Chương 16: Binh lính siêu cấp thiếu hụt trái tim
Trà Cúc Dưa Leo
"Ai?" Ngay khi Tấc Đầu vừa dứt lời, một cành cây sắc bén nhanh chóng lao về phía Quý Dã.
Cũng may phía trước có một cái cây chắn ngang, gã cũng không có ý định giết người, trong tiếng hét của hệ thống, Quý Dã loạng choạng, buông ngón tay ra, mũ áo choàng bị gió thổi bay.
Hệ thống điên cuồng hét lớn: 『 Quý Dã! Cậu bị thương rồi! 』
Quý Dã chống đỡ thân cây, mặt đau nhức, mím môi, dùng xương ngón tay xoa nhẹ da thịt, cạo ra một vệt máu nông.
Đi vào mùa tuyết rơi, con người cô độc gặp phải loại tình huống này khó tránh khỏi, Quý Dã quay lưng về phía gốc cây, có chút bất đắc dĩ, không khỏi che miệng, trong cổ họng thấp giọng ho khan.
『 Làm sao bây giờ! 』 hệ thống anh choáng váng, ba cuộn dây trên màn hình hóa thành một khối, cuối cùng chuyển sang hoảng sợ, 『 Có khi tên kia, hắn sẽ giết cậu không? 』
Hắn sợ hãi: 『 Yahhh! 』
Quý Dã: 『......』
Quý Dã lắc đầu giải thích:『 Không sao đâu, hắn không có ý giết tôi, nếu không lần này tôi trốn không thoát hắn, xem hắn muốn làm gì." 』
『 À. 』
Đúng như Quý Dã đang nghĩ, anh ho nhẹ một tiếng, tiếng ủng mềm mại nghiền nát băng tuyết từ trong tuyết truyền đến.
Người bước tới là một người đàn ông trung niên cao lớn, đôi mắt sắc lẹm, mái tóc cắt ngắn, nồng nặc mùi máu, thoạt nhìn cực kỳ không thân thiện.
Gã đặt ngón tay lên thắt lưng, mò mẫm tìm những khẩu súng khác trên thắt lưng, rũ mắt đánh giá Quý Dã.
Quý Dã không có nhìn gã, áo choàng vừa rơi xuống, nhanh chóng hớp một ngụm tuyết, không nhịn được ngứa ngáy trong cổ họng, bắt đầu ho khan.
Tấc Đầu nheo mắt nhìn anh, thấy anh xanh xao, tuấn tú, hơi thở rất nhẹ nhàng, trên người không có một tia máu, trông anh vô cùng yếu đuối, xoay khẩu súng giữa các ngón tay rồi đặt lại vào vị trí cũ.
"Ai?" Gã nhanh chóng tùy ý hỏi, ánh mắt vẫn tìm kiếm, nhưng không còn nguy hiểm như trước nữa.
Quý Dã ngước mắt lên, thấy lưng của gã cao và thẳng hơn rất nhiều so với người bình thường, tuy rằng trên người đầy máu, nhưng lại có một tinh thần cứng rắn chính nghĩa, chỉ có thể rèn luyện trong quân đội, anh dừng lại, hiểu được một chút.
Là một người lính sống ở nước ngoài không rõ lý do nhưng vẫn tuân thủ các nguyên tắc của mình và không sẵn lòng tra tấn và giết hại người thường.
Quý Dã dừng một chút, mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ xa lạ của gã, mới nhận ra gã hình như không nhận ra khuôn mặt của anh.
Không khỏi hiểu lầm, nghĩ nghĩ, Quý Dã trước tiên hỏi hệ thống: 『 Hệ thống, có khi hắn chưa từng nhìn thấy truy nã không?』
Khi chiếc áo choàng bị thổi bay, khuôn mặt của anh đã lộ ra, cũng đã sẵn sàng bị bắt. Không ngờ, mọi chuyện lại khác với những gì anh nghĩ.
『 a......? 』 Hệ thống cũng bối rối, nhanh chóng đi ra ngoài quét, sau đó quay lại nhìn lần nữa, trả lời: 『 Đúng, hắn không biết cậu, bởi vì lệnh truy nã chỉ nói đi tìm Quý Dã, nhưng chưa nói Quý Dã như thế nào......』
『 ai...... Quý Dã. 』 Hệ thống phát hiện ra vấn đề này, 『 Nhân vật chính hình như không có cụ thể nhắm vào cậu, hắn còn phát ra truy nã những người khác, hắn rốt cuộc muốn làm gì....』
Quý Dã không nói gì, hệ thống cũng không đợi, đành phải tiếp tục nói 『 Cho nên đại bộ phận mọi người hình như không biết Quý Dã là người như thế nào, bọn họ chỉ là tìm một người tên là Quý Dã liền đưa đến căn cứ B1, hơn nữa người này......』
Hệ thống xem xét, nói: 『 Hắn đã bị trục xuất khỏi quân đội đã lâu, hắn đã thành lập đội lưu vong của riêng mình, chưa bao giờ để ý đến việc này.』
『 Vậy sao. 』 Quý Dã ho nhẹ một tiếng, cảm xúc căng thẳng dần dần thả lỏng.
Anh liếc nhìn người trước mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi không có ý gì xấu, trước đây tôi chỉ bị thương, vừa tỉnh dậy, không biết nhiều về tình hình."
Quý Dã không có nói tên của mình, người đối diện nhìn anh quá tinh tường, , nếu là tên giả, đối phương nhất định sẽ phát hiện ra, nếu nói ra tên của mình, tất nhiên sẽ phát sinh vấn đề.
Cũng may đối phương không cần tên anh, gã tiến lên một bước, liếc nhìn cánh tay trái không thể dùng sức của mình, dường như xác nhận mình không phải uy hiếp, vì thế nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
Gã vẫn trở về thản nhiên như lúc đến, Quý Dã nhấp môi nhìn bóng dáng gã, không có đi theo, đem áo choàng chùm qua đầu mình.
Chiếc áo choàng che gần hết khuôn mặt của anh, nghĩ nghĩ, Quý Dã lại nhìn về phía người đàn ông, đứng yên không động đậy.
Mãi cho đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen và ngọn lửa phía xa đã tắt, Quý Dã quấn áo choàng vào người, đang định đẩy lớp băng trên mặt đất ra và nghỉ ngơi thì tiếng xào xạc lại từ trong tuyết truyền đến.
Âm thanh này nặng hơn nhiều so với tiếng bước chân vội vã vào chạng vạng, hệ thống cũng không báo cáo nguy hiểm gì, Quý Dã ngẩng đầu nhìn thấy một thiếu nữ sắc mặt hốc hác, ôm một đứa bé trong tay, lặng lẽ nhìn anh.
"Anh..." Chú ý tới ánh mắt của Quý Dã, cô mím môi, nhanh chóng nhìn lại, dừng lại, nhỏ giọng nói: "Anh đi ngồi ở bên kia, bên đống lửa kia, bọn họ đều là người tốt, sẽ không xua đuổi anh."
"Chính mình..." Cô bổ sung, nhìn Quý Dã, trong mắt hiện lên một tia trầm mặc, "Ở đây quá nguy hiểm."
Nói xong liền ôm đứa con vội vàng rời đi, ban đêm quá mờ, cô không dám ở bên ngoài quá lâu, vốn muốn mặc kệ, nhưng đứa trẻ trong tay cứ nhìn về hướng này, khiến cô có chút không chịu nổi.
Trong mùa tuyết rơi luôn có nhiều người tốt và kẻ xấu, không thể xác định được ranh giới cụ thể, nhưng một chút lòng tốt cũng rất quý giá.
Mấy ngày tiếp theo, Quý Dã vẫn luôn đi theo cùng với đội lưu đày này, không xa cũng không gần, tiểu thư ôm đứa con nói đúng, đội này tuy rằng không quản anh, nhưng cũng sẽ không trục xuất anh.
Nhiều ngày trôi qua, Quý Dã cũng biết bọn họ đang đến căn cứ B1, đội của họ có 32 người, ban đầu có nhiều người hơn nhưng trên đường đi đều gặp phải tai nạn.
Đi bộ tìm chỗ dựa rất khó khăn, may mắn thay, trong mùa tuyết rơi, cơ thể của hầu hết mọi người đã thích nghi với băng tuyết, tuy khó khăn nhưng sẽ không dẫn đến tử vong.
Một tuần sau, đội cuối cùng cũng đã đến trong phạm vi quản lý của căn cứ B1, tuy là ngoại ô, xung quanh là những nhánh băng biệt lập, tuy vẫn còn xa cổng căn cứ nhưng cũng đủ phấn khích.
Chỉ là gần đây hình như có chuyện gì đó đã xảy ra ở căn cứ B1.
Gần như ngay khi đến gần địa điểm này, có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, mặt đất phủ đầy những chi bị cắt cụt và cánh tay bị gãy của dị chủng, dường như đã bị đạn pháo tàn phá dữ dội.
Ngay cả khi lệnh cấm chưa được dỡ bỏ, cũng có thể có thể cảm thấy toàn bộ căn cứ đang phải đối mặt với bầu không khí căng thẳng.
Trong đội có người nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi thắc mắc: "Chuyện gì thế này, sao lại náo động lớn như vậy, chẳng lẽ có...... vấn đề gì mà hắn không giải quyết được?"
"Không phải." Tấc Đầu đến gần, nửa ngồi xổm xuống kiểm tra thịt nát của dị chủng, kinh nghiệm chiến đấu của gã phong phú, liếc mắt một cái liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, trầm ngâm nói, "Có thể là đã xảy ra chuyện, gần đây có tin tức gì không? Đây không phải dấu vết người kia chiến đấu, hắn......"
Gã nhíu nhíu mày, do dự nói: "Hắn hiện tại khả năng không ở căn cứ."
-
13 ngày trước, căn cứ B1, tầng hầm thứ ba.
Claire thân cao chân dài, cơ bắp hữu lực, ngay cả những bậc thang sâu nhất và dốc nhất cũng không làm khó hắn, hắn đi xuống cầu thang, bước lên bục cao bằng hai bước và dùng thẻ căn cước của mình mở cửa phòng giam dưới lòng đất.
Claire nhíu mày, nhìn kiến trúc sắc thép trước mặtvẻ mặt của hắn luôn ở đâu đó giữa phấn khích và u sầu.
Thân là một người lính, ở trong căn cứ lớn nhất và hùng mạnh nhất thế giới, hắn không khỏi hưng phấn, nhưng nghĩ đến rất nhiều vấn đề trong căn cứ, hắn lại cảm thấy u sầu.
Tuy nhiên, cảm giác phức tạp này đã tích tụ rất lâu trong sáu tháng qua chứ không phải vì hắn sắp hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Đang nghĩ ngợi tới, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng trầm thấp, giọng nói kim loại thấm đẫm tuyết, không chút cảm xúc: "Có việc?"
"Thượng tướng, là tôi." Nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói, Claire vội nín thở, bước vào trong, vừa đi vừa duỗi ra tài liệu trong tay, thấp giọng lẩm bẩm: "Kết quả ra rồi, theo vị trí quét..."
Trong lúc đó, Claire đi ngang qua một miếng thịt ngâm hình người trong chất lỏng sửa chữa.
Khối thịt khoảng 30 đến 40 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, nhưng đôi mắt mở to, cơ hồ chỉ còn lòng trắng, đầu có một cái lỗ lớn, mấy nguồn dữ liệu nằm dọc được kết nối với bộ não của hắn.
Đây là cựu lãnh đạo căn cứ, Claire biết hắn chưa chết, thậm chí còn tỉnh táo, hắn ở đây mỗi ngày, không cần chết, không cần ngủ, cũng không cần có người để nói chuyện.
Hắn chỉ cần phải chịu đựng sự tra tấn mọi lúc, và lý do duy nhất khiến hắn phải chịu đựng điều đó là vì hắn đã làm điều không nên làm.
Claire vẫn còn nhớ phản ứng của Ôn bộ trưởng sau khi nghe tin người nhân tạo vẫn chưa chết, thậm chí còn nguyên vẹn trở về.
Ngày hôm đó hắn bỏ lại mọi thứ và cố gắng trốn thoát qua lối đi bí mật, nhưng gặp phải một làn sóng ngoại lai, và ngay lập tức bị loài ngoại lai nuốt chửng.
Lục Chi Hoài rất nhanh tìm được hắn, theo lý thuyết đến lúc này, mặc dù hắn không phải tự mình ra tay, nhưng thù cũng có thể coi là đã báo.
Tuy nhiên, Claire phát hiện ra rằng đối mặt với cục thịt trên mặt đất, thủ lĩnh của anh không hề tỏ ra vui vẻ khi được trả thù.
Đương nhiên, cũng không có chỉ như vậy mà buông tha đối phương.
Claire đến nay vẫn không hiểu tại sao họ lại cứu người đàn ông đó, dùng nỗ lực của chính mình giải cứu người đàn ông đó, sau đó dùng ý tưởng giải quyết vấn đề siêu việt của người nhân tạo để cứu mạng đối phương.
Lúc đầu, hắn còn tưởng cấp trên sẽ trả thù, muốn để người tự tay trả thù, nhưng sau khi chứng kiến việc người nọ làm, hắn mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hắn dường như đang cố gắng đọc điều gì đó từ khối thịt này, nhưng người đã bị tàn tật và dù cố gắng thế nào,cũng không thể đọc được nhiều thông tin.
Suy nghĩ của hắn được giấu kín và sâu đến mức ngay cả Claire cũng khó có thể đoán được một chút dựa trên manh mối.
Hắn hẳn là đang tìm người.
Quý Dã cũng nằm trong tay Ôn Hiến, đây là điều mà Claire khi lại lần nữa gặp được Lật Xuyên, tiến sĩ sinh học từng bị giam trong nhà tù dưới lòng đất nói cho hắn.
Khi đó tên đó sắc mặt tái nhợt, bị tra tấn nên không có lý do gì để lừa dối hắn, sau khi Claire phát hiện ra, hắn lần theo manh mối hắn cung cấp để tìm người.
Sau này gặp lại, anh đã giao toàn bộ thông tin này cho Lục Chi Hoài, lại không có nghĩ nhiều.
Hiện tại ngẫm lại, ccó lẽ chính vì điều này mà sau khi thủ lĩnh của họ trở về, mặc dù quân đoàn máy móc đã ởdưới sự chỉ huy của Ôn Hiển nhưng họ vẫn được giữ lại mạng sống.
Trà Cúc Dưa Leo
Sau khi nắm giữ thông tin thật lâu, cuối cùng cũng tiết lộ danh tính thực sự của nó, Claire lắc đầu, một mặt hắn ngạc nhiên về mục đích của Lục Chi Hoài, một phương diện rất cảm khái năng lực tính toán cường đại của người nhân tạo.
Lịa nhìn người trước mặt, hắn ta nhanh chóng nín thở và tập trung.
Lục Chi Hoài không còn giống như hai năm trước nữa.
Hắn đứng trong phòng điều khiển chính, cao lớn, khí chất lạnh lùng, đối mặt với sóng não thăng trầm nhưng lại giống như nhìn một khối thịt chết không thở.
Những tia sáng xanh từ màn hình điện tử xuyên qua khuôn mặt hắn khuôn mặt xẹt qua, sau đó rơi vào đôi mắt không đáy, tạo thành một bóng mờ mờ ảo.
Hắn duỗi tay, hơi thở của Claire như ngừng lại, ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, vội vàng giơ tọa độ trong tay ra đưa ra: "Thượng tướng, đã có kết quả."
Quý Dã năm đó trốn chạy khiến cho Lục Chi Hoài mang đến bóng ma rất nặng, cố tình hắn che dấu đi, sau khi Lục Chi Hoài trở về, chuyện thứ nhất là làm thịt Ôn Hiến, chuyện thứ hai chính là tìm Quý Dã đã rơi xuống.
Claire mơ hồ cảm thấy hắn nguy hiểm, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể hy vọng hai người có thể gặp nhau, để mọi hiểu lầm có thể được hóa giải.
Nhưng mà không biết xui xẻo thế nào, tuy rằng Lật Xuyên ở trong ngục giam truyền ra tin tức, nói với họ chỗ Quý Dã đã từng ở trong tay Ôn Hiến, nhưng khi họ khóa vị trí và đi tìm thì phát hiện ra rằng những người đó đã bị dị chủng nhai thành từng mảnh từ lâu.
Cốt nhục bị tách ra, mặt đất phủ đầy mảnh vụn, tất cả dấu vết đều bị mấy trận tuyết rơi che lấp.
Claire căn bản không dám nhớ lại phản ứng của Lục Chi Hoài lúc đó cực kỳ kinh hãi, hai kẻ thù đều chết trước khi hắn ta quay lại.
Nếu không phải khi đó thủ lĩnh lính đánh thuê Lâm tiên sinh đi cùng khuyên sống khuyên chết, Claire thậm chí sẽ hoài nghi mình sớm đã đã chết, hiện giờ bất quá là sống ở trong địa ngục.
Cũng may cuối cùng, sau nhiều lần kiểm tra, không có dấu vết nào của Quý Dã trong toàn bộ DNA trên mảnh đất đó nên mới miễn cưỡng đưa ra kết luận.
Quý Dã tiến sĩ có thể chưa chết, có thể vẫn bị giam ở đâu đó trên thế giới, hoặc có thể đã trốn thoát nhưng không muốn lộ diện nên đã ẩn náu.
Có rất nhiều suy đoán, vẫn chưa có kết luận, nhưng không biết vì lý do gì, ngoài Lục Chi Hoài, Lật Xuyên tiến sĩ cũng dùng mọi biện pháp để tìm ra tung tích của mình trong những năm gần đây.
Gã đã xây dựng rất nhiều mô hình, từ thói quen cá nhân của Ôn Hiến cho đến những người bị loài ngoại lai ăn thịt, làm việc ngày đêm, cố gắng mô phỏng tất cả những nơi mà Quý Dã có thể xuất hiện.
Gã nỗ lực không hề uổng phí, trải qua thời gian dài nghiên cứu, gã đã tìm được vị trí có khả năng nhất trong số đó, sau nhiều lần thất bại, cuối cùng gã cũng khóa được một vị trí.
Hơi thở của Claire chậm lại, dưới ánh mắt lạnh lùng không đáy của Lục Chi Hoài, hắn ta nhẹ nhàng đưa ra tọa độ.
Đó là một thành phố nằm ở cực bắc, rất nhỏ, đã bị bỏ hoang đã lâu, nắng nóng gay gắt, nhìn từ xa chỉ thấy cành lá khô héo, và cả những chiếc lá khô, cũng với một số nhà máy bị bỏ hoang
Dưới một trong những nhà máy tưởng chừng như kín đáo, Lục Chi Hoài tìm thấy một nhà tù lụp xụp và đổ nát.
Từ cầu thang hẹp và tối đi xuống, có những dãy nhà tù, nơi sâu nhất có một căn phòng sáng đèn.
Một vài ngọn đèn mờ ảo và nhấp nháy chiếu sáng rõ ràng khung cảnh trong phòng.
Một chiếc giường tồi tàn, một chiếc chăn mỏng nhỏ, thức ăn không còn nhận dạng được vứt trên sàn và gió lùa qua cửa sổ.
Đây là nơi Quý Dã đã sống những năm này, chiếc khóa rỉ sét rơi ra, bên trong không một bóng người.
Tim Claire thắt lại, vội vàng quay đầu lại.
Lục Chi Hoài rũ mắt nhìn qua, trên mặt không có biểu tình gì, bức tường trước mắt bị hắn đập nát
Tác giả có lời muốn nói:
Hẹn gặp lại ~
Trà Cúc Dưa Leo
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro