Chương 8

-Năm đó nữ thần còn không phải nữ thần (8)

Ngày hôm sau, Lục Diêu dậy rất sớm, sau khi tỉnh dậy nhìn Sở Lăng ở giường kế bên.

Sở Lăng rất thích màu trắng, đời trước cũng là như vậy, chăn của cô ấy luôn là màu trắng thuần, ban đầu lúc hai người làm thực tập sinh, chăn màu trắng rất dễ bẩn, vì vậy cô ấy mỗi tuần luôn phải giặt chăn, sau đó chăn chưa khô không lấy vào được, cô ấy sẽ tới cướp chăn của mình. Sau đó, bệnh khiết phích (bệnh yêu sạch sẽ quá đáng) của Sở Lăng ngày càng nặng, chăn còn chưa đắp được hai ngày đã đem giặt, Lục Diêu vẫn luôn đặc biệt muốn hỏi, chăn của mình một tháng mới giặt một lần, làm sao cô ấy chịu nổi.

Lục Diêu nhìn cái chăn màu trắng kia chỉ nhô lên rất nhỏ, trong lòng khó chịu, Sở Lăng vốn thuộc về dạng cô gái xương nhỏ, hơn nữa lại gầy, nhìn như vậy một hồi giống như trên giường không có ai nằm cả, thật là làm cho người ta đau lòng.

Lục Diêu xuống giường, gọi cho sở trinh thám kiếp trước mình vẫn hay dùng, lúc mình dùng, sở trinh thám đó đã tồn tại được hai mươi mấy năm rồi, nói cách khác bây giờ vừa mới mở ra không lâu, nhưng Lục Diêu rất coi trọng bọn họ.

Yêu cầu của Lục Diêu cũng không khó khăn, chỉ muốn tra ra mẹ của Sở Lăng ở bệnh viện nào, tin tưởng với năng lực của bọn họ, ngày mai sẽ có kết quả.

Lục Diêu đem liền đặt cọc chuyển cho bọn họ, nhìn đồng hồ trên tay, đã 8 giờ.

Lục Diêu lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại.

"Alo........" Giọng nói mơ mơ màng màng của Sở Lăng truyền tới.

"Lăng Lăng, nên thức dậy rồi." Lục Diêu tưởng tượng dáng vẻ thụy nhãn mông lung của Sở Lăng, không khỏi cười.

"Ừ......" hơi thở vẫn đều đều, Lục Diêu biết Sở Lăng vẫn còn chưa tỉnh, cũng không có việc gì, dù sao mình cũng lập tức trở về, trở về lại gọi cô ấy dậy đi.

"Muốn ăn điểm tâm gì ?"

"Ừ ? Ừ ? A...... tùy cậu đi......." sau đó sẽ không có thanh âm.

Lục Diêu cũng sẽ không cưỡng cầu, mua một ít táo và một lốc sữa tươi, Sở Lăng không có thói quen ăn điểm tâm, lúc hai người còn ở chung, Lục Diêu mới biết Sở Lăng không chỉ thoạt nhìn thân thể yếu, trên thực tế chính xác là thể yếu đa bệnh, Lục Diêu nghĩ sau này nhất định phải giám sát đối phương, tuyệt đối không thể giống như kiếp trước, thường xuyên đau dạ dày.

Khi Lục Diêu trở lại phòng ngủ, mở cửa liền thấy Sở Lăng ngồi ở vị trí của mình chơi di động.

Nghe đến giọng nói của Đường Lâm và Trần Khiết, Lục Diêu mới nhớ tới hai ngày nghỉ sắp hết, ngày mai là thứ hai, nhập học rồi.

Đường Lâm và Trần Khiết không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Diêu một cái, cười đặc biệt châm chọc, nhưng Lục Diêu một chút cảm giác cũng không có, trong mắt cô, hai người này chỉ là tiểu sửu (tên hề), không cần phải để tâm nhiều.

"Cậu đã về." Giọng nói của Sở Lăng có chút khàn khàn, là do ngày hôm qua khóc rất nhiều.

"Ừ." Lục Diêu đem táo cùng sữa tươi để trên bàn Sở Lăng, "Đây là điểm tâm một tuần của chúng ta, mỗi ngày đều phải ăn. Mình sẽ ăn cùng cậu."

Sở Lăng biểu lộ có chút kinh ngạc nhưng cũng không phản đối.

"Nói khí phách như vậy, không phải cũng chỉ là một tên nhà quê mới từ nông thôn ra thôi sao ? Tư thế ôm bắp đùi (nịnh nọt) cũng quá khó coi !" Giọng nói của Đường Lâm rất lớn cũng rất khó nghe.

Lục Diêu rất không hiểu Đường Lâm rột cuộc nghĩ cái gì ! Nhưng không có phản bác, không thể nào bị chó cắn một cái lại quay lại cắn nó đi !

Nhưng Sở Lăng nổi giận, cô vốn chính là một người tính tình nóng nảy, bởi vì ở nhà chịu nhiều ủy khuất, cho nên ở chỗ khác cô sẽ không bao giờ để ủy khuất chính mình, đặc biệt là sau khi phát hiện mình làm chuyện rối rắm cỡ nào cũng sẽ không có chuyện gì, cô càng không cần đè nén tính tình của mình, huống chi đối phương bây giờ lại đối với bạn thân nhất của mình nói ra những lời như vậy.

Sở Lăng liếc mắt, nhìn qua bắp đùi tráng kiện(...) của Đường Lâm, cười nói "Đùi của tôi dù có lớn hơn nữa cũng không thể đem quần thể thao mặc thành quần bó  !" 

Đường Lâm nghe được những lời này, giận đến mặt đỏ như ớt chính.

"Lâm Lâm, chúng ta đi ăn cơm đi." Trần Khiết lôi kéo Đường Lâm chuẩn bị đi, "Cậu sao lại khổ cực đi quản chuyện của người khác ! Người ta xảy ra chuyện gì đều không ảnh hưởng đến chúng ta, cậu thiệt là ! Vĩnh viễn đều thích làm những chuyện tốt mà không bao giờ được hồi báo." Vừa nói vừa cầm ví tiền "Một chút mình mời cậu ăn cơm."

Lục Diêu nghe ra trong lời nói có thâm ý khác, xem ra mình không có nhìn lầm, Trần Khiết mới là cao thủ.

"Chúng ta ăn đồ đi." Lục Diêu cầm hai quả táo đi rửa.

Sở Lăng cũng đi theo, muốn nói lại thôi.

"Lăng Lăng muốn nói cái gì ?" Lục Diêu thật ra đã biết Sở Lăng muốn nói cái gì.

"Diêu Diêu ?"

"Ừ ?"

"Diêu Diêu, tiền mua táo và sữa chúng ta mỗi người một nữa đi." Sở Lăng rốt cuộc vẫn nói ra.

Lục Diêu làm sao sẽ để cho Sở Lăng ra tiền, nếu như là Sở Lăng trước kia thì cũng không có vấn đề, nhưng Lục Diêu biết, sau này Sở Lăng sẽ thiếu tiền, vô cùng thiếu tiền, không biết vì sao cha của Sở Lăng không cho cô ấy tiền, đây cũng là lí do vì sao Lục Diêu nôn nóng làm ra tiền, bởi chỉ có thế, cuộc sống của mình và Sở Lăng mới được bảo đảm.

Lục Diêu trong lòng tính toán, hướng Sở Lăng cười.

Sở Lăng ngơ ngác nhìn, có chút trợn tròn mắt.

Lục Diêu cũng không có phát hiện điểm này, "Lăng Lăng, chúng ta có phải là bạn bè không ?"

Sở Lăng giật mình, tay không tự chủ được để lên vị trí trái tim, nơi đó nóng quá.

"Đương nhiên phải."

"Nếu là phải, chúng ta là bạn bè, không nên để ý nhiều như vậy, nếu như cậu là mình, cậu có nguyện ý mua bữa sáng cho mình không ?"

Sở Lăng gật đầu một cái, cô suy nghĩ một chút, nếu là người khác, cô có thể không nguyện ý, nhưng đó là Lục Diêu, cô liền nguyện ý.

"Được rồi, không cần nhớ những lời nói kia biết không, đi vào ăn đồ thôi. Ăn xong mình có chuyện muốn nói với cậu." Lục Diêu đưa cho Sở Lăng một trái táo lớn.

Ăn táo xong, sau khi uống sữa tươi, Lục Diêu muốn nói với Sở Lăng về chuyện của mẹ cô ấy, thì điện thoại vang lên.

Lục Diêu nhìn màng hình, là Sở trinh thám đó, nhanh như vậy, mới qua hai tiếng thôi.

"Tôi nghe ? Đã có kết quả ?"

"Đúng, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi tin nhắn cho quí khách, bởi vì đối phương cũng không có ý định che giấu, cho nên mới nhanh như vậy." Giọng nam trầm thấp truyền tới.

"Sau khi tôi kiểm tra xác định không có sai sót tôi sẽ gửi số còn lại cho các người." Lục Diêu nói xong liền cúp điện thoại, quả nhiên có một tin nhắn vừa gửi đến.

Lục Diêu mở ra, mặt trên có cặn kẽ vị địa chỉ, cặn kẽ đến cả giường số và phòng.

"Lăng Lăng, hôm nay còn chưa thể nói, buổi chiều mình còn có việc, mình phải đi ra ngoài."

"Có việc gì ? Cần mình đi cùng cậu không ?"

"Không cần, mình sẽ về nhanh thôi."

"Òh, kia mau sớm trở lại."

Lục Diêu mang theo túi của mình, bước ra phòng ngủ.

Ra cửa trường kêu xe đi đến địa chỉ trên điện thoại.

"Xin chào , tôi muốn tìm Diệp Nhiên." Mẹ của Sở Lăng tên Diệp Nhiên.

"Xin lỗi, vì bảo vệ tư mật của bệnh nhân, chúng tôi không được phép cho người ngoài tiến vào." Y tá trực ban mang theo chức nghiệp cười.

"Vậy thôi được. Thật có lỗi, đã làm phiền." Lục Diêu cười nhẹ, xoay người rời đi. Cô đã sớm đoán được kết quả này. Tới hỏi chỉ là thử vận khí thôi.

Lục Diêu cũng không có đi xa, đi tới ngõ rẻ mà vị y tá kia không nhìn thấy thì ngừng lại. Mau đến buổi chiều, vị y tá kia sẽ đổi ca, Lục Diêu len lén chú ý tới chỗ trực, khi thấy y tá đã đổi ca, mới chú ý đến những chiếc xe qua lại.

Lục Diêu không lo lắng không vào được, vẫn nhìn chằm chằm vào những chiếc xe đã đi qua, rốt cuộc, Lục Diêu phát hiện xe chuyên dụng của bệnh viện chạy tới. Lục Diêu vội vàng đi tới.

Bởi vì là bệnh viện Tâm Thần nên xe không có trực tiếp chạy vào mà là dừng ở cổng bệnh viện.

Xe dừng lại, Lục Diêu rất tự nhiên mở cửa xe giúp đỡ băng ca xuống. Trên bệnh nhân nằm trên băng ca không ngừng đá chân khóc la, tất cả thân nhân và hộ sĩ đều rất bận rộn, thân nhân căn bản không chú ý đến Lục Diêu, còn hộ sĩ thì nghĩ Lục Diêu là thân nhân.

Lục Diêu đẩy băng ca, thoải mái đi vào bệnh viện tâm thần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro