Chương 61: Lúc trước muốn ly hôn, không phải em tự nguyện, đúng không?
Chương 61: Lúc trước muốn ly hôn, không phải em tự nguyện, đúng không?
Nghe thấy tên Ninh Bảo Bảo, nét mặt Ninh Nhu không tự chủ mà thay đổi một chút. Tay nàng vẫn đặt trên eo Lạc Chân, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, như thể không thể kiềm chế, thân thể nàng dần ép sát vào Lạc Chân.
Khi nhận ra khoảng cách thân mật, nhịp thở của cả hai đều trở nên gấp gáp hơn. Trong xe tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, khiến không khí thêm phần ngột ngạt. Bất tri bất giác, tóc của họ cũng quấn lấy nhau.
Ninh Nhu cảm nhận được thêm một bàn tay trên eo, bên dưới lớp váy ngủ. Cảm giác lạnh lẽo từ tay ấy, mặc dù không làm gì, chỉ lặng lẽ đặt ở đó, nhưng đủ để thân thể nàng bắt đầu phát nhiệt và run rẩy.
"Lúc trước muốn ly hôn, không phải em tự nguyện, đúng không?" Giọng Lạc Chân vang lên bên tai, tay nàng trên eo Ninh Nhu cũng dần dần nắm chặt lại.
Hai má Ninh Nhu lập tức ửng đỏ. Trong cái không khí oi bức này, nàng từ bỏ việc giãy dụa, thả mình theo dòng cảm xúc, lần nữa sát lại gần Lạc Chân.
Nàng không phủ nhận suy đoán của Lạc Chân, cũng không nói gì thêm. Trong tình huống như vậy, sự im lặng đã là một câu trả lời.
Lạc Chân hiểu rằng, mọi suy đoán của mình đều đúng. Nàng định hỏi thêm, nhưng chưa kịp mở miệng, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt lên má nàng, từ cằm xoa dọc theo khóe mắt.
"A Lạc ~"
Đó là giọng nói thuộc về Ninh Nhu.
Lúc nói chuyện, Ninh Nhu cảm nhận được hơi ấm từ Lạc Chân tỏa ra trên cổ nàng.
Bầu không khí trở nên cực kỳ ám muội. Tất cả mọi thứ diễn ra thật tự nhiên. Đầu ngón tay Ninh Nhu nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Lạc Chân, như một chiếc lông vũ mềm mại, chạm vào trái tim nàng một cách nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy mê hoặc. Cảm giác đó vừa dịu dàng lại vừa ngứa ngáy, như một hình thức tra tấn, nhưng trong lòng nàng, lại cam tâm tình nguyện sa vào.
Lý trí của nàng vẫn còn hiện hữu, nhưng khó khăn để nhận ra vấn đề. Dù đã kết hôn ba năm, Ninh Nhu chưa bao giờ chủ động như bây giờ. Nàng biết rõ Ninh Nhu đang nghĩ gì—nàng sợ nếu hỏi tiếp, Ninh Nhu chắc chắn sẽ trả lời.
Tuy nhiên, rõ ràng là Ninh Nhu rất chống cự việc làm rõ mọi chuyện. Trong lòng Ninh Nhu, chất chứa đủ loại lo lắng. Giống như mỗi lần nhắc đến điều đó, trái tim nàng lại lơ lửng, đầy sợ hãi.
Càng như vậy, Lạc Chân càng khẳng định rằng người đàn ông đang tìm Ninh Nhu chính là...
Ninh Nhu phụ thân, chắc chắn là một nhân vật có quyền thế. Đồng thời, khả năng cao là ngay cả Lạc thị cũng không dễ dàng lay chuyển được. Nếu không, Ninh Nhu chắc chắn sẽ không sợ hãi đến mức như vậy. Nàng sợ đến mức không dám tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến người đàn ông đó, thậm chí còn sẵn sàng dùng những lời ngu ngốc để ngăn cản nàng hỏi.
Lạc Chân khẽ nhíu mày, buông môi thở dài một hơi yếu ớt. Chưa kịp để Ninh Nhu phản ứng, nàng đã nắm chặt má nàng, cụp mắt nhìn sâu vào Ninh Nhu, khe khẽ lắc đầu.
"Đừng sợ, chị không hỏi. Chị sẽ chờ em, chờ em ngày nào đó chuẩn bị sẵn sàng để nói cho chị tất cả."
Giọng nàng hơi khàn, nhưng âm điệu lại ôn nhu, tràn đầy sự dịu dàng nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Chỉ một câu nói thôi, đã thấu hiểu tâm tư của Ninh Nhu.
Lạc Chân luôn thông minh như vậy.
Ninh Nhu cảm thấy như có một khối băng bao quanh cơ thể, từ bên trong chậm rãi cứng ngắc. Có lẽ vì quá xấu hổ, nàng vô ý cắn nhẹ môi, không dám nhìn Lạc Chân, nhanh chóng vùi đầu xuống.
Lạc Chân hiểu nàng. Chỉ cần một chút dị thường, đã có thể nhìn thấu hết thảy những suy nghĩ trong lòng nàng.
Hai cơ thể gần nhau, Lạc Chân khẽ động đầu ngón tay, chạm vào Ninh Nhu, trong bóng tối, tay của hai người đã liên kết lại với nhau.
Tay trái của nàng nhẹ nhàng khoát lên eo Ninh Nhu, vô hình trung nới lỏng ra, theo mảnh váy ngủ chầm chậm đi lên, cuối cùng dừng lại sau gáy Ninh Nhu. Một động tác nhẹ nhàng, khiến Ninh Nhu tựa đầu vào vai nàng.
Ngón tay nàng cũng nhẹ nhàng xoa nhẹ tai trái xinh xắn của Ninh Nhu.
"Thật sự, một chút âm thanh nào cũng không nghe thấy sao?" Nàng vẫn không thể tin được rằng tai trái của Ninh Nhu lại điếc. Rõ ràng năm năm trước, khi Ninh Nhu rời Hải thị, tai nàng vẫn rất khỏe mạnh. Mỗi lần chỉ cần nàng nhẹ nhàng gọi "Nhu Nhu," Ninh Nhu sẽ lập tức quay đầu cười nhìn nàng.
Đêm hè, gió đêm nóng rực mang theo chút bi thương.
Ninh Nhu không muốn kể khổ với Lạc Chân, cũng không muốn Lạc Chân vì mình mà phải chịu đựng nỗi buồn. Nàng đã sớm chấp nhận sự tổn thương ở tai mình.
"Tai trái, từ mấy năm trước đã không nghe thấy âm thanh rồi. Thực ra, cũng không có ảnh hưởng gì."
Không có ảnh hưởng? Làm sao có thể không ảnh hưởng được? Lạc Chân mím môi, biết rằng Ninh Nhu lúc này chỉ đang nói để tự an ủi bản thân.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại khô khốc.
"Ở nhà, chị tìm thấy thuốc giảm đau. Tai phải em, lúc nào cũng đau đúng không?"
Khi nghe thấy ba chữ "thuốc giảm đau," Ninh Nhu ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt nàng lộ ra chút kinh hoàng. Nàng muốn tránh vấn đề này, nhưng ánh mắt Lạc Chân lại không rời khỏi nàng.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Ninh Nhu biết rằng mình không thể trốn tránh.
"Chỉ có lúc có tạp âm lớn mới đau."
Khi giờ ăn đến, người trong trà phòng đông đúc, tiếng nhạc cũng trở nên ầm ĩ. Trong môi trường làm việc như vậy, chỉ sợ rằng tai nàng mỗi ngày sẽ càng đau hơn.
Lạc Chân nghe thấy mà trong lòng khó chịu.
Vô hình trung, tay phải nàng ôm chặt lấy eo mềm mại của Ninh Nhu. "Ngày mai, chúng ta sẽ đi xem bác sĩ," nàng nói. "Sau này tai em sẽ không còn đau nữa. Biết đâu, tai trái cũng có thể trị khỏi."
Vừa dứt lời, ngón tay nàng nhẹ nhàng nắn nắn dái tai trái của Ninh Nhu. "Chị muốn em khỏe mạnh như năm năm trước. Nếu không được, cũng không sao. Ít nhất, tai phải chắc chắn có thể chữa khỏi."
Giọng nói kiên định và tràn đầy sự yêu thương của nàng dễ dàng mang lại cho Ninh Nhu chút tự tin và dũng khí. Ninh Nhu nhìn nàng, lòng nhẹ nhõm hơn, khóe môi cũng mơ hồ hiện lên nụ cười nhạt.
Mặc dù không nói gì, nhưng nụ cười ấy đã đủ để Lạc Chân cảm động. Trong không gian tối tăm, nơi góc ngồi ấm áp, hai người chăm chú nhìn nhau, một người cúi đầu, một người ngước lên, rồi lặng lẽ đối diện.
Không rõ ai là người chủ động, nhưng môi họ bỗng chốc chạm vào nhau. Hôn lần đầu sau thời gian dài, như dòng nước chảy, tự nhiên mà đến.
Ninh Nhu không biết tay mình đã ôm lấy cổ Lạc Chân từ lúc nào. Nàng chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, nhưng khi hôn sâu hơn, bỗng dưng bị lùi về phía sau, cả người ngã xuống ghế.
Nhớ lại những cảm giác nóng bỏng, nàng tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như trong ký ức, nhưng khi hôn kết thúc, Lạc Chân chỉ ép nàng nhẹ nhàng, hoàn toàn không chạm vào váy ngủ của nàng.
"Rất muộn rồi. Chị đưa em lên lầu." Ninh Nhu chống tay ngồi dậy, nhưng cơ thể nàng vẫn run rẩy.
Môi nàng có chút sưng đỏ, dưới ánh trăng sáng, có thể thấy một chút trong suốt còn sót lại. Nhìn vào, cảm giác đặc biệt quyến rũ.
Lạc Chân lùi lại, giữa răng môi thở gấp gáp.
Trong đôi mắt Ninh Nhu, hiện lên chút không rõ. Nàng không hiểu vì sao Lạc Chân muốn dừng lại. Rõ ràng, Lạc Chân cũng rất muốn nàng. Cảm giác trong nụ hôn vừa rồi thật mãnh liệt, rõ ràng hơn bất kỳ lần nào trong năm năm qua.
Ninh Nhu muốn hỏi, nhưng xấu hổ không dám. Cả hai im lặng hồi lâu, không ai nói gì, chỉ si mê nhìn nhau. Giữa họ, như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Lạc Chân biết Ninh Nhu muốn hỏi điều gì. Khi hô hấp đã bình ổn, nàng đưa tay lên đùi Ninh Nhu. Tay nàng luôn lạnh, nhưng giờ phút này lại mang theo hơi ấm lạ thường.
Mặt Ninh Nhu bỗng chốc đỏ rực. "Ngày mai, còn phải đi bệnh viện," Lạc Chân nói. "Đi ngủ sớm một chút, dưỡng sức cho tốt."
Vừa dứt lời, Lạc Chân lập tức rút tay lại. Câu nói tuy mơ hồ, nhưng Ninh Nhu rất nhanh hiểu được ý nghĩa — hiện tại không nên lên lầu ngủ, nếu ở lại trong xe đêm nay, sáng mai có lẽ sẽ không thể nói chuyện được.
Lạc Chân lúc nào cũng lý trí và kiềm chế. So với nàng, Ninh Nhu cảm thấy mình như không rõ ràng về mức độ, đầu óc đầy rẫy sự ngượng ngùng. Nàng cúi đầu, hai gò má lại nóng bừng.
Một phút trôi qua, Ninh Nhu mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Lạc Chân xuống xe trước, và Ninh Nhu theo sau.
Chỉ đi được vài bước, tay họ đã nắm lấy nhau. Dù cố ý chậm lại bước chân, nhưng khoảng cách từ dưới lầu lên đến phòng chỉ có năm tầng, nên cuối cùng cũng chỉ mất một chút thời gian.
Trên đường đi, những cảm xúc rối bời kéo dài suốt năm phút. Cửa phòng khép lại.
Ninh Nhu vội vã ra ngoài, quên mất chìa khóa. May mắn là Lạc Chân vẫn có một chiếc dự phòng.
Cánh cửa rất nhanh sẽ được mở ra. Ninh Nhu không muốn vào một mình, nàng muốn Lạc Chân cũng vào cùng. Cảm giác mâu thuẫn trong lòng kéo dài, nàng không nỡ buông tay.
Với tình trạng này, Lạc Chân dĩ nhiên không dám ở lại. Trong phòng quá nhỏ, Ninh Bảo Bảo vẫn còn ở đó. Nàng lo lắng hai người ngủ không yên sẽ khiến Ninh Bảo Bảo phải dằn vặt cả đêm.
Hành lang tối hơn cả trong xe. Ninh Nhu nắm chặt tay, không nói lời nào. Lạc Chân thì cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cũng bắt đầu do dự.
Thời gian chung sống với Ninh Nhu khiến nàng cảm thấy mình ngày càng thiếu tự tin về khả năng kiềm chế. Nàng tự hỏi có nên rút tay ra hay không.
"Vào nhà đi." Một lần nữa, Lạc Chân thúc giục.
Ninh Nhu vẫn đứng yên, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Lạc Chân trong bóng tối. Dù không nhìn rõ gì, nàng vẫn không rời mắt.
"Chị cùng vào ngủ được không?" Ninh Nhu lại lên tiếng giữ lại.
Âm thanh của nàng không có chút nào ám chỉ, chỉ đơn thuần là mong muốn Lạc Chân ở lại qua đêm. Nàng như một con cừu con chưa trưởng thành, không hề biết rằng có một con sói đói bụng đã chờ đợi suốt năm năm.
Lạc Chân nghe thấy lời mời, không nhịn được cười khẽ. Giọng nàng thấp, khàn khàn, trong đêm tối càng thêm quyến rũ.
Mặc dù chỉ là một tiếng cười nhẹ, nhưng trái tim Ninh Nhu đã đập nhanh hơn rất nhiều.
Trong lòng nàng đầy hoảng loạn, còn chưa kịp nghĩ ngợi, Lạc Chân đã nghiêng người tiến tới, tay nhanh chóng đẩy cửa phòng khép lại. Nàng ấn vai Ninh Nhu, trực tiếp đưa nàng đẩy vào cánh cửa lạnh lẽo cứng cáp.
"Ai ~" Ninh Nhu thốt lên một tiếng.
Chỉ một giây sau, một nụ hôn lại hạ xuống. Nụ hôn này dài và say đắm hơn, mang theo hơi thở cuồng nhiệt. Lần này, đôi tay của Lạc Chân không còn đứng yên như trong xe, mà bắt đầu khám phá cơ thể nàng.
Ninh Nhu run rẩy, chân như nhũn ra. Lưng nàng tựa vào cửa, suýt nữa không đứng vững.
Lạc Chân ghé sát vào, lắng nghe từng nhịp thở của nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt. Sau đó, nàng nở một nụ cười dịu dàng.
"Em thật xác định, muốn chị vào nhà sao?"
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro