Nhất (2)

Tạ Nam nâng mắt nhìn nàng, vẻ mặt vô cảm, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên hỏi: "Tôi cho cô vào sao?"

Lạc Chanh nghe thấy câu nói mỉa mai của cô, thân thể đột nhiên cứng đờ, không nói thêm lời nào nữa.

Tạ Nam lại nhìn thấy trong mắt nàng ẩn ẩn ý cười, không rõ do che giấu vụng về hay chẳng thèm che đậy, ánh mắt như đang khiêu khích.

Tạ Nam trong lòng thầm nói: " Cô gái này thật thú vị."

Cô đứng dậy, bước đến trước mặt nàng. Váy bồng bềnh,  lộ ra một nửa đùi trắng như ngọc. Nguyên chủ tuy rằng chỉ lớn hơn Lạc Chanh hai tuổi nhưng rõ ràng, cô trưởng thành hơn rất nhiều.

Giày cao gót giẫm trên mặt đất lộp cộp, mỗi một tiếng như đạp lên trái tim của Lạc Chanh. Tâm tư đang phẳng lặng đột nhiên nổi lên gợn sóng, mặc dù không rõ nàng đang muốn gì, nhưng chính suy đoán này khiến thân thể nàng run rẩy, không thể khống chế nhịp tim đang đập loạn xạ.

Váy đỏ bó sát người Lạc Chanh, Tạ Nam giơ tay nắm lấy cằm nàng, hạ giọng hỏi: " Sao? Vừa rồi còn chưa đủ kích thích, muốn thử lại lần nữa?"

001 ló đầu: Ký chủ, ta không biết có nên nói lời này không!

Tạ Nam: Vậy câm miệng.

001: Không được, lời này ta nhất định phải nói. Ngươi quả nhiên là biến thái.

Tạ Nam lười phản ứng nó.

Tạ Nam càng đến gần, trong mắt càng như có ánh sáng, lông mi thật dày nhướng lên. Cô sát lại thêm một chút, hơi thở ấm nóng phả lên môi nàng, trái tim kịch liệt nhảy lên.

Cô biết phản ứng của mình không đúng, nhưng không có biện pháp giải thích. Rõ ràng mấy ngày trước còn tỏ ra chán ghét người ta, giờ lại là kẻ động tâm trước?

Lạc Chanh ngước mắt lên, nàng muốn nhìn thẳng mặt kẻ đầu sỏ gây chuyện nhưng chưa kịp mặt đối mặt, đối phương đã buông ra.

Tạ Nam chỉ thấy đầu nàng chuyển động, cô liền cho rằng phép khích rướng vừa rồi đã có rác dụng. Cô lại mở miệng doạ nàng: " Ngươi vẫn nên quản tốt chuyện của mình đi."

Đáy lòng Lạc Chanh khẽ rung động, lúc Tạ Nam xoay người liền vươn tay ôm chặt lấy cô. Hai cơ thể ôm nhau, tuy không nói, nhưng dường như an ủi, đủ để giải quyết nỗi lòng của Lạc Chanh.

Nàng phân tích tình hình: Hiện tại cách tốt nhất là tỏ ra bị chị ấy bắt nạt, thậm chí có thể xác thực một chút cảm xúc của mình. Chỉ là làm như vậy,

Nàng phân tích tình huống, hiện tại phương thức tốt nhất chính là đem nàng trở thành tỷ tỷ ủy khuất rải cái kiều, thậm chí có thể xác minh một chút nàng cảm giác. Chỉ là làm như vậy, mã 343 sợ là sẽ cười nàng chết mất.

Nhưng là vợ so với mặt mũi thì vợ quan trọng hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu mếu máo, đầu cọ vào bả vai Tạ Nam, đè thấp giọng muốn ná thở, nức nở khóc: "Chị..." Khi nói, âm cuối cố tình run rẩy, như cái móc câu quấn lấy Tạ Nam.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Tạ Nam bắt đầu phát hiện hướng đi của cốt truyện không đúng. Theo kế hoạch của cô, lúc này đáng nhẽ ra nữ chủ nên tức giận, phất tay áo bỏ đi mới phải.

A này... Ủy ủy khuất khuất ôm cô làm nũng là có ý tứ gì.

001 tỏ vẻ chính mình cũng không rõ, không nói nên lời.

Tạ Nam đành coi đây là sự tín nhiệm cùng ỷ lại của nàng đối với nguyên chủ, thế nhưng nguyên chủ đã làm gì xứng đáng cho nàng ỷ lại sao?

Âu Dương Mộ chỉ muốn nguyên chủ khiến nữ chủ bị - điều - mà - ai - cũng biết, còn nguyên chủ tự mình ra trận chủ vì muốn tiến thêm một bước nhục nhã nữ chủ.

Có chỗ nào xứng đáng để nàng tin tưởng?

Nhớ tới ánh mắt tín nhiệm của Lạc Chanh, lần đầu tiên cô đánh giá cách làm của nhân vật. Cô hiện tại nguyện ý gia nhập trận doanh của nữ chủ, cùng nhau đối kháng Âu Dương Mộ.

Tạ Nam cảm thấy trong lòng lành lạnh. Cô chưa bao giờ mau chóng đầu hàng như thế, không, trước kia cô chưa bao giờ đầu hàng qua. Bàn tay đang hạ xuống chậm rãi nhấc lên, vòng qua eo thiếu nữ, hơi dùng sức một chút, đem nàng kéo vào trong lòng ngực, làm mất đi khoảng cách cuối cùng giữa hai người.

Lạc Chanh thuận theo cái ôm của cô, rúc vào trong lòng, tựa đầu lên vai cô.

Hương thơm trên người nàng ập đến trước mặt. Là hương cô chưa từng ngửi qua, mùi hương lành lạnh hiếm thấy. Vẻ mặt của nàng sững sờ trong giây lát, nguyên bản hư tình giả ý đều biến mất, chỉ còn đôi mắt thật sự ẩm ướt.

Tạ Nam cụp mắt xuống, cho rằng đứa nhỏ này gần đây gặp quá nhiều uỷ khuất liền ôm nàng vào trong ngực, thuận tay xoa đầu nàng.

001 trốn trong biển ý thức nhìn một màn ôm nhau giữa hai người. Ký chủ luôn luôn không thích cùng người khác thân cận, lần này là như thế nào?

Nó mở hồ sơ giao lưu thế giới, tỉ mỉ xem xét tất cả thông tin liên quan đến truy cập và liên lạc mà không phát hiện được gì.

Nhưng rõ ràng nó cảm nhận được một luồng khí quen thuộc trên người nữ chủ, đồng thời cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng không rõ, giống như nam châm hấp dẫn bọn họ tới gần.

Điều duy nhất nó có thể chắc chắn là hướng đi của bọn họ đã thay đổi.

Theo sự chỉ bảo của người dẫn đường, trôi dạt mãi trong dòng sông thời gian, cuối cùng họ sẽ đi về đâu. Nó hoảng sợ là điều không thể nghi ngò, nhưng khi thấy Tạ Nam thân cận với nữ chủ, nó thậm chí còn lờ mờ cảm nhận được lòng tốt của người đó.

Tất nhiên ... lý do thực sự đơn giản chỉ là không còn đường lui. Hiện tại nó đã lệch khỏi quỹ đạo, không thể tìm lại tuyến đường ban đầu.

Chỉ có thể tiến về phía trước.

Tạ Nam ôm người nào đó khóc đến mệt mỏi thiếp đi, đem nàng ôm đến trên giường, ngồi ở mép giường giúp nàng đắp chăn.

Điều mà 001 không ngờ là cô cẩn thận đến mức nhúng khăn ẩm vào nước ấm rồi nhẹ nhàng lau nước mắt giúp nữ chủ.

001 nói chuyện cẩn thận, nhưng giọng điệu lại giả vờ nhẹ nhàng: "Không nghĩ tới cô lại có thể chăm sóc người khác?"

Tạ Nam đáp: " Khoá học dành cho nhiệm vụ giả, chiếu cố người khác là môn học bắt buộc." Nó ở trong lòng hoàn chỉnh một câu khinh thường.

Nói cái gì nữa, sợ là người nào đó muốn xù lông.

Thời điểm Lạc Chanh tỉnh lại đã là buổi tối, Tạ Nam đang ngồi soạn lại đề thi những năm qua, nàng viết xuất thần, ý nghĩ thông suốt, chậm rãi chìm vào thế giới riêng.

Huống hồ thế giới này vốn rất an toàn, căn bản không cần giống ở trong mạt thế thời thời khắc khắc đều phải đề phòng.

Điều này dẫn đến việc cho đến khi ánh đèn bị cản lại, phản chiếu đường nét của thiếu nữ lên đề thi, cô mới nhận ra đứa trẻ khóc đến mệt mỏi đã tỉnh.

Lạc Chanh có chút câu nệ, nàng chưa từng ngủ trên giường của chị. Mùi thơm của gối đầu cùng chăn bông phảng phất thoảng qua đầu mũi, khi tới gần Tạ Nam càng thêm nồng đậm.

Không diễm không thường, không quá nồng cũng chẳng gay mũi, mang theo xúc cảm lành lạnh. Thật khó để tưởng tượng rằng một người đam mê mặc trang phục lộng lẫy như cô ấy lại yêu thích hương thơm lạnh lẽo này.

Nàng nghĩ đến ngây ngốc, Tạ Nam nhìn thấy nàng đang nhìn, nổi lên hứng thú muốn trêu chọc, vì thế mở miệng hỏi: "Em phát ngốc gì thế, do chị quá đẹp sao?"

Cuối cùng còn phát ra tiếng cười khẽ, đem thần trí bị mê hoặc của Lạc Chanh một phen kéo trở về.

Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt nghiêm túc nhìn Tạ Nam, tựa hồ chỉ biết nói thật: " Chị rất đẹp."  Câu nói của nàng cùng những lời khen tặng của người khác bất đồng, trong thanh âm mang theo chân thành, làm cho người ta không dám phủ nhận.

Hai má Tạ Nam có chút nóng lên, sau khi bắt gặp ánh mắt chân thành của nàng, cũng không thèm để ý, vệt đỏ càng lan rộng, cả khuôn mặt đều nhiễm hồng.

Chỉ có thể đem lực chú ý chuyển tới bài tập về nhà, cúi đầu giả vờ không nghe thấy tiếng của cô ấy.

Lạc Chanh thấy nàng nghiêm túc viết bài, chợt nhớ lại cách đây rất lâu, hai người đã từng thức đêm làm bài cùng nhau. Nàng nhận ra, Tạ Nam dạo này rất ít thời gian rảnh rỗi, nhưng nàng không quá để tâm.

Sau khi ngửi được mùi đàn hương tối qua, nàng mới chân chính coi đối phương là người trong lòng.

Tạ Nam dừng bút, dặn dò nàng mau ăn bữa tối mà cô đã chuẩn bị. Cô vẫn muốn làm thêm một vài đề.

Trước khi gặp được Âu Dương Mộ, nguyên chủ từng là học bá. Sau khi cùng hắn ở bên nhau, cô không còn cầm bút nữa. Không phải giúp nam nhị tính kế người này, cũng là giúp nam nhị tính kế người kia.

Mặc dù nhà họ Tạ không nằm trong bảng xếp hạng, nhưng họ vẫn là tập đoàn lớn thứ ba thành phố. Cô là người thừa kế, ít nhất vẫn có chút thủ đoạn.

Tạ Nam an an tĩnh tĩnh ở nhà cùng với Lạc Chanh vài ngày.

Lạc Chanh vừa kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, muốn cùng Tạ Nam ở nhà nhưng chẳng biết làm gì, nhàn rỗi đến nỗi có thời gian rảnh để đọc những cuốn sách thiếu nhi nàng mua hồi nhỏ.

Tạ Nam thật sự không nhịn nổi nữa, liền dẫn nàng đến thư phòng. Hai người ngồi chung một chiếc bàn, mặt đối mặt, nghiêm túc làm đề luyện tập, sửa lại vở ghi chép mà nguyên chủ để lại.

Lạc Chanh xem những cuốn sách trong phòng, thường xuyên chống đầu nhìn Tạ Nam phát ngốc.

Ban đầu Tạ Nam đối với việc nàng thường xuyên thất thần không thèm để ý, cho đến khi 001 lên tiếng, nói nữ chủ hiện tại cực kỳ giống người mất trí.

Cuối cùng, Tạ Nam cũng nhận ra vấn đề. Đứa nhỏ này từ bé đã rất thông minh, đâu có chuyện sẽ đem thời gian lãng phí để ngẩn người?

Cô bắt đầu tự hỏi chỗ nào xảy ra vấn đề.

Nghĩ tới nghĩ lui thế nhưng chỉ có thể là do nguyên chủ đã làm sai gì đó.

Cô cố gắng nhớ lại phản ứng của nữ chủ khi bị bắt nạt trong cuốn sách, chúng không hề viết tinh thần nàng xuất hiện vấn đề. Lúc đó, nữ chủ vẫn đối xử rất tốt với Tạ Nam, cho đến khi đoạn video kia bị phát tán.

'Nguyên chủ luôn nghĩ xấu về một cô gái đơn thuần, sạch sẽ như vậy.

Nam chủ nghe thấy chuyện này, lập tức liền tin. Cho dù khi đó nữ chủ đã mang thai, thân thể suy yếu, hắn vẫn cãi nhau với Lạc Chanh, vô tình đẩy nảng dẫn đến sảy mất đứa con đầu lòng.

Tất nhiên, cuối cùng hiểu lầm sẽ được giải trừ nhưng một câu thanh minh đều không nghe, đã sớm làm tình cảm giữa bọn họ trở nên cạn kiệt.

001 đi theo Tạ Nam phát lại sơ lược câu chuyện. 
Nó rõ ràng thấy được hình ảnh Lạc Chanh bị đẩy ngã, nằm trên mặt đất sắc mặt trắng bệch, dưới chân  ướt đẫm máu.

Tạ Nam cũng được xem bức ảnh đó. Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, 001 nhạy cảm nhận ra được ký chủ ở một cái chớp mắt kia trái tim co rụt lại, phảng phất chỉ trong giây lát rồi lại trở về bình thường.

Sau khi Tạ Nam buông lỏng chuyện này xuống, hai người lại chân chính an an tĩnh tĩnh trải qua mấy ngày, mặt đối mặt cùng nhau đọc sách, cảm nhận cảm giác năm tháng thanh bình.

Quan trọng nhất chính là tên ngốc nam chị tuy mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Tạ Nam nhưng chưa hề quay lại.

Buổi sáng thứ tư đẹp trời, mộng phong thư mời đã đánh vỡ khoảng thời gian yên bình của cả hai.

Khi Tạ Nam mở cửa và nhìn thấy thư kí bên người mẹ mình - Tiểu Ngô, cô biết rằng cót tuyện phía trước đang đẩy mạnh, đã đến lúc phải vào phó bản.

Tuy nhiên, video Lạc Chanh bị bắt nạt đã lan truyền trên Internet. Tạ Nam ngồi phịch xuống ghế suy nghĩ, trong nguyên tác, Lạc Chanh không tham gia tiệc tối bởi vì thanh danh không tốt trong khoảng thời gian đó.

Kết quả là, nam nhị tìm người ác ý đến nhà các nàng phóng hoả, hơn nữa đem mọi chuyện đổ lên đầu Lạc Chanh. Cũng chính vì chuyện này đã thay đổi cái nhìn của mẹ Tạ đối với Lạc Chanh, xem như thúc đẩy cốt truyện phát triển nhanh chóng.

Nhưng điểm phiền toái chính là lúc ấy nam nhị tìm ra chứng cứ, tất cả đều thẳng tắp chỉ về phía Lạc Chanh.

Muốn viết lại kết cục, tội danh này tự nhiên không thể ở trên người Lạc Chanh. Cách đơn giản nhất là vắng mặt. Tạ Nam quyết định mang nàng cùng đi tham gia tiệc tối, vì lẽ ra cả hai nên cùng đi.

Rốt cuộc các nàng đều là con gái nhà họ Tạ.

Cô cũng là chị của Lạc Chanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro