Tư Nhàn tay vẫn giữ trên then cửa, chậm chạp không buông ra, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lạc Chân thấy vậy, liền chủ động nói rõ thân phận của mình:
"Cứ nói, Lạc Chân có việc tìm cô ấy."
Lạc Chân?
Chẳng phải là người yêu của Ninh tiểu thư – Lạc Chân sao?
Sự kinh ngạc thoáng hiện lên trên mặt Tư Nhàn. Nàng ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu, xoay người vào trong nhà gọi người.
Trong phòng, Bùi Nghi đang ngồi trên giường. Đôi chân thon dài trắng ngần vươn ra từ dưới làn váy, lộ rõ làn da mịn màng như ngọc. Tuy nhiên, ở mắt cá chân phải, vết thương được băng bó với thuốc đỏ vẫn còn đó, trông vô cùng chói mắt.
Tư Nhàn không tiến ra ngoài mà quay lại nhìn Bùi Nghi, vẻ mặt có chút hoang mang:
"Ai đang ở bên ngoài vậy?"
"Là Lạc tiểu thư. Cô ấy nói có việc muốn tìm cô."
Chỉ cần nghe giọng nói lạnh nhạt của Lạc Chân qua vài câu, Tư Nhàn đã mơ hồ đoán ra, giữa cô và Bùi Nghi từng có ân oán gì đó.
Quả nhiên, đúng như dự đoán. Ngay khi nghe thấy ba chữ Lạc tiểu thư, sắc mặt của Bùi Nghi lập tức thay đổi. Chiếc khăn trắng trên tay cũng trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất và cuộn lại thành một đống.
Nàng trông như hoảng loạn, cũng như đang sợ hãi.
Căn phòng lớn như vậy, phút chốc rơi vào tĩnh lặng.
Tư Nhàn trong lòng bất an, cảm giác bối rối lại càng nặng nề hơn:
"Cô sao vậy?"
Bùi Nghi hít sâu một hơi, lắc đầu:
"Không có gì đâu."
Tuổi trẻ từng phạm phải lỗi lầm lớn, đủ để khiến nàng và người bạn tốt năm xưa cắt đứt liên lạc. Rõ ràng, Bùi Nghi không hề nghĩ rằng Lạc Chân sẽ đích thân đến khách sạn tìm mình.
Là vì Ninh Nhu sao?
Đến tận bây giờ, người duy nhất có thể khiến hai người họ giao tiếp lại với nhau cũng chỉ có Ninh Nhu.
Lạc Chân đứng đợi bên ngoài, ánh mắt bình thản nhưng không kém phần lạnh lẽo.
Năm phút sau, Bùi Nghi xuất hiện với cây nạng trong tay.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Lạc Chân khẽ nhíu mày, đôi mắt hiện lên tia sắc lạnh.
Còn Bùi Nghi, sắc mặt nàng đã tái nhợt không chút huyết sắc.
Không hiểu vì sao, trong đầu nàng lại vang lên lời của Ninh Bảo Bảo.
Câu nói ấy, nàng nhớ rất rõ: "Con chăm chỉ luyện đàn là để sau này có thể cùng dì Lạc đàn chung."
Tay trái Bùi Nghi buông thõng bên hông, tay phải chống nạng, nhưng các đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Cảm giác áy náy cùng hối hận ập đến như từng cơn sóng lớn, cuồn cuộn dâng trào, từng tầng đập mạnh vào nàng, cho đến khi nhấn chìm mọi thứ.
Bùi Nghi theo bản năng muốn trốn tránh.
Hoảng hốt, nàng bước lùi vài bước, nhưng lại quên rằng chân phải của mình đang bị thương.
Nếu không nhờ phản ứng nhanh của Tư Nhàn, có lẽ nàng đã ngã nhào xuống đất.
Lạc Chân chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, hàng mày lập tức nhíu lại.
Phản ứng của Bùi Nghi... quá kỳ lạ.
Dù không ngờ rằng nàng sẽ đến tìm mình, nhưng cũng không đến mức bị dọa thành thế này.
Nàng không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Bùi Nghi, khuôn mặt tái nhợt của nàng như thể đang quan sát một người xa lạ.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, mơ hồ không thích hợp.
Cuối cùng, Bùi Nghi mở lời trước:
"Xuống quán cà phê dưới lầu nói đi."
Vừa dứt lời, nàng quay đầu nhìn Tư Nhàn, nhỏ giọng dặn dò:
"Cơm trưa, cô tự ăn trước đi."
"Không cần chờ tôi."
Tư Nhàn nghe xong, môi khẽ giật nhẹ. Bàn tay đang đỡ cánh tay phải của Bùi Nghi cũng lập tức buông ra:
"Hảo."
Lạc Chân bước đi trước, Bùi Nghi đi theo sau. Không lâu sau, cả hai cùng nhau bước vào thang máy.
Tư Nhàn đứng ở cửa phòng, lặng lẽ nhìn bóng lưng hai người cho đến khi họ khuất hẳn. Sau đó, nàng quay người, trở về phòng một mình.
Gần giữa trưa, quán cà phê dưới lầu khá vắng vẻ, khách không nhiều.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rực, ấm áp nhưng lại chói mắt.
Có lẽ vì không biết phải đối diện với người phụ nữ trước mặt như thế nào, từ lúc bước vào quán, Bùi Nghi chỉ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Một người từng kiêu ngạo và đầy tự tin như nàng, nếu không phải đã chịu đả kích nặng nề, tuyệt đối sẽ không để lộ dáng vẻ u sầu, rũ rượi như thế này trước mặt người khác.
Ngay cả Lạc Chân cũng nhận ra, lần này gặp lại, Bùi Nghi không còn giống với lần trước.
Mùi hương cà phê đặc trưng lan tỏa khắp không gian, phảng phất chút đắng nhẹ nhưng mê hoặc.
Lạc Chân rũ mắt, ngón tay khẽ quấy chiếc muỗng trong ly. Chỉ đến khi làn hơi nóng của cà phê trong không khí tan hết, nàng mới dừng lại động tác, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Bùi Nghi – người đang trầm mặc ngồi đối diện.
"Về chuyện của Ninh Nhu, cô biết được bao nhiêu?"
Câu hỏi trực diện, ngắn gọn và thẳng thắn.
Bùi Nghi khẽ giật mình, hai tay đặt trên đầu gối bất an đan vào nhau. Một lúc lâu sau, nàng mới lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt:
"Cô đã biết hết rồi sao?"
Ánh mắt Lạc Chân vẫn lãnh đạm.
Chỉ khi nhắc đến Ninh Nhu, giọng điệu của nàng mới trở nên dịu dàng hơn:
"Đúng vậy, Nhu Nhu đã nói hết với tôi rồi."
Giáp mặt thế này, có lẽ là lúc để nói rõ mọi chuyện.
Bùi Nghi trên mặt thoáng hiện nét thẹn thùng, nhưng lần này, nàng không giấu diếm nữa, đem tất cả những gì mình biết nói ra.
Câu đầu tiên nàng thốt ra khiến Lạc Chân hoàn toàn kinh ngạc:
"Mẹ của Ninh Nhu, rất có thể chưa chết."
Chu Như Quang chỉ đến ở rể nhà họ Bùi sau khi Ninh Nhu ra đời. Ít nhất vào thời điểm đó, mẹ của Ninh Nhu không giống như lời hắn nói là đã mất vì bệnh từ lâu.
Mấy ngày trước, khi cố tình mở két sắt trong nhà để lấy giấy cam đoan, Bùi Nghi phát hiện một chiếc vòng cổ bên trong.
Chiếc vòng cổ này tuy được chế tác tinh xảo nhưng kiểu dáng đã cũ, hơn nữa phần dây xích ở giữa còn bị đứt một đoạn, nhìn qua giống như món đồ từ vài thập niên trước.
Có lẽ vì lời nói của Bùi Nghi đã tác động đến Bùi Huyên. Không lâu sau, nàng ta phát hiện Chu Như Quang lén lút mang chiếc vòng cổ đi.
Nếu đoán không sai, chiếc vòng cổ đó hẳn đã được mang đến tiệm vàng để sửa chữa.
Sau khi chiếc vòng cổ bị lấy đi, nó không bao giờ được trả lại nữa. Hơn phân nửa là đã được sửa xong và tặng đi.
Trực giác mách bảo Bùi Nghi rằng, chiếc vòng cổ đó chính là dành cho mẹ của Ninh Nhu.
Lần này trước khi đến Viên Hương, nàng đã phái người điều tra hành tung của Chu Như Quang. Chỉ tiếc rằng vẫn không tra ra được điều gì.
"Hắn mỗi tháng đều đi công tác. Tôi đã cho người điều tra tất cả những khách sạn hắn từng ở và nơi hắn từng lui tới trong mấy năm qua. Nhưng vẫn không tìm được mẹ của Ninh Nhu."
Bùi Nghi tỏ ra ảo não và tự trách. Có vẻ như mối quan hệ cha con giữa nàng và Chu Như Quang đã bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Lạc Chân cau mày, ánh mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc.
"Cô điều tra chuyện này, không phải chỉ vì Ninh Nhu đúng không?"
Nói đến đây, đã không cần giấu giếm nữa.
Bùi Nghi gật đầu, thừa nhận:
"Đúng vậy. Tôi muốn tìm bằng chứng chứng minh hắn đã bất trung với mẹ tôi, để buộc hắn cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi."
Lạc Chân nghe xong thì sững sờ, nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng.
Những hành động mờ ám của Chu Như Quang nếu bị phơi bày, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng cá nhân của hắn mà còn liên lụy đến gia đình nhà họ Bùi.
Điều Bùi Nghi muốn làm trước tiên là khiến Chu Như Quang phải ly hôn với Bùi Huyên.
Trong tình thế khó xử này, việc cô ta muốn bảo vệ danh dự gia tộc cũng không phải là điều khó hiểu.
Sắc mặt Lạc Chân dần bình thản lại, nàng khẽ nói:
"Hắn là cha của cô. Tôi nhớ quan hệ giữa hai người trước đây luôn rất tốt mà."
Hai người quen biết nhau từ khi còn trẻ, đều ít nhiều hiểu rõ tình hình gia đình của đối phương.
Giống như Tư Nhàn, Lạc Chân không thể nào lý giải được hành động của Bùi Nghi.
Lạc Chân nhíu mày, giọng nói nghiêm túc hơn:
"Cô đã nói với Nhu Nhu rằng mình sẽ tố cáo Chu Như Quang. Vậy lời này là thật hay chỉ là để xoa dịu sự áy náy trong lòng, rồi dùng những lời tốt đẹp để làm Nhu Nhu vui vẻ? Nếu chỉ là dối trá, vậy cô và Chu Như Quang, chẳng khác gì nhau."
Những lời nói của Lạc Chân không giữ lại chút tình cảm nào, thẳng thắn và lạnh lùng.
Bùi Nghi nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, không còn chút máu. Cô hiểu vì sao Lạc Chân không tin mình, và cô cũng chẳng có tư cách trách ai. Đây là hậu quả từ sai lầm năm đó mà cô phải gánh chịu.
"Nếu là nói dối," Bùi Nghi hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, "tôi đã không ngồi ở đây lúc này."
Cô tiếp tục, giọng trầm thấp nhưng từng câu đều lộ rõ sự căm hận:
"Hắn giam cầm Ninh Nhu. Tôi, mẹ tôi, anh trai tôi—chúng tôi đều không biết. Hắn đã lừa dối tất cả mọi người."
"Trước khi biết chuyện này, tôi cũng từng nghĩ hắn là một người cha tốt, tình cảm giữa chúng tôi luôn rất tốt. Nhưng thực tế, hắn chưa từng coi tôi là con gái mình thật sự."
"Trong mắt hắn, tôi chỉ là một công cụ để khoe khoang bên ngoài. Còn mẹ tôi, có lẽ chỉ là một cô gái nhà giàu ngây thơ dễ bị lừa gạt."
"Sớm từ nửa tháng trước, tay tôi đã không thể chơi đàn dương cầm được nữa. Nhưng hắn vẫn ép tôi phải biểu diễn để lấy lòng những nhà đầu tư kia. Nếu không phải vì chân phải tôi bị thương, hắn sẽ không bao giờ để tôi rời khỏi Hải Thị."
Lời tố cáo của Bùi Nghi không ngừng vang lên như những mũi dao đâm thẳng vào không khí.
Lạc Chân giật mình, nhanh chóng nhận ra chi tiết quan trọng trong lời nói của cô:
"Nhà đầu tư? Những nhà đầu tư nào?"
Không hề nghĩ ngợi, Bùi Nghi lập tức nói ra sáu cái tên.
"Chính là nhóm đầu tư phía sau dự án kia. Năm đó, khi Ninh Nhu được dì tôi thả đi, thí nghiệm của họ bị đình chỉ, gây tổn thất nghiêm trọng cho sáu công ty đó. Sự nghiệp của hắn cũng bị ảnh hưởng. Lần này, hắn tổ chức buổi biểu diễn là để mời sáu người đó tham dự."
Cô ngừng lại, ánh mắt đỏ hoe nhưng giọng nói vẫn tràn đầy phẫn uất:
"Tôi không hiểu chuyện kinh doanh. Nhưng tôi đã điều tra. Công ty của anh hai tôi—Bùi Lễ—trong những năm qua, vẫn có giao dịch với các công ty của họ."
Lạc Chân lặng thinh trong giây lát, sau đó thở dài, giọng điệu nặng nề:
"Công ty của anh hai cô, rất có khả năng là nơi giúp hắn hợp pháp hóa những khoản giao dịch tài chính bất hợp pháp. Để ngăn ngừa hậu quả, họ nhất định sẽ tiêu hủy mọi chứng cứ phạm tội."
Sự thật phơi bày khiến Bùi Nghi chết lặng. Cô lắp bắp hỏi:
"Cô... cô đang nói rằng, hắn dùng công ty của anh tôi để xóa sạch dấu vết phạm tội?"
Lạc Chân không trả lời trực tiếp, chỉ nói:
"Có khả năng. Hơn nữa, khả năng này rất lớn."
Lời nói của Lạc Chân như một đòn giáng mạnh, khiến Bùi Nghi run rẩy đến mức sống lưng lạnh toát. Cô không dám tin, trên đời lại có người như Chu Như Quang—lừa dối vợ con, giam cầm con gái ruột, bịa đặt cái chết của vợ trước, và lợi dụng tất cả chỉ để bảo vệ bản thân.
Lạc Chân quan sát biểu cảm của cô, trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:
"Chuyện này không hề đơn giản như cô nghĩ."
"Ngay cả khi cô tố cáo Chu Như Quang, Nhu Nhu cũng không thể được tự do. Nếu công khai sự thật, sáu công ty kia sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ấy."
"Muốn tố cáo, cô phải sẵn sàng kéo tất cả những người liên quan đến dự án đó—bao gồm sáu người đứng sau nó—ra trước ánh sáng."
"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro