[Quyển 1] Chương 5: Nakahara Chūya và Ranpo

“Dù sao vẫn phải tin vào tình yêu thôi, có như vậy sống mới được ấm áp hơn chút.”
—— Nakahara Chūya
 
---
 
Gió lạnh kèm theo những hạt tuyết đập vào mặt, từng trận đau nhói. Những hạt tuyết rào rạt rơi xuống từ bầu trời, cả đất trời trắng xóa, làm nhòa tầm nhìn, không thể thấy rõ phía trước, chỉ có thể đi về phía trước ngược gió. Mặt đường bị phủ kín, tuyết tích dày đặc khiến người ta khó khăn bước đi, mà gió tuyết không chút thương tiếc đập vào mỗi người trên mảnh đất này.
 
Rõ ràng cùng ở dưới một bầu trời, nhưng hít thở lại càng thêm khó khăn.
 
Từ sau vụ nổ lớn một năm trước, những người vô gia cư tự phát tụ tập tại mảnh đất đầy thương tích này, hợp thành vết sẹo của thành phố— phố Suribachi.
 
Bầu trời nơi đây màu xám, mặt đất màu đen, ánh mắt của mọi người ảm đạm.
 
Phố Suribachi mỗi ngày đều lặp lại những cảnh đấu tranh và tử vong.
 
Cuộc đời vật lộn trên mảnh đất này nhìn thoáng qua là thấy được hết: tranh giành thức ăn, tranh giành vật tư, thành công thì sống tiếp, tiếp tục lặp lại cuộc sống như vậy; thất bại thì chỉ có thể đón nhận cái chết, thi thể mục nát trong mảnh đất này.
 
Những đứa trẻ ở phố Suribachi, không thấy được mặt trời; người dân phố Suribachi, không có tương lai.
 
Nhưng Mũ ngầu-kun thì khác, Edogawa Ranpo lần đầu gặp Nakahara Chūya ở phố Suribachi nghĩ, đôi mắt của Mũ ngầu-kun là màu xanh lam, là màu của bầu trời khi thời tiết đẹp, ngay cả mái tóc màu cam đỏ cũng tỏa ra hơi nóng của mặt trời.
 
Nakahara Chūya rất cảnh giác, gần như ngay khi Ranpo đặt ánh mắt lên người mình thì cậu đã nhận ra, lập tức quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
 
“Mày nhìn gì!”
 
Giống con mèo con yếu ớt, cậu nghĩ, cũng không biết có thể sống sót ở đây không, nghĩ đến đây, cậu không khỏi làm dịu vẻ mặt.
 
“Cậu đang nghĩ chuyện thất lễ gì vậy! Ranpo-sama mới không phải mèo!” Mèo Ranpo bất mãn hừ hừ, “Chẳng qua nể tình cậu thật lòng nghĩ cho Ranpo-sama, tha thứ cho cậu đó.”
 
Càng giống mèo hơn rồi, không đúng, Nakahara Chūya phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Ranpo, “Sao mày biết tao đang nghĩ gì!”
 
“Biểu cảm của Mũ ngầu-kun rõ ràng như vậy, suy nghĩ đều bày hết trên mặt rồi.” Ranpo xua tay, tỏ vẻ “Mũ ngầu-kun dễ hiểu đến mức ngay cả suy luận cũng không cần dùng.”
 
Nakahara Chūya nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Ranpo, không khỏi hỏi, “Mày quen tao à, tại sao lại gọi tao là Mũ ngầu-kun?”
 
Ranpo hồi tưởng lại những lần giao tiếp với Nakahara Chūya trong ký ức. Là trung tâm của Công ty Thám tử, cậu không thể nói là thân thiết với người sử dụng trọng lực của Mafia Cảng, Nakahara Chūya, chỉ là quan hệ gặp mặt vài lần. Nhưng cậu rất là yêu thích nhân phẩm của Nakahara Chūya, đương nhiên những điều này không thể nói ra.
 
“Ranpo-sama chưa từng gặp Mũ ngầu-kun đâu, còn về Mũ ngầu —— bởi vì chiếc mũ chắc chắn sẽ là bản thể của Mũ ngầu-kun rồi!”
 
Ranpo nghĩ đến chiều cao khiêm tốn như nhau của Nakahara Chūya ở cả hai thế giới, cùng với sự yêu thích không đổi đối với mũ, nhịn không được cười thành tiếng.
 
Nakahara Chūya đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, nghi ngờ nhìn Ranpo, “Đây cũng là suy luận của mày sao? Tao không nhớ tao có đội mũ.”
 
Ở nơi như phố Suribachi, việc kiếm được thức ăn thôi đã rất khó khăn rồi, cậu không nghĩ đến những thứ vô dụng như mũ.
 
“Bất kể mày đến phố Suribachi làm gì, mau rời đi đi, đây không phải là nơi mà một đứa trẻ bên ngoài như mày nên ở.”
 
Kể từ khi có ý thức, những gì cậu nhận được trên mảnh đất này luôn là ác ý. Những người nằm trong khe hở đường phố đó, dùng ánh mắt nhìn con mồi quét qua người qua đường, cũng dùng ánh mắt tham lam nhìn cậu.
 
Người lang thang ở phố Suribachi như cậu, không ai hiểu rõ sự khó khăn khi sinh tồn ở đây hơn cậu.
 
Nakahara Chūya chưa từng gặp người nào như Ranpo, tươi mới, sáng ngời, tràn đầy hy vọng, hoàn toàn không hợp với phố Suribachi. Cậu không muốn người như vậy phải chịu những tổn thương này.
 
“Không cần lo lắng cho Ranpo-sama, Ranpo-sama có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào!” Nhìn thấu suy nghĩ của Nakahara Chūya, Ranpo vuốt vuốt chiếc mũ, có vẻ rất vui, “Ranpo-sama đến để đưa Mũ ngầu-kun đi cùng đó, Mũ ngầu-kun đã lâu không ăn gì rồi đúng không, nếu không đi nữa rất có thể sẽ chết đói, Ranpo-sama không có ác ý!”
 
Hơn nữa còn sẽ bị người xấu bắt đi... Cậu thầm bổ sung trong lòng.
 
Nakahara Chūya đích xác đã lâu không ăn gì, hơn nữa, cậu hiện tại vẫn đang mặc quần áo vá chằng váy đụp, kiên cường chống chọi với gió lạnh xâm nhập. Cậu nhận ra lời Ranpo nói đều xuất phát từ lòng chân thành, Ranpo thật sự muốn giúp đỡ cậu.
 
Nhưng ngaoì dự đoán chính là, cậu đã từ chối Ranpo, “Tao sẽ không đi.” Nakahara Chūya kiên định nói.
 
Nakahara Chūya không phải là chưa từng ra thế giới bên ngoài.
 
Sau vài lần bị lừa bán, trong đó có một lần tình cờ, cậu trốn thoát ra ngoài, may mắn được chứng kiến thế giới bên ngoài.
 
Bên ngoài hoàn toàn khác với phố Suribachi, đường phố sạch sẽ gọn gàng, nụ cười trên khuôn mặt mọi người không hề có chút u ám, tất cả tất cả đều hoàn toàn khác biệt với phố Suribachi.
 
Thế giới bên ngoài màu sắc rực rỡ, sạch sẽ và tươi sáng; mà phố Suriachi lại xám xịt, chỉ có sự mục nát và dơ bẩn.
 
Cậu nghĩ, mắt người của bên ngoài có ánh sáng, còn cậu, sinh ra ở phố Suribachi, không thể hòa nhập được.
 
Ở bên ngoài, cậu không biết làm thế nào để sống sót.
 
Cậu đã sớm... không tìm được đường về nhà.
 
“Mắt của Mũ ngầu-kun đẹp như bầu trời trong xanh vậy.” Ranpo đột nhiên khen một câu.
 
 
Nakahara Chūya thoát khỏi hồi ức, ngơ ngác nhìn Ranpo.
 
“Đừng lo lắng về việc không hòa nhập được, Ranpo-sama rất thích Mũ ngầu-kun hiện tại, Mũ ngầu-kun là người tốt, vì vậy cứ là chính mình là đủ rồi.” Ranpo đối diện với đôi mắt xanh biếc như trời quang của Chūya, nghiêm túc nói: “Không có nhà, vậy thì đến sống cùng Ranpo-sama đi, một người thì không tìm thấy nhà, nhưng hai người cùng nhau thì có thể tạo ra một ngôi nhà cho riêng mình.”
 
“Cứ tin tưởng Ranpo-sama đi, thám tử lừng danh không gì không làm được!” Ranpo nở nụ cười tự tin, “Nếu hợp ý ta, tất cả đều tốt!”
 
Có lẽ nụ cười của Ranpo quá rạng rỡ, giống như ánh sáng ấm áp nhưng không cháy bỏng, Nakahara Chūya không khỏi bị ánh sáng này thu hút, gật đầu, “Được...”
 
Dưới ánh hoàng hôn, hai bàn tay tuy non nớt nhưng ấm áp nắm lấy nhau.
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro