14

14

Mẹ của Tạ Hồng Kỳ đã trở về Tô Châu, toàn bộ trên dưới trong phủ đều biết bà vì tức giận mới rời đi.

Cuối cùng đã rời đi.

Nhưng Tạ Hồng Kỳ không đi theo trở về, nàng nói nàng nhất định phải ở lại chỗ này chờ Vương Nhất Bác cưới nàng, như vậy nàng có thể cùng Tiêu Chiến chơi đùa, còn có thể làm cho Vương Kỳ Lân cung kính gội nàng một tiếng tẩu tẩu. Dù sao nàng từ chỗ Vương Kỳ Lân chịu ấm ức tuyệt đối phải đòi lại.

.

Nàng thường xuyên đến tây sương tìm Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, trở về cũng không thấy Vương Nhất Bác, chỉ có Tiêu Chiến ở đây, cộng thêm một Vương Kỳ Lân. Vương Nhất Bác không thích nàng đến tìm Tiêu Chiến, nàng biết, nhưng Vương Nhất Bác không có ở đây cũng không mang Tiêu Chiến theo.

Tạ Hồng Kỳ trước kia từng hỏi Tiêu Chiến, vì sao Vương Nhất Bác không bao giờ để anh làm việc, Tiêu Chiến nói dối rằng anh chỉ chuyên mài mực cho Vương Nhất Bác. Tạ Hồng Kỳ thật sự tin lời anh nói, căn bản không biết người hầu như anh đã trèo lên giường Vương Nhất Bác, bụng còn hai tháng nữa sẽ lớn lên. Lúc này nàng lại hỏi Tiêu Chiến vì sao mỗi lần đến tìm anh, anh không phải ngồi chính là nằm, cuộc sống so với chủ tử còn thoải mái hơn.

Tiểu Kỳ Lân ngăn trước mặt Tiêu Chiến nhìn chằm chằm nàng, trả lời: "Tốt xấu gì anh ấy cũng là người trong nhà chúng tôi, có người còn chưa vào cửa đã bắt đầu quản chuyện trong nhà chúng tôi."

Tạ Hồng Kỳ đẩy hắn ra, nắm tay Tiêu Chiến: "Đi! Tôi có cái này muốn cho anh!"

Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ từ chối như thế nào, Tiểu Kỳ Lân còn khẩn trương hơn, lại chen tới ép Tạ Hồng Kỳ đi, giúp Tiêu Chiến nhấc chăn lên một lần nữa. Ca ca hắn dặn dò, phải chăm sóc Tiêu Chiến tốt, đừng để Tạ Hồng Kỳnhư khỉ làm tổn thương tẩu tẩu hắn.

"Này!" Tạ Hồng Kỳ một khắc cũng nhịn không được, thời gian này nàng qua lại đều có Vương Kỳ Lân ở đây, Tiêu Chiến cũng luôn tìm lý do tránh nàng.

"Các ngươi rốt cuộc có ý gì! Mẹ ta vừa đi đã không coi ta ra gì sao?"

"Mẹ ngươi ở đây chúng ta cũng không sợ ngươi!"

"Tiểu thiếu gia!" Mắt thấy hai người này lại muốn đấu khẩu, Tiêu Chiến vội vàng kéo Tiểu Kỳ Lân lại đây, nói: "Tiểu thư, thời gian này tôi khổ hạ, thân thể không tốt lắm."

Tạ Hồng Kỳ hung tợn nhìn Tiểu Kỳ Lân, đối với Tiêu Chiến có thêm vài phần khoan dung, nhưng cũng bán tín bán nghi nói: "Mới tháng năm đã khổ hạ?"

Tiêu Chiến lắp bắp nói phải, Tạ Hồng Kỳ chỉ có gật gật đầu, nàng nhìn Tiêu Chiến quả thật có chút mệt mỏi.

Chờ Tạ Hồng Kỳ đi rồi, Tiêu Chiến lại một lần nữa nằm trở lại giường, Tiểu Kỳ Lân tiếp tục lấy đồ chơi trong phòng ca ca hắn đùa giỡn. Hắn từ chân giường dựa vào tường lấy ra một cây ngọc to bằng quả chuối, kêu lớn một tiếng. Hắn đương nhiên không biết thứ này là cái gì, nhưng lại biết cách sử dụng nó.

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, từ trên giường nhảy dựng lên cướp lấy nhét vào trong chăn. Không cần hỏi, cũng biết nhất định là ca ca hắn tìm ra để làm tẩu tẩu hắn.

.

"Tổ mẫu..."

"Đừng nói bậy nữa! Làm thế nào một người đàn ông có thể mang thai? "Lão tổ mẫu nhướng mày, buông chén trà, đen mặt trách mắng: "Nếu thật sự là mang thai, con cứ bảo hắn trước tiên sinh ra, chỉ cần có thể sinh ra ta thay các ngươi làm chủ!"

Vương Nhất Bác thở dài, còn muốn nói gì nữa, lão tổ mẫu hừ lạnh một tiếng nói với cậu sau này đừng vì chuyện này mà đến tìm bà nữa, trà còn chưa nguội liền trở về Phật đường. Lão tổ mẫu hơn nửa ngày ở trong Phật đường, bà không tin Tiêu Chiến thật sự mang thai của Vương Nhất Bác. Vạn vật đều có lẽ thường, có nhân duyên mới có kết quả, Tiêu Chiến là nam nhân.

Vương Nhất Bác vốn nghĩ rằng lão tổ mẫu không tin, cũng cho rằng chỉ cần cậu kiên trì, mỗi ngày đều đến dỗ dành một chút, có lẽ lão tổ mẫu thương cậu sẽ đồng ý. Nhưng lão tổ mẫu là người tin Phật, thích tìm hiểu thiền ngộ đạo nhất, cũng không biết bà đến mấy tầng công lực, mấy ngày nay không được nhắc tới chuyện của Tiêu Chiến, nếu không sẽ không cho cậu mặt mũi.

.

Vương Nhất Bác ngày ngày ở tây sương khổ sở suy nghĩ, nhàn rỗi lớn nhất chính là sờ bụng Tiêu Chiến và vẽ chân dung cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến rõ ràng nhìn không ra trong bụng còn có một sinh linh, Vương Nhất Bác hết lần này tới lần khác mỗi lần vẽ cậu đều vẽ bụng phải lớn hơn một chút.

Vương Kỳ Lân thường xuyên đến, Tạ Hồng Kỳ không tới được. Trước kia chỉ có Dương thị gọi nàng nói chuyện phiếm, hiện giờ lão tổ mẫu cũng cho gọi nàng. Dù sao đi tây sương cũng vô dụng, Tiêu Chiến thay đổi, Vương Nhất Bác đã sớm đổi thay.

.

Áp lực đối với Tạ gia Tô Châu càng lúc càng lớn, Tạ lão gia mơ hồ có một loại dự cảm, thế đạo này không bao lâu sẽ không còn thoải mái. Lão phải đẩy nhanh kế hoạch thị trường Vô Tích, vì vậy lão chỉ có thể gây áp lực lên Vương Hòng Tùng. Một tháng gửi đến hai ba lá thư, lá thư đầu còn quan tâm Tạ Hồng Kỳ còn ở trong Vương gia một phen, lá thư sau lại loáng thoáng ám chỉ lão không muốn chờ nữa.

Vương Hòng Tùng hiểu được ý tứ của lão, lão muốn mở xưởng tinh chế trà ở Vô Tích, còn không chỉ có một hai cái, lão muốn nắm toàn bộ thị trường Vô Tích. Ngay từ đầu Vương Hòng Tùng cũng muốn nhúng tay vào, nếu như toàn bộ Vô Tích đều là của Tạ gia, vậy Vương gia ông xem như sống vô ích một hồi, kết quả lại còn phải dựa vào người khác?

Vậy chuyện mình có thể tự mình bỏ tiền ra, dựa vào cái gì còn muốn gọi ngươi khác chia? Nói cho cùng, nhân sinh không quen thuộc, Vô Tích cũng có thương hội, Vương Hòng Tùng mới là lão đại nơi này.

Mưu sự tính sau, không bằng kết thành thông gia, tất cả mọi người đều là người trên cùng một thuyền.

.

Sự tình khẩn cấp, Vương Hòng Tùng cũng không quá để ý, lập tức trả lời thư, trong thư hơn mười dòng liền nói một câu sáng sủa, Vương Hòng Tùng hứa hẹn sẽ chọn ngày lành tháng tốt mang sính lễ tới.

.

Bụng Tiêu Chiến thoạt nhìn vẫn rất bằng phẳng, khẩu vị của anh càng ngày càng kém, tháng trước bị Vương Nhất Bác vừa dỗ vừa ép còn có thể ăn không ít, hiện tại cho dù là Vương Nhất Bác hù dọa anh "Anh không ăn vậy tôi cũng không ăn" cũng vô dụng.

Thật vất vả Vương Nhất Bác mới nuôi ra được chút thịt trên người anh, hiện giờ lập tức lại không còn, so với lúc anh mới vào phủ không khác biệt mấy.

Trái tim Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nắm đến co rút, cậu ôm Tiêu Chiến đút cháo, Tiêu Chiến nhếch môi nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái nghiêng đầu tránh đi.

"Thật sự là yêu nghiệt! Lão tử chờ ngươi ra nhất định phải quản giáo ngươi một hồi!" Lão tử mắng nhi tử, đứa bé trong bụng Tiêu Chiến còn chưa sinh ra đã bị cha nó ghi một khoản thù.

Vương Nhất Bác nhéo má Tiêu Chiến, cuối cùng thoả thuận xong mới hỏi: "Có ăn hay không? Hoặc muốn ăn cái gì khác? Nếu thật sự không ăn cái gì, tôi liền dùng miệng đút cho anh? "

Trong lòng Tiêu Chiến âm thầm cao hứng, nói anh vất vả khó chịu là thật, bất quá anh cũng có cố ý giả bộ một chút để Vương Nhất Bác càng đau lòng anh. Anh cọ cọ cằm Vương Nhất Bác, nũng nịu nói vậy cậu cho tôi ăn. Anh càng ngày càng thích làm nũng với Vương Nhất Bác, dính đến nửa bước không thể rời khỏi Vương Nhất Bác.

.

Vương Nhất Bác đang ở cái tuổi phải làm chủ gia đình nhỏ, vợ còn chưa phải vợ của cậu, nhưng con chính là con của cậu, quá khó quá khó.

Cậu sợ còn chưa đợi đến khi cậu nghĩ ra cách, một ngày nào đó cha mẹ cậu bắt cậu bái đường cùng Tạ Hồng Kỳ.

.

Giang Nam thật sự mưa quá nhiều, tiếng mưa rơi vào trong bể rất giống như đánh lên ô bằng gỗ.

Tạ Hồng Kỳ rốt cục cũng trở về Tô Châu, trước khi đi nàng lại đến tây sương. Lúc này Vương Kỳ Lân không có ở đây, chỉ có Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Nàng gặp lại Vương Nhất Bác có thêm vài phần ngượng ngùng, tuy rằng ở cùng trong một phủ nhưng đã rất lâu rồi họ không gặp nhau. Vương Nhất Bác không ra khỏi tây sương, cũng từ chối gặp khách, vì thế Vương Hòng Tùng tức giận không nhẹ, nhưng cũng không còn cách nào khác với Vương Nhất Bác, chuyện sau này ông muốn chỉ sợ sẽ không làm cho Vương Nhất Bác dễ chịu.

Nàng nói với Vương Nhất Bác rằng nàng sẽ về nhà trước, chờ cậu đi rước nàng trở lại.

Lông mày Vương Nhất Bác không khống chế được giật giật, hỏi nàng là có ý gì. Tạ Hồng Kỳ hơi ngượng ngùng cười, nói lão tổ mẫu đã hứa với nàng hôn sự của hai người, nàng hiện tại về nhà chờ sính lễ đưa tới.

"Này, Tiêu Chiến đâu?" Tạ Hồng Kỳ chui vào phòng, "Ta muốn từ biệt anh ấy."

"Không! Đừng vào!"

Vương Nhất Bác cố gắng giữ chặt nàng lại, mà Tạ Hồng Kỳ đã vào phòng, cô nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Tiêu Chiến đâu.

"Anh ấy không có ở đây à? Mấy ngày trước anh ấy nói anh ấy khổ hạ, hiện tại khá hơn chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng nhìn chằm chằm chiếc tủ thấp tựa vào góc tường, thất hồn lạc phách gật đầu nói: "Anh ấy... Anh ta ra ngoài rồi."

Tạ Hồng Kỳ dường như có chút tiếc nuối, nhưng nàng rất nhanh liền vui vẻ, nói không lâu sau nàng còn trở lại . Vương Nhất Bác nói hiện tại anh không thoải mái, muốn nàng đi nhanh. Tạ Hồng Kỳ nhìn trên mặt cậu thật đúng là xanh trắng, cười nói một câu muốn cậu hảo hảo bảo trọng thân thể đi đón nàng, sau đó liền muốn kéo tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bối rối liếc mắt nhìn tủ thấp, kinh hồn bạt vía hất ra.

Tạ Hồng Kỳ vừa đi, Vương Nhất Bác cuống quít đến trước chiếc tủ thấp, nắm chặt hai tay đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống muốn đưa người ra nhưng người bên trong tủ không cho.

Tiêu Chiến hiện tại quá gầy, cả người anh đều có thể giấu vào, chỉ lộ ra một góc áo bị kẹp. Anh ở bên trong khóc không thành tiếng, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Tiêu Chiến càng khóc, Vương Nhất Bác lại càng lo lắng kéo người ra, cửa tủ điêu khắc hoa hai bên này mở ra đóng lại, chiếc cửa tủ cũ không chịu được bọn họ giằng co như vậy không mấy cái một bên liền rơi ra. Tiêu Chiến từ bên trong ngã ra, vừa vặn rơi vào trong vòng tay Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không muốn cậu ôm, giãy dụa đến lợi hại, anh khóc đến mức lê hoa đái vũ nói với Vương Nhất Bác rằng anh muốn về nhà.

"Ta không bái đường với nàng! Thật đấy, anh tin tôi được không?"

Vương Nhất Bác lo lắng sẽ làm tổn thương đứa bé trong bụng anh, không dám dùng sức ôm anh quá mạnh, chỉ đột nhiên nắm lấy tay anh tát vào mặt mình mấy cái. Tiêu Chiến đột nhiên nghẹn lại, khóc nức nở, Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh lại tát một cái vào bên còn lại.

"Anh đánh tôi đi, tôi không còn cách nào khác. Tôi không được chọn sinh ra ở Vương gia, cũng không thể làm chủ chuyện tôi có thể lấy ai."

"Vậy lúc trước ngươi cần gì phải muốn ta làm bà mối, ta không phải bà mối, ta là Thôi Oanh Oanh ngươi là Trương Sinh!" Tiêu Chiến khóc đến cả người run rẩy.

Đúng vậy, anh là Thôi Oanh Oanh không phải bà mối, cùng Trương Sinh tư định cả đời là Thôi Oanh Oanh, danh bất chính ngôn bất thuận lăn lộn là hai người bọn họ. Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến xem "Oanh Oanh truyện", Tiêu Chiến vẫn lén xem. Rốt cuộc Oanh Oanh trao nhầm thâm tình, cuối cùng bị bỏ rơi.

.

Đôi mắt đỏ bi thương Tiêu Chiến tràn đầy oán hận, Vương Nhất Bác còn muốn nắm lấy tay anh đánh mình, Tiêu Chiến uy hiếp cậu muốn con trai cậu chết. Vương Nhất Bác nổi giận, gắt gao nắm lấy bả vai Tiêu Chiến lại nói: "Cho tôi một cơ hội, tôi lập tức đi..."

"Tôi lập tức đi..."

.

Dương thị cùng Vương Hòng Tùng cũng đã lâu không gặp lại cậu, phủ có quy định mỗi đêm đều cùng người trongnhà ăn cơm nhưng cậu cũng không theo.

Vương Nhất Bác sắc mặt nhàn nhạt, cậu vung trường sam màu trắng, quỳ rạp hai đầu gối xuống đất. Đều nói đànông dưới chân có vàng, không phải ai cũng quỳ được, nhưng trước mặt phụ mẫu quỳ như thế này cũng không quá đáng. Chỉ là trước kia cậu chưa từng làm thế, lúc nhỏ bị Vương Hòng Tùng hay Dương thị răn dạy tùy tiện đánh thế nào cũng không chịu quỳ xuống.

Cậu dập đầu trước Vương Hòng Tùng và Dương thị ngồi ở vị trí cao, Dương thị bị hành động này của cậu làm cho sợ tới mức đứng lên, Vương Hòng Tùng giữ chặt bà lại.

Vương Hòng Tùng cau mày trách móc: "Vương Nhất Bác! Hành động này có nghĩa là gì!"

Lúc này, Tiêu Chiến cũng tiến vào, Vương Nhất Bác muốn đứng lên đỡ anh ngược lại bị anh đè xuống, cả sảnh đều khó hiểu, Tiêu Chiến vuốt ve bụng mình bên cạnh Vương Nhất Bác cũng quỳ xuống.

Vương Nhất Bác thở dài, đan mười ngón tay với anh.

Thấy sắc mặt Vương Hòng Tùng càng ngày càng ngưng trọng cùng Dương thị đột nhiên thay đổi, Tiêu Chiến cân nhắc vài phần mở miệng trước, nói: "Lão gia, phu nhân, tôi là người trong phòng đại thiếu gia."

"Hồ ly tinh từ đâu tới nói bậy?!" Dương thị trừng mắt nhìn anh, một câu nói khiến Tiêu Chiến lại bất an vuốt bụng mình.

Vương Nhất Bác siết chặt tay Tiêu Chiến, nói: "Hôm nay là muốn cùng cha mẹ thương thảo chuyện này."

"Con cùng Tiêu Chiến tình đầu ý hợp đã có chút thời gian, con muốn rước anh ấy vào cửa, không thể kéo dài thêm."

Vương Nhất Bác lại dập đầu một cái, Tiêu Chiến cũng dập đầu theo. Vương Hòng Tùng tức giận đến mức bắt đầu ho khan kịch liệt, ảnh hưởng đến tim. Ông đã hút quá nhiều thuốc phiện, nó làm tổn thương phổi, khiến ông bị lo. Dương thị chỉ nói không được, tuyệt đối không có khả năng.

"Hắn không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, còn là đàn ông, không được."

"Tạ gia với chúng ta cùng môn đăng hộ đối, nhưng con không vừa ý Tạ Hồng Kỳ, sẽ không cưới nàng. Nếu nhất định phải cưới Tạ Hồng Kỳ, con nguyện cùng Vương gia cắt đứt quan hệ."

Ánh mắt kiên định của Vương Nhất Bác làm cho Dương thị sợ hãi, bọn họ một người cũng không biết Tạ gia sắp lâmvào khó khăn. Bà đành xoay qua hỏi Tiêu Chiến: "Có phải ngươi rót canh mê hồn gì cho đại thiếu gia hay không? Ngươi nghĩ ngươi xứng với nó không?"

Tiêu Chiến không trả lời, kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất Bác. Nàng chuyển đề tài tiếp tục nói: "Thiếu gia nhà chúng ta tuyệt đối không thể cưới người có thân phận như ngươi, nếu ngươi muốn tiếp tục ở bên người ngược lại có thể lưu lại làm lẻ. Đợi tiểu thư Tạ gia qua cửa chúng ta cũng không bạc đãi ngươi, lại lo liệu chuyện của ngươi."

Vương Hòng Tùng vẫn ho, đứt quãng mắng Vương Nhất Bác thằng con bất hiếu, làm người không muốn muốn làm con chó không có lương tâm.

Tiêu Chiến ủy khuất đến cực điểm, nước mắt lạch cạch rơi xuống, nhưng anh vẫn cắn môi lắc đầu.

Dương thị bảo hắn làm vợ lẻ của Vương Nhất Bác vẫn là nể mặt Vương Nhất Bác mới nói những lời tàn nhẫn như vậy, nếu anh không muốn cũng không trách được Vương gia bọn họ. Nào ngờ Vương Nhất Bác cũng lắc đầu nói không được, nhất định phải để Tiêu Chiến làm chính thất, nếu không vẫn phải cắt đứt quan hệ. Vương Hòng Tùng cầm chén trà đập loạn xạ, gào thét "Vậy các ngươi cút đi!".

Dương thị vội vàng giúp Vương Hòng Tùng thuận khí, bà ở bên tai ông nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng quên, Tạ lão gia muốn Tạ Hồng Kỳ được rước qua cửa."

.

Đầu gối Tiêu Chiến bị đau sau khi quỳ trong một thời gian dài, chắc hẳn Vương Nhất Bác cũng vậy. Anh nhìn không suy nghĩ được gì nữa, trong đầu là một mớ hỗn độn. Vương Nhất Bác nhẹ giọng an ủi anh bảo anh trở về, Tiêu Chiến lắc đầu nói muốn ở bên cậu.

Không bao lâu sau, Vương Hòng Tùng đầu váng mắt hoa ngã vào cánh tay Dương thị, bà kinh hãi, liên tục bảo Vương Nhất Bác đến đưa lão gia về phòng.

Vương Nhất Bác không đứng dậy, lại lạnh lùng nói: "Nếu cha mẹ không đáp ứng, con vĩnh viễn không đứng lên."

"Tiêu Chiến đã mang thai ba tháng, vì tình về lý để con cưới anh ấy vào cửa lập tức, không thể khác được."

Dương thị cho rằng mình nghe lầm, hỏi hắn nói lung tung cái gì, mau đến đỡ lão gia trở về phòng.

"Con đã dẫn anh ấy đi tìm đại phu bắt mạch, ngàn vạn lần xác thực mang thai của Vương gia."

.

Không biết Vương Hòng Tùng thật sự tức giận đến nằm liệt giường hay là đang lừa Vương Nhất Bác. Từ ngày đó, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tiếp tục trốn ở tây sương.

Bọn họ chờ có một ngày, không phải cưới Tiêu Chiến thì là cưới Tạ Hồng Kỳ. Nếu cưới Tạ Hồng Kỳ, Vương Nhất Bác sẽ dẫn Tiêu Chiến đi.

Bọn họ dĩ nhiên không quản bên ngoài tây sương như thế nào, chỉ nghĩ kết quả cuối cùng tính như thế nào cũng không phải quá tệ.

Cho đến một ngày, cậu còn đang dỗ Tiêu Chiến ăn cơm, bên ngoài một gã người hầu xông vào, hắn cuống quít hô to: "Thiếu gia! Đại thiếu gia! Lão gia ho ra máu rồi!"

Vương Nhất Bác mới nhận ra mình ngu xuẩn đến mức nào.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro