Chương 22

-Năm đó nữ thần còn không phải là nữ thần (22)

Trời đã có chút tối, khi Đường Lâm và Trần Khiết về đến trước cổng ký túc xá, Trần Khiết có chút thấp thỏm.

"Khiết Khiết, sao vậy ? Cậu có sao không ?" Đường Lâm hỏi.

"Không.... không có sao....." Trần Khiết đang suy nghĩ đến cảnh tượng bây giờ ở ký túc xá.

"Nghe nói vừa rồi có cảnh sát đến ký túc xá nữ sinh, có chuyện gì xảy ra vậy kìa ? Lại có người ném đồ sao ?" Hai cô gái vừa đi ngang qua, một cô gái nói với cô gái còn lại.

Trong lòng Trần Khiết run lên, " Bạn học, có chuyện gì xảy ra sao ?"

"Chúng mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng là kinh động đến cảnh sát."

"À, vậy cảm ơn nha."

"Khiết Khiết, cậu có chút kỳ quái....." Đường Lâm nói.

"Mình không sao, trở về phòng ngủ thôi." Sở Lăng đã chết rồi sao ? Nếu như không chết thì đến đây phải là xe cứu thương chứ không phải xe cảnh sát, Trần Khiết cẩn thận nhớ lại một lần, xác định mình không để lại dấu vết gì, túi đồ đó mình đã bỏ vào ngăn bàn của Lục Diêu, nếu nói như vậy, cảnh sát đến là để mang Lục Diêu đi ! Suy nghĩ đến nữa đời sau của Lục Diêu là phải sống trong tù tội, Trần Khiết có loại khoái cảm quỷ dị, đồng thời cái thế giới này cũng không có Sở Lăng, Trần Khiết cảm thấy không lúc nào vui vẻ bằng lúc này.

Lúc mở cửa phòng ngủ, nụ cười trên mặt Trần Khiết biến mất, bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn đến là Sở Lăng.

Sở Lăng còn sống ? Vậy cảnh sát đến đây làm gì ?

"Có phải rất kinh ngạc không ?" Vốn là đang ngồi trên ghế của mình Lục Diêu đứng lên, " Ly nước kia là tôi uống, mới vừa từ bệnh viện trở về."

"Nước gì ? Bạn nói cái gì, mình nghe không hiểu ?" Trong lòng Trần Khiết lo sợ. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này ? Đừng sợ, cô ta nhất định không biết là mình làm ! Mình không có liên quan đến chuyện này !

"Không sao, không thừa nhận cũng không sao." Lục Diêu cười, nhưng trên mắt không hiện lên niềm vui, "Chú cảnh sát, việc tiếp theo là của các người."

"Ừ." Hai người cảnh sát hướng về phía Lục Diêu gật đầu một cái, sau đó chuyển sang Trần Khiết, "Bạn học, xin chào,  cô dính líu đến vụ án cố ý gây thương tích, cần theo chúng tôi về hợp tác điều tra."

"Vì cái gì ? Tôi không biết gì hết ! !" Trần Khiết vẫn còn nói xạo.

"Về phần vì cái gì, cô theo chúng tôi về cục cô sẽ biết."

Một người cảnh sát già hơn trợn mắt với người cảnh sát mới vừa nói, sau đó nói với Trần Khiết, "Nếu như cô trong sạch, chúng tôi có thể giúp cô chứng minh, cho nên cô nhất định phải theo chúng tôi trở về cục cảnh sát. Nếu như không đi, coi như cô đang chóng người thi hành công vụ."

"Khiết Khiết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?" Đường Lâm vẫn không suy nghĩ ra rốt cuộc đã có chuyện gì.

"Mình cũng rất muốn biết có chuyện gì ? ! Bằng không tôi sẽ không theo các người đi !" Khi Trần Khiết nhìn thấy Đường Lâm, trong lòng sinh ra một ý nghĩ.

Lục Diêu thấy  biểu tình của Trần Khiết, làm sao mà không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, lúc này Lục Diêu nảy sinh ra ý tưởng mới, đều cô ta đã muốn làm như vậy, mình cũng nên giúp một chút. Mình còn nhớ rất rõ ràng kiếp trước Đường Lâm giúp Trần Khiết nhiều như thế nào. Vốn là đang nghĩ làm thế nào cho Trần Khiết ở trong tù sống khổ cực, làm sao để cho cô ta nếm thử cảm thụ lúc ban đầu Sở Lăng cơ khổ không chỗ nương tựa, nếu như nói đến cơ khổ không chỗ nương tựa, sao lại có thể bỏ qua Đường Lâm đây ? !

"Bằng không, chú cảnh sát, chú nói rõ ràng cho cô ấy biết đi, như vậy cô ấy mới có thể ngon ngoãn đi theo các người !"

Sở Lăng nhìn Lục Diêu, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, sao Lục Diêu có thể nói giúp Trần Khiết ?

Lục Diêu nhìn về phía Sở Lăng, trao một ánh mắt an tâm.

"Lục Diêu, cô muốn cái gì ? tôi có chọc giận gì cô ! Để cô vu oan cho tôi ? !" Trần Khiết nghe tiếng của Lục Diêu, hướng về phía Lục Diêu quát.

"Phòng ngủ của chúng ta chỉ có bốn người, chúng ta đã từng có xung đột, tôi bị bỏ thuốc, người đầu tiên bị nghi ngờ phải là cô, chuyện này rất bình thường !" Lục Diêu từ từ dẫn dắt nói, "Chỉ có cô có thành kiến sâu nhất với tôi !" Lục Diêu không có đề cập đến những thứ mình tìm được, nói như suy đoán.

"Cô nói như vậy là có ý gì ? Rõ ràng người có thành kiến sâu nhất với cô là Đường Lâm ? ! Hơn nữa sáng sớm hôm nay từ rất sớm Đường Lâm đã thức dậy đi vệ sinh ! Tại sao các người lại không nghi ngờ cô ấy mà nghi ngờ tôi ?"

Lục Diêu trong lòng lắc đầu một cái, đúng là quá trẻ tuổi, đúng là theo dẫn dắt của mình mà đi.

Lục Diêu nhìn đến Đường Lâm sắc mặt đã tái nhợt, thời khắc này mới phát hiện bạn thân  của mình là loại người gì ?

Đường Lâm không thốt nên lời, bởi vì cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lúc bước vào phòng ngủ cô cũng chỉ tò mò tại sao trong phòng lại có cảnh sát, những vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua thông qua lời nói của mấy người này cảm thấy có thể là mất đồ. Hoặc là những thứ khác, coi như vẫn không hiểu chuyện đang diễn ra , nhưng câu nói kia của Trần Khiết, cô vẫn có thể hiểu, đây là bị phản bội sao ?

"Bạn Trần Khiết, chúng tôi nói lần cuối, mời cô theo chúng tôi trở về hợp tác điều tra, cô không hi vọng chúng tôi dùng biện pháp mạnh đi, hoặc là kinh động đến nhà trường !" Người cảnh sát hơi già lại nói lần nữa, đã từng thấy qua rất nhiều phạm nhân, hắn đã luyện thành bình tĩnh, nhưng lần này hắn vẫn không nhịn được mà cau mày, mới chỉ là con nít miệng còn hôi sữa, lại có thể có tậm địa ác độc như vậy, hơn nữa không có chút hối cãi nào, còn muốn giá họa cho người khác ! Chuyện này là lần đầu tiên nhìn thấy, trước kia bắt qua những phạm nhân ở độ tuổi này, ai mà không bị lương tâm hành hạ đến chết đi sống lại ? !

"Tôi có thể gọi ba ba tới đây không ?" Trần Khiết hiểu hôm nay mình không tránh khỏi phải đến cục cảnh sát rồi.

"Có thể, kêu hắn trực tiếp đến cục cảnh sát của chúng tôi, chúng ta đi thôi."

Trần Khiết thấy dù giãy dụa thế nào đi nữa cũng không còn dùng được, cũng liền suy nghĩ, một là không có người gặp chuyện không may, hai là dù cha không dùng được, cũng còn cô cô và dượng, cô của mình rất thương mình, cô cô nhất định không đành lòng để mình gặp chuyện không may, lại nói, đối phương không chắc là có chứng cớ, chẳng qua là điều tra mà thôi, mình cũng không lưu lại dấu vết gì !

Trần Khiết bị mang đi, Đường Lâm còn không có phản ứng rốt cược đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết bạn tốt từ nhỏ đến lớn của mình vì một ít nguyên nhân mà đem mình bán (làm lá chắn).

"Diêu Diêu, cậu nói thử xem, cảnh sát có tìm ra chứng cớ không ?" Buổi tối, Sở Lăng chuôi vào chăn của Lục Diêu, nhẹ nhàng hỏi.

Đồ ngủ của Sở Lăng là đầm trắng, lúc chuôi vào mang theo một luồng gió lạnh, bởi vì hai người cũng tương đối gầy, cho nên giường cũng không có chật.

Lục Diêu ôm Sở Lăng vào ngực, không biết có phải là vấn đề về thể chất hay không, thân thể của Lục Diêu đều rất ấm áp, mới vào chăn không lâu, toàn ổ chăn cũng đã ấm lên.

"Không biết, đó là chuyện của cảnh sát, chúng ta chỉ cần chờ kết quả là được rồi." Lục Diêu cũng không nói cho Sở Lăng biết cô đã tìm ra toàn bộ chứng cứ giao cho cảnh sát.

"Ừ, đúng rồi, mình không muốn về giường, ở chỗ của cậu thật ấm áp."

"Đây là muốn mình làm ấn giường sao ?" Lục Diêu trêu chọc.

"Cô nương, dáng dấp không tệ, cười trước một cái cho gia xem, cười đẹp, gia liền cân nhắc tối nay lâm hạnh ngươi !" Sở Lăng cười xinh đẹp, khóe mi toát lên nhàn nhạt phong tình, trong nháy mắt, Lục Diêu giống như thấy được cô gái phong tình vạn chủng (đủ loại phong tình) trên tấm áp phích ở quảng trường đã trở lại.

Lục Diêu ngăn chặn nội tâm phức tạp tình cảm, "Mau ngủ đi ! Nha đầu ngốc !" Lục Diêu ôm eo của Sở Lăng, "Hôm nay cậu bị dọa sợ rồi, ngủ sớm một chút đi."

"Ừ, ngủ ngon." Sở Lăng cảm thụ hơi ấm trên người Lục Diêu, từ từ ngủ say.


P/s : Mọi người ngủ ngon. 

Mình sẽ không giải thích nhiều việc liên quan đến câu truyện, vì có thể mất đi kịch tính.

Nhưng mọi người hãy nhớ lúc này Sở Lăng mới chỉ 16 17 tuổi thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro