Chương 6: Nhà có mập mạp cùng với sức thơm thơm

Chương 6: Nhà có mập mạp cùng với sức thơm thơm

Sau khi dùng ánh mắt thỉnh cầu Tử Mạch lấy Ferri xuống nhưng không bị để ý, Ninh Hi Nhi run tay chuẩn bị đem quái vật khổng lồ trên bả vai lấy xuống, kết quả bé mập này lại nhảy sang vai trái của nàng.

A, thật là nặng!

"Tử Mạch ơi, có thể giúp đỡ không, em sợ ―" nhìn mỏ chim to lớn của con vẹt này, từ đầu đến cuối Ninh Hi Nhi không dám đưa tay bắt nó xuống.

Nó chỉ muốn cùng cô vui đùa một chút thôi, "Ferri, đi xuống."

Bị chủ nhân mệnh lệnh, Ferri bay đến bàn gỗ, lông chim trắng đan xen xanh dưới ánh mặt trời rực rỡ, rất đẹp, chim nhỏ kỳ thực không nhỏ chút nào, sau khi nhào tới cái bàn liền ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, thân thể tròn vo để lại trên bàn gỗ một cái bóng lớn ― con vẹt này hơi bị mập ~

"Đây là gióng vẹt gì, lớn như vậy." Mập như vậy.....

"Tử lam Kim Cương." Quan Tử Mạch thuận tay lấy ra mấy viên quả có vỏ cứng trong cái bình nhỏ trên bàn ném cho Ferri.

Ninh Hi Nhi tò mò trông mong nhìn miệng Ferri sắc bén cạy ra vỏ quả trên bàn, tựa hồ cảm giác được mình nhìn chằm chằm nó ăn, rất là kinh thường quay đầu, quay cái mong về phía nàng, rất giống chủ nhân nó.

"Em có thể cho nó ăn không?"

Trầm mặc một hồi, lên tiếng nhận lời. "Ừ." Vẫn là lần đầu Ferri chủ động tiếp cận người khác, trước đây nó đã từng làm cho người làm vườn rất đau đầu.

"Ferri, Ferri, lại đây nào, ta cho mi ăn ngon." Ninh Hi Nhi dụ dỗ con mập mạp này như dụ chó con. Mập mạp cao ngạo ngẩng đầu lên, bước như mèo bước thong thả đến trong tay Ninh Hi Nhi, mổ hạnh nhân trong tay nàng. "Mỗi lần Ferri nhìn thấy người khác đều hưng phấn như thế sao?" Bị vật nặng như vậy đột nhiên đặt ở trên vai không phải là dễ chịu.

"Nó rất hiếm thấy người, cho nên mới có chút khác thường." Quan Tử Mạch suy nghĩ một chút, giống như đã rất lâu không có người khác đến nhà, ừ, Ferri mới có thể như vậy.

"Như vậy à, nhất định là Ferri quá cô đơn, những chú này cũng sẽ bị bệnh trầm cảm, chủ nhân quá tệ, không mang Ferri ra ngoài chơi." Ninh Hi Nhi lẩm bẩm vuốt ve lông chim lộng lẫy ánh sáng của Ferri, hiển nhiên không có chú ý tới người phía sau đã mặt đen. "Ferri, không được ăn, giữ cái này ngày mai ăn, mi cần giảm cân, Ferri, không thì ta sẽ gọi mi là mập đấy." Chú chim tựa hồ rất bất bình khi bị lấy đi hạnh nhân, dùng sức chọt tay Ninh Hi Nhi, lòng bàn tay bị con vẹt mập mạp này chọt đến ngứa, Ninh Hi Nhi cười khúc khích, "Kêu được 'Hi Nhi' sẽ cho mi một hạt, gọi 'Hi Nhi' được không."

Ferri giống như nghe hiểu cao chân rời đi lòng bàn tay của Ninh Hi Nhi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ninh Hi Nhi, vẻ mặt "Ta mới không kêu, kêu lên sẽ hết ngầu." Mập mạp lại là một con chim có tự tôn, đồ ăn cám dỗ thất bại.

"Tử Mạch, Ferri bao nhiêu tuổi rồi, luôn có cảm giác nó rất thông thái....." Ninh Hi Nhi quay đầu nhìn về chủ nhân bị lãng quên rất lâu phía sau, sắc mặt chủ nhân tựa hồ không tốt lắm. Ninh Hi Nhi liền nhẹ nhàng ôm Ferri lại trước mặt Tử Mạch, "Ferri, mi xem chủ nhân của mi tức rồi, chúng ta cùng nhau dỗ dành chị ấy được không?" Một lớn một nhỏ, một người một chim mặt đơ cứng nhắc bổ sung lẫn nhau, không hổ là hai chủ tớ.

Quan Tử Mạch nhìn cô gái đang lấy mình vui đùa, cười lên hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thực tế cô thấy mình và chuyện cười không dính líu gì nhau, bởi vì không có ai nói chuyện với nàng như vậy, cảm giác..... cũng không tệ lắm.

"Ôi, Tử Mạch đại nhân còn đang tức giận vì bị chúng ta quên lãng, vậy chúng ta cho chị ấy một chút lợi ích thế nào?" Ninh Hi Nhi vung lông cánh lớn của Ferri, từ túi tiền móc ra một cục kẹo trái cây đưa cho vị chủ nhân trước mặt vẫn còn đang "tức giận" này.

Ferri nhìn chủ nhân tựa hồ không cần viên kẹo màu đỏ này, muốn đi lên ngậm. "Ferri, mi không được ăn, coi chừng bị bệnh tiểu đường, chờ mi gầy lại đi rồi nói. Tử Mạch nếm một viên, ăn rất ngon, một hộp bị em ăn gần xong rồi."

Quan Tử Mạch cúi đầu nhìn một lát, lắc lắc đầu, không thỏa hiệp chút nào.

Liền biết chị phản đối, Ninh Hi Nhi lột giấy gói kẹo, đưa tới một bên miệng cô, "Đây là vị dâu tây, không quá ngọt." Làm sao bây giờ, nàng rất thích đem đồ mình thích chia sẻ cùng với người mình thích.

Nhìn vẻ mặt "Xin yên tâm mà ăn" của đối phương, Quan Tử Mạch nhíu lại lông mày, bất đắc dĩ ăn vào.

Ngọt đến đau lòng.....

"Em cảm thấy chúng ta sẽ ở chung rất vui!" Ninh Hi Nhi nhìn hai hàng lông mày quấn quýt chặt lại của đối phương, chị ấy cũng không thể ăn độ ngọt này, nhớ rồi.

Thời điểm đối phương đề cập một lần nữa, Quan Tử Mạch có chút để ý, lúc trước cho rằng là nàng đang nói đùa. Quan Tử Mạch nhìn chăm chú nàng, nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"

"Không phải lúc trước em đã nói rồi sao."

"Tôi là hỏi tại sao hiện tại còn nói." Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng không cho nghi ngờ.

Đối mặt với vấn đề như thế, Ninh Hi Nhi không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn, "Em cảm thấy em ở cùng chị, khá nhẹ nhàng thoải mái."

Không rõ, sẽ có người ở chung với nàng cảm thấy ung dung thoải mái sao?

"Chị đừng hiểu lầm, không phải là em lấy lòng, khẳng định mập mạp cũng sẽ cho là như vậy." Ferri nghe xong rất là nịnh nọt bay tới bên chân chủ nhân. "Tử Mạch, em có thể sử dụng phòng tắm không, nếu như em cho chị biết là em đã mấy ngày không tắm rồi khẳng định chị sẽ ghét bỏ em."

Mặt Quan Tử Mạch xạm lại, không phải nàng đã nói ra khỏi miệng rồi sao. Bên trong ánh mắt lạnh lùng lại có ý cười.

"Có thể, Ferri dẫn cô đi."

Ferri không muốn đi nhiều một bước, ngồi xổm ở bả vai Ninh Hi Nhi, ra hiệu nàng đi về hướng nào. Con chim Ferri vì chủ nhân tòa băng sơn này thuần dưỡng đã thành tinh ―

"Mập mạp, mau đi ra." Tuy rằng Ferri là con vẹt già sống hơn hai mươi năm, thế nhưng là đực đấy, lúc nàng tắm không hi vọng có con vẹt công đã thành tinh bên cạnh đứng xem.

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài." Ferri vui sướng kêu la, êm dịu cút ra phòng tắm.

Ninh Hi Nhi thở phào nhẹ nhõm, mà chuyện nàng không biết là, lúc Ferri đi ra ngoài trong miệng ngậm áo ngực hồng nhạt của nàng, nhiều năm sau đó vụ áo lót biến mất vẫn không rõ ràng....

Ninh Hi Nhi trùm khăn trắm đi ra, khiến nàng sầu não chính là, nàng nhớ nàng có lấy áo lót đi tắm, tại sao không thấy? Nhìn vị băng sơn dựa vào ghế sa lông xem báo, trong lúc vung tay nhấc chân tản ra khí chất cao quý lạnh lẽo chỉ có ở quý tộc, tại sao có mấy người ngay cả khi xem báo đều khí chất bức người vậy.

"Tử Mạch, em sức thơm thơm được không?"

Người trên ghế sa lông, lông mày nhướn một chút. "Sức thơm thơm"? Có ý gì.

"Em không có mang mỹ phẩm dưỡng da, trước tiên dùng của chị được không, thực sự không được, ngày mai em sẽ đi ra ngoài mua." Nàng còn có ba trăm NDT, chắc có thể mua được bình sữa dưỡng da rẻ.

Nguyên lai "sức thơm thơm" là ý này. Quan Tử Mạch đẩy kính mắt một cái, "Tầng thứ ba của tủ trong phòng rửa mặt có cái mới."

"Dạ, biết rồi." Ninh Hi Nhi mặt mày vui vẻ nhìn nàng.

"........." Bộ vui vẻ lắm sao, không hiểu, run lên tờ báo trong tay, không nói.

Lúc Ninh Hi Nhi vui cười hớn hở mở ra tủ, nhìn thấy những chữ trên bình nhất thời ngẩn ra, miễn cưỡng biết "oil" nghĩa là dầu, ngoài ra liền đoán cũng không đoán được, không giống như là tiếng Anh, tiếng Pháp hay là tiếng Ý? Tại sao không có tiếng Trung.... Đều là bao bì hoàn toàn mới, nhìn qua khá là đắt, Ninh Hi Nhi cũng không tiện tháo ra từng cái một dùng thử, thực sự là hao tâm tổn trí.

Ngại ngùng uốn éo đi tới trước mặt Quan Tử Mạch, dáng dáp e thẹn muốn nói lại thôi. Người dựa ở sô pha xem báo liền mí mắt cũng không nâng, hoàn toàn không thấy nàng.

Làm sao bây giờ, thật xấu hổ lại vì việc nhỏ mà quấy rầy cô...... đi tới đi lui, rất lo lắng.

Rốt cuộc tên này đang làm gì, qua lại làm ánh mắt của cô đều nhức. Quan Tử Mạch quyết định không lên tiếng, tiếp tục xem báo của cô, rất hiển nhiên tốc độ đọc của lần này giảm xuống tới 80%.

"Tử Mạch, nếu có người nhìn không hiểu các chữ trên nhãn mác của mỹ phẩm, chị sẽ coi thường người đó sao?"

Qua mấy phút, còn không thấy Tử Mạch có bất kỳ phản ứng, Ninh Hi Nhi hơi ủ rũ, quả nhiên mình bị ghét, cũng là, làm sao liền vấn đề này cũng phải hỏi người khác, thật sự là đem nơi này trở thành nhà của mình.......

Lúc này người trên sô pha có động tĩnh, đứng dậy, đi vào phòng rửa mặt, dừng lại một lát, nhìn Ninh Hi Nhi một chút, ra hiệu đối phương lại đây cùng mình. Vừa Quan Tử Mạch chỉ là muốn đọc xong tờ báo thôi, không sai, tốc độ lại khôi phục trình độ lúc đầu. Mở ra ngăn kéo, chỉ vào những bình này giới thiệu cho cô gái có chút ngơ ngác này, cũng không biết nàng có nghe hiểu hay không, lần sau vẫn là để Sindy mang đồ có chữ Trung qua đây.

"........ Cô có thể dùng những cái này, còn có vấn đề cô vừa hỏi không thành lập." Nhàn nhạt trả lời một câu, không có một tia thiếu kiên nhẫn.

"Cái gì?"

"........." Nhìn nàng một chút, không lên tiếng, trực tiếp rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro