Chương 58: Cô và Tiểu Ninh có quan hệ gần gũi như vậy mà lại không biết sao?
Chương 58: Cô và Tiểu Ninh có quan hệ gần gũi như vậy mà lại không biết sao?
Bùi Huyên là con gái một, từ nhỏ đã là hòn ngọc quý của Bùi gia, và cũng là người thừa kế duy nhất của gia sản này. Giống như Bùi Nghi, cả hai đều lớn lên trong sự sủng ái, được coi như những thiên kim đại tiểu thư.
Hoàn cảnh trưởng thành của hai mẹ con chỉ khác biệt ở chỗ, cha của Bùi Huyên không giống như Chu Như Quang, không đặt quá nhiều kỳ vọng hay áp lực lên nàng. Bùi Huyên không cần phải trở thành một người con gái hoàn hảo, và nàng chưa từng phải chịu áp lực từ bất kỳ ai.
Cuộc đời của nàng suôn sẻ, không gặp phải một trở ngại nào đáng kể. Cuộc hôn nhân với Chu Như Quang, đối với nàng, chỉ là việc chuyển từ một gia đình hạnh phúc sang một gia đình hạnh phúc khác.
Làm vợ, nàng dành cho chồng mình sự tin tưởng và sùng bái, và tình yêu của nàng dành cho trượng phu là không thể nghi ngờ. Cũng chính vì điều này, nàng chưa bao giờ đặt lòng nghi ngờ lên Chu Như Quang.
Nàng ủng hộ sự nghiệp của trượng phu, dù bản thân không hề biết trượng phu nghiên cứu gì mỗi ngày trong phòng thí nghiệm. Nàng tin tưởng vào phẩm hạnh của ông, dù trượng phu chưa bao giờ cho phép nàng bước vào thư phòng nửa bước.
Bùi Huyên có tính cách đơn thuần, không hiểu nhiều về thế sự. Dù đã ngoài năm mươi tuổi, nàng đôi khi vẫn như một cô gái nhỏ dễ dàng bị những điều bất ngờ nhỏ bé mà Chu Như Quang tạo ra làm cho cảm động.
Bùi Nghi nhìn khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận, ôn hòa và hiền lành của mẹ mình, trong lòng không khỏi trỗi dậy chút không đành lòng.
Giả như một ngày nào đó, nếu những gì Chu Như Quang đã làm sau lưng được phơi bày ra ánh sáng, liệu mẹ nàng có đủ dũng khí để chịu đựng cú sốc ấy không?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến Bùi Nghi cảm thấy khó có thể đối mặt.
Cổ họng Bùi Nghi như bị chặn lại, một cơn tức nghẹn ngào làm nàng không thể nói ra được, cũng không thể nuốt trôi, khiến cảm giác khó chịu lan tỏa khắp người. Phải một lúc lâu sau, nàng mới khẽ gật đầu, tiếp tục đặt câu hỏi về đề tài mà mình đang suy nghĩ.
"Mẹ, tại sao mẹ lại chọn ba? Lúc đó, ba đã từng ly hôn, mẹ thì còn trẻ như vậy, chắc chắn mẹ có thể tìm được một người khác phù hợp hơn để kết hôn mà, đúng không? Mẹ đã từng gặp vợ trước của ba chưa? Nhiều năm như vậy, con chưa bao giờ nghe ba nhắc đến chuyện này."
Bùi Nghi rất hiếm khi trò chuyện với mẹ về các vấn đề tình cảm, ngay cả chuyện về Lạc Chân cũng là một bí mật nàng giữ kín. Tuy nhiên, khi nàng trở về từ nhà Lạc gia sau lần bị từ chối, Bùi Huyên đã dần hiểu được phần nào câu chuyện. Giờ phút này, nghe con gái hỏi về quá khứ của mình và Chu Như Quang, với tư cách là mẹ, Bùi Huyên rất sẵn lòng giúp con gái giải tỏa những thắc mắc.
"Kết hôn không chỉ là chuyện xem ai phù hợp hơn, mà quan trọng hơn là xem mình có yêu người đó hay không. Lần đầu tiên mẹ gặp ba con ở bệnh viện, khi đó ông ấy mới hai mươi hai tuổi, và có rất nhiều cô gái theo đuổi ông ấy. Mẹ đã biết về ba con từ trước, nhưng phải đến hai năm sau, khi ông ngoại của con nằm viện, chúng ta mới chính thức quen biết.
Ba con rất tốt với mẹ, ông ấy là người có chí tiến thủ, có trách nhiệm, điều này khiến mẹ yêu ông ấy. Ông ngoại và bà ngoại của con cũng rất thích ông ấy. Trước khi chúng ta chính thức quen nhau, ba con đã thẳng thắn nói với mẹ về việc ông ấy từng kết hôn. Ông ấy kể rằng vợ trước của mình bị bệnh, và vì không muốn liên lụy đến ông, bà ấy đã chủ động ly hôn. Không lâu sau khi họ ly hôn, vợ cũ của ba con qua đời."
Bùi Huyên tiếp tục: "Ba con không thích nhắc lại chuyện này, và cũng không muốn ai khác hỏi về nó. Đừng nói con không biết, cả anh Hai và anh Ba của con cũng chẳng biết gì về chuyện này."
Nghe thấy lời mẹ, Bùi Nghi sững sờ, đôi môi nàng vô thức mím lại. Sự kinh ngạc khiến nàng không thể giữ được bình tĩnh, đôi chân cũng tự động bước lùi về phía sau mà không hề nhận ra.
Ninh Nhu năm nay ba mươi hai tuổi; còn Chu Như Quang đã năm mươi lăm tuổi.
Nói cách khác, khi Ninh Nhu ra đời, Chu Như Quang mới chỉ hai mươi ba tuổi. Theo như lời giải thích của Bùi Huyên, Chu Như Quang từ khi hai mươi hai tuổi đã tuyên bố mình độc thân. Trong lời kể của ông ấy, vợ trước đã qua đời vì bệnh trước khi ông bước sang tuổi hai mươi hai. Tuy nhiên, vào năm ông hai mươi ba tuổi, lại có một người vợ sinh cho ông một cô con gái.
Môi Bùi Nghi khẽ mấp máy, vì quá kinh hãi mà nàng không thể nói nên lời. Lòng bàn tay sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng không thể tin được rằng suốt ba mươi năm qua, cha mình, người đã sống cùng gia đình Bùi, lại che giấu biết bao bí mật khủng khiếp. Và thậm chí, có lẽ vợ trước của ông, người chính là mẹ ruột của Ninh Nhu, chưa chắc đã thật sự qua đời.
Về việc học nghề tại cửa hàng nước đường, Ninh Nhu cũng không hỏi chi tiết quá nhiều từ đầu. Ngày hôm sau, sau giờ làm, Lạc Chân lại đưa nàng và Ninh Bảo Bảo đến cửa hàng. Lần này, Khương Nhung cuối cùng cũng xác định rõ các yêu cầu cơ bản.
Để trở thành học trò, không cần bất kỳ cơ sở gì, chỉ cần đóng học phí là đủ. Học phí mỗi tháng là tám trăm, và thời gian học kéo dài một năm. Trong suốt thời gian học, học viên không nhận lương, nhưng sẽ được bao ăn uống. Hơn nữa, mọi thức ăn trong cửa hàng đều có thể ăn miễn phí, không giới hạn.
Sư phụ cũng rất hào phóng khi biết Ninh Nhu có con, không ngại việc nàng đưa con gái theo khi đi làm. Điều kiện không quá khắt khe và những phúc lợi cũng vượt xa sự mong đợi của Ninh Nhu. Không suy nghĩ quá nhiều, nàng ký tên mình vào hợp đồng.
Chuyện này, cứ như vậy mà được quyết định.
Bởi vì chiêu thêm hai người học việc, Ninh Nhu không cần phải ở cửa hàng cả ngày. Sau khi bàn bạc với sư phụ, nàng chỉ cần đến làm buổi chiều, buổi sáng sẽ do học trò khác phụ trách.
Chỉ làm nửa ngày, nghĩa là nàng có thêm nửa ngày trống không bị ràng buộc. Ninh Nhu không muốn từ bỏ công việc ở Hương Trà Hiên, nhưng khi rời khỏi cửa hàng, lông mày nàng vẫn thoáng chút do dự.
Sau khi lên xe, nàng nhẹ nhàng hỏi Lạc Chân: "Ở trà phòng, em vẫn có thể tiếp tục làm không?"
Nàng thực sự không muốn nghỉ việc, nhưng cũng biết Lạc Chân không muốn nàng tiếp tục làm việc ở đó. Ban đầu, nàng nghĩ rằng Lạc Chân sẽ khuyên mình nghỉ, nhưng không ngờ đối phương lại đồng ý ngay: "Đương nhiên là có thể. Chỉ có điều, em chỉ làm buổi sáng, bà chủ chưa chắc đã đồng ý."
Điều này, đúng là Ninh Nhu chưa nghĩ đến. Nàng thoáng chút bối rối, đang định tìm cách nói chuyện với bà chủ thì cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay mình.
Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói an ủi của Lạc Chân: "Không bằng thế này, đợi em chính thức đi làm ở cửa hàng nước đường, chị sẽ tìm cơ hội giúp em hỏi bà chủ xem có thể tiếp tục làm buổi sáng hay không. Còn về tiền lương, chị cũng sẽ cố gắng đàm phán để giữ lại một nửa."
Khả năng đàm phán của Lạc Chân quả thực xuất sắc, có nàng giúp, việc này coi như đã thành công một nửa. Ninh Nhu tròn xoe mắt, hai môi khẽ mím lại, trông nàng rất kinh ngạc. Rõ ràng nàng không ngờ Lạc Chân lại giúp mình như vậy.
"Thật sao?" Nàng vẫn chưa tin hẳn.
Lạc Chân nhìn vẻ sững sờ của Ninh Nhu, không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng. Đôi lông mày thanh tú giãn ra, ánh mắt lạnh lẽo thường ngày dường như cũng dịu dàng đi hẳn.
"Thật sự."
"Chị biết, em rất cần công việc này. Nếu có thể giúp được em, chị cũng sẽ rất vui."
Những lời này đều xuất phát từ lòng chân thành của Lạc Chân. Tuy nhiên, việc gặp bà chủ không chỉ là để giúp Ninh Nhu giữ công việc mà trong lòng nàng còn có một kế hoạch nhỏ.
Công việc tại trà phòng có rất nhiều nhiệm vụ. Ngoài việc quét dọn, thu dọn bát đĩa, lau bàn là những việc vất vả, trong bếp cũng cần người phụ giúp các đầu bếp. Ninh Nhu thích nấu ăn và tay nghề của nàng không tệ, thay vì để nàng làm những công việc chân tay mệt mỏi, Lạc Chân nghĩ tốt hơn là điều nàng vào bếp, trở thành trợ lý cho đầu bếp. Ít nhất, nàng có thể học hỏi được thêm nhiều điều.
Những suy nghĩ này, Lạc Chân giữ cho riêng mình, không nói ra. Và Ninh Nhu, tất nhiên cũng không biết.
Ngày tháng dần trôi qua. Sau khi nhận được thông báo từ Khương Nhung, Tống Phù nhanh chóng xử lý công việc ở Hải Thị và bay đến Viên Hương. Cô và Khương Nhung cùng vào công ty trong một năm, quan hệ giữa họ rất tốt. Tính cách thì một người điềm đạm, nội liễm, người kia lại hoạt bát, cởi mở.
Lạc Chân chọn Tống Phù không chỉ vì tính cách cẩn trọng của cô, mà còn muốn có người giúp đỡ Ninh Nhu trong cửa hàng.
Ngày hôm sau khi Khương Nhung rời đi, Ninh Nhu và Tống Phù đều đến cửa hàng nước đường. Trong khi đó, Lạc Chân nhân cơ hội này đến Hương Trà Hiên một mình.
Khi Lạc Chân bước vào, bà chủ ngồi trước quầy tính toán sổ sách có chút ngạc nhiên.
"Lạc tiểu thư, cô đến tìm Tiểu Ninh sao? Hôm nay cô ấy nghỉ rồi."
Vì Lạc Chân thường xuyên đưa đón Ninh Nhu đi làm, mọi người trong cửa hàng đều biết đến nàng, gọi nàng là "A Lạc", bạn tốt của Tiểu Ninh. Bà chủ cũng không ngoại lệ.
Lúc này là mười giờ sáng, trong cửa hàng không nhiều khách, mấy nhân viên đều ngồi nghỉ ở góc khuất, không khí rất yên tĩnh.
Lạc Chân chậm rãi bước đến gần, đáp lại ngay lập tức.
"Không phải, tôi đến đây là để bàn chuyện với bà. chủ"
Giọng nói của nàng rất lịch sự và nghiêm túc. Bà chủ thoáng ngẩn người vài giây, sau đó đặt quyển sổ xuống, dẫn Lạc Chân vào phòng nghỉ phía sau, nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện.
Vừa ngồi xuống, bà chủ đã đoán được Lạc Chân đến vì ai.
"Chuyện này là liên quan đến Tiểu Ninh, đúng không?"
Lạc Chân gật đầu, và chỉ trong vài câu ngắn gọn, nàng đã giải thích việc Ninh Nhu hiện đang làm học việc tại cửa hàng nước đường.
"Nhu Nhu chỉ làm buổi chiều ở bên kia, còn buổi sáng, cô ấy muốn tiếp tục làm việc tại đây."
"Xét đến tình trạng sức khỏe của cô ấy, tôi muốn đề nghị một thỏa thuận với bà."
"Ta hy vọng bà có thể giữ cho cô ấy tiếp tục làm việc tại cửa hàng. Về phần tiền lương, ta sẽ chịu trách nhiệm, chỉ cần trả cho cô ấy một nửa so với trước kia."
"Về phần công việc, tôi muốn bà chuyển cô ấy từ việc ngoài thính sang làm trợ thủ trong bếp, học nấu ăn từ đầu bếp. Tôi sẵn sàng trả thêm phí cho bà, coi như là cô ấy học nghề tại đây."
Lạc Chân đưa ra một đề nghị hoàn hảo, không chỉ giúp Ninh Nhu giữ việc mà còn đảm bảo không ai phải chịu thiệt thòi. Từ góc nhìn của bà chủ, điều này chẳng khác gì việc có thêm một nhân viên miễn phí, không chỉ không phải trả lương mà còn được nhận thêm tiền. Một món hời quá lớn.
Lạc Chân không nghĩ bà chủ có lý do để từ chối.
Nhưng bất ngờ, bà chủ lắc đầu và từ chối đề nghị.
"Tiểu Ninh muốn tiếp tục làm việc, thì tất nhiên tôi sẽ giữ cô ấy lại. Nhưng yêu cầu cuối cùng của cô, không thể đồng ý."
"Nhà bếp ồn ào và căng thẳng quá, không phải là nơi Tiểu Ninh có thể chịu được. Đừng nói đến việc học nấu ăn, ngay cả việc phụ giúp đầu bếp cũng là một thách thức với cô ấy."
Trong phòng nghỉ yên tĩnh, từng lời của bà chủ rõ ràng, nhưng khi chúng hợp lại, Lạc Chân lại không thể hiểu nổi. Lông mày của nàng khẽ nhíu lại, những lời nói ấy có vẻ quá kỳ lạ. Trước khi nàng kịp nghĩ thấu đáo, bà chủ đã thở dài, tiếng thở dài mang theo chút đồng cảm, thương hại và bất lực.
Sự bất an bất chợt trỗi dậy trong lòng Lạc Chân.
"Cái gì gọi là 'Ninh Nhu không chịu được tiếng ồn'?" "Cái gì gọi là 'việc hỗ trợ đầu bếp cũng khó khăn'?" Nàng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng lại không dám khẳng định. Tuy nhiên, trái tim nàng đã bắt đầu hoảng loạn.
"Có ý gì?"
Lạc Chân hoàn toàn không biết về việc Ninh Nhu bị bệnh ở tai. Bà chủ ngước mắt lên, nhìn Lạc Chân với vẻ kinh ngạc. Sau vài giây run rẩy, bà chủ mới cất tiếng giải thích, giọng đầy ngạc nhiên và khó tin.
"Cô và Tiểu Ninh có quan hệ gần gũi như vậy mà lại không biết sao?"
"Tiểu Ninh, tai trái của cô ấy đã từ lâu không nghe thấy gì cả."
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro