Chương 30: Đứa bé là của Ninh Nhu
Lạc Phồn Tinh đứng yên tại chỗ, mắt mở to đầy nghi hoặc, không dám tiến lên dù chỉ một bước. Từ xa nhìn lại, ba người—Lạc Chân, Ninh Nhu và đứa trẻ—trông thật ấm áp như một gia đình hạnh phúc. Nếu không phải vì việc phụ nữ không thể sinh con cho nhau, nàng thật sự nghi ngờ đứa bé đó là do Ninh Nhu sinh cho Lạc Chân.
Khi đồng hồ gần sáu giờ, mặt trời cũng sắp lặn. Ánh hoàng hôn chiếu xuống, kéo dài bóng của những cây già, ánh sáng xuyên qua những chiếc lá tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất khô cằn, chiếu ra những mảng bóng tối mờ ảo.
Lạc Chân vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lạc Phồn Tinh đứng bên lề đường, bị ánh nắng chiếu vào, bất động như thể đang sợ hãi hoặc ngẩn ngơ. Tổng thể, vẻ mặt của nàng rất bối rối và khổ sở.
Hai người đứng đối diện nhau từ xa. Rất nhanh, Lạc Chân đã đưa đứa trẻ trong lòng cho Ninh Nhu và bước về phía Lạc Phồn Tinh.
Lạc Phồn Tinh vẫn đứng đó, vẻ mặt đau khổ và lúng túng. Mãi đến khi Lạc Chân đến gần, nàng mới thu ánh mắt khỏi đứa trẻ và nhìn về phía Lạc Chân. Nàng muốn hỏi nhưng lại không dám.
Vốn định sẽ không hỏi gì cả, nhưng Lạc Chân lại trực tiếp giải đáp thắc mắc mà nàng đang muốn biết nhất.
"Đứa bé là của Ninh Nhu."
"Trước tiên không cần nói cho người trong nhà."
Lạc Chân nói rất bình tĩnh, không để lộ cảm xúc gì. Khi nói, ánh mắt của cô cũng không có chút dao động nào.
Lạc Phồn Tinh ngơ ngác, lông mày nhíu chặt, không nói một lời trong vài phút tiếp theo. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ.
Lạc Chân không để tâm lắm, cúi đầu lấy chìa khóa xe từ trong túi tiền ra.
"Em đem xe chạy về, đậu ở cửa tiệm rượu là được."
Chìa khóa nhỏ màu bạc trong tay Lạc Chân phản chiếu ánh sáng nhạt dưới ánh mặt trời. Khi Lạc Chân đưa chìa khóa cho Lạc Phồn Tinh, nàng không kìm nén được và cuối cùng đã thốt ra những nghi vấn chất chứa từ lâu.
"Tóc của con bé, giống hệt như Nguyệt Nguyệt!"
Nàng đang nói về Ninh Bảo Bảo.
Lạc Chân đã sớm nhận ra điều này, nên khi Lạc Phồn Tinh nhắc lại, chị không cảm thấy bất ngờ.
"Con bé nhỏ hơn Lạc Bạch Nguyệt một chút."
"Chưa đến bốn tuổi."
Có nghĩa là Ninh Nhu đã mang thai sau khi ly hôn. Khi Ninh Nhu bỏ trốn, Lạc Chân nghĩ việc ly hôn là do Lạc Chấn Đình gây khó dễ, nên chị đã cho vệ sĩ canh giữ quanh nhà Lạc gia suốt một năm, không để Lạc Chấn Đình ra khỏi nhà cũ.
Lạc Chân cũng không thể để Ninh Nhu mang thai.
Lạc gia chỉ còn hai người có thể duy trì huyết thống, và đứa bé này rõ ràng không liên quan đến họ.
Ninh Bảo Bảo không phải là người của Lạc gia.
"Màu tóc có thể chỉ là trùng hợp thôi."
"Dù sao, tóc vàng không phải là đặc trưng của Lạc gia."
Lạc Chân nói một cách mơ hồ. Lạc Phồn Tinh cần vài giây để hiểu ra. Chìa khóa bằng sắt vẫn nằm trong lòng bàn tay nàng, cảm giác hơi nặng nề. Nàng cúi mắt, không biết nên nói gì tiếp theo.
Dường như, việc Ninh Nhu có con đã kết thúc ngay tại đây trong mắt Lạc Chân.
Không khí trở nên yên tĩnh hơn, và nhiệt độ cũng có vẻ cao hơn một chút. Lạc Chân không muốn lãng phí thêm thời gian, nên quay lưng định rời đi. Đúng lúc đó, một câu nỉ non nhẹ nhàng từ phía sau vang lên.
Đó là một giọng nói nhẹ nhàng, gần như chỉ nghe thấy như tiếng muỗi vo ve, nhưng Lạc Chân vẫn nghe rõ. Lạc Phồn Tinh hỏi:
"Thực sự có chuyện khéo như vậy sao?"
Quả thực rất khéo léo.
Khéo đến mức trong lòng Lạc Chân cũng không có nhiều cảm xúc.
Khi Trịnh Bang đưa ra kết quả điều tra toàn bộ, Lạc Chân sẽ không còn suy đoán lung tung nữa.
Lạc Chân và Lạc Phồn Tinh đứng cách nhau một khoảng, còn Ninh Nhu và Ninh Bảo Bảo thì đứng dưới bóng cây quan sát.
Trong lòng Ninh Nhu vẫn cảm thấy lo lắng. Ninh Bảo Bảo chưa từng thấy Lạc Phồn Tinh, nên có chút ngạc nhiên. Trong khi Lạc Chân đi qua, bé dùng má chạm vào vai mẹ, rồi nhỏ giọng hỏi:
"Mẹ, dì. chị này là ai vậy?"
Ninh Nhu mím môi, trên mặt hiện lên vẻ chút đắng cay. Sau một lúc lâu, mới lắc đầu và sửa lại cách xưng hô của con:
"Cô gọi là Lạc Phồn Tinh, là em của Dì Lạc. Con không thể gọi dì ấy là chị , phải gọi là cô, nhớ chưa?"
Cô ?
Ninh Bảo Bảo nghe thấy hai chữ này, ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ trên má. Có dì, giờ lại có cô cô. Những bạn nhỏ khác có người thân, bé cũng cảm thấy mình có.
"Ừm! Bảo Bảo nhớ rồi ~"
Khi hai mẹ con nói chuyện, một chiếc xe màu đen đứng bên đường. Lạc Phồn Tinh theo sau Lạc Chân, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa.
Có thể thấy, Lạc Chân không hề ghét đứa bé tóc vàng này, thậm chí còn có vẻ yêu thích. Có thể gọi là yêu cả những điều xung quanh sao?
Lạc Phồn Tinh thở dài trong lòng, vô thức nhíu mày. Khi nàng ngẩng lên, ánh mắt tình cờ gặp phải ánh mắt hiếu kỳ và mềm mại của Ninh Bảo Bảo. Ánh mắt đó rất yên tĩnh, ôn hòa, không hề táo bạo hay xâm lược —— giống hệt như Ninh Nhu.
Lạc Phồn Tinh vẫn đang còn suy nghĩ, thì Ninh Nhu đã ôm con lại gần.
"Xin lỗi vì đã gọi em từ xa như vậy."
"Làm phiền em rồi."
Ninh Nhu luôn giữ thái độ khách sáo như vậy, đặc biệt là với Lạc Chân sau khi ly hôn, đối với người Lạc gia luôn giữ khoảng cách và khách sáo.
Lạc Phồn Tinh nhìn, đáy mắt vẫn ôn hòa như cũ.
"Khách sáo gì chứ."
"Thực ra tôi cũng không có việc gì cần làm."
Giọng nàng hơi nhỏ, mang chút dịu dàng của một thiếu nữ, nghe rất dễ chịu.
Ninh Nhu gật đầu, vẻ mặt thư giãn hơn, chưa kịp đáp lại thì lại nghe hai câu tiếp theo:
"Ninh Nhu tỷ, chị biết không?"
"Tóc của Lạc Chân và Lạc Bạch Nguyệt cũng màu vàng."
Việc này, Ninh Nhu đương nhiên đã biết.
Tuy nhiên, khi Lạc Phồn Tinh trực tiếp nói ra điều đó ngay trước mặt Ninh Bảo Bảo, tâm trạng Ninh Nhu không thể không có chút hoảng loạn.
Cô không biết phải phản ứng như thế nào, và ngay sau đó, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. Lạc Chân đã trở lại.
"Chúng ta nên đi thôi."
Trong khoảnh khắc đó, Ninh Nhu cảm thấy như thể mình bị kéo ra khỏi bùn lầy, thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Phồn Tinh chỉ trích, rốt cuộc là vì nàng đã chạy trốn khỏi quá khứ.
Khi Ninh Bảo Bảo rời khỏi trường học, tâm trạng không được bình thường. Sự vui vẻ và kích động đã làm bé cảm thấy hơi choáng váng. Trong lúc Ninh Nhu và Lạc Phồn Tinh trò chuyện, bé im lặng nằm dựa vào vai mẹ, không nói một lời.
Khi nghe thấy Lạc Chân nói rằng họ sắp đi, bé mới từ từ đứng dậy, môi mím lại, lộ ra một nụ cười e lệ yếu ớt về phía Lạc Phồn Tinh, rồi giơ tay nhỏ ra như đang nói lời tạm biệt.
Lạc Chân và Ninh Nhu cùng nhau đi về phía xe, không nhận thấy sự lén lút của Ninh Bảo Bảo.
Lạc Phồn Tinh đứng đó, ngẩn ngơ một lúc, sau khi Ninh Bảo Bảo đã lên xe, nàng mới vẫy tay qua cửa sổ xe để chào tạm biệt.
Khi Lạc Chân dẫn Ninh Nhu và Ninh Bảo Bảo đi rồi, Lạc Phồn Tinh cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Sáu giờ, là thời gian ăn tối.
Hứa Nhất Nặc có tiền để ăn cơm không?
Kể từ lần trước ở phòng vẽ tranh, hai người chưa gặp lại. Nhớ đến gương mặt tái nhợt không chút sức sống của Hứa Nhất Nặc, Lạc Phồn Tinh không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nàng đi đến xe đạp của mình, chưa kịp mở khóa, đã lấy điện thoại di động ra.
Trên màn hình là ứng dụng nhắn tin của chim cánh cụt.
Đây là tài khoản mới của cô, bên trong chỉ có một người bạn tốt, là một cô gái.
Lạc Phồn Tinh chạm nhẹ vào màn hình điện thoại, mở ứng dụng trò chuyện. Lịch sử trò chuyện không nhiều, lần gần nhất là hai ngày trước.
Lạc Phồn Tinh mở cửa sổ trò chuyện, cẩn thận gõ vài chữ:
"Tôi đã hẹn vẽ tranh, hôm nay cô có thể ra gặp tôi để thảo luận bản thảo không?"
Ảnh đại diện rõ nét, trên màn hình hiển thị. Lạc Phồn Tinh nghĩ vậy, nhưng khi cố gắng vào không gian của cô gái, lại bị che bởi thông báo "Không có quyền truy cập".
Đây là tài khoản của Hứa Nhất Nặc để hẹn lịch vẽ, và cô đã thấy nó trên iPad của mình. Không biết tại sao, cô luôn nhớ mã số của tài khoản này. Ngày đó, cô đổi một bữa cơm lấy một bức ký họa, và sau khi về khách sạn, cô lập tức gửi yêu cầu kết bạn với tài khoản này. Chỉ tiếc là cả ngày hôm đó không có được phản hồi.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể thử lại. Lần này, cô học khôn hơn, thêm vào lý do trong yêu cầu kết bạn: "Cô Thần tiên vẽ tranh ơi, tôi đã thấy tranh của cô trên diễn đàn, rất đẹp. Tôi có thể hẹn lịch vẽ tranh với cô được không?"
Lời khen ngợi đã phát huy tác dụng, và cô đã nhận được phản hồi. Cuối cùng, lịch hẹn đã được sắp xếp.
Hứa Nhất Nặc có rất ít thời gian rảnh, thường chỉ nhận những đơn giản. Loại bản thảo này thường không có giá trị cao, mỗi bức chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi đồng. Nhiều nhất cũng chỉ đủ tiền ăn, và còn phải chịu nguy cơ bị người khác lừa gạt.
Lạc Phồn Tinh chính là một khách hàng phức tạp. Tiền đặt cọc được thương lượng là tám mươi đồng, tổng cộng bốn trăm tám mươi đồng. Cô sẽ trả tiền đặt cọc khi ký hợp đồng và thanh toán sau khi bản thảo hoàn thành.
Hai ngày đã trôi qua, Hứa Nhất Nặc vẫn chưa gửi bản thảo cho cô, khiến cô không khỏi lo lắng liệu đối phương có đủ tiền để ăn cơm không.
Một vài phút trôi qua, không có phản hồi nào từ phía Hứa Nhất Nặc. Lạc Phồn Tinh bắt đầu cảm thấy lo lắng, cô đành phải cất điện thoại đi, lên xe đạp và nhanh chóng đến phòng vẽ tranh.
Khi cô chia tay với Chử Ninh, hầu hết mọi người ở phòng vẽ đều đã biết. Dù sao, Chử Ninh cũng là một trong những nam thần nổi tiếng.
Khi thấy Lạc Phồn Tinh xuất hiện, ngay lập tức có một số học sinh tò mò hét lên tên của Chử Ninh từ cửa sổ.
Chỉ một lúc sau, Chử Ninh cũng xuống lầu. Trời đã hơi tối, Lạc Phồn Tinh đứng dưới lầu phòng vẽ tranh, không biết rằng có hàng chục người ở các tầng trên đang nhìn mình. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào điện thoại.
Cuối cùng, Hứa Nhất Nặc đã gửi tin nhắn cho cô.
"Phát họa đã xong."
"[Kiểm tra]"
"Nếu có chỗ nào không hài lòng, xin hãy thông báo cho tôi."
"Sau khi xác nhận, Phát họa sẽ không thể thay đổi."
Bức ảnh của bản thảo chưa hoàn chỉnh khiến Lạc Phồn Tinh nở một nụ cười. Thực sự, bản vẽ rất đẹp.
Ngay lập tức, cô đã trả lời.
"Không có bất kỳ điểm nào không hài lòng, cô vẽ thật tuyệt."
"Rất mong chờ bản hoàn chỉnh."
"Cô có tiếp tục nhận vẽ tranh không?"
"Có thể hẹn vẽ thêm tranh sau khi xong bức tranh này không?"
" Alipay của cô là bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển tiền đặt cọc cho cô."
Hứa Nhất Nặc đang cầm hộp cơm, khi bước vào từ cửa lớn phòng vẽ tranh, điện thoại di động liên tục báo tin nhắn. Tất cả đều là các tin nhắn từ Lạc Phồn Tinh, đầy những biểu cảm cảm ơn.
Dù việc trả lời tin nhắn không phải là điều thuận tiện trong lúc này, Hứa Nhất Nặc vẫn quyết định ngừng lại, đặt hộp cơm xuống đất và nhanh chóng gõ vào khung chat vài dòng chữ:
"Cảm ơn."
"Vẫn còn nhận vẽ."
"Có thể tiếp tục đặt hẹn."
"Alipay của tôi là [No.Chim Cánh Cụt], tiền đặt cọc là tám mươi."
"Ngày mốt sẽ gửi toàn bộ phát ."
Tin nhắn trả lời rất ngắn gọn nhưng nhanh chóng được gửi đi. Hứa Nhất Nặc bỏ điện thoại vào túi áo, nhặt lại hộp cơm từ dưới đất và đang chuẩn bị về ký túc xá ăn cơm thì nghe thấy một giọng nói ấm áp từ góc phòng, cùng với một cái tên quen thuộc:
"Phồn Tinh, đến tìm anh sao hông báo anh biết trước?"
Cô ngẩng đầu lên và thấy một chàng trai gầy gò với dáng vẻ thon dài, đang đứng ở góc tường. Anh nhìn cô với ánh mắt vui vẻ và nở một nụ cười, tạo nên một bức tranh vô cùng hài hòa và thân mật.
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro