Chương 11 - Anh mà em trộm được




Vương Nhất Bác phát hiện, gần đây cậu thường xuyên đánh giá cao định lực của bản thân.

Ví dụ như rõ ràng sợ ma phát chết, tuyệt đối không tin mình có can đảm đến rạp xem phim kinh dị, lại còn phim kinh dị Hàn. Rossi là thần tượng của cậu, có lần phỏng vấn hỏi cậu nếu Rossi muốn cậu đi xem phim kinh dị cùng thì sao? Lúc ấy cậu do dự hai giây rồi trả lời: "Em ở cửa chờ ảnh." Hắn sợ ma đến mức độ nào, ngủ còn phải bật TV bật đèn. Lúc trước trong đoàn bị người ta dùng nữ quỷ hù cho, cậu bị dọa cả nửa tháng không dám ngủ một mình, lần lượt đến phòng các ca ca cọ giường. Cho nên lúc Nhiếp đạo đến hỏi, cậu quyết tâm không đi. Nhưng mà thật sự đến ngày đó, nhìn Tiêu Chiến cùng mọi người cùng nhau hứng chí bừng bừng kết bè lên xe, đột nhiên lại đổi ý.

Lại ví dụ như rõ ràng đã quyết không tới gần Tiêu Chiến, kiên trì chưa được nửa tháng đã toi cơm. Rõ ràng nghe chính miệng anh nói mình là thế thân của Lam Trạm, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, thề tuyệt đối sẽ không bao giờ không có tiền đồ mà mon men lại gần nữa. Ăn cơm với Nhiếp đạo, chơi game với Ôn Ninh, đi chơi karting với Lam Đại, nếu anh đã xem mình là Lam Trạm, thế thì cứ đóng phim cho tốt, diễn xong chẳng ai quen ai. Cậu nỗ lực chứng minh không có Tiêu Chiến cuộc sống cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì, đồng thời lại khó có thể ức chế mà chờ mong đối phương sẽ chủ động tới tìm mình.

Nhưng mà không có, dường như có cậu hay không có cậu đối với Tiêu Chiến mà nói cũng chẳng có gì khác nhau, từ đầu đến cuối đều là cậu một mình giãy giụa, một mình rối rắm, diễn một vai kịch không người phụ họa.

Thương tâm phẫn nộ đều hóa thành tuyệt vọng, dù vậy, lúc rời đoàn đi quay tống nghệ vẫn thời thời khắc khắc nắm chặt điện thoại, sợ bỏ lỡ một tin nhắn, một cuộc gọi của đối phương, hèn mọn đến nỗi chính mình cũng xem thường bản thân, nhưng lại thật sự không thể khống chế. Như là con thú nhỏ bị xích, dù có chạy thật nhanh thật xa, vẫn sẽ bị lôi về chỗ cũ dễ như trở bàn tay, trở lại nơi có người đó.

Trong phòng tập hát "Nam hài" đầy tình cảm, thật sự lúc hát bài này cậu với Tiêu Chiến còn chưa quá thân, chỉ cảm thấy cái từ đó sẽ làm cậu không tự chủ được mà nghĩ đến nam nhân đó mà thôi. Video rất nhanh đã bị truyền lên mạng, fans bên dưới đều đoán Nhất Bác có phải đang yêu rồi không. Hóa ra từ lúc ấy cậu đã chìm sâu rồi sao? Thế mà chính cậu cũng không biết. Toàn thế giới đều thấy rõ, chỉ có người đó không hiểu. Rồi lại không dám làm anh hiểu, chỉ sợ đến cả bạn bè cũng không làm được.

Rốt cuộc là từ khi nào? Mới gặp bị ý cười dịu dàng trong mắt anh đả động, lại cũng chỉ thế mà thôi, cũng không phải gì mà nhất kiến chung tình ngày đêm tơ tưởng, ngẫu nhiên nhìn thấy anh úp ảnh mèo lên vòng bạn vè, chỉ thấy đáng yêu, người đáng yêu nuôi một con mèo đáng yêu, chưa từng comment cũng chưa từng like, chỉ đứng xa xa lẳng lặng nhìn, chưa bao giờ hy vọng xa vời quá nhiều.

Cho nên rốt cuộc là từ lúc nào? Nỗ lực tranh thủ được cơ hội hợp tác cùng anh, hai người dần dần quen thuộc, ngày ngày đánh nhau cũng không thấy chán. Mình vốn không phải là loại người cần được chiếu cố, quen một mình, quen không tỏ ra yếu thế. Nhưng Tiêu Chiến luôn có thể đả động đến cậu, làm cậu không tự chủ được mà phô ra mặt mềm mại nhất, như lập tức trở về lúc nhỏ, trở nên ấu trĩ lại dễ xúc động. Rất cẩn thận hưởng thụ sự chú ý, che chở, chăm sóc, tín nhiệm của đối phương... Dù cho hết thảy những điều này đều không phải vì Vương Nhất Bác cậu, mà vì cậu diễn cái nhân vật kia, cũng làm cậu cầm lòng không đậu mà luân hãm.

--- "Lam Trạm, nhìn ta!"

Cậu cưỡi trên lưng ngựa giả vờ không nghe thấy, không muốn phản ứng với đối phương, dư quang lại thấy nam nhân linh hoạt chuyển động ống sáo trong tay, vẻ tươi cười vừa đắc ý vừa ngời sáng, như một đứa nhỏ đang mong chờ người lớn khích lệ.

--- "Anh bảo vệ em có được không?"

Chỉ có thể dùng vẻ coi thường giấu đi nội tâm rung động. Một câu vừa nhẹ lại vừa nặng, một khoảnh khắc đó, chẳng sợ trước mặt là vực sâu vạn trượng, cậu đều tình nguyện không chút do dự mà nhảy xuống.

Cuối cùng là đã lún sâu đến thế từ bao giờ, chính cậu cũng không biết.

Giống như cậu không biết vì sao mình lại xem phim kinh dị, dường như những ký ức khủng bố đã phai nhạt giờ lại một lần nữa dũng mãnh đập vào đầu. Đã sắp mùa hè mà bị dọa đến cả người rét run tay chân lạnh lẽo, liều mạng túm tay người bên cạnh, như là chết đuối vớ được cọc. Tiêu Chiến nhận thấy trạng thái của cậu không tốt, nhưng bản năng của cậu lại không chịu yếu thế. Nhưng mà ở hành lang không một bóng người trong khách sạn, lại như giận dỗi mà không thèm quan tâm nữa.

Nhưng chung quy chỉ có thể trở thành một đệ đệ, một cậu bạn nhỏ, thậm chí là một cậu bạn nhỏ không thân cho lắm, cũng không được yêu thích cho lắm.

Cậu đã gặp bộ dạng ở chung với đồng đội của Tiêu Chiến, đấy là những cậu bạn nhỏ còn nhỏ hơn mình vài tuổi, dính lấy anh chỉ hận không thể treo lên người Tiêu Chiến, tay cũng không thành thật, chốc lại sờ cánh tay, chốc lại sờ bả vai, Tiêu Chiến ngẫu nhiên sẽ bị sờ mà nổi xung, trở tay tát cho một phát, nhưng cũng không thật sự nổi giận, tóm lại là thái độ rất sủng nịch rất thôi-kệ-nó.

Là sự thân mật chưa bao giờ có giữa hai người bọn họ.

Bọn họ chỉ là đấu võ mồm, đánh nhau, đại bộ phận thời gian đều là cậu khơi mào, bởi vì trừ đánh nhau ra cậu không biết làm sao để đến gần Tiêu Chiến, cũng muốn giống người khác thoải mái ôm anh, nhưng mà gần đây thứ nhất là ngượng ngùng, thứ hai là cũng rất lo bị xem là kỳ cục, quan trọng nhất, là cậu sợ mình một khi đã vượt qua một giới hạn nào đó, sẽ tăng tốc mà ngã vực, ngã đến dập nát tơi bời, ngã không toàn thây.

Cho nên chỉ cho phép mình ngốc tại vị trí an toàn, yên lặng sắm vai Lam Trạm, dùng thân phận đó ở cạnhTiêu Chiến.

Cũng không phải là nghĩ thông suốt rồi, cũng không phải là còn đang mờ mịt, mà đó chỉ là tất cả những gì cậu có thể làm vào lúc này.

Cùng thu buổi công diễn thứ 3 của "Produce 101" về, sau đó mấy đêm đều quay cảnh ở Cùng Kỳ Đạo, trong kịch bản đấy là một đêm mưa. Cậu chỉ có một cảnh, lại còn cầm dù, Tiêu Chiến với các diễn viên phụ khác tương đối thảm, phải bị mưa to xối ướt người, còn phải chạy, lội, lăn lê trong nước bùn sâu đến đầu gối.

Lúc không có cảnh diễn của mình, Vương Nhất Bác liền chủ động làm một nửa trợ lý của Tiêu Chiến, đưa khăn, đưa nước ấm cho anh. Vì phải dầm mưa Tiêu Chiến đơn giản không hóa trang, toàn bộ là mặt mộc, một khuôn mặt sạch sẽ như được tẩm bằng nước suối lạnh, nghịch ngợm cười với cậu: "Thật hâm mộ Vương lão sư được che dù."

Cậu dùng khăn lau cổ cho Tiêu Chiến, nói: "Em còn đang hâm mộ anh được dầm mưa đây này."

Tiêu Chiến lấy khăn trong tay cậu qua tự mình lau: "Thật ra đúng là rất sướng, anh không lạnh chút nào."

Vương Nhất Bác yên lặng rũ tay, lùi về sau mấy bước. Bên cạnh có máy quay đang quay cảnh hậu trường, cậu nhìn Tiêu Chiến đối mặt với máy quay nói: "Tôi sợ nóng không sợ lạnh, thể chất cũng thật thần kỳ. Diễn viên quần chúng còn thảm hơn tôi, người ta phải nằm luôn trong nước bùn, thật sự rất không dễ dàng." Nhân viên công tác cầm mấy cái khăn khô đến lau nước trên người anh, Tiêu Chiến thần sắc dịu dàng, lại rất lễ phép, "Cảm tạ lão sư, vất vả rồi."

Rõ ràng anh mới là người vất vả nhất, vừa phải dầm mưa, vừa phải lội nước, vừa phải gào thét, lại còn phải cưỡi ngựa chạy như bay. Rõ ràng anh mới là người mệt nhất, lại không bao giờ tố khổ, không oán giận, không bộc lộ ra. Vương Nhất Bác đứng xa xa nhìn nam nhân vừa ôn nhu vừa cứng cỏi đó, nhìn không chớp mắt, nhìn cái người không thuộc về mình đó, như lúc nhỏ nhìn món đồ chơi đắt tiền trong tủ kính, biết không thể có được, càng nhìn đến là nghiêm túc.

Cũng có lúc thân mật khăng khít, muốn cảm tạ tỷ tỷ biên kịch. Bọn họ quay cảnh trên thuyền ở hồ sen đầy hoa, cảnh này là sau khi Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đã hôn mê rời Liên Hoa Ổ, trên thuyền nói chuyện với Ôn Ninh, mà Ngụy Vô Tiện hôn mê vẫn luôn nằm trong ngực Hàm Quang Quân.

Hoa sen và đài sen trong hồ đều là đồ thật, trong lúc chờ diễn bọn họ bèn ngồi trên thuyền lột hạt sen ăn. Tiêu Chiến cầm cái quạt nhỏ thổi tới tấp, nóng đến không muốn nhúc nhích, cậu liền chủ động đút vào miệng anh. Ngẫu nhiên dính chút tim sen ăn phải đắng, còn bị Tiêu Chiến đánh. Sau ăn đủ cũng chơi đủ rồi, Tiêu Chiến liền duy trì tư thế nằm dựa trên đùi cậu mà thổi quạt. Vương Nhất Bác tưởng chừng bọn họ chưa bao giờ gần đến thế, rõ ràng nóng đến mồ hôi đổ không ngừng cũng hoàn toàn chẳng thấy phản cảm, cậu cảm thụ được nhiệt độ cơ thể và khí tức của Tiêu Chiến, trong lòng cũng chẳng biết nghĩ gì.

Khoảng cách này thật sự làm người ta lưu luyến không rời.

Nếu có thể mãi làm Lam Vong Cơ thì tốt.

Hai ngày sau đã đến Tết Đoan Ngọ, ban ngày bọn họ chụp cảnh vây săn ở núi Bách Phượng, đạo diễn đại phát từ bi không thêm cảnh quay đêm, thế là chạng vạng sau khi kết thúc công việc, mọi người lại bàn nhau chia cặp tổ chức thành đoàn đi liên hoan.

Cậu chạy đến hỏi tiêu: "Chiến ca buổi tối ăn cơm với ai?"

"Không biết a, cũng chưa có ai rủ anh." Tiêu Chiến nói.

Trong lòng cậu mừng thầm, tựa như rất tùy ý mà nói: "Thế chúng ta đi ăn đồ Nhật được không? Không phải em còn nợ anh một bữa đồ Nhật sao?"

Tiêu Chiến lập tức cười, vẻ tươi cười đó làm cả khuôn mặt anh bừng sáng, "Em tự giác quá nha Vương Nhất Bác! Đáng khen!" Tiêu Chiến nói tên một nhà hàng, "Anh muốn ăn chỗ này."

Ăn được một nửa, Tiêu Chiến có video call, lúc nhận cũng không đi chỗ khác, Vương Nhất Bác nghe ra chắc là mấy người đồng đội kia của Tiêu Chiến. Quả nhiên nam nhân buông điện thoại bèn nói: "Hôm nay bọn họ ăn bữa cơm đoàn tụ, chỉ thiếu mỗi anh."

Vương Nhất Bác cười cười, "Các anh tình cảm tốt thật."

"Cảm tình không tốt làm sao thành nhóm được, có thành nhóm cũng đi không được xa, em cũng xuất đạo theo nhóm, hẳn phải rõ nhất mới đúng."

Cái này đúng là sự thật.

"Tiêu lão sư là người lớn nhất nhóm đúng không?"

Tiêu Chiến buông đũa, "Lại bắt đầu rồi phải không?"

"Không phải, là em chân thành đặt câu hỏi."

"Đúng, anh là lớn nhất." Tiêu Chiến thản nhiên nói, "Đứa nhỏ nhất trong đoàn nhỏ hơn anh mười tuổi."

"Uầy, thế tức là còn chưa thành niên à..." Vương Nhất Bác nói, "Thế Tiêu lão sư sau đừng gọi em là tiểu bằng hữu nữa, em không xứng."

"Thế thì không được, so với anh em vẫn là tiểu bằng hữu."

"..."

"Nhóm bọn anh cũng có tiểu bằng hữu luyện nhảy từ nhỏ, hắn nói với anh tập nhảy khổ lắm, cho nên anh đặc biệt thông cảm cho em." Tiêu Chiến nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu làm cậu không tự giác mà im bặt, sau đó ngừng thở.

"Em thật sự rất lợi hại, em giống như một ngôi sao phát ra ánh sáng." Tiêu Chiến cười cúi đầu, "Lúc quay 101, anh nhìn em nhảy hai điệu, biết không Vương Nhất Bác? Em thật sự sáng lên. Em làm anh nghĩ đến ngôi sao, lóe sáng, bắt mắt, lại rất an tĩnh."

Cậu nuốt nước bọt, nghe Tiêu Chiến lầm bầm, cảm nhận được mạch đập bắt đầu chậm rãi tăng tốc.

"Em còn nhỏ như vậy đã vào cái vòng này, nhiều năm như vậy khẳng định đã trải qua rất nhiều chuyện anh không thể tưởng tượng nổi, em và anh đều rõ cái vòng này là cái dạng gì. Nhưng em đi đến hôm nay, như đơn giản thuần túy như cũ, vẫn chân thật như cũ, vẫn kiên trì như cũ, theo anh đây là thứ quý giá nhất. Em nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng."

Cậu muốn nói, nhưng mở miệng lại chỉ có thanh âm khàn khàn: "Chiến ca..."

Tiêu Chiến duỗi tay lại xoa xoa tóc cậu.

"Vương Nhất Bác tiểu bằng hữu thật sự đặc biệt tốt, đặc biệt đặc biệt tốt. Hy vọng em vẫn luôn là ngôi sao lóa mắt đó, để anh ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy."

Rạng sáng hôm sau cậu đã phải bay Trường Sa, cho nên bọn họ không ăn quá khuya, 10 giờ hơn đã về khách sạn.

Vương Nhất Bác đơn giản thu thập ít hành lý trong phòng, xem sơ lịch trình, sáu ngày tiếp theo cậu đều không có ở đoàn.

Sáu ngày, dài như cả một thế kỷ.

Cậu cầm điện thoại phát ngốc, cuối cùng ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang cầm khăn lông lau tóc, nhìn qua mới tắm xong, mở cửa cho cậu vào: "Mai không phải 5 giờ hơn em đã đi rồi sao? Sao không ngủ sớm chút đi?"

"Ngủ muộn quen, sớm vậy không ngủ được." Cậu không nói dối, thật sự là không ngủ được, tâm sự chặn trong ngực nhẹ như bông, lại nặng như đá tảng.

"Người trẻ tuổi." Tiêu Chiến vừa bất đắc dĩ vừa hâm mộ thở dài, hỏi: "Khi nào em về?"

"Phải đi sáu ngày."

"Lâu thế cơ á?!"

Tiêu Chiến đột nhiên cao giọng, nhưng mà lúc cậu nhìn qua, nam nhân đã đổi thành biểu cảm quen thuộc của Ngụy Vô Tiện.

"Hàm Quang Quân không có đây, Tiện Tiện sẽ nhớ ngươi."

Phảng phất như có kim đâm vào ngực, cậu nhíu nhíu mày, ánh mắt ngưng kết, theo bản năng hỏi: "Thế còn anh?"

Không cam lòng, thật sự quá không cam lòng...

Tiêu Chiến mờ mịt nhìn cậu, "Hả?"

"Ngụy Vô Tiện sẽ nhớ Hàm Quang Quân, thế còn anh?"

Anh có nhớ em không?

"Anh...?"

Tóc Tiêu Chiến còn ướt nước, trong mắt một mảnh sương mù vô tội, như con nai con trong rừng rậm vào sáng sớm, bị âm thanh kỳ quái làm kinh hãi, nếu không bắt lấy thời cơ, giây tiếp theo nai sẽ chạy mất.

Cậu nâng tay phải, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên môi dưới hồng nhuận của nam nhân, vuốt ve cái nốt ruồi nhỏ ấy.

"Tiêu lão sư thích Hàm quang Quân như vậy, chắc là biết trên núi Bách Phượng hắn làm gì đi...?"

Tiêu Chiến tựa như theo bản năng mà hơi hé môi, như khiếp sợ, lại như hoảng loạn.

"Xem em như Lam Trạm, anh sẽ không cự tuyệt đúng không?"

Cậu cúi người hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro