Chương 9

-Năm đó nữ thần còn không phải nữ thần (9)

Bệnh viện tâm thần rất khác so với tưởng tượng, một đường đều vô cùng yên tĩnh.

Sau khi Lục Diêu cùng mọi người đem bệnh nhân đưa tới phòng bệnh thì trốn đi.

Lục Diêu rất nhanh tìm ra phòng bệnh trong tin nhắn.

Phòng bệnh rất bình thường.

Sau khi Lục Diêu đẩy cửa ra, liền rút lại câu nói phòng bệnh rất bình thường.

Phòng bệnh bình thường sẽ không dùng xích sắt.

Cảm giác có người vào, người nằm trên giường rõ ràng run lên.

Lục Diêu suy nghĩ phải nói như thế nào mới không làm đối phương kích động.

"Xin chào, xin hỏi dì có phải là Diệp Nhiên không ?" Lục Diêu từ từ đi đến gần giường.

Người trên giường càng run mạnh hơn. Vẫn là chết cũng không chịu quay đầu lại.

"Tôi tên Lục Diêu, là bạn của Sở Lăng." 

Lục Diêu nhìn thấy người trên giường nghe được hai chữ Sở Lăng thân mình nhoáng lên một cái, cảm thấy bà ấy chắc chắn nhớ, nên tiếp tục nói tiếp "Sở Lăng sống không tốt, bởi vì mẹ của mình hận mình không thể chết đi !"

"Tôi không có ! ! !" Đối phương vén chăn lên, hướng về phía Lục Diêu quát.

Lúc này, Lục Diêu mới thấy bộ dáng của đối phương. Phản ứng đầu tiên chính là rất giống Sở Lăng. Có thể là rất lâu chưa thấy được ánh mặt trời, màu da có chút tái nhợt, mày liễu mắt phượng, vừa nhìn chính là một đại mỹ nhân. Thế nhưng con người như một đầm tử thủy (hồ chết), chỉ lúc nghe thấy tên của Sở Lăng mới có một tia ánh sáng.

Lục Diêu nhìn Diệp Nhiên như vậy, đã hiểu ra không đúng ở chỗ nào. Nếu như quả thật muốn đối Sở Lăng bất lợi sẽ không chọn lúc có bảo mẫu ở nhà mà ra tay, hơn nữa, nhìn bộ dáng bây giờ của bà ấy, rõ ràng là thương Sở Lăng. Chẳng những thương, mà còn là rất yêu.

"Sở Lăng thường thấy ác mộng, kêu mẹ ơi đừng đánh."

"Tôi...... tôi......" Diệp Nhiên nghẹn ngào "Con gái của tôi....."

Thấy Diệp Nhiên khóc thương tâm như vậy, Lục diêu có chút không đồng tình, bây giờ Lục Diêu đã hiểu rõ một ít chuyện.

Thật là ngu xuẩn ! Bà nghĩ bà rời khỏi, làm thái độ không thương Sở Lăng, sẽ làm Sở Vũ đối Sở Lăng tốt hai phần sao ? Nếu như ban đầu bà cứng rắn một chút đưa Sở Lăng đi khỏi Sở gia, thì Sở Lăng sẽ không trải qua tuổi thơ bóng ma ? !

Diệp Nhiên xem hiểu trong mắt Lục Diêu có trách cứ, "Cô tên Lục Diêu phải không ? Tôi đã mười năm chưa thấy qua Sở Lăng, không biết bây giờ bộ dạng con tôi bây giờ ra sao ? Có phải giống như cô là một cô gái xinh đẹp ?"

Lục Diêu lấy điện thoại của mình ra, mở hình mình chụp chung với Sở Lăng, đưa cho Diệp Nhiên, "Tự mình xem đi."

Diệp Nhiên tay run run cầm điện thoại, nhìn thấy tấm hình kia, nước mắt trào ra, trong miệng không ngừng kêu "Lăng Lăng......Lăng Lăng......"

Lục Diêu nhớ lại cảnh tượng kiếp trước Sở Lăng nửa đêm ôm  mình khóc gọi mẹ, trong lòng không đành lòng, "Dì, hôm nay tôi tới để hiểu rõ một ít tình huống."

Diệp Nhiên nâng mặt lên, "Cô nói đi."

"Tôi muốn biết năm đó dì tại sao bị đưa vào bệnh viện tâm thần ?"

"Ban đầu tôi quá khờ, sau khi ông bà ngoại của Lăng Lăng qua đời, tên khốn kiếp ấy liền ra bản chất của mình, lúc đầu hắn ném cho ta tờ giám định DNA nói Lăng Lăng không phải là con ruột của hắn, điều này làm sao có thể ? Tôi không tin ! Vì vậy tôi đem Lăng Lăng đi giám định DNA lại lần nữa, kết quả là như nhau. Lúc đó não tôi đã mê muội, căn bản không có nghĩ đến trong đó có mờ ám, trăm phương ngàn kế muốn giải thích tôi không có ngoại tình, Lăng Lăng tuyệt đối là con gái của hắn, nhưng hắn không tin, tôi đau lòng muốn chết, lúc tôi thấu hiểu mọi chuyện, hắn đã nắm giữ công ty của ba tôi, hắn lấy ngoại tình làm lí do yêu cầu li hôn, tôi đã thấu hiểu mọi chuyện, nhìn Lăng Lăng vẻ mặt ngây thơ, chuẩn bị đáp ứng hắn, dù sao không có hắn, tôi vẫn có thể nuôi sống Lăng Lăng, nhưng là trời tuyệt đường người, còn hết một ngày, tôi nhận được thông báo của bệnh viện, bị nghi có triệu chứng tinh thần phân liệt." Diệp Nhiên trong mắt tràn đầy hận ý "cuối cùng tôi bị đưa đến nơi này, chớp mắt đã mười năm."

Lục Diêu luôn cảm thấy đối phương còn che dấu cái gì, nhưng rốt cuộc che giấu chuyện gì, Lục Diêu vẫn không thể nói rõ.

"Cô có thể giúp tôi nói với Lăng Lăng một câu, liền nói mẹ rất yêu con." Diệp Nhiên đột nhiên có chút gấp.

Lục Diêu gật đầu một cái, cô cũng mong muốn Sở Lăng quên đi ác mộng khi còn bé.

Thấy Lục Diêu gật đầu, Diệp Nhiên cười, Lục Diêu nhưng nhìn ra mấy phần quyết liệt, đang tính nói chuyện, Diệp Nhiên vội vả nói, "Bác sĩ và y tá sắp đến rồi, cô đi nhanh đi !" Nói xong từ trên người mình lấy ra một tờ giấy đưa cho Lục Diêu.

"Ừ, hai ngày nữa tôi sẽ mang Lăng Lăng đến thăm dì." Mục đích của Lục Diêu đã đạt tới, cũng không muốn ở lâu, liền trốn ra ngoài.

Trước khi trở về trường học, Lục Diêu đi một chuyến đến Sở giao dịch chứng khoán, đem mấy vạn còn dư của mình toàn bộ bỏ vào thị trường chứng khoán.

Khi trở về phòng ngủ, trong phong rất yên tĩnh, không thấy Đường Lâm và Trần Khiết, Sở Lăng thì ngủ trên giường.

Lục Diêu mở ra tờ giấy Diệp Nhiên đưa cho cô trước khi đi, phía trên chỉ có một chuỗi con số, giống như số điện thoại.

Lục Diêu không thể nhìn ra số gì, buông xuống không nhìn. 

Mình bây giờ chỉ mới 17 tuổi, muốn mở công ty, còn phải chờ một năm, như vậy một năm này sẽ dùng để tích lũy tiền bạc, một năm sau sẽ bắt đầu chiêu mộ nhân viên, mở công ty.

"Diêu Diêu, cậu về rồi." Sở Lăng tỉnh lại.

"Ừ, mau thức dậy đi, đừng nên ngủ quá lâu, đến buổi chiều sẽ chóng mặt." Lục Diêu trong lòng suy tư nên nói với Sở Lăng như thế nào về chuyện của mẹ cô ấy.

"Ừ, lập tức dậy ngay, cậu đi đâu vậy ?" Sở Lăng ngồi dậy, trong giọng nói còn mang theo dày đặc giọng mũi.

"Lăng Lăng, mình với cậu nói một chuyện." Lục Diêu đi hướng về giường của Sở Lăng.

Ngồi trên giường ghé sát vào người Sở Lăng.

"Chuyện gì ?" Sở Lăng có chút khiết phích nhẹ, nhưng không có đối Lục Diêu sinh ra phản cảm.

"Mình hôm nay đến bệnh viện một chuyến, đi thăm mẹ cậu." Lục Diêu tiếp tục, "Mẹ cậu nói với mình bà ấy rất yêu cậu."

Sở Lăng biểu tình có chút vặn vẹo, tâm tình có chút mất khốn chế, "Tại sao ? Tại sao cậu lại muốn đi nơi đó ? Muốn cười tôi hay đồng tình tôi ?"

Lục Diêu có thể hiểu được tâm tình của Sở Lăng, đây cũng là lí do Lục Diêu không biết nói như thế nào.

Nhìn biểu tình trên mặt Sở Lăng, Lục Diêu cảm thấy đau lòng, liền trực tiếp ôm Sở Lăng vào lòng, "Không có chê cười cũng không có đồng tình, chỉ có đau lòng, mình không muốn để cậu khổ sở, bởi vì cậu là bạn của mình."

Lời nói của Lục Diêu đều là thật, Sở Lăng yên tĩnh lại, đầu của Lục Diêu tựa trên vai Sở Lăng, nên không thấy được nét mặt của cô ấy.

"Bà ấy thật sự nói như vậy, chuyện năm đó là có chút hiểu lầm, mình và cậu đi thăm bà ấy một chút đi, bà ấy rất nhớ cậu." Lục Diêu không nghĩ nói ra là vì cái gì, bởi vì nói ra Sở Lăng sẽ khổ sở.

"Mình sẽ không đi......" giọng nói của Sở Lăng đầy tang thương.

Lục Diêu không biết nên nói như thế nào, bởi vì sự tình quá phức tạp, còn mình biết được quá ít, "Ừ, vậy chúng ta không đi. Vậy thức dậy trước đi."

Hôm sau là thứ hai, 7h10 lên lớp, cho nên 6h30 đã phải thức dậy.

Đường Lâm và Trần Khiết vì còn muốn ăn mì nên thu dọn rất nhanh rồi ra cửa.

Lục Diêu thu dọn đồ của mình xong, phát hiện Sở Lăng vẫn còn đang vệ sinh cá nhân.

Lục Diêu nhanh chóng đem những môn có tiết hôm nay bỏ vào giỏ sách, sau đó đến soạn sách cho Sở Lăng.

"Lăng Lăng, cậu nhanh lên một chút, mình soạn sách bỏ vào túi cho cậu xong rồi, ngoại trừ sách cậu còn muốn đem cái gì ?" Lục Diêu đem mấy quyển sách bỏ vào túi.

Sở Lăng nghe được câu này, rất muốn nói trừ sách cái gì cũng muốn đem theo, nhưng nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lục Diêu, Sở Lăng lặng lẽ đem câu nói kia nuốt xuống, "đem một ít khăn giấy là được."

Lục Diêu cầm bọc khăn giấy trên bàn bỏ vào.

Sau đó bỏ vào trái táo mình đã rửa sạch và một chai sữa tươi.

Lúc này Sở Lăng cũng đã sửa soạn xong, Lục Diêu đem túi đưa cho Sở Lăng, "Đi thôi."



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro