Chương 86: Con muốn ngủ ở giữa mẹ và dì
Chương 86: Con muốn ngủ ở giữa mẹ và dì
Người bệnh tim không thể có quá nhiều cảm xúc mạnh mẽ, Ninh Nhu sợ Ninh Bảo Bảo lo lắng, nên khóc cũng không dám khóc.
Khóe mắt nàng ngấn nước, nhưng chưa kịp rơi thì đã bị nàng dùng tay lặng lẽ lau đi.
Khi ngẩng đầu lên, hai gò má đã nở ra nụ cười ôn nhu.
Hốc mắt nàng tuy có chút đỏ, nhưng Ninh Bảo Bảo nhìn thấy trong mắt, tâm cũng không khỏi đau nhói.
Nàng không hiểu mẹ tại sao lại muốn khóc, chỉ có thể duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy cốc trà sữa trên bàn về phía mẹ, dịu dàng an ủi:
"Mẹ đừng khóc, uống trà sữa đi."
Ninh Nhu nhìn gương mặt nữ nhi, mũi nàng nghẹn lại, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống.
Nhưng nàng không thể khóc.
Nàng gật đầu, cầm ống hút lên và mím môi.
Trong nháy mắt, miệng nàng tràn ngập vị chocolate thơm ngọt nhưng cũng có chút đắng.
Thực sự uống rất ngon.
Nàng muốn cho Lạc Chân cũng nếm thử.
Yêu thích một người, gặp món ăn gì ngon hay chơi vui, đều muốn chia sẻ với đối phương.
Chỉ là vừa nghĩ đến gương mặt Lạc Chân, nàng không kìm lòng được mà cười.
Một ly trà sữa, hai mẹ con cùng nhau chia sẻ, chờ uống xong cũng mất khoảng mười phút.
Ninh Bảo Bảo thấy Ninh Nhu không còn khóc nữa, vẻ mặt dần dần thả lỏng.
Dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, lại là người tin tưởng nhất bên mẹ, không khí thoải mái thì trò chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.
"Con không có ba, nhưng con có hai mẹ."
"Mẹ là mẹ, dì cũng là mẹ."
"Mẹ, đúng không?"
Dì cũng là mẹ —
Câu nói đơn giản sáu chữ này, tuy rõ ràng là sự thật nhưng vẫn khiến cho nhịp tim Ninh Nhu đập nhanh hơn.
Mặt nàng ửng đỏ, miệng còn đầy vị chocolate, nhận ra nữ nhi đang mỉm cười nhìn mình, chờ mình đáp lại, nàng mới thả lỏng môi ra và trả lời khẳng định:
"Ừm, dì cũng là mẹ."
"Con là con gái của mẹ, cũng là con gái của dì."
Ninh Bảo Bảo còn nhỏ, có vài lời không biết phải giải thích thế nào.
Huống chi, Lạc Chân còn chưa biết chuyện này.
Làm sao để mở miệng đây? Một khi nói ra, có nghĩa là phải tiết lộ toàn bộ chân tướng.
Ninh Nhu không kìm được thở dài.
"Dì còn không biết con là con gái của nàng."
"Bí mật này, hiện tại chỉ có con và mẹ hai người biết."
"Con chờ mẹ thêm vài ngày, mẹ nhất định sẽ thẳng thắn với dì, được không?"
Giọng điệu nàng rất nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ qua loa.
Ninh Bảo Bảo không có gì nhiều để đòi hỏi, chỉ cười đồng ý:
"Được."
Năm giờ rưỡi tan học, đáng lẽ phải sáu giờ mới về đến nhà.
Nhưng hôm nay lại muộn tận nửa giờ.
Khi Ninh Nhu và Ninh Bảo Bảo về nhà, Lạc Chân không có ở trong phòng.
Nàng nghĩ, có lẽ vẫn còn đang ở sát vách nhà xử lý công việc.
Căn phòng mở máy lạnh, rất mát mẻ.
Chiếc giường mới được đặt vào bên trong, dựa vào ban công, trải ga màu xanh lam, trên đó bày mười mấy con rối nhỏ, nhìn rất đáng yêu và thanh lịch.
Trong nhà và bếp cũng đều được dọn dẹp gọn gàng, khắp nơi sạch sẽ.
Hai mẹ con đứng ở cửa, trên mặt đều có chút kinh ngạc, một lát sau mới cùng nhau bước vào.
"Mẹ, buổi tối dì có thể ngủ cùng chúng ta không?"
Ninh Bảo Bảo chưa kịp bỏ túi xuống, đã vọt ngay đến bên giường.
Giường mới vừa lớn lại vừa mềm mại, ga trải giường cũng rất đẹp, nàng đưa tay muốn sờ vào chiếc gối thêu hình gấu mèo, nhưng lại sợ làm bẩn vải vóc, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quy củ thu tay lại.
Lúc này Ninh Nhu cũng đi tới.
Nàng nhìn thấy trên giường có ba cái gối.
Hai cái lớn, đặt thẳng hàng cạnh nhau, ở giữa là một cái gối nhỏ hình cá mập.
Nàng hít một hơi, không rõ lý do mà trong lòng lại cảm thấy hồi hộp hơn vài phần.
"Ừm, từ tối nay dì sẽ ngủ cùng chúng ta."
Nghe được câu trả lời, Ninh Bảo Bảo quên hết mọi không vui vừa rồi, ngay lập tức cong môi lên.
"Mẹ, con có thể đi tắm ngay bây giờ không?"
"Con muốn chơi trên giường."
Ninh Bảo Bảo quay đầu lại nhìn Ninh Nhu, giơ tay chỉ vào đầu giường nơi có gối nhỏ.
Túi sách vẫn chưa bỏ xuống, mũ cũng không có gỡ ra, nàng nghĩ chắc mình nên đi tắm trước.
Ninh Nhu cảm thấy trong lòng mềm mại, không khỏi mỉm cười.
"Được, mẹ sẽ tắm cho con trước."
Lạc Chân đang làm việc, Ninh Nhu không dám tùy tiện quấy rầy.
Sau khi Ninh Bảo Bảo tắm xong, nàng định làm cơm, nhưng hôm qua đã mua thức ăn và để trong tủ lạnh.
Nàng vẫn phải đi sang nhà bên cạnh một chuyến.
Ninh Bảo Bảo mặc bộ áo ngủ hoa hướng dương đáng yêu, một mình ngồi trên giường lớn chơi với gấu bông.
Tóc của nàng xõa tung, hai bên gò má kẹp một chiếc cặp nhỏ, giữ cho tóc rối ở sau tai.
Nhìn từ xa, nàng trông thật ngoan ngoãn khiến lòng người không khỏi mềm lòng.
Ninh Nhu đi lại gần, không nhịn được mà xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
"Mẹ đi sang nhà bên cạnh lấy thức ăn, lập tức sẽ trở về, con cứ ở trên giường chơi một lúc, được không?"
Ninh Bảo Bảo nghe lời gật đầu, đôi mắt hạnh nhân long lanh như nước suối trong trẻo.
"Được."
"Mẹ, dì khi nào thì xong việc?"
Còn khoảng hai mươi phút nữa là bảy giờ.
Ninh Nhu mím môi, đưa tay từ tóc nữ nhi nhẹ nhàng nới lỏng ra.
"Sắp rồi."
Nàng đoán không sai.
Một cuộc họp kéo dài gần hai giờ, lẽ ra đã phải kết thúc.
Lạc Chân đóng video lại, mới nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Khi nàng đang chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bỗng mở ra, Ninh Nhu đi vào.
Căn phòng này, ban ngày là thư phòng; buổi tối, lại trở thành nơi thân mật.
Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, hai người bốn mắt đối diện, bầu không khí bỗng trở nên ám muội.
Bàn học đặt dưới bệ cửa sổ, cùng với giường liền nhau.
Rèm cửa sổ được mở rộng, ánh hoàng hôn chiếu qua mặt kính, bao phủ nữ nhân ngồi trước bàn trong một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Ninh Nhu trong tay cầm chìa khóa, đôi mắt chăm chú nhìn vào gương mặt nữ nhân, cứ đứng ở cửa, chậm chạp không vào nhà.
Vì là video họp, Lạc Chân cố ý đổi sang bộ đồ làm việc, nàng mặc áo sơ mi trắng, dưới là quần âu ngắn.
Bàn tay trái của nàng đặt trên bàn, tay phải để trên đầu gối, hai chân dài giao chồng lên nhau, từ bàn chỉ có thể nhìn thấy một chút trắng của mắt cá chân.
Nàng có ngũ quan xinh đẹp, đeo kính gọng đen trên mũi, tóc dài quăn rối tung, toàn bộ buông xuống sau vai.
Đột nhiên, vài sợi tóc đen rơi xuống mặt, càng khiến làn da nàng trắng nõn thêm nổi bật.
Có lẽ là quá mệt mỏi, ánh mắt nàng bình thản như mặt biển sâu không gợn sóng, một cái nhìn thoáng qua, cả người lộ ra vẻ mê người như có như không.
Ninh Nhu mím môi, vài giây trôi qua, mới nói ra ý định của mình.
"Em đến lấy thức ăn."
Lạc Chân nghe thấy câu này liền đứng dậy, chủ động tiến đến cửa.
"Sao lại trễ vậy?"
"Vườn trẻ không phải năm giờ rưỡi tan học sao?"
"Mang Bảo Bảo đi uống sữa trà, vì lẽ đó trở về muộn rồi."
"Muốn uống trà sữa, làm sao không nói chị nấu?"
"Không thích chị làm, thích mua bên ngoài sao?"
Giọng điệu mang theo chút bất mãn, nghe đặc biệt oan ức.
Ninh Nhu vội vàng lắc đầu giải thích.
"Là trên đường quá nóng, cho nên mới mang Bảo Bảo vào cửa hàng ngồi một lúc."
"Trà sữa bên ngoài không ngon bằng chị làm."
"Đừng tức giận, được không?"
Ninh Nhu lúc nào cũng dễ lừa gạt như vậy.
Lạc Chân trong lòng ấm áp, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhưng giọng nói vẫn không tha người.
"Đã giận rồi."
Câu nói này ám chỉ rất rõ ràng, đây là để Ninh Nhu dỗ dành chính mình. Ninh Nhu nghe hiểu, mặt cũng đỏ. Ninh Bảo Bảo không ở đây, muốn làm sao cũng được.
Nàng cắn môi, hai tay ôm lấy Lạc Chân, nghiêng người hôn lên đôi môi mê người của nàng. Lần này, không phải chỉ là chạm nhẹ mà là một nụ hôn chân chính. Chỉ có điều, người chủ động xâm lấn là nàng, không phải Lạc Chân.
Nàng kỹ thuật có phần vụng về, không có quy trình gì, Lạc Chân chủ động buông môi, từng bước dụ dỗ.
Cảm giác hoàn toàn khác với những lần hôn trước đây. Rõ ràng là tiến công , nhưng lúc kết thúc, người đỏ mặt thở dốc lại chính là nàng.
Ninh Nhu không dám ngẩng lên nhìn Lạc Chân, hai tay ôm chặt eo Lạc Chân, vùi đầu vào bả vai nàng, mũi thở hổn hển, tất cả đều là hương cam quýt nhàn nhạt trên người Lạc Chân.
"Muốn đi làm cơm."
Lạc Chân đưa tay tháo kính xuống, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Ừm."
"Chị giúp em."
"Nếu không sẽ muộn."
Hai người cầm món ăn trở về phòng, đã là mười phút trôi qua. Ninh Bảo Bảo ngồi trên giường, nhìn thấy Lạc Chân xuất hiện, tâm vừa căng thẳng, trong tay đồ chơi đều từ đầu ngón tay rơi xuống.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Chân đã thả tay xuống, hướng về bên giường đi tới.
"Giường mới,con có thích hay không?"
Vẫn như trước, bằng giọng điệu sủng ái.
Ninh Bảo Bảo nghe vậy càng căng thẳng hơn. Dìi không còn là dì, mà là mẹ. Nàng nhìn Lạc Chân, sửng sốt một chút, mới nhỏ giọng trả lời.
"Dạ thích."
Lạc Chân nghe thấy liền ngồi xuống, giống như thường ngày, ôm Ninh Bảo Bảo vào lòng.
Bé con vừa mới tắm xong, trên người toàn là mùi sữa tắm thơm, nhìn trắng trẻo non nớt, khiến lòng người thương xót.
Chỉ cần ôm cũng đủ để nàng cảm thấy lòng mình ấm áp.
Đây chính là cảm giác nuôi con gái sao?
Thực sự rất vui vẻ.
Lạc Chân cười cười, đưa tay sửa lại một chút tóc mái cho Ninh Bảo Bảo.
"Dì đêm nay ở lại ngủ cùng con và mẹ, có được không?"
Tất cả đều không khác trước đây.
Ninh Bảo Bảo trong lòng thả lỏng, nàng giơ hai tay nhỏ ôm lấy cổ Lạc Chân, bé ngoan gật đầu.
"Con muốn ngủ ở giữa mẹ và dì."
Vừa mới dứt lời, nàng liền hôn Lạc Chân một cái.
Cảnh tượng ấm áp này khiến Ninh Nhu đứng bên cạnh bàn nhìn mà lòng cũng mềm nhũn.
Nàng muốn, thực sự nên đem Bảo Bảo thân thế nói cho Lạc Chân.
Hai người làm cơm, làm sao cũng nhanh hơn một người. Nấu cơm và ăn cơm, tổng cộng mất 50 phút.
Trước giờ đúng là tám giờ, Lạc Chân lái xe đưa Ninh Nhu đến quán bar.
Cuối cùng vẫn không đến muộn.
Bởi vì lần trước rượu bị trộm, lão bản lại tăng cường quản lý tầng dưới, không chỉ bổ sung thêm nhân viên, mà còn lắp đặt chuông báo ở bên ngoài kho hàng.
Một khi có người lạ vào, lập tức sẽ có cảnh báo vang lên.
Điều này cũng mang ý nghĩa, Ninh Nhu không cần lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm quản lý.
Lạc Chân sợ nàng tẻ nhạt, đưa cho nàng một video để học .
Bên trong thu nhận là các loại đồ ăn, thực đơn cùng cách làm, không chỉ là món ăn gia đình, mà còn là ẩm thực từ khắp nơi, như mì phở, bánh trôi, sủi cảo cùng với các loại bánh gato và điểm tâm ngọt phương Tây.
Ninh Nhu gần đây học làm bánh trôi , buổi tối học, ngày hôm sau có thể đến cửa hàng làm thử.
Nàng không thể viết chữ, Lạc Chân nghĩ ra biện pháp, dạy nàng dùng cach ghép vần để nhớ.
Cứ như vậy, khi gặp phải điều gì không hiểu, nàng còn có thể đi hỏi sư phụ.
Tối hôm đó, ba người cùng nhau xem video học tập, Lạc Chân đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Trịnh Bang.
Ninh Nhu nhìn nàng nghiêm túc, Ninh Bảo Bảo không hiểu nhưng cũng im lặng ngồi cùng mẹ.
Lạc Chân không muốn quấy rầy, lặng lẽ đứng lên, một mình đi vào phòng vệ sinh.
Mãi cho đến khi cánh cửa khép lại, nàng mới cuối cùng ấn nút chuyển được cuộc gọi.
"Lạc tiểu thư, dựa theo ý kiến lần trước của cô, chúng tôi đã thu thập tài liệu của các tác giả văn học cùng các bác sĩ phụ sản trong nước, phù hợp độ tuổi và giới tính yêu cầu tổng cộng có ba mươi sáu vị. Cụ thể danh sách đã gửi đến hòm thư của ngài."
Lạc Chân tâm thần hơi chấn động.
Nếu như Trịnh Bang đối chiếu kết quả không có sai lầm, thì ba của Ninh Nhu, chính là một trong số ba mươi sáu người này.
"Tiếp tục điều tra."
"Tháng trước, vào giữa tháng, có người từ tỉnh ngoài đến Viên Hương. Tôi muốn anh tìm ra toàn bộ những người từ số mười đến số hai mươi trong danh sách, những người này đều đến từ ngoài tỉnh Viên Châu."
"Là ai cũng phải tìm ra."
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro