Chương 29

Lục Diêu đem những kế hoạch mà mình viết ra lúc còn trong trường đưa cho Bạch Cảnh.

"Cái thẻ này có tiền đủ để cậu chi trong vòng một năm. Công ty và những chuyện khác đều có ghi trong đó." Lục Diêu đem đồ vật đưa cho Bạch Cảnh, "Từ lúc này cho đến Tết Nguyên Đán, mỗi ngày tôi sẽ dành ra 2 giờ để dạy cho cậu những chuyện cần thiết và cách dùng người."

"Học ở nơi nào ?" Bạch Cảnh nhìn phần tài liệu, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mình coi như là may mắn rồi, cái này so với những thứ học được trong trường còn có ích hơn.

"Thời gian và địa điểm tôi sẽ thông báo sau. Có gì không hiểu cứ gọi cho tôi." Lục Diêu sẽ không để Bạch Cảnh đến nhà nhỏ của cô và Sở Lăng. Đó là khoảng trời riêng của cô và Sở Lăng, sẽ không mang bất kỳ người nào đến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì sau này cũng sẽ không dọn nhà.

Lục Diêu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ. Sở Lăng đã thức dậy rất lâu rồi.

"Vậy có chuyện gì thì gọi cho tôi, tạm biệt." Lục Diêu thu hồi hợp đồng Bạch Cảnh đã ký với mình.

Vì an toàn, hai người ký một bản hợp đồng, giải thích cặn kẽ quan hệ hợp tác của hai người.

Nhưng đối với Lục Diêu hay là Bạch Cảnh, bản hợp đồng này chỉ làm cho có. Cái Lục Diêu muốn không phải là lợi nhuận, mà là thời cơ. Bây giờ trong giới giải trí cũng chưa có gì nóng. Hơn nữa vô luận là linh kiện hay đất đai bây giờ so với ba năm sau rẻ hơn rất nhiều. Cái Lục Diêu muốn là thời cơ lúc này, ba năm sau, công ty đã có chỗ đứng trong giới giải trí, đến lúc đó còn cần hai năm nữa, Lục Diêu không phải là không đợi được, nhưng cô thích mọi chuyện đều có thể nắm giữ trong lòng bàn tay mình, cô thích mạo hiểm, những sẽ không muốn mạo hiểm những chuyện có liên quan đến Sở Lăng. Cho nên cô chọn Bạch Cảnh, Bạch Cảnh tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, đây là người mà cô phải mất hai tháng để suy tính, đối với hắn, Lục Diêu cũng là lựa chọn tốt nhất, cái hắn muốn không phải là làm ra tiền, mà là quá trình, Bạch Cảnh là một người thông minh, cho nên từ trước đến nay hắn không dựa vào thế lực của gia tộc. Cái hắn muốn là tự mình trải nghiệm và rút ra kinh nghiệm, nhưng hầu như chưa bao giờ có cơ hội, bởi vì sẽ không có ai đem một khoản tiền lớn giao cho một sinh viên mới tiếp cận chuyện ngành còn chưa tốt nghiệp như hắn.

"Cùng ăn trưa đi." Bạch Cảnh thấy Lục Diêu luôn nhìn đồng hồ, vì vậy đề nghị.

"Không cần, trong nhà còn có việc, tôi đi trước. Mai gặp." 

Khi Lục Diêu đi ra quán cà phê, Uông Mông rốt cuộc nói ra những nghi ngờ trong lòng mình, "Cô không sợ hắn ôm tiên bỏ trốn sao ?" Từ đầu tới đuôi Uông Mông cũng không hiểu được giao dịch của hai người, mà hai người  cũng làm người khác cảm thấy khó hiểu.

Lục Diêu dám đem nhiều tiền như vậy đưa cho một người vừa mới gặp, hơn nữa còn đem kế hoạch của mình đưa cho người khác ? ! Hơn nữa người này chỉ là sinh viên đại học năm hai ? ! Cái thế giới này quá điên cuồng !

Mà Bạch Cảnh cũng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, hắn cũng không nghi ngờ đây có phải là cái bẫy, dù sao chỉ cần là người bình thường sẽ không làm những chuyện ngu ngốc này. Hắn cảm thấy Lục Diêu rất tin tưởng hắn.

"Người thông minh luôn biết bản thân muốn cái gì." Ánh mắt Lục Diêu nhìn xa xăm, nhẹ nhàng nói, "Bạch Cảnh là một trong số ít những người thông minh."

Kiếp trước tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, lúc ấy chẳng qua là chỉ cảm thấy người này không tệ, bây giờ nhìn lại, Bạch Cảnh là một người thông minh, luôn biết bản thân muốn cái gì. Chỉ khi biết mình muốn cái gì thì mới có thể lựa chọn. Có người đã nói, trong cuộc sống không phải là bạn bỏ ra cái gì, mà là bạn chọn lựa như thế nào. Kiếp trước mình cũng không biết mình muốn cái gì, cho nên sau tất cả mình lại tự bức bản thân vào khốn cảnh, thì mình mới ngộ ra. Kiếp này sẽ không bao giờ phạm vào lỗi của kiếp trước nũa.

"Đưa tôi về, trong khoảng  thời gian này, anh cũng tới học một ít đi." Lục Diêu quan sát Uông Mông, Uông Mông là một nhân tài có thể đào tạo, Lục Diêu có thể nhìn ra.

"Đã hiểu." Uông Mông lái xe đưa Lục Diêu về Thuỷ Mộc Thanh Hoa, mặc dù hắn vẫn không hiểu những chuyện giữa Bạch Cảnh và Lục Diêu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của hắn đối với Lục Diêu, nếu Lục Diêu tin tưởng Bạch Cảnh, như vậy hắn cũng sẽ tin tưởng.

Uông Mông quan sát người đang ngồi phía sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết cùng với biểu cảm lạnh lùng làm cho Lục Diêu rất giống một nữ vương, chính xác hơn, Lục Diêu chính là nữ vương, trừ những lúc ở trước mặt Sở Lăng, thật khó tưởng tượng, người mang dáng vẻ lạnh lùng bây giờ khi ở trước mặt Sở Lăng sẽ cười ấm áp như vậy, đúng, chính là ấm áp, Uông Mông theo thói quen nghề nghiệp, để cho hắn đối với mọi người đều thêm một phần nhạy cảm, Uông Mông cảm thấy khi Lục Diêu nhìn người khác, trong mắt đều không có nhiệt độ, nhưng mà mỗi lần nhìn tới Sở Lăng, ánh mắt của Lục Diêu như ẩn giấu một mặt trời nhỏ, vô cùng ấm áp.

"Dừng xe lại." Lục Diêu nhìn thấy nhà hàng quen thuộc, lên tiếng.

Uông Mông dừng xe, "Cô muốn gì ? Tôi sẽ xuống mua."

"Không cần, tôi tự đi, anh ở nơi này chờ tôi." thái độ của Lục Diêu vẫn rất xa cách.

Uông Mông cảm thấy Lục Diêu không quá chân thật, bất luận là năng lực hay khí chất đều giống như nữ vương trong truyện cổ, chỉ cần cô ấy ngồi đấy, không nói lời nào, sẽ giống như một bức tranh phong cảnh, yên ắng mà xinh đẹp.

Một lát sau, Lục Diêu xách một túi đồ nhỏ trở lại, tui đồ nhìn rất tinh sảo.

"Đi thôi."

Lục Diêu dựa vào ghế, không nói lời nào tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, đột nhiên Lục Diêu lại lên tiếng, "Dừng xe."

Uông Mông vội vàng dừng xe lại, còn tưởng rằng Lục Diêu giống như vừa nãy, thấy chỗ bán đồ ăn ngon, muốn xuống xe mua.

Chỉ có bản thân Lục Diêu biết tại sao cô kêu dừng xe. Sau khi xuống xe Lục Diêu liền hướng đến Quảng Trường đầy người mà đi.

Thấy sự cuồng nhiệt trong mắt đối phương, trong lòng Lục Diêu hiểu, đối phương rất cố chấp để tìm kiếm được mầm non tốt.

Người kia nhanh chóng chạy về phía Lục Diêu.

"Xin chào cô, tôi là Mạnh Nhiên, là một người tìm kiếm tài năng trẻ, xin hỏi cô có muốn làm minh tinh không ?" Mặt của đối phương do chạy quá gấp mà trở nên đỏ bừng, Lục Diêu nhìn đối phương so với năm năm sau như một trời một vực, trang phục cẩu thả, vẻ mặt non nớt, đột nhiên nhớ ra bây giờ Mạnh Nhiên chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Lục Diêu lắc đầu một cái, "Không muốn."

Mạnh Nhiên hiển nhiên không ngờ được Lục Diêu sẽ lập tức từ chối, trong mắt cô, Lục Diêu là một cực phẩm, Mạnh Nhiên biết kỹ năng diễn cái gì vẫn có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng là khí chất của một người sâu từ trong xương là không thể bồi dưỡng ra, giới giải trí bây giờ không thiếu người, nhưng mà người có khí chất giống như Lục Diêu là lần đầu tiên Mạnh Nhiên nhìn thấy, cho nên dù cô ấy đã cự tuyệt, Mạnh Nhiên vẫn không chịu buông bỏ, "Tại sao lại không muốn ?"

"Vậy cô có nguyện ý đến công ty chúng tôi làm người đại diện không ?" Lục Diêu đưa danh thiếp của Bạch Cảnh ra.

"Cô có ý gì ?" Rõ ràng là mình phát hiện một cực phẩm mầm non, thế nào mà cái mầm non tốt này lại muốn đào mình đi.

"Ý nghĩa trên mặt chữ." Lục Diêu quan sát Mạnh Nhiên, "Thà làm đầu gà không nguyện làm đuôi phượng, đầu gà còn có thể nắm giữ phương hướng của mình, đuôi phượng cả đời phải nghe chỉ huy, không đúng sao ? Khi nào nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho hắn, nói là Lục Diêu giới thiệu."

Nói xong thì xoay người rời đi, Lục Diêu biết Mạnh Nhiên nhất định sẽ gọi điện thoại, cô hiểu rất rõ cô ấy, kiếp trước cô ấy đã nói qua những lời này, thà làm đầu gà không làm đuôi phượng, kiếp trước cô ấy đã tìm ra mình và Sở Lăng, làm hai năm người đại diện của hai người, sau đó là kim bài người đại diện của công ty Bạch Cảnh.

Ban đầu khi mới ra mắt hai người cũng không có bối cảnh gì, trong giới giải trí, quy tắc ngầm rất thịnh hành, hai người có thể hoàn hảo không tổn hại gì qua hết năm đầu tiền đều dựa vào Mạnh Nhiên, Mạnh Nhiên là một người đại diện tài ba, hầu như toàn bộ giới giải trí cũng biết đụng vào người nào thì đụng chứ không nên đụng vào người của Mạnh Nhiên, cô ấy là một người điên, những người do cô ấy đại diện giống như con của cô ấy vậy, Mạnh Nhiên bảo vệ rất chặc, đương nhiên những người trong đó có tìm kiếm được và công ty cứng rắn giao cho, nói cách khác những người trong tay cô ấy có thể tự nguyện bị chìm, nếu như Mạnh Nhiên biết, tuyệt đối sẽ không giữ những người như vậy trong tay, tôn chỉ của Mạnh Nhiên là phải giữ vững tâm linh sạch sẽ như lúc ban đầu, mình vẫn phải là mình, trong giới giải trí không ai hiểu được cô ấy, nhưng lại không cản trở những người khi qua tay cô ấy đều trở thành đại minh tinh.

Lục Diêu thiếu Mạnh Nhiên hai nhân tình.

Một là sự xuất hiện của Mạnh Nhiên làm cho mình đi vào giới giải trí, nếu như không có cô ấy, kiếp trước giao điểm của mình và Sở Lăng vĩnh viễn chỉ dừng lại ở Trung Học Đệ Nhị cấp.

Hai là chuyện của Sở Lăng.

Bản thân cũng không rõ lúc ấy sau khi rời khỏi trường rốt cuộc Sở Lăng đã gặp phải chuyện gì, nhưng khi Lục Diêu lần nữa nhìn thấy Sở Lăng, rất rõ ràng cảm nhận được Sở Lăng đã thay đổi, càng ngày càng trầm mặc, hầu như không cần lên tiếng thì sẽ không lên tiếng, khi diễn xuất thì rất liều mạng. Mình đã từng xem qua một bộ phim khổ tình mà Sở Lăng diễn, thật sự quá mức rung động, tất cả bi thương cùng tuyệt vọng đều giống như là sâu tận xương tuỷ. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy thì mình sẽ bị cái bi thương và tuyệt vọng đó làm cho không thở được.

Tình huống như vậy qua nửa năm từ từ chuyển biến tốt, lúc ấy Mạnh Nhiên để mình và Sở Lăng hợp tác, lý do là hai người có thể hỗ trợ cho nhau, không thể không nói ánh mắt của Mạnh Nhiên rất tốt, chỉ sau nửa năm, diễn xuất của mình đã tăng lên rất nhiều, hơi thở bi thương trên người Sở Lăng cũng giảm đi không ít. Sở Lăng rất coi trọng Mạnh Nhiên, cô ấy đã nói qua, khi cô ấy còn trong bóng tối, là Mạnh Nhiên dạy cô ấy biết nằm mơ trong bóng tối...

Không khỏi nhớ đến buổi tối trước khi Sở Lăng đính hôn, cô ấy uống rượu say mèm, vừa khóc vừa nói, Mạnh Nhiên dạy mình nằm mơ trong bóng tối, cậu lại cho mình một vùng trời ấm áp, chiếu sáng cả thế giới của mình...

Lúc này, đột nhiên Lục Diêu sinh ra rất nhiều hận ý, kiếp này, nhất định sẽ làm cho các người sống dở chết dở ! Nếu không, Lục Diêu này thề không bỏ qua !

Uông Mông bị biểu tình trên mặt của Lục Diêu làm sợ hết hồn.

Biểu tình trên mặt Lục Diêu lập tức biến mất, lạnh lùng nhìn Uông Mông một cái, "Lái xe về đi."

" Vâng vâng vâng." Trực giác nghề nghiệp của Uông Mông nói cho hắn biết, không nên biết quá nhiều ! Mau lái xe.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro