23

23

Tiêu Chiến nóng lòng không đợi đến ngày mai mới mang tiền đến, sợ bọn họ không thấy tiền sẽ không chịu đối xử tốt với Vương Nhất Bác. Trở về nhà, anh đi thẳng đến phòng kế toán nói dối với Sử Lợi Đầu rằng Vương Nhất Bác cần tiền. Trong tay xách theo cái rương, anh lần nữa đến Cục cảnh sát gặp tên Cảnh sát trưởng, nói muốn đi thăm Vương Nhất Bác.

Khi chiếc rương được mở ra, bên trong có mấy cuộn tiền, rất nhiều, nhưng tên Cảnh sát trưởng nhíu nhíu mày sai người đuổi Tiêu Chiến ra ngoài, hắn nói hiện tại không được phép thăm người.

.

Ban đêm trở lại Vương gia, vừa vặn ở Quan Viên gặp Vương Kỳ Lân. Sau khi Tạ Hồng Kỳ đi tâm tình hắn không tốtlắm, hắn đang cho cá ăn giết thời gian. Vương Kỳ Lân gọi anh một tiếng chị dâu, tiếp theo hỏi ca ca hắn, Tiêu Chiến không trả lời được, hai mắt đỏ hoe vội về tây sương.

Vương Kỳ Lân tưởng rằng anh đang cãi nhau với Vương Nhất Bác.

Trong đầu Tiêu Chiến hiện tại là một mảnh hỗn độn, không nghĩ ra cách nào để Cục cảnh sát thả người, cùng đường anh muốn đi tìm Thanh Tử, mang Thanh Tử áp giải trở về đổi lấy Vương Nhất Bác được thả ra ngoài.

Nhưng hiện tại người Cục cảnh sát muốn là Vương Nhất Bác, không phải Thanh Tử.

Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tiêu Chiến liền biết mình thật sự không còn cách nào khác, Vương Nhất Bác muốn cứu Thanh Tử, tình nguyện tự mình ngồi tù. Vì Vương Nhất Bác nguyện ý, cậu bảo Thanh Tử đi, Thanh Tử cũng là anh tự tay thả đi. Khi đó anh đã đoán được, Vương Nhất Bác sẽ chịu khổ sau khi Thanh Tử đi, chỉ là chưa biết đau khi dao chưa rơi xuống da thịt mình, tất cả nghi kỵ hoảng sợ đều là hư ảo, chỉ hối hận khi chân chính bị một đao cắt xuống.

Anh còn chưa biết nói với tổ mẫu và Dương thị như thế nào... Anh gọi cho một tuần quản của Cục cảnh sát hỏi tình huống Vương Nhất Bác sẽ bị nhốt bao lâu, có thể được thả hay không... Tuần quản nói vậy cũng sẽ không, nếu không bị nhắm vào thì có thể sẽ được trả tự do sau ba đến năm năm.

Ba, năm năm...

Trong bữa cơm tối, tổ mẫu hỏi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói cậu ở trạch viện ở ngoại ô, có thể phải ở lại mấy ngày để xử lý một số việc. Vương Kỳ Lân lặng lẽ bám vào bên tai Dương thị nói chị dâu với ca ca cãi nhau, lại nhìn mắt Tiêu Chiến sưng lên, bà thở dài gắp cho Tiêu Chiến một miếng sườn chua ngọt.

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn bà, bà ngượng ngùng cúi đầu dùng cơm.

Khi đó lần đầu tiên anh mở miệng gọi Dương thị một tiếng "Mẹ". Anh cố gắng kiềm xuống nước mắt nói: "Cảm ơn mẹ." Bà gật đầu.

Tiêu Chiến cho rằng ít nhất anh có thể giấu diếm một thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Giấy không gói được lửa, Cục cảnh sát hiện bắt giam Vương Nhất Bác để phòng ngừa cậu bỏ trốn, bọn họ cần chứng cớ để thẩm vấn kết án vào cuối tháng.

Lúc Tiêu Chiến còn đang lơ đãng ăn cơm, mấy người hầu hốt hoảng chạy vào hô to:

"Lão phu nhân! Đại phu nhân! Có người của Cục cảnh sát đến!"

Trái tim Tiêu Chiến như ngừng đập, gắt gao co lại, đôi đũa rơi thẳng xuống mâm cơm. Anh nhìn lại mọi người đangkinh hãi thất sắc, luống cuống tay chân, vội vàng kêu người hầu đỡ lão tổ mẫu vào phòng.

Anh lại làm sai một chuyện, Vương Nhất Bác rõ ràng đã dặn dò anh, phải nói rõ ràng chuyện cậu với tổ mẫu và mẹ.

Dương thị sợ tới mức mặt trắng bệch, đầu óc choáng váng vội vàng đi theo gã người hầu. Tiêu Chiến dỗ Vương Kỳ Lân cùng mẹ hắn đuổi theo, gã người hầu nói đám người của Cục cảnh sát đi về phía tây, mang theo lệnh khám xét.

Gã người hầu còn nói, đại thiếu gia phản chính nên đã bị Cục cảnh sát giam giữ. Dương thị nghe xong vội vàng quay đầu nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt mờ mịt, sau đó hai mắt trợn trắng ngất xỉu. Tiêu Chiến đỡ lấy bà, cuống quít phân phó đi gọi đại phu mau tới.

Tim anh đập như trống đánh, lúc đi đến tây sương, căn phòng đã bị Cục cảnh sát lục soát.

Vương Nhất Bác cũng không cho anh xem thư học sinh gửi cho cậu, giấu ở đâu anh cũng không biết, Vương Nhất Bác cười bảo anh xem cũng không hiểu, đi xem kịch đi.

Trong lòng anh mơ hồ có chút bất an, không ai nói cho anh biết, sẽ có một ngày có người cầm những bức thư kia vỗ lên mặt anh, hỏi: "Những thứ này là cái gì, sao nhiều như vậy?"

"Mang đi!"

Tiêu Chiến cũng trở thành một phần tử phản chính vì trong thư Vương Nhất Bác đã nhắc tới anh. Các học sinh đều biết phu nhân của Vương Nhất Bác tên là Tiêu Chiến, trong thư Vương Nhất Bác viết: "Thân thể Tiêu Chiến không tốt nên cần bên cạnh thường xuyên, bởi vậy Vương mỗ không thể tham dự cuộc hẹn, mong các vị thông cảm."

Khi Tiêu Chiến bị người áp giải lên xe, anh không hề phản kháng.

Trên đường đến Cục cảnh sát, trời bắt đầu mưa, càng lúc càng lớn, lớn đến có thế rửa trời xoáy đất.

Tiêu Chiến vừa đi vào, đầu tiên là gặp tên Cảnh sát trưởng. Hắn xoay khẩu súng lục của hắn nhếch miệng cười áp sát Tiêu Chiến, ra vẻ đồng tình "chậc chậc" hai tiếng.

Tiêu Chiến cũng cười khinh bỉ hắn, phun nước miếng lên mặt hắn. Hắn nhất thời mặt lạnh, tát Tiêu Chiến một cái, vếthằn trên mặt vừa nóng vừa đau.

"Nhốt hắn vào phòng bên cạnh Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến bị người áp giải đi, vừa quay đầu mắng hắn: "Chó săn, lưu manh trong ổ, thổ phỉ đen lòng..."

"Cho mày đi đoàn tụ với người của mày!"

.

Sau khi Tiêu Chiến đưa tiền, Vương Nhất Bác thật sự được đổi vào phòng giam tốt hơn, tuy vẫn là phòng gạch đổ nát, nhưng ít nhất cậu ấy không phải ngủ với đám người không quen biết, chăn đệm cũng sạch sẽ.

Vương Nhất Bác dựa vào giường, nhìn lỗ thông hơi trầm tư. Mưa bên ngoài đinh tai nhức óc, có thể lát nữa còn nghe thấy tiếng sấm.

Nơi này không được thắp đèn, mỗi nơi đều là một màu đen kịt.

Đang nghĩ đến Tiêu Chiến cùng tình huống gì trong nhà, có phải đã loạn thành một nồi cháo hay không, Vương Nhất Bác dường như nghe được thanh âm của Tiêu Chiến, cơ hồ bay tới đập cửa:

"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!"

Ban ngày, dưới con mắt của Cảnh sát trưởng, cậu căn bản không cách nào nói cho Tiêu Chiến biết những lá thư được cậu giấu ở chỗ nào. Cậu không nhớ rõ cậu đã nhắc đến tên Tiêu Chiến nhiều lần trong thư.

Vừa nghe Vương Nhất Bác gọi, Tiêu Chiến dừng lời chửi rủa, vội vàng đáp lại: "Nhất Bác, cậu ở bên trong có ổn không?"

"Ầm ĩ cái gì!"

Một tên lính mở cửa sắt phòng bên cạnh Vương Nhất Bác, đẩy Tiêu Chiến vào, mắt cá chân của anh bị khóa bằngcùm đồng.

Sau khi đi ra, tên lính đạp hai cước lên cánh cửa sắt của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác điên cuồng đập cửakhông ngừng gọi tên Tiêu Chiến, ầm ĩ đến đau tai nhức óc.

"Câm miệng! Gấp cái gì, thời gian còn rất nhiều, hai tụi mày nói chuyện vui vẻ!"

.

Vương Nhất Bác ở bên trong ném đồ đạc, đập nát mọi thứ có thể, có bát cơm, bàn, băng ghế. Sau khi chửi rủa điên cuồng, cậu phát hiện Tiêu Chiến không lên tiếng, bèn dùng một quyền đám vào tường, chấm dứt trận phát tiết bất tài này.

"Tiêu Chiến? Tiêu Chiến? Em vẫn còn ở đó chứ? Em trả lời tôi!" Vương Nhất Bác hét về phía bức tường gạch loang lổ đang ngăn cách Tiêu Chiến.

"Tôi ở đây!" Từ lỗ gạch bên cạnh chiếc giường trong góc, anh vươn tay, ngón tay động loạn vẫy chào Vương Nhất Bác.

Nơi này hẻo lánh, bên trong lại quá tối, Vương Nhất Bác vẫn chưa phát hiện ra.

Mượn một tia chớp, Vương Nhất Bác trèo lên giường nắm chặt bàn tay đó.

Khe gạch có thể cho phép một cánh tay nhỏ của Tiêu Chiến ra vào, Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, vội vàng hỏi: "Có sao không? Bọn chúng có đánh chửi em không?"

Năm ngón tay in trên mặt Tiêu Chiến vẫn còn đau, anh biết Vương Nhất Bác không nhìn thấy, liền nói không có. Lại một tia chớp xẹt qua, Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm vào tay Vương Nhất Bác, nhìn thấy vết thương trên tay cậu.

"...... Nhất Bác, tôi hối hận, lẽ ra tôi không nên để Thanh Tử đi."

"Tôi cũng hối hận."

Vương Nhất Bác sớm đã rơi nước mắt, thật nguy hiểm, Tiêu Chiến không nhìn thấy.

"Tôi nghĩ mình thật cao thượng, thật đại nghĩa, nhưng ngay cả nhà người của mình tôi cũng không bảo vệ được."

Trầm mặc thật lâu, Tiêu Chiến thoải mái nói: "Tôi không ngạc nhiên khi cậu lựa chọn như vậy."

Ai yêu cành trúc cũng sẽ trở thành trúc.

Vương Nhất Bác càng siết chặt lấy tay anh, còn có chút run rẩy. Tiêu Chiến kéo cậu qua một chút, sau đó vương cánh tay còn lại, chỉ vừa để đủ cho một bàn tay, gian nan vuốt ve vết thương của Vương Nhất Bác. Cũng may, tay bọn họ không bị trói, chỉ cần anh còn ở chỗ này, có thể luôn nắm lấy tay Vương Nhất Bác.

......

Họ nói chuyện suốt đêm.

"Em cái gì cũng không biết, ngày mai bọn chúng hỏi em liền nói như vậy. Những lá thư đó, tôi xin lỗi... Chờ bọn họ đọc hết sẽ biết không liên quan đến em, nhưng nếu chúng không thả em, tôi sẽ nghĩ cách sai người báo tin cho người nhà, để mẹ kiện lên toà án Giang Tô."

Tiêu Chiến muốn ở chỗ này cùng cậu, nhưng trong bụng anh còn có đứa bé, chuyện trong nhà cũng chờ anh về xử lý. Sợ Vương Nhất Bác lại nóng nảy, anh không chần chờ "Ừ" một tiếng.

.

Nhưng đợi hai ngày, tên Cảnh sát trưởng vẫn chưa đến tìm Tiêu Chiến. Hai người bọn họ luôn nắm tay nhau qua lỗ gạch nhỏ, vừa lo lắng vừa quyến luyến.

Sử Lợi Đầu ngày đầu qua một lần, Dương thị muốn thương lượng với người của Cục cảnh sát thả người, nhưng đều bị đuổi ra, cũng không cho gặp Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Đến ngày thứ ba, tên Cảnh sát trưởng vẫn không xuất hiện, nhưng có người đến thả Tiêu Chiến. Trước khi ra ngoài, Tiêu Chiến bằng mọi cách có thể cầu xin được nói thêm vài lời với Vương Nhất Bác, nhưng đều bị từ chối.

Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là Tiêu Chiến không yên lòng. Những gì cần dặn dò Vương Nhất Bác hai ngày qua đã nói rất rõ ràng, một khi anh được thả, Tiêu Chiến sẽ rất bận rộn.

Tiêu Chiến vừa ra khỏi Cục cảnh sát liền nhìn thấy Sử Lợi Đầu đi vào, vội vàng kéo hắn đi về phía hoa viên, hỏi tình hình tổ mẫu và phu nhân thế nào rồi? Người trong thương hội có biết chuyện Vương Nhất Bác bị giam giữ hay không? Tạ gia có gửi thư không?

Sử Lợi Đầu nói lão tổ mẫu đại phu nhân đều không sao, thương hội cùng Tạ gia đều không có tin tức, bất quá lúc này hẳn là đã biết.

Tiêu Chiến thở một hơi dài, gọi hai chiếc xe kéo, nói: "Đi! Quay lại phủ!"

.

Tiêu Chiến vừa trở lại trong phủ, nha hoàn người hầu đều chạy ra hậu đường báo tin cho Dương thị.

Anh vừa đến đã bị Dương thị ấn ngồi xuống, bộ dáng lo lắng như lửa đốt khiến cho vị chủ mẫu trẻ tuổi từng xemthường mọi thứ tăng thêm vài phần tuổi già. Bà hỏi Tiêu Chiến tình hình Vương Nhất Bác ở trong đó như thế nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tiêu Chiến biết không thể giấu diếm nữa, chuyện đến lúc này một năm một mười nói rõ ràng với bà.

Bà dùng hết sức lực, ngã ngồi trên ghế bành, nỉ non: "Sao lại như vậy... Không ai nói với nó là đừng gây rắc rối sao."

Bà nhớ lần cuối cùng Vương Hòng Tùng trở về sau chuyến đi bắc thượng đã cảnh báo bà, chúng ta phải cách xa đám người kia, không được gây chuyện. Hết lần này tới lần khác Vương Nhất Bác không biết, thương nhân bọn họvô luận có bao nhiêu giàu có cũng không thể đấu lại bọn làm quan. Nếu như trước kia đoàn kết lại còn có chút sứcmạnh từ thương hội, nhưng hiện tại Vương gia hoạ vô đơn chí, những người trong thương hội mặc dù đơn đả độc đấu cũng không có kết thúc tốt đẹp nhưng bọn họ vẫn luôn mong một ngày Vương gia sụp đổ. Bà rơm rớm nước mắtlại hỏi Tiêu Chiến bây giờ làm sao? Những người trong Cục cảnh sát đã nói gì, họ muốn gì?

Tiêu Chiến vừa định tiếp lời, bên ngoài có một lão ma ma bưng chén thuốc đến, người còn chưa tới Tiêu Chiến đã ngửi được vị đắng quen thuộc của đông y. Lão ma ma gọi một tiếng phu nhân, Dương thị nhanh chóng gật đầu hai cái, để lão ma ma mang nó cho Tiêu Chiến uống.

"An thai, mau uống trước!"

Tiêu Chiến vừa uống xong, bà một lần nữa không đợi được tiếp tục hỏi. Vị đắng của thuốc đông y xông thẳng lên, đắng đến nhăn mặt, anh lặng lẽ lắc đầu.

Một trận gió lạnh thổi đến, bịt kín cổ họng, Tiêu Chiến khàn giọng hỏi:

"Mẹ? Tổ mẫu đâu? Con có việc muốn bàn bạc với hai người."

Lão tổ mẫu ở trong Phật đường, khi Tiêu Chiến và Dương thị đến, bà đang dâng đèn trong phật đường.

Dương thị vẫn còn đang ngây người, Tiêu Chiến nắm tay bà dẫn bà bước vào. Trước bàn thờ chỉ đặt một đệm ngồi, Tiêu Chiến cũng không thèm để ý những thứ này, đi tới bên cạnh lão tổ mẫu, đỡ bụng trực tiếp quỳ xuống.

Theo lời dặn dò của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quỳ trước Phật nói qua một lần: việc cấp bách trước mắt là gửi một bức thư cho Tạ gia ở Tô Châu, rút toàn bộ cổ phần trong năm nhà máy đang đứng dưới tên cậu. Vương Nhất Bác không thể đoán ra được sắc lệnh sẽ ban hành trong hai tháng tới nhắm vào cái gì, cậu không có cách nào ra ngoàinên chuyện này phải dựa vào Tiêu Chiến cùng mẹ xử lý.

Lão tổ mẫu nghe xong liền sững sờ, gật gật đầu, hỏi Vương Nhất Bác khi nào mới được thả ra?

Tiêu Chiến không thể cho bà một đáp án chính xác, chính anh căn bản cũng không biết. Nữ nhân trong nhà này dùcó quyền lực đến đâu thì đến thời điểm quan trọng, theo bản năng vẫn phải dựa vào nam nhân, bọn họ từ nhỏ đã có quan niệm như vậy. Từ khi Vương Hòng Tùng mất, Vương Nhất Bác trở thành người làm chủ gia đình, nhưng từ lúcVương Nhất Bác bị bắt giữ đến giờ, trong nhà chỉ còn một nam nhân miễn cưỡng được coi là thiếu phu nhân như Tiêu Chiến, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo anh, cầu thần bái Phật cầu nguyện gặp hung hóa cát.

Trên thực tế Tiêu Chiến thập phần nôn nóng nhưng anh không thể trút bầu tâm sự với bọn họ được.

.

Tiêu Chiến ngay lập tức viết một lá thư, đóng dấu chữ ký của Vương Nhất Bác, tính toán đến Tạ gia cũng phải mười ngày nửa tháng, cũng may Tạ lão gia có thân tín ở Vô Tích để xử lý sự vụ trong nhà máy. Tiêu Chiến không quản được chủ ý của Tạ gia, bọn họ đồng ý hay không đồng ý, Tiêu Chiến đều phải thu hồi số tiền Vương gia đầu tư vào. Anh mang theo Sử Lợi Đầu không ngừng vó ngựa đi tìm thân tín của Tạ gia, cũng bắt đầu lo tìm người sẵn sàng tiếp nhận.

Thân tín Tạ gia từ chỗ Tiêu Chiến nhận được tin cũng hoảng hốt, suốt đêm trở về Tô Châu báo tin.

Đại đa số mọi người đều đã nghe được một chút tin đồn, nhưng Tiêu Chiến và Sử Lợi Đầu bận rộn đến cuối tháng cũng không tìm được người sẵn sàng tiếp quản.

.

Cứ hai ngày một lần Tiêu Chiến sẽ đến Cục cảnh sát, mỗi lần đều xách theo đồ, đôi lúc do quá bận anh sẽ để Sử Lợi Đầu mang Dương thị đi. Không phải lúc nào cũng được gặp Vương Nhất Bác, còn ba ngày nữa Cục cảnh sát sẽ giải người đến Toà án Giang Ninh Nam Kinh để xét xử.

Cuối tháng 11, mùa thu ở Giang Nam chính là nồng đậm nhất, đầy sắc đỏ và vàng, nhưng trời lại xám trắng ảm đạm. Lúc này việc ăn cua lông còn thịnh, gió thu thổi làm mai cua lay động, thịt thơm béo ngậy.

Nhưng Tiêu Chiến một chút cũng không ăn được, bụng anh đã hơn tám tháng, gần đây anh cảm thấy không khỏe, từ thân thể đến bên trong đều nặng nề. Nhưng anh còn phải bận rộn với chuyện bên ngoài, Cục cảnh sát, nhà máy, quán trà. Người trong phủ không biết nói cái gì với bên ngoài, tiểu nhị làm việc trong quán trà lần lượt rời đi. Tổ mẫu cùng Dương thị đều khuyên anh đừng quá vất vả, bọn họ ít nhiều còn có thể giúp đỡ một chút, tháng cuối thai kỳ nên nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tiêu Chiến cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đang bị giam ở Cục cảnh sát không có cách nào quản lý những chuyện trong nhà, anh càng muốn thay Vương Nhất Bác chăm sóc tốt cho gia đình.

Đợi đến đầu xuân năm sau, đến lúc thu hái đợt trà mới. Đầu năm nay, Tiêu Chiến chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày anh từ một nông dân trồng trà nho nhỏ lắc mình biến thành thương nhân trà. Đối với lão đông gia ngày trước của Tiêu Chiến thực sự cũng có vài phần hoài niệm thân thiết, anh vốn tưởng rằng theo thế cục hiện tại, lão tuyệt đối sẽ nâng giá mua, hoặc là trực tiếp đổi người hợp tác.

Không ngờ lão đông gia đã cắt bím tóc dài, gặp anh còn cười ha hả mời anh uống trà, vừa nói chuyện thu trà liền đáp ứng.

Đây là một chuyện vui khó có được, mặc kệ người khác như thế nào, trà Vương gia bán phần lớn là thu mua từ chỗlão, có lão cung cứng trà, không nói đại phú đại quý nhưng cũng có thể bảo vệ Vương gia an nhàn vô ưu trong cả năm sau.

Tiêu Chiến cảm kích lão đông gia, hàn huyên hỏi thăm lão: "Con trai ông đâu? Ngày thường không phải thấy hắn bận rộn giám sát trên đồng trà sao?"

Trong chốc lát, mặt lão liền đau khổ, che mặt trả lời: "Bị đám chó kia đánh chết."

Tiêu Chiến kinh hãi, im lặng nhìn về cái đầu bù xù của lão, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì.

.

Trời vừa sáng, trước cửa Cục cảnh sát dừng hai chiếc xe bốn bánh có cửa đốt xăng của nước ngoài.

Có hai tên lính đeo súng bên hông đưa Vương Nhất Bác ra khỏi phòng giam. Trước cửa sớm đã tụ tập một đống người áo dài áo ngắn khác nhau. Bọn họ nhìn thấy đại thiếu gia Vương gia khuôn mặt lạnh lùng đi ra, chỉ tay bàn tán về xích đồng trên mắt cá chân cậu.

Nhiều ngày không ra ngoài, Vương Nhất Bác ngoại trừ mọc một ít râu, trông cậu gầy đi trông thấy, những ngày tối tăm bên trong không có ánh mặt trời, không có quần là áo lụa cậu càng giống như cành tre ngọn trúc. Cậu sắt mặt tái nhợt nhìn chung quanh không thấy Tiêu Chiến, trong lòng không khỏi mất mát nhớ nhung, nhưng càng nhiều là may mắn. Bộ dáng tiều tuỵ này của cậu nếu bị Tiêu Chiến nhìn thấy, Tiêu Chiến nhất định chịu không nổi sẽ khóc.

Nhưng cậu thật sự rất nhớ anh, trong lòng cậu biết rất rõ, lần đi Nam Kinh này sẽ rất lâu, đến lúc đó lại càng không biết sẽ bị giam giữ ở nơi nào. Cậu chần chừ chưa muốn lên xe, bị người phía sau đẩy một cái, "Mau lên xe!"

Vương Nhất Bác không chịu nghe, quay đầu cười khinh miệt với hai tên lính, cố ý bước thật chậm. Ngay lúc đó, Sử Lợi Đầu và Dương thị cùng Tiêu Chiến chạy tới, Vương Nhất Bác nghe thấy thanh âm khẩn thiết gọi tên cậu, đôi mắt đỏ hoe liền không quan tâm mà xông tới.

Đợi khi hai tên lính kia phản ứng được, Vương Nhất Bác đã chạy đến trong đám người, cùng Tiêu Chiến và Dương thị ba người ôm chặt lấy nhau.

Dương thị khóc rống siết chặt tay cậu, nhiều lần cầu xin: "Đừng đi, Nhất Bác, con trai ta... Ta sai rồi, mẹ sai..."

Tiêu Chiến cũng ôm chặt cậu, anh không rơi nước mắt như Vương Nhất Bác tưởng tượng, chỉ là rất quyến luyến khó bỏ mà siết chặt eo cậu.

Hai người thậm chí còn chưa kịp nói câu nào, Vương Nhất Bác đã bị rút súng ra kéo đi, Vương Nhất Bác trên chân bịxích không tiện, phản kháng cũng là thân bất do kỷ.

"Thiếu gia!" Sử Lợi Đầu xông lên.

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến và Dương thị đồng loạt kêu lên, mắt thấy Vương Nhất Bác sắp lên xe, liều mạng kéo Vương Nhất Bác lại.

Tiêu Chiến thật vất vả mới nắm lấy tay Vương Nhất Bác, cào mạnh như sắp đâm vào thịt, Sử Lợi Đầu miệng mắng chửi đẩy hai tên lính kia... Trước cửa Cục cảnh sát bọn họ tranh thành một đoàn, Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cắn răng lắc đầu với Tiêu Chiến:

"Đi đi! Em đi đi! Chờ tôi ở nhà!"

Hi vọng trong mắt Tiêu Chiến nhanh chóng biến thành nước mắt, anh vẫn nhịn không được, cứng đờ gật gật đầu dần dần buông tay ra.

Vương Nhất Bác tự mình chui vào trong xe, nhưng Dương thị luyến tiếc còn muốn đi theo phía trước. Hai tên lính vốn không muốn đánh phụ nữ, lần này không kiên nhẫn đẩy mạnh qua, trực tiếp đẩy bà và Tiêu Chiến.

"A!" Tiêu Chiến ngã xuống đất, nhất thời ôm bụng thống khổ kêu đau.

Dân chúng có mặt ở đó bị dọa đến kinh hãi thất sắc, muốn đi lên giúp Tiêu Chiến lại do dự không dám động.

Vương Nhất Bác lập tức kinh hoảng thất thố, thấy Tiêu Chiến ôm bụng ngã xuống đất, trong nháy mắt phảng phất như mất lòng, chung quanh đều là một mảnh yên tĩnh, đồng tử co rụt lại phóng đại, trong nháy mắt cậu sửng sốt Dương thị đã đi đỡ Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến vẫn đang kêu cứu. Cậu điên cuồng xông tới:

"Tiêu Chiến!"

Bị hai tên lính kia ngăn lại, Vương Nhất Bác hận cũ thù mới tích trữ hung lực đập về phía bọn chúng, dùng hết sứcmuốn mạng bọn chúng, khoé miệng và mũi đã bị chảy máu, bọn chúng chống đỡ không được Vương Nhất Bác buông chúng ra, Vương Nhất Bác lúc này chỉ muốn thấy Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, nâng mặt anh lo lắng kêu lên, nhưng Tiêu Chiến đau đến hoảng hốt, cậu tùy ý hét lên với đám người chung quanh: "Giúp tôi! Làm ơn cứu anh ấy!"

Vương Nhất Bác không ngừng van xin, cuối cùng có một người đàn ông thân hình to lớn đi lên, xem ra hẳn là nông dân, anh ta nói với Vương Nhất Bác bằng giọng địa phương rằng đừng lo, tôi lập tức dẫn anh ấy đi tìm đại phu.

Vương Nhất Bác vội vàng đặt Tiêu Chiến lên lưng nam nhân, trước khi đi cũng mặc kệ Tiêu Chiến có nghe thấy hay không, tiếng xích trên mặt đất đang rung lên lẻng xẻng, cậu vội vàng ở bên tai Tiêu Chiến trấn an nói: "Không sao đâu. Chiến Chiến, không có việc gì..."

Đi được hai bước cậu bị bắt lại, quay đầu lại nhìn là tên Cảnh sát trưởng. Cảnh sát trưởng dí khẩu súng lục vào lưng Vương Nhất Bác, hung ác nói: "Nháo đủ chưa? Vương đại thiếu gia, chúng ta phải xuất phát."

Vương Nhất Bác cư nhiên cầu xin hắn: "Có thể để tôi gặp phu nhân tôi trước không? Tôi xem xong liền đi, anh ấy..."

"Không được!" Khẩu súng lục của tên Cảnh sát trưởng đâm Vương Nhất Bác càng dùng sức hơn một chút.

Ngoài dự liệu của mọi người, Sử Lợi Đầu, người gầy trơ xương, vốn ngây ngốc ở một bên bỗng nhiên vọt lên nhảy tới ôm cổ Cảnh sát trưởng khống chế hắn, hô to với Vương Nhất Bác: "Thiếu gia, ngài mau chạy đi!"

Vương Nhất Bác thật đúng là muốn chạy, không suy nghĩ liền chạy về phía trước hai bước liền nghe thấy một tiếng súng vang vọng khắp đất trời. Cậu lập tức phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, thắt lưng và bụng của Sử Lợi Đầu xuất hiện một lỗ thủng bốc lên huyết dịch đen hồng...

Là tên Cảnh sát trưởng trở tay bắn ra.

Đám đông vây xem hô to "Giết người" rồi bỏ chạy tán loạn.

"Sử... Lợi Đầu." Khi còn bé cậu luôn lén lút chê cười hắn, còn gọi hắn là "Sử Lợi Đầu"?

Sử Lợi Đầu vốn đã bệnh nặng do hút thuốc phiện, trúng một phát súng này liền gục xuống.

Tên Cảnh sát trưởng thu súng, nhìn cảnh tượng lộn xộn này có chút đau đầu, nhíu mày đi đến trước cửa xe, nói với Vương Nhất Bác đang thất thần: "Mời đi. Vương đại thiếu gia."

.

Chớp mắt đã đến tháng 12, đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ khi Tiêu Chiến hạ sinh một bé trai cho Vương gia.

Hơn nửa tháng nay, Vương gia viên đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đầu tiên nói về ngày hôm đó, Vương Nhất Bác bị áp giải đến Nam Kinh để xét xử, sau đó Vương gia phái người đi theo cho đến bây giờ vẫn chưa đưa về một chút tin tức nào. Sử Lợi Đầu chết, được Dương thị mang về phủ. Sử Lợi Đầu goá vợ, không con cái, lão tổ mẫu cùng Dương thị cho hắn được chôn ở nghĩa trang cách mộ địa tổ tông Vương gia không xa, tuy rằng ở phía dưới cùng, nhưng cũng lập bài vị cho hắn ở trong từ đường.

Lại nói chuyện nhà máy, Tạ lão gia sau khi nhận được thư liền hỏa tốc chạy tới Vô Tích, lão rất cố chấp, luôn muốn chiếm cổ phần của Vương gia, Dương thị khuyên lão không nên hồ đồ nhưng cũng không nghe, lúc này Dương thị đã tỉnh táo nhưng không thể thuyết phục lão làm theo ý của Vương gia.

.

Khi Tiêu Chiến được đưa đến chỗ đại phu đã có triệu chứng sinh non, đại phu sau khi khám cho anh đầu đầy mồ hôi, chưa kể Tiêu Chiến là đàn ông sinh con, ông ấy chưa từng đỡ đẻ cho đàn ông, nếu ông ấy hơi không để ý sợ là đếnTiêu Chiến cũng không giữ được.

Cũng may ở Trung Quốc từ xưa đã có thần y diệu thủ, ngàn năm truyền thừa quả nhiên danh bất hư truyền, lăn lộnmột đêm cũng tìm ra cách, thật sự là ly kỳ.

Đêm đen luôn có ánh đuốc trường minh, theo đại phu nói, trong cơ thể Tiêu Chiến cư nhiên có khoang thai. Khi ôngấy đỡ đẻ cho Tiêu Chiến, trong tay Tiêu Chiến vẫn nắm chặt hai hai mặt dây chuyền, một là Tổng tử Quan Âm nương nương, một là khối cóc, miệng lẩm bẩm, lão tổ mẫu cùng Dương thị hỏi ông ấy Tiêu Chiến nói gì, đại phu chần chờ nhớ lại: "Cậu ấy nói, Bình An... Ta nghe rõ cậu ấy nói hai chữ này."

Cầu cho Tiêu Chiến sinh con bình an, nguyện cho cha của đứa nhỏ ở xa bình an, gặp hung hóa cát.

Vì thế, con trai đầu lòng của Vương Nhất Bác tên là Vương Bình An, Tiêu Chiến nói tên chính thức để Vương Nhất Bác trở về đặt.


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro