Chương 37: Nhìn kỹ! Vận mệnh của cậu "cong" thật!
Phía đông nội thành có một chợ đêm rất náo nhiệt, nơi đó vốn là vùng đất phải phá bỏ di dời nhưng chính phủ lại không đặt tài chính vào đúng chỗ dẫn tới việc công trình phá bỏ di dời cứ kéo dài mãi.
Kéo dài mãi tới khi Ôn Hàm trưởng thành.
Quầy hàng nhà nàng là một cái xe đẩy nhỏ bán viên bạch tuộc nhỏ, bánh kếp mặn, mì lạnh nướng và các đồ ăn vặt chiên rán khác, lượng khách không tệ lắm, làm tới 11 giờ có thể kiếm được hơn một nghìn tệ.
Dù sao thì mấy món ăn vặt này cũng phổ biến trong chợ đêm, đi hai bước là thấy một xe nên một đêm kiếm được một nghìn tệ là ổn lắm rồi.
“Cho một phần mì lạnh nướng với.”
Mẹ Ôn Hàm trả lời ngay: “Có ngay.”
“Mã QR đây đúng không?” Khách chỉ vào hình ảnh trên xe đẩy: “Bao nhiêu tiền thế?”
Mẹ Ôn Hàm nhìn nguyên liệu một chút: “Tổng 6 tệ.”
“Ừ, để tôi chuyển khoản.”
Điện thoại trên xe vang lên: “Đã nhận 6 nhân dân tệ.”
“Dạ, có ngay đây ạ.” Mẹ Ôn Hàm làm việc trôi chảy, lát sau mì lạnh nướng đã xong: “Đây, anh nhận cẩn thận nhé.”
“Con tới rồi mẹ ơi.”
Mẹ Ôn Hàm nhìn qua thì thấy Ôn Hàm đã bỏ cặp sách xuống, đeo tạp dề vào.
“Sao con lại tới đây? Lớp 12 rồi, không ở nhà học đi ra đây làm gì?”
Ôn Hàm lật mặt xúc xích nướng: “Không sao đâu mà, con biết con học đến đâu rồi, sắp tới giờ đông khách rồi, mẹ không tự xoay được đâu mẹ.”
Mẹ Ôn Hàm đau lòng xoa xoa mặt Ôn Hàm: “Cái đứa này.”
Ôn Hàm cười cười: “Không sao đâu mà, có khách kìa mẹ.”
“À đúng rồi.” Mẹ Ôn Hàm vừa làm bánh kếp mặn vừa nói: “Hôm nay mẹ giặt đồ cho con thấy một cái áo phông không giống cái mẹ mua cho con lắm thì phải.”
Ôn Hàm đang lật mặt đồ ăn bỗng khựng lại: “Lúc ở trường con lỡ làm đổ nước vào người nên bạn cho con mượn áo thôi ạ.”
“À vậy thì lần sau uống nước cẩn thận chút nghe con.” Mẹ Ôn Hàm làm bánh kếp mặn xong thì quay qua Ôn Hàm: “Mẹ giặt cho con rồi đấy, hôm nào con mang đi trả cho bạn đi nhé.”
Ôn Hàm gật đầu: “Dạ vâng ạ.”
“Ấy, Á Á, cậu nhìn người đứng sau quán bánh kếp mặn kia kìa, phải Ôn Hàm không?”
Mắt Triệu Á Á xẹt qua ý cười, giả vờ kinh ngạc: “Ồ nhìn kỹ lại thì đúng là bạn Ôn Hàm cùng lớp chúng ta thật.”
“Xem ra cái topic kia là thật rồi, mẹ nó bày quán thật?” Người nói là một bạn nam đội mũ lưỡi trai, thấy Ôn Hàm đeo tạp dề bán đồ thì cười lạnh: “Còn tưởng là thanh cao cỡ nào? Không phải dịu dàng với khách lắm à, hóa ra Ôn Hàm còn biết cười cơ đấy?”
Ôn Hàm ở trường thường giữ vẻ mặt lạnh tanh, không cười không nói một lời nào, quá lạnh lẽo.
“Vậy qua xem đi, mọi người đều là bạn học với nhau cả, phải ủng hộ gia đình người ta chứ.” Một bạn nữ nhuộm tóc vàng khè đề nghị.
“Không tệ, qua xem đi.” Mũ lưỡi trai cười nói: “Vừa hay tao cũng muốn ăn bánh kếp mặn.”
Một đám người đi về phía Ôn Hàm.
Ôn Hàm liếc thấy Triệu Á Á cầm đầu một đám đi tới thì nhíu mày.
Triệu Á Á thấy Ôn Hàm thì nở nụ cười kiêu ngạo khoe khoang với nàng.
Mẹ Ôn Hàm thấy một đám người dừng lại trước quán mình, tuy bọn họ ăn mặc khá trưởng thành nhưng hình như đều là học sinh cả: “Các bạn học muốn ăn gì vậy?”
Tóc vàng khè nói trước: “Dì ạ, chúng cháu là bạn học của Ôn Hàm.”
Mẹ Ôn Hàm nghe vậy thì cười nói: “Ấy chúng cháu là bạn học của Ôn Hàm hả? Tất cả luôn hả?”
“Vậy mấy đứa muốn ăn gì nào?” Mẹ Ôn Hàm nói: “Nói với dì, dì mời mấy đứa.”
Tóc vàng khè lóe sáng: “Thật hả dì?”
Mẹ Ôn Hàm cười nói: “Đương nhiên, mấy đứa muốn ăn cái gì?”
Mũ lưỡi trai cười toe toét: “Thế chúng cháu không khách sáo nữa ạ.” Hắn quay qua đếm đầu người: “Dì ơi chúng cháu ăn mười cái bánh kếp mặn được không ạ?”
Thời gian làm bánh kếp mặn khá dài, mười cái bánh kếp mặn ít cũng phải mất hơn nửa tiếng.
Ôn Hàm nhìn đồng hồ, 7 giờ, vừa đúng lúc chợ đêm đông người nhất, giờ nhiều người đứng trước hàng của nhà nàng như vậy những khách khác không chen vào được.
“Nếu mấy cậu muốn ăn thì phiền mấy cậu nép sang một bên một chút.” Ôn Hàm chỉ về khoảng trống bên cạnh.
Triệu Á Á ra vẻ ấm ức: “Bên đó toàn là rác thôi, hôm nay tớ mới mua đôi giày trắng này đấy, đứng vào đấy nó sẽ bẩn mất.” Ả ta nhìn về phía mẹ Ôn Hàm: “Chúng cháu không được đứng đây hả dì?”
Mẹ Ôn Hàm lắc đầu: “Không sao, cứ đứng đây đi, giày trắng bẩn giặt khó lắm.”
Triệu Á Á đắc ý vừa cười vừa nhìn Ôn Hàm: “Cảm ơn dì.”
Mũ lưỡi trai thấy mẹ Ôn Hàm làm bánh kếp mặn cực kỳ nhanh thì nói: “Dì cứ từ từ thôi ạ, chúng cháu không vội.”
“Đúng đúng đúng, chúng cháu không vội đâu.” Tóc vàng khè tung hứng: “Dì ơi cái bánh kếp mặn sau chúng không muốn ăn cay, cũng không muốn ăn xúc xích nướng, có thể thêm gà que cho cháu không ạ?”
Mẹ Ôn Hàm lau mồ hôi ở thái dương rồi đáp: “Được, nghe mấy đứa.”
Ôn Hàm cầm lấy xẻng: “Mẹ vào nghỉ ngơi đi, để con làm cho bọn họ.”
Mẹ Ôn Hàm đứng cả ngày cũng hơi mệt rồi nhưng giờ lại sốt ruột mười cái bánh kếp mặn, tuy Ôn Hàm cũng biết làm nhưng nàng vẫn làm chậm hơn bà nên bà chỉ có thể xua tay: “Không sao, sắp xong rồi.”
Bàn tay dưới ống tay áo bỗng siết chặt lại, nàng lạnh lùng nhìn Triệu Á Á, là cậu ta dẫn những người này tới đây muốn làm mình ngại ngùng khó chịu.
Triệu Á Á đón lấy ánh mắt của Ôn Hàm không chút sợ hãi, hàm nghĩa trong mắt ả ta trần trụi: Tao cố ý đấy mày làm gì tao? Có giỏi thì chống lại đi?
“Cái này xong rồi.” Mẹ Ôn Hàm bắt đầu làm cái bánh tiếp theo, vừa đập trứng gà vào vừa hô lớn: “Bạn học sinh tiếp theo ăn thế nào nhỉ?”
“Dì ơi khẩu vị của bạn này hơi độc lạ đấy ạ.” Mọi người nhìn về phía giọng nói truyền tới thì thấy Yến Hồi đang hiên ngang đi giữa đám người, vừa đi vừa chỉ vào mũ lưỡi trai, cười nói: “Bạn ấy ăn cứt.”
Mũ lưỡi trai: “...”
Mẹ Ôn Hàm sửng sốt: “Cái… Cái gì?”
Yến Hồi nhìn cái bánh kếp mặn đã được nướng trên bếp: “Cái này cứ làm như bình thường thôi dì ơi, mấy cái còn lại thì thôi ạ, các bạn ấy không đói đâu ạ.”
“Không… Không làm nữa hả?” Mẹ Ôn Hàm không hiểu gì cả.
Yến Hồi lườm đám kia: “Các bạn muốn ăn bánh kếp mặn lắm lắm hả?”
Tóc vàng nuốt nuốt nước bọt, lắc đầu nói: “Không ăn nữa.”
“Không ăn nữa…”
“Dì xem, các bạn ấy đều bảo không ăn nữa ạ.” Yến Hồi cầm năm cái bánh kếp mặn đã làm xong, cười nói: “Ôn Hàm giữ giùm tớ cái bánh đang làm này nhé, xíu nữa tớ về ăn, tớ muốn đi tâm sự với các bạn cùng trường của tớ chút xíu.”
Yến Hồi quay qua, nụ cười trên môi tắt ngúm: “Các bạn đi chỗ này với tớ.”
Đám học sinh: “...”
Không ai dám cãi lời, cả đám đều run bần bật đi theo Yến Hồi tới gần đống rác mà Triệu Á Á cực kỳ không muốn tới gần.
Trần Tử Tiêu cực kỳ kinh ngạc khi thấy Yến Hồi dẫn một đống người trở lại: “Tao chỉ nhờ mày đi mua một cái bánh kếp mặn thôi mà, mẹ nó, chỉ thế mà mày… Mày đưa nguyên đám về đánh tao luôn hả?”
“Nếu mày thích ăn đòn thế thì tao cũng không ngại sai lũ này đánh mày một trận đâu.” Yến Hồi nhìn năm cái bánh kếp mặn trong tay, hỏi: “Ai là người đề nghị tới quán Ôn Hàm mua bánh kếp mặn?”
Đám học sinh im lặng không nói.
Trần Tử Tiêu cũng nhìn ra tâm trạng của Yến Hồi lúc này không tốt lắm, hắn huých huých vai nàng, hỏi: “Gì đấy?”
“Ra chỗ khác chơi.” Giờ Yến Hồi không rảnh mà giải thích cho Trần Tử Tiêu: “Không nói đúng không?”
“Mày định đánh nhau hả?” Trần Tử Tiêu đếm đếm, tổng cộng có mười người, nữ sáu nam bốn: “Thế này đi, tao phụ trách đánh nam, tao không đánh nữ nên mày đánh nữ đi.”
Đám học sinh run lên, hỏng sợ nhìn Trần Tử Tiêu vén tay áo lên, hằm hè nhìn bọn họ.
Trần Tử Tiêu - trùm trường cấp ba Dục Ninh, nổi tiếng nhờ đánh nhau, ra tay tàn nhẫn, nghe nói những người từng đánh nhau với hắn đều gãy tay gãy chân phải gọi xe cứu thương.
Còn có lời đồn rằng Trần Tử Tiêu từng giết người, nếu gia thế của hắn không tốt đến thế thì giờ hắn đã phải vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên cải tạo rồi.
Thấy Trần Tử Tiêu trông như sắp bắt đầu đánh nhau tới nơi, một học sinh nữ trong số đó chỉ vào tóc vàng kêu: “Là… Là cậu ta, cậu ta rủ chúng tớ tới đó.”
Tóc vàng khè bị đẩy ra đứng đối diện Yến Hồi đã sợ tới mức rơm rớm nước mắt: “Tớ… Tớ chỉ muốn ăn bánh kếp mặn thôi, ai… Ai biết… Ôn Hàm lại bày quán ở chợ đêm chứ.”
“Hử?” Yến Hồi lướt qua tóc vàng khè, nhìn về phía Triệu Á Á: “Ý mày là có người dẫn dắt mày tới chợ đêm này?”
Tóc vàng khè gật đầu nói: “Á Á bảo… Chợ đêm này có rất nhiều đồ ăn ngon nên, nên mọi người mới… Mới rủ nhau tới đây chơi.”
Điển hình của tình chị em plastic là đám người này.
Yến Hồi lắc lắc đầu phát ra tiếng xương va chạm thanh thúy, rồi nhìn Triệu Á Á nãy giờ không nói lời nào, giơ tay lên bóp cổ ả ta, cười lạnh: “Mấy lời tao nói hai ngày trước không vào nổi não mày đúng không?”
Triệu Á Á bị ép ngẩng đầu lên,, giọng đã run rẩy: “Chúng… Chúng tớ… Không di chuyển thùng rác.”
“Chậc chậc, địt mẹ mày là thùng rác chuyển kiếp thật à?” Yến Hồi cạn lời: “Trong đầu ngoài thùng rác ra không còn gì khác nữa à? Hôm ấy tao còn nói gì nữa ấy nhỉ?”
Triệu Á Á cố gắng nghĩ xem cuối cùng hôm ấy Yến Hồi nói gì, cực kỳ khổ sở.
“Không nghĩ ra à? Để tao giúp mày nhớ lại nhé.” Yến Hồi ghé sát vào bên tai Triệu Á Á: “Có phải hôm đó tao đã nói với mày là bố mày thích Ôn Hàm, vậy mà hôm nay mày còn dám tới làm phiền Ôn Hàm, giỏi ha?”
“Mà này có đại biểu cho… Mày muốn gây chuyện với tao?”
“Không… Không phải.” Triệu Á Á bị dọa cho nước mắt nước mũi giàn giụa: “Huhu… Không phải, tớ không dám, không dám thật mà.”
Trần Tử Tiêu ghét cảnh bọn con gái khóc vô cùng tận: “Đừng khóc nữa, ồn điên lên được.”
Triệu Á Á ngậm mồm lại ngay lập tức, chỉ sợ Trần Tử Tiêu cho ả ta ăn một đấm.
Yến Hồi liếc qua Trần Tử Tiêu, ánh mắt phức tạp, hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng thì hỏi: “Mày nhìn tao làm gì?”
“Mày có thích cô nào không?”
Trần Tử Tiêu nhíu mày: “Không có, bọn con gái cứ khóc lóc ỉ ôi phiền bỏ mẹ ra, đương nhiên trong đó không bao gồm mày, nhưng mà mày hỏi tao cái này làm gì?”
Yến Hồi có thể xác định nếu Trần Tử Tiểu không phải một thằng đàn ông không có chút tinh tế nào thì chắc chắn là một con bóng kín.
“Không có gì.” Yến Hồi thả Triệu Á Á ra, ném năm cái bánh kếp mặn qua: “Con tóc vàng ăn hai cái, Triệu Á Á ăn ba cái, tao nhìn bọn mày ăn.”
Trần Tử Tiêu thấy Triệu Á Á với tóc vàng khè trợn mắt há mồm ăn bánh kếp mặn thì thèm.
“Bánh của tao đâu?” Hắn túm túm ống tay áo của Yến Hồi: “Bánh kếp mặn của tao đâu?”
Yến Hồi hất tay hắn ra: “Tí nữa ăn, vội cái đéo gì, chết đói à?”
Trần Tử Tiêu: “...”
Tóc vàng khè ăn xong rồi, những người khác nhìn Triệu Á Á vừa ăn vừa khóc đến cái thứ ba.
Trông siêu đáng thương.
Yến Hồi thấy Triệu Á Á có dấu hiệu muốn biu ti phun thì cười khẩy: “Nếu mày không tự ăn hết được thì tự tay tao sẽ đút mày ăn.”
Triệu Á Á: “...”
Cuối cùng Triệu Á Á vẫn cố tọng hết vào họng, ả ta cảm thấy đời này ả ta sẽ không bao giờ muốn ăn bánh kếp mặn nữa.
“Được rồi, cút hết đi.” Yến Hồi nhìn những người đó: “Nhớ kỹ này, Ôn Hàm là của tao, ai đụng vào cậu ấy là đụng tới tao, mà đụng tới tao thì sao nhỉ? Cũng chẳng biết bọn mày còn mạng để đụng không ha?”
Mọi người run rẩy gật gật đầu, rời khỏi chợ đêm ngay lập tức.
“Bánh kếp mặn của tao đâu?” Trần Tử Tiêu vẫn dai như đỉa đói.
Yến Hồi liếc xéo hắn một cái rồi kéo hắn tới trước quán nhà Ôn Hàm: “Dì ơi cái bánh kếp mặn lúc nãy xong chưa ạ?”
Mẹ Ôn Hàm thấy Yến Hồi đã trở lại thì lấy ra ngay: “Ở đây này, mới làm xong đấy.”
Yến Hồi lễ phép cầm lấy bánh kếp mặn rồi ném cho Trần Tử Tiêu: “Dạ con cảm ơn dì ạ.” Sau đó nhìn về phía Ôn Hàm: “Tớ đi đây.”
Ôn Hàm gật gật đầu, vẫn im lặng.
Lúc Yến Hồi mới rời khỏi quầy hàng điện thoại mẹ Ôn Hàm nhận được thông báo: Alipay tăng lên 200 nhân dân tệ!
Mẹ Ôn Hàm mở điện thoại ra thì thấy đúng là có thêm 200 tệ thật, phần ghi chú là “tiền bánh kếp mặn”.
“Ấy, bạn con gửi tiền cho mẹ này, con mau chuyển khoản lại cho các bạn đi.” Mẹ Ôn Hàm không biết chuyển khoản nên chỉ có thể nhờ Ôn Hàm.
Ôn Hàm nhìn số tiền rồi lại nhìn về lời mời kết bạn mới trên Wechat.
Là lời mời kết bạn của Yến Hồi, chỗ viết lời mời ghi rõ: Nhận tiền đi.
“Không sao đâu mẹ, mẹ cứ nhận trước đi, thứ hai con tới trường trả sau.”
Mẹ Ôn Hàm gật đầu rồi vội vàng tiếp khách tiếp.
Ôn Hàm lại nhìn vào lời mời kết bạn, nhấn đồng ý.
Điện thoại rung lên một cái, Yến Hồi moi điện thoại ra thấy Ôn Hàm đã đồng ý kết bạn với mình.
Trần Tử Tiêu thấy Yến Hồi tự dưng cười khẽ thì hỏi: “Sao đấy?”
Yến Hồi hít sâu một hơi rồi nói: “Mùa xuân tới rồi.”
Mùa xuân!?
Mùa xuân sắp hết rồi mà? Xuân phân sắp kết thúc luôn rồi đấy!
“Mùa xuân gì cơ??” Trần Tử Tiêu ngơ ngác.
Yến Hồi mỉm cười: “Động dục.”
Mùa xuân - mùa động dục tới rồi.
Trần Tử Tiêu: “...”
Chả hiểu gì cả!
[Tác giả có chuyện muốn nói]
Yến Hồi cười khẩy: Khoe khoang hả? Ném từng đứa vào đống rác bây giờ.
Mọi người run bần bật: …
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro