Chương 44: Chị không ngủ được

Chương 44: Chị không ngủ được

Lạc Chân ngẩn người, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trong đầu xoáy lên nhiều nghi vấn. Cô chưa từng nghe qua cụm từ "EPIB" trước đây. Nghe như thể một loại thuốc nào đó viết tắt. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

Dù đang nắm chặt tay của Ninh Nhu, Lạc Chân vẫn không thể kiểm soát được cảm giác run rẩy đang truyền qua tay mình. Ninh Nhu cảm nhận được sự rung động đó, lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhưng không nói gì. Ngay sau đó, sự run rẩy dường như biến mất trong chớp mắt, như thể chưa từng tồn tại. Mọi thứ trở lại bình thường, như thể rung động kia chỉ là ảo giác của Lạc Chân.

Về phần loại thuốc, Lạc Chân không tiếp tục truy hỏi. Sự ngừng lại đúng lúc này khiến Ninh Nhu nghĩ rằng có lẽ Lạc Chân chỉ tò mò đôi chút mà hỏi về vết kim trên tay cô.

Năm năm trước, Lạc Chân đã không ít lần hỏi Ninh Nhu về chuyện này, nhưng lần nào cô cũng qua loa trả lời để lấp liếm. Thật ra, Ninh Nhu cũng muốn nói ra sự thật, nhưng cô không thể. Đêm nay, như thế này là quá đủ rồi. Cô không để lộ bất kỳ thông tin nào có thể khiến Lạc Chân phát hiện ra sự thật, nhưng đồng thời cũng giải đáp phần nào nghi ngờ trong lòng cô ấy.

Ninh Nhu hy vọng sau này, Lạc Chân sẽ không còn đặt câu hỏi về chuyện này nữa. Điều này khiến cô thấy nhẹ nhõm phần nào.

Khi Ninh Nhu tưởng rằng câu chuyện đã kết thúc, thì đột nhiên, ngón tay của Lạc Chân nhẹ nhàng lướt trên cánh tay cô, vuốt ve đầy ôn nhu.

"Có đau không?"

Hai người họ lúc này dựa sát vào nhau, nửa thân trên hầu như chạm nhau, chỉ cách nhau bởi lớp áo ngủ mỏng manh.

Lạc Chân vừa cất tiếng hỏi, Ninh Nhu cảm nhận được hơi thở ấm áp mơ hồ lướt nhẹ sau gáy.

Cô không muốn Lạc Chân lo lắng, theo bản năng định lắc đầu. Nhưng chỉ một giây sau, Lạc Chân uốn cong năm ngón tay, lòng bàn tay lạnh lẽo lại một lần nữa đặt lên cánh tay gầy của cô. Cái nắm tay lần này có chút chặt, và Ninh Nhu cảm nhận được lực từ những ngón tay truyền đến. Đây là một ám chỉ lặng lẽ, nhắc nhở cô không nên nói dối, ám chỉ cô nên thành thật. Ninh Nhu hiểu điều này và cũng làm theo.

Cái lắc đầu ban đầu biến thành gật đầu, rồi lại lắc đầu nhẹ. Cô nhìn Lạc Chân, đôi mắt sáng trong, trong vắt dưới ánh trăng, hồn nhiên nhưng vẫn đượm nỗi buồn. Cô không nói dối.

"Lúc đầu có chút đau, nhưng sau đó, thì không còn đau nữa."

Quen với nỗi đau, người ta sẽ dần quên mất cảm giác đau đớn. Lạc Chân hiểu rõ điều này. Lòng cô bỗng trở nên hỗn loạn. Đây là lần đầu tiên cô chạm đến quá khứ của Ninh Nhu. Dù chỉ mới hiểu được một chút, nhưng nó đã khiến cô cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa khiếp sợ. Cô muốn biết thêm nhiều điều, nhưng hiện tại rõ ràng chưa phải lúc.

Cánh tay của Ninh Nhu gầy trơ xương, gần như không còn chút thịt nào. Khi hai người mới gặp nhau, Ninh Nhu đã rất gầy. Sau ba năm chung sống, cô ấy mới tăng cân được đôi chút. Nhưng sau năm năm xa cách, Ninh Nhu bây giờ còn gầy hơn cả khi họ mới gặp nhau. Điều đó khiến lòng Lạc Chân đau nhói, đau cho cả Ninh Nhu trước và sau khi kết hôn với mình.

Bầu không khí trong phòng đột nhiên tĩnh lặng. Hai người hiểu ý, không ai nhắc lại chuyện vừa rồi. Lạc Chân đưa tay trái ra, để Ninh Nhu cuộn tay áo của cô lên và thoa thuốc lên cánh tay. Không có ai lên tiếng, căn phòng trở nên yên ắng lạ thường.

Ninh Nhu hơi cúi đầu, những sợi tóc lòa xòa rủ xuống hai bên má. Lạc Chân cụp mắt, vừa vặn nhìn thấy vầng trán trắng ngần và chiếc mũi cao nhỏ nhắn của cô ấy. Mọi đường nét trên gương mặt này đều là những gì Lạc Chân yêu thích. Nghĩ đến những vết kim tiêm, tim cô lại nhói lên.

Theo bản năng, cô thốt ra lời từ sâu trong lòng:

"Sau này, nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với chị. Đừng tự chịu đựng một mình nữa."

Căn phòng vẫn im lặng, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Lạc Chân vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Ninh Nhu nghe thấy từng lời, đôi tay cô vẫn tiếp tục động tác thoa thuốc mà không dừng lại. Nhưng tim cô bỗng đập nhanh hơn một nhịp không tên.

Cô muốn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự. Cuối cùng, cô cắn môi và khẽ gật đầu một cái.

"Dạ."

Tiếng đáp rất nhỏ, ngoan ngoãn và mềm mại, giống như tiếng thì thầm của một con cừu nhỏ ngoan ngoãn nghe theo lời dặn.

Lạc Chân cảm thấy tim mình bỗng mềm mại lạ thường. Cánh tay trái của cô sau chưa đầy mười phút đã được thoa xong thuốc. Ninh Nhu, lúc này, bàn tay đầy thuốc mỡ. Cả căn phòng phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của gỗ mộc.

Lạc Chân bước xuống giường trước, lại một lần nữa nắm tay Ninh Nhu, dẫn cô vào phòng vệ sinh. Tiếng bật đèn vang lên, ánh sáng tức thì xua tan bóng tối trong căn phòng.

Ninh Nhu theo phản xạ khép mắt lại, chờ đợi một lát rồi mới từ từ mở ra. Cô và Lạc Chân lúc này đang đứng song song trước bồn rửa tay. Qua tấm gương, Ninh Nhu thấy Lạc Chân mở vòi nước lạnh, nhẹ nhàng xoa tay phải của cô dưới dòng nước. Sau đó, Lạc Chân lấy một chút xà phòng màu xanh lục từ bình rửa tay, cẩn thận tạo bọt, rồi nhẹ nhàng rửa từng phần từ lòng bàn tay, đến mu bàn tay, từ đầu ngón tay, đến từng khe kẽ, không bỏ sót bất kỳ góc nào.

Sau khi rửa xong tay phải, tiếp đến là tay trái.

Lúc này, Lạc Chân có việc quan trọng hơn để làm. Cô khẽ động cánh tay dài, đẩy cánh cửa mở rộng thêm.

"Muộn rồi, đi nghỉ ngơi đi," cô nói, giọng điệu vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.

Ninh Nhu vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, khóe mắt ửng đỏ, đôi môi mềm mịn mím lại thật chặt. Cô chỉ lặng lẽ nhìn Lạc Chân, nhưng khuôn mặt Lạc Chân không biểu lộ bất kỳ sự thay đổi nào. Điều này khiến Ninh Nhu càng thêm thất vọng, cảm giác uất ức và khổ sở trào dâng. Trán cô lấm tấm vài giọt mồ hôi nhỏ, như thể vừa trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm kéo dài.

Sau mười mấy giây, Ninh Nhu đành chịu thua, cũng đồng nghĩa với việc cô chọn từ bỏ. Cô chỉ khẽ gật đầu, rồi cắn môi, dưới ánh đèn hành lang, chậm rãi quay lại phòng, nằm trở lại giường. Ninh Bảo Bảo vẫn ngủ say, không hay biết gì.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Lạc Chân nhanh chóng quay trở lại phòng mình. Gần như ngay khi bước vào, cô lập tức lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm thông tin về EPIB. Nhưng thật đáng tiếc, cô không thể tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến từ này. Tất cả thông tin về EPIB đều bị che đậy, và mỗi lần cô cố gắng truy cập vào các trang web liên quan, đều hiện lên thông báo không có quyền truy cập.

Điều này thật kỳ lạ. Đây rốt cuộc là loại thuốc gì? Càng tìm kiếm không ra, Lạc Chân càng lo lắng và bất an. Không còn cách nào khác, cô đành gọi cho Hướng Đình để nhờ giúp đỡ.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, hiển nhiên Hướng Đình vẫn chưa ngủ, chỉ mất chưa đầy mười giây để nhận cuộc gọi.

"Lạc tiểu thư, muộn thế này, có chuyện gì vậy?" Giọng Hướng Đình vang lên đầy bất ngờ.

Hướng Đình là bác sĩ tư nhân của Lạc Chân, người mà cô thường xuyên liên lạc nhất về các vấn đề liên quan đến sức khỏe.

Đêm nay, khi Lạc Chân tìm đến cố vấn về giải phẫu trứng trên WeChat, điều đó đã làm Hướng Đình rất ngạc nhiên. Giờ đây, nhận được cuộc gọi vào lúc muộn thế này, Hướng Đình càng thêm bất ngờ và không tin nổi.

"Bác sĩ Hướng, cô đã từng nghe qua một loại thuốc có tên EPIB chưa? Cô có biết thuốc này dùng để làm gì không?" Lạc Chân hỏi, giọng điệu có vẻ bình tĩnh, nhưng ẩn sâu bên trong là sự sốt ruột khó che giấu. Qua điện thoại, Hướng Đình không nhận ra sự lo lắng nhỏ bé đó.

"EPIB? Chờ một chút, để tôi tra xem." Hướng Đình trả lời.

Lạc Chân nắm chặt điện thoại, gương mặt cô căng thẳng hơn bao giờ hết. Cô nghe thấy tiếng bàn phím gõ từ đầu dây bên kia, không lâu sau, Hướng Đình đã có câu trả lời.

"EPIB, tên đầy đủ là Estrogen Potent Inhibitor Blocker, tạm dịch là chất ức chế estrogen mạnh. Loại thuốc này có tác dụng ức chế mạnh mẽ hormone sinh dục nữ trong cơ thể, đồng thời thúc đẩy sản sinh hormone sinh dục nam. Hiệu quả của thuốc rất rõ ràng, nhưng nó cũng gây ra tổn hại nghiêm trọng cho cơ thể, đặc biệt là hệ hormone. Khoảng hai mươi năm trước, loại thuốc này đã bị liệt vào danh sách cấm trên toàn thế giới. Nó tuyệt đối không được phép sử dụng trong bất kỳ thử nghiệm lâm sàng nào trên bệnh nhân. Hiện tại, ở nước ta, cấm dùng loại thuốc này còn nghiêm ngặt hơn cả nước ngoài, và tất cả thông tin liên quan đều bị che đậy."

Hai mươi năm trước, thuốc này đã bị cấm. Vậy tại sao nó lại được sử dụng trên người Ninh Nhu?

Đầu óc Lạc Chân như trống rỗng, lạnh lẽo từ điều hòa phả sau lưng cô, nhưng cô lại cảm thấy rùng mình, như bị đông cứng bởi nỗi sợ không rõ nguồn cơn. Mãi đến khi giọng của Hướng Đình vang lên lần nữa, Lạc Chân mới dần lấy lại sự tỉnh táo.

"Lạc tiểu thư, cô còn muốn hỏi thêm điều gì không? Liên quan đến EPIB, trong nước tạm thời không có bất kỳ nghiên cứu nào, cũng không có ca bệnh nào được ghi nhận. Những gì tôi có thể tra được, chỉ có bấy nhiêu thôi."

Ca bệnh liên quan đến EPIB bằng không, điều đó có nghĩa là việc Ninh Nhu bị tiêm loại thuốc này diễn ra trong tình huống không ai biết.

Đây chẳng phải là... một thí nghiệm phi pháp sao?

Môi Lạc Chân vô thức mím chặt lại. Khuôn mặt thanh khiết của cô giờ đã trắng bệch. Cô im lặng rất lâu, như thể cố gắng tiếp nhận sự thật kinh hoàng này. Đến khi Hướng Đình tưởng cuộc gọi đã kết thúc, Lạc Chân cuối cùng cũng nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Nếu đây là thuốc cấm, trong nước có cách nào để lấy được loại thuốc này không?"

Hướng Đình hơi sững sờ trước câu hỏi, mãi sau mới trả lời.

"Đương nhiên. Dù bị cấm bề ngoài, nhưng loại thuốc này vẫn có thể lưu thông bí mật. Tuy nhiên, không chỉ cần tiền, mà còn cần mối quan hệ đủ mạnh."

Càng nghe, đầu Lạc Chân càng đau hơn. Sau khi cảm ơn Hướng Đình, cô cúp máy. Lặng lẽ đứng trước máy điều hòa, để cơn gió lạnh thổi qua mình suốt nửa giờ. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt u ám chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.

Càng hiểu về quá khứ của Ninh Nhu, Lạc Chân càng cảm thấy bất lực. Cô mơ hồ nhận ra lý do vì sao Ninh Nhu không chịu tiết lộ sự thật với mình. Nỗi buồn đau và cảm giác đè nén càng trở nên rõ ràng hơn khi cô nhớ lại giọng điệu ấm áp, bình thản của Ninh Nhu khi nhắc đến những vết kim trên người.

Khi nhận ra, cô đã đứng trước cửa phòng của Ninh Nhu từ lúc nào không hay. Đã 40 phút trôi qua kể từ lúc cô đưa Ninh Nhu về phòng. Lạc Chân biết, chắc chắn Ninh Nhu vẫn chưa ngủ. Trong mắt Ninh Nhu lúc trước, ẩn giấu sự chống cự và không muốn rời xa, những cảm xúc ấy đủ khiến người ta thao thức suốt đêm.

Nếu không vì quá nóng lòng muốn biết EPIB là gì, Lạc Chân giờ này chắc đã nằm bên cạnh Ninh Nhu. Nhưng đến giờ, có muộn không?

Với một người đang trằn trọc không ngủ, thì chẳng bao giờ là quá muộn.

Lạc Chân đưa tay, gõ nhẹ lên cửa phòng.

Trong phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng vang lên. Cửa phòng mở ra, Ninh Nhu nhìn thấy Lạc Chân đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Đôi mắt của nàng sáng rực, biểu hiện rất tỉnh táo, không có dấu hiệu của cơn buồn ngủ.

Rõ ràng, Lạc Chân đã đúng một lần nữa. Hai người đứng đối diện ở ngưỡng cửa, trầm mặc vài giây, cuối cùng, Lạc Chân là người lên tiếng trước.

"Chị không ngủ được."

Nếu như Ninh Nhu không dám mở lời, thì chị sẵn sàng là người chủ động, từng bước từng bước để yêu thương Ninh Nhu, để trái tim nhạy cảm và khép kín của Ninh Nhu hoàn toàn mở ra với chị. Lạc Chân không sợ nếu phải chậm lại, chỉ sợ rằng mình đi quá nhanh, Ninh Nhu không kịp theo.

Yêu là lẫn nhau. Nếu là Ninh Nhu, chị sẵn sàng dừng lại và đi chậm.

Hành lang sáng rực, ánh sáng chiếu sáng Lạc Chân, với vẻ mặt diễm lệ, càng nổi bật trong bóng tối. Ninh Nhu ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Chưa kịp hỏi, chị đã nhẹ nhàng cầu xin:

"Thoa thuốc cho chị, cánh tay chị vẫn đau."

"Chị muốn em giúp, chắc chắn đêm nay sẽ mất ngủ."

"Vậy em có thể giúp chị không?"

Ninh Nhu ngẩn người, mất một lúc mới nhận ra ý nghĩa của câu nói này. Chỉ trong một giây, mặt nàng đã đỏ bừng.

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro