Chương 13: Nếu như cô không muốn làm tôi thêm phiền lòng
Chương 13: Nếu như cô không muốn làm tôi thêm phiền lòng
Quen thuộc là chuyện rất đáng sợ, như Ninh Hi Nhi đã lâu không mang giày cao gót đi mấy bước liền trẹo chân đáng sợ như thế.
"A..... đau đau đau, đau chết chị." Ninh Hi Nhi đỡ tường rất chật vật đi tới cái ghế công cộng bên đường. "Mi làm sao vô dụng như vậy, mới đi vài bước liền trẹo chân, cần mi làm gì! Ở lại nhà giàu có mấy ngày, lại yếu ớt như vậy." Chỉ chân trái mình oán giận.
May là bây giờ còn đau nhẹ, không có cảm giác nàng xoa xoa liền thấy tốt hơn rồi, Ninh Hi Nhi tiếc tiền, mấy bước tiếp đi rất cẩn thận. "Cũng không biết Tử Mạch về nhà chưa, bữa tối có ăn cơm ngon không...." Tự lẩm bẩm đi chậm rì rì hết con đường, nhất thời phát hiện trong đầu nghĩ đến tất cả đều là khuôn mặt của tên kia, Ninh Hi Nhi ơi Ninh Hi Nhi à, trời sinh mi là mệnh vất vả, người ta là đế vương, mi đi rồi tuyệt đối người ta là ăn được ngủ ngon mọi thứ tốt dạng này, mi suốt ngày lo lắng quan tâm cái gì!
Trong lòng nhắc nhở, Ninh Hi Nhi tàn nhẫn mà xem thường mình một hồi, kéo vali chầm chậm cất bước ở đường lớn.
..................
"Nghe nói người Bùi gia lần này trước tiên cướp được bất động sản khu Viễn Đông?" Cụ già khuôn mặt uy nghiêm ánh mắt sắc bén đang thưởng thức trà đạo trong video nói.
"Bất quá là nơi tổ kiến nho nhỏ, cho cũng không sao." Giọng điệu lạnh nhạt như cũ, "Nội bộ tập đoàn tham dự, cũng như kinh doanh của nhà hắn, như sứ, không đỡ nổi một đòn."
"Oh? Ngược lại cháu lại có niềm tin tuyệt đối. Lần trước khu đất quy hoạch ở ngoại thành phía đông, trước kia hình như là quyền tài sản của dược nghiệp Ninh thị, sau đó chắp tay chuyển cho Bùi gia, trong này...."
Quan Tử Mạch nghe cụ nói ra, xác thực mảnh đất kia rất có giá trị buôn bán, trước kia chuẩn bị nhúng tay lấy cổ phần sáu bốn thu mua, có điều Ninh gia lại lấy 80% cổ phần chuyển cho Bùi gia, loại hành vi tốn sức không có kết quả tốt này làm cho cô hơi cảm thấy hứng thú, mà trong này đến tột cùng có bao nhiêu vấn đề.
"Cháu chỉ muốn nói, bất động sản cùng dầu mỏ cái nào càng có lợi?"
Nhàn nhạt một câu nói lại làm cụ ông sững sờ mấy phút, ở thương nghiệp rung trời chuyển đất nhiều năm như vậy, tuổi già xử lý có chút cẩn thận dè dặt, khi tất cả nhà đầu tư đều vì lúc bất động sản khu Viễn Đông ngã xuống mà tranh nhau thu mua, cháu gái ông lại đem mục tiêu khóa chặt ở phương diện dầu mỏ bị người quên kia, phải biết Trung Quốc thu mua cổ phần tài nguyên dầu mỏ ở khu vực Viễn Đông khó khăn dị thường, năm đó ông cùng người phụ trách khu Viễn Đông thương thảo nhiều năm như vậy cũng không lấy được 5% cổ phần. Đích xác là mua bất động sản lớn ở Viễn Đông thành lập khu thương mại, không tới một năm là có thể hoàn vốn, thế nhưng phương diện dầu mỏ nhưng là..... xem ra ông thật sự đánh giá thấp Quan Tử Mạch, tương lai cô sẽ vượt qua ông, không, nói không chắc đã vượt qua ông.
"Tiểu Mạch, lúc nào trở về....." Nhưng là cháu gái vĩnh viễn đối với ông đều là thái độ lễ phép nhưng lạnh lẽo, haiz.
"Nếu như không có chuyện khác, cháu liền off. Suýt nữa cháu quên, Từ Hoành Sinh đương nhiệm chủ tịch XX ngân hàng thương mại, người quen biết đi. Tuy nói "nhân sự chính là tất cả", nhưng nếu có người có ý đồ gây cản trở, ý đồ dấy lên mưa bão, đây không phải bôi nhọ mặt ông nội chủ tịch đề cử ngân hàng chưởng quản phân khu Tokyo. Đương nhiên, cháu sẽ toàn quyền xử lý chuyện này, ông nội người cảm thấy có ý kiến gì không?"
"Cháu..... quên đi, liền dựa theo ý cháu làm đi." Cụ ông tức giận trên mặt tái nhợt, lại không thể nổi giận, chỉ có thể mạnh mẽ mà đóng video lại.
Thở dài một hơi, Quan Tử Mạch dựa vào ghế làm việc, tâm tình ngày hôm nay hơi gay go, lần đầu tiên khó có thể khống chế tâm tình như vậy, xao động khó không chế như vậy khiến cô không tự giác mà thả ra hơi lạnh, nàng rời đi à.....
Đới Thư một mực đợi ở ngoài cửa nhìn boss vĩ đại của nàng kết thúc nói chuyện video với cựu chủ tịch, lúc này mới bước nhỏ đi tới bên người chủ tịch. Nàng theo chủ tịch nhiều năm như vậy, xưa nay không phát hiện chủ tịch có tâm tình biến hóa rõ ràng như hôm nay vậy, tuy rằng trước đây cũng đều là không nói cười tùy tiện như vậy, nhưng là hôm nay phát ra áp suất thấp hơn bình thường nhiều, mỗi quản lý cao cấp hôm nay tới văn phòng tổng giám đốc từng cái đều là như gặp Diêm Vương vậy, đi ra run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Chủ tịch, chuyện liên quan tới việc chuyển công tác chủ tịch Từ XX ngân hàng thương mại..."
"Giao cho phòng nhân sự xử lý, Đông Nam Á bên kia hình như thiếu người." Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng quyết định rồi tương lai một người thậm chí là một gia tộc.
"Vâng." Từ Hoành Sinh là tâm phúc của cựu chủ tịch, đáng tiếc làm sai vị trí. Đới Thư dĩ nhiên quen thuộc tác phong cứng rắn mạnh mẽ vang dội, không có một chút do dự báo cáo kế hoạch tiếp theo trong ngày, "Còn có chính là đêm nay gặp mặt ông Bùi, muốn trì hoãn sao?"
"Hoãn lại." Quan Tử Mạch nhìn báo cáo nằm trên bàn dày đặc, không vui nhíu mày, lúc nào báo cáo trở nên dày như vậy, "Trả những thứ này về viết lại."
Một câu nói, quản lý cao cấp mỗi bộ ngành đáng thương muốn làm thêm giờ đêm nay....
Đới Thư nhìn chủ tịch nói xong câu đó liền vội vàng rời đi, thậm chí ngay cả áo khoác cũng không mang đi, điện thoại di động cũng đặt ở trên bàn, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc niệm cho người khiến chủ tịch không vui.
Về đến nhà, Quan Tử Mạch phát hiện người kia đã rời đi, sắc mặt dĩ nhiên lạnh giá buốt rồi. Lúc đi liền nói cũng không nói một tiếng, nàng cho rằng đây là khách sạn sao? Ferri đã thành tinh nhìn dáng dấp âm u kinh khủng này của chủ nhân, mạnh mẽ mà nuốt xuống "hoan nghênh về nhà ~"
Mở ra tủ giày, giày cao gót kia cũng biến mất theo. Chết tiệt......
Ninh Hi Nhi chuột rút một đường hắt xì vài cái, ồ, có người nhớ ta rồi? Không đúng, một nhớ hai mắng ba thì thầm, thật là xui xẻo, bị người mắng rồi..... chà xát mũi, tiếp tục thở hổn hển đi chậm như rùa.
Tốc độ xe tăng lên vài lần, nhìn thấy bóng người quen thuộc một phen phanh xe, thắng gấp, nhìn người cách đó không xa ăn mặc áo gió màu quất khó khăn mang giày cao gót run rẩy đi về phía trước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy cô liên tiếp vượt bốn, năm cái đèn đỏ, cho rằng đoán sai sẽ không lại gặp nàng, trong lòng cư nhiên hoang mang như thế?
"Cô dự định đi tới trời tối sao?" Quan Tử Mạch hoà hoãn lại tâm tình, bày ra một tấm mặt lạnh, đi tới phía sau đối phương, bất thình lình phả ra một câu.
"Tử.... Tử Mạch? Sao chị lại ở đây?" Ninh Hi Nhị bị âm thanh đột nhiên xuất hiện mà giật mình, lảo đảo vài bước, suýt nữa trượt chân, đối phương lập tức kéo lại, tay thật lạnh lẽo.
Đối phương không lên tiếng, cứ như vậy nhìn nàng chăm chăm, tựa hồ muốn khoét một cái động trên người nàng.
"Tử Mạch, không phải chị đang đi làm sao?" Ninh Hi Nhi được đỡ lấy, nhìn mặt người đến mang theo tức giận, nàng lại nhìn ra Quan Tử Mạch giống như tức rồi.
"Cởi ra." Giọng nói lạnh lùng bí mật mang theo lửa giận.
"Cởi gì?" Ninh Hi Nhi bị kêu sững sờ, tư duy của nàng cùng người này dường như vĩnh viễn không thể đồng bộ.
"Lên xe, cởi giày cao gót." Lời ít mà ý nhiều, tay không chút do dự ném đối phương vào trong xe.
"A a đau quá đau.... Không thể dịu dàng một chút sao." Ninh Hi Nhi bị Quan Diêm Vương dắt cánh tay đau đớn, đây là nàng đụng chạm ai, mạnh mẽ bị ném vào chỗ ngồi phía sau xe.
"Đông ―" đối phương đem vali nặng nè ném vào cốp sau, mở cửa xe đứng bên người nàng, khoanh tay lại đứng ở trên cao nhìn xuống nàng.
"Ưm... xin hỏi, đại nhân ngài đứng bên cạnh em chuẩn bị làm gì?" Ninh Hi Nhi bị đối phương làm sợ đến chỉ có thể nhỏ giọng dò hỏi, trời ạ, nàng thật không biết hôm nay Tử Mạch uống lộn thuốc gì, đứng bên người nàng là chuẩn bị muốn lăng trì nàng sao?
"Cởi, nhanh lên." Giọng điệu lộ ra thiếu kiên nhẫn.
"Oh, được được rồi." Sợ mình cởi chậm bị Quan Diêm Vương diệt khẩu, nhanh chóng cởi ra. Thực là, nàng mang giày cao gót có cái gì không đúng, cũng không phải cô mua, hơn nữa đều ngồi ở trong xe còn cởi chi nữa. Trong lòng hơi nguyền rủa Quan Tử Mạch một lúc, bề ngoài vẫn rất biết điều mà cởi giày ra đặt ở bên cạnh.
"Lấy ra."
"Chị muốn làm gì?" Khí thế ở nơi đó, Ninh Hi Nhi chỉ có thể dựa vào ý cô mà làm, đưa cho Quan Tử Mạch. Đối phương tay tiếp nhận, cầm lấy, không chút lưu tình ném vào thùng rác bên đường, không mang theo một chút do dự.
"Quan Tử Mạch, chị làm gì thế? Đây là đôi giày bản giới hạn do Viktor thiết kế đấy, rất đắt!" Ninh Hi Nhi không thể tin nhìn người thần kinh không bình thường này, trực tiếp kêu tên của đối phương.
Đối phương đối với phản ứng của nàng là mắt điếc tai ngơ(1), ngược lại gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ thần thái "tâm tình rất tốt", đeo kính lên, nắm vô lăng, nhiệt độ trong xe có xu thế tăng trở lại.
Hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của mình, trong lòng Ninh Hi Nhi tức giận, toàn thân nàng cũng chỉ có quần áo và giày là có giá trị, sao chị có thể cứ ném như vậy. "Quan Tử Mạch, chị phải giải thích cho em hành vi dị thường hiện tại của chị, cố gắng giải thích rõ ràng."
"Về nhà." Vẫn là trả lời ngắn gọn.
"Vậy chị ném giày em làm gì?" Bây giờ sự chú ý của Ninh Hi Nhi hoàn toàn đặc ở giày, đôi giày kia nàng mới mang mấy lần, hơn nữa bản giới hạn toàn thế giới, không mang có thể đem đi bán đấu giá, còn có thể đổi vài đồng tiền đấy!
"Trừ phi tham gia tiệc rượu, bằng không không cần mang giày cao gót." Giọng điệu không có thương lượng.
Không cần mang liền phải ném đi sao? Đây là kiểu logic gì. Ở chung lâu như vậy, Ninh Hi Nhi không thể lấy dòng suy nghĩ của người bình thường cùng nói chuyện với Tử Mạch, bằng không sừng trâu càng khoan càng nhọn.(2)
"Nhưng em không còn giày để mang." Chuyển đề tài, đối mặt với sự thật trước mắt.
"Đi mua." Không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
"Bây giờ?!"
"Ừ."
"Chờ chút, không phải muốn về nhà trước sao, trong nhà còn có đôi giày lần trước chị mua cho em." Nói, có một lần ở nhà, người trước mặt này đột nhiên đưa cho mình một hộp giày, mở ra xem lại là một đôi giày đế bằng đẹp đẽ, chế tác tinh xảo vừa nhìn liền biết cao cấp, đối phương chỉ nói một câu, "Cô mang đi." Liền quay đầu rời đi. Người này nói cái gì chính là cái đó, haiz, nàng không theo kịp tiết tấu của cô, hơn nữa đôi giày lần trước phía sau có mấy cái số không, nàng không muốn cho cô quá tiêu phí.....
Quan Tử Mạch suy nghĩ một chút, "Vậy lần sau đi."
Ninh Hi Nhi ngồi ở ghế sau oán hận nhìn sau gáy Quan Tử Mạch, sao giờ chị lại trưng cầu ý kiến của em, lúc vứt giày em sao nhanh nhẹn lưu loát như vậy!
Mồ hôi trên cổ làm Ninh Hi Nhi nhìn ngẩn ngơ, vừa nói chuyện không chú ý, hiện tại cẩn thận nhìn trên cổ Tử Mạch, trên trán dính đầy giọt mồ hôi, hôm nay cũng không nóng, sao sẽ chảy mồ hôi, lẽ nào là cô đặc biệt đến tìm nàng? Hơn nữa vì sao cô mặc áo sơ trắng, áo khoác đâu, nghĩ đến đây, Ninh Hi Nhi không biết làm sao mà cúi thấp đầu.
"Tại sao..... tại sao chở em trở về, em vẫn gây phiền phức cho chị, nếu như có thể chị có thể chở em đến quán cà phê được không?" Chị vẫn hi vọng em đi thôi, ngày đó không phải chị vẫn một mặt hờ hững hỏi lúc nào dọn đi sao? Âm thanh chát chát.
Dừng xe, im lặng một lúc, tại sao phải dẫn nàng trở về? Bây giờ cô không có tâm tình mà suy nghĩ vấn đề này, chỉ là thuận đáy lòng nói ra một câu ―
"Nếu như cô không muốn làm tôi thêm phiền lòng, liền ở bên tôi đi."
Khẩu khí nhàn nhạt như cũ, lại làm cho hai người giật mình, sửa lại quần áo hơi ướt, tâm trạng không biết nhưng thoải mái hơn rất nhiều, phần cảm giác nôn nóng cũng biết mất theo, vì vậy tiếp tục lái xe.
Trong xe, một chuyên tâm lái xe, tâm tình rất tốt, một nhìn ngoài cửa, tinh thần hoảng hốt.
Xe dừng ở cửa khu nhà ở, Quan Tử Mạch xuống xe sửa sáng lại quần áo hơi nhăn. Xoay người mở ra cửa sau, liếc Ninh Hi Nhi.
"Sao em xuống xe được?" Ninh Hi Nhi oan ức như cô vợ nhỏ mà bĩu môi. "Hay là chị lên lầu đem dép xuống giùm em."
Mới nói xong, Quan Tử Mạch chuẩn bị quay người rời đi. Ninh Hi Nhi biết đối phương không có khả năng mang dép cho nàng, sốt ruột kéo đối phương, "Sao chị nhẫn tâm để em chân trần lên lầu...." Mắt rưng rưng.
Quan Tử Mạch mặt không hề cảm xúc xem xét nàng vài lần, đem chìa khóa xe ném cho bảo tiêu đứng trang nghiêm bên cạnh, tiếp theo đối với nàng nói một câu, "Lại đây."
"A?"
Trực tiếp lơ câu hỏi dông dài của đối phương, cúi người xuống, một tay ngang qua đầu gối hơi cong lên của đối phương, hơi dùng sức lập tức đem Ninh Hi Nhi ôm ngang lên. Ninh Hi Nhi sợ đến mau chóng vòng lấy cổ đối phương, cô lại ôm mình, tại sao cùng là cô gái lại chênh lệch lớn như vậy?
"Cô có thể đừng run như cái sàng được không."
Âm thanh từ đỉnh đầu truyền tới, ngữ khí nhàn nhạt luồng hơi liên tục gãi vành tai yếu ớt, hơi ngứa, chịu đựng đầu lắc lư trái phải, "Em.... Em biết rồi." Ninh Hi Nhi bị cô ôm không dám nhúc nhích, chỉ lo Đại Ma Vương này một khi hứng thú liền vứt mình trên đất.
................
(1) mắt điếc tai ngơ: làm lơ.
(2) sừng trâu càng khoan càng nhọn: chắc ý tác giả là"càng suy nghĩ càng không hiểu"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro