Chương 21: Hoa tình yêu, độc tính cương liệt

Chương 21: Hoa tình yêu, độc tính cương liệt

Trong khoảnh khắc khép cửa lại, tâm trạng không lý do căng thẳng, Quan Tử Mạch xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bầu trời âm u khiến người ta ngột ngạt. Xoay người đi vào trong ―

"Chuyển lời trực tiếp đến người quản lý St. Enoch franais thay tôi."

Gọi điện thoại VIP đặc biệt, hơn nữa giọng nói rét lạnh làm đối phương không dám thất lễ.

"Xin chào quý khách, ngài Lôi Sĩ lúc này không rảnh, nếu có chuyện gì, có thể....."

"Nếu như trì hoãn một phút nữa, ngày mai cô có thể trực tiếp lĩnh lương nghỉ việc, cô Khang Nhã." Thanh âm Quan Tử Mạch u ám, ý tứ uy hiếp mười phần.

Trợ lý giám đốc Khang Nhã tự xưng là nữ cường nhân trên thương trường trong tương lai, tự nhiên cảm thụ được thái độ cao cao tại thượng(1) bễ nghễ của đối phương, lời của đối phương là đang nhắc nhở cô, cho dù là Giám đốc ngài Lôi Sĩ đã nói với cô là chuyện tình lúc này cô có thể toàn quyền xử lý, thế nhưng cô vẫn là gọi điện cho Giám đốc, bởi vì cho dù chỉ là thông qua điện thoại, nhưng khẩu khí của đối phương làm trong lòng cô run lên không lý do.

Điện thoại mau chóng được tiếp, truyền tới là lời hỏi thăm lo sợ của ngài Lôi Sĩ. "Ông chủ, chào ngài. Xin hỏi....."

"Chi nhánh bên phố Tây Hoàng, ghế mà khách hàng Bùi Thiên Bình đặt trước, có thực đơn riêng không? Trong vòng một phút điều tra rõ ràng."

"Ông chủ, nhưng là, cái này xâm phạm khách hàng....."

"Đừng khiến ta nói lần thứ hai."

"Vâng." Sợi tóc ít ổi của Lôi Sĩ đã kề sát trên da đầu, trên trán bốc lên mồ hôi lạnh giày đặc, St. Enoch franais là khách sạn đỉnh cấp trong nước nắm giữ danh hiệu món Michelin, mà nội bộ quản lý cao cấp đều biết khống chế tài chính vận chuyển của khách sạn này chính là tập đoàn Quan Đạc.

"Fish Terrine, Apple Artichoke Salad, Baked Garoupa, Sirloin Steak." Lôi sĩ lắp ba lắp bắp giải thích, vì cổ hụng run rẩy mà âm thanh hơi cao.

"Ông Lôi Sĩ, làm đầu bếp mười mấy năm, cả trình tự cơ bản cũng không nhớ nổi à?" Im lặng một lúc, "Canh đâu?"

"Dạ, canh là súp ngô kem."

"Cùng một vật liệu?"

"..... Cùng một vật liệu." (???)

"Vì số tiền nhỏ, đầu óc liền mơ màng không thể không đổi được...." Thanh âm máy mọc lạnh như băng của Quan Tử Mạch truyền tới.

Lôi Sĩ cảm thấy cả người đều căng thẳng, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, lập tức khẩn cấp gọi điện thoại nội bộ....

............................

Khách sạn St.Enoch franais ―

Đi theo người phục vụ vào St. Connaught, Ninh Hi Nhi bước đi xinh đẹp, bước chậm rãi, vóc người uyển chuyển dưới cái váy màu xanh đơn giản mà lại không mất phong tình. Cho dù không có mang vàng mang bạc, nhưng khí chất ưu nhã tự nhiên vẫn hấp dẫn ánh mắt của một ít khách ăn ở trong phòng. Hơi đánh giá hoàn cảnh bốn phía, trang trí phong cách châu Âu trang nhã, những người phục vụ thái độ nho nhã, không cái nào là không chứng minh phẩm cách cao của nhà hàng này, không hổ là nhà hàng cao cấp có sức ảnh hưởng lớn nhất, ở hoàn cảnh như vậy, nghe âm nhạc của quý tộc tao nhã, tâm tình bình tĩnh lại một cách tự nhiên.

Người phục vụ dẫn nàng đến một góc bên cửa sổ, phía sau vừa đúng là một ít bức tranh sơn dầu, vị trí này có vẻ an tĩnh, vừa có thể nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, rất tự do ung dung. Trong lòng Ninh Hi Nhi rất thích vị trí mà Bùi Thiên Bình đã đặt. Xuyên thấu qua cửa sổ, bởi vì đi vội vàng, không phát hiện bầu trời hơi âm u, nghĩ đến người kia giờ này chắc cũng là bày một tấm mặt tối tăm ngồi ở bàn ăn, khóe miệng không lý do mở ra nụ cười.

"Nhìn cái gì, mà chăm chú như vậy?" Một thanh âm giàu mị hoặc kéo về tầm mắt của Ninh Hi Nhi, Ninh Hi Nhi quay mặt lại nhìn thấy Thiên Bình trước sau như một trở thành tiêu điểm vạn ngàn chú mục, có điều cô ấy biết điều nên thường xuyên dùng khăn đen che khuất gương mặt, chỉ lộ ra môi đỏ tươi đẹp, là cỡ nào mê hoặc người khác, mặc trang phục lộng lẫy, chiếc váy thấp ngực hình V màu tím có vẻ gợi cảm đến cực điểm, trong lúc phất tay quyến rũ không nói hết, sau khi ngồi xuống, một luồng mùi thơm yên lặng nhưng có chút khiếp người làm Ninh Hi Nhi cảm thấy có chút choáng váng, Ninh Hi Nhi vẫn cho rằng Thiên Bình sinh sai niên đại rồi, nếu là có thể, nàng cho rằng thời đại Victoria càng thích hợp cậu ấy.

"Thiên Bình, cậu tới rồi." Ninh Hi Nhi ý cười không dứt, nhìn người bạn đã lâu không gặp, trong lòng vẫn là rất kích động.

"Thật xin lỗi, darling, trên đường hơi kẹt xe." Bùi Thiên Bình cởi găng tay, hơi xin lỗi.

"Không sao đâu, tớ cũng vừa tới mà thôi." Ninh Hi Nhi cười híp mắt vung vung tay, làm cho đối phương không muốn tự trách, lướt nhìn cảnh vật xung quanh, không nhịn được hỏi, "Vị trí nơi này rất khó đặt, thực sự là đã làm phiền cậu rồi."

Bùi Thiên Bình nhìn ý cười của Ninh Hi Nhi, hơi hí mắt, khẳng định của đối phương làm lòng cô khá là sung sướng, "Nào có, còn khách khí với tớ chi nữa, tớ là hội viên nơi này, đơn giản là thông báo thôi." Bùi Thiên Bình ngoắc ngón tay với người phục vụ cách đó không xa, người đó lập tức đưa lên hai bảng thực đơn.

Ninh Hi Nhi tiếp nhận thực đơn, mạ vàng trang trí theo phong cách châu Âu, bên trong là chữ Pháp cổ, cùng với nói là xem, không bằng nói là thưởng thức thực đơn này đi. Phía trên không có ghi giá, vô giá chính là giá trên trời, chân chính xoa hoa người bình thường biết điều tiêu thụ không nổi. Ninh Hi Nhi lật xem một lúc, nói với Thiên Bình, "Nếu không cậu gọi đi, gọi món ăn không phải là sở trường của tớ." Mặc dù nói như vậy, kỳ thực trong lòng nàng rõ ràng, trên thực đơn một ít món nàng căn bản không biết là cái gì.

"Thực ra tớ đã chọn trước món lạnh, canh, món chính, những cái này cậu không cần suy nghĩ, không phải cậu thích ăn điểm tâm ngọt sao, cậu xem một chút có cần món tráng miệng nào không?"

Bùi Thiên Bình săn sóc để người phục vụ đưa lên tờ vẽ món tráng miệng, nhìn những món tráng miệng tinh xảo kia, không biết nên chọn loại nào tốt hơn.

"Red Velvet cake rất ngon, chẳng lẽ cậu còn nhớ bánh ga tô dâu tây?"

Nghe Thiên Bình trêu chọc, Ninh Hi Nhi bất đắc dĩ nhún vai một cái, "Cậu thật hiểu tớ, thực ra tớ đang nghĩ chọn, nhưng đáng tiếc không có."

"Vậy nếu không có thì chọn cái này đi?" Bùi Thiên Bình chỉ vào bánh ga tô màu hoa hồng đỏ, đề xuất một cái.

"Ừ, được."

"Một phần Red Velvet cake."

"Cậu không muốn à?"

"Ha ha." Bùi Thiên Bình ra hiệu người phục vụ lùi xuống, quay đầu, con mắt màu xám nhìn chằm chằm Ninh Hi Nhi không chớp mắt, "Chỉ có người được thần thánh che chở mới có thể thể nghiệm loại độ ngọt này."

"Thực sự là, chẳng lẽ người bị Thượng Đế từ bỏ?" Ninh Hi Nhi chỉ cho là đối phương nói đùa, không để ý.

Nhìn nụ cười bên môi của đối phương, Bùi Thiên Bình cúi người xuống, lấy ra từ trong túi xách một bó hoa màu tím, "Tặng cho cậu."

Ninh Hi Nhi ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương sẽ tặng hoa cho mình, có điều vừa nghĩ, Thiên Bình thích trồng hoa, vườn hoa của mình cũng có đủ loại hoa mỹ lệ trên thế giới. "Cám ơn." Ngón tay trắng nõn vuốt ve cánh hoa. "Thiên Bình thật sự rất thích hoa nhỉ."

Theo động tác của đối phương, tầm mắt từ khóe miệng mang cười chuyển đến ngón tay, dừng một chút, liền nói: "Tớ cho rằng nơi thần bí nhất của hoa, ở chỗ trong ngoài không đồng đều, che dấu khuôn mặt đích thực của mình."

"Hoa này thật sự rất đẹp." Ninh Hi Nhi nhìn bông hoa nhỏ có màu tím yêu dị này ca ngợi từ tận đáy lòng.

"Cậu có thể giao cho nó càng nhiều từ ngữ hoa lệ trau chuốt." Bùi Thiên Bình chống cằm, tròng mắt màu xám không nhúc nhích.

"Ừm.... nhu nhược, yêu dị, mang theo hương thơm, rất có linh khí. (2)" Ninh Hi Nhi suy nghĩ một chút, cúi đầu ngửi bông tím vừa nhìn liền dụ dỗ người ta đụng vào này.

"Đây là cây cà dược, độc tính rất mãnh liệt, tốt nhất đừng nên ngửi."

Ninh Hi Nhi hiển nhiên có chút giật mình, "Cậu nói hoa này......"

"Đương nhiên, đã thông qua thí nghiệm đem độc tố loại bỏ." Bùi Thiên Bình cầm lại bông hoa tím, dùng khăn tay lau lau tay Ninh Hi Nhi một lần, "Đây chính là chỗ xinh đẹp của đóa hoa có gai, không phải sao? Tất cả những thứ này, tuy rằng nhìn qua làm người mê say, nhưng nơi sâu xa lại có hắc ám đang ngủ đông."

Ninh Hi Nhi kinh ngạc mà nhìn đối phương, "Đây chính là nói sự vật thường thường là trong ngoài không giống nhau...."

Bùi Thiên Bình nhìn người đối diện, cười không nói, sửa lại tóc rối trên trán, chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa tay trái rạng rỡ lấp lóe dưới ánh đèn, có điều dây đeo tay phai màu càng hấp dẫn sự chú ý của nàng, bởi vì hình như từ khi quen biết Thiên Bình, cậu ấy vẫn mang. Ninh Hi Nhi không có quên điều này, vừa định mở miệng hỏi dò, người phục vụ từ xa đi tới châm thêm rượu đỏ cho các nàng.

"Đây là rượu vang Laffey niên đại 1999, chốc nữa muốn nếm thử xem nha." Bùi Thiên Bình một bên giới thiệu, một bên híp mắt cười với Ninh Hi Nhi.

"Thiên Bình, không phải cậu không biết, tớ một chén là say, sao có thể uống rượu?!" Ninh Hi Nhi mau mau lắc lắc tay, tuy nói rượu đỏ không mạnh, thế nhưng niên đại 1999 cũng không thể nói vậy, đến lúc đó có thể là tự làm trò cười cho mọi người. "Cái này anh cho tôi một chén nước lọc hoặc là nước trái cây cũng được."

Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên, có điều rất nhanh đưa lên một chén nước ấm.

"Cậu vẫn giống trước kia vậy, không có gì thay đổi." Bùi Thiên Bình đong đưa cái ly có chân trong tay, lẩm bẩm nói. "Hơn nữa, cảm giác sinh hoạt của cậu bây giờ cũng không tệ, đúng không?" Trên dưới đánh giá đối phương một hồi, Bùi Thiên Bình đưa ra bình luận.

"Nói thế nào đây, gặp được quý nhân giúp đỡ, hiện tại trải qua rất tốt." Trực giác, nàng cảm giác ngữ khí của Thiên Bình có chút quái lạ.

"Như vậy là tốt rồi, Hi Nhi, lần trước bởi vì đi Milan quá vội vàng, chưa kịp đến giúp cậu, cậu biết, tớ vẫn cảm thấy băn khoăn, hiện tại cậu có cái gì khó khăn, nên nói tớ, biết không?" Bùi Thiên Bình nắm chặt tay Ninh Hi Nhi, tựa như trấn an mà nói.

"Không sao rồi, tớ biết cậu rất bận rộn, tớ hiểu mà." Nội tâm Ninh Hi Nhi vẫn rất là vui vẻ, không nghĩ tới mình sa sút, Thiên Bình còn có thể đối xử với mình giống như trước kia. "Ưm, trước tớ đã muốn hỏi, tại sao cậu vẫn mang dây đeo đã phai màu kia?"

Bùi Thiên BÌnh nghe xong, nghiêng mặt sang một bên, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn không rõ ràng.

"Ừm.... Không nói cũng không sao, chỉ là tớ hiếu kỳ mà thôi." Trong lòng Ninh Hi Nhi tự trách, chậm chậm giải thích.

"Không." Âm thanh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt sáng ngời như màu hổ phách của đối phương, "Đây là... người bạn khi bé tặng cho tớ." Khuôn mặt Bùi Thiên Bình dịu dàng, ánh mắt xuyên qua đối phương, rơi vào một góc không biết tên, "Ánh mắt của nàng sẽ cười, loan thành một hình cong. Nàng nói chúng tớ sẽ vĩnh viễn cùng nhau."

Ninh Hi Nhi nghe có chút hoảng hốt, không biết nên nói tiếp cái gì.

Bùi Thiên Bình đưa tay ra nhìn một chút chiếc nhẫn kim cương lóe lên rạng rõ dưới ánh đêm, "Cho tới cái này, Quý Nghiên không nói cho cậu?" Nhìn đối phương lắc lắc đầu, "Thực ra, tớ đính hôn, một lát nữa anh ấy sẽ tới."

"Có thật không, thật sự là quá tốt rồi, chúc mừng cậu nha, Thiên Bình." Ninh Hi Nhi nghe tin vui của đối phương, tự đáy lòng chúc mừng, "Đối phương là người nào vậy?" Nếu có thể đính hôn cùng Thiên Bình, vậy nhất định cũng là thiên chi kiêu tử (3) rồi.

"Ừ.... Đến lúc đó cậu sẽ biết." Nhếch miệng, mặt lộ ý cười.

.................

(1) cao cao tại thượng: kiểu như chỉ tay năm ngón

(2) linh khí: loại khí có trong thiên địa giúp người tu tiên tăng tu vi

(3) thiên chi kiêu tử: con cưng. Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro