Chương 87: Em, chị... và cả Bảo Bảo.
Chỉ là đi nghe điện thoại một lúc, khi quay trở lại, Ninh Bảo Bảo đã nằm ngủ ngon lành trong lòng của Ninh Nhu.
Giờ tan sở vẫn còn một canh giờ nữa.
Ninh Bảo Bảo được bế lên giường, để lại trên ghế sofa hai người lớn. Trong video, bếp trưởng liên tục hướng dẫn cách nặn bánh trôi, chỉ rõ từng bước từ việc bóp bột như thế nào, cách làm sao cho bánh trôi vừa ngon vừa đẹp mắt.
Ninh Nhu chăm chú theo dõi, lông mày lúc nhíu lại, lúc thả lỏng, thỉnh thoảng còn cầm bút lên viết những nhóm ghép vần vào sổ tay. Cô không thể viết chữ, chỉ biết viết được hai cái tên — "Ninh Nhu Lạc Chân", và viết cũng không đẹp, các nét uốn cong rối rắm, gần như không thể phân biệt.
Tuy nhiên, khi vẽ hai mươi sáu chữ cái, cô lại thể hiện sự chính xác đáng kinh ngạc, rõ ràng và gọn gàng. Cô viết cẩn thận từng nét, như một học sinh giỏi đang chăm chỉ học tập. Càng nhìn, càng thấy đáng yêu.
Lạc Chân nhìn Ninh Nhu mà cảm thấy ấm lòng, lặng lẽ tiến lại gần và nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô. Hai người tựa vào nhau gần hơn.
"Nhu Nhu."
Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, khiến Ninh Nhu bất giác giật mình. Cô quay đầu lại, chưa kịp phản ứng thì đã thấy gương mặt xinh đẹp và đầy sức hút của Lạc Chân ngay trước mắt.
"Sao thế?"
Nếu Ninh Nhu là kiểu học sinh ngoan ngoãn trầm lặng, thì Lạc Chân chính là cô nàng học sinh nghịch ngợm thích trêu chọc người khác, nhất là người mình thích. Biết rõ Ninh Nhu đang tập trung học, nhưng cô vẫn cố ý nói những điều khiến người ta đỏ mặt tim đập.
"Hôm nay chị nhận được tin từ công ty thiết kế váy cưới, họ nói hai chiếc váy cưới của chúng ta đã may xong rồi."
"Chắc khoảng hai ngày nữa sẽ gửi đến Viên Hương."
Váy cưới?
Nghe đến từ "váy cưới", cây bút trong tay Ninh Nhu suýt nữa rơi xuống. Cô không thể quên được câu nói mà Lạc Chân đã nói đêm hôm ấy trên giường — mặc váy cưới thật thân mật.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến mặt cô đỏ bừng.
Tay Ninh Nhu khẽ run lên, vô tình ấn vào nút tạm dừng trên màn hình. Trong nháy mắt, tiếng bếp trưởng im bặt, căn phòng chìm vào yên tĩnh tuyệt đối.
Ánh mắt của Lạc Chân không hề che giấu, ngoài tình cảm dịu dàng còn mang theo một chút ham muốn. Cô nhìn Ninh Nhu, không rời mắt. Ninh Nhu cúi đầu, hai tai hơi ửng đỏ. Phải một lúc lâu sau, cô mới khẽ đáp lại một tiếng "Ừm" nhẹ nhàng.
Nghe tiếng, Lạc Chân khẽ cong khóe môi, không nói thêm gì nữa. Cả hai rơi vào khoảng lặng trong vài giây, không có âm thanh nào vang lên. Ninh Nhu thầm nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, mặt cô đỏ bừng khi vội vàng mở lại video và tiếp tục theo dõi.
Tưởng rằng mình sẽ tập trung xem thêm mười phút nữa, nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của Lạc Chân lại vang lên bên tai.
"Hai chiếc váy cưới này, mặc trên giường thì được, nhưng đến lúc kết hôn, chắc chắn không thể mặc lại lần nữa. Lúc đó, chúng ta nên nhờ nhà thiết kế làm riêng hai bộ mới, em nghĩ sao?"
Ninh Nhu không khỏi đỏ mặt trước những lời trêu đùa đầy nghịch ngợm. Lạc Chân như một học sinh nghịch ngợm luôn tìm cách trêu chọc người mình thích. Dù trước đây Lạc Chân không mấy hứng thú với chuyện tình yêu thời học trò, nhưng giờ đây, cô thực sự cảm nhận được sự ngọt ngào, non nớt của tình yêu.
Thậm chí, cô cũng cảm thấy hành động của mình có chút ấu trĩ. Đúng như dự đoán, Ninh Nhu vừa mới bình thường trở lại, khuôn mặt lại đỏ lên lần nữa. Cô cúi đầu, để mặc cho hai má nóng dần lên, khẽ đáp lại một cách ngượng ngùng giống như lần trước: "Ừm."
Lạc Chân nhìn cô, không nhịn được mà giơ tay vuốt nhẹ lên má mềm mại của Ninh Nhu. Trong đôi mắt cô tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương.
"Không đúng, không phải hai chiếc, mà là ba."
Ba chiếc?
Ninh Nhu nhíu mày, chưa hiểu ý của Lạc Chân, ngẩng đầu lên thắc mắc.
"Sao lại là ba chiếc được?"
Lạc Chân khẽ cười, tay rời khỏi má đỏ ửng của Ninh Nhu, nhưng ngón tay vẫn còn cảm giác ấm áp từ cái chạm nhẹ đó.
"Em, chị... và cả Bảo Bảo."
Khoảng thời gian chuẩn bị cho buổi diễn càng ngày càng gần, nhưng tay của Bùi Nghi vẫn chưa hồi phục. Hằng ngày, cô luyện tập trong phòng đàn, và Hà Nhận Tư sớm nhận ra có điều không ổn từ tiếng đàn của cô. Thay vì nói rằng Hà Nhận Tư phát hiện ra vấn đề, có lẽ nên nói rằng chính Bùi Nghi đã cố tình để lộ cho Hà Nhận Tư biết.
Sau một cuộc trò chuyện thẳng thắn giữa thầy và trò, Bùi Nghi đã thú nhận về căn bệnh của mình. Bệnh về tâm lý, việc điều trị thường khó khăn và kéo dài hơn cả bệnh lý thể chất.
"Buổi biểu diễn sắp diễn ra rồi, sao em không nói sớm với mọi người?" Hà Nhận Tư lo lắng hỏi. "Nếu không kiểm soát được tay, làm sao em có thể đánh đàn?"
Bà càng sốt ruột hơn: "Người nhà em có biết chuyện này không? Theo tôi, chúng ta nên hoãn lại buổi biểu diễn, điều trị khỏi bệnh trước rồi hãy tính."
Bùi Nghi bình thản đáp, nhưng trong lòng cô thắt chặt. Ở trong phòng đàn, mỗi khi nhìn thấy cây dương cầm, cô lại nhớ về buổi chiều tại Viên Hương, khi Ninh Bảo Bảo từng nói: "Con luyện đàn chăm chỉ là để sau này có thể đánh đàn cùng với dì Lạc Chân."
Lời nói ấy khiến Bùi Nghi ngập tràn cảm giác tội lỗi vô cùng. Chu Như Quang hại Ninh Nhu, còn cô lại gây ra đau khổ cho Lạc Chân. Ninh Bảo Bảo là con gái của Ninh Nhu và Lạc Chân. Mặc dù hai sự việc này nên được đối xử riêng rẽ, nhưng vì Bùi Nghi là con gái của Chu Như Quang, nên cảm giác tội lỗi như nhân đôi, đè nặng khiến cô gần như không thể thở nổi.
Cô cố gắng tránh xa tất cả mọi thứ liên quan đến đàn dương cầm, nhưng sự đau khổ vẫn không giảm đi. Nhìn Hà Nhận Tư, cô bình thản lắc đầu: "Không ai biết cả."
"Thầy đừng nói với họ được không? Em không muốn họ lo lắng."
Hà Nhận Tư cau mày, không hiểu nổi: "Đến mức này rồi mà em vẫn muốn giấu họ sao? Còn buổi biểu diễn, em định làm thế nào?"
Bùi Nghi mím môi, trên mặt thoáng hiện vẻ bối rối. Giọng cô trở nên lúng túng: "Em vẫn chưa nghĩ ra... Đến lúc đó rồi tính."
Nghe vậy, Hà Nhận Tư càng thêm lo lắng. Trong ký ức của bà, Bùi Nghi luôn là người có chủ kiến, chưa bao giờ bà thấy cô bối rối và lạc lõng đến thế. Nhưng bà cũng không khuyên ngăn nữa, bởi bà biết rằng có nói thêm cũng không thay đổi được gì.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Hà Nhận Tư quay về phòng làm việc và ngay lập tức gọi điện cho Bùi Huyên. Bà không hề hay biết rằng, ngay lúc đó, Bùi Nghi đang đứng ngoài cửa, lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người.
Buổi tối, vào lúc 6 giờ - giờ ăn tối, Bùi Nghi ngồi một mình trước cây đàn dương cầm, hai tay đặt lên phím đàn nhưng từ đầu đến cuối không hề ấn xuống. Cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, mắt cô chớp chớp, viền mắt đỏ hoe, nước mắt dường như sắp tràn ra.
Cố gắng kìm nén cảm xúc, cô nhìn vào bản nhạc, ngón tay nhảy múa trên phím đàn, nhưng âm thanh phát ra vẫn không đúng. Dù không mắc lỗi nào rõ rệt, nhưng người nghe vẫn cảm nhận được tiếng đàn không còn tinh tế như trước. Ngay cả một người bình thường cũng có thể nhận ra rằng trình độ của cô đã giảm sút rất nhiều.
Cánh cửa phòng chỉ khép hờ.
Bùi Huyên đứng ở cửa rất lâu, không bước vào. Chỉ đến khi tiếng đàn im bặt, bà mới đẩy cửa và bước vào, với vẻ mặt lo lắng.
Bùi Nghi nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, viền mắt ẩm ướt đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.
"Mẹ?" Cô khẽ gọi, "Sao mẹ lại tới đây?"
Nghe tiếng con gái gọi "mẹ", lòng Bùi Huyên đột nhiên mềm yếu. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con, bà cảm thấy tim mình đau thắt lại.
"Con bệnh như vậy, mẹ làm sao không đến thăm được?" Bà ngập ngừng, giọng đầy xót xa. "Nếu không phải Hà lão sư gọi điện cho mẹ, con định khi nào mới nói cho mẹ biết?"
Bùi Huyên bước nhanh đến bên cạnh chiếc đàn dương cầm. Đúng như Hà Nhận Tư đã nói qua điện thoại, Bùi Nghi thực sự không còn kiểm soát được tay mình. Chỉ cần nhìn vài lần, nước mắt của bà cũng lăn dài.
"Tay con rốt cuộc bị sao vậy? Tại sao lại trở nên như thế?"
Bùi Nghi đứng lên, mắt đỏ hoe, run rẩy cầm tay mẹ lau nước mắt. Về lý do bệnh của mình, cô vẫn dùng lời giải thích mà trước đó đã nói với Hà Nhận Tư.
"Đột nhiên một ngày, nó trở nên như vậy. Bác sĩ tâm lý nói rằng cần thêm thời gian để điều trị."
Bùi Huyên đau lòng cho con gái, nghe vậy lập tức quyết định hoãn buổi biểu diễn.
"Vậy thì con cứ yên tâm chữa bệnh. Mẹ sẽ sắp xếp để buổi biểu diễn bị hủy bỏ. Về phía truyền thông, con đừng lo, có mẹ ở đây, họ không dám đưa tin lung tung."
Bình thường, hình ảnh Bùi Huyên luôn hiền lành, dịu dàng, nhưng lúc này, bà thể hiện một vẻ cương quyết hiếm thấy. Cho dù là đối với chồng hay con cái, bà luôn nhẹ nhàng, chưa từng nói nặng lời. Bùi Nghi ngạc nhiên nhìn mẹ mình, nhận ra phản ứng của bà khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
"Hủy buổi biểu diễn sao?" Bùi Nghi nhíu mày, "Ba sẽ không đồng ý đâu. Con cũng không muốn ba thất vọng."
Cuối cùng, câu chuyện cũng xoay quanh Chu Như Quang. Khi nhắc tới chồng mình, sắc mặt Bùi Huyên thoáng thay đổi. Tuy vậy, bà vẫn kiên trì:
"Mẹ sẽ nói chuyện với ba con. Con là con gái của chúng ta, có gì quan trọng hơn sức khỏe của con chứ?"
Dù nói vậy, giọng bà cũng không chắc chắn lắm. Bà có thể đẩy lùi những lời chỉ trích từ bên ngoài để con gái yên tâm chữa bệnh, nhưng bà không chắc mình có thể thuyết phục được chồng, để ông không gây áp lực nặng nề cho con gái nữa.
Bùi Nghi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:
"Ba sẽ tức giận... Đây là buổi biểu diễn đầu tiên sau khi con về nước, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn ba sẽ mất mặt trước bạn bè. Nếu con không thể làm ba tự hào, liệu ba có còn yêu con nữa không?"
Câu hỏi của cô lạnh lùng nhưng phản ánh đúng những gì cô cảm nhận. Thậm chí, Bùi Huyên cũng sững sờ trong vài giây trước khi trả lời:
"Sao con lại nghĩ về ba như vậy? Dù con có thế nào, ba vẫn luôn yêu con mà."
Bùi Huyên lập tức biện hộ cho chồng, nhưng Bùi Nghi vẫn tiếp tục phản bác:
"Mẹ, mẹ thực sự nghĩ vậy sao? Lần này về nước, sao con cảm thấy ba thay đổi nhiều quá. Trong mắt ba, con như chỉ là công cụ để khoe khoang với người ngoài."
Nghe xong, mắt Bùi Huyên mở to. Gia đình mà bà luôn nghĩ là hạnh phúc viên mãn, nay trong mắt con gái lại bị méo mó thành một hình ảnh khác. Điều này khiến bà cảm thấy vô cùng bất an, và bà mong muốn ngay lập tức hàn gắn mối quan hệ cha con.
"Ba con không phải người như vậy. Con chưa hề nói với ba về bệnh của mình, sao có thể nghĩ ba như thế? Nghe con nói vậy, mẹ rất đau lòng."
Trong phòng đàn, ánh đèn sáng, và trong mắt Bùi Huyên tràn đầy sự bi thương, vừa dày đặc, vừa chân thực.
Bùi Huyên thật sự bị tổn thương bởi những lời nói của con gái. Dù sao, Chu Như Quang là người đàn ông mà bà đã yêu suốt bao nhiêu năm qua. Bùi Nghi không muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nghĩ đến việc mẹ của Ninh Nhu đến nay vẫn chưa rõ sống chết, cô buộc phải nhắc nhở mẹ mình đề phòng.
"Mẹ, mẹ thật sự nghĩ những điều con vừa nói chỉ là phỏng đoán sao?" Bùi Nghi nhìn mẹ, hỏi một cách nghiêm túc. "Mẹ có bao giờ nghĩ rằng ba thực sự có người phụ nữ khác bên ngoài chưa?"
Chu Như Quang đã dành phần lớn thời gian và tâm trí cho công việc suốt những năm kết hôn, và ông không có dấu hiệu gì quá trớn khiến Bùi Huyên phải nghi ngờ. Hầu như không cần suy nghĩ, bà lập tức lắc đầu.
"Không thể nào. Ba con sẽ không phản bội mẹ," bà khẳng định chắc nịch. "Lúc kết hôn, ba con đã hứa với ông ngoại rằng suốt đời sẽ trung thành với nhà họ Bùi và với mẹ. Nếu không, những năm qua, số tiền mà ông kiếm được sẽ không lấy được một đồng."
Lời này mang ý gì? Bùi Nghi nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô nghe về chuyện này.
"Mẹ, lời hứa miệng thì đâu có giá trị pháp lý."
Môi Bùi Huyên khẽ giật nhẹ, bà do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nói ra một bí mật.
"Không phải chỉ là lời nói miệng, mà đã có hợp đồng. Mẹ là con gái duy nhất trong gia đình, khi kết hôn với ba con, sự nghiệp của ông ấy vừa mới bắt đầu. Lúc đó, phần lớn tài sản của gia đình vẫn thuộc quyền sở hữu của mẹ, nhưng quyền sử dụng thực ra nằm trong tay ba con. Ông ngoại sợ mẹ chịu thiệt thòi và bị ba con bắt nạt sau này, nên đã yêu cầu ba con ký một giấy cam đoan, và đã được luật sư chứng thực."
"Trong đó ghi rõ, nếu ba con có bất kỳ hành vi nào quá trớn, quan hệ hôn nhân của hai người sẽ lập tức chấm dứt. Sau khi ly hôn, ông ấy sẽ không nhận được một đồng nào từ nhà họ Bùi, và toàn bộ tài sản sẽ phải được giao trả lại cho gia đình Bùi."
"Với giấy cam đoan này, ba con làm sao có thể ngoại tình được? Con không nên nói ba con như vậy, dù sao ông ấy vẫn là ba của con."
Bùi Huyên thở dài, hoàn toàn không nhận ra rằng những lời của mình đã khiến con gái rơi vào trạng thái bàng hoàng. Bùi Nghi đứng yên tại chỗ, tim đập nhanh, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào bản cam kết mà mẹ vừa nhắc đến.
"Mẹ, bản cam kết đó... hiện giờ đang ở đâu?"
Bùi Huyên suy nghĩ một chút, rồi trả lời rất nhanh:
"Nó đang ở chỗ ba con."
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro