Chương 27

-Năm đó nữ thần còn không phải là nữ thần (27)

Lục Diêu liên hệ với một công ty trang trí có uy tín, sau khi trao đổi xong với người phụ trách thì về phòng ngủ phụ đạo cho Sở Lăng.

Dù sao thì sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ này sẽ phải tách khoa, Lục Diêu hi vọng Sở Lăng đạt được kết quả tốt nhất khi tách khoa. Tốt nhất là vào được lớp thực nghiệm của khoa Nghệ Thuật, vì hai lớp thực nghiệm của khoa Tự nhiên và Nghệ Thuật là hàng xóm với nhau.

Bởi vì nhiều năm qua, hầu hết những học sinh từ Trung Học Đệ Nhất cấp (THCS) đều chọn khoa Tự Nhiên, cho nên học sinh khoa Nghệ Thuật đại khái chỉ bằng phân nửa khoa Tự Nhiên, để tiện cho việc quản lý, nhà trường phân ra lớp bình thường và lớp thực nghiệm ở lầu khác nhau. Từ Cao nhất (lớp 10) đến Cao tam (lớp 12) của lớp thực nghiệm Nghệ Thuật và Tự Nhiên là chung một lầu, cũng chính là lầu có phòng dạy nhạc, một khối có chừng mười lớp thực nghiệm, tám lớp Tự Nhiên và hai lớp Nghệ Thuật. Trong mười lớp thực nghiệm còn có một lớp chuyên,lớp đó chỉ có top 30 toàn trường mới có thể vào. Lục Diêu nhớ không lầm thì lớp chuyên nằm kế bên lớp thực nghiệm khoa Nghệ Thuật.

Lục Diêu cũng nói với Sở Lăng về chuyện chia lớp như vậy, cho nên Sở Lăng cũng không có đi học, mỗi ngày đều ở trong phòng để Lục Diêu dạy những bài trọng tâm.

Từ sáng Lục Diêu đã gọi điện thoại cho thầy Lưu, chính là nói trong khoản thời gian này mình và Sở Lăng sẽ không đến lớp, bởi vì thành tích của Lục Diêu và đặc cách của Hiệu Trưởng, thầy Lưu cũng mắt nhắm mắt mở.

Kỳ thi cuối kỳ rốt cuộc thì vẫn phải đến, phần lớn học sinh đều là hưng phấn, dù sao thì sau khi thi xong sẽ được nghĩ rất nhiều ngày, về nhà ăn Tết.

Sở Lăng và Lục Diêu giống nhau, đều sẽ không về nhà mừng năm mới. Hơn nữa Lục Diêu đã sớm quyết định khi thi xong cả hai sẽ đến Bắc Kinh.

Kỳ thi qua rất nhanh. Môn cuối cùng là Nghệ thuật toàn diện, sau khi thi xong, Lục Diêu lập tức lôi kéo Sở Lăng về phòng thu xếp đồ đạc.

"Chỉ cần lấy một hai bộ là được rồi, những thứ khác đến nơi chúng ta hẳn mua, đem đồ quá nhiều sẽ rất bất tiện." Lục Diêu dặn dò.

"Ừ." Sở Lăng rất kích động, đây là lần đầu tiên xa nhà, hơn nữa còn là cùng đi với Lục Diêu.

Đúng lúc này, Đường Lâm trở lại.

Nếu hiện tại không thấy Đường Lâm, Lục Diêu cũng nhanh quên trong phòng ngủ còn có một người nữa, bởi vì hầu như mỗi buổi tối sau khi Lục Diêu và Sở Lăng ngủ Đường Lâm mới quay về phòng ngủ, sau đó lúc hai người còn chưa thức thì đã đi, Lục Diêu biết đó chính là bị đả kích.

Đường Lâm cũng không nhìn Sở Lăng và Lục Diêu, trực tiếp mở ra tủ của mình, thu dọn đồ đạc.

"Lăng Lăng, chúng ta phải nhanh lên, chiều 5 giờ máy bay cất cánh."

"Biết rồi. Xong ngay." Sở Lăng vừa nói vừa kéo lại dây kéo của túi du lịch, sau đó hướng về phía Lục Diêu làm dấu tay Ok, "Rồi, mình đã giải quyết xong !"

"Vậy đi thôi." Lục Diêu cầm lấy máy tính xách tay trên bàn.

"Ừ, đi thôi." Sở Lăng cực kỳ tự nhiên đi  đến dắt tay Lục Diêu, sau đó nắm tay cô chạy.

Xuống may bay, Lục Diêu có chút không thích ứng, dù sao lúc đầu khi mình tới nơi này cũng phải là ba năm sau.

"Đi Thủy Mộc Thanh Hoa." Lục Diêu bắt một chiếc taxi, kéo Sở Lăng lên xe, sau đó nói.

"Diêu Diêu, Thủy Mộc Thanh Hoa là nơi nào.? " Sở Lăng cài dây an toàn, quay đầu hỏi.

"....." Lục Diêu nhìn Sở Lăng, ánh mắt u ám, chứa đựng rất nhiều đau đớn, cô làm sao nói cho cô ấy biết, đó là nơi cô nợ cô ấy.

"Diêu Diêu, cậu không sao chứ ?" Sở Lăng đưa tay sờ trán Lục Diêu, "Có phải nhức đầu hay không ?" nghe nói có nhiều người từ phương Nam ra phương Bắc sẽ không quen.

Lục Diêu lắc đầu một cái, không có.

Khi xe chạy qua quảng trường lớn nhất thành phố, Lục Diêu vẫn theo thói quen nhìn ra ngoài, nơi đó có dựng một tấm áp phích cực lớn, nhưng người trên tấm áp phích vẫn chỉ mang một nụ cười bình yên, chứ không phải là người làm cho tim mình loạn nhịp. Lục Diêu quay đầu nhìn người kế bên đang vui vẻ nhìn ra ngoài cửa xe, cả đời này, mình sẽ không làm một người chỉ biết im lặng mà nhìn. Bất luận cậu bay xa đến đâu, mình cũng sẽ nắm tay cậu thật chặc, không để cho cậu gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Từ trước tới nay Lục Diêu vẫn không có ý định bẻ gãy ước mơ của Sở Lăng, mặc dù một lần nữa Sở Lăng trở thành nữ thần sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng Lục Diêu tin tưởng vào năng lực của mình, mình của hiện tại sẽ không giống như mình của kiếp trước, mạnh mẽ lên, để có thể bảo vệ được Sở Lăng, hơn nữa khi mình nhìn thấy bộ phim đầu mà Sở Lăng tham gia, mình cũng đã cảm thấy Sở Lăng là do trời sinh để trở thành Nữ Thần của toàn dân.

"Đến rồi, các cô đến tìm người thân sao ?" tài xế taxi cười nói, "Tổng cộng 55 đồng."

Lục Diêu gật đầu một cái, không nói gì thêm.

Vừa xuống xe, Lục Diêu gọi một cuộc điện thoai, "Chúng tôi đến rồi, đang đứng trước cửa."

Thủy Mộc Thanh Hoa là một khu chung cư loại trung, với nơi này Lục Diêu cũng không mấy quen thuộc, bởi vì kiếp trước khi không có tiền, Sở Lăng và Lục Diêu phải ở tập trung, sau khi có tiền thì ở biệt thự, nói cách khác loại chung cư như này Lục Diêu chưa từng đi qua.

Chỉ chóc lát sau,một chàng trai trẻ mặc áo lông màu trắng cao hơn mét tám chạy đến, nhìn xung quanh một cái, ánh mắt dừng lại trên người Lục Diêu và Sở Lăng mấy lần rồi dời đi, tiếp tục nhìn xung quanh.

Trong lòng Lục Diêu buồn cười, thì ra cái người làm cho vô số nghệ sĩ cắn răng nghiến lợi được xưng vua của cẩu tử(paparazi) lúc còn trẻ là dạng này, thật đúng là..... nhân mô cẩu dạng (là người nhưng làm việc của chó)...

"Uông Mông....." Lục Diêu không nhịn được kêu lên. 

"A !" Uông Mông quay đầu nhìn Lục Diêu.

Hắn là bị gọi ra nhận người, đối phương là khách hàng thân thiết, bây giờ thì là Cô chủ của hắn rồi. Mới vừa rồi khi hắn ra tới đã nhìn thấy Sở Lăng và Lục Diêu, dù sao thì mỹ nữ lúc nào cũng làm người khác muốn nhìn, huống chi còn là hai người, nhưng hắn cũng không có đem hai người này liên tưởng đến người mà hắn muốn nhận, người hắn muốn nhận chính là thần tượng trong lòng hắn, mặc dù tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt, muốn có tư liệu của cô ấy rất dễ dàng, nhưng mình là một người có đạo đức nghề nghiệp, làm sao có thể điều tra tư liệu của khách hàng, cho nên nhìn rồi thôi, Uông Mông chỉ biết một chút chuyện liên quan tới Lục Diêu, một trong số đó là tài quản lý, khi khoản giao dịch cuối cùng kết thúc, Lục Diêu gọi cho hắn hỏi hắn có muốn phát triển ở Bắc Kinh không, lúc ấy hắn do dự, có thể tới nơi này dễ phát triển dĩ nhiên không tệ, nhưng bây giờ mình chỉ có một người, nguồn gốc tin tức cũng chỉ dựa nào một bộ máy tính.

Lục Diêu hình như biết hắn lo lắng cái gì, liền nói ra những hướng phát triển của Sở Trinh Thám mà cô suy nghĩ, mỗi một chữ đều rơi vào lòng Uông Mông, quan trọng là giải quyết được vấn đề lớn nhất của Uông Mông, đó chính là tiền.

Uông Mông  không còn suy nghĩ gì nữa, lập tức đồng ý. Kết quả Lục Diêu bảo hắn tới Thủ Đô trước giúp cô làm một chuyện.

Nhìn email mới biết được là mua một căn nhà chung cư và đựa theo yêu cầu của cô mà trang trí.

Tiền mà Lục Diêu gửi cho hắn thấy được cô không nói đùa, Uông Mông có một loại dự cảm rất mãnh liệt, thời cơ của mình đã tới rồi ! Vì vậy vui vẻ điên cuồng chạy đi hồi lại nhà mình mướn, đi tới thủ đô, tìm căn chung cư mà đối phương đã nói.

Hôm qua nhận được điện thoại bảo hôm nay sẽ đến, Uông Mông ôm trong lòng tràn đầy nhiệt huyết chờ đợi cùng đối phương đại triển hoành đồ..... Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, Uông Mông lập tức xoay người lại, sau đó.... sau đó thì nhìn thấy Lục Diêu.

"Cô.... cô.... cô là .... ?" Trong lòng Uông Mông hơi loạn, sao không phải là dáng vẻ mà mình hình dung trong đầu ?!

"Lục Diêu." Lục Diêu nhìn thây bộ dạng như bị đả kích của Uông Mông, mặc dù biết quả thật mình bây giờ có chút hơi... nhưng vẫn rất khó chịu, toàn bộ khí tràng toát ra.

Uông Mông còn muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không dám chống lại ánh mắt của đối phương, quá lạnh lùng sắt bén, giống như thanh kiếm mới ra khỏi vỏ.

Nhớ lại mấy chuyện mà Lục Diêu giao cho mình làm, Uông Mông cảm thấy mình sắp tiêu rồi, không phải đã sớm biết không nên xem người qua bộ dáng bên ngoài sao ? Tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy ? !

"Kia....." Uông Mông ánh mắt lóe lên, trong lòng có chút bất an, "Nhà đã trang trí theo yêu cầu của cô xong rồi, đây là chìa khóa, tôi dẫn hai người đi."

"Không cần, chúng tôi tự mình đi." Lục Diêu cầm chìa khóa, kéo Sở Lăng đầu óc còn mơ hồ đi vào trong.

Không phải là Lục Diêu tức giận, chỉ là không muốn Uông Mông vào bên trong, cô biết căn nhà đó ở nơi nào.

Cây xanh ở Thủy Mộc Thanh Hoa đúng là không tệ, sau 5 năm cùng bây giờ không khác gì mấy, nếu như có khác biệt, thì là 5 năm sau cây cao hơn. Nhưng bây giờ thì có cảm giác như đi vào trong rừng, rất thoải mái.

"Diêu Diêu, cậu có mua nhà ở trong đây ?" Sở Lăng đoán được chút ít.

"Ừ, đến rồi." Lục Diêu nắm tay Sở Lăng bước vào.

Lần đầu tiên bước vào liền nhìn thấy ban công lộ thiên.

"Diêu Diêu....." Sở Lăng la lên, đây là dạng ban công mà cô thiết kế ở khu chung cư gần trường, bất luận là ghế nằm hay bàn gỗ đều giống như trong tưởng tượng của cô. Lang cang bị một loại dây leo không biết tên bao phủ.

"Vào nhà đi." 

Màu sắc trang trí trong phòng làm cho người ta cảm thấy ấm áp, vừa bước vào sẽ có loại cảm giác được về đến tổ ấm, trên nền đất gần cửa phủ một thảm lông dê thật dày. Sở Lăng cởi giày, chân không đạp lên. Hơi nhột một chút.

"Diêu Diêu, sau này đây chính là nhà của chúng ta ......" Sở Lăng hưng phấn đi xem chung quanh nhà, không có chú ý tới khi Lục Diêu nghe thấy câu nói này ánh mắt đỏ lên.

Diêu Diêu...... sau này chúng ta có thể có một căn nhà như vậy hay không ...

Ban đầu khi Sở Lăng nhìn qua gian nhà này đã hỏi mình như vậy, lúc đó mình thật khờ......thật khờ....

"Ừ, sau này đây chính là nhà của chúng ta !" Lục Diêu cười kéo Sở Lăng lại, " Chân không lạnh sao ?"

"Không lạnh !" Sở Lăng quay lại ôm lấy Lục Diêu, "Diêu Diêu, cậu nói xem mình có đang nằm mơ hay không ? Sau khi tỉnh lại mình sẽ đang ở trong căn nhà kia ?"

"Sẽ không, nếu như là mơ, mình sẽ không để cậu tỉnh lại." Lục Diêu sợ mình đúng là đang nằm mơ.

"Diêu Diêu, có ai đã nói qua, cậu rất biết nói lời ngon ngọt chưa ? Nếu như cậu là nam, sẽ tuyệt đối là kẻ địch của toàn bộ nam giới !"

"Sao vậy ?"

"Bởi vì cậu sẽ hấp dẫn tất cả các cô gái....."

"Vậy có hấp dẫn được cậu chưa?" Lục Diêu trêu chọc.

"Cái này......" Sở Lăng suy nghĩ, nếu như Lục Diêu theo đuổi mình thì..... tim đập nhanh một chút, mặt của Sở Lăng lập tức đỏ lên, tránh đi ánh mắt của Lục Diêu, "Mình.... mình mới sẽ không !"

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Sở Lăng, Lục Diêu cũng hiểu, "Đúng rồi, cậu mới sẽ không ! Lăng Lăng của chúng ta mị lực vô hạn, là mình si mê Lăng Lăng."

Chỉ có Lục Diêu mới biết những lời này có bao nhiêu thật.

Bởi vì những lời này mặt của Sở Lăng càng đỏ hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro