12

12

Hộp trang sức của Tạ Hồng Kỳ có kích thước bằng hộp đựng thức ăn có hoa văn bằng gỗ đàng hương màu tím, vừa mở ra Tạ Hồng Kỳ liền chuyển đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Anh nhìn xem, có thích không? Anh thích thì lấy, tôi sẽ cho anh."

Bên trong hộp trang sức có hai tầng, tầng dưới không gian rộng rãi nhất, bày một chiếc lược nhỏ, vòng tay, trâm, son kem... Tầng trên lại là mấy đôi khuyên tai. Tiêu Chiến nhìn hoa cả mắt, không dám nhìn nhiều khiến nàng cho rằng mình thật sự muốn.

Tạ Hồng Kỳ nói muốn chơi nhưng lại dẫn anh vào phòng mình, cũng không biết đang dùng kế gì, hiện tại còn muốn đem trang sức của mình cho anh, Tiêu Chiến không hiểu.

Tạ Hồng Kỳ không phải biết anh và Vương Nhất Bác ở cùng một chỗ, muốn lấy chút trang sức liền đuổi mình đi sao?

.

Tiêu Chiến đoán lung tung, bất giác bĩu môi. Ánh mắt Tạ Hồng Kỳ vẫn chưa từng rời khỏi Tiêu Chiến, nàng thấy Tiêu Chiến mất hứng, suy nghĩ những bảo bối xinh đẹp này của nàng đều là hàng đáng giá, như thế nào Tiêu Chiến còn chướng mắt?

Tạ Hồng Kỳ dỗ dành anh nói: "Không thích sao? Chờ một chút, tôi vẫn còn, tìm cho anh!"

"Tiểu thư, đừng tìm!"

Tư thế của Tạ Hồng Kỳ thật sự là muốn đi tìm, Tiêu Chiến cảm thấy ngồi không được tự nhiên, lập tức rời khỏi cái ghế trước bàn trang điểm khẽ giữ chặt vạt áo Tạ Hồng Kỳ, không kiêu ngạo nói: "Tiểu thư, ta không phải không thíchnhưng ta không thể lấy. Cô không cần phải đi tìm cho ta nữa, ta cũng không cần."

Tạ Hồng Kỳ nghe xong lại có chút ủy khuất, ngược lại nắm lấy tay Tiêu Chiến, giống như sợ anh lập tức đi nên ấn anh trở lại ghế, hỏi: "Vì sao không thể?"

"Tôi... Tôi là đàn ông, tôi không thể sử dụng những thứ này." Tiêu Chiến vắt hết óc rốt cục cũng nghĩ ra một lý do hợplý.

Tạ Hồng Kỳ phảng phất như không nghe thấy, tự mình cầm son phấn ra, mở nắp dùng ngón giữa lau một chút, sau đó ánh mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm môi Tiêu Chiến, mệnh nói: "Mở miệng ra một chút."

Tiêu Chiến mím chặt môi, lắc đầu.

Tạ Hồng Kỳ giật mình, trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nổi giận với Tiêu Chiến, ngược lại làm ra bộ dáng muốn khóc không khóc, ôm lấy đầu ngón tay Tiêu Chiến cầu xin: "Đừng mà, nghe tôi lần này có được hay không? Tôi chỉ muốn chơi với anh."

Tiêu Chiến nghe giọng nói nũng nịu của nàng mà mềm lòng, lỗ tai đỏ bừng. Thật sự là không thấy rõ rốt cuộc nàng muốn làm cái gì, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm thấy hình như nàng rất thích mình, không giống như là giả vờ.

.

Tiêu Chiến cẩn thận liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không phát hiện có người nào, lúc này mới chậm rãi gật gật đầu, khẽ mở hai cánh môi.

Tạ Hồng Kỳ mừng rỡ, đưa đầu ngón tay qua, khẽ điểm vài cái lên cánh môi Tiêu Chiến.

"Mím môi!"

Trong lòng Tiêu Chiến không được tự nhiên, nhưng cũng làm theo, từ trên xuống dưới mím lại.

"Thật mọng nước, thật xinh đẹp!" Tạ Hồng Kỳ lấy ra một cái gương cầm tay đưa cho anh, "Anh nhìn xem có đẹp không?"

Dưới ánh mắt đầy hy vọng của Tạ Hồng Kỳ, Tiêu Chiến thẹn thùng mang theo sợ hãi nhìn vào gương, người trong gương da căng mịn như mỡ, hai mắt như ngậm một dòng nước xuân trong suốt, hơi nhíu mũi còn có vài phần nghịchngợm, khóe miệng hơi nhếch lên chính là môi đỏ răng trắng, cười rộ lên là sinh động nhất.

Tạ Hồng Kỳ nhìn bộ dạng vừa xấu hổ vừa sợ hãi còn có chút tự thưởng cũng cười.

Tiêu Chiến hoàn hồn lại buông gương xuống, nắm tay đặt trên đầu gối, nhíu mày cúi đầu.

Nếu Tiêu Chiến không chọn, Tạ Hồng Kỳ liền tự mình chủ trương chọn một cái vòng tay màu xanh biếc, kéo tay Tiêu Chiến đeo vào cổ tay anh.

Chiếc vòng này vốn là của mẹ nàng, được khảm từ những miếng vàng chạm khắc hình hoa trà, nàng thích liền xin, đây là món nàng thích nhất.

Tiêu Chiến giãy dụa: "Tiểu thư! Tôi không muốn!"

"Tôi nói cho anh, anh đeo đi!"

"...... Tôi không..."

"Mỹ ngọc dành cho mỹ nhân." Vòng tay đã đeo lên cổ tay Tiêu Chiến.

.

Tiêu Chiến vội vàng chạy về tây sương.

Tạ Hồng Kỳ chẳng những thoa cho anh một chút son môi còn vẽ mày cho anh, chọc cho anh xấu hổ khi thấy người khác, rất không được tự nhiên, một đường cúi đầu trở về.

.

Vương Nhất Bác nhàm chán đến mức ngồi xổm trước cửa trêu chọc con chim sáo, lẩm bẩm từng câu một.

Vừa ngẩng đầu thấy Tiêu Chiến vội vàng chạy về, cũng không nhìn người suýt nữa đụng phải cột.

"Này! Sao lại vội vàng như vậy?!" Vương Nhất Bác vội vàng luống cuống kéo anh, "Cô ấy khi dễ anh à?"

"Không có." Tiêu Chiến cúi đầu không muốn Vương Nhất Bác nhìn.

"Ngẩng đầu cho tôi xem một chút."

Tiêu Chiến không để ý tới, Vương Nhất Bác nhanh chóng vào phòng. Ngay sau đó Vương Nhất Bác khẩn trương nghiêng đầu nhìn.

Khi vào phòng, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lên chiếc giường lớn có màn che duy nhất trong phòng, mới ngẩng đầu lên.

Vương Nhất Bác vừa nhìn đã trợn tròn mắt, đôi môi son cùng hàng lông mày đen nhánh của Tiêu Chiến thật sự quáxinh đẹp.

"Nàng ấy đã vẽ nó cho tôi ... trông kỳ lạ lắm đúng không?" Đôi má Tiêu Chiến ửng đỏ cộng thêm lớp son càng khiến trông hồng hào hơn.

"Thật đẹp." Vương Nhất Bác điểm vành tai của Tiêu Chiến, nếu đeo thêm một đôi khuyên tai thì chẳng phải cũng giống như một cô nương sao?

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, vuốt ve mái tóc sau gáy anh, nói: "Tôi thật sự nhặt được Tiểu Tiên."

"Nàng có làm khó anh hay không, có hỏi anh mấy chuyện loạn thất bát tao không?"

Tiêu Chiến lắc đầu khẽ đẩy cậu ra, cho cậu xem vòng tay quấn quanh cổ tay mình, bất an nói: "Nàng còn tặng tôi thứ này, tôi nói không cần..."

Tiêu Chiến đẩy xuống, lại nói: "Cậu giúp tôi mang đi trả đi."

Vương Nhất Bác nhíu mày, tùy tiện cầm lấy nhìn một chút liền nhận lấy, trả lời: "Không cần cô ấy, tôi cũng có thứ cho anh!"

.

Lại nói tiếp, sau này Tiêu Chiến đi theo cậu cũng không có thứ gì tốt, là cậu ngu xuẩn, để Tạ Hồng Kỳ đi trước cậu một bước. Tạ Hồng Kỳ cũng thật sự bỏ được, cái vòng tay kia hình thức màu sắc đều là tuyệt phẩm lại tự nhiên đưa cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác mặc kệ nàng muốn gì, tóm lại không thể để Tiêu Chiến lấy nàng.

Vương Nhất Bác lấy từ trên thư án một hộp trang sức bằng đồng hình quả đào nhỏ, phía trên là tranh men của Hòa Ti Liên. Mở nắp ra, Vương Nhất Bác lấy chiếc dây chuyền mặt hình con cóc kia đặt vào lòng bàn tay Tiêu Chiến: "Đây là tôi tặng cho anh, nhìn có giống một đôi với con tỳ hưu trên cổ tôi không? Cái này đẹp hơn vòng tay, đúng không?"

Tiêu Chiến vuốt ve con cóc trong tay, lại đi sờ soạng trên cổ Vương Nhất Bác, trong lòng mừng thầm, thật đúng là giống như một đôi. Rõ ràng rất thích chiếc dây chuyền Vương Nhất Bác tặng cho anh, nhưng vẫn có chút cao thỏm, liếm liếm môi hỏi: "Thật sự là tặng cho tôi? Tôi có thể đeo nó ra ngoài được không?"

Vương Nhất Bác cười không nói, lại nhặt lên, tự tay giúp Tiêu Chiến đeo trên cổ.

Tiêu Chiến xoa xoa ngón tay, âm thầm nở nụ cười.

"Bảo bối của ta thật sự là xinh đẹp."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bốn mắt nhìn nhau, hàm tình tràn dâng. Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác lại ôm Tiêu Chiến, ôn nhu nói: "Ngày khác dẫn anh ra đường mua mấy bộ quần áo mới, so với trên người anh tốt hơn mới được, tôi muốn anh ăn mặc thật đẹp."

Tiêu Chiến tựa vào vai Vương Nhất Bác, nũng nịu nói: "Tôi cũng không phải chủ tử, cho dù là vợ lẻ cũng không thể ăn mặc tốt hơn cậu."

Vương Nhất Bác nhéo nhéo tay anh, lắc đầu cười khẽ: "Sao lại nói vợ lẻ, đều nói với anh không cần anh làm vợ lẻ, muốn cưới anh làm thiếu phu nhân."

"Làm sao có thể làm thiếu phu nhân?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu một cái, lại vừa lúc bị hôn một cái.

Vương Nhất Bác suy nghĩ sâu xa, Tiêu Chiến vẫn chờ cậu còn tưởng rằng cậu thật sự có cách gì, không ngờ một lát sau Vương Nhất Bác đùa giỡn:

"Nếu anh có thể mang thai, vị trí thiếu phu nhân chính là của anh."

Khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, đang định nổi trận lôi đình rời đi, Vương Nhất Bác trói eo anh lại đẩy trên giường.

"Cho tôi một lần trước bữa tối, chỉ một lần..." Căn bản không cho phép thương thảo, Vương Nhất Bác không có ý định hỏi ý kiến Tiêu Chiến.

.

Vương Nhất Bác từ đôi môi đỏ mọng của Tiêu Chiến hôn liên tục, hôn đến cằm, hôn đến xương quai xanh, lại đi xuống... Ở bên hông anh vuốt ve chung quanh, lại di chuyển đến sau mông nặng nhẹ khác nhau, cấp bách chậm rãi bất định xoa nắn.

Cậu không biết từ khi nào và ở đâu lấy ra một hộp sắt nhỏ chứa thuốc mỡ, cố ý lắc lư trước đôi mắt mờ sương của Tiêu Chiến, khoe khoang công dụng làm đẹp của nó.

.

"Có muốn dùng môi nếm thử không?"

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều trần truồng, chân thành đối đãi với nhau. Mà dương vật cực lớn của Vương Nhất Bác đã dựng thẳng lên, thử đưa đến bên môi Tiêu Chiến. Lồng ngực cậu đỏ một mảnh, cổ cũng vậy, khuôn mặt tuấn tú cũng vậy, đôi mắt đen dán chặt vào cánh môi bôi son của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến quỳ tách hai chân, vừa xấu hổ nhìn dương vật Vương Nhất Bác sắp áp sát vào mặt mình, lại không nhịn được sự thích thú trong lòng, thân thể đơn bạc gầy yếu khẽ run lên.

"Thử đi, được không?" Vương Nhất Bác dụ dỗ anh, dịu dàng vuốt ve mái tóc vụn trên trán anh.

Tiêu Chiến cũng không trả lời, chỉ dùng hai tay nắm lấy dương vật đang rỉ ra dịch trong suốt trên đỉnh, sau đó nâng hàm vươn ra một đoạn đầu lưỡi đỏ thẫm, do dự nhiều lần vẫn liếm về phía cột trụ dữ tợn kia.

Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất như là bảy hồn sáu phách đều bay lên trên, sảng khoái rít một tiếng, hai tay vuốt ve tóc Tiêu Chiến, nghiến răng nói: "Bảo bối, há miệng ngậm vào."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn làm theo, ban đầu chỉ nuốt từng ngụm từng ngụm nhỏ, chậm rãi ăn, sau đó bởi vì muốn nghe tiếng rên rỉ trầm thấp của Vương Nhất Bác, liền dần dần ra sức, chẳng những tận lực nuốt liếm mà đôi tay nhỏ bé còn thân mật xoa xoa túi phía dưới.

.

Mặc dù Tiêu Chiến rất dùng sức nhưng anh vẫn có chút ngây ngô, Vương Nhất Bác không thỏa mãn liền nhẫn tâm siết chặt đầu anh, chính mình ưỡn thắt lưng, từng chút từng chút dùng sức ra vào trong miệng Tiêu Chiến.

Đầu lưỡi Tiêu Chiến vừa tê vừa nóng, ừm a không ngừng, mà Vương Nhất Bác không phân biệt được tâm tư của anh, chỉ cảm thấy thanh âm của Tiêu Chiến đang trợ hứng cho cậu.

"Ha a......" Vương Nhất Bác ưỡn thắt lưng càng động càng nhanh, ngửa đầu thở hổn hển không ngừng, cổ nổi gân xanh, cánh tay phập phồng vì hưng phấn.

Rốt cuộc, Vương Nhất Bác cảm thấy mình sắp đạt đến cao trào, muốn khống chế không được nữa, vội vội vàng vàng muốn rút khỏi miệng Tiêu Chiến lại không kịp, trực tiếp bắn lên khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Chiến.

Lại nhìn thần thái của Tiêu Chiến, giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại, trong đôi mắt có chút tan rã, anh há miệng hítlấy một hơi, đầu lưỡi tê dại còn treo ở bên ngoài, khuôn mặt bị phun lên toàn bộ bạch trọc của Vương Nhất Bác, trên đầu lưỡi còn lưu lại một ít.

Vương Nhất Bác bình tĩnh hít thở, yên lặng thưởng thức một lát, nhiệt độ dưới bụng lại bắt đầu bốc lên. Cậu tùy ý lấy quần áo của mình giúp Tiêu Chiến lau đi, dỗ dành nói: "Chiến Chiến, ta khống chế không tốt, thực xin lỗi, bảo bối."

Tiêu Chiến lắc đầu, dựa vào trong ngực cậu. Vương Nhất Bác đoán có thể anh lại nói không được nữa, đừng tiếp tục làm chuyện đó nữa. Điều này là không thể chấp nhận được, Vương Nhất Bác sớm đã có một ý nghĩ chờ thực hànhvới anh.

Vì thế Vương Nhất Bác đỡ bả vai Tiêu Chiến, sau khi trao một nụ hôn dài với anh, dỗ dành: "Chiến Chiến chờ một chút, tôi đi lấy đồ."

.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác quyến rũ đến tâm thần nhộn nhạo, anh nhớ tới bộ dáng Vương Nhất Bác vừa rồi ôm đầu mình mãnh liệt ra vào, lại cảm thấy cái lỗ nhỏ phía sau có chút ngứa ngáy, một cỗ cảm giác trống rỗng liền tràn lên.

Vương Nhất Bác cầm thứ gì đó trở về không biết, cậu chắp tay sau lưng, thấy Tiêu Chiến còn quỳ trên giường chờ bộ dáng nhu thuận của cậu, trong lòng thích muốn chết, lập tức chạy tới.

"Chiến Chiến, anh xem."

Vương Nhất Bác từ phía sau đưa tay ra, xoè lòng bàn tay, là mấy chiếc bút lông sói chưa từng dùng.

Tiêu Chiến đọc được chủ ý dâm đãng từ ánh mắt khát vọng của Vương Nhất Bác, anh có chút khiếp đảm, chống giường di chuyển về phía sau, còn lắc đầu với Vương Nhất Bác.

"Không sợ, đồ của tôi anh đều vào được..." Vương Nhất Bác lại lấy ra hộp sắt đựng thuốc mỡ đã cho Tiêu Chiến xem qua, đau khổ cầu xin nói: "Thử đi, tôi muốn xem. Chiến Chiến, bảo bối..."

.

Tiêu Chiến vẫn tiếp tục di chuyển về phía sau, lắc đầu.

Mà Vương Nhất Bác từng bước ép sát, Tiêu Chiến dịch một chút, cậu cũng dịch theo một chút.

Cho đến khi Tiêu Chiến lui đến đầu giường, Vương Nhất Bác vòng anh lại, giống nép vào cổ Tiêu Chiến như một chú cún con đáng thương đòi thức ăn, lại liếm vào mắt, chóp mũi, cằm của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không còn cách nào khác đành thoả hiệp gật đầu, miệng lẩm bẩm: "Chuyện dâm đãng như vậy nếu bị người ta biết, ta đáng bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông! "

"Ai cũng không biết, anh nghe lời tôi, gọi là Tòng Phu."

.

Tiêu Chiến sụp thắt lưng, che mặt.

Vòng eo và mông của anh hiện ra không sót một chút trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi khó thở, cậu suy nghĩ rất lâu về chuyện này — dùng bút lông mình quý giá nhất để cắm vào người bảo bối nhất của mình. Lập tức, Vương Nhất Bác liền không chút do dự dùng hai ngón tay có dính thuốc mỡxoa bóp hậu huyệt của Tiêu Chiến, nơi đó của Tiêu Chiến đỏ ửng, ngón tay của cậu tiến vào bên trong còn có thể húttừng đốt ngón tay một. Vương Nhất Bác cảm xúc dâng trào, thậm chí nuốt nước miếng, quấy ra một đầm nước mùa xuân bên trong anh, kích động cầm lấy cây bút vừa dày vừa thô.

Vốn định cắm thân cây bút vào, nhưng vừa rồi bị đầu bút quét một chút, Vương Nhất Bác lại thay đổi chủ ý.

Lông sói của bút cứng hơn những loại khác một chút, ví dụ như lông dê, dùng lông dê viết ra phiêu dật, mà dùng lông sói viết ra thì mạnh mẽ. Vừa rồi khi lông sói đảo qua mu bàn tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cảm thụ một chút, quyết định dùng đầu bút cắm vào huyệt của Tiêu Chiến, khi đó để Tiêu Chiến cũng cảm nhận được.

.

Vương Nhất Bác đầu tiên cẩn thận cắm vào cây đầu tiên, Tiêu Chiến không nhìn thấy phía sau nên có chút sợ hãi, kêu lên một tiếng đau đớn, Vương Nhất Bác có chút khẩn trương hỏi anh: "Có đau không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Được, vậy một lần nữa.

Vương Nhất Bác lại đút vào cây thứ hai, Tiêu Chiến căng thẳng ngón chân. Khi cây thứ ba được đút vào, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trong huyệt cho dù bị đồ vật lấp đầy cũng khó nhịn, Vương Nhất Bác không bỏ qua được, thật sự là dày vò. Ngứa ngáy bên trong chậm rãi càng ngày càng sâu, cảm giác như có côn trùng bò vào bên trong, trán Tiêu Chiến toát ra một tầng mồ hôi mỏng, vì thế chính anh lén giật giật, muốn đem ba cây bút lông sói cắm ở phía sau càng vào sâu bên trong mình. Vừa động, liền có một vệt chất lỏng từ bên trong thấm ra.

"Ừm a..."

Không thể tưởng tượng được Vương Nhất Bác trực tiếp tát mạnh vào một bên mông anh, rồi lại nhẹ giọng dỗ dành: "Chiến Chiến nhẫn nại một chút, còn một cây nữa."

Vương Nhất Bác chọn cây dày thô nhất, mặc dù dương vật của cậu đã thẳng tắp sưng to trong đũng quần, cậu vẫn kiên nhẫn cắm nó vào hậu huyệt của Tiêu Chiến.

Sau đó, yết hầu giật giật, đồng loạt nắm bốn cây bút bắt đầu cắm rút trong hành lang của Tiêu Chiến.

Đầu bút ra vào đều gãi lên da thịt mềm mại của Tiêu Chiến, nửa tra tấn nửa sảng khoái. Tiêu Chiến lắc lắc mông, dưới một đoạn eo nhỏ lại có hai cánh mông mập mạp như thế. Cách đây không lâu, khi Vương Nhất Bác còn ngủ với anh trên chiếc giường nhỏ bên ngoài, Vương Nhất Bác cũng không đàng hoàng thò vào trong quần sờ soạng, khi đó Vương Nhất Bác còn cười nhạo anh thật trẻ con. Lúc này Vương Nhất Bác ở phía sau ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm phản ứng của anh, lúc nhanh lúc chậm, không biết rốt cuộc là tra tấn anh hay là hầu hạ anh, khiến anh vừa lắc hông vừa kẹp huyệt.

"Ưm... A... Thiếu gia... Ôi, ôi! Tôi, tôi không muốn a..."

Dâm thủy trong huyệt Tiêu Chiến chảy ra bên ngoài, nhuộm cả ngón tay Vương Nhất Bác.

"Ưm...ưm...a.."

"Thiếu gia..."

Tiêu Chiến lắc đầu nói không muốn, nhưng chính anh vẫn đang bày ra thắt lưng ý đồ nuốt mấy cây bút lông sói cắm vào trong càng sâu.

Vương Nhất Bác nghe anh cầu xin tha thứ, tơ máu trong mắt càng đáng sợ. Thật sự là nhẫn nại đến cực hạn, liếcnhìn qua cửa sổ lụa mờ ảo, sắc trời hình như đã tối.

Vương Nhất Bác không cam lòng lại tát vào mông bên kia của Tiêu Chiến, sau khi mắng một câu dâm phụ, một phen trực tiếp rút bút ra ném xuống gầm giường.

Không còn gì bên trong, Tiêu Chiến càng cảm thấy trống rỗng, anh rốt cục cũng dám nhìn về phía sau, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang vuốt dương vật của mình vài cái, liền nắm lấy hông anh, lập tức một cây dương vật nóng bỏng cực lớn một lần nữa lấp đầy huyệt động.

Không bao lâu sau khi Vương Nhất Bác ở bên trong anh, chiếc giường cũng là đồ cổ, hôm nay Vương Nhất Bác hết sức hưng phấn, dùng sức đến mức rèm cửa sổ cũng buông xuống, chiếc giường cũng kêu lên cọt kẹt.

.

Vương Nhất Bác nhìn thấy chiếc vòng tay Tạ Hồng Kỳ tặng cho Tiêu Chiến rất phiền lòng, sau khi trở về lại nhìn thấy trên cổ tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nói Tạ Hồng Kỳ đã tức giận, trả lại cho nàng sợ nàng sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Vì thế Tiêu Chiến cũng chỉ có thể đeo cái vòng tay kia, Tạ Hồng Kỳ nói chỉ cần nhìn thấy Tiêu Chiến đeo liền vui mừng, tâm tình tốt.

.

Vương Nhất Bác vốn tưởng rằng Tiêu Chiến cũng rất phiền như cậu, Tạ Hồng Kỳ ngày nào cũng đến Tây Sương tìm Tiêu Chiến chơi, mỗi lần như thế, thời gian hai người bọn họ ở cùng một chỗ đều sắp đuổi kịp Vương Nhất Bác.

Nhưng Tiêu Chiến kỳ thật cũng không rắc rối như vậy. Ngay từ đầu Tiêu Chiến cảm thấy Tạ Hồng Kỳ không có ý tốt, không phải tặng vòng tay thì là tặng anh điểm tâm ngon, nhưng sau đó Tạ Hồng Kỳ cũng không hại mình, vì thế Tiêu Chiến mới chậm rãi dỡ bỏ phòng bị.

Tạ Hồng Kỳ còn rất thú vị, không giống tiểu thư khuê các, rất giống bạn chơi khi còn bé của anh, dẫn anh đi câu cá, đánh bài.

.

Người phiền chỉ có Vương Nhất Bác, cậu vừa không quản được Tạ Hồng Kỳ, vừa luyến tiếc Tiêu Chiến đi chơi với nàng.

.

Ngày lập hạ, là sinh nhật Vương Kỳ Lân.

Ban đêm, Tạ Hồng Kỳ đến Tây Sương, muốn mời Tiêu Chiến đi dự tiệc.

Gió đêm đầu hạ vẫn có chút nóng, sau cơn mưa mùa hạ, hơi nóng bốc lên từ nền đất ẩm ướt.

Nàng tiêu sái xoay một cái quạt gấp, tùy tiện gõ cửa phòng Vương Nhất Bác. Nàng vừa thích Vương Nhất Bác, cũng thích Tiêu Chiến. Nhưng Vương Nhất Bác không để ý tới nàng, cho nên nàng thích tìm Tiêu Chiến chơi.

Người đến mở cửa chính là Vương Nhất Bác, trước kia đều là do Tiêu Chiến mở cửa.

Tạ Hồng Kỳ cảm thấy có chút kỳ quái, liếc mắt vào bên trong, hỏi: "Tiêu Chiến đâu? Tôi sẽ đi ăn tối với anh ta."

"Anh ấy bị bệnh, không đi."

Vương Nhất Bác thường xuyên lừa cô nói Tiêu Chiến không có ở đây, lý do này vẫn là lần đầu tiên nghe, Tạ Hồng Kỳ bất mãn nói: "Biểu ca, ngươi đừng nói bậy chuyện này, mau gọi hắn ra ngoài đi."

.

Trưa nay Tiêu Chiến bắt đầu mặc kệ ăn cái gì cũng nôn, nôn không ra cái gì. Mấy ngày trước đã nhìn thấy tinh thần của anh có chút uể oải, còn tưởng là do thời tiết thay đổi nên chán ăn.

Vương Nhất Bác nóng lòng như lửa đốt muốn dẫn anh ra ngoài tìm đại phu của Đông y đường xem một chút, Tiêu Chiến lại không muốn, nói mình không có bệnh gì, chính là không có khẩu vị.

Sau đó bưng tới một ít táo chua chín sớm, táo chua như vậy, Tiêu Chiến lại ăn được, vì thế Vương Nhất Bác tạm thời bỏ điểm tâm sang một bên.

Không ngờ đợi đến chạng vạng, Tiêu Chiến liền nôn một tràng, khiến Vương Nhất Bác sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

.

Tạ Hồng Kỳ đến, Vương Nhất Bác mới thu dọn xong cho Tiêu Chiến, chuẩn bị dẫn anh ra ngoài tìm đại phu xem.

.

Vương Nhất Bác đang rất vội, thật sự là không dành sắc mặt tốt cho Tạ Hồng Kỳ, Tạ Hồng Kỳ muốn xông vào bên trong, ai ngờ bị Vương Nhất Bác đẩy ra, lạnh lùng nói: "Đừng đến làm phiền chúng ta! Nói ngươi đừng lúc nào cũng đến tìm anh ta!"

Tạ Hồng Kỳ nhìn bộ dáng hung thần ác sát của anh, cũng có chút sợ hãi, hùng hùng hổ hổ rời đi.

.

Nửa đêm canh ba, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi ra ngoài vườn, cầm một chiếc quạt gấp bằng tre quạt quạt gió cho anh.

Mà ở Hậu Uyển, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, ngay cả lão tổ mẫu luôn không thích náo nhiệt cũng ở đây.

Một bàn cơm đoàn viên, duy chỉ thiếu Vương Nhất Bác.

Không khí quanh Vương Hòng Tùng và Dương thị phảng phất đều ngưng kết, bầu không khí rất trầm thấp.

Mà Vương Hòng Tùng cùng Dương thị trong lòng nghĩ không phải là một chuyện, Trần thị cùng Tạ Hồng Kỳ trong lòng cũng không phải là một chuyện, mỗi người đều có tâm sự.


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro