Chương 91: Cô đã nói với Lạc Chân về thân thế của con bé chưa

Chương 91: Cô đã nói với Lạc Chân về thân thế của con bé chưa

Bùi Nghi không nói thẳng ra, nhưng Ninh Nhu cũng nhận thấy sắc mặt của mình thay đổi ngay trong tích tắc.

"Cô cũng đã giúp tôi."

Giọng nàng nhỏ đi rất nhiều, trong lời nói còn lẫn chút lo lắng và hoảng sợ. Như một chú nai hoảng hốt, đôi mắt bất an né tránh ánh nhìn của Bùi Nghi.

Bùi Nghi nhận ra sự sợ hãi trong nàng, hơi thở không khỏi chững lại.

"Tôi không nói với hắn cô ở đây."

Một câu nói đầy ý an ủi khiến không khí căng thẳng dịu đi. Ý thức được rằng Bùi Nghi thực sự không giống với Chu Như Quang và Chu Như Hồng, trái tim Ninh Nhu bớt phần lo lắng, sắc mặt trắng bệch cũng dần hồi phục đôi chút.

"Cảm ơn."

Tự do không phải điều dễ dàng đạt được, và cuộc sống cùng Lạc Chân, Ninh Bảo Bảo càng trở nên đáng quý hơn bao giờ hết. Chỉ cần một chút giúp đỡ nhỏ, nàng cũng muốn nói lời cảm ơn.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại nơi Bùi Nghi, vô tình bị thu hút bởi đôi mắt màu xám nhạt kia. Không rõ lý do, nàng chợt nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau.

"Cô làm sao biết được?"

Bí mật đã bị phơi bày, không còn lý do để giấu giếm thêm nữa. Bùi Nghi khẽ mím môi, không do dự lâu, rồi kể lại những gì đã xảy ra.

"Tối hôm cô cô tìm cô, tôi luôn ở đó. Khi trở lại Hải Thị, tôi đã xác nhận rằng ba thực sự đang âm thầm nghiên cứu chuyện này."

Nghĩ đến những năm tháng mà Ninh Nhu phải chịu đựng, Bùi Nghi nghẹn lại, không thể nói tiếp. Cuối cùng, nàng chỉ có thể thốt lên ba chữ:

"Xin lỗi."

"Nếu tối đó tôi không theo dõi cô cô, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được những điều khủng khiếp mà ba  đã làm trong bóng tối."

Lời xin lỗi vô cùng chân thành.

Ninh Nhu ngẩn ngơ, trong giây phút ấy, nàng không biết phải đối diện thế nào. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó xin lỗi vì cảnh ngộ của mình.

Nàng không biết nên tiếp nhận lời xin lỗi hay không, chỉ lặng im thật lâu, sau đó khẽ lắc đầu, nói ra những suy nghĩ thực sự trong lòng.

"Cô không có liên quan đến chuyện này."

"Người nên xin lỗi là hắn."

Những lời của nàng chỉ càng khiến Bùi Nghi cảm thấy xấu hổ và tự trách hơn. Tay nàng đặt trên đầu gối, mười ngón đan vào nhau, đầu ngón tay run lên từng đợt.

Cuối cùng, khi nàng mở lời, tất cả chỉ là sự hối hận và áy náy:

"Tôi rất ân hận."

"Không phải, tôi vốn dĩ có thể thả cô ra ngoài."

Ninh Nhu nghe vậy liền ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói này.

"Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, làm sao có thể thả tôi ra ngoài được? Bên ngoài phòng thí nghiệm cũng có cửa, tôi không thể đi được."

Lời vừa dứt, nàng liền mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười dịu dàng, ôn hòa, không mang chút oán hận hay bất mãn nào.

Bùi Nghi nhìn nụ cười đó, trong lòng đột nhiên rung động mạnh. Hóa ra, những kỷ niệm gặp gỡ khi còn nhỏ, cả hai đều không quên.

Nàng vẫn không nói gì, bầu không khí tĩnh lặng bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:

"Hôm đó, cô còn bị đánh, tôi còn nhớ cô khi ấy khóc rất nhiều."

Giọng nói như đang hồi tưởng về một kỷ niệm thời thơ ấu, nghe thật nhẹ nhàng. Dường như Ninh Nhu đã quên rằng hôm đó cũng là một ngày nàng trải qua sự đau khổ bị giam cầm.

Khi nhắc lại chuyện cũ, mặt Bùi Nghi càng đỏ thêm. Nàng cúi thấp đầu, do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng giải thích:

"Ừm, hôm đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất hắn đánh tôi."

"Hắn đưa tôi ra khỏi phòng thí nghiệm, sau đó tìm bác sĩ tâm lý để thôi miên tôi, khiến ta quên hết mọi chuyện."

"Mãi đến tối hôm đó, khi nghe cô và cô cô nói chuyện, tôi mới nhớ lại tất cả."

Sắc mặt của Ninh Nhu thay đổi, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Nếu nhớ không lầm, năm đó Bùi Nghi lẻn vào phòng thí nghiệm chỉ mới năm tuổi. Làm thôi miên cho một đứa trẻ năm tuổi, nghĩ đến thôi cũng khiến người khác lạnh sống lưng. Huống chi, đứa trẻ đó còn là con ruột của mình.

Môi Ninh Nhu khẽ động, chưa kịp nói gì, thì giọng của Bùi Nghi lại vang lên:

"Không cần vì tôi mà buồn, mọi chuyện đã qua rồi."

"Tôi đến lần này, là vì có một việc quan trọng hơn cần nói với cô."

"Chuyện quan trọng hơn?" Ninh Nhu nhíu mày, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác lo lắng không lành.

Cuộc sống hiện tại yên bình và hạnh phúc, nàng rất sợ có điều gì bất ngờ xảy ra, đặc biệt là điều có thể khiến nàng phải xa rời Lạc Chân và Ninh Bảo Bảo.

Nàng không muốn hỏi, nhưng không thể không hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Liên quan đến "mang thai mô", thực ra Ninh Nhu không hoàn toàn mù mờ. Trước đây, trong thời gian ở phòng thí nghiệm, nàng từng nghe nhân viên nói rằng loại thuốc này khi được truyền vào cơ thể sẽ hình thành một lớp mô thai, và lớp mô này có thể giúp tăng khả năng sống sót của thai nhi.

Nhưng nàng không biết rằng mô thai có thể lưu lại trong cơ thể, và sự tồn tại của nó sẽ khiến phụ nữ dễ dàng thụ thai hơn.

Càng nghe, đầu nàng càng choáng váng. Mãi cho đến khi không khí trở nên tĩnh lặng, nàng mới hồi phục lại tinh thần. Khuôn mặt đỏ bừng, nàng ngượng ngùng hỏi một câu:

"Ý cô là, tôi  vẫn có thể mang thai?"

Bùi Nghi gật đầu, giọng nói vô cùng nghiêm túc:

"Đúng vậy."

Tim Ninh Nhu đập loạn xạ, không biết nàng đang nghĩ đến điều gì, nhưng cả đôi tai cũng đỏ bừng lên.

Nàng khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt vào nhau, nhưng không nói thêm điều gì.

Bùi Nghi nhận thấy Ninh Nhu đang hoảng loạn, liền nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Không nhất định sẽ mang thai. Phải kiểm tra xem trong cơ thể cô còn tồn tại mô thai hay không. Nếu không có thì cô không cần lo lắng."

"Tôi lần này đến còn mang theo một người nữa. Cô có vội trở về không? Nếu không vội, để nàng kiểm tra cho cô một chút nhé?"

Kiểm tra... kiểm tra xem còn mô thai không ư? Mặt Ninh Nhu càng đỏ bừng. Nàng không có lý do gì để từ chối.

Bên cạnh tiệm cà phê là một khách sạn 5 sao. Tư Nhàn hiện đang đợi trong một căn phòng ở đó.

Khi Bùi Nghi đứng dậy, Ninh Nhu mới để ý rằng cổ chân phải của nàng được quấn băng gạc rất dày.

"Chân cô làm sao vậy?"

Bùi Nghi cầm hai phần bánh trôi trong tay, khập khiễng bước ra khỏi chỗ ngồi. Nàng lắc đầu, giọng nói rất bình thản:

"Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị trật chân thôi."

Thấy nàng đi lại khó khăn, Ninh Nhu theo bản năng tiến lên hai bước, đưa tay đỡ lấy cánh tay của Bùi Nghi.

"Đi chậm một chút. Chân bị thương, cần phải tĩnh dưỡng."

Giọng nói tự nhiên, quan tâm ân cần nhưng lại mang theo chút bất đắc dĩ. Bùi Nghi cúi mắt, căng thẳng trong lòng dần thả lỏng, để yên cho Ninh Nhu đỡ mình.

"Cảm ơn."

Cảm giác được người khác quan tâm, dù khó diễn tả, nhưng cũng không tệ.

Hai người chậm rãi đi về phía thang máy. Đến khi vào bên trong, Bùi Nghi mới ngẩng đầu lên, lén lút nhìn Ninh Nhu.

Lúc lần đầu gặp Ninh Nhu, Bùi Nghi chỉ thấy coi thường. Nàng không hiểu tại sao một người không biết chữ, không có bằng cấp như Ninh Nhu lại có thể khiến Lạc Chân nhớ nhung suốt năm năm.

Nhưng sau đó, nàng chứng kiến Ninh Nhu đứng dưới nắng hai giờ đồng hồ chỉ để chụp ảnh cho Lạc Chân; nghe Chu Như Hồng nói những lời lạnh lùng với Ninh Nhu; và nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Ninh Nhu trong con hẻm tối. Bùi Nghi cũng từng nhìn thấy Ninh Nhu sau khi tan ca đêm, không ngại nguy hiểm một mình đạp xe đến ga tàu chỉ để tìm Lạc Chân. Thậm chí, Bùi Nghi đã mở mắt sau một cơn hôn mê và thấy Ninh Nhu thức trắng đêm, canh giữ bên giường bệnh chăm sóc mình.

Lạc Chân yêu Ninh Nhu, còn cần lý do nào khác sao? Hiển nhiên là không.

Trong thang máy chỉ có hai người, không gian yên tĩnh kéo dài làm bầu không khí có chút ngượng ngập.

Ninh Nhu cảm nhận được ánh mắt của Bùi Nghi, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Bốn mắt chạm nhau, trong mắt hai người đều lộ rõ sự nghi hoặc. Ninh Nhu không biết Bùi Nghi đang nghĩ gì, trên mặt có chút bối rối.

Bùi Nghi là người phá vỡ sự im lặng trước:

"Tôi luôn thắc mắc tại sao Lạc Chân ly hôn với cô suốt năm năm mà vẫn không quên được cô. Giờ thì tôi nghĩ mình đã hiểu."

"Tôi biết cô và Bảo Bảo cũng rất yêu Lạc Chân. Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai về chuyện này."

"Tôi đã có trong tay bằng chứng. Khi hắn rời khỏi Bùi gia, tôi sẽ báo cáo về những nghiên cứu phi pháp của hắn. Đến lúc đó, cô và Bảo Bảo sẽ không cần phải sống lén lút nữa."

Lời hứa bất ngờ này khiến Ninh Nhu sững sờ. Bùi Nghi mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười càng làm cho Ninh Nhu khó tin vào những gì vừa nghe.

Ninh Nhu từng nghĩ rằng chỉ cần Bùi Nghi không tố giác mình đã là điều may mắn, nhưng không ngờ nàng còn có ý định báo cáo Chu Như Quang.

Tin tức này cần thời gian để tiêu hóa.

Trong lúc đó, thang máy đã đến tầng mười.

Bùi Nghi dẫn Ninh Nhu đi dọc hành lang và dừng lại trước một căn phòng cuối cùng. Bên trong, Tư Nhàn đã chuẩn bị sẵn sàng máy móc cho cuộc kiểm tra.

Vừa bước vào phòng, Ninh Nhu đã ngửi thấy mùi nước khử trùng nhè nhẹ. Rèm cửa kéo kín, đèn trong phòng cũng không bật.

Cảm giác ngây ngất tràn ngập trong tâm trí, khiến Ninh Nhu lặng lẽ nằm xuống giường, sẵn sàng cho cuộc kiểm tra.

Tư Nhàn không mặc áo blouse, nhưng dù vậy, Ninh Nhu vẫn có thể nhận ra nàng là một bác sĩ.

Cảm giác ngoài hoảng sợ còn có một sự phục tùng. Ninh Nhu không phản kháng, phối hợp để Tư Nhàn kéo áo lên, lộ ra phần bụng dưới nhỏ nhắn, gầy gò. Một tấm kim loại lạnh lẽo chạm vào da, khiến Ninh Nhu cảm thấy sợ hãi. Thân thể nàng khẽ run rẩy, đôi mắt cũng lặng lẽ nhắm lại.

Cả Bùi Nghi và Tư Nhàn đều nhận ra sự hoảng loạn rõ ràng của Ninh Nhu.

"Em nói chuyện với nàng đi, sẽ làm nàng bớt căng thẳng hơn."

Tư Nhàn hạ giọng, vẻ mặt có chút lo lắng.

Bùi Nghi gật đầu, ngồi xuống mép giường. Khi cúi nhìn, nàng bắt gặp một vết sẹo nhỏ trên bụng Ninh Nhu. Trong khoảnh khắc, tim nàng như thắt lại. Không cần suy đoán, nàng cũng biết đây là vết sẹo từ ca phẫu thuật trước đây để loại bỏ mô thai.

Đọc trên giấy tờ là một chuyện, nhưng chứng kiến tận mắt lại là một cảm giác hoàn toàn khác. Bùi Nghi không thể lờ đi, cũng không thể giả vờ như không có gì xảy ra. Nàng muốn hỏi Ninh Nhu có đau không, nhưng biết rằng hỏi cũng chỉ là vô ích.

Bùi Nghi cố gắng rời ánh mắt khỏi vết sẹo, nỗ lực giữ bình tĩnh.

"Bảo Bảo... cô đã nói với Lạc Chân về thân thế của con bé chưa?"

Câu hỏi này đã chạm trúng nỗi lo âu sâu kín nhất của Ninh Nhu trong những ngày qua. Gần như ngay lập tức, Ninh Nhu mở mắt ra.

"Tôi định nói, nhưng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào."

Giấu diếm quá lâu, và bây giờ đối diện với sự thật, ngoài nỗi sợ Lạc Chân sẽ không chấp nhận, điều lớn nhất mà Ninh Nhu lo sợ là Lạc Chân sẽ nổi giận.

Bùi Nghi hiểu được sự khó xử của Ninh Nhu, suy nghĩ một chút rồi đưa ra lời khuyên của mình:

"Cô có thể nói thẳng. Lạc Chân yêu cô rất nhiều. Ngay cả khi bị bắt cóc và thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng vẫn ngay lập tức đến Viên Hương để gặp cô vào ngày hôm sau. Tôi nghĩ, nàng sẽ hiểu được lý do cô rời đi năm đó."

Những lời này, nghe từ miệng người khác, khiến Ninh Nhu cảm thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, tim đập cũng rộn ràng hơn.

Bùi Nghi nhìn thấy phản ứng của nàng, tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Dựa vào sự hiểu biết của tôi về nàng, Lạc Chân sẽ không thật sự tức giận đâu. Dù có tức giận, cô dỗ nàng một chút là được."

"Dù sao, cô cũng không có ý làm tổn thương nàng, ngược lại,cô chỉ muốn bảo vệ nàng."

Có lẽ nhớ đến những gì bản thân từng trải qua khi còn trẻ, giọng nói của Bùi Nghi trở nên dịu dàng hơn.

Trong lúc hai người nói chuyện, quá trình kiểm tra cũng đã kết thúc. Tấm kim loại lạnh trên bụng Ninh Nhu được gỡ ra. Tư Nhàn tiến tới trước máy móc, ngón tay chỉ trỏ trên màn hình. Chỉ trong giây lát, tín hiệu của thuốc phản ứng đã chuyển sang màu đỏ — quả thật trong cơ thể Ninh Nhu vẫn còn mô thai lưu lại.

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro