Chap 4: Kẻ ác
---Đối với mọi thứ tồn tại, xét cho cùng, chẳng phải chỉ là tin vào nó tồn tại sao?
Khi mà Nakajima Atsushi ôm Akutagawa Ryunosuke đang hôn mê chạy như điên về Cơ quan Thám tử Vũ trang là đã là qua thời gian ăn tối. Lúc những người khác trong công ty đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá, cửa bỗng nhiên bị mở toang. Kunikida Doppo không vui ngẩng đầu, tính giáo huấn đối phương, lại lọt vào tầm mắt anh chính là thiếu niên tóc trắng với bộ quần áo ướt đẫm, trên tay là một thanh niên quen thuộc sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền.
Những ngón tay đang cầm notebook chợt buông ra, người đàn ông tóc vàng bởi vì quá khiếp sợ mà tạm thời không nói nên lời, biểu tình luôn nghiêm cẩn từ trước tới nay đột nhiên sụp đổ, thế chỗ cho một vẻ mặt buồn cười và ngơ ngác, ngón tay chỉ vào Nakajima Atsushi đang run rẩy ôm thanh niên ở giữa không trung.
Nakajima Atsushi giờ phút này phá lệ để tự lý giải chính mình, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua Akutagawa Ryunosuke đang nhắm chặt hai mắt không tỉnh, cắn môi dưới, đi đến chỗ người phụ nữ tóc đen cài trang sức hình con bướm vàng kim trên đầu.
“Bác sĩ Yosano... Cái kia... Akutagawa hắn ta...”
Yosano Akiko nhìn Nakajima Atsushi đang ấp úng mãi chưa thể nói ra một câu hoàn chỉnh, thở dài: “Đã biết, tôi sẽ giúp xem hắn.”
Nakajima Atsushi nhìn chăm chú Yosano Akiko mang Akutagawa Ryunosuke vào phòng y tế, tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, câu không có cách nào diễn tả loại cảm xúc phức tạp này tột cùng từ đâu mà đến, rõ ràng đối phương là một Mafia máu lạnh vô tình, là sự tồn tại ma quỷ cường đại và tàn nhẫn, là ác mộng không tiêu tan mấy ngày nay của cậu. Nakajima Atsushi nhìn thoáng qua Izumi Kyoka chạy theo cậu một đường trở về đây, cô bé mặc kimono vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cậu cắn môi dưới.
Rõ ràng Akutagawa là kẻ vô nhân tính buộc Kyoka giết người, bởi vì hành vi của hắn ta mà Kyoka vẫn luôn sinh hoạt thống khổ, vì sao tình hình lúc ấy thấy đối phương hoàn toàn chìm trong hồ nước bản thân không chút suy nghĩ liền nhảy xuống cứu người, còn đưa hắn về Cơ quan Thám tử...
Nakajima Atsushi cảm giác đầu mình rối như tơ vò, đại não vang ong ong.
“Cho nên hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Kunikida Doppo hồi phục tinh thần, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc lạnh lùng, dùng notebook vỗ bàn: “Như thế nào đi ra ngoài một chuyến trở về liền đem về một người, còn là Akutagawa Ryunosuke?!”
Nakajima Atsushi kể khái quát rằng cậu cùng Kyoka đụng phải đối phương ở trên phố, nhưng kỳ quái chính là Akutagawa giống như không quen biết bọn họ trực tiếp lướt qua, vì vậy cả hai nghi ngờ đối phương đang âm mưu gì đó mới lén đuổi theo đối phương...
Về việc không hiểu sao đối phương đứng ngây ngốc trước cửa kính, đột nhiên dùng tay bóp cổ mình, thiếu niên tóc trắng yên lặng che giấu, một loại trực giác kỳ quái khiến cậu không thể nào dễ như trở bàn tay mà nói ra hành vi kỳ quái ấy, cậu cúi đầu liếc nhìn nhau với Izumi Kyoka, cô bé mặc kimono yên lặng gật đầu một chút.
“Vậy hai người như thế nào lại mang về được một Akutagawa đang nửa chết nửa sống thế kia?” – Tanizaki Naomi ghé sát người anh trai, tò mò chớp mắt.
"Còn nữa, giải thích cho tôi tại sao toàn thân như kiểu vừa mới bị nước xối xuống vậy hả!” – Kunikida Doppo lần nữa dùng sức nắm chặt quyển vở trong tay, phi thường bất mãn.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, có thể thấy thanh niên cả người ướt đẫm nằm trong lòng ngực thiếu niên tóc trắng, nước đọng trên mặt y từng giọt chảy xuống, khuôn mặt gầy, môi tái nhợt, nhìn kiểu gì cũng đều như là bộ dáng sắp kề cận cái chết, biểu tình trên mặt lại cố tình vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống bộ dáng đã trải qua một cuộc chiến tàn khốc.
Nakajima Atsushi trầm mặc, cậu hồi tưởng lại tình hình từ lúc bắt đầu đuổi theo đến công viên sau đó xa xa thấy trong hồ một bóng đen ngã xuống, tiếp xúc với nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể khi nhảy xuống hồ rồi ra sức bơi tới chỗ đối phương, và không thể nào lừa gạt được bản thân, cậu đã thấy một nụ cười nhạt trên môi thanh niên.
Nakajima Atsushi cắn chặt răng, từ từ há miệng.
"Akutagawa hắn...”
“Haiz~ vì một chút chuyện cỏn con mà đi đánh thức tôi từ trong mộng đẹp~ thật là~ rõ rang đang mơ thấy có thể lập tức thắt cổ chết~ nếu là Akutagawa thì trực tiếp quăng ra ngoài là được mà~.”
Cửa lần nữa bị mở ra, Miyazawa Kenji đội mũ rơm đi vào, theo sau là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu cát vàng, ngáp ngắn ngáp dài oán giận nói.
“Là tự sát.”
“Cái gì?!”
Lời nói đồng thời vang lên, bút máy trên tay Kunikida Doppo lạch cạch rơi xuống đất, Dazai Osamu vừa mới mang vẻ mặt buồn ngủ nháy mắt chuyển qua thiếu niên tóc trắng đứng trước mặt, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Nakajima Atsushi nhìn sự kinh ngạc cùng khó tin trong mắt mọi người ở công ty, cậu nhắm mắt lại, cảm giác cảm xúc và cơ thể của mình như bị cái gì tróc ra, dùng giọng điệu thẳng thắn lặp lại lần nữa.
“Akutagawa, là nhảy hồ tự sát.”
Cơ quan Thám tử Vũ trang rơi vào trầm mặc khôn tả, Nakajima Atsushi ngồi trên ghế, người quấn tấm chăn, cậu nhìn mọi người, Kunikida-san cầm bút ngừng viết trên một trang giấy notebook lại thật lâu chưa đặt xuống, Izumi Kyoka vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa phòng y tế đang bị đóng chặt. Dazai-san tuy rằng trước sau như một mà nằm trên sofa, nhưng ý cười luôn xuất hiện trong đôi mắt diều sắc giống như bị thứ gì đó hỗn loạn nuốt chửng, bộ dáng vô cảm làm người ta run sợ, anh em Tanizaki tuy rằng vẫn bên nhau, nhưng cũng không thêm hành động gì khác.
Một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng y tế mở ra, người phụ nữ tóc đen cởi bao tay trắng bước ra, cô nhàn nhạt nhìn mọi người đang cùng nhau quay đầu nhìn mình: “Hắn sắp tỉnh.”
...
Xét thấy đối phương là Chó Điên khét tiếng của Mafia Cảng, sau khi mọi người nhất trí thảo luận, bác sĩ Yosano, Dazai Osamu – người có thể vô hiệu hóa tất cả dị năng lực, và Kunikida Doppo giàu kinh nghiệm sẽ dẫn đầu, Nakajima Atsushi và Izumi Kyoka thì bảo hộ anh em Tanizaki bên cạnh, Miyazawa Kenji theo sau, hùng hổ bước vào căn phòng y tế nhỏ hẹp, thanh niên hai mắt đã mở, đang nhìn chằm chằm vào màn đêm trống rỗng bên ngoài cửa sổ.
Akutagawa Ryunosuke dựa nửa người trên lên vách tường phía sau giường, nghe thấy tiếng động liền quay đầu sang, trong mắt phản chiếu rõ ràng bộ dáng của mỗi người, giống như pha lê đen có thể phản chiếu hình ảnh, trên mặt không dao động bất kì cảm xúc nào.
Vì sao y vẫn tồn tại... Akutagawa Ryunosuke sau khi tỉnh dậy vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, y nhờ vào ký ức rải rác của thân thể này nên nhận ra vài người, còn việc thân thể này đã làm ra những chuyện như vậy, thân là nhà văn Akutagawa Ryunosuke đương nhiên không tán đồng, nhưng y có lập trường gì mà đi tỏ thái độ đây? Ký ức ngày càng nhiều khiến cho tư duy của y hỗn loạn như cháo đổ, việc bị cái chết cự tuyệt giống như gáo nước nóng tiếp theo dội vào đầu y, dập tắt hoàn toàn hy vọng mong manh còn sót lại.
Không hề báo trước, Akutagawa Ryunosuke nghĩ, nếu chính mình trải qua hết thảy điều đó, chưa chắc không biến thành bộ dáng kẻ ác như này.
Xét đến cuối cùng, Akutagawa Ryunosuke chính là hóa thân của cái ác.
Một bản thân khác hoàn toàn khiến y tuyệt vọng, đây lại là một lần nữa tuyệt vọng, như là lục phủ ngũ tạng đều bị ngọn lửa dữ dội của địa ngục đốt thành tro bụi, có lẽ rồi một ngày, y sẽ biến thành một bãi tro lạnh lẽo dưới thái dương, tro lạnh lẽo lập lòe ánh sáng.
Mà đến khi đó, cũng sẽ không còn người nhớ rõ y.
Ánh mắt nhàn nhạt của thanh niên đảo qua gã đàn ông mặc áo khoác dài màu cát vàng, trong trí nhớ của một bản thân khác y có thấy người này, không bằng nói trong trí nhớ của bản thân khác phần tình cảm mãnh liệt nhất đều có quan hệ với người này, nhưng lại cùng y có quan hệ gì đâu.
Akutagawa Ryunosuke cảm giác yết hầu của mình phát đau không rõ, y trầm mặc quay đầu đi chỗ khác, ánh trăng chiếu ánh sáng bạc qua cửa sổ, y cảm giác lồng ngực không tự giác mà hơi chấn động lên, giống như muốn bật cười, một loại cảm xúc tự giễu khống chế thần kinh y.
Bất đồng với một bản thân khác chính là, y không tin tưởng bất cứ ý nghĩa gì, không có người nào có thể cho y bất cứ ý nghĩa gì, nên chính y càng không thể tin tưởng lời nói dối này.
Lời nói dối như là bọt biển một chọc liền tan vỡ.
Hai bên đối diện nhau không nói gì, mở ra một lần nữa trầm mặc tràn ngập. Tanizaki Junichiro nhìn chăm chú thanh niên thon gầy kia, trong hoảng hốt lại nhớ lại hành vi của đối phương đã từng làm đối với cậu, bước chân không tự chủ lùi ra sau, bị Nakajima Atsushi phát hiện, thiếu niên tóc trắng nhỏ giọng hỏi: “ Tanizaki-kun, không sao chứ?”
Tanizaki Junichiro lắc đầu, lại phát hiện ánh mắt thanh niên kia không biết từ khi nào dừng trên người cậu, mà theo ánh mắt của thanh niên mọi người cũng đem ánh mắt đặt trên người mình.
"Tanizaki... Junichiro?”
Tanizaki Junichiro nghe thấy ác ma đã tạo tổn thương nghiêm trọng cho bản thân và em gái đang dùng giọng điệu nghiêm túc khẩn trương để hỏi, cậu không rõ nguyên do gật đầu, kéo chặt tay của em gái.
Nakajima Atsushi giật mình một cái, rồi đưa thân chắn trước mặt Tanizaki Junichiro, cậu không quên việc Akutagawa Ryunosuke đã dùng Rashomon tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho anh em Tanizaki.
Nhưng đối phương chỉ chậm rãi rũ mắt xuống, nhỏ giọng lặp lại cái tên Tanizaki Junichiro, một cổ áp lực bi thương đến tận cùng lan tràn từ người thanh niên, Nakajima Atsushi nhìn thoáng qua Dazai-san đứng nghiêng phía trước cậu, đối phương nhấp môi không nói một lời nhìn chằm chằm Akutagawa Ryunosuke.
Trong lồng ngực lửa còn thiêu đốt dữ dội, những ngón tay giấu dưới khăn trải giường màu trắng của Akutagawa Ryunosuke nắm gắt gao lấy vải quần, y mím môi, một loại cảm xúc mệt mỏi dâng lên trong lòng, thanh niên thong thả quay đầu, nhìn chăm chú vào đêm thâm trầm mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Tối nay không có trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro