Chương 012: Ban hôn
Editor: Mận
Sau khi gặp mặt Trình Tân Hòa một lần, Triệu Cẩn không dám tùy tiện ra ngoài, sợ rằng lại tình cờ gặp hắn ở đâu đó, bị người ta nắm lấy sơ hở trong lời nói. Đúng lúc mấy ngày nay Tần Hữu bận rộn công vụ, không rảnh uống rượu nghe hát, nàng cũng hiếm khi có thời gian bình yên bên Phàn Vu.
Chẳng mấy chốc đã đến quốc yến Thọ Ninh, Triệu Cẩn đảm đương tước vị Lương Uyên Hầu, trong buổi tiệc chính không thể ngồi cùng bàn với Phàn Vu. Lúc sắp vào cung, nàng sợ Phàn Vu lo lắng, tùy tiện cười nói: "Mẹ, không cần lo lắng đâu, chỉ là một bữa cơm mà thôi."
Tiệc rượu chia làm bốn khu vực gồm cung phi, hoàng thân, cáo mệnh (1) và triều thần. Triệu Cẩn được nội thần dẫn vào chỗ ngồi dành cho triều thần, nàng ung dung thản nhiên mà nhìn quanh bốn phía.
(1) Cáo mệnh: Phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu.
"Rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi rồi." Tần Hữu không biết từ đâu xuất hiện, vỗ vai nàng, kể khổ: "Bận rộn mấy ngày, thật đúng là khiến ta mệt chết. Mấy ngày nay không có ai uống rượu nghe hát cùng ta, thật là một ngày đối với ta tựa một năm."
Triệu Cẩn nhỏ giọng đoán hỏi: "Là án Tông Chính Khai à? Chẳng phải còn có Hưng Vương điện hạ sao? Sao lại đổ hết lên người người vậy?"
Tần Hữu "suỵt" một tiếng, ngồi quỳ gối bên cạnh nàng: "Vụ án này liên quan quá rộng, ta và tứ ca đều bận bịu tới mức đầu óc choáng váng. Ở đây nhiều người, chút nữa uống trà ta sẽ kể ngươi nghe."
Triệu Cẩn gật đầu.
Tần Hữu lại hỏi: "Hôm đó sau khi ta đi, ngươi và Trấn Bắc Vương nói gì thế?"
Triệu Cẩn không muốn kéo vị Yến Vương điện hạ ăn không ngồi rồi này vào cuộc, bèn nói: "Không có gì, tùy tiện hàn huyên vài câu thôi. Người cũng biết hắn là người đứng đắn, không chung đường với ta. Nói không ăn ý nửa câu nhiều mà."
Tần Hữu vui vẻ: "Cũng đúng, chỉ dựa vào việc ta với ngươi cùng chung sở thích, hai ta chính là anh em tốt."
"Dừng dừng." Triệu Cẩn gõ gõ mu bàn tay của y, lộ ra nụ cười không thiện chí: "Người không hợp sở thích của ta đâu."
Tần Hữu nhìn sang Phàn Vu đang ngồi ở ghế cáo mệnh, nhỏ giọng nói: "Được được được, mẹ ngươi còn ngồi bên kia kìa, bớt bớt lại đi..."
Đang nói thì có một vị mệnh phụ (2) mặc trang phục cung đình màu hồng cánh sen từ ngoài điện chầm chậm bước vào. Tần Hữu nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, tiếp tục nói với Triệu Cẩn: "Những kẻ ăn chơi nhà thế gia chắc ngươi đã nhận ra rồi, trong bữa tiệc hôm nay, e rằng ngươi còn nhiều người lạ mắt." Y nói xong, phối hợp dùng ánh mắt chỉ ra từng hoàng thân, triều thần trong điện theo thứ tự là ai.
(2) Mệnh phụ: Người đàn bà được phong phẩm tước do chồng là vương hầu hoặc làm quan to thời phong kiến.
Triệu Cẩn sớm đã ghi nhớ chân dung những người này, trước mắt ôn cũ biết mới, theo lời Tần Hữu mà phân biệt nhóm hoàng thân một lần. Đến khi nàng nhìn thấy hàng ghế đầu tiên của triều thần, nàng hơi sửng sốt, hỏi: "Đó là ai thế?"
Tần Hữu nhìn theo, nói: "Đó là Thế tử Thát Hợp Công Sách Địch. Thế nào, ngươi ở Lương Châu nhiều năm như vậy chưa từng thấy hắn ư?"
Triệu Cẩn đáp: "Thát Hợp nằm ở phía Đông ngũ phong Hoành Tây, sát bên Ninh Viễn. Bọn họ vào Ấp Kinh cũng không qua Lương Châu, ta làm sao biết hắn được?"
Con ngươi Tần Hữu nhìn loáng một cái xung quanh, che miệng nói nhỏ: "Thát Hợp Vương từng vì Công Sách Địch mà cầu thân với phụ hoàng, nói muốn xin cưới một vị công chúa."
Triệu Cẩn thấy Thế tử Thát Hợp kia thỉnh thoảng lại nhìn một vị nào đó ngồi ở ghế hoàng thân, hỏi thẳng: "Hắn thích Nghi An công chúa phải không?"
Tần Hữu nói: "A Hành ấy à, mặc dù là Tiểu Bá Vương không dễ chọc nhưng tướng mạo thì rất đẹp. Có điều Công Sách Địch không hiểu rõ con bé này, tính tình của nó quá khó chiều, người bình thường hầu hạ không nổi, cũng chỉ ở trước mặt Cốc Hoài Bích nó mới bớt bớt đôi chút."
Triệu Cẩn đã lĩnh hội qua tính tình Nghi An công chúa, lúc này nghiêng mắt nhìn lướt Tần Tích Hành trong bữa tiệc một chút, thuận miệng hỏi: "Nghe nói phủ đệ Nghi An công chúa đã hoàn thành được một thời gian, Thánh thượng đã chọn được người cho vị trí phò mã rồi sao?"
Tần Hữu hơi nhún vai: "Ai biết được suy nghĩ phụ hoàng là gì. Nhưng A Hành gả cho ai cũng không liên quan gì đến ta. Người ấy mà, đã đầu thai vào nhà phú quý, không chơi đùa cho thỏa thì thật là đáng tiếc."
Triệu Cẩn lắc đầu không nói, nhìn về phía ghế ngồi bên kia, trong mắt không khỏi sáng lên, lại hỏi Tần Hữu: "Vị kia thì sao? Chính là vị ngồi hàng trước mẹ ta ấy." Ánh mắt của nàng đang hướng về bàn tiệc của nhóm cáo mệnh cách đó không xa, lặng lẽ nhằm vào vị mệnh phụ mặc trang phục cung đình hồng cánh sen trước đó mà nhếch nhếch miệng.
"Là dì hai." Tần Hữu sợ nàng nghe không rõ, lại giải thích thêm: "Chính là Anh Vương phi, em gái ruột của mẫu hậu."
Vừa nghe ba chữ Anh Vương phi, Triệu Cẩn hướng ánh mắt qua lần nữa, muốn ngắm nhìn phong thái giai nhân này thật kỹ lưỡng. Nhưng mà Tần Hữu lại nghiêng người chắn trước nàng, nhỏ giọng nói: "Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất ngươi đừng để dì hai trông thấy ngươi."
Triệu Cẩn hỏi: "Vì sao? Chỉ vì ta hơi giống cha ta sao?"
Tần Hữu ghé bên tai nàng nói: "Nghe bảo năm ấy cha ngươi vứt bỏ dì hai không quan tâm, không nói một lời tỉnh bơ mà cưới Đôn Hoa phu nhân. Được dịp Anh Vương bác ấy mến mộ dì hai, trong cơn tức giận dì hai mới xuất giá. Ngươi không biết thôi, tính tình dì hai lạnh lùng cứng rắn, chỉ sợ sẽ bởi vì việc này mà giận lây sang ngươi. Cho nên ta bảo này, ngươi cứ né dì ấy đi thì tốt hơn."
Triệu Cẩn thầm nghĩ chuyện này ta còn biết nhiều hơn ngươi, ngoài miệng đáp hai chữ "Biết rồi" song hai mắt lại liếc Anh Vương phi qua Tần Hữu.
Như lời Tần Hữu nói, trên gương mặt hờ hững của Anh Vương phi không có biểu cảm thừa thãi. Gặp người nào chào hỏi, bà cũng không để lộ một chút ý cười nào, chỉ đáp lại qua loa rồi tiếp tục ngồi thẳng bất động, dường như tất cả con người và sự việc xung quanh bà đều là gió thoảng mây trôi, thế gian này trống rỗng, chỉ có bà là tồn tại chân thật. Bà ngồi đó, tựa như một đóa sen nhạt màu vừa mới nổi trên mặt nước, mộc mạc thanh nhã, dung mạo yểu điệu.
"Hầy - " Tần Hữu nhìn theo ánh mắt Triệu Cẩn, trong tiếng thở dài dùng cùi chỏ huých vai nàng: "Từ đó về sau, dì hai thường bầu bạn với thanh đăng (đèn xanh) cổ Phật, nếu không phải yến tiệc cung đình kiểu này không thể tránh thì chẳng ai mời nổi dì ấy. Trong số hoàng tử công chúa đời này của chúng ta, dì ấy cũng chỉ thân thiết với A Hành hơn một chút."
Triệu Cẩn hỏi: "Thế còn Anh Vương?"
Tần Hữu nói: "Ai dám không nể mặt người nhà họ Ninh chứ? Hoàng bá phụ cũng không thể làm gì được, chỉ là ban danh nghĩa vợ cả cho dì ấy, thỉnh thoảng lại nạp vài người thiếp, cứ thế mà sống thôi. Đúng rồi, nghe nói khi thông tin cha ngươi chết trận truyền đến, dì hai hôn mê ba ngày, thậm chí còn mất con, những năm sau đó cũng không mang thai nữa."
Nếu đã yêu sâu đậm như vậy thì tại sao hồi đó không cùng cha đi Lương Châu? Triệu Cẩn nhìn Anh Vương phi xa xa, nuốt lại lời không tiếp tục hỏi. Trái lại, Tần Hữu vẫn còn đang nói: "Đều là chuyện cũ năm xưa, lật tới lật lui cũng không có ý nghĩa gì. Vả lại, nếu cha ngươi không cưới Đôn Hoa phu nhân, bây giờ ngươi có thể ngồi đây được không?"
Triệu Cẩn theo lời y gật đầu: "Đúng, lời này của điện hạ có lý."
"Ta trông thời gian cũng sắp đến lúc rồi." Tần Hữu nhìn xung quanh, trước khi đi vỗ vỗ vai nàng: "Trà lần trước mới uống được một nửa, ngày mai tiếp tục nhé."
Triệu Cẩn đáp một tiếng "Được", lúc đưa mắt nhìn hắn về chỗ ngồi, nàng tiện tay bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm. Trong khoảnh khắc cụp mắt ngắn ngủi ấy, nàng đột nhiên cảm thấy một ánh nhìn nóng bỏng xa lạ đang dõi về hướng mình.
Nước trà tạm ngưng trong miệng, nàng làm ra vẻ không nhận ra, từ từ nuốt xuống, rồi bỗng lập tức nâng tầm mắt, vừa muốn đuổi theo ánh nhìn lúc nãy thì cảm giác đó đã tan thành mây khói trong phút chốc. Trong điện đã đầy người ngồi chỉnh tề, bọn họ tốp năm tốp ba chuyện trò vui vẻ, thật khó mà phân biệt ánh nhìn ban nãy đến từ ai.
Triệu Cẩn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, giữa lúc lặng lẽ nghĩ xem ánh mắt kia thuộc về người nào, nàng chợt nghe bên ngoài vang lên ba hồi chuông, liền sau đó có nội thần hô to: "Thánh thượng đến - "
Quần thần đứng dậy, khi Sở Đế ngồi xuống bệ rồng, mọi người đồng thanh hô ba tiếng "Vạn tuế".
Đế vương giữ nguyên vẻ uy nghiêm nghiêm nghị, Tống Trọng Hiếu thay mặt nói: "Ngồi - "
Bách quan theo tiếng ngồi vào chỗ, sau đó ca múa bắt đầu. Tần Tiêu dẫn đầu đứng dậy dâng lễ vật mừng thọ, lúc quỳ lạy nói: "Nhi thần ngẫu nhiên có được một khối ngọc xanh Hòa Điền, chất liệu màu sắc đều là thượng phẩm, bèn tự tay khắc một pho nhị long hí châu (hai con rồng đùa ngọc), mong phụ hoàng vạn thọ vô cương, đời đời khỏe mạnh, mong cơ nghiệp Đại Sở trường tồn xanh tươi, an khang cát tường."
Mặt Sở Đế lộ ý cười nhàn nhạt, vuốt cằm: "Thái tử có lòng."
Sau Tần Tiêu, các hoàng tử hoàng thân liên tục dâng đồ lễ mừng thọ, lời chúc mừng nghìn bài một điệu. Ca múa nối tiếp không ngừng, Triệu Cẩn dần mất tinh thần, dùng tay áo che miệng lén ngáp một cái. Đợi đến khi nàng nhìn về khoảng trống dưới ghế rồng, nơi đó đã không còn bóng người chúc thọ nữa.
Nàng nhìn về phía đó, Sở Đế cũng đang nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung. Triệu Cẩn theo bản năng cụp mắt né tránh, ai ngờ Sở Đế lại kêu nàng: "Hoài Ngọc!"
Trong tiệc rượu của hoàng thân phía trước lập tức có bảy tám đôi mắt quay lại, không hẹn mà cùng dừng lại trên người nàng.
Toàn thân Triệu Cẩn khẽ run rẩy, trực giác thấy không tốt lắm.
Sở Đế vẫy tay với nàng: "Ngươi lại đây."
Triệu Cẩn lấy lại tinh thần đứng dậy, nâng chén lên rót đầy, đang nghĩ lời chúc rượu thì Sở Đế xua tay bảo nàng để xuống, hỏi: "Ngươi nói xem, trẫm đối đãi ngươi thế nào?"
Sau những lời này, cơ hồ tất cả ánh nhìn trong đại điện đều đổ dồn lại.
Trong lòng Triệu Cẩn càng nổi lên chuông báo động, bất đắc dĩ rời chỗ. Trong mấy bước ngắn ngủi đến gần ngai vàng, trong đầu nàng lóe lên rất nhiều kế sách ứng biến với tốc độ ánh sáng.
Ngồi gần bệ rồng đều là hoàng tộc nhà Tần, Thái tử thờ ơ gắp thức ăn như thể không quan tâm chút nào đến chuyện tiếp theo. Khiêm Vương dựa vào trên bàn, khuỷu tay đỡ đầu, chờ xem trò hay. Ung Vương ngồi ngay ngắn thật quy củ, mắt không dám liếc lung tung. Trái lại Hưng Vương nhấc mí mắt lên nhìn Sở Đế một cái, rồi lại như không có chuyện gì cầm bình rượu lên uống một hớp nhỏ, dáng điệu bình thản như đã quen với cảnh tượng lớn lao. Chỉ có Yến Vương đứng ngồi không yên, con mắt dán lên người Triệu Cẩn chưa từng di dời xíu nào, chỉ hận không thể thay nàng trả lời.
Từ lúc Sở Đế mở miệng hỏi, trái tim Phàn Vu đã treo lên không dám buông, trong quãng đường vài bước của Triệu Cẩn, bà cảm thấy như đã qua mấy canh giờ.
"Thánh thượng hỏi thế không phải là đào hố thần sao?"
Giọng điệu Triệu Cẩn thoải mái, vừa mở miệng, ngay cả Anh Vương phi lạnh lùng cũng liếc nhìn qua một cái.
Nàng giữ bộ dạng ăn chơi trác táng, trên mặt vui cười, nói chêm chọc cười: "Lương Châu khổ lắm, thật đó ạ! Chỗ đó còn xa nữa, thần khó mà thấy được thiên nhan Thánh thượng, trong lòng thật sự là nhớ nhung vô cùng."
Sở Đế ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy ngươi nói xem, ngươi nhớ trẫm thế nào?"
Triệu Cẩn đi về trước vài bước, thẳng thừng nịnh nọt: "Thánh thượng là vua cha, Hoài Ngọc là thần tử, làm gì có con (tử) nào không nhớ cha. Huống hồ Lương Châu xa xôi, không có cái gì tốt, Thánh thượng ban cho thần bình Quân Sơn Ngân Châm kia, đúng là khiến thần cảm động đến rơi nước mắt."
Không biết có phải do nghe nhiều lời chúc quá hay không, tâm trạng Sở Đế có vẻ rất tốt, nói với nàng: "Nhiều năm như vậy, hiếm khi nghe được ai gọi trẫm như thế, hôm nay thằng nhóc nhà ngươi ngược lại làm cho tai trẫm mới mẻ một lần."
Triệu Cẩn làm bộ vô lại lôi kéo làm quen, lấy lòng: "Nếu Thánh thượng thích, thần sẽ gọi là vua cha luôn."
Sở Đế nói: "Một bình Quân Sơn Ngân Châm đã làm ngươi cảm động đến rơi nước mắt, vậy nếu trẫm ban thêm cho ngươi nhà cửa, có phải ngươi không còn gì để báo đáp không?"
Triệu Cẩn nhanh chóng trả lời: "Mưa móc hay sấm sét cũng đều là ơn vua (3). Vua cha chính là trời của thần, thần sẽ lấy ngọc rồng để đền đáp ý vua. Cho dù là hi sinh vì nước cũng là lẽ đương nhiên."
(3): Mưa móc tượng trưng cho điều tốt, sấm sét là điều xấu, ý muốn nói dù vua có ban thưởng hay trách phạt thì đó cũng là ơn huệ, được vua để ý tới là tốt rồi.
Sở Đế nghe được những lời cuối cùng, nụ cười trên mặt thu lại, nói: "Ông nội và cha ngươi đều tử trận, trẫm biết nhà họ Triệu trung thành nhưng những lời như vậy không nên nói nhiều, bằng không ngày sau một câu thành sấm, há chẳng phải đáng tiếc hay sao."
Triệu Cẩn nói: "Có thể quên mình vì vua cha, thần chết chín lần không hối hận."
Vào lúc này Ninh Hoàng hậu bất thình lình nói xen vào, bảo Sở Đế: "Thánh thượng, Lương Uyên Hầu anh hùng thiếu niên, là hiền tài hiếm có của Đại Sở ta."
"Ừ." Sở Đế khẽ gật đầu: "Thưởng."
"Thần khấu tạ thiên ân vua cha." Triệu Cẩn quỳ xuống tạ ơn, khóe mắt lén lướt qua Ninh Hoàng hậu.
Trong tiệc rượu, Phàn Vu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tần Hữu nhìn thoáng qua người ngồi trên ngai, cũng như trút được gánh nặng. Tầm nhìn y di chuyển, liếc thấy nụ cười trên khóe miệng Tần Tích Hành, ánh mắt nàng vừa từ trên người Triệu Cẩn dời đi.
Doãn Gia công chúa nhỏ giọng hỏi nàng: "Muội cười gì thế?"
Tần Tích Hành lấy tay che miệng, nói với tỷ tỷ: "Muội cười hắn tuy là kẻ lưu manh ăn chơi, nhưng sinh ra mồm miệng khéo léo. Tỷ không biết chứ, người này đúng là miệng lưỡi trơn tru. Được cái tối nay tâm tình phụ hoàng không tệ, hắn lại nói những lời đi vào lòng phụ hoàng."
Triệu Cẩn chậm rãi đứng dậy, đang định lui về chỗ ngồi trong yến hội, Sở Đế lại gọi: "Hoài Ngọc."
Nàng vội cúi người: "Có thần, vua cha còn gì dặn dò?"
Bây giờ Sở Đế muốn cầu cạnh nàng, trong lòng nàng hiểu rõ, mỗi lần gọi "vua cha" đều vừa thân thiết vừa kính cẩn, giữ khoảng cách giữa hai bên chừng mực thoả đáng.
"Trẫm thấy ngươi rất tốt." Không biết có phải Sở Đế uống nhiều quá hay không, nửa đùa nửa thật nói với Triệu Cẩn: "Hôm nay ngươi nhiều lần gọi trẫm là vua cha, trẫm cũng không muốn phí công nhận chữ cha này, thế này vậy, trẫm cho ngươi một cái danh nghĩa thực sự."
Không đợi Triệu Cẩn nghĩ kỹ xem câu này có nghĩa gì, Sở Đế đã nói: "Ngươi lấy Nghi An, vậy là có thể đường đường chính chính gọi trẫm một tiếng phụ hoàng rồi."
Thái tử cầm chén trong tay khẽ lung lay, suýt nữa bị rượu bắn ra làm ướt áo bào. Nét mặt các hoàng tử khác biến ảo khó lường, Tần Hữu thậm chí hết hồn mà há to miệng. Chu Mính trên ghế triều thần lập tức nhìn về phía Ninh Trừng Hoán hàng trước, vị quan đầu triều này vẫn mặt không đổi sắc, ngồi vững vàng, giống như đã sớm đoán trước. Trình Tân Hòa không hề động đậy mà nhìn Sở Đế ngồi trên cao, không bao lâu sau lại dùng khóe mắt nhìn Chu Mính có phần bất an.
Nhóm cung phi mệnh phụ không khỏi lén nhìn Phàn Vu, rồi lại liên tiếp nhìn về phía Đế vương và Hoàng hậu trên ngai. Anh Vương phi trông bóng lưng gầy yếu của Triệu Cẩn, trong mắt ẩn hiện vẻ lo âu. Thế tử Thát Hợp Công Sách Địch nghe xong sửng sốt, đũa trên tay cũng không yên, một viên thịt cứ thế lăn xuống mặt bàn.
Tiếng thì thầm xì xào trong buổi tiệc trong phút chốc lặng ngắt như tờ, Triệu Cẩn và Tần Tích Hành đều bị câu nói kia của Sở Đế làm cho choáng váng, không kịp phản ứng.
Các thần tử trong điện đưa mắt nhìn nhau, ở trong lòng rối rít phỏng đoán xem có phải câu kia là do Hoàng đế Thánh thượng say rượu nói đùa không.
Triệu Cẩn đứng nguyên tại chỗ, tiến không được lùi không xong, dần dần tỉnh lại từ cơn chấn động ban đầu. Lúc này nàng bình tĩnh nhìn lại tình thế, giật mình nhận ra Sở Đế kỳ thực đã có tính toán từ trước. Bất kể tối nay nàng nói gì thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi, một tiếng "vua cha" kia chẳng qua là Sở Đế gặp dịp tìm được khe hở trong lời nàng, cố tình nhờ đó đưa nàng vào tròng.
Không gì có thể củng cố quyền thế địa vị hơn liên hôn, Triệu Cẩn phòng ngừa đủ đường, lại không ngờ chỗ dựa lớn này chẳng báo trước mà trực tiếp đâm dao. Nàng khẩn trương nhìn thoáng qua Sở Đế trên cao, chỉ thấy trên mặt đối phương còn vương nét cười, tựa như câu nói kinh thiên động địa kia chỉ là say rượu nói nhảm.
Trong điện, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Ninh Hoàng hậu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cười hỏi: "Thần thiếp vừa nhớ tới lễ tế tiết Thượng tị, hơi lơ đãng một lát, không nghe thấy lời Thánh thượng. Thánh thượng, ngài vừa nói gì thế?"
Sở Đế thu lại nụ cười lúc nãy, gọi: "Hoài Ngọc."
Triệu Cẩn nhịp tim như nổi trống, cho dù không muốn cũng chỉ có thể đáp: "Có thần."
Sở Đế lại nhìn Tần Tích Hành, gọi con gái: "Nghi An."
Tần Tích Hành nhìn phụ thân mình, lại cách đại điện mà liếc Triệu Cẩn một cái, lo sợ bất an đứng dậy: "Có nhi thần."
Sở Đế nhìn hai người, chỉ cảm thấy càng nhìn càng xứng đôi, vừa ý gật đầu: "Trai tài gái sắc, thật là tạo hoá gây dựng."
Tần Tích Hành tràn đầy không muốn, nàng không để ý gì khác, trực tiếp kêu: "Phụ hoàng - "
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi." Sở Đế ngắt lời đúng lúc, dùng ánh mắt đè Tần Tích Hành xuống, nói: "Nghi An công chúa hạ giá gả cho Lương Uyên Hầu Triệu Cẩn, mười lăm tháng sau là ngày tốt, chọn ngày này để thành hôn."
Lập tức có thần tử bộ Lễ nói: "Thánh thượng, việc này không hợp với chế độ lễ nghi! Hơn nữa thời gian cũng gấp gáp..."
Sở Đế cắt ngang: "Phủ công chúa đã hoàn thành từ lâu, sao lại gấp gáp?"
Thần tử bộ Lễ nghe ra sự kiên quyết của Sở Đế, không nói gì thêm, đành lẳng lặng mà ngậm miệng.
"Phụ hoàng - " Tần Tích Hành lại muốn kêu, Tần Tích vội vàng đứng dậy nói: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần nhớ trước kia từng nói khi Nghi An xuất giá nhất định sẽ tặng muội ấy một bức Bách Tử Thiên Tôn (trăm con ngàn cháu). Tối nay phụ hoàng đã chỉ định phu quân cho muội ấy, nhi thần cũng nên thực hiện lời hứa, xin phép rời tiệc trước ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro