Chương 3: Binh lính siêu cấp thiếu hụt trái tim


Trà Cúc Dưa Leo

Người nhân tạo đột nhiên thức tỉnh, làm cho cả phòng thí nghiệm chợt lâm vào luống cuống tay chân.

Với tư cách là người phụ trách dự án, Quý Dã thật vất vả dàn xếp hảo hết thảy, lại dỗ Lục Chi Hoài không cần nháo xong, liền trở về ngủ.

Trở lại phòng, anh gần như ngủ thiếp đi, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh thức dậy vào lúc nửa đêm vào lúc ba giờ khi anh nhận ra rằng có thêm một người bên cạnh mình.

Bởi vì hông có thói quen bật đèn khi ngủ nên căn phòng nằm sâu trong lòng đất toát lên một màu u ám lạnh lẽo.

Trước đây, Quý Dã không quá mẫn cảm với ánh sáng nên không sợ bóng tối, lại có hệ thống nên sống một mình cũng không thành vấn đề.

Nhưng mặc cho ai nửa đêm đột nhiên phát hiện một bóng hình vốn không thuộc về mình bên cạnh giường, lại là một kích thích không tưởng.

Quý Dã cũng giống như vậy.

Anh nửa ngồi, thân hình mảnh khảnh hơi nghiêng về phía trước, lông mi hơi rũ xuống, giọng nói trầm thấp đè trong cổ họng.

Trong đêm tối nhìn không thấy ngón tay, anh ấn ngón tay lên ngực, cảm giác đau nhói từ tim truyền đến phổi.

Mái tóc đen mềm mại của thanh niên bị mồ hôi làm ướt, trên khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu hiện lên vẻ đau khổ, ngay cả người đần độn cũng có thể phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Lục Chi Hoài cũng không hề trì độn.

Hắn đứng ở tại chỗ, trong nháy mắt chứng kiến ​​chuyện phát sinh, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vốn là biểu tình mơ hồ mơ hồ vẻ chờ mong, lại cứng đờ trong chốc lát, sau đó trở nên vô thố.

Màn đêm dài vô tận đối với người lính nhân tạo không có gì đáng ngại, thậm chí nó không khác gì ban ngày, thị lực của hắn cho phép hắn nhìn rõ mọi thứ trong đêm.

Nhưng nhân loại không phải như vậy, đối với nhân loại mà nói, hắc ám là một loại hoàn cảnh đáng sợ.

Trà Cúc Dưa Leo

Người xuất hiện trong bóng tối cũng vậy.

Thông tin này nhanh chóng được tìm kiếm trong thư viện thông minh, thông tin trong thư viện thông minh của siêu chiến binh là rất lớn, dữ liệu là vô tận.

Bởi vì là mới bắt đầu nghiên cứu, cho nên đối với nhân loại nhân tạo tân sinh còn chưa có ai có thể phân loại ra những vật liệu này, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính mình cùng bản năng từng chút từng chút tìm ra đáp án tốt nhất.

Giờ này khắc này, phát hiện mình có lỗi không thích hợp, Lục Chi Hoài thần sắc ngưng trọng một chút, hắn lui về phía sau một bước, khống chế mình kết nối với hệ thống trung tâm của căn phòng.

Nút bấm của đèn tự động bật lên mà không cần ai thao tác, khoảnh khắc ánh sáng chói lọi buông xuống, Lục Chi Hoài đã thốt ra một âm tiết ngắn và đặc trong cổ họng.

Hắn nhẹ nhàng giơ tay phải lên, che ngũ quan quá mức ưu việt, lông mi rũ xuống, che khuất dung mạo chính mình.

Quý Dã sợ hắn.

Quý Dã không thể nhìn thấy hắn.

Bởi vì đọc ra cái tin tức này, ý nghĩ này theo bản năng hiện lên trong đầu, Lục Chi Hoài rũ mắt, môi nhấp chặt, hòa vào bóng đen nơi góc tường.

Là biểu hiện tự trách.

Ánh đèn mở ra sau, Quý Dã nhạy bén đọc ra suy nghĩ của hắn.

Anh nhìn người nhân tạo mặt mày rũ xuống, giật mình một chút, nhất thời không còn ý nghĩ trách móc gì nữa, chỉ có thể bất lực nhéo sống mũi.

Lục Chi Hoài đối với anh...... Hoặc là nói đúng thân thể này của anh, tốt đến quá mức.

Cũng là Quý Dã không lâu trước đây mới phát hiện.

Lúc đầu đối phương tỉnh lại, bởi vì khoảng cách là gần nhất, hai người tương tác sẽ càng nhiều, cho nên cái này không rõ ràng.

Cũng bởi vì đối phương hiển nhiên đối với toàn bộ thế giới đều không quen thuộc, khi đó, có người cùng hắn nói chuyện, liền sẽ nghi hoặc nhìn, tuy rằng đáp lại cũng không quá nhiều, nhưng cũng sẽ không khiến người ta để ý nhiều.

Nhưng về sau liền không giống vậy nữa.

Thời gian trôi qua, tính cách lạnh lùng của người đàn ông nhân tạo ngày càng lộ rõ, không ai để ý đến, người ghi âm vây quanh nói ba mươi câu, nhưng chỉ có thể nhận được một ánh mắt thờ ơ.

Tuy nhiên, năng lực chiến đấu của hắn thì vượt xa các bảng xếp hạng, lúc muốn đối hắn tiến hành thực nghiệm cùng kiểm tra đo lường, cho dù là thuốc mê tân tân tiến nhất, cũng không hề hiệu dụng.

Hắn không muốn làm thì không làm.

Nếu không phải họ không nhận ra rằng Quý Dã sau này phụ trách những thí nghiệm này, Lục Chi Hoài phối hợp với mình, thì họ sẽ rất khó tiếp tục thí nghiệm của mình.

Hắn không lắng nghe bất cứ ai, không quan tâm bất cứ ai nghĩ gì, hắn thậm chí không đáp lại bất cứ điều gì ngoại trừ Quý Dã.

Quý Dã không biết là tốt hay xấu, anh điều ra thế giới tuyến, phát hiện ra rằng trong tuyến thế giới ban đầu, người nhân tạo tuy rằng cũng thân cận Quý tiến sĩ, nhưng có vẻ như không phải vậy ... quá nhiều.

Không biết trong đó đã xảy ra cái biến hóa gì, Quý Dã không có đáp án, cuối cùng chỉ coi như là biểu hiện của việc người nhân tạo không quen thuộc với thế giới.

"......" Xoa cái trán một chút, Quý Dã bình tĩnh lại trái tim đang cáu kỉnh của mình, nhưng đối mặt với vật thể hình người tự kỷ đứng trong góc, anh lại không thể tức giận.

Cuối cùng chỉ có thể vẫy tay, bất đắc dĩ nhẹ gọi hắn: "Lại đây trước đi."

Người chui rúc trong góc rất nghe lời, phát hiện tư liệu liên quan, vội vàng đứng dậy, chân dài nhẹ bước, như một  con mèo lớn uyển chuyển nhẹ nhàng đi trong bóng tối đến bên người Quý Dã.

Đôi mắt của Lục Chi Hoài là màu xám khói, nhạt nhẽo lạnh lùng, không thể nhìn thấy cảm xúc nào từ chúng.

Nhưng Quý Dã cũng nhìn ra sự thân mật mà hắn biểu hiện ra, sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy người ta cứ đứng mãi không tốt, vì vậy anh đưa tay ra, chỉ vào chiếc ghế sô pha ở phía bên kia của căn phòng và thì thầm : "Cậu ngồi đi."

Anh  vốn là không muốn Lục Chi Hoài vất vả, không nghĩ tới nghe được lời anh nói, Lục Chi Hoài mím môi, do dự, thấp giọng gọi hắn: "Quý Dã ."

Hắn kêu tên Quý Dã, thanh âm trầm thấp, hắn hiện giờ có thể gọi tên của Quý Dã thuần thục hơn, nhưng đánh vần những câu khác vẫn có chút khó khăn, dừng một chút, "Đứng......"

Hắn không muốn ngồi, cũng không muốn cách quá xa.

Quý Dã nhìn hắn, không có hé răng.

Hắn cảm giác được có chút đáng tiếc.

Bởi vì tuy rằng vô luận là bề ngoài hay là sức chiến đấu, người nhân tạo kiểm tra đo lường đều thập phần ưu dị, nhưng không biết là cái phân đoạn nào xảy ra vấn đề, hệ thống ngôn ngữ của Lục Chi Hoài dường như có một số hư hỏng, nó vẫn đang được sửa chữa.

Cho nên Quý Dã phán đoán rằng hầu hết thời gian, Lục Chi Hoài thực sự không hiểu thế giới đang làm gì với hắn.

Hắn không biết rằng việc cắt dữ liệu theo dõi xác thịt sinh học của hắn, không phải là muốn cứu hắn, mà là để đạt được nhiều kết quả hơn, không biết rằng đối với nhiều người, hắn chỉ là một chuỗi số liệu lạnh như băng.

Có lẽ chính vì vậy mà Lục Chi Hoài theo bản năng cảm thấy bất an nên muốn đi theo người có chút thân thiện với mình...?

Nhớ lại rằng đối phương đã thích ở bên cạnh anh từ chiều, thậm chí nửa đêm còn đến phòng anh để xem biểu hiện của mình...... Quý Dã cảm thấy chính là như vậy.

Đại khái là người nhân tạo có trực giác tương đối nhạy bén.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, mặc dù người trước mặt rõ ràng là lãnh đạm và không dễ bắt nạt cho lắm, nhưng anh không hiểu sao cảm thấy rằng người đó rất đáng yêu.

"A...... Hoài......" Tuy rằng còn chưa quen thuộc, gọi như vậy cũng có vẻ lạ, nhưng vì là đối phương yêu cầu nên quen rồi sẽ không sao.

Quý Dã nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi: "Cậu tới nơi này làm cái gì? Là ngủ không được sao?"

Bởi vì cái suy đoán này, Quý Dã trong nháy mắt liền một hồi tự mình nghĩ sẽ kể cho đối phương truyện cổ tích Grimm hay là đồng thoại Andersen đều nghĩ kỹ rồi.

Trà Cúc Dưa Leo

Anh đột nhiên bị đánh thức, cơn buồn ngủ cũng đã tiêu tán, người nhân tạo nếu muốn, lại kể một chuyện khác cũng không thành vấn đề.

"Cậu thích nàng tiên cá hay là vương tử nhân ngư?" Nhiều tình tiết Qúy Dã không nhớ rõ, chỉ có thể khẽ chống cằm, theo bản năng nhớ lại.

"Hình như có... một con sói xám nhỏ đi hái nấm thì phải?" Quý Dã nghiêng đầu, cảm thấy có gì đó không đúng, nhất thời nhớ không ra.

Bởi vì vừa tỉnh mộng, giọng nói của Quý Dã còn có một chút giọng mũi, nhưng cũng không có chút khó chịu nào, vẫn là ngữ điệu vô cùng ôn hòa.

Trên đầu anh có một ngọn đèn trắng ấm áp, khiến những đường nét trên khuôn mặt trẻ trung ưa nhìn của anh trở nên rõ ràng và dịu dàng.

Kể từ khi Quý Dã bắt đầu tỉnh lại, dữ liệu trong não của Lục Chi Hoài đã chạy rất nhanh, lúc này hắn đã thực sự biết có gì đó không ổn.

Bởi vì ban đêm là thời gian mọi người ngủ, thông tin thu thập được cho hắn biết rằng vào thời điểm này, những người đang ngủ không nên bị quấy rầy, bởi vì hầu hết những người bị quấy rầy sẽ cảm thấy tức giận.

Tức giận... Lục Chi Hoài ánh mắt yên lặng dừng ở trên mặt Quý Dã.

Chính là Quý Dã thoạt nhìn cũng không có vẻ tức giận.

Lục Chi Hoài nhìn anh chằm chằm, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, cơ sở dữ liệu của hắn đang chạy với tốc độ cao, bởi vì không đi đến kết luận, môi hắn mím thành một đường.

Hắn cvẫn chưa học được quá nhiều cảm xúc, bởi vậy vẫn luôn không có biểu tình gì, lạnh như băng giống như cái gì cũng không thèm để ý. Bởi vì ngôn ngữ trục trặc, cũng không quá thích nói quá nhiều.

Nhưng hắn biết Quý Dã là không giống nhau, hắn cũng không muốn chọc cho Quý Dã tức giận, vì vậy suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, dùng con ngươi nhìn chằm chằm vào Quý Dã, muốn giải thích nói: "Bên ngoài, có người, Quý Dã."

"Hả?" Quý Dã trong đầu còn đang không ngừng tuần hoàn nghĩ tiểu sói xám hái nấm rốt cuộc là không đúng chỗ nào, không có chú ý tới biến hóa của hắn, nghe vậy giật mình một chút, có chút mộng bức, "Cái gì có người?"

Anh dò hỏi, với tư cách là nòng cốt của đội người nhân tạo ởtrong căn cứ thí nghiệm, mức độ an ninh của Quý Dã rất tối cao, phòng thủ cũng là nghiêm mật nhất.

Ở vị trí riêng tư ở tầng hầm thứ ba, gần phòng của Quý Dã phòng, trừ bỏ chính Quý Dã ra, bình thường sẽ không có ai xuất hiện.

Thông tin được đưa ra cho biết do cài đặt quyền, nếu không có quyền, chỉ cần một đối tượng có sự dao động sinh mệnh đến gần, nó sẽ bị cảnh báo và tấn công.

Dưới tình huống như vậy, có thể lặng lẽ đến đây ... Ánh mắt của Quý Dã chuyển sang khuôn mặt vô cảm của Lục Chi Hoài.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy nnếu là kẻ gian lận trước mặt thì cũng không phải là không thể, dù sao theo số liệu, Lục Chi Hoài là vũ khí hình người thành công duy nhất, sức chiến đấu của căn cứ là trần.

Bởi vì đẳng cấp cao hơn so với những vũ khí khác, có thể tiến vào nơi này cũng không có gì ngạc nhiên, đối với bản thân cũng không có vẻ hung hăng, nhưng đối với người khác... Quý Dã ngồi thẳng người, không thể không chú ý tới vấn đề này .

"Bên ngoài có người sao? Như thế nào?" Hỏi đến đây, Quý Dã nghiêng người về phía trước, đem máy tính bảng trên bàn mở ra, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thông tin liên quan.

Buổi tối Quý Dã công tác ngẫu nhiên sẽ đeo kính, mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt anh ấy trở nên đẹp trai và dịu dàng hơn.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Lục Chi Hoài dừng lại, thần sắc hơi ngưng lại, lông mi rũ xuống, vẫn là mặt không đổi sắc, rất lãnh đạm, nhưng trong miệng lại chậm rãi nói thêm những lời còn lại: "Áo màu trắng, kiểm tra, đi theo, tôi, muốn gặp anh."

Nhân viên bảo trì mặc đồ trắng mỗi ngày sẽ mang theo các loại máy móc khác nhau, lên xuống kiểm tra các chốt kiểm tra trong phòng thí nghiệm, khi mọi người ngủ say, họ đến tầng ba để kiểm tra, đích xác cũng không đột ngột.

Quý Dã chậm rãi đóng  máy tính bảng lại.

Anh hiểu ý của Lục Chi Hoài nên chớp mắt không phản ứng.

Sau đó, anh nghiêm túc nhìn cái đuôi nhỏ đang im lặng đi theo người bảo trì trước mặt.

Đột nhiên phá vỡ thủ tục phòng thủ của căn cứ, việc giải tán và tổ chức lại đối phương tại nơi ở ban đầu của Quý tiến sĩ nguyên bản cũng không phải là phóng đại.

Nhưng là lý do của đối phương, Quý Dã dừng một chút, anh phát hiện trừ bỏ bất đắc dĩ, anh không thể nói thêm lời trách móc nào.

Người nhân tạo ở thế giới này không nơi nương tựa, kỳ thật anh cũng vậy, điều này tất yếu khiến cho sự đeo bám nhẹ của đối phương có thể đồng cảm với anh ở một mức độ nhất định.

Quý Dã lắc đầu, dở khóc dở cười, anh chỉ có thể duỗi tay, xoa đầu tóc phương một chút, đối với đối phương trong ánh mắt nhẹ nhàng hỏi: "Vậy bây giờ? Cậu... muốn quay lại hay là..."

Trước nay Quý Dã một mình một người thực dễ dàng minh bạch, có thể dễ dàng hiểu rằng sau khi đối phương đột nhiên cùng thế giới sinh ra liên hệ, sẽ không tránh khỏi muốn bổ sung một số thứ còn thiếu, chẳng hạn như một số người hoặc những thứ liên quan trực tiếp đến hắn.

Ứng cử viên ban đầu của hắn có lẽ là mình, Quý Dã suy đoán, đây cũng là lời giải thích tốt nhất cho thái độ khác nhau của người nhân tạo đối với anh.

Không có khả năng có người có thể thờ ơ với điều này.

Mặc dù không rõ lý do nhưng Lục Chi Hoài không có ý định rời đi sau khi nhìn thấy Qúy Dã mềm lòng.

Hắn cúi đầu, biểu tình lãnh đạm trên mặt hiện lên vẻ suy tư, rồi nói: "Quý Dã, nấm...... sói."

Lúc Quý Dã đưa ra ý tưởng trong nháy mắt, thư viện thông minh của hắn đã phát hiện ra ý nghĩa của câu chuyện và tìm kiếm tất cả thông tin về nấm và sói dị chủng trong nền văn minh hiện tại.

Trên thực tế Lục Chi Hoài cũng không hiểu chúng, cũng không hiểu chúng nó có ý tứ gì, càng không có hứng thú gì, nhưng mà Quý Dã nói có thể kể chuyện xưa, hắn muốn nghe.

"......" Bởi vì yên lặng chờ đợi như vậy, ánh mắt của Quý Dã đảo một hồi.

Trên thực tế hắn cảm thấy câu chuyện này sai lầm nhất, nhưng nhất thời không nhớ ra sai ở chỗ nào, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, không xác định nói: "Tôi kể không tốt lắm."

"Nghe." Lục Chi Hoài cũng không để ý.

"Được rồi." Quý Dã nhìn hắn, nhận mệnh gật gật đầu.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Đó là, rất lâu trước đây, trong một khu rừng nọ, có một con sói xám nhỏ, một ngày nọ, chú của nó bị bệnh nên mẹ của sói nhỏ đã nói với nó rằng, cái nấm nhỏ...... Không phải, sói nhỏ, chú của con bị ốm, con có thể giúp mẹ không, hãy vào rừng hái một ít nấm nhé ..." 

"Có một hoàng tử đã bất tỉnh trong rừng sâu ..."

"Sói xám nhỏ đi hái rất nhiều nấm cho hoàng tử ăn..."

Lục Chi Hoài mi mắt rủ xuống dưới ánh đèn, lộ ra vẻ trầm mặc vô cớ.

Quý Dã cuối cùng nói: "Cuối cùng tiểu sói xám liền biến thành bọt biển bay đi, về bầu trời."

Trà Cúc Dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đammỹ