Chương 77: Chị sẽ ghen

Chương 77: Chị sẽ ghen

Ninh Nhu thân thể không khỏe, nên chỉ có thể xin nghỉ ở quán nước. Lạc Chân muốn nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, không muốn nàng buổi tối phải đi quán bar làm việc, nhưng Ninh Nhu lại ấp úng qua loa, không chịu nghe lời.

Khi hỏi kỹ mới biết, hóa ra nàng đã đến để chăm sóc Bùi Nghi vào đêm trước.

"Nàng dạy Bảo Bảo đàn dương cầm, nhưng  lại té xỉu. Em không thể không quan tâm nàng."

Hai người đều đã tắm rửa xong và hiện giờ đang nằm trên giường. Ninh Nhu dựa lưng vào tường, tùy ý để Lạc Chân ôm mình vào trong ngực. Khi nhắc đến Bùi Nghi, Ninh Nhu lại nghĩ đến vụ rượu kho bị trộm, giọng điệu trở nên mềm mại hơn.

"Nếu không phải có nàng, có lẽ bây giờ em đã ở cục cảnh sát rồi."

Nghe lời này, sắc mặt Lạc Chân hơi biến sắc, có chút không vui. Mới chỉ ngắn ngủi năm ngày, nhưng Ninh Nhu đã thay đổi thái độ với Bùi Nghi nhiều như vậy.

"Nếu chị không trở về tối nay, hai người này e rằng sẽ thành 'chị em tốt' luôn."

Lạc Chân hỏi: "Nàng đối với em, sao tự dưng tốt như vậy?"

"Nàng không chỉ bay từ Hải thị đến đây để gặp em, còn giúp em giải vây, lại còn dạy Bảo Bảo đàn dương cầm nữa."

"Nếu như hai người có gì gạt chị thì sao?"

Câu hỏi vô tình đó như đúng sự thật. Ninh Nhu cắn môi, cúi đầu xuống, không dám nhìn Lạc Chân.

Lạc Chân đoán không sai. Giữa nàng và Bùi Nghi quả thật có một bí mật ngầm hiểu với nhau. Cả hai đều rõ nhưng không ai đề cập đến quan hệ tỷ muội của mình.

Lần này Bùi Nghi xuất hiện thật sự rất khác với trước đây. Ninh Nhu cũng cảm thấy kỳ lạ không biết sự chuyển biến này đến từ đâu, mãi đến khi nhận được số tiền năm vạn tệ, nàng mới nghĩ thông suốt.

"Bùi Nghi có lẽ đã biết thân phận của em."

Ninh Bảo Bảo chỉ đơn thuần hỗ trợ gảy một bản nhạc đơn giản, mà nếu như muốn trả tiền thù lao, sao có thể cần đến số tiền lớn như vậy?

Số tiền ấy giống như một loại bồi thường. Ninh Nhu phản ứng lại, cảm thấy không thể không sợ.

Nhưng ngẫm lại những việc Bùi Nghi đã làm trong những ngày qua, Ninh Nhu lại không thấy sợ.

Nếu Bùi Nghi muốn tố giác nàng, thì cần gì phải cho nàng tiền? Một khi bị nắm trong phòng thí nghiệm, cho dù có năm trăm triệu, nàng cũng không thể tiêu được.

Bởi vì rèm cửa sổ đã được kéo lên, trong phòng trở nên u ám. Lạc Chân tay đang đặt trên eo Ninh Nhu, đầu ngón tay cảm thấy run rẩy.

"Tại sao không nói chuyện?"

Càng bị hỏi, Ninh Nhu càng chột dạ. Nàng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể giữ im lặng.

Lạc Chân thấy nàng không chịu mở miệng, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

"Bùi Nghi, nàng sẽ không yêu thích em chứ?"

Suy đoán này thật sự quá vô lý. Ninh Nhu không cần suy nghĩ, lập tức vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Không có."

"Nàng làm sao có khả năng yêu thích em?"

Câu phản bác khẩn thiết như vậy rõ ràng là có điều gì đó đang bị ẩn giấu.

Lạc Chân trở mình, hai tay đẩy lên, vây Ninh Nhu dưới thân. Ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn chằm chằm xuống, trong con ngươi tràn đầy điều không rõ.

"Tại sao không thể?"

"Em và nàng đã quen biết nhiều năm như vậy. Nếu không phải yêu thích, nàng sao có thể tốt với một cô gái chỉ gặp mặt mấy lần như vậy?"

"Trừ phi, nàng đã làm điều gì có lỗi với em."

Lạc Chân thực sự rất thông minh và hiểu rõ Bùi Nghi.

Ninh Nhu sợ hãi, không thể nghĩ rằng Lạc Chân lại đoán trúng như vậy.

Đành phải, nàng chỉ có thể nói ra sự thật về bức ảnh.

"Nàng tìm đến em, chỉ là muốn trả lại bức ảnh."

"Hơn một tháng trước, là nàng nhân lúc em không để ý, lén lút lấy đi bức ảnh, để em phải đứng dưới trời nắng hai tiếng đồng hồ."

"Nàng cảm thấy mình có lỗi, cho nên mới phải đối xử tốt với em như vậy."

Lạc Chân nghe xong thì sững sờ, sau đó sắc mặt liền trở nên âm trầm.

"Bức ảnh là nàng trộm?"

Trong mắt Lạc Chân hiện lên vẻ giận dữ, nhìn Ninh Nhu, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi.

Nàng đưa tay ra, chủ động ôm lấy cổ Lạc Chân, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng như một cách động viên.

"Nàng biết sai rồi, cũng hướng về em xin lỗi."

"Mấy ngày đó em không liên lạc được với chị, cũng là nàng đã gọi điện thoại tìm bạn bè của chị để Lạc gia tìm chị"

"A Lạc, đừng nóng giận, được không?"

Vừa dứt lời, lại là một cái hôn đưa lên.

Hai cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, vô cùng hời hợt, không đủ để xua tan toàn bộ cơn tức giận.

Lạc Chân đè tay Ninh Nhu lại, tìm kiếm hai mảnh môi mềm mại của nàng, hôn nàng một hồi lâu, lửa giận trong lòng mới dịu bớt một chút.

Vừa kết thúc nụ hôn, bầu không khí lại trở nên ám muội.

Hai người đã kiềm nén quá lâu, chỉ cần một chút hành động thân mật cũng đủ để khơi dậy dục vọng.

Đặc biệt là Ninh Nhu, giờ đây thân thể nàng lại nhạy cảm như vậy.

Dù đang nằm trên giường, nàng cũng cảm thấy hai chân như nhũn ra, cả người vô lực.

Tay nàng vẫn đặt trên cổ Lạc Chân, miệng còn thở hổn hển, bên tai lại vang lên vài câu nói nhỏ, ngay lập tức khiến nàng đỏ mặt đến mức không thể kiềm chế được—

"Em là của chị."

"Sau này, không được như thế mà gần gũi nàng."

"Chị sẽ ghen."

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Hai người ở trên giường chán ngán cả ngày, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Buổi tối, vào lúc 5 giờ 15, Lạc Chân xuống giường, thay đồ để đi đón Ninh Bảo Bảo tan học.

Ninh Nhu cũng muốn đi, nhưng lại bị Lạc Chân ngăn lại bằng một câu nói.

"Em ở nhà nghỉ ngơi đi, không nên tùy tiện xuống giường, bằng không, lại mất nhiều thời gian để hoàn toàn khôi phục."

Lời này nghe qua luôn có chút ý nghĩa ám chỉ.

Ninh Nhu mặt đỏ lên, không dám tiếp tục nói nữa.

Nàng hiểu ý Lạc Chân, là nàng sợ chỗ đó đau.

Sự đâm thủng của ám muội khiến quan hệ của hai người càng trở nên gần gũi hơn một bước.

So với thời điểm kết hôn, giờ đây còn thân thiết hơn rất nhiều.

Đây chính là cảm giác của luyến ái sao?

Quả thật làm cho người ta trầm luân.

Lạc Chân đi xuống lầu, thì tài xế vừa lúc lái xe đến.

Sau khi đón Ninh Bảo Bảo, nàng không lập tức trở về nhà mà trước tiên dẫn theo bé con đi đến cửa hàng nước đường một chuyến.

Ninh Nhu đang làm việc ở đây, Ninh Bảo Bảo cũng quen thuộc với các nhân viên trong cửa hàng.

Sư phụ biết Lạc Chân có lời muốn nói với Tống Phù, cười đưa Ninh Bảo Bảo tới trước mặt, bảo nàng ôm lấy đứa bé.

Lạc Chân nhân cơ hội đi tới quầy, hỏi Tống Phù về tình hình của Ninh Nhu mấy ngày qua.

Tống Phù trả lời, thông tin tương tự như những gì Ninh Nhu đã nói.

"Ngài đã mất tích mấy ngày, Ninh tiểu thư ban ngày thì mất tập trung. Khi Bùi tiểu thư đến, nàng ấy liền tốt lên rất nhiều."

"Nghe Khương Nhung nói, Giản gia Đại tiểu thư đã từng hỏi về tin tức của ngài."

"Nếu như không nhầm, hẳn là Bùi tiểu thư đã giúp nàng hỏi thăm."

Xem ra, Bùi Nghi lần này thật sự đã giúp đỡ rất nhiều.

Lạc Chân mím môi, vẻ mặt hơi thay đổi một chút.

Nàng không thể phủ nhận rằng, lòng nàng rất nhỏ.

Nhỏ đến mức, muốn chiếm lấy Ninh Nhu toàn bộ, không muốn Ninh Nhu chia sẻ tâm tư với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài nàng.

Chỉ cần nghĩ đến việc Bùi Nghi bảo vệ Ninh Nhu trong khoảng thời gian nàng không có mặt, còn phải chăm sóc cho Ninh Nhu, lòng nàng liền cảm thấy chua xót.

Nàng thực sự ghen tuông.

Tống Phù thấy Lạc Chân cau mày, đoán được tâm trạng của đối phương không tốt.

Nghĩ đến lời nhắc nhở của Khương Nhung, nàng nhỏ giọng nói một câu.

"Lạc tổng, ở phía sau bếp có bánh trôi, là Ninh tiểu thư làm chiều hôm qua, muốn lấy một phần về ăn không?"

Lạc Chân nghe thấy câu này, đôi mắt lập tức sáng lên, vẻ hàn ý trên mặt cũng giảm đi một chút.

"Nhu Nhu làm à?"

Tống Phù gật đầu.

"Đúng, là Ninh tiểu thư làm. Nếu cần, tôi sẽ đi nấu ngay."

Lạc Chân chưa bao giờ ăn bánh trôi do Ninh Nhu làm.

Hầu như không cần suy nghĩ, nàng liền trả lời:

"Một phần không đủ, nấu hai phần đi."

Quả nhiên là tình yêu cuồng nhiệt giữa những người yêu nhau.

Tống Phù không nhịn được cảm khái.

Sau khi xong việc ở bếp, nàng gọi sư phụ cùng nhau làm, không gian tiền thính vắng vẻ, nhường chỗ cho Lạc Chân và Ninh Bảo Bảo.

Chỉ trong vài phút, Ninh Bảo Bảo đã có thêm một chú chó bông mềm mại, đó là một chú Husky nhỏ, chỉ bé bằng lòng bàn tay người lớn, trông rất ngốc nghếch.

Thấy Lạc Chân xuất hiện, nàng liền cười rạng rỡ, đưa chú chó bông vừa bắt được đến trước mặt Lạc Chân.

"Dì  con tặng dì?"

Ninh Bảo Bảo mặc một bộ váy hồng nhạt, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ, chân đi đôi giày xăng-đan dễ thương.

Tóc của nàng rối bời, che khuất cả cổ, tóc mái cũng dài ra không ít, được cài hai bông hoa nhỏ để không chắn tầm nhìn.

Hôm nay, nàng không trát bím tóc không phải vì không muốn, mà vì Lạc Chân sẽ không trát cho nàng.

Bây giờ, mái tóc vàng tỏa xuống, càng nhìn Lạc Chân lại càng thích —

Không ai có thể phủ nhận, đây chính là Ninh Bảo Bảo mà nàng yêu thương.

Nhìn khuôn mặt nhỏ giống hệt Ninh Nhu trước mắt, nàng theo bản năng cong môi cười, chưa kịp phản ứng lại đã ngồi xổm xuống nhận lấy chú Husky bông.

"Cảm ơn."

"Dì rất thích."

Ninh Bảo Bảo thấy Lạc Chân nghiêm túc nói lời cảm ơn thì bật cười, chủ động tiến lên hai bước, ôm lấy cổ Lạc Chân, một cách tự nhiên hôn vào má nàng.

"Dì thích sao, Bảo Bảo sau này có gấu bông đều tặng cho dì."

Tiểu hài tử luôn có cách thể hiện tình cảm rất trực tiếp như vậy.

Lạc Chân cảm thấy ngực mình mềm lại, khóe miệng nở nụ cười càng rạng rỡ hơn.

"Đều cho dì, còn phần mẹ đâu?"

Câu hỏi này thực sự khiến người khác khó xử.

May mắn thay, Ninh Bảo Bảo đã thảo luận với Ninh Nhu từ trước, không hề do dự, nàng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

"Bảo Bảo trước đều tặng cho mẹ."

"Mẹ nói, chờ dì trở về, có thể đều cho dì."

Nguyên lai, hai mẹ con đã sớm thương lượng qua.

Lạc Chân cảm thấy ấm áp trong lòng, vừa vui mừng lại nhanh chóng nhận ra —

Mình không ở đây một tháng, không biết Ninh Nhu và Ninh Bảo Bảo có nhớ mình đến mức nào.

Nhận ra điều này, lòng nàng dấy lên một chút tự trách, cảm thấy mình nên về sớm hơn một chút.

"Bảo Bảo thật ngoan."

Ninh Bảo Bảo nghe được lời khen ngợi từ trưởng bối, lại hôn Lạc Chân một cái.

"Cảm ơn dì."

Trên đầu nàng, cái cặp tóc đã hơi lỏng, vài sợi tóc lung lay, che khuất cả trán.

Lạc Chân ôm nàng ngồi xuống ghế, tay cầm chú chó bông đặt lên bàn, một lần nữa giúp nàng chỉnh lại tóc mái, làm việc cực kỳ nhẹ nhàng.

"Mẹ sao không dẫn con đi cắt tóc?"

Ninh Bảo Bảo nghe câu hỏi này, môi mím lại, cười tươi rạng rỡ, đôi mắt tròn tràn đầy mong chờ.

"Mẹ nói, chờ dìi trở về, sẽ cùng dì đưa Bảo Bảo đi cắt tóc."

Lạc Chân nghe vậy thì ngẩn ra, không ngờ lại có lý do này.

Ninh Nhu chưa bao giờ nói với nàng về chuyện này.

Nàng có thể đoán ra lý do tại sao Ninh Nhu không nói.

Trong thời gian nàng rời đi, nếu nói những điều này, chắc chắn sẽ khiến Ninh Nhu thúc giục nàng bỏ lại công việc ở Hải Thị và về Viên Hương sớm hơn.

Ninh Nhu xưa nay không ép buộc nàng, cũng chưa từng tạo áp lực cho nàng.

Trong khoảnh khắc thất thần, bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo.

"Dì ơi, ngày mốt trường nghỉ, dì cùng mẹ dẫn Bảo Bảo đi cắt tóc nhé?"

Ninh Bảo Bảo vừa nói, khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhạt.

Lạc Chân làm sao có thể từ chối?

Nàng giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào má Ninh Bảo Bảo, gật đầu cười.

"Được."

Hai phần bánh trôi nhanh chóng được hoàn thành trong vòng mười phút.

Vì là vừa nấu xong, sờ vào vẫn còn ấm nóng.

Lạc Chân một tay cầm bánh trôi, tay còn lại nắm lấy tay Ninh Bảo Bảo, một lớn một nhỏ rất nhanh đi ra khỏi cửa hàng.

Lúc này đã sắp đến sáu giờ.

Ninh Nhu ở nhà đợi 40 phút, không khỏi cảm thấy lo lắng khi không thấy người trở về.

Sau một hồi do dự, nàng quyết định gọi điện cho Lạc Chân.

Ngoài ý muốn, Ninh Bảo Bảo lại là người nghe máy.

"Mẹ, là con đây ~"

Ninh Nhu nghe thấy giọng nói của con gái, không khỏi ngẩn người, sau khi tỉnh lại thì khóe miệng cũng cong lên.

Nàng không nói gì, chỉ nghe bên tai phải vang lên một giọng nói nhẹ nhàng và uyển chuyển.

"Chị và Bảo Bảo đang ở siêu thị mua thức ăn, buổi tối muốn ăn gì?"

Ninh Nhu trợn mắt, chống tay lên giường ngồi dậy, đầu óc mất một phút mới phản ứng lại —

Lạc Chân, dường như có ý định tự xuống bếp, nấu cơm cho nàng.

Nếu nhớ không lầm, năm năm trước Lạc Chân, có thể nói là năm ngón tay không dính nước, thậm chí ngay cả vào bếp cũng chưa bao giờ .

Ninh Nhu còn tưởng mình nghe lầm.

"Mua thức ăn?"

"Chị làm sao vậy?"

Ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Chân nghe thấy câu hỏi này thì bật cười khẽ.

"Đương nhiên là chị nấu."

"Không phải vậy còn để người bệnh như em  làm sao?"

Ninh Nhu bị tiếng cười ấy làm cho tim đập nhanh hơn. Khi nghe Lạc Chân nhắc đến hai chữ "bệnh nhân," mặt nàng cũng đỏ lên.

Chưa kịp phản ứng, giọng nói của Lạc Chân lại tiếp tục vang lên:

"Buổi tối chị sẽ làm trà sữa cho em uống, có được không?"

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro