[Quyển 1] Chương 1: Chân tướng của thế giới
Trong khe hở của thế giới, có thể nhìn thấy sự thật của thế giới—
【Thế giới hiện thực】
Edogawa Ranpo (えどがわらんぽ), tên thật là Hirai Tarō, sinh ra tại thị trấn Nabari, tỉnh Mie, Nhật Bản, tốt nghiệp trường đại học tư thục hàng đầu Nhật Bản là Đại học Waseda. Ông là nhà văn và nhà phê bình tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng nhất Nhật Bản, được mệnh danh là “Ông tổ của tiểu thuyết trinh thám” của Nhật Bản. Thám tử Kogorō Akechi dưới ngòi bút của ông càng trở thành nhân vật quen thuộc với mọi nhà ở Nhật Bản.
Ban đầu, ông xuất bản tác phẩm đầu tay được đánh giá cao là 《Đồng xu hai sen 》trên tạp chí 《Thanh niên mới》của Nhật Bản, và từ đây bắt đầu sáng tác tiểu thuyết trinh thám (tên ban đầu là tiểu thuyết thám tử, sau này được đổi thành tên hiện tại sau sự khởi xướng của Edogawa Ranpo). Ngay từ những ngày đầu sự nghiệp sáng tác, ông đã nắm bắt được bản chất của tiểu thuyết trinh thám, nhận ra rằng đó là một loại hình văn học lý trí giải quyết các bí ẩn bằng logic, trở thành người tiên phong trong lĩnh vực tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản.
Edogawa Ranpo là người sáng lập Trường phái Trinh thám “chính thống” của Nhật Bản, hưởng thọ 71 tuổi. Ông cùng với Matsumoto Seichō và Yokomizo Seishi được coi là “Ba đại đỉnh cao của giới văn học trinh thám Nhật Bản.”
【Thế giới Văn hào lưu lạc】
Edogawa Ranpo, trung tâm của Công ty Thám tử Vũ trang. Ban đầu cậu sống ở nông thôn cùng cha mẹ, sau khi cha mẹ qua đời vì tai nạn, cậu đến Yokohama và vào trường cảnh sát nơi người quen của cha cậu làm hiệu trưởng. Tuy nhiên, vì không chịu nổi những quy tắc và hạn chế ở đó, cộng với việc vạch trần chuyện tình cảm của quản lý ký túc xá, cậu đã bị đuổi khỏi trường. Sau đó cậu đổi mấy công việc nhưng đều bị sa thải vì nhiều lý do khác nhau.
Sau đó, sau khi chủ tịch một công ty thương mại bị sát hại, cậu đến công ty đó xin việc. Tại đó, cậu gặp được Fukuzawa Yukichi, vệ sĩ cho chủ tịch, và thư ký của chủ tịch. Sau một hồi tự nói chuyện, cậu chỉ ra rằng thư ký mới là kẻ giết người thực sự. Khi Fukuzawa Yukichi yêu cầu cậu nói lý do, Ranpo đã suy luận ra sự thật không sai một ly, giúp sát thủ bị đổ oan là Oda Sakunosuke được minh oan, thành công giải quyết vụ án chủ tịch bị giết. Fukuzawa cảm thấy vô cùng khó tin với chuyện này.
Sau đó, Fukuzawa mời Ranpo đi ăn, biết được Ranpo mồ côi cha mẹ, trôi giạt khắp nơi. Dưới yêu cầu của Ranpo, xuất phát từ lòng thương cảm, Fukuzawa đã dẫn Ranpo đến hiện trường vụ án tiếp theo để giải quyết sự việc, đó là “Sự kiện thiên thần giết người.”
Trong lúc luống cuống Fukuzawa đã nói với Ranpo rằng khả năng suy luận của cậu là dị năng và tặng cậu một chiếc kính gọng đen. Từ đó, Ranpo rơi vào lầm tưởng rằng "khả năng suy luận của mình là dị năng." Để dụ kẻ chủ mưu ra mặt, Ranpo đã tự mình đột nhập vào căn cứ của kẻ địch, sau đó được Fukuzawa cứu ra, bị Fukuzawa răn dạy "không được đùa giỡn với mạng sống của mình," rồi bị Fukuzawa tát một cái. Kể từ đấy, Ranpo hoàn toàn bị Fukuzawa thuyết phục, mà vụ án này cũng kết thúc nhờ sự năng nổ của Ranpo.
Sau đó, Fukuzawa đau đầu vì không có cách nào đuổi Ranpo đi, đành phải thuê Ranpo xử lý các công việc lặt vặt cũng như cung cấp nơi ăn ở cho cậu. Ranpo cũng bắt đầu học các chuẩn mực xã hội và học tập kiến thức. Thời điểm Fukuzawa nhận lời ủy thác bảo vệ, ông luôn dẫn Ranpo theo, nhưng trước cả khi Fukuzawa kịp cung cấp sự bảo vệ, Ranpo sẽ đoán trúng những nhân tố nguy hiểm gây nguy hại cho đối tượng bảo vệ là ai, hiện đang ở đâu, v.v.
Sau đó, Ranpo đã nhận được các ủy thác thám tử cho riêng mình. Cậu luôn có thể vạch trần sự thật và giải quyết vụ án ngay khi nhìn thấy hiện trường. Rồi Ranpo và Fukuzawa tiếng tăm vang xa, trở thành bộ đôi thám tử mà không ai không biết trong vùng này. Họ dựa vào danh tiếng thám tử dị năng giải quyết vô số vụ án, trước mặt cả hai người thì không có vụ án nào mà không thể giải quyết được. Vì không ai quản được Ranpo tùy hứng, khách hàng thường sẵn lòng trả giá gấp đôi để mời cả Fukuzawa đi cùng.
Sau đó dưới sự giúp đỡ của Natsume Sōseki, Fukuzawa Yukichi đã thành lập Công ty Thám tử lấy Ranpo làm trung tâm, và trong tương lai sẽ tiếp nhận nhân vật chính của kịch bản —— Dazai Osamu cùng Nakajima Atsushi.
Trong giấc ngủ, Ranpo đã nhìn lại cuộc đời của nhà văn ngoài đời thực kia và của chính mình trong kịch bản, rồi đột ngột mở mắt. Một cuốn sách lẳng lặng nằm trong vòng tay cậu.
“Tại sao lại bắt Ranpo-sama phải xử lý?” Cậu mở Sách ra, dùng sức chọc vào Trang sách, “Dù là Dazai hay là Akutagawa-san đều phù hợp hơn ta chứ.” Nhìn cuốn sách không có động tĩnh, “Không nói thì Ranpo-sama sẽ nướng ngươi trên lửa đó.”
Sách run run, liên tiếp những thông tin mới nhanh chóng tràn vào tâm trí cậu—
Thế giới này được sinh ra dựa trên sự yêu mến và tưởng nhớ của những người ở thế giới chiều không gian cao hơn dành cho các văn hào, giúp các văn hào vĩ đại từ các thời đại khác nhau thành công tụ họp về cùng một thời đại, đáng lẽ đó phải là thời đại tinh tú hội tụ những nhân tài.
Nhưng một ngày nọ, một người Nhật Bản ở thế giới chiều không gian cao hơn đã quan sát thế giới này, sáng tác một kịch bản và lan truyền nó ở thế giới ấy, khiến mọi người yêu thích những "nhân vật" trong kịch bản đó. Sau khi năng lượng nguyện vọng truyền đến thế giới này, đã thành công cụ thể hóa thành nền tảng của thế giới tại Yokohama — Sách.
Tuy nhiên, do ác ý của tác giả kịch bản, một số văn hào là trụ cột của thế giới đã bị suy yếu và hiểu lầm vì được chọn vào kịch bản, còn có một số văn hào bị hoán đổi và bóp méo linh hồn, dẫn đến năng lượng nguyện vọng từ thế giới chiều không gian cao hơn không ngừng bị mài mòn, càng thêm xóa bỏ cội nguồn tồn tại của thế giới — văn học ra khỏi tư tưởng của phần lớn các văn hào, triệt tiêu ý định viết lách của họ, thay thế viết lách bằng bạo lực, khiến các văn hào lang thang cô độc trên đời như những con chó hoang, tiến thêm một bước trong việc cắt đứt mối liên hệ giữa thế giới này và văn hào, rồi kết nối nguồn gốc tồn tại của thế giới vào sự yêu thích mà mọi người dành cho “nhân vật trong kịch bản” — cái mối liên kết viển vông bị tiêu thụ này.
Kịch bản này là một kịch bản thấp kém. Mối liên kết được xây dựng từ sự yêu thích này căn bản chẳng hề vững chắc. Mối liên kết giữa thế giới này và các văn hào của thế giới chiều cao hơn đã gần như không còn. Một khi mối liên kết này hoàn toàn bị chặt đứt, kịch bản sẽ bị mọi người lãng quên, thế giới này sẽ nghênh đón kết thúc. Mà cách duy nhất để khiến thế giới này tiếp tục tồn tại đó là khiến các văn hào quay trở viết lách, sử dụng phương pháp viết lách để làm tăng độ dày của linh hồn con người, thúc đẩy thế giới thăng cấp, thoát khỏi sự khống chế của thế giới chiều không gian cao hơn.
Mà Sách, thân là nền tảng của thế giới, do thiết lập của tác giả kịch bản nên không thể rời khỏi Yokohama, vì vậy đành phải tìm đến Ranpo đang lang thang ở Yokohama để nhờ giúp đỡ.
“Nên mới nói, tại sao loại chuyện viết lách này lại phải tìm Ranpo-sama chứ!” Đọc đến đây, Ranpo tức đến phồng má, dùng sức chọc vào Trang sách, thoạt nhìn hận không thể xé nó ra, “Ranpo-sama đâu phải là văn hào cấp thế giới, ngay cả khi không thể rời khỏi Yokohama, bất kể văn hào thế giới Akutagawa-san hay Dazai đều tốt hơn ta mà. Ranpo-sama không muốn viết đâu!”
Ranpo-sensei, *bồ câu nổi tiếng ba lần nghỉ viết lần nữa phát ra tiếng muốn *gù gù.
*Xuất phát từ 放鸽子 - thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là “thả bồ câu”, nghĩa bóng là thất hứa, cho người khác leo cây, trì hoãn công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro