Chương 17
Lúc đến địa chỉ mà Thi Cảnh Hòa nói, cơn đau đầu của Lục Chi đã thuyên giảm, thay vào đó là một cảm giác khó chịu khác. Bởi vì Thi Cảnh Hòa làm nàng cứ có cảm giác không nắm bắt được, không biết nên làm sao cho đúng.
Vốn dĩ Lục Chi không muốn đi, hôm nay làm việc với cường độ quá cao, nàng mệt đến mức chỉ muốn uống rượu xong rồi ngủ bất tỉnh nhân sự cho rồi.
Nhưng nghĩ lại, ở nhà uống rượu với Tiểu Tự cũng được, dù sao chủ yếu vẫn là uống rượu gì và uống với ai, còn uống ở đâu không quan trọng, hơn nữa không thể chối cãi sự thật rằng Thi Cảnh Hòa là đối tượng chính của nhiệm vụ, gặp mặt chị càng nhiều đương nhiên càng tốt.
Địa chỉ là ở một công viên, Lục Chi dừng xe ven đường, bước xuống, nhìn xung quanh một hồi không thấy ai, lại gọi điện cho Thi Cảnh Hòa.
Trước đây Lục Chi cho rằng người như Thi Cảnh Hòa ít nhất sẽ có khoảng cách với nàng, dù gì chị cũng có rất nhiều fans trên mạng xã hội, người thích chị nhiều như vậy, sẽ dễ sinh ra cảm giác “tôi là cái rốn của vũ trụ”. Vậy mà ngoài đời thật, chị lại thích lo chuyện bao đồng, tính cách còn hiền hòa, Lục Chi đúng là vạn lần không ngờ tới.
Bây giờ đã chạng vạng, mùa thu trời tối nhanh hơn mùa hè, bóng đêm mông lung bao phủ Vân Thành, công viên đã lên đèn, ở giữa công viên là khoảng sân rộng mở, cô dì chú bác lớn tuổi đang khiêu vũ, mấy đứa con nít cũng khoái chí giơ tay múa chân lung tung bắt chước.
Lục Chi cầm điện thoại trong tay, tìm một băng ghế trống ngồi xuống, yên tĩnh chờ Thi Cảnh Hòa đến.
Thi Cảnh Hòa nói chị sẽ lập tức đến ngay, Lục Chi ngồi đợi vài phút mới phát hiện “lập tức” chính là lời nói dối lớn nhất của người Trung Quốc.
Quá nhàm chán, Lục Chi thở dài, vừa lúc Tiểu Tự gửi tin nhắn cho nàng kèm tấm hình chụp mấy chai rượu ở siêu thị.
[ Uống không hết thì cất ở nhà em, anh cứ mua trước nha ]
Lục Chi trả lời ngắn gọn: [ Ok anh ]
Cảm giác khó chịu vẫn còn đó, công viên có đủ loại âm thanh khác nhau truyền đến bên tai, Lục Chi nghe tiếng người cười nói xung quanh đột nhiên lại thấy cõi lòng trống rỗng.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng nơi này náo nhiệt như vậy...
Lục Chi nhắm mắt ngửa đầu ra sau dựa vào thành ghế, chờ khi mí mắt không còn nhức nữa mới mở ra, giống như là có phép thuật, trước mắt nàng lúc này xuất hiện thêm một bé gái.
Bé gái khoảng chừng 6-7 tuổi, cột hai bím tóc, đôi mắt tròn xoe, thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng Lục Chi nhất thời không nghĩ ra là giống ai. Đứa bé chăm chú nhìn nàng, nàng bị nhìn đến bối rối bèn dời tầm mắt đi chỗ khác.
Đã nói rồi, nàng không có thích trẻ con, cho dù đứa bé trông rất xinh xắn đáng yêu.
Bé gái thấy Lục Chi quay mặt, lại di chuyển đến trước tầm mắt của Lục Chi, chớp chớp đôi mắt to tròn, cất tiếng hỏi: “Chị ơi, chị là Chi Chi phải không?”
“......” Lục Chi mím môi, giây tiếp theo cười lắc đầu, “Không phải.”
Bé gái nhíu mày, thở phì phì: “Chị em bảo ai mà nói dối thì cái mũi sẽ bị dài ra đó.”
Lục Chi đã nhớ ra con bé giống ai rồi! Đặc biệt là cái cách nhíu mày, giống hệt Thi Cảnh Hòa.
Trong lúc Lục Chi thất thần, bé gái đã ngồi xuống bên cạnh, rất tự nhiên cởi ba lô nhét vào lòng Lục Chi, hai tay khoanh lại còn “hừ” một tiếng, nói bằng giọng non choẹt: “Một ly coca và em sẽ tha thứ chuyện chị nói dối.”
Lục Chi cứng họng, bị bộ dạng của con bé chọc cho bật cười. Nàng thoáng suy nghĩ, hỏi: “Chị của em đâu?”
“Chị em bảo em tới tìm chị trước.”, đứa bé cúi đầu thở dài, “Chắc chị em đang đi mua hồ lô ngào đường rồi.”
Lục Chi xác nhận, đây là em gái Thi Cảnh Hòa, bởi vì gương mặt con bé thật sự quá giống.
Thi Cảnh Hòa chưa từng nhắc về gia đình mình trên Weibo, phải công nhận chị ấy bảo mật riêng tư cá nhân rất tốt.
Nhưng điều làm Lục Chi ngạc nhiên chính là, năm nay Thi Cảnh Hòa 26 tuổi, mà đứa bé này cùng lắm chỉ khoảng 6-7 tuổi, nói cách khác....hai chị em cách nhau gần 20 tuổi.
Lục Chi ôm ba lô của con bé, liếm liếm môi, ban nãy chụp ảnh phải nếm quá nhiều kẹo nên bây giờ môi nàng bị khô, thậm chí còn có dấu hiệu tróc da.
Lục Chi hỏi: “Em tên gì?”
“Miêu Miêu, đây là nhũ danh* của em.” Con bé nhìn Lục Chi, lắc lắc đầu, “Còn tên thật thì em không nói đâu.”
*nhũ danh: là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới sinh
Lục Chi cảm giác mình bị lừa, Thi Cảnh Hòa nói là đi đón mèo (miêu)... Sao nàng cứ có cảm giác là đón “Miêu Miêu” mới đúng?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong điện thoại Thi Cảnh Hòa cũng không có nói là nhờ nàng đi đón JoJo, là do nàng tự nghĩ thế thôi.
Điện thoại vừa lúc vang lên, người gọi đến là Thi Cảnh Hòa.
Lục Chi một tay ôm ba lô một tay ấn nghe máy, vừa đặt điện thoại lên tai đã nghe Thi Cảnh Hòa nói: “Nhìn thấy miêu chưa?”
Giọng nói của chị có ẩn ý cười, mặt Lục Chi không chút biểu tình, cũng không thèm lên tiếng.
Thi Cảnh Hòa không chờ Lục Chi trả lời, tiếp tục nói: “Em ăn hồ lô ngào đường loại ô mai hay là sơn trà? Chị sắp đến rồi.”
Lục Chi thở dài: “Em không thích ăn ngọt.”, nàng nói, “Chị không cần mua, cảm ơn.”
“Okay, vậy chị cúp máy, tới liền đây.”
Công viên càng lúc càng đông người, cũng càng lúc càng ồn ào. Có một thằng nhóc đang trượt ván gần đó bị ngã, mấy đứa bạn xung quanh vừa đỡ nhóc lên vừa trêu, thằng nhóc cũng ha ha bật cười. Quả nhiên là tuổi trẻ, tinh thần thật phấn chấn làm sao.
Lúc Thi Cảnh Hòa tới nơi, Lục Chi đang ngồi yên trên ghế cùng Miêu Miêu, giống như mọi chuyện xung quanh không có liên quan gì đến hai người.
Thi Cảnh Hòa cầm cái túi trong tay đưa đến trước mặt Miêu Miêu, nói: “Em đó, ăn ăn ăn, cứ như vậy là rụng hết răng cho coi.”
“Nói bậy, em là đang ở tuổi thay răng, có rụng răng thì cũng không phải do ăn kẹo.”
Lục Chi dụi mắt, đưa ba lô cho Thi Cảnh Hòa: “Ba lô của em gái chị.”, lại nhìn Thi Cảnh Hòa: “Vậy chị kêu em đi đón miêu chính là đi đón em gái chị?”
Thi Cảnh Hòa cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Chi xua xua tay, đứng lên, nói: “Bạn em còn đang chờ, em đi trước đây.”
Miêu Miêu đang đứng một bên ăn hồ lô, khóe miệng còn dính đường, con bé ngẩng mặt ngây thơ hỏi: “Chị Chi Chi đi liền bây giờ ạ?”
Lục Chi không thích trẻ con, nhưng cũng không cách nào chán ghét mấy đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu lại còn hiểu chuyện, vừa vặn Miêu Miêu chính là đứa trẻ như vậy.
Tay Lục Chi giơ lên muốn xoa đầu con bé, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ cười gật đầu: “Ừ, ở nhà còn có người đang đợi chị uống rượu.”
“Vậy chị uống ít ít thôi nha, rượu đắng lắm đó.” Con bé còn nhăn mặt thè lưỡi diễn tả.
Lục Chi hết nhịn nổi, giơ tay lên xoa đầu con bé, nói với Thi Cảnh Hòa: “Em gái chị đáng yêu quá.”
Nàng nắm chặt điện thoại, cuối cùng vẫn chọn nói thẳng: “Nhưng em vẫn có cảm giác bị lừa, em tưởng là mình cần đi đón con mèo Anh lông ngắn kia.”
Hôm nay là thứ sáu, ban nãy để cho chắc chắn, Lục Chi có hỏi Miêu Miêu, con bé nói mình vừa tan lớp năng khiếu, đang chờ chị gái đến đón.
Quả thật đúng là đón Miêu Miêu.
Nhưng có liên quan gì tới Lục Chi chứ? Nàng và Thi Cảnh Hòa mới quen biết có mấy ngày thôi mà? Tại sao lại phải nhờ nàng đi đón?
Không chỉ là lừa gạt, Lục Chi thậm chí còn có cảm giác mình bị đùa cợt.
Lục Chi vốn là kiểu người cực đoan, suy nghĩ mọi chuyện thường sẽ không nghĩ theo chiều hướng tốt, cũng giống như chuyện Thi Cảnh Hòa giúp đỡ nàng, trong mắt nàng hành động đó là bao đồng xen vào chuyện người khác.
“Không phải.....” Thi Cảnh Hòa lắc lắc đầu, chị đặt ba lô lên băng ghế, mở túi xách lấy ra một cái hộp.
Chị nói: “Ban đầu chị gọi điện là muốn hỏi em khi nào rảnh có muốn đến thăm cửa hàng kẹo của tụi chị hay không, nhưng nghe em nói đau đầu, vừa hay trước đó chị có dùng qua một loại thuốc rất hữu dụng nên muốn đưa cho em.”, chị nhíu mày, “Nhưng chị lại cảm thấy em sẽ từ chối nên mới lừa em tới đây.”
Thi Cảnh Hòa cúi người kéo lấy cánh tay Lục Chi, đặt hộp thuốc vào tay, ánh mắt cũng rất chân thành, nói: “Xin lỗi vì đã lừa em.”, chị tạm dừng vài giây, “Nhưng thuốc này trị đau đầu rất hiệu quả, lần tới em bị đau thì dùng thử xem sao.”
Lục Chi đứng yên tại chỗ, ngón tay siết lấy hộp thuốc, cuối cùng mấp máy môi nói: “Em cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Thi Cảnh Hòa chớp mí mắt, khóe miệng cũng cong lên.
Lục Chi cầm hộp thuốc trong tay vẫy vẫy: “Thế em đi trước nha.”
“Ừ, chị cũng dẫn Miêu đi ăn tối.”
Lục Chi thắc mắc hỏi: “Chị không đi ăn với chị Nhiên Nhiên ạ?”
Nàng đâu có nhớ nhầm đâu ta....lúc chào tạm biệt, hai chị rõ ràng đang chuẩn bị đi ăn với nhau.
“Giữa đường bị mẹ chị kêu đi đón nó.” Thi Cảnh Hòa nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Miêu Miêu ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng: “Em cũng đâu muốn chị đến đón em.”
Thi Cảnh Hòa liếc mắt nhìn xuống: “Trả hồ lô đây, lần sau đừng hòng chị mua cho em nữa.”
Cuộc đối thoại ấu trĩ của hai chị em làm Lục Chi không nói nên lời, nàng thở dài một tiếng, nói: “Em đi trước đây.”
“Ừ.” Thi Cảnh Hòa gật đầu, lại sờ đầu Miêu Miêu, “Mau chào tạm biệt chị Chi Chi.”
Lục Chi cũng cười nói: “Bye bye.”
Khi về đến nhà, Tiểu Tự đã ở trước cửa, nhìn thấy Lục Chi, cậu lập tức hỏi: “Chi Chi, có phải em vừa đi hú hí với trai đúng không? Dám bỏ anh ở đây giữ nhà cho em! Hu hu hu!”
Lục Chi vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa cười, nói: “Tiểu Tự.”
“Hả? A...có chuyện gì à?”
“Anh có biết tình đầu của em là con gái không?” Cửa mở, Lục Chi thuận miệng hỏi.
“Không biết.” Tiểu Tự ở phía sau lắc lắc đầu.
Qua vài giây, cậu bỗng trợn to mắt, lấy tay bịt miệng, vẻ mặt hoảng hốt.
Lục Chi nhìn nhìn, cười: “Không tin nổi à?”
Tiểu Tự lắc đầu, ngữ khí nháy mắt kích động lên.
“Chi Chi, mau! Nói cho anh biết, em là công hay thụ?”
Lục Chi nhếch miệng, dưới ánh mắt mong chờ của Tiểu Tự, mở miệng trả lời: “Em là.....” nàng cố tình kéo dài giọng, “....ba anh đó.”
_________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro