ là yên lặng mà nghe nàng nói chuyện, Tử Mạch rất thích hợp làm người lắng nghe nàng, thỉnh thoảng sẽ bình luận vài câu ngắn gọn, hoặc là cho nàng câm miệng ăn cơm, đương nhiên ngày hôm nay nàng hình như vô cùng nhiều lời.

"Tử Mạch, đêm nay em nhìn thiên văn, chắc sẽ có sao băng, hay là, sau khi chúng ta ăn xong thì tản bộ đếm những vì sao đi."

"....." Người đối diện kéo một tấm mặt mo, lông mày cũng không nhăn, tiếp tục ăn.

Tại sao có vài người liền húp cháo cũng tao nhã như vậy? Tư thái nhà giàu tao nhã.

"Khụ khụ, cũng là, IQ chị cao như vậy, chị chỉ có thể đi đếm trăng sáng." Nhìn chị còn không để ý đến em.

Quan Tử Mạch lé mắt nhìn đối phương một chút, nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, không cho ý kiến, "Đêm nay có mưa, lần sau lại xem."

"A ― đúng rồi, trời thực sự không tốt, vừa muốn xem sao liền mưa, ha ha." Giờ khắc này Ninh Hi Nhi chỉ muốn tìm cái gương nhìn mặt mình hồng bao nhiêu, sau khi trở về trời vẫn mưa, sao nói chuyện cũng không dùng đầu óc nghĩ lại vậy!

Sau đó, tựa hồ hai người cũng rất lịch sự không tiếp tục hỏi nữa, một bữa cơm ăn rất yên tĩnh. "Cô....." Quan Tử Mạch để muỗng xuống, trước sau không nói ra đoạn sau.

"Em.... Em rửa chén, chị nghỉ sớm đi~" thấy Ninh Hi Nhi hoảng loạn thu dọn chén đĩa, nhìn chằm chằm nàng một lúc, đi thẳng về phòng.

---------------------

Đêm đó, dường như rất khó chịu.

Nằm ở trên giường, xung quanh trời tối người im, chỉ có hạt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ làm nổi bật lên chuyện phiền lòng của người trên giường.

Không biết cô ngủ chưa, có điều mỗi ngày tên kia đều tắt đèn vào giờ này, hình như thành quy luật rồi, bản thân lừa gạt không nói cho đối phương, có phải là rất xảo quyệt? Rõ ràng lúc trước lời thề sắt son(1), bây giờ đến lúc thực hiện nhưng do dự thế này, bản thân như vậy... rất đáng ghét.

Trằn trọc trở mình, không thể ngủ, Ninh Hi Nhi đứng dậy bật đèn, nàng ưng thuận với chủ quán vài ngày sẽ chuyển tới, buổi sáng ngày mai có thể thu dọn đồ đạc, chiều mai là có thể chuyển đi. Lật ra một quyển tập có từ ngữ tiếng Anh liên quan đến tiệm cà phê, Ninh Hi Nhi ngơ ngẩn.

"Mandheling coffee..... cà phê Mandheling(2), là cái uống hôm trước, cực kỳ đắng, thật không sao hiểu nổi nhiều người thích uống cà phê như vậy, Blue mountain coffee... cà phê Blue Mountain(3), đắt vậy, cũng chỉ có người có tiền mới có thể uống được hạt cà phê nguyên chất." Nhớ tới tình cảnh lần trước nhờ Tử Mạch thêm 13 khối đường vào, haiz~, đúng là phung phí của trời.

Ninh Hi Nhi bật đèn nhỏ, dốc lòng viết chính tả từng chữ tiếng Anh trên cuốn vở ghi, cái gì ngữ pháp nàng không hiểu được, chỉ có thể dựa vào ý nghĩa từ mà đoán, sao có nhiều loại cà phê như vậy, chán nản nhìn tập nhỏ trên tay, mấy từ đơn vừa nhớ hình như lại quên, quên đi, lại viết một lần nữa....

----------------------------

Quan Tử Mạch vẫn cho rằng từ "mất ngủ" không xuất hiện trong từ điển của cô, nhưng, lần này, cô mất ngủ thật.....

Tâm cảnh nguyên bản bình tĩnh như nước giờ này nhưng sốt ruột không lý do, trong đầu chớp qua vẻ mặt hoang mang của Ninh Hi Nhi.........

"Tôi điên rồi sao....." Lại sẽ để ý tên kia.

Tâm tình xao động cần nước đá tỉnh táo một lúc, đứng dậy đi tới phòng khách rót một chén nước đá, vừa muốn uống, nhưng nhớ tới người kia lải nhải ―

(Tử Mạch Tử Mạch ~ nước đá không tốt cho dạ dày, khát liền uống nước ấm thôi, em rót cho chị.)

Dừng lại một chút, buông cốc xuống. Ngẩng đầu nhìn thấy gian phòng Ninh Hi Nhi vẫn còn sáng đèn, cái tên này trễ như vậy còn không ngủ là chuẩn bị làm trộm sao? Trong lòng Quan Tử Mạch không muốn thừa nhận bất luận là lòng hiếu kỳ hoặc là quan tâm gây nên, cô là chủ nhà, cô có quyền khống chế bất kỳ thiết bị điện trong nhà.

Bước khẽ lên lầu, đẩy cửa phòng ra, phát hiện Ninh Hi Nhi nằm ngủ thiếp trên bàn. Đi tới trước mặt, nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên bàn, tên nhiều loại cà phê, sao chép coconut coffee (cà phê quê hương) mấy lần đều sót chữ "c", ha ha, thực sự là quá ngốc. Ngày thường không thích uống cà phê, sao hiện giờ lại bổ sung tên gọi của cà phê..... là tìm được việc rồi sao?

Trong lòng có xác định, Quan Tử Mạch không có đánh thức đối phương, chỉ là đưa mắt nhìn gương mặt khi ngủ của đối phương một lúc, nâng tay sửa lại tóc rối của đối phương. Vì sao phải lộ ra vẻ mặt u buồn, không phải tìm được việc rất tốt sao.......

Nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, ngoài cửa sổ mưa vẫn còn tí tách tí tách rơi xuống, sợ là đến ngày mai cũng không thể dừng lại được.

....................................

(1) sắt son: thuỷ chung, không bao giờ đổi thay, không bao giờ phai nhạt (tựa như lúc nào cũng đỏ như son, rắn như sắt)

(2) cà phê mandheling: tên đầy đủ là Sumatra Mandheling, là một loại cà phê ở Sumatra, Indonesia.

(3) cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro