Chương 60: Hắn muốn Bảo Bảo, đúng không?
Chương 60: Hắn muốn Bảo Bảo, đúng không?
Ngón tay của Lạc Chân run rẩy không ngừng. Ninh Nhu đứng chết trân tại chỗ, trái tim bị bóp nghẹt, như thể hơi thở cũng không còn kịp.
Về việc lỗ tai mình mắc bệnh, Ninh Nhu vốn định sẽ thẳng thắn với Lạc Chân, nhưng không ngờ còn chưa kịp nói, Lạc Chân đã phát hiện ra trước.
Nàng muốn giải thích, nhưng những lời đã chuẩn bị từ lâu bỗng trở nên rối loạn trong đầu, không thể nào thành lời.
Xung quanh tối đen, trong căn phòng lạnh lẽo, hơi mát từ cửa mở tràn ra ngoài. Bàn tay của Lạc Chân lại càng thêm lạnh lẽo.
Ngón tay của Lạc Chân dừng lại bên tai trái của Ninh Nhu, cái tai không còn nghe được gì nữa. Mỗi lần chạm vào, ngón tay ấy đều mang theo nỗi bi thương sâu đậm.
Tiếng khóc nhỏ trong không khí bỗng dưng biến mất, thay vào đó là giọng nói đè nén nỗi đau đớn và sự trách móc.
"Tại sao?"
"Tại sao không nói cho chị biết chuyện tai em bị bệnh?"
Lạc Chân không thể nào chấp nhận được sự thật này. Nàng không thể chịu đựng việc Ninh Nhu bị điếc, cũng không thể chấp nhận được việc Ninh Nhu đã giấu nàng suốt thời gian qua.
"Chị đã nghĩ, chị có thể bước vào thế giới của em."
"Chị đã nghĩ, chúng ta có thể thành thật với nhau."
"Nhưng em lại giấu chị một chuyện quan trọng như vậy."
"Nếu chị không phát hiện ra, em định giấu chị đến khi nào?"
"Chẳng lẽ chị không xứng đáng để em tin tưởng sao?"
Những câu hỏi liên tiếp vang lên bên tai khiến trái tim Ninh Nhu càng hoảng loạn hơn.
Nàng lắc đầu, không màng tới sự rối bời trong lòng mình, vội vã nói ra tất cả những gì đã giấu kín bấy lâu.
"Không có, không có chuyện không tin tưởng chị."
"Em sợ chị sẽ buồn, trước giờ cũng chưa nghĩ đến việc chữa bệnh, nên mới không dám nói cho chị."
"Lỗ tai, hôm nay em đã đi khám bác sĩ, em muốn nói với chị chuyện này."
"Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, chị đừng tức giận, được không?"
Ninh Nhu ngẩng lên, mắt ươn ướt.
Giọng nói của nàng tràn đầy sự khẩn trương. Trong tình huống này, ngoài hai chữ "Xin lỗi," nàng không biết mình còn có thể nói gì khác.
Vừa dứt lời, nàng liền đưa tay, nắm chặt tay Lạc Chân bên tai trái của mình.
Tay hai người, một lạnh lẽo, một ấm áp, nhưng không khí xung quanh lại vô cùng lạnh giá.
Âm thanh xin lỗi bên tai khiến trái tim Lạc Chân đau đớn. Nàng hiểu Ninh Nhu, biết rằng Ninh Nhu không nói cho nàng về căn bệnh của mình vì sợ nàng buồn. Nhưng chính sự giấu giếm này lại khiến nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa xôi.
Nàng không biết phải làm sao để giúp Ninh Nhu.
Điều duy nhất nàng có thể làm là đưa Ninh Nhu đi khám bệnh.
Không muốn tiếp tục chìm sâu trong nỗi đau bị giấu kín, nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng quyết định.
"Ngày mai, chị sẽ dẫn em đi bệnh viện để kiểm tra."
Đi bệnh viện?
Ninh Nhu cảm thấy căng thẳng, tay chân bỗng chốc cứng đờ.
Nàng không theo kịp ý nghĩ của mình, tay kia buông lỏng ra, nhưng ngay sau đó, Lạc Chân lùi lại hai bước, đẩy cửa phòng ra.
"Xe của chị, ngay ở ngoài hẻm lối đi bộ. Tối nay, chị sẽ ở trong xe một đêm."
"Sáng mai, đưa xong Bảo Bảo, chị sẽ dẫn em đi khám bệnh trong thành phố."
Giọng nói lạnh lẽo và kiên quyết, không cho phép bất kỳ lời từ chối nào.
Ninh Nhu mở to mắt, hai tay buông thõng bên người, vẫn chưa lấy lại tinh thần thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Lạc Chân bước đi, tiếng bước chân nhẹ nhàng đến mức nàng gần như không nghe thấy.
Nàng đứng sau cửa, cơ thể ẩn mình trong bóng tối, không dám nhúc nhích. Lạc Chân lần này thật sự tức giận.
Thậm chí, không một câu tạm biệt, Lạc Chân đã quay người và đi xuống lầu.
Ninh Nhu cảm thấy sợ hãi.
Nàng sợ đi bệnh viện vào ngày mai, càng sợ Lạc Chân sẽ ghét nàng vì căn bệnh này.
Hai mươi phút trôi qua, nàng vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, khi sự hoang mang trong lòng không thể kiềm chế, nàng trở về giường, xỏ dép vào chân và mở cửa đi xuống lầu.
Trong chiếc xe tối đen, chỉ có Lạc Chân một mình.
Nàng ngồi ở hàng ghế sau, cơ thể dựa vào ghế, hai tay đặt trên đầu gối. Tóc quăn rối bời xõa trên vai, ánh mắt mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng không ngủ được, mắt nhắm nhưng tâm trí lại cực kỳ tỉnh táo.
Trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Ninh Nhu — gương mặt tươi sáng, rồi lại sợ hãi xin lỗi nàng.
Càng muốn gần gũi Ninh Nhu, lòng nàng càng đau đớn.
Nàng chỉ muốn thốt ra hai chữ "Xin lỗi," nhưng lại không thể.
Nỗi lòng của nàng là sự bất an, và bên cạnh cửa sổ xe bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ, nhưng gấp gáp.
Nhịp tim của nàng rối loạn, mặc dù bề ngoài có vẻ bình thường.
Một phút trôi qua, tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. Lạc Chân hạ cửa xe xuống, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt nàng lập tức thấy được gương mặt mà nàng nhớ nhung — Ninh Nhu.
Xe đã khóa chặt. Ninh Nhu đứng ngoài, khóe mắt ướt đỏ, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lạc Chân qua cửa kính.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng, Lạc Chân không đành lòng, mở cửa xe cho Ninh Nhu vào.
Lúc này, vừa tròn một giờ sáng.
Cả hai ngồi song song ở hàng ghế sau, khoảng cách giữa họ có chút xa, không ai lên tiếng.
Không khí có phần ngột ngạt. Cảm thấy khó chịu, Lạc Chân mở hai cửa sổ. Gió đêm ùa vào, mang theo hơi lạnh, khiến nhiệt độ trong xe càng thêm khó chịu.
Lạc Chân không biết Ninh Nhu đến đây với mục đích gì. Rõ ràng rất muốn hỏi, nhưng đôi môi đỏ chỉ mím chặt, không mở lời.
Ninh Nhu nắm chặt hai tay, biểu lộ sự bất an, đầu hơi cúi xuống. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào, làm nổi bật lên cái eo thon gọn và yếu ớt của nàng.
Nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Sau một hồi im lặng, Ninh Nhu hít một hơi thật sâu, cuối cùng buông lời.
"Xin lỗi."
"Em không có không tín nhiệm chị, chỉ là... chỉ là sợ chị lo lắng, nên không nói cho chị biết tai em bị bệnh."
"Tai trái, em không nghe thấy gì từ lâu, cũng không dùng đến; tai phải, em cũng không định chữa trị."
"Chữa bệnh không chỉ tốn tiền mà còn cần giao tiếp với bác sĩ."
"Chị thắc mắc sao em lại chống cự việc đi bệnh viện ư? Đó là vì đi bệnh viện lớn sẽ lưu lại thông tin cá nhân."
"Có người vẫn đang tìm em. Em sợ hắn sẽ từ bệnh viện tra cứu danh sách để tìm ra em, nên từ trước đến giờ không dám đi."
"Xin lỗi, em thật sự không có ý định gạt chị."
"A Lạc, đừng giận em, được không?"
Có lẽ vì sợ Lạc Chân không tha thứ cho mình, Ninh Nhu vừa dứt lời đã dịch gần lại cửa sổ bên phải. Nàng nghiêng người, ánh mắt chăm chú vào gương mặt Lạc Chân, thấy Lạc Chân không có phản ứng, nàng lấy dũng khí, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lạc Chân, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt hơn.
Lạc Chân cảm nhận được vòng tay trên eo mình, lòng vừa chua xót lại rối bời. Lời Ninh Nhu khiến nàng nhớ đến người đang tìm mình.
Không nghi ngờ gì nữa, Ninh Nhu chính là người trong bức thư muốn tìm nữ nhân kia, và Ninh Nhu cũng biết có người đang truy lùng mình.
Lạc Chân cảm thấy đau lòng cho Ninh Nhu, vì những khổ cực nàng đã chịu đựng suốt năm năm qua tại Viên Hương.
Nàng thực sự đang tức giận, nhưng không phải vì Ninh Nhu. Nàng chỉ tức giận vì bản thân không thể làm gì để giúp đỡ.
Tâm trí Lạc Chân vẫn đang bị cơn sóng đau đớn dồn dập.
Mười mấy giây trôi qua, nhưng Lạc Chân vẫn không đáp lại Ninh Nhu. Thời gian im lặng này không dài, nhưng đủ để tạo thêm áp lực trong lòng Ninh Nhu.
Tất cả những gì cần nói đã được nói ra, nhưng Lạc Chân không hề phản ứng. Ninh Nhu cảm thấy lo lắng, không biết mình còn có thể làm gì hơn.
Nhấc mắt lên, Ninh Nhu thấy trong đáy mắt Lạc Chân ẩn chứa những tâm tình tối nghĩa, như một vực sâu tăm tối không thấy đáy, trong một giây, nó hút trọn mọi suy nghĩ của nàng.
Chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, nửa thân trên của nàng đã tiến gần tới Lạc Chân, khẩn trương chạm môi mình vào đôi môi đỏ của chị. Nụ hôn bất ngờ khiến Lạc Chân không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được vị ngọt ngào và ướt át từ khóe môi.
Tâm trí nàng như chìm sâu trong sự say mê, nhưng lý trí vẫn tỉnh táo. Không do dự chút nào, Lạc Chân đã từ chối nụ hôn này bằng hành động thực tế.
Ninh Nhu đứng sững tại chỗ, xấu hổ từ đáy lòng tràn ngập, lan ra khắp cơ thể. Nàng cảm thấy lúng túng, không biết phải làm gì để được Lạc Chân tha thứ. Ba năm hôn nhân, thỉnh thoảng hai người có giận dỗi, có lúc là lỗi của Lạc Chân, có lúc là lỗi của nàng, nhưng một nụ hôn ướt át thường đủ để hóa giải mọi vấn đề.
Nhưng hôm nay, cách thức ấy dường như không còn hiệu quả.
Ninh Nhu cảm thấy mặt mình trở nên trắng bệch. Mỗi nhịp thở đều mang theo vị đắng trong cổ họng. Nàng giống như một tội nhân bế tắc, mặc kệ làm gì cũng không thể nhận được sự tha thứ từ Lạc Chân.
Không rõ nguyên do, nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Chưa kịp hồi phục tinh thần, mu bàn tay nàng bỗng bị một viên thủy châu đập trúng.
Thân thể nàng khẽ rung lên, nước mắt không kìm nén được đã trào ra từ khóe mắt.
"A Lạc ~" Ninh Nhu khó khăn gọi tên Lạc Chân, theo bản năng.
Ninh Nhu trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn, khiến Lạc Chân càng thêm chua xót.
Nàng chưa từng nghĩ tới, Ninh Nhu muốn chữa bệnh, dĩ nhiên là vì một câu vô tâm của mình. Nàng cảm thấy khổ sở, không chỉ vì bản thân mà còn vì Ninh Nhu.
Khi nhớ đến câu nói "Không có tương lai" của Ninh Nhu, Lạc Chân mới nhận ra mình đã quên một vấn đề quan trọng. Nàng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau một hồi lâu, nàng mới hạ thấp giọng, dịu dàng nói:
"Không cần xin lỗi. Từ đầu đến cuối, chị chưa bao giờ giận em. Chị chỉ giận chính mình, vì đã ở bên em lâu như vậy mà không nhận ra em đang bệnh."
Giọng Lạc Chân nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chân thành. Ninh Nhu ngẩng mắt lên, giữa hai lông mày hiện lên sự không muốn xa rời. Đến khi bên tai vang lên một câu hỏi khẽ khàng, ánh mắt nàng mới dần sáng tỏ.
"Nói cho chị, rốt cuộc là ai đang tìm em?"
Vấn đề này thật khó để nói ra. Ninh Nhu cắn môi, khuôn mặt bộc lộ sự ngại ngùng. Nàng không biết trả lời như thế nào.
Lạc Chân lại hỏi lần nữa:
"Tại sao em lại nói mình 'không có tương lai'?"
Nghe câu hỏi, sắc mặt Ninh Nhu có chút trắng bệch. Sau một lúc lâu, nàng cúi đầu, khẽ đáp:
"Người tìm em, là... là ba em."
Hai chữ "ba ba" đã đến bên môi nhưng nàng không thể nói ra. Ninh Nhu không biết làm thế nào để định nghĩa mối quan hệ với Chu Như Quang, bởi giữa họ không hề có tình cảm cha con. Chu Như Quang chưa bao giờ coi nàng là con gái.
"Ông ấy cho em sinh mệnh, cho em đến thế giới này. Ông ấy tìm em vì có thứ ông ấy muốn trên người em. Nếu ông ấy biết em trốn ở đây, chắc chắn sẽ không tha cho em."
Ninh Nhu không nói rõ, ngôn ngữ mơ hồ, nhưng Lạc Chân vẫn đoán ra ngay rằng người đang tìm Ninh Nhu chính là phụ thân của nàng. Nhớ lại lần Ninh Nhu tâm tình tan vỡ khi trở về Viên Hương, Lạc Chân hiểu rằng Ninh Nhu có thân nhân, và không chỉ một người.
Môi Lạc Chân nhẹ mím, giữa hai lông mày hiện rõ sự lo lắng. Ninh Nhu ra đi khi không mang theo gì cả, chỉ còn lại hai thứ: một bức ảnh cũ và trong bụng là hài tử.
Ninh Nhu phụ thân muốn cái gì? Chắc chắn không phải chỉ bức ảnh.
Lạc Chân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nàng chưa rõ hết câu chuyện, chỉ có thể dựa vào những thông tin đã biết để suy đoán. Một giả thuyết hợp lý nhưng đau lòng — Ninh Nhu ly hôn, có thể là do bị ép buộc rời khỏi Hải thị để đến Viên Hương.
Nàng nhận ra, phụ thân của Ninh Nhu nhất định là một nhân vật lợi hại, nếu không Ninh Nhu đâu có sợ hãi như vậy. Cuối cùng, Lạc Chân chỉ có thể xác định một điều:
"Hắn muốn Bảo Bảo, đúng không?"
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro