Chương 14

-Năm đó nữ thần còn không phải nữ thần (14)

Lục Diêu ra ngoài, trong phòng chỉ còn Sở Lăng và Đường Lâm Trần Khiết.

Đường Lâm cùng Trần Khiết đều đang làm đề ôn tập, Sở Lăng im lặng ngồi trên ghế.

Lời nói hôm nay của bạn nam kia làm cho Sở Lăng nghĩ rất nhiều chuyện.

Sở Lăng lấy thẻ ngân hàng của mình đi ra ngoài.

Đưa thẻ vào máy ATM, thẻ vẫn chưa mở băng.

Khi Sở Lăng đi ngang qua thùng rác, tiện tay ném vào.

Nếu hắn đã quyết định đóng băng tài khoản của mình, thì mình làm gì cũng vô dụng. Vậy thì cứ tiếp nhận thôi.

Sở Lăng ngồi trên ghế dưới táng cây lớn, từ trước tới giờ không phát hiện tiền quan trọng như vậy, bây giờ mới biết.

"Lăng Lăng......" Lục Diêu vừa trở lại liền thấy Sở Lăng ngồi dưới cây lớn, vẻ mặt sầu muộn.

"Cậu về rồi."

"Cậu xuống vừa đúng lúc, chúng ta đi ăn cơm đi." Lục Diêu mới vừa từ tiệm internet trở lại, bán đi cổ phiếu đợt trước đã mua, lại mua một loại mới. Dựa theo như vậy đi tới, trước khi mình 18 tuổi tiền bạc khẳng định là đủ.

"Diêu Diêu......." Sở Lăng muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy ?" Trong mắt Lục Diêu thoáng có chút âm u, Sở Lăng hai ngày nay đều là như vậy, trong lòng giống như cất giấu chuyện gì, đều là những lời đồn đãi kia gây họa, "Vừa ăn cơm vừa nói đi."

"Thật ra thì không có gì, chẳng qua cảm giác có cậu thật là tốt." Sở Lăng không nỡ bỏ.

Trong lòng Sở Lăng thấp thỏm bất an, cô không có tiền rồi, mỗi ngày ba bữa đều là Lục Diêu lo, vấn đề của cô cũng không phải là vì lòng tự ái, mặc dù Lục Diêu làm cho mình cảm giác rất là có  tiền, nhưng mà Sở Lăng cảm thấy Lục Diêu sẽ nguyện ý không điều kiện mà nuôi một người mới quen được hai ba tháng.

Không có tiền, học phí của học kì tiếp theo cũng không có. Cứ như vậy sẽ không thể tiếp tục đi học.

Vốn muốn ích kỷ một lần, nương nhờ bên người Lục Diêu nửa năm, nhưng mà, nhưng mà chỉ cần vừa nghỉ Lục Diêu vì mình mà bị cha mẹ mắng, Sở Lăng cảm thấy rất đau lòng.

"Lăng Lăng, cậu muốn ăn cái gì ?" Lục Diêu cầm thực đơn hỏi.

"Tùy tiện." Sở Lăng trong lòng phiền não, cái gì cũng không muốn ăn.

"Được rồi, vậy để mình gọi, một cá chưng, một trứng gà xào cà chua, một thịt thái sợi xào nấm, canh súp hải sản."

"Sao cậu lại gọi nhiều món như thế ?"

"......" Lục Diêu cảm thấy có chút không quen Sở Lăng trước mặt, đây là đời này lần đầu tiên Sở Lăng tiết kiệm tiền như vậy, nghĩ một chút, Lục Diêu đã hiểu, cha của Sở Lăng nhất định đã giống như kiếp trước không còn cho Sở Lăng tiền. Cho nên hai ngày này dị thường, nguyên nhân có thể là về phương diện này đi ?

"Diêu Diêu, cậu có thiếu tiền xài hay không ?" Sở Lăng có chút cẩn thận hỏi.

Thấy biểu tình của Sở Lăng, Lục Diêu cảm thấy mình nên chứng minh một chút.

"Bằng không sau này tiền do cậu quản đi !" Lục Diêu từ trong túi của mình lấy ra thẻ ngân hàng đưa cho Sở Lăng.

Sở Lăng có chút ngây ngốc nhìn Lục Diêu.

"Biểu tình thật ngu, một hồi ăn cơm xong mình cho cậu một bất ngờ."

Lục Diêu đem thẻ nhét vào túi xách của Sở Lăng.

"Bây giờ ăn cơm trước đi."

Sau khi ăn cơm xong, Sở Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nào sẽ biến thành dạng này ? Sao Lục Diêu lại đem thẻ ngân hàng cho mình giữ ? Mặc dù trong lòng rất là vui vẻ, nói rõ Lục Diêu thật sự xem mình là bạn, còn là bạn rất thân.

"Dẫn cậu đi ngân hàng." Lục Diêu lôi kéo Sở Lăng vào ngân hàng.

"Xin chào, có thể giúp tôi làm một cái thẻ phụ được không ?" Lục Diêu đem thẻ của mình cùng với chứng minh thư đưa vào.

"Được, xin đợi một lát." 

Qua mười phút, hai cái thẻ cùng chứng mình thư được đưa ra.

"Nè, sau này cái này là của cậu." Lục Diêu đem thẻ phụ đưa cho Sở Lăng.

"Có muốn đi xem có bao nhiêu tiền cậu có thể sử dụng không ?" Lục Diêu nhìn dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác của Sở Lăng, nhịn cười không được.

Lục Diêu kéo Sở Lăng đi tới máy ATM, "Mật mã là 248926."

Sở Lặng chỉ vào kiểm tra số còn lại, sau đó.....

Nhìn trên hình thật là dài số 0, Sở Lăng cảm thấy mình có chút hoa mắt choáng váng, sao lại có nhiều tiền như vậy ?

Sở Lăng nhìn về phía Lục Diêu, tình huống của gia đình Lục Diêu giống như không tốt đi, nhưng mà cô ấy sao lại có nhiều tiền như vậy.

"Cậu làm gì mà nhìn mình như vậy, người ngoài không biết còn tưởng mình làm gì cậu nữa ?!" Lục Diêu không dự định gạt Sở Lăng, cô còn dự định phải che chở Sở Lăng suốt đời, đương nhiên phải cho Sở Lăng biết tài chính của mình, bằng không lúc Sở Lăng bị khi dễ chẳng phải chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng ?

"Mình dẫn cậu đi chỗ này, cậu sẽ hiểu." Lục Diêu dắt tay Sở Lăng, "Đến lúc đó đừng có sùng bái mình quá nha !"

"Cậu dẫn mình tới tiệm internet làm gì ?" Sở Lăng nhìn Lục Diêu quen thuộc nạp tiền, mở máy vi tính lên. Trong lòng nghi ngờ.

"Đến đây, ngồi xuống, mình cho cậu xem đồ vật." Lục Diêu mở máy lên mạng.

"Cậu xem cái này."

"Đây là......cổ phiếu ?" Sở Lăng cũng đã nghe nói qua cái này, lúc ấy là nghe người đàn bà kia ở sau lừng cùng Sở Dung oán trách người đàn ông kia, "Đã nói đừng đem tiền đi đầu tư chứng khoán, nhưng ba con chính là không nghe, bây giờ được rồi đó, tổn thất một lần nhiều như vậy !".

Ở trong ấn tượng của Sở Lăng, đồ vật này phiêu lưu rất cao.

"Mình chính là dùng cái này để kiếm tiền."

Trong nháy mắt Sở Lăng cảm thấy nếu như cái thế giới này quả thật có thần tiên tồn tại, vậy hình dạng nhất định rất giống Lục Diêu !

*Rắc rắc* Lục Diêu nhanh tay lẹ mắt chụp lại khoản khắc này của Sở Lăng, "Không thể không nói cái biểu tình này phải được lưu lại !"

"Muốn chết ! Đưa điện thoại cho mình !" Sở Lăng biết mình bị chụp lén, lập tức muốn cướp điện thoại di động.

"Cái này mình muốn lưu lại !" Lục Diêu rất thích xem mặt Sở Lăng khi tức giận, thời khắc này Sở Lăng rất giống một cô gái bình thường không chịu qua tang thương.

"Giữ lại để cho cậu sau này có cơ hội cười mình sao ? Mình không có bị ngu !" Sở Lăng cắn răng nghiến lợi nói bên tai Lục Diêu.

"Lăng Lăng, nơi này nhiều người như vậy, chú ý hình tượng, tiện thể nói một chút, mình còn chưa đủ 18 tuổi, không thể vào tiệm internet được, cậu đừng hại mình bị đuổi ra ngoài nha !"

"Cậu ! ! ! Chúng ta đi ra ngoài."

Lục Diêu nhìn một chút cũng không có gì phải làm, liền lôi kéo Sở Lăng đang liều mạng muốn cướp điện thoại đi ra ngoài.

"Hô......" Rốt cuộc đi ra, không khí bên trong thật khó ngữi.

"Đưa điện thoại đây !"

"Lăng Lăng, bằng không mình cho cậu chụp lại một tấm. Như vậy sẽ không cần lo lắng mình cười cậu."

"Kia, làm biểu tình gì cũng phải nghe lời mình." Sở Lăng ra vẻ lại muốn cướp điện thoại.

"Ách... thôi được, nhưng mà chúng ta đi đến công viên trước mặt đi." Lục Diêu chỉ chỉ công viên cách đó không xa, Lục Diêu cũng không muốn ở chỗ này, mặc dù không nhiều người lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại.

Cuối cùng ở trong điện thoại của Sở Lăng có một tấm hình mà ngày sau Lục Diêu không muốn nhớ lại  kết thúc trò nháo kịch này.

"Phải về phòng ngủ sao ?" Sở Lăng hỏi, bởi vì đã 4 giờ chiều.

"Chờ một chút, mình còn có chút việc." Lục Diêu lôi kéo Sở Lăng đi đến một nhà bưu điện cách trường học không xa.

"Tôi muốn gửi một bưu kiện."

Sau đó Lục Diêu từ trong túi sách của mình lấy ra món đồ được gói rất kỷ bằng giấy báo.

"Lăng Lăng, cậu tới đây viết."

Lục Diêu lấy điện thoại di động ra, trên màn hình có một địa chỉ, "Người gửi ghi tên cậu đi."

Sở Lăng dựa theo yêu cầu của Lục Diêu viết xong, từ tay Lục Diêu nhận gói đồ, xúc cảm này.....

Sở Lăng kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Diêu, nhưng cũng không nói gì, đem đồ vật bỏ vào hộp, sau đó đưa cho nhân viên bưu điện.

"Mười lăm đồng."

Lục Diêu lấy ra mười lăm đồng đưa cho nhân viên.

"Đi thôi."

"Diêu Diêu, sao cậu phải gửi tiền ?"

"Từ từ sau này mình sẽ giải thích rõ ràng cho cậu." Lục Diêu cau mày.

Tiền kia là gửi cho nhà đã đem mình sinh ra và nuôi lớn. Về phần tại sao dùng gửi qua bưu điện, hơn nữa còn không phải ghi tên mình gửi, cái này là kinh nghiệm từ đời trước.


-----------------------------------

P/S: Thật có lỗi. Hôm qua cúp điện không đăng được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro