Chương 23 - H

Trạch Chí Vị phát hiện Lưu Tranh Lượng nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều.

Mặc dù anh như vậy hắn cực kỳ vui, nhưng Trạch Chí Vị cũng không dám thiên mã hành không trực tiếp đưa thẳng vào động phòng.

Hai người ngồi xuống ai ăn phần người nấy.

Trạch Chí Vị hơi sợ chuyện hôm trước mình hất chân chạy lấy người, thấy Lưu Tranh Lượng đặt đũa xuống lập tức tích cực đứng lên,"Đưa em, đưa em rửa bát, anh ra sô pha nghỉ một lát đi."

Lưu Tranh Lượng nở một nụ cười cực kỳ diễm lệ mà Trạch Chí Vị chưa từng thấy bao giờ, nhão nhão dính dính nói: "Đừng rửa nữa."

"Nhanh lắm, em rửa nhanh cực kỳ."

Tiếng nước "rầm" một cái, một đống nước rửa bát bị tưới vào chén vào nồi, Trạch Chí Vị thậm chí không cầm giẻ rửa bát, chỉ dùng tay xoa xoa cạnh nồi. Bên trong bọt biển quay cuồng, hết sóng này đến sóng khác trùm lên tay hắn, có một bên tay áo chưa cuốn lên, mắt thấy sắp dính nước. Lưu Tranh Lượng từ sau lưng duỗi lại. Ôm hắn, lại không giúp hắn vén tay áo, chỉ kéo hai tay hắn ra.

Trạch Chí Vị nghi hoặc "ơ" một tiếng.

Lưu Tranh Lượng thở vào tai Trạch Chí Vị, ngứa điên, Trạch Chí Vị nhịn không được nâng vai cọ. Nghiêng đầu phát hiện, ánh mắt Lưu Tranh Lượng cực trầm, con ngươi tối tăm, như đè nặng mênh mông sóng ngầm.

Anh rút giấy ăn lau tay cho Trạch Chí Vị, từng ngón từng ngón, tỉ mỉ lau khô, đến kẽ ngón tay cũng không tha.

Giấy trong bếp vốn không mềm mại, nhưng lúc này mềm như là bông, trêu chọc nhân tâm nhộn nhạo.

Lau xong, Lưu Tranh Lượng không làm gì khác, chỉ cuốn mũ áo hoodie của hắn lên, để tư thế dựa đầu vào vai hắn dễ chịu một tí.

Anh cứ thế có một loại ngoan ngoãn không thể tả, làm Trạch Chí Vị không dám nói chuyện, sợ phá đi sự hài hoà.

Hai người cứ thế quỷ dị vài giây.

Lưu Tranh Lượng bỗng nói: "Làm anh không?"

Trạch Chí Vị đơ người.

Lưu Tranh Lượng ngữ khí không đổi, chính thức nói một lần: "Trạch Chí Vị, làm anh."

Điện quang hoả thạch cũng không thể mô tả sự tốc hành trong động tác của Trạch Chí Vị, gần như là đâm sầm Lưu Tranh Lượng vào phòng.

Một đường đụng bàn ăn lại đá khung cửa, hai cơ thể gầy nhưng rắn chắn va mạnh xuống nệm, thậm chí cộm nhau đến hoảng.

Trạch Chí Vị không cách nào mở miệng, hắn sợ không đủ, hận không thể trực tiếp ép anh vào bụng.

Mũ áo hoodie trùm lên, vừa vặn che kín hai khuôn mặt đang hôn nhau, bóng tối bao trùm, quấn quýt si mê tăng cấp, bốn tay nước chảy bèo trôi, cởi hết áo trên, da thịt tương giao, nơi chốn thắp lửa.

Trạch Chí Vị không kìm được mà cắn đầu lưỡi Lưu Tranh Lượng, như thể muốn hút nó vào.

Lưu Tranh Lượng môi lưỡi tê rần, ưm ưm thành tiếng.

Trạch Chí Vị đè tay anh lên đầu, không nhịn được thấp giọng mắng: "Đệch! Anh quá biết câu người."

Nước bọt trên môi óng ánh, xuân triều phủ đầu mặt Lưu Tranh Lượng, thiêu tâm thiếu gia như lửa đốt đồng cỏ. Hắn xốc áo Lưu Tranh Lượng lên tới đỉnh đầu, bắt đầu từ cắm, liếm láp hầu kết, gặm xương quai xanh, một tay đảo quanh trong quần lót Lưu Tranh Lượng, một bên hút ra vệt đỏ trên ngực anh.

Rất đau. "Mẹ nó em là chó à!" Lưu Tranh Lượng ưỡn eo, đưa mình tới càng gần.

Như lần trước tự mình thu hoạch vậy, ngón tay Trạch Chí Vị đánh vòng quanh đầu dương vật của Lưu Tranh Lượng. Nam nhân đều là như thế, am hiểu những gì mình thích. Hắn còn có thể tưởng tượng ra từng động tác nhỏ khi anh tự an ủi mình.

Tinh thần Lưu Tranh Lượng bắt đầu sung lên. Anh túm lấy sau cổ hoodie của hắn, kéo sạch áo thun ra, ném đi đâu không biết.

Hai người cùng lúc động dục, ấy là mở màn một trò chơi không hề có chiến thuật chỉ có cường ngạnh, cảm thấy tất cả cơ quan của đối phương đều gợi cảm, cảm thấy mình phải để lại ấn kí độc nhất vô nhị trên người đối phương.

Thế là Lưu Tranh Lượng há mồm, cắn vào đầu vai Trạch Chí Vị.

Đau đến mức Trạch Chí Vị căng tay, suýt nữa tuốt bay người ra ngoài.

"Trạch Chí Vị."

"Trạch Chí Vị."

Lưu Tranh Lượng vừa cởi quần Trạch Chí Vị vừa niệm mãi câu thần chú.

Hô hấp Trạch Chí Vị càng thêm nặng, động tác cũng thêm sốt ruột. Hắn kéo cái tủ đầu giường đựng kho báu, bên trong là mấy hộp bao cao su và dầu bôi trơn mua một lô từ trước.

Có đôi khi thật không thể trách Lưu Tranh Lượng phản ứng mạnh, mà là nhà này rất nhiều chỗ đã bị Trạch Chí Vị chôn hoặc là mìn hoặc là kinh hỉ. Có lẽ bây giờ Trạch Chí Vị còn rõ hơn Lưu Tranh Lượng đồ gì đặt ở chỗ nào.

Hai người trần truồng đối mặt, Trạch Chí Vị không muốn để Lưu Tranh Lượng có thời gian do dự, xé cái báo tròng lên ngón tay, lập tức sờ đến chỗ bí ẩn.

Hắn nhu thanh tế ngữ nói: "Sẽ không đau, em nhẹ nhàng." Đồng thời hôn Lưu Tranh Lượng không gián đoạn, hết sức dịu dàng dỗ dành. Hắn nhắc mình phải kiên nhẫn, cẩn thận, làm không tốt hỏng bét danh tiếng, nói không chừng rất khó có lần sau.

Một đốt ngón tay thuận lợi đẩy vào, mắt Trạch Chí Vị đột nhiên sáng ngời, "Anh..."

Thành ruột mềm mại, không hề ngăn trở, hoàn toàn chính là chào mừng quý khách đại giá quang lâm.

Lưu Tranh Lượng rầm rì, mày hơi nhăn lại, ngực phập phồng, ngón chân kẹp ga giường cuộn lại rung chấn.

Tự súc ruột mình, anh phải xây dựng tâm lý lâu thật lâu. Mấy ngày này, Lưu Tranh Lượng vẫn luôn rối rắm nên làm sao cho phải, thật sự anh rất muốn có được Trạch Chí Vị, thực quý trọng mối quan hệ này. Anh ném toàn bộ da mặt, đỡ lấy dương vật Trạch Chí Vị trên dưới mời chào: "Anh chuẩn bị kĩ rồi."

Trạch Chí Vị cúi đầu xuống tiếp tục hôn anh, "Để em sờ thêm, em thích." Hắn bỏ bao ra, đẩy hai ngón tay vào, mân mê rồi lại thêm một ngón, ở bên trong bơi qua bơi lại.

Mỗi một ngón, đều là Lưu Tranh Lượng đã tự mình phụ trách tiêu độc, lau khô.

Nghĩ vậy, Lưu Tranh Lượng trở nên hưng phấn cực kỳ, cùng lúc đó, anh bị Trạch Chí Vị chọc tới điểm high, thành ruột bất giác co rút, thân thể mấp máy theo lên.

Trạch Chí Vị vẫn đang dỗ. Vùi đầu ngậm lấy Lưu Tranh Lượng, lại đối với chỗ vừa sờ được đảo lộng không ngừng.

Lưu Tranh Lượng không nhịn được xin tha, "Không được... như này không được, a... anh không được...."

Còn chưa bị thao đã sướng bay đầu, Lưu Tranh Lượng cuộn mình thành nửa cái vòng tròn, run rẩy cả buổi mới thoát lực.

Trạch Chí Vị yên lặng đeo xong bao, ép sát Lưu Tranh Lượng, bẻ đùi chuẩn bị đưa vào.

Nó, với đồ súc ruột dùng một lần, với mấy ngón tay, bản chất bất đồng, là nóng, có mạch máu nhảy lên, đường kín cũng lớn hơn. Lưu Tranh Lượng khó nhịn cực kỳ, "Trạch Chí Vị..."

Trạch Chí Vị một tay ôm đùi Lưu Tranh Lượng, một tay đỡ hạ thể đang dâng trào, từng chút đẩy vào. Hắn ôm anh cứng ngắc, mồ hôi đầy đầu dán cổ anh, không dám động, chờ anh thích ứng.

Lưu Tranh Lượng có thể cảm nhận được, thứ đồ vật thô to kia đang nhảy thình thịch trong người mình, căn bản không thể bỏ qua cảm giác tồn tại mãnh liệt này, lỗ tai càng mẫn cảm hấp thụ từng chút hô hấp thâm trầm của hắn. Thân thể anh bị kích thích đều tràn nước, Trạch Chí Vị cũng rắt đầu rút ra, tiến vào, chân chính bắt đầu thao.

Lưu Tranh Lượng không thể não bổ mình có làm được tốt hơn hắn hay không. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Trạch Chí Vị chính là tràn ngập thiên phú và dã tính, thân hình tưởng như bạc nhược, nhưng chỗ nào cũng có lực.

Dương vật dưới háng hoạt động thông suốt trong thuỷ động ướt át, bành bạch đánh ra tiết tấu, Trạch Chí Vị liếm lỗ tai Lưu Tranh Lượng, như đang hoàn toàn toàn khống chế người ta.

Cơ mông và cơ đùi của hắn đường cong đẹp cực kỳ, theo động tác vừa thu vừa căng thẳng, Lưu Tranh Lượng vuốt ve, sờ mà trong lòng nhộn nhạo, thích muốn đòi mạng.

Cho đến khi bị người ta lật lại, đè lên, một lần nữa khảm nhập.

Dương vật đỉnh mạnh, cắm vào càng sâu, tay Trạch Chí Vị nâng bụng Lưu Tranh Lượng, vớt nửa người lên hôn, thúc anh chuyển động theo động tác của hắn.

Khoái cảm từng cơn đánh úp, Lưu Tranh Lượng thở không nổi, không nhịn được nức nở, "A... quá... quá sướng..." đời này chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đến thế.

Trạch Chí Vị bị khích lệ rồi, đại khai đại hợp, ức chế không được tiếng thở dốc và âm lượng. Tiếng vang trùng điệp, tiếng dâm đầy phòng, sóng nhiệt lớp lớp, hai người đều lên cơn điên.

Dương vật cương cứng phía trước của Lưu Tranh Lượng được bàn tay ẩm ướt chăm sóc đúng chỗ, đường đi phía sau vừa được nếm mùi đời cũng bị chiếm cứ tràn đầy. Một cú thâm đỉnh, anh lại một lần nữa tước vũ khí, một tay đấm giường, trán trực tiếp tì lên đầu giường.

Trạch Chí Vị bóp cổ Lưu Tranh Lượng nâng lên, "Gọi em, ca ca, gọi em!"

"Trạch... Trạch Chí Vị..."

Ban đầu quỳ hai chân lên giường, bây giờ hắn đặt chân xuống đất, toàn thân phát lực, rung cái giường muốn sập.

Lưu Tranh Lượng quay đầu nhìn người, ngón tay xẹt qua hai đầu vú Trạch Chí Vị, sờ đến chỗ miệng vết thương lưu lại từ lần phẫu thuật trước. Anh lại gọi tên Trạch Chí Vị, ở trong lại có thêm chút cảm xúc khác biệt.

Trạch Chí Vị tiết ra hơi thở dồn dập, "Lượng... Lượng ca."

Hắn gọi: "Lưu Tranh Lượng!"

Không có bất cứ một từ ngữ gì có thể hình dung tâm tình của những người yêu nhau làm tình với nhau.

Adrenalin kích phát, Trạch Chí Vị vẫn đang thao Lưu Tranh Lượng.

Hắn nói: "Em yêu anh!"

Hắn lại kêu: "Lưu Tranh Lượng!"

...

Hết vòng này đến vòng khác, sướng đến tận trời, cùng nhau tắm rửa xong, lại gặm nhau rồi làm thêm phát nữa.

Lưu Tranh Lượng muốn, dục vọng chân thật.

Anh bị Trạch Chí Vị trêu: "Trước giờ nhịn bốc hoả rồi đúng không? Không làm được nữa, ngày mai anh không đi đường được mất."

Lưu Tranh Lượng trả treo: "Chính là mai không đi làm mới dám làm chứ."

"Thế cũng không thể làm, lần đầu, làm sẽ bị thương."

Lưu Tranh Lượng hữu khí vô lực mà đập hắn một cú.

Nằm một hồi lâu, Trạch Chí Vị nói: "Hay là ra sô pha? Đổi ga giường đi, ướt đẫm rồi."

"Em bế anh." Thật sự là không muốn xa rời, Lưu Tranh Lượng cũng không dám nghĩ tới.

Dưới bàn trà trong ngăn kéo có hai bao thuốc lá loại cực xịn, một là Hoàng Kim Diệp, một là Phú Xuân Cư. Rải rác thêm mấy chai rượu Tam Ngũ.

Lúc ông Lưu định lấy mấy điều đều sợ ngây người, "Phát tài rồi hả con? Giờ hút thuốc xịn cỡ này? Hay là nhận lì xì của bệnh nhân? Này không được nha con trai, phạm pháp đó!"

Bà Thiệu bị sốc, Lưu Tranh Lượng càng là lạnh sống lưng.

"Không phải, bạn con cho," đều không cần động não, biết ngay là dấu vết của Trạch Chí Vị.

Bà Thiệu hỏi: "Bạn nào?"

"Thì... Tiểu Địch."

"Hai người quan hệ tốt thế cơ à?"

"Đúng là không tệ. Người ta thiếu gia, không để ý."

Bà Thiệu đập vai Lưu Tranh Lượng, "Đắt quá, đây là vấn đề nguyên tắc."

"Biết rồi biết rồi, con sẽ trả cậu ấy, con không ngờ cậu ấy để ở đây."

Trạch Chí Vị ôm ga giường ra, chỉ mặc mỗi cái quần, ở trần thân trên.

Lưu Tranh Lượng liếc một cái liền thấy dấu răng, rất sâu, thậm chí còn đi lấy hòm thuốc chuẩn bị sát trùng cho Trạch Chí Vị.

Trạch Chí Vị nhét ga giường vào máy giặt, "Không phải nói em là chó hả?" Hắn cười xấu xa đi về phía Lưu Tranh Lượng, hài hước nói: "Anh cũng là chó? Không sát trùng sẽ bị dại sao bác sĩ Lưu?"

"Có đó, còn có thể tức quá mà chọc chết người."

Còn đang định nói giỡ n tiếp, nhìn thấy hai điếu thuốc bị móc ra, lập tức ngậm miệng, kệ Lưu Tranh Lượng chế nhạo và bôi thuốc, "Anh lại trộm của ba anh đó à?"

"Sao mà bảo là trộm, anh lấy, đường đường chính chính. Bớt hút đi, tốt cho sức khoẻ."

"Thế là cho em hút à?"

"Anh cũng bớt hút thuốc đi." Trạch Chí Vị cười như không cười, "Muốn hút thì hút đồ tốt ấy."

"Ba mẹ anh nhìn thấy."

"À..."

Lưu Tranh Lượng thổi vào vết cắn.

Có bạc hà, lành lạnh, bôi xong rất thoải mái.

"Nói là em đưa." Lưu Tranh Lượng nói.

"Hả, thế..."

"Chưa nói yêu đương với em, sao mà vậy được?"

Trạch Chí Vị thâm trầm "à" một tiếng, chưa nói đến thất vọng, nhưng cũng không thể nào thống khoái.

Lưu Tranh Lượng thu hòm thuốc, rót hai ly nước, "Em cho anh chút thời gian."

"Vâng." Trạch Chí Vị ủ rũ cụp đuôi.

"Nhưng anh nói anh có đối tượng rồi."

Trạch Chí Vị ngẩng phắt đầu lên, "Hả?"

"Cho anh thời gian."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bjyx